Người tiểu đội Thực Vật nhìn đội trưởng nhà mình thẹn thùng chạy trối chết, vẫn như cũ vững vàng ngồi trên khán đài.

"Đây là gì?" Phạm Thắng Cao bỗng nhiên phát hiện bậc thang có một tờ giấy nhỏ, mở ra vừa thấy, bên trong có con dấu màu đỏ  ghi "Mười trường liên hợp", còn lại không có gì.

"Chắc là rác?" Denis nồi bên cạnh liếc mắt một cái, từ trên tay hắn đem tờ giấy lại gần cẩn thận nhìn, nhưng trừ bỏ con dấu kia cũng không thấy có gì dị thường.

"Ném đi, thùng rác ở bên kia." Denis đem tờ giấy trả lại Phạm Thắng Cao, chỉ vào thùng rác cách đó không xa phía trước nói.

"Không ném, tôi cảm giác cái này khẳng định hữu dụng, con dấu màu đỏ này hẳn là con dấu, con dấu không thể tùy tiện đóng." Phạm Thắng Cao càng  nhìn cái dấu màu đỏ kia càng như là con dấu, hơn nữa có chút giống với con dấu trong thông báo trúng tuyển trước kia của hắn, chỉ là nội dung không giống nhau.

"Cũng đúng, vậy cất đi." Nghe hắn như vậy vừa nói, Denis cũng cảm thấy rất có lý, dù sao chỉ là một tờ giấy nhỏ, cũng không chiếm diện tích, nếu vô dụng thì sau khi thi đấu kết thúc liền ném, nếu là hữu dụng vậy sẽ có thể lợi!

"Nếu không, chúng ta lại tìm xem xem còn có hay không?" Phạm Thắng Cao nhìn trái phải, muốn nhìn một chút trên mặt đất còn có tờ giấy nhỏ hay không.

Nhưng là hắn và Denis tìm hơn mười phút cũng không  tìm được tờ giấy nhỏ nào khác nữa, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ, nhưng là cuối cùng trở lại ký túc xá lại đem phát hiện này nói cho những người khác của tiểu đội Thực Vật.

Kết quả phát hiện thì ra không chỉ có mình hắn phát hiện ra tờ giấy này, những người khác cũng phát hiện, đặc biệt là đội trưởng Lạc Vân Thanh, sau khi nghe hắn nói lấy ra một tập giấy, không cần đếm cũng có thể đoán ít nhất có hơn 10 tờ.

"Oa, các cậu như thế nào đều có."

"Đội trưởng, cậu có thật nhiều nha."

"Cũng không biết có ích lợi gì."

"Hẳn là hữu dụng đi? Tờ giấy này đều đóng dấu!"

"Trước mắt mọi người cứ cất tờ giấy này đi, chờ tới thi đấu thứ ba lại lấy ra." Kỳ thực Lạc Vân Thanh cũng không nghĩ được tờ giấy này tột cùng có ích lợi gì, nhưng trực giác nói cho cậu biết chắc chắn có chỗ dùng. Dù sao cậu cũng tìm thấy những tờ giấy này ở những chỗ khác nhau, nếu không có tác dụng hẳn sẽ không có ai tốn nhiều công sức đem những tờ giấy giống nhau đặt ở những địa điểm khác nhau nhỉ?

"Ừ ừ"

"Được"

"Hiểu rồi"

"Biết rồi, đội trưởng"

Một đám người hưng phấn trả lời, khiến cho người bên cạnh không không ngừng hướng tới bên này nhìn xem.

Mắt thấy càng ngày càng nhiều người muốn thăm dò tin tức, Lạc Vân Thanh mới cho người của tiểu đội Thực Vật giải tán, trở về ký túc xá của từng người nghỉ ngơi.

............

Sau vòng đào thải thứ hai người thăng cấp còn chưa tới 4.500, mà ở vòng đào thải thứ 2, người tiểu đội Thực Vật có thể nói là chiếm cứ lưu lượng phát sóng trực tiếp khổng lồ.

Phải biết rằng lần đầu tiên toàn bộ đội viên tiểu đội Thực Vật có thể thăng cấp không chỉ khiến người xem phát sóng trực tiếp ngây người, mà cũng làm mấy huấn luyện viên cùng người phụ trách trong căn cứ kinh ngạc không thôi, vì thế tới trận đấu thứ hai đám huấn luyện viên và người phụ trách còn chuyên môn nhìn phòng phát sóng trực tiếp của bọn họ, mà càng xem lại càng không thể không bội phục vận may của cái đoàn đội này.

Vận khí cũng là một loại thực lực! Tuy nói năm vừa rồi cũng không phải không có học sinh dựa vào vận khí thành công thăng cấp, nhưng để toàn bộ đội viên đều vận khí tràn đầy nhẹ nhàng thăng cấp thật sự chỉ có thể nói là một kỳ tích, điều này so với toàn bộ đội viên thăng cấp bằng thực lực còn khiến người khó tin hơn.

Nhưng trận đấu cuối tính tích phân này sẽ không còn đơn giản như vậy, không có thực lực mà chỉ dựa vào vận khí sẽ không dễ dàng thăng cấp như vậy nữa, nghĩ tới đây, bọn họ nhịn không được đem ánh mắt hướng tới tiểu đội Thực Vật lần nữa, phải biết rằng cửa này là để giần sàng những người lúc trước chỉ dựa vào vận may thăng cấp chứ kỳ thực không có bản lĩnh gì nha.

Kết thúc vòng đào thải thứ hai, tuyển thủ có nửa ngày để nghỉ ngơi, sau khi nghỉ ngơi kết thúc sáng sớm hôm sau sẽ tiến hành vòng thi đấu tính điểm tích phân để xếp hạng, trận thi đấu tính điểm tích phân để xếp hạng này sẽ không đào thải tuyển thủ, mà là căn cứ nội dung thi đấu tiến hành cho điểm tích phân tương ứng, cuối cùng người có tích phân trong ba hạng đầu sẽ trở thành quán quân, á quân và huy chương đồng.

Khác với hai vòng thi đầu, chỉ khi thi đấu mới nói cho tuyển thủ về nội dung thi đấu, nội dung thi đấu của vòng thi đấu tích phân này đã được gửi tới thiết bị đầu cuối của từng người sau khi vòng đào thải thứ hai kết thúc, đám học sinh nhận được nội dung thi đấu nhịn không được gào rú thành tiếng.

"Ông trời của tôi ơi, cái gì gọi là thi đấu kiến thức? Có phạm vi không?"

"Ha hả, ngươi nhìn xem chữ "bách khoa" trong dấu ngoặc nha, cũng chính là tất cả các vấn đề đều có khả năng đề cập tới. Như vậy thì trả lời thế nào đây? Cái gì cũng có khả năng đề cập tới, chúng ta sẽ không thực mất mặt đi."

"Không có gì mà mất mặt, ngươi không biết người khác cũng không nhất định sẽ biết, thi đấu kiến thức bách khoa, ai có thể biết nhiều thứ như vậy chứ, chúng ta chỉ là học sinh năm nhất."

"Không nha, ta cảm thấy rất đơn giản, cuối cùng cũng có một cuộc khảo hạch bình thường, ta nhìn thấu, hai vòng trước đều là so thể lực, này quá không công bằng với chúng ta."

"Đúng vậy, nếu ngay từ đầu chính là so cái này, ta chắc chắn sẽ không bị đào thải, aiz..."

"Ngày mai là thi đấu kiến thức bách khoa, ngày kia là thi đấu trò chơi?"

"Ngọa tào, cái gì là thi đấu trò chơi? Cư nhiên còn không viết là trò chơi gì, không phải nói sẽ chúng ta biết nội dung khảo hạch sao?"

"Có nói nha, thi đấu kiến thức bách khoa và thi đấu trò chơi nha."

"Đây coi là cái gì nói cho?"

"Oán giận nhiều như vậy có ích lợi gì, dù sao ngươi cũng không làm chuẩn bị được, thi đấu tri thức bách khoa nói thật ra có chút đề tài, có thể trước tiên luyện tập  tay nghề một chút."

"......"

"Thôi, không nói, ta đi luyện tập một chút."

"Tan, tan, ta cũng phải đi tìm hiểu một chút đề tài đã."

Vì thế vừa mới bắt được nội dung thi đấu, học sinh đã sôi nổi đi tìm chỗ luyện tập, tận đến khi ăn cơm mới lục tục có người đi ra.

Vì bên chủ sự phi thương kiên trì phương thức không cung cấp đồ ăn cho tuyển thủ thành công thăng cấp, cho nên khi những học sinh bị đào thải có thể thoải mái ở nhà ăn hưởng thụ đồ ăn, học sinh thăng cấp học khôn, đi theo tiểu đội Thực Vật đến bờ cát tìm đồ ăn.

Hải sản có thể ăn ở xung quanh bị một đám tham ăn biến thành hư không, bờ cát nguyên bản trống rỗng  bị người chen đầy, khắp nơi đều tung ra cả người thủ đoạn, chiên rán nướng đều ra trận, hương vị hải sản thật đúng là bay xa ngàn dặm, đem đám học sinh đang ăn cơm ở nhà ăn đều bị hấp dẫn lại đây, cuối cùng nhịn không được gia nhập vào.

"Các cậu lúc trước chính là ăn những thứ này sao? Không khỏi cũng quá hạnh phúc đi?" Một nữ sinh tay trái cầm một cái càng cua, tay phải cầm mình cua, ăn ăn ngấu nghiến, có thể thấy được là vài ngày không có hảo hảo ăn cơm.

"Hắc hắc, chúng ta còn ăn thứ khác nữa, cái gì mà thịt nướng đá phiến nha, thịt lợn rừng và trâu rừng kia nướng trên đá lách ta lách tách, sau đó cho chút ớt cay và muối, thêm vài giọt nước chanh, ăn ngon hết sẩy, so với đám thịt nướng kia, con cua này không coi là gì." Quan Oánh Oánh đắc ý dào dạt nói, sau đó thấy bạn cùng phòng sắp ăn hết lại vội vàng đưa một chén canh qua, để cho nàng uống.

Sớm biết vậy tôi liền đi cọ đội ngũ các cậu." Elisa nhớ tới mấy ngày nay ăn không no, ngủ không ngon, nước mắt đều phải rơi xuống, nhân sinh lần đầu tiên biết tới tư vị đói bụng, thì ra nó khó chịu như vậy, cảm giác trong bụng trống rỗng có thể khiến người phát điên.

"Hai cái đội ngũ đều khá tốt, cậu ở tiểu đội của mình cũng thăng cấp chứ?" Quan Oánh Oánh lúc trước có mời qua Elisa tới tiểu đội Thực Vật, dù sao Elisa cũng là bạn cùng phòng, hơn nữa hai người chơi khá thân, nhưng lúc nàng mới lại chậm, Elisa đã đáp ứng một vị học tỷ cùng tổ đội, không tiện từ chối.

"có, đội chúng tớ không tồi." Elisa tán đồng gật đầu,  tiểu đội của nàng thực lực rất mạnh, ít nhất đội ngũ của nàng có 80% người đều thăng cấp, tuy kém hơn tiểu đội Thực Vật, nhưng tiểu đội các nàng lần thi đấu này cũng coi như đội ngũ rất lợi hại, hơn nữa vì vẫn luôn thi đấu ở khu vực trung tâm, cho nên danh khí còn nổi hơn cả tiểu đội Thực Vật.

Đương nhiên đây là khi tin tức toàn bộ đội viên của tiểu đội Thực Vật đều thăng cấp còn không có truyền ra.

"Thế là được rồi, ăn nhiều chút, bằng không tôi sợ cậu lại bị đói." Quanh Oánh Oánh đã ăn no, hiện tại hoàn toàn là nấu cho nàng ăn.

"Ừ ừ." Elisa phồng lên quai hàm, mở mắt tròn xoe liều mạng gật đầu.

"Ngày mai thi đấu là tiến hành cùng lúc, lúc nghỉ ngơi có cơ hội cùng nhau ăn cơm."

"Oánh Oanh cậu thật tốt, quả thực chính là cha mẹ tái sinh của tôi." Elisa nước mắt lưng tròng nhìn nàng, bị nàng cảm động không thôi.

"Muốn cảm ơn liền cảm ơn đội trưởng của tôi đi, nếu không có cậu ấy, tôi cũng phải đói bụng, mấy thứ này chính là cậu ấy phát hiện, hơn nữa vẫn là cậu ấy dạy chúng tôi làm thế nào để ăn." Quan Oánh Oánh vỗ vỗ bả vài nàng, chỉ chỉ Lạc Vân Thanh đang ngồi cạnh đống lửa phía trước. 

Elisa nuốt xuống thịt cua, lúc này mới nhìn theo ngón tay của Quan Oánh Oánh chỉ, chỉ thấy ở đống lửa phía trước vây quanh đầy người, thỉnh thoảng còn truyền đến vài tiếng kinh hô, khiến hai người tò mò không thôi.

Liếc nhau, đều thấy tò mò tràn đầy trong mắt nhau, đứng lên, hai người ăn ý chen tới, phí sức chín trâu hai hổ cuối cùng mới chen lên đằng trước được.

Chỉ thấy Lạc Vân Thanh trên tay cầm một viên tròn tròn, một viên ngọc trai đen to bằng đầu ngón cái, ngọc trai đen nhánh trong đầu ngón tay trắng nõn của cậu càng phá lệ trong suốt mà huyền bí.

"Trời ơi, đây là ngọc trai đen? Nơi này cư nhiên còn có ngọc trai đen, lại còn to như vậy!"

"Ngọc trai đen thực đẹp nha! Ta từ trước tới giờ chưa từng thấy qua viên ngọc trai đen đẹp như vậy, có lẽ rất là đắt đi."

"......"

"Ngọa tào, ta lúc trước mua một viên ngọc trai đen giống to bằng viên trên tay cậu ta, hết 100.000 đồng liên bang, nhưng phẩm chất bằng nửa viên này cũng không được."

"Đây là nơi nào xuất hiện? Không phải là từ con trai cậu ta cầm trong tay đi?"

"Đúng vậy, chính là bên trong con trai kia lấy ra."

Lời này vừa nói ra, rất nhiều người ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm các loại trai ở bờ biển, nhìn bãi biển còn có mấy con trai giống với con mà Lạc Vân Thanh mò ra ngọc trai đen, một đám người hú hét xông lên, tư thế giống như ai cướp được con trai kia thì cũng sẽ có viên ngọc trai đen như thế vậy.

Vừa mới bắt đầu cạy được viên ngọc trai đen, Lạc Vân Thanh cũng hú hồn, cậu chỉ tùy tiện nói một câu "Trai lớn như vậy không khéo bên trong lại có cực phẩm ngọc trai cũng nên."

Nhưng....cậu không nghĩ tới cư nhiên thật sự có ngọc trai, hơn nữa lại là cực phẩm ngọc trai đen!

Đầu năm nay, cực phẩm ngọc trai đen đều tùy tiện xuất hiện như vậy sao?

Tuy một viên ngọc trai đen cũng không thể làm thành trang sức gì khiến cho viên ngọc trai đen này có quý cũng không có khả năng quá quý, nhưng viên này phẩm chất thật sự khó được.

Hơn nữa....nghiêm túc mà nhìn, Lạc Vân Thanh cảm thấy nó có chút giống với....đôi mắt Leonard?

Nghĩ đến đây Lạc Vân Thanh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Leonard, mà vừa lúc lúc này Leonard cũng đang chăm chú nhìn cậu, giờ phút này giống như trong đôi mắt đen thâm thúy như ngọc trai đen của hắn chỉ có ảnh ngược của cậu.

Lạc Vân Thanh đỏ viền tai!

Cái này...... bạn cùng phòng này cũng quá sẽ liêu nhân đi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương