Diệp Tử Nam không nghĩ tới ngày hôm sau Túc Kỳ lại chủ động gọi điện thoại cho anh.

Lúc ấy Diệp Tử Nam đang họp, Bộ trưởng bộ tài chính đang hướng về phía màn hình trên bục phát biểu chỉ vào những đồ thị lên xuống báo cáo, tiếng rung ong ong vô cùng khác thường ở trong phòng họp yên tĩnh làm cho người ta chú ý.

Diệp Tử Nam cầm điện thoại lên theo thói quen muốn nhấn nút tắt máy, vô ý nhìn thoáng qua, cho nên nhấn nút màu xanh nghe máy.

"Này, anh đang làm gì thế?"

Diệp Tử Nam rũ mắt nhìn bàn tay đang đùa nghịch chiếc bút, dừng một lúc, "Không làm gì, đang rãnh rỗi."

Cả phòng họp vẻ mặt của mọi người không thay đổi, nhưng trong lòng lập tức hoạt động phong phú, thời gian qua trong công việc luôn nghiêm túc trong sạch vậy mà ngay trước mặt cấp trên và bọn họ lại nói dối. Mặc dù không nghe được đối phương đang nói gì, nhưng suy nghĩ thêm một chút là có thể đoán được.

Rãnh rỗi? Không làm gì? Vậy đám người bọn họ lo lắng đề phòng ngồi hai giờ ở phòng họp để làm gì? Đánh bài sao? Bàn xem trưa nay ăn gì sao?

"Vậy chiều nay anh có thời gian không?"

Diệp Tử Nam nhếch môi cười một tiếng, dịu dàng đáp một câu,"Có thời gian."

Khuôn mặt của Diệp Tử Nam tươi cười không chút nào báo động trước lại hù dọa được một đám người. Mặc dù tổng giám đốc Diệp cười lên nhìn rất tuấn tú, nhưng thật sự là rất quỷ dị.

Bên kia truyền đến âm thanh hưng phấn, "Vậy em mời anh ăn cơm chiều được không?"

Diệp Tử Nam cảm thấy cô không có ý tốt, nhưng vẫn sảng khoái đáp ứng, "Được."

"Vậy năm giờ gặp ở cửa sau đại học A, đừng tới trễ đó." Túc Kỳ nói xong liền cúp điện thoại.

Diệp Tử Nam nhìn biểu thị trò chuyện kết thúc trên màn hình, vừa lắc đầu vừa cười.

Để điện thoại xuống, nụ cười trên mặt đã tan hết, nhìn Bộ trưởng tài chính thản nhiên phun hai chữ, "Tiếp tục."

Trong phòng mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm, vẫn là dáng vẻ tổng giám đốc Diệp rất khá.

Đi ra từ phòng họp, Diệp Tử Nam nghiêng đầu nói với trợ lý Tô Dương bên cạnh, "Hủy toàn bộ những kế hoạch đã sắp xếp sau bốn giờ chiều nay, tôi muốn đi ra ngoài một chút."

Tô Dương gật đầu, "Được, tổng giám đốc Diệp."

Cửa sau đại học A có một đường dành cho người đi bộ, thời gian này chợ đêm đã bắt đầu, cả con đường đều là học trò đi dạo ăn cơm, rộn ràng nhốn nháo rất náo nhiệt

Diệp Tử Nam dừng xe ở chỗ rất xa, lúc đi trở lại thì thấy Túc Kỳ đứng dưới tàng cây trong sân trường, trong miệng ngậm mứt quả, thấy anh liền cười rồi ngoắc anh.

Diệp Tử Nam vừa đi tới gần, Túc Kỳ liền lôi kéo cánh tay anh đi về phía trước, "Đi, đi ăn cơm, đói chết em rồi."

Diệp Tử Nam cúi đầu liếc mắt nhìn cánh tay đặt trên tay anh, vừa định đưa tay cầm, thì Túc Kỳ buông tay ra.

Cô đi ra ngoài mấy bước, vừa quay đầu lại mới phát hiện Diệp Tử Nam còn đứng sững sờ tại chỗ, một bên tay đang đặt lên cánh tay kia, không biết đang suy nghĩ gì.

"Này, anh phát ngốc gì thế, đi!"

Diệp Tử Nam ngẩng đầu nhìn cô, cười nhạt, "Được"

Túc Kỳ mang Diệp Tử Nam đi đông đi tây giữa đám đông, thỉnh thoảng quay đầu lại liếc anh một cái xem anh có theo kịp hay không.

Thật lâu rồi Diệp Tử Nam không đi lại chen chúc trong đám người như vậy, anh vốn định che chở trước mặt cho Túc Kỳ, nhưng cô năng động giống như con cá chạch (trơn, luồn nhanh), căn bản không cần anh bảo vệ, anh đàng hoàng theo phía sau, trước mắt chỉ có cái đuôi ngựa kia ve vẩy lay động.

Cuối cùng Túc Kỳ dừng ở một tiệm mỳ nhìn qua rất cũ nát không sạch sẽ, xoay người cười với Diệp Tử Nam một cái, "Chính là nơi này, đồ ăn tiệm này ngon kinh khủng."

Diệp Tử Nam nhíu mi liếc cô một cái, hời hợt hỏi ngược lại, "Là sao?"

Sau khi bước vào, khắp phòng đều là học sinh quần Jean áo T-shirt, Diệp Tử Nam ban ngày phải tham dự hội nghị, buổi sáng lúc ra cửa chính thức mặc âu phục màu xóm tro, lúc này xuất hiện ở nơi này thế nào cũng cảm thấy khó coi.

Trong lòng anh lập tức hiểu, thật là một cô gái nhỏ có thù phải trả.

Sau khi ngồi xuống, Túc Kỳ nói với Diệp Tử Nam, "Anh ngồi đây lát nhé, em đi mua."

Có lẽ khí chất trên người Diệp Tử Nam như thế nên xuất hiện nơi này rất kỳ quái, hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người, đều là ánh mắt những học sinh ngây thơ thẳng tuột, một chút cũng không biết che dấu, cứ như vậy thẳng tắp nhìn sang.

Diệp Tử Nam lại không thèm để ý chút nào, chợt quay lại liền bắt được Túc Kỳ đang nhìn lén, nhìn vẻ mặt cô từ hài lòng biến thành ngượng ngùng, thản nhiên bật cười.

Túc Kỳ không nghĩ tới Diệp Tử Nam lại đột nhiên quay đầu, bị tóm đúng lúc, vô cùng mất tự nhiên chuyển tầm mắt nhìn về phía khác.

Nụ cười Diệp Tử Nam lại sâu thêm mấy phần, quay đầu, không chút nào để ý ánh mắt của mọi người, cởi áo ra, tháo cà vạt, nới lỏng cổ và ống tay áo, rồi xắn ống tay áo lên, nhìn qua lại có mấy phần nho nhã thư giãn, giống như thoáng cái trẻ thêm vài tuổi.

Túc Kỳ cầm số thứ tự trở lại bàn ngồi xuống, liền nghe phía sau một đôi tình nhân nhỏ giọng thảo luận.

"Này, anh nhìn người đàn ông đó, người mặc áo sơ mi trắng đó, có ngoại hình rất tốt nha." trong giọng cô gái lộ vẻ hoa si và phấn khởi, dáng vẻ giống như Trần Tư Giai.

Bạn trai cô gái hiển nhiên không chịu, "Anh mặc áo sơ mi cũng rất đẹp trai mà."

Cô gái "xì" một tiếng bật cười, "Anh? Là anh? Anh cũng không soi gương nhìn một chút, anh mặc vào nào có đẹp như người ta, anh có vóc dáng khí chất ôn hòa như người ta sao?"

Người con trai rõ ràng nổi giận, "Có phải em xem nhiều tiểu thuyết ngôn tình quá hay không, anh nói nữ sinh các em đều cảm thấy yêu thích áo sơ mi trắng, thấy mặc áo sơ mi trắng liền cho là bạch mã hoàng tử, không khéo hắn vừa quay đầu lại thì hù chết em (ý nói mặt xấu hù chết người), này, cái này ăn ngon, cho em ăn."

"Thật sao, để em nếm thử."

"...."

Hai người vẫn còn lải nhải vừa ăn vừa đấu võ mồm, Túc Kỳ nghiêng đầu liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.

Ngày đã dần dần tối xuống, nhưng còn chưa tới lúc bật đèn, trong nhà ánh sáng cũng không tốt, nhưng Túc Kỳ lại thấy rất rõ ràng. Có vài người phải cần dựa vào y phục để làm đẹp cho mình, còn có một số người có thể mặc trang phục bình thường tùy ý nhưng lại có hương vị rất riêng không giống người khác, dĩ nhiên Diệp Tử Nam thuộc dạng người sau.

Rõ ràng Diệp Tử Nam cũng nghe được, vẻ mặt cong cong, cảm giác được tầm mắt Túc Kỳ và khuôn mặt cô nhìn thẳng vào mắt cũng không né tránh, 'sóng dậy không sợ hãi' cầm đôi đũa duy nhất trên bàn, đẩy ra phía sau cọ xát hai cái.

Túc Kỳ thấy động tác này của anh vẻ mặt kỳ quái hỏi, "Làm sao anh biết phải làm như vậy?"

Diệp Tử Nam tương đối im lặng, thở dài, "Anh cũng từng trải qua thời học sinh đến đại học, cuộc sống như thế anh cũng từng có, em kém anh chỉ có ba tuổi, xin đừng nghĩ rằng giữa chúng ta không thể vượt qua được khoảng cách."

Ánh mắt Túc Kỳ nhìn xung quanh, bĩu môi, không nhận câu nói đó.

Khi hai chén bún chua cay thơm phức đặt lên bàn, ánh mắt Túc Kỳ lập tức sáng lên, "Mau nếm thử đi, em đặc biệt kêu bỏ nhiều vừng (mè) và ớt cay."

Lúc đầu Diệp Tử Nam cho rằng Túc Kỳ chỉ là muốn trêu chọc anh, bất quá nhìn dáng vẻ mặt mày cong cong đúng là rất thích tiệm này, chỉ là anh thực sự trợn tròn mắt.

Túc Kỳ nhìn Diệp Tử Nam nhìn chằm chằm vào chén nhưng không có bất kỳ động tác nào, có chút giễu cợt mở miệng, "Thế nào, tổng giám đốc Diệp ăn nhiều sơn hào hải vị nên ghét loại thức ăn này? Cũng không trách được, sao em lại có thể để cho ngài thân cao quí hạ mình ăn món này đây, ngài..."

Diệp Tử Nam mới nghe được một nửa lập tức cầm đôi đũa lên bắt đầu ăn, thật không biết nếu anh nhìn thêm, cô sẽ nói ra những lời khó nghe nào nữa. Diệp Tử Nam luôn mạnh mẽ, cho tới giờ đều là anh chế giễu người khác, hiện tại lại gặp cô gái này đúng là không có biện pháp nào.

Túc Kỳ nào đâu biết rằng Diệp Tử Nam không thể ăn nhất là chua và cay, giờ hai thứ này lại ở cùng nhau, anh có phần há hốc mồm.

Túc Kỳ cầm đũa ăn vài miếng động tác liền chậm lại, cô khuấy khuấy chén bún chua cay, ánh mắt lại nhìn DiệpTử Nam chăm chú, một lòng mong đợi nước lèo màu đỏ sẽ rơi trên áo sơ mi trắng, nhưng Diệp Tử Nam lại thủy chung không để cho cô được toại nguyện.

Động tác của anh tao nhã ung dung, không có chút nhếch nhác và không ổn, Túc Kỳ đột nhiên cảm thấy không thú vị, chuyện căn bản không phát triển như cô tưởng tượng, năng lực ứng biến của Diệp Tử Nam quá tốt, căn bản cô không phải là đối thủ.

Tâm tình xuống thấp dĩ nhiên khẩu vị cũng không tốt, cô ăn vài miếng rồi buông đũa xuống.

Diệp Tử Nam biết cô đang nghĩ gì, liếc cô một cái, cũng để đũa xuống, thử thăm dò hỏi, "Đi?"

Túc Kỳ cầm túi đứng lên, buồn buồn trả lời, "Được."

Trong lòng Diệp Tử Nam, Túc Kỳ giống như đứa trẻ, có vui vẻ hay không cũng biểu hiện hết lên mặt, vừa nhìn là hiểu, đơn thuần sạch sẽ, không cần tốn công hao tổn tinh thần vật lộn đoán lòng người khác, mỗi lần xã giao xong, cuối cùng vẫn nhớ tới cô, càng ở chung với cô càng cảm thấy cô rất đáng quý.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương