Buổi tập bắn súng dùng súng trường 95 đường kính đạn 5. 8, 25 người một tổ, mỗi người có một an toàn viên theo sát.

Đầu tiên học là tháo lắp súng, do an toàn viên chỉ dạy. Một bên dạy một bên nói rõ cấu tạo súng, rồi lắp súng lại, sau đó giao cho sinh viên.

Thấy giáo quan tháo dễ vậy, ai cũng cảm thấy dễ ẹt thôi. Vừa dụng vào cây súng, lập tức hưng trí bừng bừng bắt đầu tháo. Nhưng động tay rồi mới phát hiện súng không dễ tháo gì, nhưng khả năng thực hành của nam sinh mạnh, miễn miễn cưỡng cưỡng dùng nhiều chút thời gian cuối cùng cũng tháo xong.

Đến lắp ráp mới phiền, tuy vừa nghe giảng không bao lâu, nhưng các sinh viên dù sao cũng lần đầu tiên đụng vào súng, chầm chậm chầm chậm lắp ra lắp vào, lại tốn không ít thời gian. Còn có mấy người lắp thế nào cũng không được, là an toàn viên đến giúp họ một tay.

Bình thường tập bắn đều là kêu các sinh viên quỳ rạp trên mặt đất, mỗi súng đều có an toàn viên ngắm sẵn, các sinh viên chỉ phụ trách nổ súng là được. Nhưng sân tập bắn dã chiến hình như càng chú trọng tính thực chiến, các học viên ngồi chồm hổm xuống đất, tự nâng súng bắn. Trừ phát đầu tiên có an toàn viên ngắm sẵn, 4 phát còn lại thì tự nhìn vào năng lực của mình.

Cho nên trừ phát đầu báo lên với thành tích tốt như vòng 7, vòng 8, thậm chí có vòng 10 ra, bắt đầu từ phát thứ hai, đều chỉ chừng vòng 4, vòng 5.

Các học sinh rất tiếc nuối, bắn xong 5 phát, an toàn viên thu súng lại, khi rời đi còn có người không cam nói “Cho em bắn thêm mấy phát, em nhất định có thể bắn càng tốt hơn, em biết nên ngắm thế nào rồi.”

Ban đầu còn đỡ, các sinh viên còn có kiên nhẫn nhìn trò cười của người khác, đáy lòng thì tính toán đến phiên mình phải làm thế nào. Nhưng đến trưa, tất cả mọi người bắt đầu nóng nẩy. Nguyên nhân là tháo lắp súng tốn thời gian quá dài, có vài người vì kiếm thành tích tốt, chậm rãi ngắm hoài mới nổ súng, đến trưa, mới chỉ bắn tam tổ, đến phiên tổ 4, cộng thêm nữ sinh, còn có hơn một nửa đám người ở phía sau.

Vệ Thư Tuân nằm trong tổ 4. Trước đó chờ lâu quá, hơn nữa phía sau không dứt truyền đến tiếng thúc giục oán giận, cả tiểu tổ đều mang theo chút hối hả.

Vệ Thư Tuân giương mắt nhìn tấm bia xa xa, ánh mắt lãnh tĩnh.

Tiếng còi của phát lệnh viên vang lên, an toàn viên đưa súng qua, Vệ Thư Tuân nhận, dừng một chút. Thân thể quả nhiên có cảm giác quen thuộc với súng ống, nhưng bản thân y quả thật không rành về súng, ban đầu tháo tốn chút thời gian mò mẫm, sau đó càng lúc càng nhanh, bản năng đã vượt qua cả tư duy.

Lúc Vệ Thư Tuân kịp phản ứng, súng đã được tháo xong. Ngẩn người, Vệ Thư Tuân mới nhấc tay: “Báo cáo, tháo xong.”

An toàn viên cũng ngớ ra, phản ứng đầu tiên là ngẩng đầu nhìn hướng bên cạnh, sinh viên bên cạnh đều còn mò cách tháo. An toàn viên chuyển hướng Vệ Thư Tuân: “Lắp, bắn!”

“Tuân lệnh.”

Vệ Thư Tuân cúi đầu lắp, đại khái có hơi khác với súng ống trong trí nhớ, động tác hơi mất tự nhiên, nhưng đầu óc Vệ Thư Tuân thanh tỉnh, không đến mức hoàn toàn giao hết cho bản năng, y vẫn lắp vào khá nhanh.

Tốc độ của y tự nhiên chậm hơn quân chính quy một chút, nhưng so với các sinh viên đã có thể nói nhanh đến nổi trội  —— lúc này có vài học sinh vừa mới tháo xong thôi.

“Báo cáo.” Vệ Thư Tuân sau khi lắp xong, dựa theo cách dạy của huấn luyện viên, báo cáo lên: “Đã lắp xong, xin cho bắn.”

An toàn viên vẫn không tự chủ được nhìn qua bên cạnh, các sinh viên bên trái phải y, đều còn chầm chậm chầm chậm lắp vào.

“Cho phép bắn, ngắm bắn.”

Phát đầu tiên do an toàn viên giúp ngắm, an toàn viên thấy tay phải Vệ Thư Tuân đang băng lại, hỏi: “Trò này, tay trò?”

Vệ Thư Tuân luôn làm bộ tay phải còn chưa khỏi, vừa rồi lúc tháo lắp súng, cũng chủ yếu dùng tay trái, tay phải chỉ lấy linh kiện. Nhưng bình thường bắn là tay trái nâng thân súng, tay phải bóp cò. Súng có lực phản chấn, tay phải đỡ vững, nếu không nhắm sẽ bị lệch.

“Xin yên tâm.”

Tay trái Vệ Thư Tuân nắm súng, cánh tay phải hơi cong lại, tựa thân súng vào cánh tay phải, thuần thục ngắm, chuẩn bị bóp cò, mới nhớ đây là đang trong huấn luyện, vội hỏi: “Báo cáo, xin cho bắn.”

An toàn viên lấy lại tinh thần, quỳ xuống giúp y ngắm, phát hiện kính ngắm đã hoàn toàn đối diện hồng tâm. Thậm chí cả góc lệch rất nhỏ giữa kính ngắm và thực vật cũng được y chỉnh lại.

“Người thứ 12 tổ 4, bắn!”

Lúc này các sinh viên khác còn chưa lắp súng vào hết, Vệ Thư Tuân đã bắt đầu bắn, muốn không làm người ta chú ý cũng khó. Phát đầu rất nhanh báo ra thành tích: “Vòng 9.”

Thành tích này trong đám sinh viên đã tính rất tốt, các sinh viên vây xem phía sau không ít người vỗ tay, còn có người kêu to: “Nhanh lên, nhanh lên.” Đây mới là trọng điểm mà họ vỗ tay đấy.

“Hơi bị lệch.”

Vệ Thư Tuân trấn định hơi nâng cánh tay phải, xuyên qua kính ngắm, lại lần nữa bóp cò.

“Vòng 10!”

“Vòng 10!”

” Vòng 10!”

Vệ Thư Tuân không giống những người khác, ôm súng không nỡ bắn, rất lưu loát liên tục bắn 3 phát, nghe báo bia viên liên tục báo ra ba tiếng vòng 10, đám sinh viên thúc giục vừa rồi cũng đã ngừng ồn ào.

Người cùng tổ đang chuẩn bị bắn không tự chủ được nhìn về phía Vệ Thư Tuân. Vệ Thư Tuân nâng nâng mắt, trong màn hình hư không của máy học tập, nhiệm vụ hoàn thành, 90%.

Còn 10%, qua lần này, cũng không còn cơ hội biểu hiện nữa. Vệ Thư Tuân ngừng phát cuối cùng lại, nửa quỳ không nhúc nhích. Sinh viên cùng tổ nhìn y, cư nhiên cũng không dám động. Nhưng an toàn viên thì mặc kệ, trực tiếp hạ lệnh: “Bắt đầu bắn!”

Tiếng súng vang lên, báo bia viên bắt đầu điểm số: “Vòng 6, vòng 5, vòng 6, vòng 8…”

Thành tích cũng coi như tốt, nhưng lôi ra so với Vệ Thư Tuân, lập tức có vẻ kém rất nhiều. Hơn nữa phát thứ 2 không có an toàn viên giúp ngắm, thành tích trực tiếp rơi xuống “Vòng 5, vòng 3, vòng 4, vòng 4…” ngay lập tức, cao thấp thấy rõ rồi.

Vệ Thư Tuân vừa lòng thấy nhiệm vụ hoàn thành bay lên 95%.

Ẩn ẩn nghe thấy phía sau truyền đến một ít tiếng suỵt, tất cả mọi người vốn là lần đầu tiên đụng vô súng, thành tích không tốt cũng không có gì, nhưng ai kêu trong tổ lòi ra một tên Vệ Thư Tuân, các học viên tổ 4 trong nháy mắt đều ngại ngùng bắn tiếp, ngược lại nhìn Vệ Thư Tuân, tính toán chờ y bắn hết đi rồi nói.

Vệ Thư Tuân cũng không lề mề nữa, nâng tay phải lên, ngắm, bắn.

“Vòng 10!”

Đinh, nhiệm vụ hoàn thành!

Vệ Thư Tuân nhếch khóe miệng lên: “Báo cáo, bắn xong.”

“Ngừng bắn, đứng dậy.” An toàn viên hạ đạt mệnh lệnh, thu hồi súng của Vệ Thư Tuân.

Cùng tổ còn chưa bắn xong, Vệ Thư Tuân không thể rời đi, ngồi xổm tại chỗ xem xét nhiệm vụ.

“Tham gia quân sự của Đại học A, thu hoạch danh vọng trong tân sinh. Tiến độ hoàn thành 100%, đạt được phần thưởng: kỹ thuật ngăn chặn vĩnh từ ( đã lãnh trước) “

Không nói tới sau khi kết thúc buổi tập bắn, nhân khí của Vệ Thư Tuân lại tăng cao thế nào, ngay cùng ngày hôm đó, Vệ Thư Tuân đột nhiên bị trưởng bản đưa đến một sân huấn luyện khác, ném cho y một khẩu súng: “Đến, thử lại xem.”

Vệ Thư Tuân nghi hoặc, nhưng có súng chơi y cũng không ý kiến gì, thuần thục nổ súng bắn bia. Sau hai phát, tấm bia đột nhiên biến thành bia hoạt động. Vệ Thư Tuân ngẩn người, nhưng phản ứng vẫn cực nhanh mà bắn —— khó trách lúc tập bắn có cảm giác không thích ứng, thì ra bia động mới là mục tiêu quen thuộc của y.

“Vòng 10.”

“Vòng 10.”

“Vòng 9.”

“Vòng 10.”

Báo bia viên báo ra một đợt, Vệ Thư Tuân đột nhiên phát hiện vài vị huấn luyện viên đang đứng phía sau mình. Những người khác tạm thời không nói, đứng sau y chính là Liên Trưởng Vương chức vị lớn nhất toàn doanh huấn luyện. Vệ Thư Tuân nhanh chóng chào hỏi: “Báo cáo Liên Trưởng… Ây, đã bắn xong.”

Liên Trưởng mỉm cười, giống như phát hiện thứ tốt gì đó mà nhìn Vệ Thư Tuân: “Trò Vệ Thư Tuân, trước kia em có luyện bắn súng rồi à?”

“Không có ạ.” Vệ Thư Tuân lắc đầu.

“Thật sự chưa từng chạm qua?”

“Đúng vậy.” Dù sao y cũng đâu có nhớ đâu.

“Là một hạt mầm ngắm bắn giỏi.” Một quan quân mặc đồ rằn ri phía sau Vương Liên Trưởng nói.

“Thế nào, trò Vệ Thư Tuân, có từng nghĩ đến chuyện nhập ngũ không?” Vương Liên Trưởng chuyển hướng Vệ Thư Tuân, cười tủm tỉm hỏi: “Chúng tôi có thể đặc biệt nhận trò vào. Đương nhiên, nếu trò còn muốn học, chúng tôi cũng sẽ an bài cậu vào quân giáo. Dựa vào phần tiềm lực này của cậu, học trường bình thường quá lãng phí.”

Vệ Thư Tuân có chút tâm động, nói gì thì nói y học đại học, không phải là muốn thay đổi tương lai sao. Nếu vào quân giáo, bị quản chế nghiêm khắc như vậy, muốn hư cũng có hư nổi không? Hơn nữa làm quân nhân, tương lai cũng không ai có thể lấy lý lịch của y mà làm khó con trai y.

“Thế nào, trò Vệ Thư Tuân?”

“Em…”

“Cự tuyệt đi.” Máy học tập nói.

“Làm sao vậy?” Vệ Thư Tuân nghi vấn.

“Tôi không muốn cậu bị chết nhanh quá, cự tuyệt.”

“A… Xin lỗi, xin cho em suy nghĩ thêm chút.”

Liên Trưởng cũng không dây dưa, tuy Vệ Thư Tuân là một mầm tiềm năng, nhưng nếu bản nhân y không có ý nguyện này, cũng không thành được. Chỉ kêu y trước khi chấm dứt huấn luyện cho ông một đáp án chính xác.

Vệ Thư Tuân nhân lúc nghỉ ngơi buổi tối, hỏi lại máy học tập: “Máy học tập, vì sao kêu tao cự tuyệt? Làm binh nhiệm vụ còn hoàn thành nhanh hơn nữa mà?” Hơn nữa, quân nhân còn vĩ đại hơn thấy việc nghĩa hăng hái làm nữa.

“Phiên hiệu dã chiến doanh này là dã chiến doanh 13 quân đoàn 7.” Máy học tập nói.

“Thì thế nào?”

“Căn cứ tư liệu của tôi, trước tận thế, địa cầu từng phát sinh mấy lần chiến tranh quy mô nhỏ, dã chiến doanh này nằm trong danh sách hi sinh của thế giới quân sử, tôi không muốn cậu chết sớm.”

Vệ Thư Tuân suy xét cả đêm, vẫn cự tuyệt lời mới đặc biệt của Liên Trưởng Vương. Giọng nói lạnh lẽo của máy học tập làm y hiểu được, chiến tranh cách bình dân rất xa, nhưng lại gần rạt các quân nhân. Y cảm thấy mình rất sợ chết, cũng không có giác ngộ này, ôm suy nghĩ tránh né đi tòng quân, không chỉ không phụ trách cái mạng của mình, cũng là vô trách nhiệm với các quân nhân khác.

Vệ Thư Tuân nhéo mạnh mình một cái, phát hiện mình quả nhiên sợ đau, càng không cần nói cũng sợ chết, Vệ Thừa thôi đã làm y sợ tới mức không dám nhúc nhích. Xem ra ý tưởng thông qua tòng quân thay đổi tương lai, thuận tiện hoàn thành nhiệm vụ không ổn mấy, y còn phải tiếp tục lần mò tương lai phía trước

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương