Ngày hôm sau tỉnh rượu đi làm, đến buổi tối tan ca, Minh Dục tình cờ gặp được Lý Dụ Hoà.

Anh đã cố gắng kiềm chế, song cuối cùng vẫn không nhịn nổi mà uyển chuyển bày tỏ việc làm tối qua của ngài là việc mà con người đứng đắn nên làm hay sao!
Lý Dụ Hoà chính trực nói rằng, chuyện đó thì có liên quan quái gì tới tôi, là do mị lực của cậu quá lớn, tôi đây cũng không thể ngăn cản người trẻ tuổi theo đuổi tình yêu được.

Thấy đối phương hùng hồn đáp trả, Minh Dục không khỏi suy nghĩ, người như Lý Dụ Hoà làm sao có thể dạy dỗ ra được một đứa con như Phương Thư Giai chứ?
Anh âm thầm bổ sung một phần tiền truyện cho câu chuyện ở trong lòng mình: Lý Dụ Hoà thời trẻ có lẽ có quan hệ nam nữ phức tạp, phản bội vợ con, để lại bóng ma tâm lý cho Phương Thư Giai.

Cho nên đến tuổi dậy thì, Tiểu Phương đã bước chân vào con đường nổi loạn, cuối cùng trổ bóng, lúc này mới gây nên mâu thuẫn giữa hai cha con.

Ngẫm nghĩ một hồi, Minh Dục càng thêm yêu mến Phương Thư Giai.

Đã trải qua không biết bao nhiêu phong ba bão táp mà vẫn có thể lạc quan thiện lương như thế, bản thân không thể yêu thương em ấy, khiến em ấy vui vẻ nhiều hơn, đã vậy lại còn luôn khiến em ấy phải bao dung mình….

Xem ra mình đúng là một thằng cặn bã!
Minh Dục đang nghiêm túc tự kiểm điểm bản thân thì lại nhận được mời của Lý Dụ Hoà: “Tối thứ sáu có rảnh không? Đến văn phòng tôi tâm sự đi, tôi có việc muốn hỏi ý kiến cậu một chút.”
Trải qua chuyện tối qua, Minh Dục rất khó để cho rằng đây chỉ là một cuộc trao đổi công việc đơn thuần.

Nếu không phải xác định Lý Dụ Hoà thẳng tắp, thì anh đã nghĩ đến mối giao dịch tình tiền bẩn thỉu.


Nhưng nếu không phải việc này, vậy thì vì cái gì chứ?
Cũng may là trong mấy ngày kế tiếp, Lý Dụ Hoà cũng không biểu hiện sự chú ý dư thừa nào với anh.

Minh Dục chỉ đành ném chuyện này qua một bên, định bụng đến lúc ấy khắc rõ, binh đến tướng ngăn, nước tới đất chặn.

Hội thảo của Triệu Thời Thanh cuối cùng cũng kết thúc, Minh Dục tính toán thời gian, thứ sáu bọn họ rời đi, thì thứ bảy mình sẽ trở về thành phố C, dẫu ông trời không nể mặt anh, thì đôi bên cũng không thể gặp nhau trên đường trở về được.

Nghĩ tới đây, Minh Dục không khỏi cảm thấy tâm tình sung sướng, tương lai tươi sáng, hi vọng tràn trề.

Buổi chiều, anh nhận được tin nhắn của Triệu Thời Thanh, nói bọn họ sắp phải trở về rồi, chưa chắc đã có cơ hội chào tạm biệt, trở lại thành phố C gặp mặt vân vân….

Suy cho cùng, hai người vẫn có bạn bè chung, mà Triệu Thời Thanh gần đây cũng không làm ra chuyện gì quá đáng, Minh Dục cũng hiểu không cần thiết phải trở mặt với gã, vì thế mà tiện tay đáp một chữ “ừ”.

Triệu Thời Thanh lại hỏi, nhà trường có thể sẽ tổ chức một loạt các buổi tri ân dành cho sinh viên ưu tú, dò hỏi anh có muốn tới hay không.

Nếu như trường học gửi lời mời, Minh Dục đương nhiên sẽ đồng ý ngay.

Nhưng đây lại là Triệu Thời Thanh, nội tâm Minh Dục nảy sinh mẫu thuẫn, bèn không tiếp tục trả lời nữa, định làm lơ gã một hồi, chờ tới buổi tối sẽ tìm lý do từ chối sau.

Trên đường trở về khách sạn sau giờ tan làm, Minh Dục thuận tay trả lời mấy tin nhắn.

Tuy anh không nhắn lại, nhưng khung trò chuyện với Triệu Thời Thanh vẫn có thông báo liên tục.

Minh Dục cố nhịn bực dọc mở ra đọc, chỉ thấy Triệu Thời Thanh đang hồi ức lại thời sinh viên của bọn họ.

Nói đến những bộ phim và sách truyện hai người đã từng xem khi còn yêu nhau, nhắc tới một lần cả hai cùng đi xem hoà nhạc, họ vội vã đuổi kịp chuyến tàu điện ngầm cuối cùng để quay về trường học, chỉ có điều vẫn bị khoá bên ngoài ký túc xá, bèn dứt khoát ngồi ở sân thể dục, uống rượu tới hừng đông.

Gã nói thời đại học là những tháng năm gã có tư tưởng tự do và sinh động nhất, gã nói Minh Dục là người kiên cường và dịu dàng nhất mà gã từng gặp.

Minh Dục thậm chí còn bật cười thành tiếng trước những lời nói hoang đường này.

Gã nói, cuối tuần ở thành phố A sẽ có một buổi liên hoan phim, chiếu lại những bộ phim lậu mà bọn họ từng xem trước kia, nếu Minh Dục có thời gian, gã có thể bay từ thành phố C tới để đi với anh.

Gã nói mình phải gặp gỡ vô số người mới hiểu được rằng, dục vọng chỉ là nỗi xúc động mãnh liệt mà ngắn ngủi tựa như một đốm lửa, mà sự đồng điệu về linh hồn mới là điều kiện tất yếu để đồng hành bên nhau.

Gã nói gã không đành lòng nhìn Minh Dục cô độc, gã nói, nếu như, nếu như không thể tha thứ, vậy thì hãy bắt đầu lại một lần nữa.

Minh Dục chẳng buồn trả lời gã.


Anh thậm chí còn không biết mình nên tức hay nên cười.

Gã lấy thể diện ở đâu, gã có tư cách gì chứ? Anh chỉ muốn chỉ vào mũi Triệu Thời Thanh mà hỏi gã, anh biết thân phận của mình là gì không, anh có biết mình đang nói cái gì không, anh không thấy có lỗi với bất cứ người nào ư?
Thời điểm nhìn thấy Nguyên Phong, anh đã hỏi Triệu Thời Thanh có phải thích phụ nữ hay không.

Triệu Thời Thanh đã trả lời rằng, bản thân khi đó tuổi trẻ khí thịnh, lại tò mò ham chơi, không suy nghĩ kỹ càng, cho nên mới khiến anh tổn thương.

Vì vậy mà Minh Dục lựa chọn buông bỏ mọi khúc mắc.

Bất kể là đau khổ lúc đó hay bóng ma tâm lý sau này, anh cũng không muốn nhắc lại nữa.

Cứ coi như Triệu Thời Thanh tình cờ gặp được anh gặp được anh trong những năm tháng thanh xuân bồng bột, coi như bản thân mình quá xui xẻo, liều lĩnh tự dâng tới trước mặt gã vào thời điểm đó —— Trong cuộc đời một con người, ai có thể cam đoan sẽ không bao giờ dẫm phải shit chó chứ?
Nhưng còn cái này là gì chứ?
Triệu Thời Thanh, Triệu Thời Thanh, anh cho rằng cả thế giới đều phải xoay quanh mình sao?
Thang máy lên tới tầng mười lăm, Minh Dục lập tức đi đến phòng 1523.

Anh không bấm chuông, mà trực tiếp gõ cửa một cách thô bạo.

Anh đã sẵn sàng để cãi nhau một trận với Triệu Thời Thanh, chỉ có điều cửa mở ra lại là một người xa lạ.

“Thầy lại không mang….”
Người đứng trong phòng đột nhiên im bặt.

Một cậu thanh niên hơn hai tuổi, dáng người cao gầy, đang mặc quần đùi, khoác áo tắm, tóc vẫn còn ướt —— Hiển nhiên là vừa mới tắm rửa xong, liền vội vã chạy ra mở cửa.

Cả hai đều ngây ngẩn cả người.

Minh Dục nhìn kỹ lại, mới nhớ ra đây cũng không phải là người lạ, mà là cậu sinh viên đi theo Triệu Thời Thanh ngày đó.

Anh nhìn số phòng, xác nhận nói: “Đây là phòng Triệu Thời Thanh?”
Cậu sinh viên siết chặt tay nắm cửa, có chút bối rối mà trả lời: “Đúng, đúng vậy.”
Minh Dục vô thức nhíu mày, trong ánh mắt toát lên sự lạnh lùng và tức giận, nóng nảy hỏi: “Vậy anh ta đâu?”
“Thầy Triệu đi đưa tài liệu cho thầy cô khác rồi….” Cậu sinh viên nói tới đây, bàn tay đang nắm tay nắm cửa nhịn không được nới lỏng rồi siết chặt, siết chặt rồi lại thả lỏng.

Cậu ta luôn có cảm giác bị người nhìn thấu, tuy bản thân còn cao hơn người nọ một chút, song lại có cảm giác yếu thế tựa như bị nhìn từ trên cao xuống.

Minh Dục nhìn cậu nhóc đang ngơ ngác này, phát ra một tiếng cười lạnh.

Đây là gì, đây là cái gì chứ?
“Cậu ——” Anh kéo dài âm điệu, ánh mắt sắc bén xuyên qua lớp kính, dừng trên người nam sinh, “Sao lại ở đây?”

“Vòi hoa sen phòng tôi bị hỏng, cho nên thầy Triệu bảo tôi qua phòng thầy ấy tắm rửa….” Giọng nói của cậu ta càng lúc càng nhỏ, dần dần trở nên lí nhí như tiếng muỗi, cuối cùng thì yên lặng biến mất.

Nếu là người khác, có lẽ sẽ chẳng cần nghĩ nhiều.

Chẳng qua dựa vào sự hiểu biết của Minh Dục đối với Triệu Thời Thanh, mà cậu sinh viên này hoàn toàn không thể nguỵ trang trước mặt anh.

Một đứa nhỏ đơn thuần giản dị, ngay cả nói dối cũng sẽ thấp thỏm lo lắng.

Một cậu sinh viên chưa từng va vấp xã hội, không chịu nổi mội kích trong bàn cờ của gã.

Triệu Thời Thanh lựa chọn một đứa nhỏ như vậy.

Nhiều năm trôi qua, tiêu chuẩn chọn người của Triệu Thời Thanh vẫn chẳng hề thay đổi.

Anh bắt đầu suy nghĩ, có lẽ lúc trước Triệu Thời Thanh chọn mình cũng không phải là ngẫu nhiên.

Thoạt nhìn cậu sinh viên này rất giống anh trước kia.

Thậm chí đối phương còn đơn thuần, còn lo lắng, kính sợ Triệu Thời Thanh hơn cả anh khi đó.

Ánh mắt cậu ta không ngừng trốn tránh, dường như đang sợ anh sẽ tiếp tục ép hỏi những vấn đề càng khó có thể trả lời hơn.

Tầm mắt mơ hồ của cậu ta lén lút nhìn chung quanh, trên mặt lộ ra vẻ mong chờ Triệu Thời Thanh mah chóng trở về.

Dù sao ngoài hành lang cũng không ấm áp như trong phòng, chẳng biết là do căng thẳng hay là lạnh mà thanh âm của nam sinh có chút run rẩy: “Anh tìm thầy Triệu…..”
Minh Dục vẫn chưa ăn tối, chỉ cảm thấy trong bụng cuồn cuộn.

Ghê tởm, buồn nôn, choáng váng.

Anh nhắm mắt lại, chậm rãi hít sâu một hơi.

“Chờ anh ta trở về, thì nói với anh ta là tôi đã tới.” Anh nói..


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương