Kỳ Tích Vương Tọa
-
Quyển 1 - Chương 2-2: Mộng Kinh Vũ (2)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit & Dịch: Emily Ton.
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Mộng Kinh Vũ bị bao phủ một tầng sương lạnh, thấp giọng nói: "Thật ra tỷ vẫn luôn hoài nghi, ba mẹ không phải bị giết bởi ma thú, mà là bị người mưu sát! Mấy năm nay tỷ đều bí mật điều tra cẩn thận, cũng có một số tiến triển, nhưng không thể tìm ra chứng cứ."
Toàn thân Mộng Oánh Oánh chấn động: "Ba mẹ là bị người giết hại!"
"Muội đã mười sáu tuổi, dựa theo truyền thống đại lục, hiện tại đã là thành niên. Tỷ sẽ không dấu muội bất cứ điều gì." Mộng Kinh Vũ dần dần nắm chặt nắm tay: "Ba mẹ vừa mới chết, cữu cữu đã vội vàng phân tán tài sản, tập thể thương hội chế phù sư cũng rời bỏ chúng ta, tiết lộ ra ngoài thông tin về bùa chú mới nhất, các nhà cung ứng không hẹn đều cùng nhau cắt đứt nguồn cung ứng, mặt tiền cửa hàng trong thành bị người đập phá ba ngày. Trong vòng một năm, quy mô thương hội co lại còn 80%, muội cảm thấy hết thảy này chỉ là sự trùng hợp hay sao?"
"Chẳng lẽ là......"
"Bọn họ đã lên kế hoạch rất chặt chẽ chu đáo, điều duy nhất bọn họ để sót chính là tỷ."
Mộng Oánh Oánh cuối cùng nhận ra, mấy năm nay tỷ tỷ đã khó khăn thế nào!
"Oánh Oánh thật vô dụng, thời điểm tỷ tỷ mười sáu tuổi, trong lúc nguy cấp đã mang gánh nặng gia tộc, nhưng muội lại không làm được gì, không cố gắng học tập, còn ham chơi, lãng phí tiền bạc, muội còn...... Ô!"
Mộng Oánh Oánh gần như tiết lộ Sở Thiên.
Sở Thiên dưới tình thế cấp bách, tay phải trượt lên, nhéo nơi bộ vị no đủ đẫy đà của nàng!
Giọng nói của Mộng Oánh Oánh ngay lập tức đột nhiên im bặt, khuôn mặt nhỏ một lần nữa trở nên đỏ bừng, thân thể của nàng tương đối mẫn cảm, đặc biệt là bộ vị thần thánh không thể xâm phạm. Nàng chỉ cảm thấy một cảm giác tê dại lan truyền khắp cơ thể, khiến nàng một lần nữa cầm lòng không đậu kẹp chặt hai chân, cắn chặt hàm răng, không cho bản thân mình phát ra âm thanh.
Tên vô lại...... dám sờ ngực ta!
Mộng Kinh Vũ nhìn thấy hai mắt muội muội rưng rưng, khuôn mặt đỏ bừng, còn tưởng rằng nàng quá áy náy, trong lòng âm thầm vui mừng. Muội muội vẫn luôn ham chơi không chịu lớn, rốt cuộc cũng hiểu chút chuyện.
Mộng Oánh Oánh sợ hãi sẽ bị phục kích lần nữa, nơi nào còn dám nhắc tới Sở Thiên. Thay vào đó, nàng hỏi một vấn đề mà nàng rất muốn biết: "Đến tột cùng ai xấu như vậy, phải khăng khăng hủy hoại cả nhà chúng ta?!"
Mộng Kinh Vũ do dự vài giây, dùng giọng điệu chắc chắn trả lời: "Diệp gia. Diệp gia vốn kinh doanh về lính đánh thuê, chỉ có lính đánh thuê với kinh nghiệm phong phú mới có thể chặn giết thương đội mà không lưu lại dấu vết, còn tạo dấu vết giả thành gặp phải ma thú tập kích."
Diệp gia, đó là một con quái vật khổng lồ!
Đây là một gia tộc lính đánh thuê, bọn họ có ba đội dong binh đoàn, mỗi một đội đều có quy mô vạn người!
Nếu thật sự là Diệp gia động tay động chân sau lưng, như vậy thương hội Nam Vân sẽ không thể có một chút lực nào để chống cự!
Mộng Kinh Vũ tiếp tục nói: "Hơn nửa chế phù sư của nhà chúng ta đều rời đi và gia nhập vào thương hội Hắc Thủy, do đó thúc đẩy sự phát triển nhanh chóng của thương hội Hắc Thủy. Thương hội Hắc Thủy bề ngoài là do Hàn gia kinh doanh, nhưng sau lưng lại có Diệp gia chống lưng, nếu không, không có khả năng tăng trưởng nhanh như vậy!"
Mộng Oánh Oánh nghiến răng nghiến lợi nói: "Chúng ta nhất định phải báo thù!"
"Sự tình báo thù không thể gấp, gần đây ta thường thấy tâm thần không yên, chỉ sợ trong nhà sẽ phát sinh đại sự." Bên ngoài màn lụa, thân ảnh mỹ lệ thon dài đứng lên: "Oánh oánh, muội nhất định phải hứa với tỷ, phải biểu hiện thật tốt, nỗ lực học tập, tranh thủ trở thành một trong những đệ tử chính thức của Triệu đại sư, như vậy cho dù gặp phải tình huống nguy hiểm, với địa vị và uy vọng của Triệu đại sư, cũng đủ để bảo vệ muội nhất thời bình an."
Mộng Oánh Oánh đột nhiên cảm thấy rất khổ sở.
Mặc dù thân thể tỷ tỷ không tốt, nhưng vẫn phải mang trên mình gánh nặng gia tộc.
Tỷ tỷ đưa nàng tới học tập với đại sư Triệu Thanh Phàm, cũng không hoàn toàn muốn nàng sau khi học thành có thể phụng dưỡng gia tộc, mà vì tỷ tỷ sớm đã ngửi ra được hơi thở nguy hiểm, trước tiên muốn tìm một nơi đáng tin cậy gửi gắm muội muội mình vào đó.
"Tỷ, tỷ sẽ không sao, đúng không?"
"Nha đầu ngốc, tỷ tỷ không yếu như vậy. Tình huống sáu năm trước ác liệt như vậy, ta vẫn có thể vượt qua. Lúc này đây, ta thật ra muốn nhìn xem một chút, bọn họ sẽ dùng thủ đoạn gì tới đối phó ta. Bây giờ đã khuya rồi, Oánh Oánh nhanh chóng ngủ đi, sớm mai dậy sớm một chút, đừng đến muộn."
"Vâng!"
"Đại sư Trương Lập Thanh rất quan trọng, bất luận là vì chính mình, hay là vì gia tộc, muội nhất định phải cố gắng nỗ lực."
"Oánh Oánh đã hiểu, trên người tỷ tỷ có bệnh kín, tỷ vẫn nên sớm nghỉ ngơi một chút đi."
"Chút bệnh này đã nhiều năm rồi, ta đã quen với nó, không có gì đáng ngại."
Mộng Kinh Vũ an ủi muội muội một câu, thân ảnh mỹ lệ thon dài nhẹ nhàng trôi đi.
Mộng Oánh Oánh hạ tâm tình xuống, trầm mặc một lúc, đột nhiên bắt đầu khóc ô ô.
Sở Thiên nhẹ nhàng ôm nàng: "Đừng buồn, đừng buồn, sẽ ổn thôi."
Mộng Oánh Oánh có cảm giác khi bị đối phương ôm ấp vây quanh, rất ấm áp, rất thoải mái, có một chút cảm giác không muốn rời xa.
"Đồ lưu manh!"
"Ngươi còn muốn ôm ta tới khi nào?!"
Mộng Oánh Oánh thực sự cần bả vai của một người nam nhân, thật ra nàng rất muốn bổ nhào vào trên người đối phương và khóc lớn một hồi. Nhưng người này quá đáng giận, không ngờ thừa dịp vừa rồi đã chiếm tiện nghi nàng, không thể để đối phương được như ý muốn, thân mình nàng vẫn còn sạch sẽ nguyên vẹn.
Sở Thiên lưu luyến rời khỏi giường lớn, không tâm không phổi cười nói: "Xin lỗi, ta chỉ vô ý, vì sự tình xảy ra quá khẩn cấp, ta mới bất đắc dĩ, nếu không ngay cả mạng sống của ta cũng không còn nữa!"
Mộng Oánh Oánh đã buồn lòng như vậy, người này còn không tâm không phổi tươi cười, nàng lập tức giận sôi máu, dùng ánh mắt hung hăng liếc nhìn lều trại dưới háng của đối phương một cái, gương mặt nóng lên nói, "Đây cũng là bất đắc dĩ hay sao?"
Sở Thiên xấu hổ kẹp kẹp chân: "Hiện tượng sinh lý tự nhiên, không thể nào khống chế, không phải ngươi cũng giống nhau sao?"
"Nói bậy, ta không phải là kẻ không biết xấu hổ như ngươi!"
"Nhưng......"
Mộng Oánh Oánh tức giận: "Không có nhưng, nếu ngươi còn dám mạnh miệng, ta...... ta sẽ đánh ngươi!"
"Cứu mạng a! Nhị tiểu thư muốn giết người!"
Sở Thiên cất bước bỏ chạy nhanh như chớp.
Mộng Oánh Oánh nhìn bóng dáng Sở Thiên chật vật chạy đi, đột nhiên cảm thấy buồn cười. Người này, rốt cuộc là tới từ đâu?
............
Sở Thiên rời khỏi tiểu viện.
Hắn dừng bước chân, ánh mắt khôi phục lại bình tĩnh và dần dần trở nên thâm thuý. Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, những ngôi sao lấp lánh khắp bầu trời đêm, vị trí và quỹ đạo vận hành của các ngôi sao, tất cả đều giống đúc như trong trí nhớ, tuy nhiên, toàn bộ môi trường xung quanh đều đã hoàn toàn thay đổi.
Trên thế giới này không có người nào sẽ tin, linh hồn trong thân thể Sở Thiên đã đến từ mấy vạn năm sau.
Không sai.
Hắn không thuộc về nơi này, hắn đến từ tương lai!
Lúc ấy, hắn là hiền giả trẻ tuổi nhất đại lục, tính cách tiêu sái, không kềm chế được sự phóng đãng, là một quỷ tài ngàn năm có một.
Bởi vì một lần nghiên cứu về khe hở thời không, không cẩn thận đã bị mất khống chế và bị cuốn vào, sau đó bị mất một phần trí nhớ, trọng sinh biến thành thiếu niên, tu vi không những hoàn toàn biến mất, hơn nữa còn bị biến thành nô lệ.
Khế ước nô lệ là một đặc điểm chính của thời đại này.
Bản chất của khế ước thư chính là tách ra một bộ phận tinh thần, sau đó được phong ấn vào trong khế ước thư, chủ nô sẽ nắm khế ước thư để khống chế nô lệ.
"Kỹ thuật lạc hậu như vậy cũng vọng tưởng khống chế ta? Thật là buồn cười!" Thời đại này không thể giải được khế ước tinh thần, Sở Thiên không cho là đúng chút nào: "Chỉ cần tu luyện đến cảnh giới hồn tỉnh, ta sẽ có thể nhẹ nhàng thoát khỏi trói buộc của khế ước. Tiểu nha đầu này thật ra rất thú vị, trong khoảng thời gian này coi như trải nghiệm một phong cách sinh hoạt khác."
Tính tình vô tư của Sở Thiên vẫn không thể kềm chế được, thích làm gì thì làm, là một người theo chủ nghĩa hưởng lạc, càng là một người thuộc trường phái lạc quan.
Hắn đã suy nghĩ cẩn thận.
Nếu đã tới đây, vậy hắn cần phải sống sót.
Sở Thiên không những muốn trở thành cường giả mạnh nhất dưới bầu trời đầy sao, càng phải dùng tri thức vượt quá mức quy định, thay đổi thời đại này. Hắn muốn nhìn một chút, thế giới này sẽ bởi vì hắn, biến thành cảnh tượng như thế nào!
~~~ Hết chương 2 ~~~
Edit & Dịch: Emily Ton.
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Mộng Kinh Vũ bị bao phủ một tầng sương lạnh, thấp giọng nói: "Thật ra tỷ vẫn luôn hoài nghi, ba mẹ không phải bị giết bởi ma thú, mà là bị người mưu sát! Mấy năm nay tỷ đều bí mật điều tra cẩn thận, cũng có một số tiến triển, nhưng không thể tìm ra chứng cứ."
Toàn thân Mộng Oánh Oánh chấn động: "Ba mẹ là bị người giết hại!"
"Muội đã mười sáu tuổi, dựa theo truyền thống đại lục, hiện tại đã là thành niên. Tỷ sẽ không dấu muội bất cứ điều gì." Mộng Kinh Vũ dần dần nắm chặt nắm tay: "Ba mẹ vừa mới chết, cữu cữu đã vội vàng phân tán tài sản, tập thể thương hội chế phù sư cũng rời bỏ chúng ta, tiết lộ ra ngoài thông tin về bùa chú mới nhất, các nhà cung ứng không hẹn đều cùng nhau cắt đứt nguồn cung ứng, mặt tiền cửa hàng trong thành bị người đập phá ba ngày. Trong vòng một năm, quy mô thương hội co lại còn 80%, muội cảm thấy hết thảy này chỉ là sự trùng hợp hay sao?"
"Chẳng lẽ là......"
"Bọn họ đã lên kế hoạch rất chặt chẽ chu đáo, điều duy nhất bọn họ để sót chính là tỷ."
Mộng Oánh Oánh cuối cùng nhận ra, mấy năm nay tỷ tỷ đã khó khăn thế nào!
"Oánh Oánh thật vô dụng, thời điểm tỷ tỷ mười sáu tuổi, trong lúc nguy cấp đã mang gánh nặng gia tộc, nhưng muội lại không làm được gì, không cố gắng học tập, còn ham chơi, lãng phí tiền bạc, muội còn...... Ô!"
Mộng Oánh Oánh gần như tiết lộ Sở Thiên.
Sở Thiên dưới tình thế cấp bách, tay phải trượt lên, nhéo nơi bộ vị no đủ đẫy đà của nàng!
Giọng nói của Mộng Oánh Oánh ngay lập tức đột nhiên im bặt, khuôn mặt nhỏ một lần nữa trở nên đỏ bừng, thân thể của nàng tương đối mẫn cảm, đặc biệt là bộ vị thần thánh không thể xâm phạm. Nàng chỉ cảm thấy một cảm giác tê dại lan truyền khắp cơ thể, khiến nàng một lần nữa cầm lòng không đậu kẹp chặt hai chân, cắn chặt hàm răng, không cho bản thân mình phát ra âm thanh.
Tên vô lại...... dám sờ ngực ta!
Mộng Kinh Vũ nhìn thấy hai mắt muội muội rưng rưng, khuôn mặt đỏ bừng, còn tưởng rằng nàng quá áy náy, trong lòng âm thầm vui mừng. Muội muội vẫn luôn ham chơi không chịu lớn, rốt cuộc cũng hiểu chút chuyện.
Mộng Oánh Oánh sợ hãi sẽ bị phục kích lần nữa, nơi nào còn dám nhắc tới Sở Thiên. Thay vào đó, nàng hỏi một vấn đề mà nàng rất muốn biết: "Đến tột cùng ai xấu như vậy, phải khăng khăng hủy hoại cả nhà chúng ta?!"
Mộng Kinh Vũ do dự vài giây, dùng giọng điệu chắc chắn trả lời: "Diệp gia. Diệp gia vốn kinh doanh về lính đánh thuê, chỉ có lính đánh thuê với kinh nghiệm phong phú mới có thể chặn giết thương đội mà không lưu lại dấu vết, còn tạo dấu vết giả thành gặp phải ma thú tập kích."
Diệp gia, đó là một con quái vật khổng lồ!
Đây là một gia tộc lính đánh thuê, bọn họ có ba đội dong binh đoàn, mỗi một đội đều có quy mô vạn người!
Nếu thật sự là Diệp gia động tay động chân sau lưng, như vậy thương hội Nam Vân sẽ không thể có một chút lực nào để chống cự!
Mộng Kinh Vũ tiếp tục nói: "Hơn nửa chế phù sư của nhà chúng ta đều rời đi và gia nhập vào thương hội Hắc Thủy, do đó thúc đẩy sự phát triển nhanh chóng của thương hội Hắc Thủy. Thương hội Hắc Thủy bề ngoài là do Hàn gia kinh doanh, nhưng sau lưng lại có Diệp gia chống lưng, nếu không, không có khả năng tăng trưởng nhanh như vậy!"
Mộng Oánh Oánh nghiến răng nghiến lợi nói: "Chúng ta nhất định phải báo thù!"
"Sự tình báo thù không thể gấp, gần đây ta thường thấy tâm thần không yên, chỉ sợ trong nhà sẽ phát sinh đại sự." Bên ngoài màn lụa, thân ảnh mỹ lệ thon dài đứng lên: "Oánh oánh, muội nhất định phải hứa với tỷ, phải biểu hiện thật tốt, nỗ lực học tập, tranh thủ trở thành một trong những đệ tử chính thức của Triệu đại sư, như vậy cho dù gặp phải tình huống nguy hiểm, với địa vị và uy vọng của Triệu đại sư, cũng đủ để bảo vệ muội nhất thời bình an."
Mộng Oánh Oánh đột nhiên cảm thấy rất khổ sở.
Mặc dù thân thể tỷ tỷ không tốt, nhưng vẫn phải mang trên mình gánh nặng gia tộc.
Tỷ tỷ đưa nàng tới học tập với đại sư Triệu Thanh Phàm, cũng không hoàn toàn muốn nàng sau khi học thành có thể phụng dưỡng gia tộc, mà vì tỷ tỷ sớm đã ngửi ra được hơi thở nguy hiểm, trước tiên muốn tìm một nơi đáng tin cậy gửi gắm muội muội mình vào đó.
"Tỷ, tỷ sẽ không sao, đúng không?"
"Nha đầu ngốc, tỷ tỷ không yếu như vậy. Tình huống sáu năm trước ác liệt như vậy, ta vẫn có thể vượt qua. Lúc này đây, ta thật ra muốn nhìn xem một chút, bọn họ sẽ dùng thủ đoạn gì tới đối phó ta. Bây giờ đã khuya rồi, Oánh Oánh nhanh chóng ngủ đi, sớm mai dậy sớm một chút, đừng đến muộn."
"Vâng!"
"Đại sư Trương Lập Thanh rất quan trọng, bất luận là vì chính mình, hay là vì gia tộc, muội nhất định phải cố gắng nỗ lực."
"Oánh Oánh đã hiểu, trên người tỷ tỷ có bệnh kín, tỷ vẫn nên sớm nghỉ ngơi một chút đi."
"Chút bệnh này đã nhiều năm rồi, ta đã quen với nó, không có gì đáng ngại."
Mộng Kinh Vũ an ủi muội muội một câu, thân ảnh mỹ lệ thon dài nhẹ nhàng trôi đi.
Mộng Oánh Oánh hạ tâm tình xuống, trầm mặc một lúc, đột nhiên bắt đầu khóc ô ô.
Sở Thiên nhẹ nhàng ôm nàng: "Đừng buồn, đừng buồn, sẽ ổn thôi."
Mộng Oánh Oánh có cảm giác khi bị đối phương ôm ấp vây quanh, rất ấm áp, rất thoải mái, có một chút cảm giác không muốn rời xa.
"Đồ lưu manh!"
"Ngươi còn muốn ôm ta tới khi nào?!"
Mộng Oánh Oánh thực sự cần bả vai của một người nam nhân, thật ra nàng rất muốn bổ nhào vào trên người đối phương và khóc lớn một hồi. Nhưng người này quá đáng giận, không ngờ thừa dịp vừa rồi đã chiếm tiện nghi nàng, không thể để đối phương được như ý muốn, thân mình nàng vẫn còn sạch sẽ nguyên vẹn.
Sở Thiên lưu luyến rời khỏi giường lớn, không tâm không phổi cười nói: "Xin lỗi, ta chỉ vô ý, vì sự tình xảy ra quá khẩn cấp, ta mới bất đắc dĩ, nếu không ngay cả mạng sống của ta cũng không còn nữa!"
Mộng Oánh Oánh đã buồn lòng như vậy, người này còn không tâm không phổi tươi cười, nàng lập tức giận sôi máu, dùng ánh mắt hung hăng liếc nhìn lều trại dưới háng của đối phương một cái, gương mặt nóng lên nói, "Đây cũng là bất đắc dĩ hay sao?"
Sở Thiên xấu hổ kẹp kẹp chân: "Hiện tượng sinh lý tự nhiên, không thể nào khống chế, không phải ngươi cũng giống nhau sao?"
"Nói bậy, ta không phải là kẻ không biết xấu hổ như ngươi!"
"Nhưng......"
Mộng Oánh Oánh tức giận: "Không có nhưng, nếu ngươi còn dám mạnh miệng, ta...... ta sẽ đánh ngươi!"
"Cứu mạng a! Nhị tiểu thư muốn giết người!"
Sở Thiên cất bước bỏ chạy nhanh như chớp.
Mộng Oánh Oánh nhìn bóng dáng Sở Thiên chật vật chạy đi, đột nhiên cảm thấy buồn cười. Người này, rốt cuộc là tới từ đâu?
............
Sở Thiên rời khỏi tiểu viện.
Hắn dừng bước chân, ánh mắt khôi phục lại bình tĩnh và dần dần trở nên thâm thuý. Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, những ngôi sao lấp lánh khắp bầu trời đêm, vị trí và quỹ đạo vận hành của các ngôi sao, tất cả đều giống đúc như trong trí nhớ, tuy nhiên, toàn bộ môi trường xung quanh đều đã hoàn toàn thay đổi.
Trên thế giới này không có người nào sẽ tin, linh hồn trong thân thể Sở Thiên đã đến từ mấy vạn năm sau.
Không sai.
Hắn không thuộc về nơi này, hắn đến từ tương lai!
Lúc ấy, hắn là hiền giả trẻ tuổi nhất đại lục, tính cách tiêu sái, không kềm chế được sự phóng đãng, là một quỷ tài ngàn năm có một.
Bởi vì một lần nghiên cứu về khe hở thời không, không cẩn thận đã bị mất khống chế và bị cuốn vào, sau đó bị mất một phần trí nhớ, trọng sinh biến thành thiếu niên, tu vi không những hoàn toàn biến mất, hơn nữa còn bị biến thành nô lệ.
Khế ước nô lệ là một đặc điểm chính của thời đại này.
Bản chất của khế ước thư chính là tách ra một bộ phận tinh thần, sau đó được phong ấn vào trong khế ước thư, chủ nô sẽ nắm khế ước thư để khống chế nô lệ.
"Kỹ thuật lạc hậu như vậy cũng vọng tưởng khống chế ta? Thật là buồn cười!" Thời đại này không thể giải được khế ước tinh thần, Sở Thiên không cho là đúng chút nào: "Chỉ cần tu luyện đến cảnh giới hồn tỉnh, ta sẽ có thể nhẹ nhàng thoát khỏi trói buộc của khế ước. Tiểu nha đầu này thật ra rất thú vị, trong khoảng thời gian này coi như trải nghiệm một phong cách sinh hoạt khác."
Tính tình vô tư của Sở Thiên vẫn không thể kềm chế được, thích làm gì thì làm, là một người theo chủ nghĩa hưởng lạc, càng là một người thuộc trường phái lạc quan.
Hắn đã suy nghĩ cẩn thận.
Nếu đã tới đây, vậy hắn cần phải sống sót.
Sở Thiên không những muốn trở thành cường giả mạnh nhất dưới bầu trời đầy sao, càng phải dùng tri thức vượt quá mức quy định, thay đổi thời đại này. Hắn muốn nhìn một chút, thế giới này sẽ bởi vì hắn, biến thành cảnh tượng như thế nào!
~~~ Hết chương 2 ~~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook