Ký Ức Đẹp Nhất
-
Chương 6: Mông con ngứa không được à
Tuy Từ Gia ra tay trước, nhưng nghiêm khắc mà nói vẫn do Vệ Lăng Dương gây xung đột trước, nếu không phải hắn xấu mồm, thì sẽ không có chuyện sau đó.
Hà Mẫn Ngọc đau đầu nhìn thoáng qua Vệ Lăng Dương vẫn tỏ ra “Con không sai, con khen cậu ta mà”, cũng lười để ý hắn, đoạn quay đầu nói với Từ Gia:
“Gia Gia con đừng giận, lời thằng nhóc thối ấy con đừng để trong lòng, Gia Gia của chúng ta là nam tử hán, không phải công chúa nhỏ.”
“Con mới là nam tử hán.” Vệ Lăng Dương nghe xong nhỏ giọng lầm bầm, nam tử hán ai mà trắng như cậu ta.
Chẳng qua không ai thèm để ý lời hắn.
“Dạ.” Từ Gia gật đầu với Hà Mẫn Ngọc, tuy cậu tức Vệ Lăng Dương, nhưng trước mặt dì xinh đẹp lại dịu dàng này, ấn tượng cậu vẫn khá tốt, cảm thấy đối phương rất thân thiết.
“Thật ngoan.” Hà Mẫn Ngọc mỉm cười xoa đầu cậu, lần này Từ Gia không né tránh, ngoan ngoãn để cô xoa.
Hà Mẫn Ngọc thấy cậu ngoan ngoãn nghe lời, nào giống cái tính thối “đầu đàn ông không cho sờ” của thằng con nhà mình, càng nhìn lại càng thích, lại khen cậu mấy câu, sau đó mới nói với bà Khương, “Cô ơi, thật sự xin lỗi ạ, thằng bé nhà con miệng mồm quá tệ, về nhà con nhất định sẽ dạy nó.”
“Đừng nói thế, Gia Gia nhà cô cũng có lỗi, không nên ra tay đánh người.” Bà Khương vội vã nói, quay đầu nhìn Vệ Lăng Dương vẫn còn ngồi trên đất không chịu dậy, bèn đi qua vươn tay dìu hắn, “Dương Dương đừng ngồi nữa, mau đứng lên.”
Trước mặt mẹ mình, Vệ Lăng Dương còn có thể mặt dày giận dỗi, nhưng đối mà người già đã sắp sáu mươi như bà Khương, hắn không mặt mũi nào tiếp tục, bà Khương vừa đến đỡ hắn, hắn liền lưu loát đứng dậy, thuận tay vỗ vỗ mông.
Chưa bàn tới việc yêu trẻ con, đạo lý tôn kính người già hắn vẫn hiểu.
“Gia Gia đánh con ở đâu? Cho bà xem nào, có bị thương không?” Bà Khương giúp ăn chỉnh lại áo ba lỗ, thân thiết hỏi han.
Đánh thì đánh rồi, còn đánh hai cái nữa kìa. Vệ Lăng Dương thầm nói trong lòng, nhưng không nói ra, cảm thấy hơi mất mặt, chỉ bảo: “Không ạ, con vẫn ổn.” Nói xong thì vung tay vung chân, chứng minh mình không sao.
Hà Mẫn Ngọc thấy vậy bèn nói với hắn:
“Không bị thương vậy con cần gì ngồi mãi dưới đất?”
“Con … mông con ngứa không được sao.” Vệ Lăng Dương phản bác.
Hà Mẫn Ngọc: “……”
“Ha ha.” Chu Tử Dao bị những lời này chọc cười, ha ha mấy tiếng, tức thì bị Vệ Lăng Dương trừng mắt mới chịu ngừng.
Bà Khương cũng bị hắn chọc cười, xoa đầu hắn nói:
“Lớn vậy rồi, sau này đừng lăn dưới đất nữa, quần áo bẩn mẹ con khó giặt, biết chưa nào?”
“… Dạ.” Vệ Lăng Dương đáp, trong lòng cực kỳ muốn nói cho bà biết, bắt đầu từ năm trước hắn đã phải tự giặt quần áo của mình, bởi vì mẹ từng nói, hoặc là không ra ngoài chơi, hoặc là chơi xong về nhà tự giặt đồ, giữa không thể đi chơi và giặt đồ, hắn không chút do dự chọn cái sau, giặt sạch hay không không quan trọng, dù sao lần tới cũng phải mặc.
Nếu hai đứa đã nói không sao, Hà Mẫn Ngọc chợt nhớ đã đến giờ cơm, bèn nói với bà Khương:
“Cô ơi, cô và Gia Gia còn chưa ăn cơm đúng không? Vừa hay nhà con cũng chưa, chi bằng chúng ta đến chỗ con ăn, xem như tạ lỗi với Gia Gia.”
“Con nói gì đó, trẻ con đùa giỡn mà thôi, không phải chuyện lớn gì.” Bà Khương cười nói rồi vẫy tay với Từ Gia: “Gia Gia lại đây.”
Từ Gia đến bên cạnh bà Khương, bà Khương nắm tay cậu, nói với Hà Mẫn Ngọc:
“Gia Gia nhà cô cũng có chỗ không đúng, có điều thói quen hay đặt biệt danh cho người ta này của Dương Dương phải sửa mới được.”
“Về nhà con sẽ dạy lại nó.” Hà Mẫn Ngọc gật đầu, hết sức đồng ý với lời của bà, sau đó vỗ lưng Vệ Lăng Dương, “Xin lỗi Gia Gia đi.”
“……” Vệ Lăng Dương “hừ” một tiếng trong lòng, không tình nguyện nói xin lỗi. Từ khi Từ Gia tới đây chưa được mấy ngày, hắn đã bị ép phải xin lỗi Từ Gia hết hai lần, món nợ này hắn phải nhớ kỹ.
Bà Khương cũng vỗ vai Từ Gia, Từ Gia cũng nói xin lỗi với hắn.
Chu Tử Dao do dự, nghĩ bụng mình cũng trêu Từ Gia là công chúa nhỏ, thế là cũng khúm núm nói xin lỗi.
Sự tình giải quyết ổn thỏa, trưởng bối hai bên đều vô cùng hài lòng, mà đương sự Vệ Lăng Dương và Từ Gia hai mắt nhìn nhau, sau đó hất mặt về một phía.
Hôm nay bà Khương tiễn Khương Yến đi, trong nhà chưa chuẩn bị cơm chiều, bà định lát về nấu sủi cảo cho Từ Gia ăn, Hà Mẫn Ngọc biết chuyện liền bảo bà đừng về, dắt Từ Gia qua chỗ cô ăn là được, còn bảo trong nhà có làm cơm, tủ lạnh vẫn còn sủi cảo, muốn ăn gì cũng tiện.
Mặc dù Vệ gia vừa chuyển sang đây mới một hai năm, nhưng quan hệ hai nhà Khương Vệ rất tốt, không chỉ vì Mẫn Ngọc là học trò của ông Khương, mà còn khi Khương Yến không ở cạnh ông bà Khương những lúc ốm đau, cũng đều do Hà Mẫn Ngọc giúp đỡ.
Hà Mẫn Ngọc tiếp tục mời, bà Khương không tiện từ chối nữa bèn đồng ý.
“Tử Dao hôm nay cũng tới nhà dì Mẫn dùng cơm nhé? Trong nhà có nướng bánh ngô, không phải con thích ăn sao?” Hà Mẫn Ngọc hỏi Chu Tử Dao.
Cô thường xuyên làm bánh nướng cho Vệ Lăng Dương ăn, mỗi lần Chu Tử Dao nghe có cái ăn đều bưng bát đi từ lầu dưới lên, hoàn toàn là dáng vẻ của kẻ tham ăn.
Nhưng tình hình hôm nay hơi khác, vừa rồi Chu Tử Dao bán đứng Vệ Lăng Dương một lần, làm gì dám sang nhà hắn dùng cơm, chỉ có thể nuốt nước bọt một cái, khẩu thị tâm phi mà rằng:
“Cảm ơn dì Mẫn, hôm nay con không muốn ăn bánh nên thôi ạ.”
Vừa nói xong, Vệ Lăng Dương liền thở dài một tiếng cười nhạo nó.
Chu Tử Dao chơi thân với con mình, Hà Mẫn Ngọc sao lại không đoán ra nguyên nhân nó không qua nhà ăn cơm, thế là bảo:
“Vậy con về với dì, dì gói cho con hai cái mang về.”
Chu Tử Dao nghe thế mắt lập tức sáng rực:
“Cảm ơn dì ạ.”
“Cảm ơn gì chứ, đi thôi nào.” Hà Mẫn Ngọc cười nói.
Vì thế đoàn người cùng trở về Vệ gia.
Vệ gia có ba phòng một sảnh, không gian rộng hơn Khương gia không ít, tất cả vật dụng trong nhà đều bằng gỗ, căn phòng được dọn dẹp vô cùng sạch gọn. Bên trái cửa vào là phòng ăn, trên bàn cơm dài dành cho bốn người đã bày biện bữa tối.
Hà Mẫn Ngọc đưa khăn mặt sạch cho bà Khương, để bà dẫn Từ Gia qua bồn rửa tay ở ban công vệ sinh, ban nãy mặt và tay Từ Gia dính không ít tro bụi, còn mình thì gói cho Chu Tử Dao hai cái bánh ngô nướng thật lớn.
Chu Tử Dao được cho bánh liền cảm ơn Hà Mẫn Ngọc rồi đi, ra ngoài cửa rồi mới lớn giọng nói với Vệ Lăng Dương trong phòng:
“Dương Dương, tớ về trước nha! Mai cùng đến trường nhoa!”
“Đợi tôi ăn xong xuống tìm cậu!” Vệ Lăng Dương hô to từ trong phòng.
“……” Chu Tử Dao chợt cảm thấy mông tê rần, đáp một câu “Ngày mai còn lên lớp nữa, đêm nay tớ muốn ngủ sớm” liền nhanh chân chạy trốn.
Ngụ ý là cậu đừng có tìm tui làm gì.
Vệ Lăng Dương mắng “Đồ phản bội”, đoạn bước vào nhà vệ sinh rửa sạch bụi bẩn trên người.
Tuổi này của Vệ Lăng Dương là lúc thân thể đang phát triển, ăn không ít, ngày thường hay chạy đi chơi, vận động nhiều nên tiêu hóa cũng mau, cho nên trong nhà tuy chỉ có hai mẹ con Hà Mẫn Ngọc và Vệ Lăng Dương, song bữa tối làm không ít đồ ăn, ngoài cơm nước thì còn có bánh nướng áp chảo và sủi cảo hấp.
Có điều hiện giờ nếu thêm cả bà Khương và Từ Gia, bấy nhiêu đây thực sự không đủ, Hà Mẫn Ngọc định làm thêm gì đó, liền bảo họ dùng cơm trước, còn mình thì vào phòng bếp.
Người phương Bắc thích thức ăn làm bằng bột mì, trong tủ lạnh nhà mình vẫn còn bánh chẻo đã được gói kỹ, Hà Mẫn Ngọc chỉ cần nấu chín bánh chẻo nữa là được, nhưng trên bàn đã có sủi cảo hấp, thế nên cô định làm cho Từ Gia chút mì cán bằng tay.
Dù bà Khương là trưởng bối, nhưng thân quen với Vệ gia nên không ngồi yên đó, mà vào xem thử có gì cần mình giúp đỡ hay không.
Trên bàn cơm chỉ còn lại Từ Gia và Vệ Lăng Dương, hai người mỗi người ngồi một bên, mặt đối mặt mắt to trừng mắt nhỏ.
Vệ Lăng Dương nhìn Từ Gia sau khi rửa mặt đã khôi phục lại làn da trắng nõn, bèn nói thầm:
“Còn bảo không phải công chúa nhỏ, sắp trắng tới ra hoa luôn rồi kìa.”
Hắn nhỏ giọng, lại còn mang khẩu âm phương bắc, Từ Gia từ nhỏ lớn lên ở phía nam nghe không rõ nên không biết hắn nói gì, thế là nhíu mày nhìn hắn một cái, quyết định bỏ qua, không thèm để ý hắn nữa.
Cũng bắt nguồn từ gia đình mà tính cách Từ Gia trở nên yên lặng rất nhiều, thậm chí có hơi quái gở, ở trường cũng không thích nói chuyện với bạn học, toàn là người khác hỏi gì cậu đáp đó.
Thường ngày Khương Yến bận rộn công việc, không có thời gian rảnh trò chuyện với Từ Gia, cho nên ngoài giờ lên lớp, phần lớn thời gian cậu đều dùng để học tập, cho nên thời điểm chỉ có cậu và Vệ Lăng Dương đối mặt, Từ Gia vẫn hệt như hũ nút.
Nhưng Vệ Lăng Dương thì khác, tính hắn vốn nhanh nhẹn thích náo nhiệt lại còn hay lảm nhảm, ngồi với người ta mà không nói lời nào chẳng khác nào bị kim đâm khiến hắn khó chịu, thế là hắn chủ động lên tiếng hỏi Từ Gia:
“Sao cậu không nói gì?”
Vì đang làm khách ở nhà Vệ Lăng Dương, Từ Gia không phải không để ý tới hắn, nhưng chỉ ngắn gọn trả lời ba chữ:
“Không muốn nói.”
Thật ra không muốn nói của Từ Gia chỉ đơn thuần là không muốn nói chuyện, không muốn tám, bởi trước kia cậu đã như vậy rồi, nhưng lời này vào tai Vệ Lăng Dương lại bị biến chất, hắn lại hiểu Từ Gia đang nói “Không muốn nói chuyện với cậu”.
Trong nhận thức của Vệ Lăng Dương, mặc dù trước đó hắn gọi Từ Gia là công chúa nhỏ, nhưng Từ Gia cũng đánh hắn rồi mà, chuyện này xem như hai đứa huề nhau, cho nên không ai có lỗi với ai.
Ấy mà giờ hắn chủ động nói chuyện với Từ Gia, Từ Gia lại không muốn để ý tới hắn, rõ là Từ Gia không đúng, hắn liền oán thầm trong lòng, Từ Gia với Lục Đình Xuyên quả nhiên cùng một phe.
Từ Gia không biết suy nghĩ của hắn, mà dù có biết cũng sẽ không quan tâm.
Vì thế hai người tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ, cứ thế ngồi cho tới khi Hà Mẫn Ngọc bưng mì đã nấu xong ra.
Lúc dùng bữa, hai nhóc kia cứ vùi đầu im lặng ăn, bà Khương và Hà Mẫn Ngọc vừa ăn vừa nói chuyện, đoạn nhắc tới chuyện ngày mai Từ Gia có thể đến trường.
“Nhanh vậy ư? Vậy ngày mai có thể cùng Vệ Lăng Dương đến trường rồi.” Hà Mẫn Ngọc đề nghị.
“Mai ông ngoại nó đưa nó qua trước, còn phải chào hỏi với vị giáo viên kia cái đã.” Bà Khương từ ái nhìn Từ Gia, vừa cười vừa nói với Hà Mẫn Ngọc, “Xếp cùng lớp với Vệ Lăng Dương, sau này phải nhờ Dương Dương chăm sóc Gia Gia nhiều rồi.”
“Chưa nhắc đến chuyện chăm sóc, nhóc thối nhà con đừng làm hư Từ Gia đã tốt lắm rồi.” Hà Mẫn Ngọc lắc đầu cười nói, cái tính hỗn thế ma vương của thằng con nhà mình, không gây chuyện đã làm phước rồi, nghĩ tới chuyện xảy ra hôm nay giữa hai đứa, cô không khỏi vươn tay vỗ Vệ Lăng Dương, nói: “Ở trường đừng có mà ăn hiếp Gia Gia, biết chưa?”
Vệ Lăng Dương chỉ lo vùi đầu ăn hì hục, bị cô vỗ bất chợt bèn sơ ý “phụt” khỏi mồm mấy đoạn mì nát ra, vừa nhấc đầu đã thấy Từ Gia nhíu mày nhìn mình.
Vệ Lăng Dương: “……” Hình như mình bị công chúa nhỏ ghét bỏ rồi.
Hà Mẫn Ngọc đau đầu nhìn thoáng qua Vệ Lăng Dương vẫn tỏ ra “Con không sai, con khen cậu ta mà”, cũng lười để ý hắn, đoạn quay đầu nói với Từ Gia:
“Gia Gia con đừng giận, lời thằng nhóc thối ấy con đừng để trong lòng, Gia Gia của chúng ta là nam tử hán, không phải công chúa nhỏ.”
“Con mới là nam tử hán.” Vệ Lăng Dương nghe xong nhỏ giọng lầm bầm, nam tử hán ai mà trắng như cậu ta.
Chẳng qua không ai thèm để ý lời hắn.
“Dạ.” Từ Gia gật đầu với Hà Mẫn Ngọc, tuy cậu tức Vệ Lăng Dương, nhưng trước mặt dì xinh đẹp lại dịu dàng này, ấn tượng cậu vẫn khá tốt, cảm thấy đối phương rất thân thiết.
“Thật ngoan.” Hà Mẫn Ngọc mỉm cười xoa đầu cậu, lần này Từ Gia không né tránh, ngoan ngoãn để cô xoa.
Hà Mẫn Ngọc thấy cậu ngoan ngoãn nghe lời, nào giống cái tính thối “đầu đàn ông không cho sờ” của thằng con nhà mình, càng nhìn lại càng thích, lại khen cậu mấy câu, sau đó mới nói với bà Khương, “Cô ơi, thật sự xin lỗi ạ, thằng bé nhà con miệng mồm quá tệ, về nhà con nhất định sẽ dạy nó.”
“Đừng nói thế, Gia Gia nhà cô cũng có lỗi, không nên ra tay đánh người.” Bà Khương vội vã nói, quay đầu nhìn Vệ Lăng Dương vẫn còn ngồi trên đất không chịu dậy, bèn đi qua vươn tay dìu hắn, “Dương Dương đừng ngồi nữa, mau đứng lên.”
Trước mặt mẹ mình, Vệ Lăng Dương còn có thể mặt dày giận dỗi, nhưng đối mà người già đã sắp sáu mươi như bà Khương, hắn không mặt mũi nào tiếp tục, bà Khương vừa đến đỡ hắn, hắn liền lưu loát đứng dậy, thuận tay vỗ vỗ mông.
Chưa bàn tới việc yêu trẻ con, đạo lý tôn kính người già hắn vẫn hiểu.
“Gia Gia đánh con ở đâu? Cho bà xem nào, có bị thương không?” Bà Khương giúp ăn chỉnh lại áo ba lỗ, thân thiết hỏi han.
Đánh thì đánh rồi, còn đánh hai cái nữa kìa. Vệ Lăng Dương thầm nói trong lòng, nhưng không nói ra, cảm thấy hơi mất mặt, chỉ bảo: “Không ạ, con vẫn ổn.” Nói xong thì vung tay vung chân, chứng minh mình không sao.
Hà Mẫn Ngọc thấy vậy bèn nói với hắn:
“Không bị thương vậy con cần gì ngồi mãi dưới đất?”
“Con … mông con ngứa không được sao.” Vệ Lăng Dương phản bác.
Hà Mẫn Ngọc: “……”
“Ha ha.” Chu Tử Dao bị những lời này chọc cười, ha ha mấy tiếng, tức thì bị Vệ Lăng Dương trừng mắt mới chịu ngừng.
Bà Khương cũng bị hắn chọc cười, xoa đầu hắn nói:
“Lớn vậy rồi, sau này đừng lăn dưới đất nữa, quần áo bẩn mẹ con khó giặt, biết chưa nào?”
“… Dạ.” Vệ Lăng Dương đáp, trong lòng cực kỳ muốn nói cho bà biết, bắt đầu từ năm trước hắn đã phải tự giặt quần áo của mình, bởi vì mẹ từng nói, hoặc là không ra ngoài chơi, hoặc là chơi xong về nhà tự giặt đồ, giữa không thể đi chơi và giặt đồ, hắn không chút do dự chọn cái sau, giặt sạch hay không không quan trọng, dù sao lần tới cũng phải mặc.
Nếu hai đứa đã nói không sao, Hà Mẫn Ngọc chợt nhớ đã đến giờ cơm, bèn nói với bà Khương:
“Cô ơi, cô và Gia Gia còn chưa ăn cơm đúng không? Vừa hay nhà con cũng chưa, chi bằng chúng ta đến chỗ con ăn, xem như tạ lỗi với Gia Gia.”
“Con nói gì đó, trẻ con đùa giỡn mà thôi, không phải chuyện lớn gì.” Bà Khương cười nói rồi vẫy tay với Từ Gia: “Gia Gia lại đây.”
Từ Gia đến bên cạnh bà Khương, bà Khương nắm tay cậu, nói với Hà Mẫn Ngọc:
“Gia Gia nhà cô cũng có chỗ không đúng, có điều thói quen hay đặt biệt danh cho người ta này của Dương Dương phải sửa mới được.”
“Về nhà con sẽ dạy lại nó.” Hà Mẫn Ngọc gật đầu, hết sức đồng ý với lời của bà, sau đó vỗ lưng Vệ Lăng Dương, “Xin lỗi Gia Gia đi.”
“……” Vệ Lăng Dương “hừ” một tiếng trong lòng, không tình nguyện nói xin lỗi. Từ khi Từ Gia tới đây chưa được mấy ngày, hắn đã bị ép phải xin lỗi Từ Gia hết hai lần, món nợ này hắn phải nhớ kỹ.
Bà Khương cũng vỗ vai Từ Gia, Từ Gia cũng nói xin lỗi với hắn.
Chu Tử Dao do dự, nghĩ bụng mình cũng trêu Từ Gia là công chúa nhỏ, thế là cũng khúm núm nói xin lỗi.
Sự tình giải quyết ổn thỏa, trưởng bối hai bên đều vô cùng hài lòng, mà đương sự Vệ Lăng Dương và Từ Gia hai mắt nhìn nhau, sau đó hất mặt về một phía.
Hôm nay bà Khương tiễn Khương Yến đi, trong nhà chưa chuẩn bị cơm chiều, bà định lát về nấu sủi cảo cho Từ Gia ăn, Hà Mẫn Ngọc biết chuyện liền bảo bà đừng về, dắt Từ Gia qua chỗ cô ăn là được, còn bảo trong nhà có làm cơm, tủ lạnh vẫn còn sủi cảo, muốn ăn gì cũng tiện.
Mặc dù Vệ gia vừa chuyển sang đây mới một hai năm, nhưng quan hệ hai nhà Khương Vệ rất tốt, không chỉ vì Mẫn Ngọc là học trò của ông Khương, mà còn khi Khương Yến không ở cạnh ông bà Khương những lúc ốm đau, cũng đều do Hà Mẫn Ngọc giúp đỡ.
Hà Mẫn Ngọc tiếp tục mời, bà Khương không tiện từ chối nữa bèn đồng ý.
“Tử Dao hôm nay cũng tới nhà dì Mẫn dùng cơm nhé? Trong nhà có nướng bánh ngô, không phải con thích ăn sao?” Hà Mẫn Ngọc hỏi Chu Tử Dao.
Cô thường xuyên làm bánh nướng cho Vệ Lăng Dương ăn, mỗi lần Chu Tử Dao nghe có cái ăn đều bưng bát đi từ lầu dưới lên, hoàn toàn là dáng vẻ của kẻ tham ăn.
Nhưng tình hình hôm nay hơi khác, vừa rồi Chu Tử Dao bán đứng Vệ Lăng Dương một lần, làm gì dám sang nhà hắn dùng cơm, chỉ có thể nuốt nước bọt một cái, khẩu thị tâm phi mà rằng:
“Cảm ơn dì Mẫn, hôm nay con không muốn ăn bánh nên thôi ạ.”
Vừa nói xong, Vệ Lăng Dương liền thở dài một tiếng cười nhạo nó.
Chu Tử Dao chơi thân với con mình, Hà Mẫn Ngọc sao lại không đoán ra nguyên nhân nó không qua nhà ăn cơm, thế là bảo:
“Vậy con về với dì, dì gói cho con hai cái mang về.”
Chu Tử Dao nghe thế mắt lập tức sáng rực:
“Cảm ơn dì ạ.”
“Cảm ơn gì chứ, đi thôi nào.” Hà Mẫn Ngọc cười nói.
Vì thế đoàn người cùng trở về Vệ gia.
Vệ gia có ba phòng một sảnh, không gian rộng hơn Khương gia không ít, tất cả vật dụng trong nhà đều bằng gỗ, căn phòng được dọn dẹp vô cùng sạch gọn. Bên trái cửa vào là phòng ăn, trên bàn cơm dài dành cho bốn người đã bày biện bữa tối.
Hà Mẫn Ngọc đưa khăn mặt sạch cho bà Khương, để bà dẫn Từ Gia qua bồn rửa tay ở ban công vệ sinh, ban nãy mặt và tay Từ Gia dính không ít tro bụi, còn mình thì gói cho Chu Tử Dao hai cái bánh ngô nướng thật lớn.
Chu Tử Dao được cho bánh liền cảm ơn Hà Mẫn Ngọc rồi đi, ra ngoài cửa rồi mới lớn giọng nói với Vệ Lăng Dương trong phòng:
“Dương Dương, tớ về trước nha! Mai cùng đến trường nhoa!”
“Đợi tôi ăn xong xuống tìm cậu!” Vệ Lăng Dương hô to từ trong phòng.
“……” Chu Tử Dao chợt cảm thấy mông tê rần, đáp một câu “Ngày mai còn lên lớp nữa, đêm nay tớ muốn ngủ sớm” liền nhanh chân chạy trốn.
Ngụ ý là cậu đừng có tìm tui làm gì.
Vệ Lăng Dương mắng “Đồ phản bội”, đoạn bước vào nhà vệ sinh rửa sạch bụi bẩn trên người.
Tuổi này của Vệ Lăng Dương là lúc thân thể đang phát triển, ăn không ít, ngày thường hay chạy đi chơi, vận động nhiều nên tiêu hóa cũng mau, cho nên trong nhà tuy chỉ có hai mẹ con Hà Mẫn Ngọc và Vệ Lăng Dương, song bữa tối làm không ít đồ ăn, ngoài cơm nước thì còn có bánh nướng áp chảo và sủi cảo hấp.
Có điều hiện giờ nếu thêm cả bà Khương và Từ Gia, bấy nhiêu đây thực sự không đủ, Hà Mẫn Ngọc định làm thêm gì đó, liền bảo họ dùng cơm trước, còn mình thì vào phòng bếp.
Người phương Bắc thích thức ăn làm bằng bột mì, trong tủ lạnh nhà mình vẫn còn bánh chẻo đã được gói kỹ, Hà Mẫn Ngọc chỉ cần nấu chín bánh chẻo nữa là được, nhưng trên bàn đã có sủi cảo hấp, thế nên cô định làm cho Từ Gia chút mì cán bằng tay.
Dù bà Khương là trưởng bối, nhưng thân quen với Vệ gia nên không ngồi yên đó, mà vào xem thử có gì cần mình giúp đỡ hay không.
Trên bàn cơm chỉ còn lại Từ Gia và Vệ Lăng Dương, hai người mỗi người ngồi một bên, mặt đối mặt mắt to trừng mắt nhỏ.
Vệ Lăng Dương nhìn Từ Gia sau khi rửa mặt đã khôi phục lại làn da trắng nõn, bèn nói thầm:
“Còn bảo không phải công chúa nhỏ, sắp trắng tới ra hoa luôn rồi kìa.”
Hắn nhỏ giọng, lại còn mang khẩu âm phương bắc, Từ Gia từ nhỏ lớn lên ở phía nam nghe không rõ nên không biết hắn nói gì, thế là nhíu mày nhìn hắn một cái, quyết định bỏ qua, không thèm để ý hắn nữa.
Cũng bắt nguồn từ gia đình mà tính cách Từ Gia trở nên yên lặng rất nhiều, thậm chí có hơi quái gở, ở trường cũng không thích nói chuyện với bạn học, toàn là người khác hỏi gì cậu đáp đó.
Thường ngày Khương Yến bận rộn công việc, không có thời gian rảnh trò chuyện với Từ Gia, cho nên ngoài giờ lên lớp, phần lớn thời gian cậu đều dùng để học tập, cho nên thời điểm chỉ có cậu và Vệ Lăng Dương đối mặt, Từ Gia vẫn hệt như hũ nút.
Nhưng Vệ Lăng Dương thì khác, tính hắn vốn nhanh nhẹn thích náo nhiệt lại còn hay lảm nhảm, ngồi với người ta mà không nói lời nào chẳng khác nào bị kim đâm khiến hắn khó chịu, thế là hắn chủ động lên tiếng hỏi Từ Gia:
“Sao cậu không nói gì?”
Vì đang làm khách ở nhà Vệ Lăng Dương, Từ Gia không phải không để ý tới hắn, nhưng chỉ ngắn gọn trả lời ba chữ:
“Không muốn nói.”
Thật ra không muốn nói của Từ Gia chỉ đơn thuần là không muốn nói chuyện, không muốn tám, bởi trước kia cậu đã như vậy rồi, nhưng lời này vào tai Vệ Lăng Dương lại bị biến chất, hắn lại hiểu Từ Gia đang nói “Không muốn nói chuyện với cậu”.
Trong nhận thức của Vệ Lăng Dương, mặc dù trước đó hắn gọi Từ Gia là công chúa nhỏ, nhưng Từ Gia cũng đánh hắn rồi mà, chuyện này xem như hai đứa huề nhau, cho nên không ai có lỗi với ai.
Ấy mà giờ hắn chủ động nói chuyện với Từ Gia, Từ Gia lại không muốn để ý tới hắn, rõ là Từ Gia không đúng, hắn liền oán thầm trong lòng, Từ Gia với Lục Đình Xuyên quả nhiên cùng một phe.
Từ Gia không biết suy nghĩ của hắn, mà dù có biết cũng sẽ không quan tâm.
Vì thế hai người tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ, cứ thế ngồi cho tới khi Hà Mẫn Ngọc bưng mì đã nấu xong ra.
Lúc dùng bữa, hai nhóc kia cứ vùi đầu im lặng ăn, bà Khương và Hà Mẫn Ngọc vừa ăn vừa nói chuyện, đoạn nhắc tới chuyện ngày mai Từ Gia có thể đến trường.
“Nhanh vậy ư? Vậy ngày mai có thể cùng Vệ Lăng Dương đến trường rồi.” Hà Mẫn Ngọc đề nghị.
“Mai ông ngoại nó đưa nó qua trước, còn phải chào hỏi với vị giáo viên kia cái đã.” Bà Khương từ ái nhìn Từ Gia, vừa cười vừa nói với Hà Mẫn Ngọc, “Xếp cùng lớp với Vệ Lăng Dương, sau này phải nhờ Dương Dương chăm sóc Gia Gia nhiều rồi.”
“Chưa nhắc đến chuyện chăm sóc, nhóc thối nhà con đừng làm hư Từ Gia đã tốt lắm rồi.” Hà Mẫn Ngọc lắc đầu cười nói, cái tính hỗn thế ma vương của thằng con nhà mình, không gây chuyện đã làm phước rồi, nghĩ tới chuyện xảy ra hôm nay giữa hai đứa, cô không khỏi vươn tay vỗ Vệ Lăng Dương, nói: “Ở trường đừng có mà ăn hiếp Gia Gia, biết chưa?”
Vệ Lăng Dương chỉ lo vùi đầu ăn hì hục, bị cô vỗ bất chợt bèn sơ ý “phụt” khỏi mồm mấy đoạn mì nát ra, vừa nhấc đầu đã thấy Từ Gia nhíu mày nhìn mình.
Vệ Lăng Dương: “……” Hình như mình bị công chúa nhỏ ghét bỏ rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook