Đến ga tàu điện ngầm, thời điểm quẹt thẻ, Minh Dục kinh ngạc phát hiện bản thân bị chặn lại bên ngoài ——
Không mang thẻ rồi.

Mặc dù về mặt lý thuyết, Minh Dục nhớ rõ mình có một tấm thẻ tàu điện ngầm, nhưng anh thật sự không biết đã dùng nó bao giờ, và hiện tại thì nó đang nằm ở trong cái xó xỉnh nào nữa.

Nhìn Phương Thư Giai đang đứng chờ mình trước cổng, Minh Dục có hơi xấu hổ nói: “Ngại quá, làm phiền cậu chờ tôi một chút, tôi đi đổi tiền lẻ mua tấm vé.”
Sao người này có thể mặc một cây vest sang trọng, mà vẫn còn nhớ mang theo thẻ tàu điện ngầm được chứ?
Điều khiến Minh Dục bất ngờ nhất chính là, Phương Thư Giai lại nở một nụ cười sáng tỏ: “Ôi chao, không cần phiền toái như vậy! Em có mang tiền đây này, anh cầm đi.”
Nói xong thì móc mấy đồng xu ra khỏi túi áo, đưa cho Minh Dục: “Không cần trả lại đâu!”
…… Sao người này có thể nhét tiền xu ở trong túi áo vest chứ?
Tâm tình Minh Dục đầy phức tạp, duỗi tay nhận lấy mấy đồng xu, viên kim loại va chạm vào nhau phát ra âm thanh leng keng lanh lảnh, phía trên đó vẫn còn lưu lại độ ấm lòng bàn tay đối phương.


Dòm vẻ mặt muốn nói lại thôi của Minh Dục, Phương Thư Giai cứ tưởng bản thân lại lỡ lời nói sai câu nào, bèn vội vàng sửa miệng: “Ha ha, giỡn thôi mà.

Em cũng không muốn so đo mấy đồng tiền lẻ này.”
“Không phải.” Vẻ mặt Minh Dục giãn ra, “Cảm ơn cậu.”
Hình như hôm nay anh đã nói rất nhiều câu cảm ơn thì phải….

Mua vé xong, Minh Dục mới hỏi: “Sao cậu lại mang theo tiền xu?”.

truyện tiên hiệp hay
“Chuẩn bị cho anh đó.”
“……” Phương Thư Giai còn có thể đoán ra hôm nay anh đã bị Triệu Thời Thanh đả kích? Bị Triệu Thời Thanh đả kích, rồi lại phải chịu một kích chí mạng đến từ Phương Thư Giai? Chí mạng đến mức muốn đi tàu điện ngầm?
“Cậu lại nói giỡn.” Minh Dục có chút oán giận nói.

“Thật ra cũng không phải nói giỡn đâu.” Phương Thư Giai cười đáp, “Bởi vì đã gặp rất nhiều bè bạn không mang tiền đi tàu điện ngầm, cho nên em sẽ thường xuyên mang theo một ít tiền xu trong người.

Tuy rằng…… mọi người đều thích gọi taxi hơn.”
Minh Dục nghe vậy thì khẽ thở ra một hơi.

Nếu thật sự phải nói thì, anh đương nhiên hi vọng Phương Thư Giai —— nói đúng ra, là người yêu qua mạng của anh, có thể đối xử tốt với anh một chút.

Chỉ có điều, anh hi vọng Phương Thư Giai sẽ đối tốt với “L”, chứ không phải là với “Minh Dục”.

Khi mối quan hệ giữa mạng ảo và hiện thực vẫn được cân bằng, anh sẽ không kiềm chế được mà muốn gần gũi với người nọ, anh sẽ tham lam mà hưởng thụ cả tình hữu nghị lẫn sự thân cận của đối phương.

Nhưng đồng thời anh cũng hi vọng Phương Thư Giai có thể ít quan tâm đến “Minh Dục” một chút.


Tốt nhất là vĩnh viễn đừng để ý đến anh, đừng cố tìm hiểu anh, chỉ có như vậy, anh mới có thể bảo vệ được lớp ngụy trang lừa mình dối người của bản thân lâu hơn một chút.

Minh Dục nghĩ đến tất cả những bằng chứng vô cùng xác thực lúc này, hình tượng của “Đăng Các Mộng Ức” và Phương Thư Giai mau chóng xếp chồng lên nhau rồi lại vội vã tách rời ở trong tâm trí anh.

Minh Dục cứ tưởng bản thân đã có thể bình tĩnh lại, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy vẻ mặt đong đầy lo lắng của Phương Thư Giai, anh lại đột nhiên đổi ý.

Mà đề nghị cùng nhau đi tàu điện ngầm về nhà này, cũng chỉ là bởi anh cảm thấy tâm trạng không tốt, có thể sẽ bị say xe.

Nhưng ngoại trừ những thứ này thì sao?
Một cơ hội như vậy, có lẽ về sau sẽ chẳng có nữa.

Minh Dục ngồi trên một chuyến tàu điện ngầm năm đồng, trong đầu không ngừng trình chiếu một bộ phim tình yêu đầy lãng mạn và khổ đau.

Nhưng thực tế thật là kỳ quái khi hai người đàn ông ăn mặc nghiêm chỉnh trang trọng, mà lại cùng nhau đi tàu điện ngầm.

Nhất là lúc này còn không phải giờ cao điểm, nhìn thế nào cũng giống như hai nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ của hãng bảo hiểm nào đó!
Hai người ngồi trên ghế, hoàn toàn không tìm ra chủ đề gì để tán gẫu.

Nhân viên bán bảo hiểm họ Phương rút điện thoại ra, vui vui vẻ vẻ mà lướt mạng.

[ Đăng Các Mộng Ức: Anh yêu à, em kể cho anh nghe chuyện này, hôm nay em lại làm người tốt việc tốt đó nha.

]
Tin nhắn vừa mới gửi đi, điện thoại của Minh Dục rung lên ngay tắp lự.


Phương Thư Giai quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Minh Dục mặt không đổi sắc, bất động như núi.

“Tin nhắn rác.” Minh Dục nói.

…… Anh còn chưa xem sao biết đấy là tin nhắn rác? Phương Thư Giai nửa tin nửa ngờ, song cũng không để ý quá nhiều, chỉ một lòng muốn chia sẻ niềm vui với L.

[ Đăng Các Mộng Ức: Hôm nay nguy hiểm quá trời luôn! Em cùng với vị đàn anh mà mình rất kính trọng tham gia một hoạt động, trên đường về thì ảnh đột nhiên phanh gấp lại! ]
Phương Thư Giai vừa mới ấn gửi đi, điện thoại bỗng nhiên lại mất sóng.

Thời điểm ngồi tàu điện ngầm, tín hiệu di động thỉnh thoảng sẽ bị chập chờn, Phương Thư Giai tập mãi thành quen, cũng chẳng để trong lòng.

Ba giây sau, điện thoại Minh Dục lại rung lên một tiếng.

Lúc bấy giờ, Minh Dục rốt cuộc cũng móc điện thoại ra, nhưng anh không mở tin nhắn, mà trực tiếp đổi chế độ rung thành im lặng, sau đó lại lạnh lùng nhét vào trong túi.

Phương Thư Giai không nhịn được hỏi: “Không cần…… xem sao?”
“Không cần xem.” Minh Dục tự nhiên đáp, “Tin nhắn công việc thôi.”
Phương Thư Giai lập tức ăn phải một kích chí mạng.

Hay quá ha, gia cảnh phải ghê gớm cỡ nào mới có thể ngang ngược như vậy khi đối mặt với tin nhắn công việc chứ!.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương