Đới Lập Quân hưng phấn nói: "Lần đầu tiên tự tay chế được radio, ba muốn giữ cái này lại cho mình! Phần của cậu con thì con tự lắp lại cái khác đi...”Đới Dự đỡ trán.Anh còn tưởng ngày mai có thể mang theo ba cái radio đi nông thôn kiếm một cú lớn đó!*Sau khi Đới Dự nhiều lần cam đoan hứa sẽ giúp ba Đới làm một cái đài radio bán dẫn tiên tiến hơn thì rốt cuộc cũng được như nguyện mang theo ba cái radio quá khổ bằng hộp gỗ lên đường."Anh Đới, nếu không anh theo em đến công xã Triều Dương chiếu phim trước, chỉ mất ba, bốn ngày là luân phiên chiếu phim xong cho các đội sản xuất trong công xã thôi.

Lúc về không vội vàng gì, em rẽ qua đưa thẳng anh đến công xã Hồng Kỳ luôn." Trần Ngọc Trụ nắm tay lái của chiếc mô tô sidecar ba bánh rồi quay lại nhìn Đới Dự đang ngồi trong thùng xe với thần sắc mệt mỏi."Khỏi, thế lại mất thêm mấy ngày đi đường nữa.


Lát nữa cậu cứ thả tôi ở bến xe Vinh Thành là được rồi.""Anh mang theo nhiều đồ như thế, người soát vé kiểu gì cũng tính thêm tiền vé cho coi…”Nếu không phải đã hẹn xong thời gian với các đội sản xuất, Trần Ngọc Trụ chắc chắn sẽ không nói hai lời mà chở Đới Dự đến công xã Hồng Kỳ trước.Cậu ta có thể có phần công việc thể diện như cưỡi xe thùng sidecar chở thiết bị xuống nông thôn chiếu phim này cũng là nhờ Đới Dự cả.Năm ngoái trong nhà cậu ta gặp phải đại nạn, ba cậu nằm liệt trên giường, không có mẹ bên cạnh, trong nhà còn có năm đứa en đang chờ ăn.

Cậu ta vốn cũng là một tên lưu manh cả ngày hết đi trêu mèo lại qua chọc chó, nên trong nhà thành ra không có nguồn kinh tế nào cả.Nếu không phải là anh Đới chướng mắt công việc về nông thôn chiếu phim mà đẩy phần việc này qua cho cậu ta thì chắc cậu ta đã đi nhảy sông luôn rồi…Đới Dự biết Trần Ngọc Trụ nói như vậy cũng là có ý tốt, nhưng những lời anh nói với cậu em rể giám đốc nhà máy cũng không phải là nói đùa, gạt người cho vui đâu!Anh thật sự sắp bị mấy cái ổ gà trên đường xóc cho muốn nôn luôn rồi!Càng về nông thôn, đường xá càng khó đi, nếu gặp phải xe lớn chạy qua thì chẳng khác nào trải qua một cơn bão cát cả.Thà rằng mang theo ba cái hộp bự này chen chúc trên xe đường dài chứ anh không muốn tiếp tục chịu đừng xóc nảy kiểu này nữa đâu…Trần Ngọc Trụ không thể thuyết phục anh nên chỉ có thể dừng xe bên cạnh bến xe mà Đới Dự chỉ định, xác định thời gian mà cậu ta sẽ tới đây đón anh lúc về rồi mới lái xe rời đi.*Công xã Hồng Kỳ mà Đới Dự muốn đi nằm ở ngã ba của ba tỉnh, thường được biết đến như là nơi không ai quản lý.Sau khi anh đến Vinh Thành thì bắt xe đi về phía tây.

Chuyển ba chiếc xe đường dài, phải mất gần tám tiếng đồng hồ thì khoảng bốn giờ chiều, anh mới đến được bến xe của công xã Hồng Kỳ.Nhưng mà, đây cũng chưa phải là kết thúc đâu.


Đội sản xuất Lô Gia Ao chỗ cậu anh ở là nơi hoang vu đến gần như không thể tiếp cận!Ngay cả lãnh đạo công xã cũng chỉ là vào thời điểm thu hoạch vụ thu hàng năm thì mới chọn một người coi như đại diện đến để nhận lương thôi đấy.

Khoảng thời gian còn lại, Lô Gia Ao chẳng khác nào một nơi thế ngoại đào nguyên, cách xa thế tục.Đới Dự xuống ô tô, nhìn thấy hai chiếc xe la đậu trước cửa cung tiêu xã cách đó không xa.Thời đại này, trừ khi sử dụng xe la của đội sản xuất hoặc là tự mình có xe đạp riêng, chứ nếu không thì đi bộ một chuyến từ công xã đến đội sản xuất phải mất ít nhất bốn hoặc năm giờ đồng hồ.Đới Dự suy nghĩ, tốt nhất là có thể đi nhờ xe, nếu không thì đi đến trời tối anh cũng chưa chắc có thể đến được Lô Gia Ao ấy chứ."Chú, chú là người của đội sản xuất nào vậy?" Đới Dự lại gần, đưa một điếu thuốc mời chủ xe.Chủ xe cũng không khách sáo, ông đem điếu thuốc cài lên vành tai, cười rộ lên làm các nếp nhăn trên mặt xô cả vào nhau: "Thất Lí Truân, còn cậu định đi chỗ nào? Nếu tiện đường thì tôi cho cậu quá giang một đoạn."Đới Dự thậm chí còn không biết Thất Lí Truân là ở đâu, lại càng không chắc là có tiện đường không, anh chỉ có thể hỏi: "Cháu định đi Lô Gia Ao, chú có tiện đường không?"Ông chủ xe mỉm cười, phất tay chỉ chỉ vào chiếc xe la nằm ở con ngõ dài hẹp đằng trước: "Cậu cũng may mắn lắm, chiếc xe phía trước kia chính là xe của đội sản xuất Lô Gia Ao.

Bí thư đại đội bên đó sắp gả con gái, con rể ông ta đánh xe đến cung tiêu xã để mua đồ cưới.


Cậu là thân thích nhà ai? Tới dự đám cưới à?"Ông nhìn đã thấy cậu thanh niên này ăn mặc không giống người địa phương, hơn nữa chỗ bọn họ nếu mà có một thanh niên phí phách như vậy thì tin tức đã sớm truyền khắp thập lý bát hương rồi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương