"Cậu ta...cậu ta là một đứa trẻ rất đáng thương." Triệu Thời Thanh vừa mân mê chiếc thìa khuấy cà phê trong tay, vừa nói: "Chúng ta đều là những kẻ từng trải.

Khi tuổi tác lớn dần, phải trông thấy một đứa trẻ khó khăn như vậy, cũng không tránh khỏi việc nảy sinh lòng thương mến mà, phải không?"
Minh Dục nói: "Anh thương mến cậu ta như vậy sao?"
Giọng điệu của Minh Dục có chút trách cứ, khiến cho người nghe rất khó có thể phán đoán được rằng anh đang thực sự cảm thấy bất công thay cho Lý Giai Lương, hay là đang oán trách Triệu Thời Thanh đã dành quá nhiều thời gian và tinh lực cho cậu học trò này.

Chỉ là nói ra một cái cớ như vậy, lại có cảm giác giống một người "vợ cả", tuy không vui vẻ nhưng vẫn rất hiểu chuyện.

"Tôi không làm gì có lỗi với cậu ta cả." Triệu Thời Thanh nở nụ cười, "Nếu như không có tôi, cậu ta sẽ không có được cơ hội học tập và sinh hoạt như hiện tại.

Không có tôi, mẹ của cậu ta cũng sẽ không có điều kiện chữa trị ở bệnh viện số Một.

Tôi cho cậu ta cơ hội, để cậu ta có thể đứng ở một vị trí cao hơn, dùng tầm nhìn rộng lớn hơn để quan sát hết thảy mọi chuyện.

Có mặt nào mà tôi không chăm sóc cậu ta? Nhưng hết cách rồi, ai bảo người nọ lại là học trò của tôi chứ."
Đúng là một chiến lược cao minh, đúng là một sự hy sinh vĩ đại.

Minh Dục cười lạnh ở trong lòng.

Mười năm đã trôi qua, vậy mà năng lực ra vẻ đạo mạo, tử tế của Triệu Thời Thanh vẫn không hề suy giảm một chút nào.

Có lẽ là do đã nói những lời này quá nhiều lần, mà ngay cả bản thân gã cũng thực sự tin rằng, mình chính là một người nhân hậu thiện lương, luôn cứu giúp chúng sinh.

Chẳng qua Minh Dục vẫn kiềm chế được biểu cảm của mình, cố gắng giấu đi sự lạnh lùng trong mắt.

Anh hỏi: "Vậy còn tôi thì sao?"
Triệu Thời Thanh đặt chiếc thìa khuấy cà phê vào đĩa.

Tuy động tác rất nhẹ, nhưng vẫn có âm thanh lanh lảnh khi đồ sứ bị va chạm vang lên trong góc quán yên tĩnh này.

Gã trầm mặc, tạo nên bầu không khí yên tĩnh đầy trang trọng, rồi chậm rãi lên tiếng: "Đây là sự khác biệt giữa cậu và cậu ta..."
"Dù sao thì cậu ta cũng chỉ là một đứa trẻ nông thôn." Triệu Thời Thanh nói, "Mối quan hệ với cậu ta chỉ có thể là thứ nông cạn, không chút quan trọng.

Cậu không thể thảo luận về Polanski, Binuel, Fellini với cậu ta.

Cậu ta thậm chí còn chẳng biết đến Dostoevsky.


Không có gu thẩm mỹ chung, thì lấy đâu ra sự giao thoa giữa linh hồn đây?"
Gã nhìn Minh Dục: "Cho dù có mười năm nữa qua đi, thì cậu vẫn sẽ hiểu rõ cậu ta hơn tôi.

Chúng ta đã qua cái tuổi ham chơi, nên thấy cái gì đều đã thấy, chẳng lẽ còn thiếu những thứ phù phiếm ngoài kia hay sao? Điều tôi mong mỏi lại càng thuần khiết hơn, đó chính là sự đồng hành trên phương diện tinh thần, mà chỉ cậu mới có thể cho tôi được."
Minh Dục suy nghĩ một hồi, song Triệu Thời Thanh cũng không lo lắng, cứ thế yên lặng mà chờ đợi.

Minh Dục tỏ vẻ khó xử hỏi: "Điều này cũng có nghĩa là, anh và học trò của mình, Lý...gì gì đó, hai người đã từng yêu nhau, phải không?"
Triệu Thời Thanh bị anh nhìn chằm chằm, chỉ đành nói: "Cũng có thể nói là như vậy.

Nếu như cậu bận tâm, tôi có thể giữ khoảng cách với cậu ta.

Nhưng dù sao chúng tôi vẫn là thầy trò, cũng không thể quá mức triệt để....Cậu hiểu mà."
"Để tôi suy nghĩ đã." Minh Dục thở dài đáp, "Anh cho tôi một chút thời gian."
"Được." Triệu Thời Thanh uống hết cà phê trong tách của mình.

Minh Dục lưu đoạn ghi âm thành mấy bản sao, xong xuôi thì đến đón Phương Thư Giai tan làm.

Phương Thư Giai cũng không biết việc làm lúc sau của Minh Dục, mà chỉ hỏi vài câu có liên quan đến Lý Gia Lương, sau đó lại chuyển chủ đề tám chuyện đồng nghiệp ở cơ quan.

Hiếm khi cả hai có thời gian rảnh vào buổi tối, Phương Thư Giai liền kéo Minh Dục đi siêu thị mua đồ ăn, chuẩn bị dụ dỗ đối phương đến nhà mình ăn tối.

Trong bữa ăn, hắn lại khui thêm một chai rượu, chỉ cần uống rượu rồi thì Minh Dục sẽ không thể lái xe về được nữa.

Tính toán nhỏ nhoi trong bé trong lòng Phương Thư Giai đang hưng phấn reo hò, hoàn toàn phớt lờ những phương tiện giao thông công cộng vô cùng phát triển ở Thành phố C.

Hắn giả bộ kinh ngạc nói: "Ôi trời, em quên mất anh lái xe tới đây.

Khuya thế này rồi, hay là anh ở lại nhé.

Anh coi khăn trải giường rất sạch, bàn chải đánh răng cũng có mới.

Tất cả đều là đồ có sẵn cả, đồ ngủ, ừm, có của em...."
Đang nói chuyện, hắn chợt nhớ đến việc mình từng mượn quần áo của Minh Dục, sau khi giặt sạch trả lại còn bị ném đi, thanh âm dần dần nhỏ xuống.

Minh Dục yên lặng xem hết màn biểu diễn của đối phương mới đáp: "Được."
Hai mắt Phương Thư Giai lập tức sáng bừng lên, sung sướng nhảy cẫng lên hai cái rồi dừng lại: "Vậy còn quần áo...."
"Mặc đồ của em, em có phiền không?"
"Tất nhiên là không rồi!"
"Không phải anh ghét bỏ em." Minh Dục đoán được nỗi bận tâm của Phương Thư Giai, anh giải thích: "Lần trước là quần áo cũ anh không mặc nữa, giữ lại cũng vô ích.

Vả lại...em cũng không phải người ngoài."
Phương Thư Giai vui vẻ xoa xoa mặt, cố gắng không để nụ cười trên khoé môi lộ ra quá mức rõ ràng.

Hắn lại hỏi: "Vậy...để em đi trải nệm nhé?"
"....Không cần phiền phức thế chứ?"
Phương Thư Giai vớ bở lại phải giả bộ ngoan hiền, tích cực nói: "Không phiền, không phiền!"
"Thôi được rồi, cứ để anh trải cho, không làm em phải vất vả nữa." Minh Dục trả lời.

Hai mắt Phương Thư Giai trợn tròn, hắn chỉ đang giả bộ khách sáo một chút thôi, sao người này có thể coi là thật chứ!
Hắn vội vàng nói: "Không! Em vừa nghĩ lại rồi, thực ra thì vẫn rất phiền phức, chi bằng chúng ta chen chúc cùng một chiếc giường thì hơn, dù sao cũng chỉ có một đêm!"
Minh Dục mỉm cười: "Được."
Giường cũng đủ rộng rồi.

Phương Thư Giai nằm trên giường lớn lăn lộn ngang dọc, vùi mặt vào giữa lớp chăn bông.

Bên tai là tiếng nước chảy tí ta tí tách, hắn thầm nghĩ, đáng lẽ nên bảo Minh Dục ra nhà vệ sinh bên ngoài tắm mới phải, sao lại để đối phường vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ chính chứ!
Thật đúng là hành hạ người ta mà!
Phương Thư Gia độc thân từ trong bụng mẹ đến giờ đã được hơn hai mươi năm.

Lần đầu tiên yêu đương, mới được mấy ngày đã nhiệt tình rủ bạn trai về nhà ngủ chung.

Mặc dù vẫn chưa chuẩn bị xảy ra chuyện gì tiếp theo, nhưng hắn cho rằng hành động "không dè dặt" như vậy chính là một dấu mốc vô cùng quan trọng trong cuộc đời của mình —— Kể cả khi "không dè dặt" chính là thứ không đáng giá nhất trong giới gay lọ.

Phương Thư Giai còn đang suy nghĩ lung tung thì tiếng nước bên trong ngừng lại.

Hắn lập tức chui ra khỏi chăn bông, ngồi tựa vào đầu giường thật ngay ngắn.

Chẳng qua hai mắt vẫn dán chặt vào cánh cửa phòng tắm, trong lòng thì mong mỏi có thể chứng kiến được một cảnh phim kinh điển.

Người đàn ông đẹp trai bước ra khỏi phòng tắm mờ sương, trên eo quấn một chiếc khăn tắm.

Những giọt nước li ti từ ngọn tóc rỏ xuống, trượt dài trên cơ bụng, rồi biến mất trong chiếc khăn tắm của đối phương...!
Sau đó hắn nhìn thấy Minh Dục bước ra, trên người mặc bộ đồ ngủ kẻ sọc gọn gàng sạch sẽ.

Bởi vì Phương Thư Giai thấp hơn Minh Dục một chút, cho nên bộ đồ ngủ cotton trông như bị co lại.


Mặc dù không quá vừa người, nhưng tay áo và ống quần lại toát lên cảm giác ngoan ngoan cực kỳ, tựa như một cậu nhóc cấp ba dậy thì quá nhanh.

......Thôi được rồi.

Những tưởng tượng về tình dục dần bị bóp chết trong đầu, Phương Thư Giai lấy lại bình tĩnh, khôi phục bầu không khí trò chuyện tràn ngập thuần khiết dưới lớp chăn bông.

Khi anh người yêu "học sinh cấp ba" ngồi xuống bên cạnh, Phương Thư Giai thản nhiên hỏi: "Triệu Thời Thanh vẫn chưa biết chuyện hôm nay anh đến tìm Lý Gia Lương chứ?"
"Buổi tối đang tốt lành, sao em lại nhắc đến gã?
"Không thì sao chứ?" Phương Thư Giai nói, "Cứ nghĩ đến gã là em khó chịu.

Không xử được gã, làm sao chúng ta có thể hạnh phúc đây?!"
Minh Dục nở nụ cười, nói: "Hôm nay...anh đã đi gặp gã."
"Hả?!" Phương Thư Giai ngạc nhiên, "Gã, gã đã biết ư? Nhưng mà cũng không sao, chung quy cũng phải có một ngày ngả bài trước mặt gã."
"Không phải" Minh Dục nói: "Là anh hẹn gặp gã."
"Sao cơ?"
"Anh có ghi âm lại" Minh Dục nói, "Muốn gã phải thừa nhận mối quan hệ của mình với Lý Gia Lương.

Đến lúc đó, bất kể là tố cáo với nhà trường hay công bố ra bên ngoài cũng đều có thể dùng tới."
"Sao anh làm được hay vậy?!" Phương Thư Giai kinh ngạc: "Anh ép gã nói ra kiểu gì?"
Minh Dục cười cười: "Không cần phải ép buộc, chỉ cần dẫn dụ một chút là được."
"Chậc, FBI nên tìm anh làm điệp viên mới đúng!" Lòng hiếu kỳ của Phương Thư Giai được gợi lên, bèn duỗi tay ra nói: "Mau cho em nghe ghi âm đi!"
Minh Dục vừa buồn cười vừa không biết làm sao, bèn nắm lấy tay hắn, thở dài nói: "Em nghe cái đó làm gì? Ghê tởm muốn chết.

Ý của gã là....vừa muốn giữ quan hệ thể xác với học sinh, vừa muốn trở thành bạn đời về mặt tinh thần với anh."
"?!" Phương Thư Giai bị sốc đến mất khả năng ngôn ngữ.

Hắn biết trong cuộc sống sẽ có rất nhiều kẻ cặn bã, nhưng khi kẻ đó thực sự xuất hiện bên cạnh mình, hắn vẫn cảm thấy cực kỳ vi diệu.

Kìm nén cả nửa ngày trời, rốt cuộc Phương Thư Giai cũng phun ra một câu: "Gã...gã thật sự quá vô liêm sỉ! Sao gã có thể "đá" anh rồi còn quay lại quấy rầy anh nữa chứ!"
Minh Dục đáp: "Mấy năm gần đây gã mới liên lạc lại với anh.

Ai biết gã đang nghĩ cái gì chứ, nhưng suy đi tính lại thì đó cũng là một cơ hội để anh có thể tận dụng."
Phương Thư Giai suy nghĩ một hồi, nhưng vẫn cảm thấy không thể chấp nhận được, bèn dang tay ôm chầm lấy Minh Dục: "Anh phải chịu thiệt thòi rồi."
Minh Dục yên lặng tận hưởng vòng tay ấm áp này một lúc.

Đầu Phương Thư Giai dán vào lồng ngực anh, mái tóc ẩm ướt còn vương mùi dầu gội thơm ngát.

Anh hỏi: "Em rất thích ôm người khác như thế này sao?"
"Đúng vậy." Phương Thư Giai nói, thanh âm men theo đường nét cơ thể Minh Dục truyền lên trên, mang theo run rẩy khiến lòng người tê dại, "Trước kia, mẹ thường xuyên ôm em thế này."
Minh Dục xoa đầu Phương Thư Giai, cũng vòng tay ôm lấy lưng hắn: "Như thế này à?"
Không khí yên tĩnh nhưng không hề trầm mặc, yêu thương chậm rãi lan truyền theo nhiệt độ cơ thể.

Chẳng qua thời khắc ấm áp này kéo dài chưa đầy hai phút, Phương Thư Giai lại đột nhiên mở miệng: "Ừm...em có một...thỉnh cầu nho nhỏ."
"Hửm?"
"Em có thể sờ một chút không?"
"...Cái gì?" Minh Dục khó hiểu.

Phương Thư Giai chọt chọt: "...Cơ bụng á."
"..."
Lần đầu tiên Minh Dục nhận được một yêu cầu như vậy, anh hơi chần chừ một chút, song vẫn trả lời: "...Được."
Phương Thư Giai vui vẻ thò tay vào trong lớp áo ngủ rồi sờ tới sờ lui.

Đó không phải một khối cơ bụng tiêu chuẩn mà chỉ là những đường cong săn chắc nhờ duy trì vận động.

Chạm vào một cơ thể rắn chắc, có độ đàn hồi vô cùng tuyệt vời, Phương Thư Giai sờ hết cơ bụng thì mò xuống eo, cuối cùng lại bị Minh Dục giữ chặt lấy cổ tay.

Phương Thư Giai bị chặn lại bèn ngẩng đầu lên, đối diện với gương mặt đang kề sát của Minh Dục.

Hắn nhìn thấy Minh Dục khẽ nhíu mày, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa nỗi bất lực cùng yếu ớt.

Gần quá! Hơi thở giống như hoà làm một.

Phương Thư Giai đột nhiên cảm thấy, giờ phút này bạn trai của hắn cực kỳ giống một tổng tài bá đạo, còn bản thân thì như một "tiểu bạch thỏ" đang bị giữ chặt cổ tay.

Giây tiếp theo, tổng tài bá đạo sẽ nở một nụ cười tà ác: "Cô gái, cưng đang đùa với lửa."
Đúng lúc này, Minh Dục mở miệng: "Đừng quậy nữa, anh ngứa."
...Suýt nữa thì quên mất, bạn trai hắn là "thanh gỗ mục", khó mà "châm lửa" được.

Nhưng hắn không phải! Phương Thư Giai dứt khoát sờ lên trên, chạm tay vào cơ ngực rắn chắc của đối phương, đồng thời cũng phả hơi thở nóng rực của mình vào tai Minh Dục.

Hắn nhìn thẳng vào mắt anh.

Minh Dục không nói nữa, cúi đầu xuống hôn hắn.


Trong bầu không khí ướt át, nóng bỏng này, môi lưỡi điên cuồng quyện vào nhau.

Chờ đến lúc tách ra, cả hai đều đã có chút mất kiểm soát.

Nếu đêm nay mà không xảy ra chút gì đó thì đúng là không ổn tẹo nào.

"Cái đó, anh có chắc muốn tối nay không...." Phương Thư Giai hỏi.

"..." Minh Dục không hề tự tin vào bản thân, sao anh dám bảo đảm chứ!
"Cứ...thuận theo tự nhiên đi?" Anh nói.

"Không phải." Phương Thư Giai giải thích: "Sidenafil sẽ có hiệu lực sau 30 phút, cần phải uống thuốc trước mới được."
"..."
Việc đã đến nước này, tuy rằng có hơi đột ngột, nhưng cũng không thể cứ trốn tránh mãi.

Đưa cho đối phương một viên thuốc nhỏ màu xanh lam, Phương Thư Giai vừa nhiệt tình ôm hôn, vừa làm công tác tư tưởng cho Minh Dục.

"Anh không cần căng thẳng." Phương Thư Giai nói, "Nói thế nào thì anh cũng có kinh nghiệm rồi, còn em đây là lần đầu tiên! Em mới phải căng thẳng!"
"Vậy chúng ta...cùng nhau học hỏi cùng nhau tiến bộ nhé?"
Phương Thư Giai nói vậy cũng không phải là an ủi một mình Minh Dục.

Mặc dù đã điều trị cho vô số bệnh nhân, nhưng trong thực tế, đây vẫn là lần đầu tiên hắn hôn môi một người đàn ông.

Chuyện mà hắn giỏi nhất, chỉ là nói lý thuyết suông mà thôi.

"Đúng vậy, em là bác sĩ, chúng ta không cần phải căng thẳng!"
Minh Dục thầm nghĩ, bởi vì em là bác sĩ nên mới căng thẳng đó.

Giống như lúc nhỏ học đàn, cho dù anh đã luyện tập đến mức thuộc làu làu, nhưng chỉ cần đứng trước mặt giáo biên thì sẽ luống cuống tay chân đánh sai nốt, trật nhịp.

Mà giờ phút này đây, ngay cả bài "Ngôi Sao Nhỏ" anh cũng chưa luyện xong, thì đã phải trả bài cho giáo viên rồi, lại còn là kiểu piano bốn tay nữa chứ!
"Anh không có bất cứ vấn đề nào cả, chỉ là anh yêu cầu bản thân mình quá cao." Phương Thư Giai nói, "Cả nước có 40% đàn ông mắc bệnh liệt dương ở các mức độ khác nhau, chẳng phải họ vẫn sống rất tốt và có vợ đó sao?!"
Minh Dục không nhịn được nói:" Anh đã xem cuộc khảo sát đó rồi.

Anh nghĩ nó có độ lệch, số liệu không được chính xác lắm...."
"Ngừng!" Phương Thư Giai ngắt lời anh, "Em chỉ muốn nói là, anh không cần có gánh nặng tâm lý, hãy tập trung cảm nhận, thả lỏng tinh thần thôi."
Nào có ai lại quan tâm những số liệu kia có chính xác hay không trong lúc "tên đã lên dây" thế này chứ?!
"Ừ." Minh Vũ cười.

"Đặc biệt là liệt dương trong lần đầu tiên quan hệ có xác suất xảy ra rất cao.

Chỉ có những người không có kinh nghiệm mới để ý đến việc này." Vẻ mặt Phương Thư Giai vô cùng nghiêm túc, "Dù sao thì đây cũng là lần đầu của em, nếu như lát nữa em không được, anh cũng phải thông cảm, không cho phép cười em."
Cái kiểu khích lệ "ngọc nát đá tan" gì thế này?
Minh Dục buồn cười đáp: "Được."
"Anh xem, anh đang cười rồi này!" Phương Thư Giai vừa nói, vừa sấn lại hôn Minh Dục.

Hắn kề sát tai Minh Dục thủ thỉ, tựa như đang động viên trẻ mẫu giáo: "Dù thế nào đi nữa, anh vẫn là người tốt nhất trong trái tim em."
Có thể là do tác dụng của thuốc, cũng có thể là do hơi thở ấm nóng của Phương Thư Giai phả ra sau tai mà Minh Dục cảm thấy mặt mình hơi nóng.

Hai má đỏ bừng, anh nói: "Em cũng vậy."
Minh Dục cảm giác máu huyết trong cơ thể đang sôi sục, mãnh liệt chảy tới nơi mà chúng nên đến.

Phương Thư Giai đột nhiên nói: "Giá như sớm một chút, có thể gặp được anh thời đại học thì tốt biết mấy."
"Hiện tại cũng không muộn mà." Minh Dục nói.

"Ý em là...." Phương Thư Giai đáp, "Lúc mười mấy, hai mươi tuổi là thời điểm mà đàn ông có năng lực tình dục mạnh mẽ nhất.

Lãng phí mười năm này, thật là đáng tiếc."
"..."
Minh Dục nghiến răng, kiên quyết nói: "Hôm nay anh sẽ dạy em một câu thành ngữ —— cái gì gọi là năng nhặt chặt bị!".


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương