Kỹ Thuật Trạch Hệ Thống
-
Chương 29: Trúng tuyển viện đặc biệt
Nhiều năm sau, khi đã có quyền có thế chuyện đầu tiên mà Vệ Thư Tuân làm, chính là tiêu hủy tất cả tư liệu hồi còn trẻ của mình. Bao gồm mọi thông tin anh dũng cứu người, hình ảnh cảm động lúc y ….bị thương nặng vẫn khóc đòi nhất định phải thi đại học, nhất định phải học đại học A
Tóm lại lúc này đây, trong mắt mọi người, đứa nhỏ ngoan Vệ Thư Tuân vừa rồi còn cố nén trấn an ba mẹ, cuối cùng vẫn vì đau mà khóc òa lên. Các bác sĩ lại khẩn cấp kiểm tra lần nữa, không tra ra vấn đề gì, nhưng đã cho ra tin bệnh tình có thể đang chuyển biến xấu.
Vệ Thư Tuân bị máy học tập khống chế nằm trên giường bệnh, khóc đến thực xinh đẹp. Cắn môi dưới liều mạng muốn nén đau, lại như cũ không thể ức chế phát ra tiếng khóc, hai má tái nhợt hơi chôn vào trong gối, mi mắt đọng đầy nước, bộ dáng yếu ớt lại làm người ta thương tiếc.
“Không… Con không sao… Con không cưa…”
“Thư Tuân, Thư Tuân!” Mẹ Vệ ôm y gào khóc: “Chúng ta không cưa, không cưa đâu a…”
Ba Vệ cũng lau nước mắt gần như muốn quỳ xuống: “Bác sĩ, tôi xin các ông, cứu cứu con tôi với.”
“Con… Con còn muốn thi đại học…” Vệ Thư Tuân thút thít, tiếp tục khóc: “Con… Con nói phải thi đại học A… Phải không thua kém ai … Con nhất định phải thi…”
Lời này vừa ra, cả chủ nhiệm cũng òa khóc. Trương Linh khóc lớn: “Thư Tuân cậu đừng sợ, tớ… Tớ mỗi ngày chạy tới bổ túc cho cậu… Chúng ta cùng thi Đại học A… Nha nha nha…”
“Em Vệ Thư Tuân, em đừng sợ.” lãnh đạo chính phủ cũng thực cảm động tiến lên an ủi y: “Chỉ cần em khỏe lại, lúc nào cũng có thể thi a. Thi trong bệnh viện cũng được, chúng tôi sẽ cho một mình em thi, không chậm trễ em học Đại học A đâu, a.”
Xem ra còn chưa đủ, đáng tiếc Vệ Thư Tuân trong ý thức đang chửi ầm lên, còn uy hiếp muốn khởi động chức năng tiêu hủy, không thì có thể lại khóc thảm chút nữa.
“Cám ơn… Em… Em sẽ cố gắng …”
Bởi vì Vệ Thư Tuân đang mắng to khóc vậy quá mất mặt, máy học tập chỉ có thể vùi mặt vào gối, giả khóc. Ba Vệ mẹ Vệ nhào đến bên người đứa con đáng thương mà khóc rống, mấy vị lãnh đạo cũng vây quanh không ngừng trấn an, bất kể là thật tình hay giả ý, tóm lại hiện tại các phóng viên đang quay lại màn ảnh cảm động này, vào lúc này ai cũng không né qua một bên cả.
Bản thân máy học tập không có tình cảm của con người, diễn một lát còn được, lâu lại không ổn. Hiện tại đã khóc mười mấy phút, nước mắt hoàn toàn không chảy ra được, giả khóc cũng giả không ra nữa, cổ họng đã hơi khàn, ba mẹ thầy cô bạn bè Vệ Thư Tuân cư nhiên còn không ngừng, ngược lại càng khóc càng mãnh liệt hơn.
Máy học tập đột nhiên phát hiện tình cảm con người thật không dễ khống chế, mà khống chế không được xui xẻo lại là nó, tỷ như giờ y không khóc nữa, nói với mẹ Vệ “Mẹ, con không khóc, mẹ cũng đừng khóc.”
Mẹ Vệ hơi ngừng rồi lại khóc càng thương tâm hơn, chủ nhiệm lau nước mắt nói với các phóng viên bên cạnh “Em Vệ Thư Tuân vẫn luôn như thế, vừa kiên cường vừa săn sóc.”
Cô bé Trương Linh an ủi Vệ Thư Tuân: “Thư Tuân, cậu khổ sở thì khóc đi, không cần cố chịu đựng đâu… Tớ với cậu cùng… Nha nha…”
“…” Máy học tập hình như đã hơi hiểu nguyên nhân Vệ Thư Tuân bất kể thế nào cũng không chịu giả khóc.
Chu Tuyền tiến lên, nhìn Vệ Thư Tuân chôn vào trong gối, mắt lộ nét thương tiếc. Trải qua mấy ngày ở chung, hắn phát hiện tính cách của Vệ Thư Tuân giống y như hắn nghĩ, kiên cường, dũng cảm, chân thành. Vệ Thư Tuân trong nhận thức của hắn, tình nguyện cố nén cũng tuyệt đối không khóc. Vậy thì đau đớn đến mức nào, mới có thể làm Vệ Thư Tuân bật khóc trước mặt mọi người như vậy.
“Dưỡng thương cho khỏe, chuyện đại học A không cần lo.” Bởi vì có phóng viên ở đây, Chu Tuyền nhỏ giọng thì thầm bên tai Vệ Thư Tuân: “Hôm nay anh đã tìm người làm rồi, nhất định có thể cho cậu trúng tuyển viện đặc biệt, nếu cậu muốn thi đại học, anh cũng sẽ an bài.”
Chu Tuyền sờ sờ mái tóc mềm mại của Vệ Thư Tuân, vốn muốn chờ bệnh tình của Vệ Thư Tuân ổn định mới nói cho y biết, nhưng giờ chỉ hy vọng nói ra có thể trấn an y một chút.”Đừng sợ, có anh ở đây. Vấn đề tay, chúng ta có thể xuất ngoại trị liệu, sẽ không cưa đâu.”
“…” Vệ Thư Tuân lộ ra nửa khuôn mặt khỏi chiếc gối, xác nhận mà hỏi Chu Tuyền: “Thật hả?” Bởi vì khóc nhiều quá, giọng cũng đã khàn khàn.
Chu Tuyền cho rằng y hỏi là chuyện xuất ngoại trị liệu, gật đầu: “Thật, đừng sợ.”
“Thì ra hôm nay anh ta đang bận cái này, vì sao không nói sớm chút chứ?” Máy học tập cứng nhắc oán giận với Vệ Thư Tuân.
“Câm miệng, coi chừng tao xử mày thiệt bây giờ!” Vệ Thư Tuân mắng.
Sau khi được Chu Tuyền cam đoan, máy học tập bật người rút binh, đồng thời tiến độ hoàn thành nhiệm vụ, 90%. Làm ra đến mức này rồi, đương nhiên không có khả năng đảo mắt liền nói không sao, Vệ Thư Tuân không thể không giả bệnh vài ngày, sau đó chậm rãi tốt lên. Các bác sĩ kiểm tra xong, xác định bệnh tình không chuyển biến xấu, không cần cưa, rốt cục cũng khiến ba Vệ mẹ Vệ yên lòng.
Đối với giới báo chí mà nói, Vệ Thư Tuân bệnh tình ổn định, đại khái sau ba tháng dưỡng thương bàn tay có thể khôi phục, tuy bác sĩ nói khả năng không linh hoạt được nữa, nhưng kết cục cơ bản đã là hoàn mỹ, tin tức về Vệ Thư Tuân trên mạng dần dần biến mất.
“Ê, tay tao có thể trị hết không?”
Ba Vệ mẹ Vệ bị bác sĩ kêu ra ngoài, thính lực của Vệ Thư Tuân hơn người, nghe được họ nói sau khi lành, tay phải khả năng không linh hoạt, cũng không thể nắm vật nặng nữa, Vệ Thư Tuân không quá lo lắng mà hỏi lại máy học tập.
“Có thể khôi phục.” Máy học tập đáp: “Xuất viện liền giúp cậu trị, nhưng cậu còn phải diễn mấy tháng.”
“Tao biết.” Nghĩ đến mình thiếu chút nữa liền thành nhân sĩ thương tàn, Vệ Thư Tuân giận tái mặt: “Tao cảnh cáo mày nha, lần sau không được…”
“Thư Tuân, tụi tớ tới rồi nè!” Đang cảnh cáo máy học tập, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, Trương Linh và Hàn Chi Tân xách cặp tiến vào: “Tụi tớ đến dạy kèm cho cậu nè.”
“…” Đây là một chuyện xui xẻo khác do máy học tập hại. Chu Tuyền tuy âm thầm giúp y nhập học đại học A, nhưng hiện tại còn chưa bắt đầu thi đại học, cũng không thể tuôn tin ra vào lúc này, nếu không sẽ không tốt cho thanh danh của Vệ Thư Tuân.
Cho nên đối mặt Vệ Thư Tuân mấy ngày trước khóc đến cực kỳ bi thương, luôn mồm muốn thi đại học, trường đặc biệt an bài giáo viên các môn thay phiên chạy tới dạy bù cho Vệ Thư Tuân, buổi tối chủ nhiệm còn thêm một giờ giảng bài qua video, Trương Linh và Hàn Chi Tân sau khi tan học còn đến bệnh viện dạy y làm bài.
Vệ Thư Tuân quả thực khóc không ra nước mắt.
Y tính thử thích học hành thôi, nhưng cũng phải từng bước từng bước mà tiến chớ, lúc muốn nghỉ ngơi thì nghỉ, muốn học thì học, học và nghỉ kết hợp a!
Nhưng bởi vì trụ cột y quá kém, thời gian dạy bù của thầy cô lại không nhiều lắm, mỗi khi thầy cô tới, đều khẩn cấp như bị ma đuổi mà giảng bài, làm bài tập, làm trắc nghiệm, trước khi đi còn giao một đống bài tập.
Thật vất vả mấy thầy cô đi rồi, Trương Linh và Hàn Chi Tân lại tới dạy y làm bài tập, Vệ Thư Tuân vừa nói không muốn làm, Trương Linh liền lo lắng truy vấn: “Thư Tuân tay cậu lại đau sao?”
Sau đó mẹ Vệ cũng sốt vó lên: “Tay Thư Tuân lại đau hả? Bác sĩ, bác sĩ!”
“…” Vệ Thư Tuân chỉ có thể dằn buồn bực xuống đáy lòng, cố gắng chuẩn bị chiến đấu.
Sau khi xác định tay Vệ Thư Tuân không thành vấn đề, Chu Tuyền liền không ở lại bệnh viện cả ngày nữa, dù sao hắn cũng có rất nhiều việc phải làm. Nhưng từ sáng tới tối đều cố ý đến một chuyến, giảng cho Vệ Thư Tuân mấy bài tập thầy cô giao—— ai kêu y mấy ngày hôm trước khóc nhất định phải thi đại học, bộ giáo dục đã tự an bài trường thi độc lập cho y, nếu đến lúc đó vẫn không thể xuất viện, thầy giám thị sẽ mang bài thi đến bệnh viện, muốn chạy cũng chạy không thoát.
Lúc Trương Linh đang giảng bài cho Vệ Thư Tuân, Chu Tuyền cũng đi vào. Hắn đi tìm y sĩ trưởng hỏi bệnh tình của Vệ Thư Tuân trước, cũng nhìn thấy ba Vệ mẹ Vệ đang đỏ mắt, hắn tiến lên trấn an họ: “Bác trai bác gái, không cần lo lắng cho tay của Thư Tuân, nếu cần, cháu sẽ an bài cho cậu ấy xuất ngoại trị liệu.”
Sự trấn định của hắn lan qua ba Vệ mẹ Vệ, hai người gật đầu: “Cháu nói đúng, chúng ta còn có thể xuất ngoại trị liệu, tuyệt đối phải trị khỏi cho tay của Thư Tuân.”
Bởi vì đã khóc lại sợ con mình lo lắng, hai người không vào phòng bệnh nữa, họ về nhà làm cơm chiều cho Vệ Thư Tuân trước. kỳ thật Vệ Thư Tuân nghe hết, nhưng y chỉ có thể giả bộ không biết, y thực cảm kích Chu Tuyền an ủi ba mẹ, không thì mẹ nhất định lại tìm chỗ y không thấy, trộm khóc nhiều lần, y lại không biết làm thế nào nữa.
Khi Chu Tuyền đẩy cửa tiến vào, Vệ Thư Tuân nở nụ cười với hắn: “Chu Tuyền, anh tới rồi à?”
Ánh tịch dương từ cửa sổ chiếu vào, vầng sáng vờn quanh thân thể gầy yếu của thiếu niên phát ra ánh vàng óng ánh, trên gương mặt tuấn tú nở nụ cười ấm áp mà chân thành. Chu Tuyền sững sờ, trong nháy mắt đó, hắn không muốn phá vỡ cảnh đẹp này.
Ờ, vậy đó, Thư Tuân “đi cửa sau” nên mới đậu đại học nha mọi người. Ko có vụ học sinh yếu kém gồng người học có 1 tháng mà đậu đại học nổi đâu a, cái đó là xạo ke quá =)))
Anh Chu Tuyền đỗ Thư Tuân rồi…. Có điều đừng mong sến súa gì nhá, ảnh kiệm lời lắm lắm đó. Truyện này chủ yếu đi lộ tuyến phấn đấu sự nghiệp, tình cảm lướt lướt nhưng cũng có vài chỗ đáng yêu a~
Tóm lại lúc này đây, trong mắt mọi người, đứa nhỏ ngoan Vệ Thư Tuân vừa rồi còn cố nén trấn an ba mẹ, cuối cùng vẫn vì đau mà khóc òa lên. Các bác sĩ lại khẩn cấp kiểm tra lần nữa, không tra ra vấn đề gì, nhưng đã cho ra tin bệnh tình có thể đang chuyển biến xấu.
Vệ Thư Tuân bị máy học tập khống chế nằm trên giường bệnh, khóc đến thực xinh đẹp. Cắn môi dưới liều mạng muốn nén đau, lại như cũ không thể ức chế phát ra tiếng khóc, hai má tái nhợt hơi chôn vào trong gối, mi mắt đọng đầy nước, bộ dáng yếu ớt lại làm người ta thương tiếc.
“Không… Con không sao… Con không cưa…”
“Thư Tuân, Thư Tuân!” Mẹ Vệ ôm y gào khóc: “Chúng ta không cưa, không cưa đâu a…”
Ba Vệ cũng lau nước mắt gần như muốn quỳ xuống: “Bác sĩ, tôi xin các ông, cứu cứu con tôi với.”
“Con… Con còn muốn thi đại học…” Vệ Thư Tuân thút thít, tiếp tục khóc: “Con… Con nói phải thi đại học A… Phải không thua kém ai … Con nhất định phải thi…”
Lời này vừa ra, cả chủ nhiệm cũng òa khóc. Trương Linh khóc lớn: “Thư Tuân cậu đừng sợ, tớ… Tớ mỗi ngày chạy tới bổ túc cho cậu… Chúng ta cùng thi Đại học A… Nha nha nha…”
“Em Vệ Thư Tuân, em đừng sợ.” lãnh đạo chính phủ cũng thực cảm động tiến lên an ủi y: “Chỉ cần em khỏe lại, lúc nào cũng có thể thi a. Thi trong bệnh viện cũng được, chúng tôi sẽ cho một mình em thi, không chậm trễ em học Đại học A đâu, a.”
Xem ra còn chưa đủ, đáng tiếc Vệ Thư Tuân trong ý thức đang chửi ầm lên, còn uy hiếp muốn khởi động chức năng tiêu hủy, không thì có thể lại khóc thảm chút nữa.
“Cám ơn… Em… Em sẽ cố gắng …”
Bởi vì Vệ Thư Tuân đang mắng to khóc vậy quá mất mặt, máy học tập chỉ có thể vùi mặt vào gối, giả khóc. Ba Vệ mẹ Vệ nhào đến bên người đứa con đáng thương mà khóc rống, mấy vị lãnh đạo cũng vây quanh không ngừng trấn an, bất kể là thật tình hay giả ý, tóm lại hiện tại các phóng viên đang quay lại màn ảnh cảm động này, vào lúc này ai cũng không né qua một bên cả.
Bản thân máy học tập không có tình cảm của con người, diễn một lát còn được, lâu lại không ổn. Hiện tại đã khóc mười mấy phút, nước mắt hoàn toàn không chảy ra được, giả khóc cũng giả không ra nữa, cổ họng đã hơi khàn, ba mẹ thầy cô bạn bè Vệ Thư Tuân cư nhiên còn không ngừng, ngược lại càng khóc càng mãnh liệt hơn.
Máy học tập đột nhiên phát hiện tình cảm con người thật không dễ khống chế, mà khống chế không được xui xẻo lại là nó, tỷ như giờ y không khóc nữa, nói với mẹ Vệ “Mẹ, con không khóc, mẹ cũng đừng khóc.”
Mẹ Vệ hơi ngừng rồi lại khóc càng thương tâm hơn, chủ nhiệm lau nước mắt nói với các phóng viên bên cạnh “Em Vệ Thư Tuân vẫn luôn như thế, vừa kiên cường vừa săn sóc.”
Cô bé Trương Linh an ủi Vệ Thư Tuân: “Thư Tuân, cậu khổ sở thì khóc đi, không cần cố chịu đựng đâu… Tớ với cậu cùng… Nha nha…”
“…” Máy học tập hình như đã hơi hiểu nguyên nhân Vệ Thư Tuân bất kể thế nào cũng không chịu giả khóc.
Chu Tuyền tiến lên, nhìn Vệ Thư Tuân chôn vào trong gối, mắt lộ nét thương tiếc. Trải qua mấy ngày ở chung, hắn phát hiện tính cách của Vệ Thư Tuân giống y như hắn nghĩ, kiên cường, dũng cảm, chân thành. Vệ Thư Tuân trong nhận thức của hắn, tình nguyện cố nén cũng tuyệt đối không khóc. Vậy thì đau đớn đến mức nào, mới có thể làm Vệ Thư Tuân bật khóc trước mặt mọi người như vậy.
“Dưỡng thương cho khỏe, chuyện đại học A không cần lo.” Bởi vì có phóng viên ở đây, Chu Tuyền nhỏ giọng thì thầm bên tai Vệ Thư Tuân: “Hôm nay anh đã tìm người làm rồi, nhất định có thể cho cậu trúng tuyển viện đặc biệt, nếu cậu muốn thi đại học, anh cũng sẽ an bài.”
Chu Tuyền sờ sờ mái tóc mềm mại của Vệ Thư Tuân, vốn muốn chờ bệnh tình của Vệ Thư Tuân ổn định mới nói cho y biết, nhưng giờ chỉ hy vọng nói ra có thể trấn an y một chút.”Đừng sợ, có anh ở đây. Vấn đề tay, chúng ta có thể xuất ngoại trị liệu, sẽ không cưa đâu.”
“…” Vệ Thư Tuân lộ ra nửa khuôn mặt khỏi chiếc gối, xác nhận mà hỏi Chu Tuyền: “Thật hả?” Bởi vì khóc nhiều quá, giọng cũng đã khàn khàn.
Chu Tuyền cho rằng y hỏi là chuyện xuất ngoại trị liệu, gật đầu: “Thật, đừng sợ.”
“Thì ra hôm nay anh ta đang bận cái này, vì sao không nói sớm chút chứ?” Máy học tập cứng nhắc oán giận với Vệ Thư Tuân.
“Câm miệng, coi chừng tao xử mày thiệt bây giờ!” Vệ Thư Tuân mắng.
Sau khi được Chu Tuyền cam đoan, máy học tập bật người rút binh, đồng thời tiến độ hoàn thành nhiệm vụ, 90%. Làm ra đến mức này rồi, đương nhiên không có khả năng đảo mắt liền nói không sao, Vệ Thư Tuân không thể không giả bệnh vài ngày, sau đó chậm rãi tốt lên. Các bác sĩ kiểm tra xong, xác định bệnh tình không chuyển biến xấu, không cần cưa, rốt cục cũng khiến ba Vệ mẹ Vệ yên lòng.
Đối với giới báo chí mà nói, Vệ Thư Tuân bệnh tình ổn định, đại khái sau ba tháng dưỡng thương bàn tay có thể khôi phục, tuy bác sĩ nói khả năng không linh hoạt được nữa, nhưng kết cục cơ bản đã là hoàn mỹ, tin tức về Vệ Thư Tuân trên mạng dần dần biến mất.
“Ê, tay tao có thể trị hết không?”
Ba Vệ mẹ Vệ bị bác sĩ kêu ra ngoài, thính lực của Vệ Thư Tuân hơn người, nghe được họ nói sau khi lành, tay phải khả năng không linh hoạt, cũng không thể nắm vật nặng nữa, Vệ Thư Tuân không quá lo lắng mà hỏi lại máy học tập.
“Có thể khôi phục.” Máy học tập đáp: “Xuất viện liền giúp cậu trị, nhưng cậu còn phải diễn mấy tháng.”
“Tao biết.” Nghĩ đến mình thiếu chút nữa liền thành nhân sĩ thương tàn, Vệ Thư Tuân giận tái mặt: “Tao cảnh cáo mày nha, lần sau không được…”
“Thư Tuân, tụi tớ tới rồi nè!” Đang cảnh cáo máy học tập, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, Trương Linh và Hàn Chi Tân xách cặp tiến vào: “Tụi tớ đến dạy kèm cho cậu nè.”
“…” Đây là một chuyện xui xẻo khác do máy học tập hại. Chu Tuyền tuy âm thầm giúp y nhập học đại học A, nhưng hiện tại còn chưa bắt đầu thi đại học, cũng không thể tuôn tin ra vào lúc này, nếu không sẽ không tốt cho thanh danh của Vệ Thư Tuân.
Cho nên đối mặt Vệ Thư Tuân mấy ngày trước khóc đến cực kỳ bi thương, luôn mồm muốn thi đại học, trường đặc biệt an bài giáo viên các môn thay phiên chạy tới dạy bù cho Vệ Thư Tuân, buổi tối chủ nhiệm còn thêm một giờ giảng bài qua video, Trương Linh và Hàn Chi Tân sau khi tan học còn đến bệnh viện dạy y làm bài.
Vệ Thư Tuân quả thực khóc không ra nước mắt.
Y tính thử thích học hành thôi, nhưng cũng phải từng bước từng bước mà tiến chớ, lúc muốn nghỉ ngơi thì nghỉ, muốn học thì học, học và nghỉ kết hợp a!
Nhưng bởi vì trụ cột y quá kém, thời gian dạy bù của thầy cô lại không nhiều lắm, mỗi khi thầy cô tới, đều khẩn cấp như bị ma đuổi mà giảng bài, làm bài tập, làm trắc nghiệm, trước khi đi còn giao một đống bài tập.
Thật vất vả mấy thầy cô đi rồi, Trương Linh và Hàn Chi Tân lại tới dạy y làm bài tập, Vệ Thư Tuân vừa nói không muốn làm, Trương Linh liền lo lắng truy vấn: “Thư Tuân tay cậu lại đau sao?”
Sau đó mẹ Vệ cũng sốt vó lên: “Tay Thư Tuân lại đau hả? Bác sĩ, bác sĩ!”
“…” Vệ Thư Tuân chỉ có thể dằn buồn bực xuống đáy lòng, cố gắng chuẩn bị chiến đấu.
Sau khi xác định tay Vệ Thư Tuân không thành vấn đề, Chu Tuyền liền không ở lại bệnh viện cả ngày nữa, dù sao hắn cũng có rất nhiều việc phải làm. Nhưng từ sáng tới tối đều cố ý đến một chuyến, giảng cho Vệ Thư Tuân mấy bài tập thầy cô giao—— ai kêu y mấy ngày hôm trước khóc nhất định phải thi đại học, bộ giáo dục đã tự an bài trường thi độc lập cho y, nếu đến lúc đó vẫn không thể xuất viện, thầy giám thị sẽ mang bài thi đến bệnh viện, muốn chạy cũng chạy không thoát.
Lúc Trương Linh đang giảng bài cho Vệ Thư Tuân, Chu Tuyền cũng đi vào. Hắn đi tìm y sĩ trưởng hỏi bệnh tình của Vệ Thư Tuân trước, cũng nhìn thấy ba Vệ mẹ Vệ đang đỏ mắt, hắn tiến lên trấn an họ: “Bác trai bác gái, không cần lo lắng cho tay của Thư Tuân, nếu cần, cháu sẽ an bài cho cậu ấy xuất ngoại trị liệu.”
Sự trấn định của hắn lan qua ba Vệ mẹ Vệ, hai người gật đầu: “Cháu nói đúng, chúng ta còn có thể xuất ngoại trị liệu, tuyệt đối phải trị khỏi cho tay của Thư Tuân.”
Bởi vì đã khóc lại sợ con mình lo lắng, hai người không vào phòng bệnh nữa, họ về nhà làm cơm chiều cho Vệ Thư Tuân trước. kỳ thật Vệ Thư Tuân nghe hết, nhưng y chỉ có thể giả bộ không biết, y thực cảm kích Chu Tuyền an ủi ba mẹ, không thì mẹ nhất định lại tìm chỗ y không thấy, trộm khóc nhiều lần, y lại không biết làm thế nào nữa.
Khi Chu Tuyền đẩy cửa tiến vào, Vệ Thư Tuân nở nụ cười với hắn: “Chu Tuyền, anh tới rồi à?”
Ánh tịch dương từ cửa sổ chiếu vào, vầng sáng vờn quanh thân thể gầy yếu của thiếu niên phát ra ánh vàng óng ánh, trên gương mặt tuấn tú nở nụ cười ấm áp mà chân thành. Chu Tuyền sững sờ, trong nháy mắt đó, hắn không muốn phá vỡ cảnh đẹp này.
Ờ, vậy đó, Thư Tuân “đi cửa sau” nên mới đậu đại học nha mọi người. Ko có vụ học sinh yếu kém gồng người học có 1 tháng mà đậu đại học nổi đâu a, cái đó là xạo ke quá =)))
Anh Chu Tuyền đỗ Thư Tuân rồi…. Có điều đừng mong sến súa gì nhá, ảnh kiệm lời lắm lắm đó. Truyện này chủ yếu đi lộ tuyến phấn đấu sự nghiệp, tình cảm lướt lướt nhưng cũng có vài chỗ đáng yêu a~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook