Ký Ức Ai Cập
-
Chương 70: Đất đá sụp đổ (1)
Author : Mai Tuyết Vân
Carol ngồi nép bên cạnh Asisu như một đứa trẻ, vẻ đẹp mong manh tựa sương mai của nàng chưa từng vì bất kỳ điều gì mà phai mờ. Từ khi đặt chân lên quốc đảo Minoa này, nàng luôn phả bận rộn với vai trò người thầy thuốc cho Minosu, nhưng việc ấy hoàn toàn vượt ngoài khả năng của nàng.
Khi chị đến, dường như tất cả đều tốt lên, còn bản thân nàng lại lạc lõng ở nơi xa lạ này, cho đến khi chị đến tìm nàng. “Asisu! Chị chắc là ổn chứ?” Carol nghi hoặc hỏi Asisu, những gì nàng nhớ được từ kiếp trước về con người tên Atorasu này, hầu như chỉ có sự tàn bạo của hắn.
Asisu khẽ mỉm cười với nàng: “Atorasu của bây giờ và của trước đây không giống nhau đâu, nếu em muốn đi thăm quan quốc đảo này, thì tuyệt đối phải có anh ta đi cùng. Nếu không chị sẽ không cho em đi đâu!”. Asisu lại chỉ tay về phía trước: “Em nghĩ thử xem, giữa hai người bọn họ, ai sẽ thắng?”
Carol theo đường chỉ tay của nàng, nhìn ra ngoài thềm cung điện, bóng dáng của hai người đứng ngoài đó, thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh nắng tràn đầy. Tiếng binh khí va chạm vào nhau nghe rất chói tai, những đường kiếm dứt khoát và tuyệt đẹp thu hút ánh mắt người khác.
Hulia và Atorasu đều là những tay kiếm giỏi, thực lực có thể nói là ngang nhau, nhưng thể hình của Atorasu rất cao lớn, có phần thắng thế hơn cô gái kia. Đường kiếm cuối cùng hạ xuống… một mảnh tay áo theo đường kiếm đứt lìa ra, rơi xuống đất.
Hulia mỉm cười trong hơi thở: “Ngoài trừ hoàng tỷ của ta và Asisu, chưa ai có thể thắng được ta.”. Atorasu thu lại thanh kiếm, nhìn cô gái mạnh mẽ luôn áp chế đường kiếm của hắn một cách ác liệt, Aisu không hề nói dối, người bạn này của nàng quả thật rất đặc biệt.
“Nếu đã đấu kiếm xong rồi, hai người còn không định đi ăn sao?” Giọng nói mềm mại vang lên, là của Carol, cô gái trẻ tựa đầu vào vai Asisu lười biếng đưa mắt nhìn hai người họ. “Em thua rồi Carol, bây giờ lại còn muốn trốn sao?” Asisu trừng mắt nhìn Carol, vụ các cược lúc nãy rõ ràng Carol đã thua, nàng cược rằng Hulia sẽ chiến thắng.
Sau câu nói của Asisu, đôi mắt màu xanh biếc đảo một vòng, nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu: “Chị! Chúng ta có cá cược với nhau sao?”. Asisu thở hắt ra vẻ hết cách, “Được, được, không có thì không có!”, rồi cũng đứng dậy lôi cả Carol đi theo, “Không phải em muốn ăn cơm sao? Đi nào, đi ăn!”
Mặc kệ hai người bọn họ đang rời đi, Hulia lại nhặt thanh kiếm dưới đất, chống đầu mũi nhọn lên cao, nhắm thẳng về phía Atorasu rồi lao đến. “Đấu tiếp nào, ta không tin không thắng được ngươi.” Trong giọng nói đầy ắp sự tự tin và khiêu khích, Atorasu trở thanh kiếm nắm trong tay đỡ lấy lưỡi kiếm của cô.
Ánh nắng chan hòa như nhảy múa trên hai thanh kiếm, vẻ trên không trung những vệt sáng xinh đẹp, rất lâu rồi Atorasu mới có cảm giác vui vẻ đến thế. Aisu đã từng nói, không chỉ có nàng, mà sẽ còn rất nhiều người chấp nhận hắn,chỉ cần hắn chịu mở lòng mình ra mà thôi.
Mà cô gái này cũng thật cố chấp, tưởng rằng một trận đấu đã có thể khuất phục được cô, nhưng không như hắn nghĩ. Hulia lại muốn chiến thắng đến cùng, không giành được thứ mình muốn, cô quyết không lùi bước.
Trong lúc những đường kiếm cứ chạm nhau liên tiếp, Atorasu thầm nghĩ, có nên nhường cô gái này một chút không nhỉ? Cứ thế, cứ thế giữa hai người bọn họ, dần dần có thứ gì đó đã bắt đầu bén rễ đâm chồi.
“Nếu như Minoa và Amazon kết đồng minh, đối với Ai Cập có bất lợi gì không?” Asisu đứng gần chiếc cột đá phía xa, khẽ nheo mắt quan sát cuộc đấu kiếm. Carol đứng cạnh nàng, bàn tay đưa lên vuốt mái tóc vàng óng bị gió biển thổi tung, trả lời nàng: “Minoa là quốc đảo xưng bá biển khơi, tuy nói là mạnh về hải quân, nhưng chỉ cần Ai Cập không gây chiến thì sự uy hiếp này cũng chẳng là gì. Amazon cách đây bảy năm lại bị Hittite dẫn quân xâm lược, mặc dù đã giành lại chủ quyền và kiến thiết đất nước, nhưng Amazon cũng chỉ là một tiểu quốc nhỏ, chiến binh dũng mãnh cũng chỉ chiếm số ít. Nếu hai nước kết mối đồng minh hoàn toàn không bất kỳ sự uy hiếp nào đến Ai Cập.”
“Với lại, sẽ chẳng có gì bất lợi gì ở đây cả, quốc vương Minoa là bạn của chị, công chúa Amazon nợ chị món nợ ân tình. Thì em nghĩ nếu việc kết đồng minh kia có xảy ra đi chăng nữa, cũng là điều có lợi với Ai Cập.” Carol bình thản nói lên suy nghĩ của mình, nếu như cả việc này cô cũng không thể đoán ra được, thì chắc chắn người dạy bảo cô làm một hoàng phi tốt là tể tướng Hassan sẽ rất tức giận.
Tham gia vào trò chơi vương quyền, ít nhất cũng phải có một cái đầu tỉnh táo để nhìn thấu mọi việc, sau bao nhiêu chuyện xảy đến. Carol cũng không còn là cô bé ngày xưa lúc nào cũng cần người bảo vệ, cô đã lớn lên, đã trưởng thành, tự học cách bảo vệ bản thân từ những sai lầm trong quá khứ.
Cô muốn giống như chị, đủ xứng đáng để đứng bên cạnh Menfuisu, nắm tay chàng trị vì Ai Cập rộng lớn. “Em đã thay đổi rồi, Carol!” Nàng mỉm cười với cô, quá khứ đã không còn quan trọng nữa rồi, sau cái chết của cha, sự dằn vặt trong nàng đã quá lớn. Bây giờ nàng chỉ biết cần phải trân trọng hiện tại trước mắt, nắm bắt lấy cơ hội thuộc về mỗi người.
“Không chỉ em, Aisu,chị cũng đã thay đổi rồi!” Carol nhẹ nhàng đáp lại lời nàng, “Ai cũng phải trưởng thành, cả em và chị cũng thế!” Một lời của nàng kết thúc câu chuyện, nàng gọi Hulia đến đây cũng vì một mục đích duy nhất, cô gái ấy rất mạnh mẽ sẽ là cầu nối hoàn hảo dẫn dắt Atorasu với thế giới tươi đẹp này.
Khi Izumin hỏi nàng về lý do tại sao lại gọi nhiều người như vậy đến Minoa, nàng đã không trả lời anh ngay, mà chỉ mỉm cười đầy bí hiểm. Đến cuối cùng, chàng đã đoán đúng, Izumin thở dài đưa tay đỡ trán: “Asisu! Nàng chuyển nghề sang làm người se duyên từ khi nào vậy?”
Đúng như lời anh nói, tất cả đều là nàng cố tình sắp đặt, còn cả cuộc thám hiểm quốc đảo ngày mai nữa, rất đáng được mong chờ!
Mặc cho những suy nghĩ của nàng có chu toàn đến đâu đi nữa, thì nàng cũng không thể lường được rằng. Kẻ đáng lý ra phải ở yên trong nhà ngục của Minoa, nay bỗng nhiên biến mất không để lại dấu vết gì.
Kẻ biến mất chính là đại quan tư tế của Minoa, người đã từng được Thái hậu quốc đảo này hết sức coi trọng. Cho đến khi thân phận gián điệp của hắn bị phơi bày trước bàn dân thiên hạ, hắn hận, hận kẻ đã đẩy hắn vào tình cảnh. Trong đầu hắn hình thành một âm mưu trả thù, nếu hắn chỉ còn con đường chết thì nhất định hắn cũng phải kéo người hại hắn đi cùng.
Carol ngồi nép bên cạnh Asisu như một đứa trẻ, vẻ đẹp mong manh tựa sương mai của nàng chưa từng vì bất kỳ điều gì mà phai mờ. Từ khi đặt chân lên quốc đảo Minoa này, nàng luôn phả bận rộn với vai trò người thầy thuốc cho Minosu, nhưng việc ấy hoàn toàn vượt ngoài khả năng của nàng.
Khi chị đến, dường như tất cả đều tốt lên, còn bản thân nàng lại lạc lõng ở nơi xa lạ này, cho đến khi chị đến tìm nàng. “Asisu! Chị chắc là ổn chứ?” Carol nghi hoặc hỏi Asisu, những gì nàng nhớ được từ kiếp trước về con người tên Atorasu này, hầu như chỉ có sự tàn bạo của hắn.
Asisu khẽ mỉm cười với nàng: “Atorasu của bây giờ và của trước đây không giống nhau đâu, nếu em muốn đi thăm quan quốc đảo này, thì tuyệt đối phải có anh ta đi cùng. Nếu không chị sẽ không cho em đi đâu!”. Asisu lại chỉ tay về phía trước: “Em nghĩ thử xem, giữa hai người bọn họ, ai sẽ thắng?”
Carol theo đường chỉ tay của nàng, nhìn ra ngoài thềm cung điện, bóng dáng của hai người đứng ngoài đó, thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh nắng tràn đầy. Tiếng binh khí va chạm vào nhau nghe rất chói tai, những đường kiếm dứt khoát và tuyệt đẹp thu hút ánh mắt người khác.
Hulia và Atorasu đều là những tay kiếm giỏi, thực lực có thể nói là ngang nhau, nhưng thể hình của Atorasu rất cao lớn, có phần thắng thế hơn cô gái kia. Đường kiếm cuối cùng hạ xuống… một mảnh tay áo theo đường kiếm đứt lìa ra, rơi xuống đất.
Hulia mỉm cười trong hơi thở: “Ngoài trừ hoàng tỷ của ta và Asisu, chưa ai có thể thắng được ta.”. Atorasu thu lại thanh kiếm, nhìn cô gái mạnh mẽ luôn áp chế đường kiếm của hắn một cách ác liệt, Aisu không hề nói dối, người bạn này của nàng quả thật rất đặc biệt.
“Nếu đã đấu kiếm xong rồi, hai người còn không định đi ăn sao?” Giọng nói mềm mại vang lên, là của Carol, cô gái trẻ tựa đầu vào vai Asisu lười biếng đưa mắt nhìn hai người họ. “Em thua rồi Carol, bây giờ lại còn muốn trốn sao?” Asisu trừng mắt nhìn Carol, vụ các cược lúc nãy rõ ràng Carol đã thua, nàng cược rằng Hulia sẽ chiến thắng.
Sau câu nói của Asisu, đôi mắt màu xanh biếc đảo một vòng, nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu: “Chị! Chúng ta có cá cược với nhau sao?”. Asisu thở hắt ra vẻ hết cách, “Được, được, không có thì không có!”, rồi cũng đứng dậy lôi cả Carol đi theo, “Không phải em muốn ăn cơm sao? Đi nào, đi ăn!”
Mặc kệ hai người bọn họ đang rời đi, Hulia lại nhặt thanh kiếm dưới đất, chống đầu mũi nhọn lên cao, nhắm thẳng về phía Atorasu rồi lao đến. “Đấu tiếp nào, ta không tin không thắng được ngươi.” Trong giọng nói đầy ắp sự tự tin và khiêu khích, Atorasu trở thanh kiếm nắm trong tay đỡ lấy lưỡi kiếm của cô.
Ánh nắng chan hòa như nhảy múa trên hai thanh kiếm, vẻ trên không trung những vệt sáng xinh đẹp, rất lâu rồi Atorasu mới có cảm giác vui vẻ đến thế. Aisu đã từng nói, không chỉ có nàng, mà sẽ còn rất nhiều người chấp nhận hắn,chỉ cần hắn chịu mở lòng mình ra mà thôi.
Mà cô gái này cũng thật cố chấp, tưởng rằng một trận đấu đã có thể khuất phục được cô, nhưng không như hắn nghĩ. Hulia lại muốn chiến thắng đến cùng, không giành được thứ mình muốn, cô quyết không lùi bước.
Trong lúc những đường kiếm cứ chạm nhau liên tiếp, Atorasu thầm nghĩ, có nên nhường cô gái này một chút không nhỉ? Cứ thế, cứ thế giữa hai người bọn họ, dần dần có thứ gì đó đã bắt đầu bén rễ đâm chồi.
“Nếu như Minoa và Amazon kết đồng minh, đối với Ai Cập có bất lợi gì không?” Asisu đứng gần chiếc cột đá phía xa, khẽ nheo mắt quan sát cuộc đấu kiếm. Carol đứng cạnh nàng, bàn tay đưa lên vuốt mái tóc vàng óng bị gió biển thổi tung, trả lời nàng: “Minoa là quốc đảo xưng bá biển khơi, tuy nói là mạnh về hải quân, nhưng chỉ cần Ai Cập không gây chiến thì sự uy hiếp này cũng chẳng là gì. Amazon cách đây bảy năm lại bị Hittite dẫn quân xâm lược, mặc dù đã giành lại chủ quyền và kiến thiết đất nước, nhưng Amazon cũng chỉ là một tiểu quốc nhỏ, chiến binh dũng mãnh cũng chỉ chiếm số ít. Nếu hai nước kết mối đồng minh hoàn toàn không bất kỳ sự uy hiếp nào đến Ai Cập.”
“Với lại, sẽ chẳng có gì bất lợi gì ở đây cả, quốc vương Minoa là bạn của chị, công chúa Amazon nợ chị món nợ ân tình. Thì em nghĩ nếu việc kết đồng minh kia có xảy ra đi chăng nữa, cũng là điều có lợi với Ai Cập.” Carol bình thản nói lên suy nghĩ của mình, nếu như cả việc này cô cũng không thể đoán ra được, thì chắc chắn người dạy bảo cô làm một hoàng phi tốt là tể tướng Hassan sẽ rất tức giận.
Tham gia vào trò chơi vương quyền, ít nhất cũng phải có một cái đầu tỉnh táo để nhìn thấu mọi việc, sau bao nhiêu chuyện xảy đến. Carol cũng không còn là cô bé ngày xưa lúc nào cũng cần người bảo vệ, cô đã lớn lên, đã trưởng thành, tự học cách bảo vệ bản thân từ những sai lầm trong quá khứ.
Cô muốn giống như chị, đủ xứng đáng để đứng bên cạnh Menfuisu, nắm tay chàng trị vì Ai Cập rộng lớn. “Em đã thay đổi rồi, Carol!” Nàng mỉm cười với cô, quá khứ đã không còn quan trọng nữa rồi, sau cái chết của cha, sự dằn vặt trong nàng đã quá lớn. Bây giờ nàng chỉ biết cần phải trân trọng hiện tại trước mắt, nắm bắt lấy cơ hội thuộc về mỗi người.
“Không chỉ em, Aisu,chị cũng đã thay đổi rồi!” Carol nhẹ nhàng đáp lại lời nàng, “Ai cũng phải trưởng thành, cả em và chị cũng thế!” Một lời của nàng kết thúc câu chuyện, nàng gọi Hulia đến đây cũng vì một mục đích duy nhất, cô gái ấy rất mạnh mẽ sẽ là cầu nối hoàn hảo dẫn dắt Atorasu với thế giới tươi đẹp này.
Khi Izumin hỏi nàng về lý do tại sao lại gọi nhiều người như vậy đến Minoa, nàng đã không trả lời anh ngay, mà chỉ mỉm cười đầy bí hiểm. Đến cuối cùng, chàng đã đoán đúng, Izumin thở dài đưa tay đỡ trán: “Asisu! Nàng chuyển nghề sang làm người se duyên từ khi nào vậy?”
Đúng như lời anh nói, tất cả đều là nàng cố tình sắp đặt, còn cả cuộc thám hiểm quốc đảo ngày mai nữa, rất đáng được mong chờ!
Mặc cho những suy nghĩ của nàng có chu toàn đến đâu đi nữa, thì nàng cũng không thể lường được rằng. Kẻ đáng lý ra phải ở yên trong nhà ngục của Minoa, nay bỗng nhiên biến mất không để lại dấu vết gì.
Kẻ biến mất chính là đại quan tư tế của Minoa, người đã từng được Thái hậu quốc đảo này hết sức coi trọng. Cho đến khi thân phận gián điệp của hắn bị phơi bày trước bàn dân thiên hạ, hắn hận, hận kẻ đã đẩy hắn vào tình cảnh. Trong đầu hắn hình thành một âm mưu trả thù, nếu hắn chỉ còn con đường chết thì nhất định hắn cũng phải kéo người hại hắn đi cùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook