Kỹ Thuật Trạch Hệ Thống
-
Chương 7: Tiến độ nhiệm vụ
Nhưng bài tập không phải muốn làm là làm nổi, Vệ Thư Tuân đã nhiều năm không học hành đàng hoàng, hiện tại mấy kiến thức còn nhớ nhiều lắm chỉ miễn cưỡng đối phó được với đề thi cấp 2, mà còn là dạng không đạt tiêu chuẩn nữa. Đề thi 12 còn bao gồm rất nhiều trụ cột lớp 10 11, Vệ Thư Tuân muốn làm, còn phải lật lại sách giáo khoa của 10, 11 nữa.
Vò đầu choáng váng với đề thi toán hơn nửa giờ, Vệ Thư Tuân dứt khoát giải đại luôn. Dù sao điền hết tất cả đề thi là được rồi, kệ mợ nó đúng hay không đi.
Lung tung điền xong vài đề luyện tập, lại nhìn tiến độ nhiệm vụ, tăng tới 3%, Vệ Thư Tuân đại chấn tinh thần, quản nó cái gì đường pa-ra-bôn, phạm vi giá trị số thực M, tùy tiện giải cho ra một đáp án là được rồi.
Bài tập toán nhìn nhiều, bài tập sau bài học hơn một trăm trang, kỳ thật bắt tay vào làm lại không nhiều lắm. Hơn nữa Vệ Thư Tuân không suy xét đáp án thực tế, lung tung cầu bừa cho qua chuyện, không đến nửa giờ, liền viết xong hơn 70 trang bài tập. Mà tiến độ nhiệm vụ, cũng rẹt rẹt tăng tới 24%.
“Thư Tuân, muốn ăn táo không con?”
Mẹ Vệ bưng một đĩa táo đã gọt sẵn tiến vào, thấy Vệ Thư Tuân đang múa bút thành văn, bà cười nheo cả mắt.
“Đến, ăn chút táo đi, mà con khát nước không, uống Coca không? Mẹ rót cho.” Đặt khay lên bàn, mẹ Vệ nhìn lướt qua sách bài tập viết được một nửa, cũng không chờ Vệ Thư Tuân đáp, liền vô cùng vui vẻ đi mất.
Không bao lâu lại bưng một ly Coca tiến vào, trước khi đi còn dặn Vệ Thư Tuân: “Muốn cái gì cứ kêu một tiếng, mẹ lấy cho, mẹ trong phòng khách đó, không có đi đâu hết.”
“Dạ.” Vệ Thư Tuân rầu rĩ gật đầu, dùng sức cắn cắn nắp bút.
Mặc dù muốn ba mẹ vui vẻ một chút, nhưng bị ba mẹ lấy ánh mắt “Con tôi rốt cục học giỏi” mà nhìn, Vệ Thư Tuân vẫn cảm thấy thực không được tự nhiên. Y thật không thấy bình thường mình có gì không tốt, không phải chỉ không thích học thôi sao? Học giỏi có gì tốt chứ? Cái ba mẹ thầy cô nói cho y biết đơn giản là, học giỏi mới có thể tìm được việc làm tốt, mới có thể nổi bật trong xã hội.
Nhưng y cảm thấy lấy cái đầu của mình, không học cũng có thể giỏi như thường. Tùy tiện đánh mấy ván trong phòng bida, thu vào cũng không thua một thành phần tri thức bao nhiêu, mà còn được tự do không bị ai quản. Hoặc tương lai tìm một lão đại đáng tin, giống anh Lý chủ quán bida Động Viễn ấy, nghe nói hồi cấp 2 đã bỏ học rồi, bởi vì đi theo đại ca Thành rất sớm, nên đại ca Thành phát tài liền cho ổng chủ quản cái quán bida này. Có mấy sinh viên vừa tốt nghiệp đến phòng bida xin việc, anh Lý còn không ngó ngàng gì tới.
Vệ Thư Tuân cảm thấy lấy trí thông minh và quan hệ của mình, lại tìm một lão đại đáng tin, tương lai hẳn sẽ không quá kém đâu.
Nếu không phải ba mẹ nhất định ép y ít nhất học hết cấp 3, Vệ Thư Tuân đã sớm lăn vào xã hội. Thấy mấy con ngoan trò giỏi bị hết cuộc thi này đến cuộc thi khác, bài tập này đến bài tập khác hành hạ đến mức phải truyền nước biển, y không chỉ một lần may mắn quyết định anh minh không học đại học của mình. Người khác đều đang khổ bức làm bài tập, y nhưng có thể tùy tiện sống phóng túng, sinh hoạt sảng khoái biết chừng nào a!
Liền tính bị thầy cô ngó lơ, bị bạn học coi là thằng đầu gấu, y cũng thấy không sao hết. Vốn đã không tính trở thành nhân vật giỏi giang gì, không lý tưởng mà được thoải mái thì có hề gì chớ.
Thật vất vả ba mẹ không ép y học nữa, chỉ mong đừng vì lần này y làm bài tập mà ôm hi vọng gì a. Học sinh giỏi đối với đám người bọn họ mà nói, chính là mọt sách, là bìm bịp bốn mắt, bất kể thế nào y cũng không muốn trở thành học sinh giỏi nha.
Vệ Thư Tuân không kiên trì được bao lâu, khi tiến độ lên tới 37%, y bởi vì mệt rã rời lại lần nữa chui vào chăn ngủ, bỏ lỡ cả cơm chiều. Lần này không ai giáo huấn y, Vệ Thư Tuân hơn 9h mới dậy, đồ ăn vẫn còn nóng hổi, nghe mẹ Vệ nói, cơm chiều là do ba Vệ nấu.
Vệ Thư Tuân ăn bữa nhẹ do chính ba mình nấu, cảm giác áp lực thật nặng nề.
Hôm sau thức dậy, Vệ Thư Tuân triệu máy học tập ra nhìn tiến độ nhiệm vụ, vẫn bảo trì ở 37%. Toán học tương đối am hiểu sắp làm xong, còn lại ngữ văn, tiếng anh, vật lý, hóa học, Vệ Thư Tuân hoàn toàn không hiểu thật, nghĩ đến muốn làm mấy thứ đó đã cảm thấy phiền táo.
Thôi bỏ đi, hôm nay không làm.
Từ trên giường đứng lên, mở máy tính ra chơi game. Chơi một nửa, Nghiêm Đông Nam gọi điện thoại đến, lại mắng to một trận: “Vệ Thư Tuân mày đang làm gì vậy? Tối hôm trước xảy ra chuyện gì, đang chơi vui đột nhiên bỏ chạy?”
Vệ Thư Tuân lười giải thích, không hề có thành ý nói “Xin lỗi, trong nhà có việc gấp.”
Nghiêm Đông Nam cũng không phải muốn tìm y tính sổ, chỉ hỏi y: “Tụi tao giờ đang ở quán Thành Nguyên bên cạnh Động Viễn, tụi Nghiêm Phàm hôm nay chính thức đi làm, muốn mời tụi mình uống rượu chúc mừng, mày tới không?”
Mắt Vệ Thư Tuân sáng lên: “Chờ tao, tới ngay.”
Quán Thành Nguyên cách bida Động Viễn không xa, nó chỉ là một tiệm cơm không lớn không nhỏ, nhưng làm món lồng bò lại rất chính cống, hơn nữa rẻ tiền, là một trong những nơi tụ hội của đám người Vệ Thư Tuân.
Đến đó, mọi người đã uống rồi. Theo thường lệ một nồi lồng bò, tam kết bia. Vừa thấy Vệ Thư Tuân, mọi người lập tức ồn ào: “Mày tới trễ đó, phạt 3 ly, phạt 3 ly!”
Vệ Thư Tuân lắc đầu, một hơi uống cạn ba ly, mới ngồi xuống, Nghiêm Đông Nam lại bảo: “Tối qua mày bỏ chạy giữa chừng, phải phạt thêm 3 ly, mọi người nói có đúng không?”
“Đúng đúng, phạt thêm 3 ly!” Mọi người lại bắt đầu ồn ào.
“Đủ a tui mày, muốn chuốc say tao hả?” Vệ Thư Tuân ăn miếng lồng bò, lại bưng ly lên: “Trương Thần Song, Nghiêm Phàm, Liễu Nghĩa Mịch, Lý Thành, chúc mừng tụi mày tìm được việc làm!”
Mấy người cạn thêm ly nữa, Vệ Thư Tuân hỏi tiếp: “Chỗ tụi mày đi làm là phòng bida hay là?”
“Tại quán bar Huy Hoàng.” Trương Thần Song trả lời: “Làm bảo an, mỗi ngày 6h đến 3h khuya, thời gian rất thư thả.”
Vệ Thư Tuân gật đầu, đối với loại người ngày đêm điên đảo như bọn họ mà nói, thời gian đi làm này không thể tốt hơn.
“Tao kể cho nghe, Thư Tuân, mỗi tháng kiếm ba nghìn đó.” Nghiêm Phàm hớn hở nói “Đại ca Thành nói, nếu có ai quậy, xử lý tốt còn có thêm tiền thưởng.”
Trong cái thành phố cấp 2 ở miềm Nam này, tiền lương bình thường hơn hai ngàn đã là không tồi, ba nghìn đối với đám học sinh bọn họ mà nói là rất cao. Vệ Thư Tuân cũng thấy tiền lương rất khá, nghi hoặc hỏi: “Vì cái gì làm ở quán bar, tao thấy phòng bida tốt mà.” Chủ yếu là phòng bida tương đối quen thuộc, ở quán bar chỉ sợ đánh nhau có nhiều chuyện.
“Đại ca Thành nói phòng bida không thiếu người, hơn nữa ở quán bar có thể kiếm được tiền boa.” Nghiêm Đông Nam đáp, rót đầy bia cho Vệ Thư Tuân: “Tao cũng muốn đi, thêm tiền boa một tháng không chỉ ba nghìn, hẳn có thể bịt căng mồm má tao. Đỡ phải về nhà cứ bị bả ép học, phiền chết!”
Vệ Thư Tuân lại tối tăm nhớ tới máy học tập trong não và đống bài tập nghỉ tết. Ba mẹ y cũng không phải ép, nhưng y lại bị một cái máy buộc làm bài mới chết.
“Dù sao còn nửa học kỳ nữa là tự do, ít nhất học xong đi. Không mẹ mày lại đến nhà tao quậy, nói tao làm hư mày.”
“Mày thì đỡ rồi, tốt nghiệp cấp 3 trong nhà liền thả cho mày tự do. Tao không được, mẹ tao nhất định ép tao thi đại học.” Nghiêm Đông Nam uống bia, tiếp tục oán giận: “Tao về nhà một cái lả bả lại càm ràm, phiền đến lỗ tai tao chai luôn, về sau đi làm có tiền, tao muốn dọn ngay ra ngoài ở.”
“Đúng đó, má tao cũng vậy đó, ngày nào cũng lảm nhảm, mày phải học cho giỏi, tương lai mới có làm việc tốt gì đó.” Đám bạn bên cạnh cũng chỏ vào: “Không học tụi mình cũng tìm được việc thôi, mắc mớ gì phải đến trường lãng phí thời gian chứ.”
“Đúng vậy đúng vậy, đọc 4 năm đại học có ích gì? Không phải luôn có báo đăng sinh viên không tìm được việc làm đó sao?”
“Ha ha ha, nói không chừng chờ 4 năm sau tự chúng ta làm ông chủ, đám bạn kia vừa tốt nghiệp còn đến làm công cho tụi mình đó chứ…”
Mọi người theo tiếng cụng ly, thiên nam hải bắc loạn gào một trận, chờ uống xong tam kết bia, đã đến chạng vạng 5h, tất cả mọi người đã uống đến hơi say. Vệ Thư Tuân nhìn nhìn đồng hồ, đã sắp đến thời gian bọn Trương Thần Song đi làm, đánh gãy Nghiêm Đông Nam tiếp tục gọi bia “Rồi, sắp đến lúc đi làm, mọi người giải tán đi. Trương Thần Song, Nghiêm Phàm, Liễu Nghĩa Mịch, Lý Thành, tụi mày ngày đầu tiên đi làm, đừng uống say quá, để khỏi làm người ta có ấn tượng không tốt.”
“Yên tâm đi Thư Tuân, tụi tao không giống loại bảo an trông cửa kia.” Bọn họ khoát tay, đứng lên: “Có rảnh lại kể cho mày, tụi tao đi trước ha.”
Hiện tại còn sớm, cất bước bốn người, đám Vệ Thư Tuân lại đến phòng bida chơi. 6h30 mẹ gọi điện thoại đến, biết Vệ Thư Tuân đã ăn cơm bên ngoài liền lặng thinh mà cúp điện thoại. Vệ Thư Tuân cũng không thèm để ý, tiếp tục chơi. Đến tối gần 9h, trong đầu đột nhiên truyền đến tiếng máy học tập: “Ngày 28 tháng 1, nhiệm vụ không tiến triển, đếm ngược trước 60 phút bắt đầu.”
“Ể!”
Thứ này cư nhiên còn yêu cầu tiến độ? Còn tưởng là ráng làm nhiều chút ứng phó còn lại có thể chậm rãi chơi chứ!
Nhưng hiện tại không phải lúc giậm chân, Vệ Thư Tuân cũng không muốn thân thể mình lại bị khống chế: “Tao nghĩ ra còn có việc gấp, đi trước, tụi mày chơi từ từ đi.”
“Chuyện gì a Thư Tuân…?”
Ném gậy bida, mặc áo khoác vào, Vệ Thư Tuân vội vội vàng vàng chạy ra cửa, bỏ lại câu hỏi của đám bạn phía sau. Về đến nhà đã qua hơn ba mươi phút, ba mẹ đang ngồi trong phòng khách xem tv, thấy Vệ Thư Tuân một thân mùi rượu trở về, ba Vệ lập tức hừ lạnh: “Lại đi đâu lêu lỏng hả?”
Mẹ Vệ lắc đầu với Vệ Thư Tuân, trên mặt khó nén thất vọng.
Vệ Thư Tuân đáp: “Con về làm bài.”
Mặt ba mẹ lập tức trời quang mây tạnh, mắt sáng quắc ý bảo Vệ Thư Tuân: mau đi làm!
Vệ Thư Tuân bất đắc dĩ về phòng, mở sách bài tập ra, nhìn xem mấy môn còn lại, nghĩ nghĩ, giải đề toán rất phiền toái, thôi chọn làm bài ngữ văn tương đối dễ đi. Vẫn là làm đại, tập làm văn thì không biết viết, lược qua hết, rất nhanh điền hết 1 tờ. Nhìn xem tiến độ, đã tăng lên 2%.
“Ê, mỗi ngày tao phải hoàn thành nhiêu tiến độ mới được tự do?” Vệ Thư Tuân hỏi máy học tập.
“Căn cứ độ khó nhiệm vụ, bài tập nghỉ tết thuộc cấp G thấp nhất, từ ngày bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ, trong 5 ngày xin hoàn thành tất cả.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tôi có quen một dì hàng xóm, thằng con học cấp 3 nhà dì một ngày kia trốn học rồi mất tích.
Cả nhà tìm kiếm rất nhiều ngày, rốt cục thông qua điện thoại của một đứa bạn mới liên hệ được với nó. Thằng nhóc này bảo trong điện thoại, giờ nó đang làm trong một tiệm sửa xe của thằng bạn, mỗi tháng có “Mấy trăm”, cho nên không về trường học hành gì nữa.
Còn cảnh cáo người nhà không được tìm đến nó, nếu họ đến phá hư công việc của nó, nó sẽ không bao giờ về nữa.
—— có đôi khi thật không rõ đám nhóc này nghĩ gì trong đầu cả.
Vò đầu choáng váng với đề thi toán hơn nửa giờ, Vệ Thư Tuân dứt khoát giải đại luôn. Dù sao điền hết tất cả đề thi là được rồi, kệ mợ nó đúng hay không đi.
Lung tung điền xong vài đề luyện tập, lại nhìn tiến độ nhiệm vụ, tăng tới 3%, Vệ Thư Tuân đại chấn tinh thần, quản nó cái gì đường pa-ra-bôn, phạm vi giá trị số thực M, tùy tiện giải cho ra một đáp án là được rồi.
Bài tập toán nhìn nhiều, bài tập sau bài học hơn một trăm trang, kỳ thật bắt tay vào làm lại không nhiều lắm. Hơn nữa Vệ Thư Tuân không suy xét đáp án thực tế, lung tung cầu bừa cho qua chuyện, không đến nửa giờ, liền viết xong hơn 70 trang bài tập. Mà tiến độ nhiệm vụ, cũng rẹt rẹt tăng tới 24%.
“Thư Tuân, muốn ăn táo không con?”
Mẹ Vệ bưng một đĩa táo đã gọt sẵn tiến vào, thấy Vệ Thư Tuân đang múa bút thành văn, bà cười nheo cả mắt.
“Đến, ăn chút táo đi, mà con khát nước không, uống Coca không? Mẹ rót cho.” Đặt khay lên bàn, mẹ Vệ nhìn lướt qua sách bài tập viết được một nửa, cũng không chờ Vệ Thư Tuân đáp, liền vô cùng vui vẻ đi mất.
Không bao lâu lại bưng một ly Coca tiến vào, trước khi đi còn dặn Vệ Thư Tuân: “Muốn cái gì cứ kêu một tiếng, mẹ lấy cho, mẹ trong phòng khách đó, không có đi đâu hết.”
“Dạ.” Vệ Thư Tuân rầu rĩ gật đầu, dùng sức cắn cắn nắp bút.
Mặc dù muốn ba mẹ vui vẻ một chút, nhưng bị ba mẹ lấy ánh mắt “Con tôi rốt cục học giỏi” mà nhìn, Vệ Thư Tuân vẫn cảm thấy thực không được tự nhiên. Y thật không thấy bình thường mình có gì không tốt, không phải chỉ không thích học thôi sao? Học giỏi có gì tốt chứ? Cái ba mẹ thầy cô nói cho y biết đơn giản là, học giỏi mới có thể tìm được việc làm tốt, mới có thể nổi bật trong xã hội.
Nhưng y cảm thấy lấy cái đầu của mình, không học cũng có thể giỏi như thường. Tùy tiện đánh mấy ván trong phòng bida, thu vào cũng không thua một thành phần tri thức bao nhiêu, mà còn được tự do không bị ai quản. Hoặc tương lai tìm một lão đại đáng tin, giống anh Lý chủ quán bida Động Viễn ấy, nghe nói hồi cấp 2 đã bỏ học rồi, bởi vì đi theo đại ca Thành rất sớm, nên đại ca Thành phát tài liền cho ổng chủ quản cái quán bida này. Có mấy sinh viên vừa tốt nghiệp đến phòng bida xin việc, anh Lý còn không ngó ngàng gì tới.
Vệ Thư Tuân cảm thấy lấy trí thông minh và quan hệ của mình, lại tìm một lão đại đáng tin, tương lai hẳn sẽ không quá kém đâu.
Nếu không phải ba mẹ nhất định ép y ít nhất học hết cấp 3, Vệ Thư Tuân đã sớm lăn vào xã hội. Thấy mấy con ngoan trò giỏi bị hết cuộc thi này đến cuộc thi khác, bài tập này đến bài tập khác hành hạ đến mức phải truyền nước biển, y không chỉ một lần may mắn quyết định anh minh không học đại học của mình. Người khác đều đang khổ bức làm bài tập, y nhưng có thể tùy tiện sống phóng túng, sinh hoạt sảng khoái biết chừng nào a!
Liền tính bị thầy cô ngó lơ, bị bạn học coi là thằng đầu gấu, y cũng thấy không sao hết. Vốn đã không tính trở thành nhân vật giỏi giang gì, không lý tưởng mà được thoải mái thì có hề gì chớ.
Thật vất vả ba mẹ không ép y học nữa, chỉ mong đừng vì lần này y làm bài tập mà ôm hi vọng gì a. Học sinh giỏi đối với đám người bọn họ mà nói, chính là mọt sách, là bìm bịp bốn mắt, bất kể thế nào y cũng không muốn trở thành học sinh giỏi nha.
Vệ Thư Tuân không kiên trì được bao lâu, khi tiến độ lên tới 37%, y bởi vì mệt rã rời lại lần nữa chui vào chăn ngủ, bỏ lỡ cả cơm chiều. Lần này không ai giáo huấn y, Vệ Thư Tuân hơn 9h mới dậy, đồ ăn vẫn còn nóng hổi, nghe mẹ Vệ nói, cơm chiều là do ba Vệ nấu.
Vệ Thư Tuân ăn bữa nhẹ do chính ba mình nấu, cảm giác áp lực thật nặng nề.
Hôm sau thức dậy, Vệ Thư Tuân triệu máy học tập ra nhìn tiến độ nhiệm vụ, vẫn bảo trì ở 37%. Toán học tương đối am hiểu sắp làm xong, còn lại ngữ văn, tiếng anh, vật lý, hóa học, Vệ Thư Tuân hoàn toàn không hiểu thật, nghĩ đến muốn làm mấy thứ đó đã cảm thấy phiền táo.
Thôi bỏ đi, hôm nay không làm.
Từ trên giường đứng lên, mở máy tính ra chơi game. Chơi một nửa, Nghiêm Đông Nam gọi điện thoại đến, lại mắng to một trận: “Vệ Thư Tuân mày đang làm gì vậy? Tối hôm trước xảy ra chuyện gì, đang chơi vui đột nhiên bỏ chạy?”
Vệ Thư Tuân lười giải thích, không hề có thành ý nói “Xin lỗi, trong nhà có việc gấp.”
Nghiêm Đông Nam cũng không phải muốn tìm y tính sổ, chỉ hỏi y: “Tụi tao giờ đang ở quán Thành Nguyên bên cạnh Động Viễn, tụi Nghiêm Phàm hôm nay chính thức đi làm, muốn mời tụi mình uống rượu chúc mừng, mày tới không?”
Mắt Vệ Thư Tuân sáng lên: “Chờ tao, tới ngay.”
Quán Thành Nguyên cách bida Động Viễn không xa, nó chỉ là một tiệm cơm không lớn không nhỏ, nhưng làm món lồng bò lại rất chính cống, hơn nữa rẻ tiền, là một trong những nơi tụ hội của đám người Vệ Thư Tuân.
Đến đó, mọi người đã uống rồi. Theo thường lệ một nồi lồng bò, tam kết bia. Vừa thấy Vệ Thư Tuân, mọi người lập tức ồn ào: “Mày tới trễ đó, phạt 3 ly, phạt 3 ly!”
Vệ Thư Tuân lắc đầu, một hơi uống cạn ba ly, mới ngồi xuống, Nghiêm Đông Nam lại bảo: “Tối qua mày bỏ chạy giữa chừng, phải phạt thêm 3 ly, mọi người nói có đúng không?”
“Đúng đúng, phạt thêm 3 ly!” Mọi người lại bắt đầu ồn ào.
“Đủ a tui mày, muốn chuốc say tao hả?” Vệ Thư Tuân ăn miếng lồng bò, lại bưng ly lên: “Trương Thần Song, Nghiêm Phàm, Liễu Nghĩa Mịch, Lý Thành, chúc mừng tụi mày tìm được việc làm!”
Mấy người cạn thêm ly nữa, Vệ Thư Tuân hỏi tiếp: “Chỗ tụi mày đi làm là phòng bida hay là?”
“Tại quán bar Huy Hoàng.” Trương Thần Song trả lời: “Làm bảo an, mỗi ngày 6h đến 3h khuya, thời gian rất thư thả.”
Vệ Thư Tuân gật đầu, đối với loại người ngày đêm điên đảo như bọn họ mà nói, thời gian đi làm này không thể tốt hơn.
“Tao kể cho nghe, Thư Tuân, mỗi tháng kiếm ba nghìn đó.” Nghiêm Phàm hớn hở nói “Đại ca Thành nói, nếu có ai quậy, xử lý tốt còn có thêm tiền thưởng.”
Trong cái thành phố cấp 2 ở miềm Nam này, tiền lương bình thường hơn hai ngàn đã là không tồi, ba nghìn đối với đám học sinh bọn họ mà nói là rất cao. Vệ Thư Tuân cũng thấy tiền lương rất khá, nghi hoặc hỏi: “Vì cái gì làm ở quán bar, tao thấy phòng bida tốt mà.” Chủ yếu là phòng bida tương đối quen thuộc, ở quán bar chỉ sợ đánh nhau có nhiều chuyện.
“Đại ca Thành nói phòng bida không thiếu người, hơn nữa ở quán bar có thể kiếm được tiền boa.” Nghiêm Đông Nam đáp, rót đầy bia cho Vệ Thư Tuân: “Tao cũng muốn đi, thêm tiền boa một tháng không chỉ ba nghìn, hẳn có thể bịt căng mồm má tao. Đỡ phải về nhà cứ bị bả ép học, phiền chết!”
Vệ Thư Tuân lại tối tăm nhớ tới máy học tập trong não và đống bài tập nghỉ tết. Ba mẹ y cũng không phải ép, nhưng y lại bị một cái máy buộc làm bài mới chết.
“Dù sao còn nửa học kỳ nữa là tự do, ít nhất học xong đi. Không mẹ mày lại đến nhà tao quậy, nói tao làm hư mày.”
“Mày thì đỡ rồi, tốt nghiệp cấp 3 trong nhà liền thả cho mày tự do. Tao không được, mẹ tao nhất định ép tao thi đại học.” Nghiêm Đông Nam uống bia, tiếp tục oán giận: “Tao về nhà một cái lả bả lại càm ràm, phiền đến lỗ tai tao chai luôn, về sau đi làm có tiền, tao muốn dọn ngay ra ngoài ở.”
“Đúng đó, má tao cũng vậy đó, ngày nào cũng lảm nhảm, mày phải học cho giỏi, tương lai mới có làm việc tốt gì đó.” Đám bạn bên cạnh cũng chỏ vào: “Không học tụi mình cũng tìm được việc thôi, mắc mớ gì phải đến trường lãng phí thời gian chứ.”
“Đúng vậy đúng vậy, đọc 4 năm đại học có ích gì? Không phải luôn có báo đăng sinh viên không tìm được việc làm đó sao?”
“Ha ha ha, nói không chừng chờ 4 năm sau tự chúng ta làm ông chủ, đám bạn kia vừa tốt nghiệp còn đến làm công cho tụi mình đó chứ…”
Mọi người theo tiếng cụng ly, thiên nam hải bắc loạn gào một trận, chờ uống xong tam kết bia, đã đến chạng vạng 5h, tất cả mọi người đã uống đến hơi say. Vệ Thư Tuân nhìn nhìn đồng hồ, đã sắp đến thời gian bọn Trương Thần Song đi làm, đánh gãy Nghiêm Đông Nam tiếp tục gọi bia “Rồi, sắp đến lúc đi làm, mọi người giải tán đi. Trương Thần Song, Nghiêm Phàm, Liễu Nghĩa Mịch, Lý Thành, tụi mày ngày đầu tiên đi làm, đừng uống say quá, để khỏi làm người ta có ấn tượng không tốt.”
“Yên tâm đi Thư Tuân, tụi tao không giống loại bảo an trông cửa kia.” Bọn họ khoát tay, đứng lên: “Có rảnh lại kể cho mày, tụi tao đi trước ha.”
Hiện tại còn sớm, cất bước bốn người, đám Vệ Thư Tuân lại đến phòng bida chơi. 6h30 mẹ gọi điện thoại đến, biết Vệ Thư Tuân đã ăn cơm bên ngoài liền lặng thinh mà cúp điện thoại. Vệ Thư Tuân cũng không thèm để ý, tiếp tục chơi. Đến tối gần 9h, trong đầu đột nhiên truyền đến tiếng máy học tập: “Ngày 28 tháng 1, nhiệm vụ không tiến triển, đếm ngược trước 60 phút bắt đầu.”
“Ể!”
Thứ này cư nhiên còn yêu cầu tiến độ? Còn tưởng là ráng làm nhiều chút ứng phó còn lại có thể chậm rãi chơi chứ!
Nhưng hiện tại không phải lúc giậm chân, Vệ Thư Tuân cũng không muốn thân thể mình lại bị khống chế: “Tao nghĩ ra còn có việc gấp, đi trước, tụi mày chơi từ từ đi.”
“Chuyện gì a Thư Tuân…?”
Ném gậy bida, mặc áo khoác vào, Vệ Thư Tuân vội vội vàng vàng chạy ra cửa, bỏ lại câu hỏi của đám bạn phía sau. Về đến nhà đã qua hơn ba mươi phút, ba mẹ đang ngồi trong phòng khách xem tv, thấy Vệ Thư Tuân một thân mùi rượu trở về, ba Vệ lập tức hừ lạnh: “Lại đi đâu lêu lỏng hả?”
Mẹ Vệ lắc đầu với Vệ Thư Tuân, trên mặt khó nén thất vọng.
Vệ Thư Tuân đáp: “Con về làm bài.”
Mặt ba mẹ lập tức trời quang mây tạnh, mắt sáng quắc ý bảo Vệ Thư Tuân: mau đi làm!
Vệ Thư Tuân bất đắc dĩ về phòng, mở sách bài tập ra, nhìn xem mấy môn còn lại, nghĩ nghĩ, giải đề toán rất phiền toái, thôi chọn làm bài ngữ văn tương đối dễ đi. Vẫn là làm đại, tập làm văn thì không biết viết, lược qua hết, rất nhanh điền hết 1 tờ. Nhìn xem tiến độ, đã tăng lên 2%.
“Ê, mỗi ngày tao phải hoàn thành nhiêu tiến độ mới được tự do?” Vệ Thư Tuân hỏi máy học tập.
“Căn cứ độ khó nhiệm vụ, bài tập nghỉ tết thuộc cấp G thấp nhất, từ ngày bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ, trong 5 ngày xin hoàn thành tất cả.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tôi có quen một dì hàng xóm, thằng con học cấp 3 nhà dì một ngày kia trốn học rồi mất tích.
Cả nhà tìm kiếm rất nhiều ngày, rốt cục thông qua điện thoại của một đứa bạn mới liên hệ được với nó. Thằng nhóc này bảo trong điện thoại, giờ nó đang làm trong một tiệm sửa xe của thằng bạn, mỗi tháng có “Mấy trăm”, cho nên không về trường học hành gì nữa.
Còn cảnh cáo người nhà không được tìm đến nó, nếu họ đến phá hư công việc của nó, nó sẽ không bao giờ về nữa.
—— có đôi khi thật không rõ đám nhóc này nghĩ gì trong đầu cả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook