Ký Ức Ai Cập
-
Chương 72: Cuối con đường (1)
Author : Mai Tuyết Vân
Asisu bước đến chỗ Mira, nàng mỉm cười với cô: “Lâu không gặp, Asisu có lời chào đến hoàng phi Babylon.”. Câu nói của nàng khiến Mira ngượng ngùng: “Chị, chị đừng như vậy, chẳng phải chị đã nói hãy coi chị như chị gái rồi sao?”.
Ý cười trong mắt Asisu càng đậm, nàng nhìn sang người ngồi bên cạnh Mira, Ragashu cũng đang nhìn nàng. Hắn nhìn thấy nàng khỏe mạnh bình an trước mặt, trái tim lơ lửng bấy lâu nay mới được đặt về chỗ cũ, hắn chào nàng: “Nữ hoàng!”
“Quốc vương!” Nàng đáp lại lời hắn, đến lúc này nàng mới nhận ra, Ragashu ôm trọn lấy cơ thể Mira đặt vào lòng mình. Bóng lưng thẳng tắp của hắn chắn mọi luồng gió biển thổi tới, bên cạnh còn có một dĩa bạc hà, e là Mira không quen với khí hậu vùng quốc đảo và bị say sóng.
Hắn bảo vệ cô ấy như vậy. . . . thì lời đồn kia chắc cũng không sai, từ khi Mira trở thành hoàng phi Babylon,hắn chưa bao giờ làm Mira phiền lòng. Luôn cưng chiều sủng ái cô bé vô điều kiện, trái tim của hắn có nhìn ra những gì người khác thấy không?
Thứ tình yêu hắn dành cho Mira mới đích thực là tình yêu cả đời của hắn, không phải sự bất chấp mà hắn gọi là tình yêu dành cho nàng. Asisu buông nhẹ một câu: “Quốc vương! Asisu ta mạn phép nói một câu: “Trân trọng thứ đang có, yên ấm cả một đời.” xin người ghi nhớ câu nói này của ta.”
Ragashu nâng ly rượu lên khóe môi nhấp một ngụm, “Lời này của nữ hoàng, Ragashu ta xin ghi nhớ.” Mira không quen với sóng nước, lại càng không quen với khí hậu ở Minoa. Vậy mà vẫn nằng nặc đòi hắn dẫn nàng đến quốc đảo xa xôi này tham dự lễ hội, hắn biết nàng hiểu tất cả.
Vậy mà nàng vẫn muốn giúp hắn gặp lại Asisu một lần nữa, cô bé ngốc nghếch, mà hắn cũng phải cảm ơn nàng. Gặp lại Asisu một lần nữa cũng tốt, dẹp bỏ quá khứ đầy cố chấp ấy đi, hắn không hiểu tại sao mình lại yêu Asisu, nhưng bây giờ có Mira ngồi trên ngôi vị hoàng phi.
Hắn lại không nỡ làm tổn thương đến Mira, cô gái lương thiện và chân thành ấy, cô gái này đã bỏ lại Hittite nơi cô lớn lên để đến Babylon với hắn. Còn có cả tình yêu cô dành cho Izumin nữa, hết thảy đều bị cô quăng lại sau lưng.
Có lần, hắn đã hỏi nàng: “Nếu có một ngày Hittite tấn công Babylon hoặc ngược lại, thì nàng sẽ làm thế nào?”. Lúc đó, Mira không hề chần chừ mà trả lời hắn rằng: ‘Nếu thật sự có ngày đó, thì thiếp sẽ tự sát, thiếp không thể thấy Hittite tiêu diệt chàng, cũng như chứng kiến cảnh chàng tiêu diệt Hittite. Cả hai nơi này đều quan trọng đối với thiếp.’
Và Mira đã bắt được trái tim, từ từ trói buộc hắn cạnh nàng, hắn thở dài, hắn đã hiểu tại sao tên Hassan đó, lại chấp nhận từ bỏ Asisu và sống bên cạnh Lita rồi. Thứ ao ước nhất chưa chắc là thứ phù hợp nhất, thứ phù hợp nhất chưa chắc là thứ ao ước nhất.
Tham lam quá cũng không có kết thúc tốt đẹp, hắn cảm thấy như thế này cũng không tệ. . . .
Izumin ngồi xuống bên cạnh Asisu, anh nhìn Mira một chút, cảm giác hơi đau lòng lại dâng lên. Hình như người anh trai nào cũng vậy, khi nhìn thấy em gái gả ra ngoai, cho dù được đối xử tốt đến đâu. Cũng đều sẽ cảm thấy không đủ!
Dưới hội trường , những nghệ nhân đang biễu diễn tiết mục nhào lộn trên lưng những chú bò đã được thuần hóa, diễn tả lại một cuộc đấu bò khi đi săn. Việc tái hiện nghi thức này đã thành công lôi kéo sự chú ý của Mira, cô ngẩng cao đầu về phía đó, để có thể nhìn rõ hơn nữa.
Ragashu nhìn thấy biểu hiện này của Mira, hắn ôm cô dứng dây rồi khẽ nói: “Ta đưa nàng đi xem!”, bỏ qua sự kinh ngạc trong mắt cô. Ragashu chậm rãi dìu Mira xuống phía dưới, bàn tay chưa lúc nào rời khỏi người của cô.
Asisu và Izumin cũng đứng dậy theo chân hai người họ, lúc này Photia và Minosu cũng đang tiến đến chỗ này. Sáu người bọn họ đứng chung một chỗ, quan sát tiết mục thú vị trước mắt, Photia không ngừng mỉm cười vui vẻ. Mặc dù lễ hội này năm nào cũng được tổ chức nhưng năm nay là vui hơn cả.
Vì sức khỏe của quốc vương đã tốt hơn rất nhiều, niềm vui của Photia như lan truyền sang cả Minosu và mọi người đứng gần cô. Rồi bỗng nhiên, mọi người phát hiện ra có điều gì đó không đúng.
Một trong những người nghệ nhân đứng gần đàn bò, từ đầu đến giờ vẫn không hề biễu diễn như những người còn lại. Người ấy khoác lên mình y phục nghệ nhân và đeo một chiếc mặt nạ bạc giấu khuôn mặt thật.
Cả Minosu, Ragashu, Asisu và Izumin đều phát hiện ra điều bất thường này, họ quay mặt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt rất nhanh. Nếu kẻ đeo mặt nạ kia là tên gián điệp đã tẩu thoát vậy thì việc cả sáu người bọn họ đứng ở đây như thế này sẽ là mục tiêu dễ tấn công nhất.
Tránh được một lần không thể tránh được cả đời, giải quyết hắn ngay trong ngày hôm nay để tiêu diệt hiểm họa về sau. Minosu gật đầu một cái, bỗng nhiên khuôn mặt trở nên tái nhợt, dựa hẳn vào người của Photia bên cạnh.
Cô hoảng hốt đỡ lấy hắn, trong khi Asisu nhanh tay bắt mạch cho Minosu, cô lo lắng kêu lên: “Quốc vương, quốc vương, người làm sao vậy? ”. Giọng nói đầy lo lắng của cô dường như khiến không khí xung quanh vỡ òa, thu hút ánh mắt của người đeo mặt nạ kia.
Asisu khẽ nhìn sắc mặt của người đang yếu ớt tựa vào Photia kia, trong lòng thầm khinh bỉ khả năng giả bệnh đã đến mức độ lão luyện thế này, khác nào con hồ ly tu thành chín quả, nhưng ngoài miệng nàng vẫn phải nói: “Photia! Ở đây gió to quá, không thích hợp với bệnh tình mới khỏe lại của quốc vương, cô mau đưa Minosu trở lại khán đài, Mira em giúp Photia một tay nhé!”
Mira gật đầu đỡ lấy Minosu một bên, rồi cùng với Photia dìu hắn trở lại khán đài, chẳng qua cô chỉ vừa mới đi được vài bước đã nghe được tiếng vũ khí va chạm vào nhau rồi tiếng hét của Ragashu: “Mau chạy đi! Mira.” Cô không kịp quay đầu lại để tìm hiểu tình hình xảy ra sau đó, Minosu mới lúc nãy còn yếu ớt như sắp đổ gục. Nay lại tràn đầy sức sống, bế thốc cả Photia và Mira chạy về phía khán đài, nơi có quân lính bảo vệ an toàn.
Đằng sau lưng bọn họ, Izumin và Ragashu lại đang ghì ngang thanh kiếm, đỡ lưỡi kiếm của kẻ đối địch đang nhắm về phía Asisu. Asisu đứng sau lưng bọn họ cảm nhận sát ý muốn giết người của kẻ phía trước, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng của kẻ đeo mặt nạ: “Muốn cản ta sao, các ngươi nằm mơ đi!!!!!!”
Từ tay áo của hắn phóng ra một cây phi tiêu nhỏ, trên đầu phi tiêu chứa lượng thuốc dẫn vừa đủ để kích thích lũ bò kia. “Phập” một tiếng, cây phi tiêu đã găm thẳng vào mạch máu của con bò đầu đàn.
Với lượng thuốc kích thích lớn có sẵn trong thức ăn đã được tiêu hóa và truyền khắp cơ thể qua mạch máu. Chỉ cần một liều thuốc dẫn đã đủ khiến con vật mất kiểm soát, khi phi tiêu từ tay kẻ đeo mặt nạ được phóng ra, ẩn trong đám nghệ nhân biễu diễn, ba cây phi tiêu khác cùng lúc được phóng ra.
Bọn chúng cùng tháo chiếc mặt nạ xuống, rút kiếm bên hông và xông đến chỗ ba người Asisu. Gio thì nàng đã hiểu làm cách nào hắn có thể dễ dàng trốn thoát khỏi nhà giam nghiêm ngặt nhất Minoa. Thì ra nàng đã quá coi thường hắn, hắn vẫn còn tay chân trong bộ máy chính quyền Minoa.
Người dân trở nên hoảng loạn khi đám bò điên bắt đầu điên cuồng dẫm đạp mọi thứ xung quanh. Rồi đột nhiên chúng dừng lại, chúc những chiếc sừng về phía trước rồi cắm đầu lao vào cuộc chiến.
Ngoại trừ thuốc dẫn được phóng ra từ phi tiêu, trên người Izumin còn tỏa ra một mùi khác khích thích lũ bò. Chất này có công dung như một mùi hương định vị dùng để khóa mục tiêu cần tấn công.
Ragashu va Izumin cùng lúc nhận ra tình hình không ổn, vừa phải đối phó với những tên thích khách, vừa phải tránh né sự tán công của đàn bò điên. Vì sự điên cuồng của chúng mà quân đội không thể tiếp cận những tên thích khách được.
Asisu đứng sau lưng Izumin, nàng giật đứt sợi dây buộc tóc của anh, rút ra thanh chủy thủ vẫn thường hay giấu trong đó. Rồi lao vào trận chiến không cân sức này, lưỡi kiếm trên tay ba người bọn họ đều nhuốm đầy máu tươi của những tên thích khách, đến khi áp sát được tên cuối cùng, tên duy nhất vẫn không tháo mặt nạ xuống.
Ragashu chém một đường gươm về phía trước, hắn lại ngã người ra phía sau, Izumin chỉ còn đợi thời cơ này, chuyển hướng thanh kiếm chém đứt lìa cái cổ của hắn. Máu phun ra từ cái xác không đầu nhuốm đỏ cả một khoảng đất, vừa chém xong cái xác, anh cũng kịp xoay người né cúa húc của con bò đầu đàn.
Trong lúc giao chiến, Asisu và Ragashu đã lợi dụng tình hình hạ gục ba tên thích khách và hạ sát ba con bò điên. Nhưng vẫn sót lại con bò đầu đàn, dù trên người nó chằng chịt những vết thương túa máu, con bò vẫn bất chấ lao đền bọ họ.
Con vật bị trêu đùa đã điên cuồng lắm rồi, nó dừng lại, những mạch máu trên cổ phình to bất thường, tiếng thở phì phò nặng nề. Nó lại một lần nữa lao vào Izumin, lúc này một mũi lao từ xa được ném tới
“Phập!”
Nhắm chuẩn xác vào đầu con bò, khiến nó ngã gục ngay lập tức, Asisu đưa mắt về phía người vừa phóng lao. Chỉ thấy Minosu mỉm cười yếu ớt, thản nhiên nói: “Đừng để ý, chỉ tiện tay mà thôi.”, bên cạnh hắn Mira và Photia đang vô cùng lo lắng . Nếu không có Ari và Morione giữa lại, rất có thể họ đã lao ngay xuống đây rồi.
Asisu mặc kệ hắn, tiến lại gần cái đầu nằm lăn lốc dưới đất, cả người nàng phủ đầy đất cát và máu. Nàng ngồi xuống đất dùng mũi kiếm hất cái mặt nạ ra khỏi cái đầu không xác, nàng kinh ngạc hét lớn: “Không phải hắn!”
Lời của nàng vừa dứt, một trong những tên cận vệ đang đứng gần nàng nhất, trên môi hắn nở nụ cười nhạo báng. Thanh kiếm trong tay đã được tuốt ra khỏi vỏ, hắn hét lên đầy man rợ: “Phải! ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ TA!”
Rồi điên cuồng lao đến Asisu, mọi việc diễn ra quá nhanh ngay cả Asisu cũng chưa kịp trấn tỉnh. Nàng đỡ lưỡi kiếm của hắn, nhưng sức của nàng yếu dần, thể lực tiêu hao khi phải chiến đấu với những con bò lúc này làm nàng thấm mệt.
Con bò điên tưởng rằng đã chết nay bất chợt vùng lên mạnh mẽ,cây lao sượt qua đầu khiến nó bị thương nặng choáng váng một chút.
Lần này mặc kệ là ai và có cái gì phía trước, nó bất chấp dồn hết hơi tàn của mình, liều mạng đâm thẳng đến. Mà oái ăm thay, lần này mục tiêu nó nhìn thấy lại là Asisu.
Ragashu đứng quá xa nàng nên không kịp tiếp ứng, chỉ còn lại Izumin, anh nhanh chóng lao đến chỗ nàng .
Một trước một sau tất cả đều bị công kích, Asisu kiềm nén suy nghĩ trong hơi thở, nếu Izumin có thể đến kịp thì tốt rồi. Nhưng nàng biết làm sao hắn có thể chạy nhanh hơn con bò ấy được, Asisu xoay người nhắm vào tên gián điệp thật sự đâm một nhát vào người hắn.
Nàng phải tận dụng thời cơ lúc này, ánh mắt của nàng lóe lên tia sáng tàn độc.Hắn mỉm cười khinh thường nàng rồi đỡ lấy, nhưng hắn chẳng mỉm cười được lâu, một mũi kiếm khác từ tay trái Asisu đâm thẳng vào trái tim của hẳn.
Không chỉ có Izumin mới giấu kiếm trong tóc, chẳng phải nàng luôn mang theo econ dao Hassan đặc biệt chế rieeng cho nàng hay sao. Hạ được tên gián điệp nàng vội vã xoay người lại, con bò điên chỉ còn cách nàng trong gang tấc, lần này Izumin đã đến kịp, nhưng hắn có thể làm gì khác ngoài ôm chặt lấy nàng vào lòng. “Ta nhất định sẽ bảo vệ nàng Asisu!” Lời hắn nói với nàng nhẹ như gió thoảng, nàng hoảng sợ nhìn thấy hắn om chặt lấy mình, từ không như nghẹn lại nơi cổ họng.
Không! Không được, Izumin, ngày đó ta cứu chàng ở tháp Babel không phải vì muốn ngày hôm nay chàng cứu ta, mà là vì ta không muốn chàng chết. . . Izumin!
“Bắn tên!” Minosu hoảng sợ hét lớn, những mũi tên cùng lúc bắn về phía con bò.
“RẦM!”
Nhưng suy nghĩ đó của nàng cũng đã muộn, va chạm mạnh đến mức dù nàng được Izumin ôm chặt nhưng vẫn cảm thấy lồng ngực đau như muốn nổ tung. . .
Con bò cuối cùng cũng dừng lại, nó gục xuống ngay tắp lự, trên lưng nó những mũi tên cắm chi chit không một kẽ hở, đôi sừng sắc nhọn của nó đâm sâu, xuyên thủng qua cơ thể người phía trước. Máu chảy ra từ vết thương không hề ngơi nghỉ, quang cảnh tràn ngập sự chết chóc rợ n người.
Asisu bước đến chỗ Mira, nàng mỉm cười với cô: “Lâu không gặp, Asisu có lời chào đến hoàng phi Babylon.”. Câu nói của nàng khiến Mira ngượng ngùng: “Chị, chị đừng như vậy, chẳng phải chị đã nói hãy coi chị như chị gái rồi sao?”.
Ý cười trong mắt Asisu càng đậm, nàng nhìn sang người ngồi bên cạnh Mira, Ragashu cũng đang nhìn nàng. Hắn nhìn thấy nàng khỏe mạnh bình an trước mặt, trái tim lơ lửng bấy lâu nay mới được đặt về chỗ cũ, hắn chào nàng: “Nữ hoàng!”
“Quốc vương!” Nàng đáp lại lời hắn, đến lúc này nàng mới nhận ra, Ragashu ôm trọn lấy cơ thể Mira đặt vào lòng mình. Bóng lưng thẳng tắp của hắn chắn mọi luồng gió biển thổi tới, bên cạnh còn có một dĩa bạc hà, e là Mira không quen với khí hậu vùng quốc đảo và bị say sóng.
Hắn bảo vệ cô ấy như vậy. . . . thì lời đồn kia chắc cũng không sai, từ khi Mira trở thành hoàng phi Babylon,hắn chưa bao giờ làm Mira phiền lòng. Luôn cưng chiều sủng ái cô bé vô điều kiện, trái tim của hắn có nhìn ra những gì người khác thấy không?
Thứ tình yêu hắn dành cho Mira mới đích thực là tình yêu cả đời của hắn, không phải sự bất chấp mà hắn gọi là tình yêu dành cho nàng. Asisu buông nhẹ một câu: “Quốc vương! Asisu ta mạn phép nói một câu: “Trân trọng thứ đang có, yên ấm cả một đời.” xin người ghi nhớ câu nói này của ta.”
Ragashu nâng ly rượu lên khóe môi nhấp một ngụm, “Lời này của nữ hoàng, Ragashu ta xin ghi nhớ.” Mira không quen với sóng nước, lại càng không quen với khí hậu ở Minoa. Vậy mà vẫn nằng nặc đòi hắn dẫn nàng đến quốc đảo xa xôi này tham dự lễ hội, hắn biết nàng hiểu tất cả.
Vậy mà nàng vẫn muốn giúp hắn gặp lại Asisu một lần nữa, cô bé ngốc nghếch, mà hắn cũng phải cảm ơn nàng. Gặp lại Asisu một lần nữa cũng tốt, dẹp bỏ quá khứ đầy cố chấp ấy đi, hắn không hiểu tại sao mình lại yêu Asisu, nhưng bây giờ có Mira ngồi trên ngôi vị hoàng phi.
Hắn lại không nỡ làm tổn thương đến Mira, cô gái lương thiện và chân thành ấy, cô gái này đã bỏ lại Hittite nơi cô lớn lên để đến Babylon với hắn. Còn có cả tình yêu cô dành cho Izumin nữa, hết thảy đều bị cô quăng lại sau lưng.
Có lần, hắn đã hỏi nàng: “Nếu có một ngày Hittite tấn công Babylon hoặc ngược lại, thì nàng sẽ làm thế nào?”. Lúc đó, Mira không hề chần chừ mà trả lời hắn rằng: ‘Nếu thật sự có ngày đó, thì thiếp sẽ tự sát, thiếp không thể thấy Hittite tiêu diệt chàng, cũng như chứng kiến cảnh chàng tiêu diệt Hittite. Cả hai nơi này đều quan trọng đối với thiếp.’
Và Mira đã bắt được trái tim, từ từ trói buộc hắn cạnh nàng, hắn thở dài, hắn đã hiểu tại sao tên Hassan đó, lại chấp nhận từ bỏ Asisu và sống bên cạnh Lita rồi. Thứ ao ước nhất chưa chắc là thứ phù hợp nhất, thứ phù hợp nhất chưa chắc là thứ ao ước nhất.
Tham lam quá cũng không có kết thúc tốt đẹp, hắn cảm thấy như thế này cũng không tệ. . . .
Izumin ngồi xuống bên cạnh Asisu, anh nhìn Mira một chút, cảm giác hơi đau lòng lại dâng lên. Hình như người anh trai nào cũng vậy, khi nhìn thấy em gái gả ra ngoai, cho dù được đối xử tốt đến đâu. Cũng đều sẽ cảm thấy không đủ!
Dưới hội trường , những nghệ nhân đang biễu diễn tiết mục nhào lộn trên lưng những chú bò đã được thuần hóa, diễn tả lại một cuộc đấu bò khi đi săn. Việc tái hiện nghi thức này đã thành công lôi kéo sự chú ý của Mira, cô ngẩng cao đầu về phía đó, để có thể nhìn rõ hơn nữa.
Ragashu nhìn thấy biểu hiện này của Mira, hắn ôm cô dứng dây rồi khẽ nói: “Ta đưa nàng đi xem!”, bỏ qua sự kinh ngạc trong mắt cô. Ragashu chậm rãi dìu Mira xuống phía dưới, bàn tay chưa lúc nào rời khỏi người của cô.
Asisu và Izumin cũng đứng dậy theo chân hai người họ, lúc này Photia và Minosu cũng đang tiến đến chỗ này. Sáu người bọn họ đứng chung một chỗ, quan sát tiết mục thú vị trước mắt, Photia không ngừng mỉm cười vui vẻ. Mặc dù lễ hội này năm nào cũng được tổ chức nhưng năm nay là vui hơn cả.
Vì sức khỏe của quốc vương đã tốt hơn rất nhiều, niềm vui của Photia như lan truyền sang cả Minosu và mọi người đứng gần cô. Rồi bỗng nhiên, mọi người phát hiện ra có điều gì đó không đúng.
Một trong những người nghệ nhân đứng gần đàn bò, từ đầu đến giờ vẫn không hề biễu diễn như những người còn lại. Người ấy khoác lên mình y phục nghệ nhân và đeo một chiếc mặt nạ bạc giấu khuôn mặt thật.
Cả Minosu, Ragashu, Asisu và Izumin đều phát hiện ra điều bất thường này, họ quay mặt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt rất nhanh. Nếu kẻ đeo mặt nạ kia là tên gián điệp đã tẩu thoát vậy thì việc cả sáu người bọn họ đứng ở đây như thế này sẽ là mục tiêu dễ tấn công nhất.
Tránh được một lần không thể tránh được cả đời, giải quyết hắn ngay trong ngày hôm nay để tiêu diệt hiểm họa về sau. Minosu gật đầu một cái, bỗng nhiên khuôn mặt trở nên tái nhợt, dựa hẳn vào người của Photia bên cạnh.
Cô hoảng hốt đỡ lấy hắn, trong khi Asisu nhanh tay bắt mạch cho Minosu, cô lo lắng kêu lên: “Quốc vương, quốc vương, người làm sao vậy? ”. Giọng nói đầy lo lắng của cô dường như khiến không khí xung quanh vỡ òa, thu hút ánh mắt của người đeo mặt nạ kia.
Asisu khẽ nhìn sắc mặt của người đang yếu ớt tựa vào Photia kia, trong lòng thầm khinh bỉ khả năng giả bệnh đã đến mức độ lão luyện thế này, khác nào con hồ ly tu thành chín quả, nhưng ngoài miệng nàng vẫn phải nói: “Photia! Ở đây gió to quá, không thích hợp với bệnh tình mới khỏe lại của quốc vương, cô mau đưa Minosu trở lại khán đài, Mira em giúp Photia một tay nhé!”
Mira gật đầu đỡ lấy Minosu một bên, rồi cùng với Photia dìu hắn trở lại khán đài, chẳng qua cô chỉ vừa mới đi được vài bước đã nghe được tiếng vũ khí va chạm vào nhau rồi tiếng hét của Ragashu: “Mau chạy đi! Mira.” Cô không kịp quay đầu lại để tìm hiểu tình hình xảy ra sau đó, Minosu mới lúc nãy còn yếu ớt như sắp đổ gục. Nay lại tràn đầy sức sống, bế thốc cả Photia và Mira chạy về phía khán đài, nơi có quân lính bảo vệ an toàn.
Đằng sau lưng bọn họ, Izumin và Ragashu lại đang ghì ngang thanh kiếm, đỡ lưỡi kiếm của kẻ đối địch đang nhắm về phía Asisu. Asisu đứng sau lưng bọn họ cảm nhận sát ý muốn giết người của kẻ phía trước, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng của kẻ đeo mặt nạ: “Muốn cản ta sao, các ngươi nằm mơ đi!!!!!!”
Từ tay áo của hắn phóng ra một cây phi tiêu nhỏ, trên đầu phi tiêu chứa lượng thuốc dẫn vừa đủ để kích thích lũ bò kia. “Phập” một tiếng, cây phi tiêu đã găm thẳng vào mạch máu của con bò đầu đàn.
Với lượng thuốc kích thích lớn có sẵn trong thức ăn đã được tiêu hóa và truyền khắp cơ thể qua mạch máu. Chỉ cần một liều thuốc dẫn đã đủ khiến con vật mất kiểm soát, khi phi tiêu từ tay kẻ đeo mặt nạ được phóng ra, ẩn trong đám nghệ nhân biễu diễn, ba cây phi tiêu khác cùng lúc được phóng ra.
Bọn chúng cùng tháo chiếc mặt nạ xuống, rút kiếm bên hông và xông đến chỗ ba người Asisu. Gio thì nàng đã hiểu làm cách nào hắn có thể dễ dàng trốn thoát khỏi nhà giam nghiêm ngặt nhất Minoa. Thì ra nàng đã quá coi thường hắn, hắn vẫn còn tay chân trong bộ máy chính quyền Minoa.
Người dân trở nên hoảng loạn khi đám bò điên bắt đầu điên cuồng dẫm đạp mọi thứ xung quanh. Rồi đột nhiên chúng dừng lại, chúc những chiếc sừng về phía trước rồi cắm đầu lao vào cuộc chiến.
Ngoại trừ thuốc dẫn được phóng ra từ phi tiêu, trên người Izumin còn tỏa ra một mùi khác khích thích lũ bò. Chất này có công dung như một mùi hương định vị dùng để khóa mục tiêu cần tấn công.
Ragashu va Izumin cùng lúc nhận ra tình hình không ổn, vừa phải đối phó với những tên thích khách, vừa phải tránh né sự tán công của đàn bò điên. Vì sự điên cuồng của chúng mà quân đội không thể tiếp cận những tên thích khách được.
Asisu đứng sau lưng Izumin, nàng giật đứt sợi dây buộc tóc của anh, rút ra thanh chủy thủ vẫn thường hay giấu trong đó. Rồi lao vào trận chiến không cân sức này, lưỡi kiếm trên tay ba người bọn họ đều nhuốm đầy máu tươi của những tên thích khách, đến khi áp sát được tên cuối cùng, tên duy nhất vẫn không tháo mặt nạ xuống.
Ragashu chém một đường gươm về phía trước, hắn lại ngã người ra phía sau, Izumin chỉ còn đợi thời cơ này, chuyển hướng thanh kiếm chém đứt lìa cái cổ của hắn. Máu phun ra từ cái xác không đầu nhuốm đỏ cả một khoảng đất, vừa chém xong cái xác, anh cũng kịp xoay người né cúa húc của con bò đầu đàn.
Trong lúc giao chiến, Asisu và Ragashu đã lợi dụng tình hình hạ gục ba tên thích khách và hạ sát ba con bò điên. Nhưng vẫn sót lại con bò đầu đàn, dù trên người nó chằng chịt những vết thương túa máu, con bò vẫn bất chấ lao đền bọ họ.
Con vật bị trêu đùa đã điên cuồng lắm rồi, nó dừng lại, những mạch máu trên cổ phình to bất thường, tiếng thở phì phò nặng nề. Nó lại một lần nữa lao vào Izumin, lúc này một mũi lao từ xa được ném tới
“Phập!”
Nhắm chuẩn xác vào đầu con bò, khiến nó ngã gục ngay lập tức, Asisu đưa mắt về phía người vừa phóng lao. Chỉ thấy Minosu mỉm cười yếu ớt, thản nhiên nói: “Đừng để ý, chỉ tiện tay mà thôi.”, bên cạnh hắn Mira và Photia đang vô cùng lo lắng . Nếu không có Ari và Morione giữa lại, rất có thể họ đã lao ngay xuống đây rồi.
Asisu mặc kệ hắn, tiến lại gần cái đầu nằm lăn lốc dưới đất, cả người nàng phủ đầy đất cát và máu. Nàng ngồi xuống đất dùng mũi kiếm hất cái mặt nạ ra khỏi cái đầu không xác, nàng kinh ngạc hét lớn: “Không phải hắn!”
Lời của nàng vừa dứt, một trong những tên cận vệ đang đứng gần nàng nhất, trên môi hắn nở nụ cười nhạo báng. Thanh kiếm trong tay đã được tuốt ra khỏi vỏ, hắn hét lên đầy man rợ: “Phải! ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ TA!”
Rồi điên cuồng lao đến Asisu, mọi việc diễn ra quá nhanh ngay cả Asisu cũng chưa kịp trấn tỉnh. Nàng đỡ lưỡi kiếm của hắn, nhưng sức của nàng yếu dần, thể lực tiêu hao khi phải chiến đấu với những con bò lúc này làm nàng thấm mệt.
Con bò điên tưởng rằng đã chết nay bất chợt vùng lên mạnh mẽ,cây lao sượt qua đầu khiến nó bị thương nặng choáng váng một chút.
Lần này mặc kệ là ai và có cái gì phía trước, nó bất chấp dồn hết hơi tàn của mình, liều mạng đâm thẳng đến. Mà oái ăm thay, lần này mục tiêu nó nhìn thấy lại là Asisu.
Ragashu đứng quá xa nàng nên không kịp tiếp ứng, chỉ còn lại Izumin, anh nhanh chóng lao đến chỗ nàng .
Một trước một sau tất cả đều bị công kích, Asisu kiềm nén suy nghĩ trong hơi thở, nếu Izumin có thể đến kịp thì tốt rồi. Nhưng nàng biết làm sao hắn có thể chạy nhanh hơn con bò ấy được, Asisu xoay người nhắm vào tên gián điệp thật sự đâm một nhát vào người hắn.
Nàng phải tận dụng thời cơ lúc này, ánh mắt của nàng lóe lên tia sáng tàn độc.Hắn mỉm cười khinh thường nàng rồi đỡ lấy, nhưng hắn chẳng mỉm cười được lâu, một mũi kiếm khác từ tay trái Asisu đâm thẳng vào trái tim của hẳn.
Không chỉ có Izumin mới giấu kiếm trong tóc, chẳng phải nàng luôn mang theo econ dao Hassan đặc biệt chế rieeng cho nàng hay sao. Hạ được tên gián điệp nàng vội vã xoay người lại, con bò điên chỉ còn cách nàng trong gang tấc, lần này Izumin đã đến kịp, nhưng hắn có thể làm gì khác ngoài ôm chặt lấy nàng vào lòng. “Ta nhất định sẽ bảo vệ nàng Asisu!” Lời hắn nói với nàng nhẹ như gió thoảng, nàng hoảng sợ nhìn thấy hắn om chặt lấy mình, từ không như nghẹn lại nơi cổ họng.
Không! Không được, Izumin, ngày đó ta cứu chàng ở tháp Babel không phải vì muốn ngày hôm nay chàng cứu ta, mà là vì ta không muốn chàng chết. . . Izumin!
“Bắn tên!” Minosu hoảng sợ hét lớn, những mũi tên cùng lúc bắn về phía con bò.
“RẦM!”
Nhưng suy nghĩ đó của nàng cũng đã muộn, va chạm mạnh đến mức dù nàng được Izumin ôm chặt nhưng vẫn cảm thấy lồng ngực đau như muốn nổ tung. . .
Con bò cuối cùng cũng dừng lại, nó gục xuống ngay tắp lự, trên lưng nó những mũi tên cắm chi chit không một kẽ hở, đôi sừng sắc nhọn của nó đâm sâu, xuyên thủng qua cơ thể người phía trước. Máu chảy ra từ vết thương không hề ngơi nghỉ, quang cảnh tràn ngập sự chết chóc rợ n người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook