Phương Kiều cảm thấy Đới Dự ngoài miệng thì nói mời khách hào sảng thế kia, nhưng trong tâm coi bộ chẳng hề có ý định bỏ tiền túi ra đâu.Cậu ta cân nhắc trong đầu, nếu không thì lát nữa mấy anh em cố gắng gom góp tiền bạc một chút, chứ sao có thể để anh Đới của cậu ta mất hết mặt mũi như vậy được.Không ngờ lại nghe công tử nhà giám đốc nhà máy nhàn nhạt nói: “Các cậu cũng đều đã ăn được hòm hòm rồi, bữa này để tôi mời đi.


Cô phục vụ, vẫn là như cũ, ghi sổ tên tôi.”Trong lòng Đới Dự sắp cười chết luôn rồi.Lúc anh đọc tiểu thuyết có chú ý tới, tác giả sẽ tô điểm cho tính cách nam chính hào sảng ở một ít chi tiết nhỏ.Tỷ như, nếu trong bữa ăn có cả con gái ngồi chung, chỉ cần có vai phụ nào đó nói ra câu “Bữa này tôi mời”, tất sẽ kích phát cho nam chính nói ra lời thoại kinh điển: “Như cũ, ghi sổ tính tôi”.Quả nhiên lần nào cũng đúng!Đới Dự nghẹn cười, chủ động rót đầy cho Triệu Học Quân một chén Cao Lương Đỏ.Anh nhấc chén rượu lên, vẻ mặt đứng đắn, khách khí nói: “Sớm đã muốn cùng Triệu công tử làm quen, chỉ là Triệu công tử cùng những người như bọn tôi khác nhau một trời một vực, sợ anh coi thường bọn tôi thôi…”Triệu Học Quân cắt ngang lời anh: “Bây giờ cũng không phải là xã hội cũ nữa rồi, nào còn có công tử thiếu gia gì nữa chứ.

Tất cả mọi người đều lấy đồng chí mà xưng hô là được rồi.”Coi như Đới Dự còn biết tự mình hiểu lấy, Triệu Học Quân cũng rất nể tình mà uống chén rượu kia.Uống xong rượu, hắn mặt không biến sắc mà quan sát Đới Dự một lát.

Thấy anh còn biết dùng đũa chung để gắp đồ ăn cho hắn, trong lòng âm thầm gật đầu.Tên vị hôn phu này của Tô Tiểu Uyển vẫn còn có một vài ưu điểm đáng khen…Triệu Học Quân bày ra vẻ mặt có chút ái ngại, hạ mình nói: “Tôi so với cậu lớn hơn hai tuổi, cậu kêu tôi một tiếng đại ca cũng được.”Đới Dự bị hắn nói đến ghê tởm hết cả người.Mày con mẹ nó có một chân với vị hôn thê của người ta, còn không biết xấu hổ để người ta kêu mày làm đại ca á?Mặt cũng quá dày đi?Đới Dự không tiếp lời, chỉ lấy ra tư thế chủ nhà tiếp khách, lần lượt giới thiệu những người khác đang có mặt trên bàn với Triệu Học Quân.Trên thực tế, cũng không có gì phải giới thiệu, trừ Cố Giang Hải đang làm công nhân tạm thời ở tổ dỡ hàng thì mấy người còn lại đều là dân vô công rồi nghề cả.Anh cũng không cảm thấy khó coi, giới thiệu xong lại tiếp tục chuyển qua khen ngợi Triệu Học Quân hết lời.“Ở trong nhà máy của chúng ta, Triệu lão ca quả thật là thế này!” Đới Dự dựng thẳng lên một ngón tay cái, “Chẳng những có xuất thân tốt, căn chính miêu hồng, mà còn là sinh viên tài cao của Tỉnh Đại nữa chứ! Nhìn tướng mạo này của anh mà xem, sau này chắc chắn sẽ có khí vận lớn, là người làm việc lớn chứ đâu!”Triệu Học Quân này ấy à, có chút bệnh chung của những gã theo chủ nghĩa đại nam tử, thích nghe lời hay.Hắn tuy rằng chưa từng tiếp xúc với Đới Dự, nhưng cũng nghe qua không ít lời đồn đãi về anh.


Thấy một Đới Dự vốn là kẻ kiêu ngạo ương ngạnh, là “tiểu bá vương chẳng để ai vào mắt” trong miệng người khác, nay lại chân tâm thực lòng nịnh hót thổi phồng mình như vậy, Triệu Học Quân không khỏi có chút tự đắc.Đới Dự nói đến cao hứng, đồ ăn cũng không ăn, ngưỡng cổ uống cạn một ly rượu trắng, hỏi mọi người trên bàn: “Bọn mày biết Hán Cao Tổ không?”Phương Kiều phụ họa theo cực kỳ nhiệt tình: “Biết biết, Lưu Bang chứ gì, trước kia có nghe thuyết thư kể qua rồi.”Đới Dự cầm ly rượu đã cạn đặt mạnh lên bàn, lải nhải tiếp: “Từ xưa đến nay, những vương hầu khanh tướng có thể lưu danh sử sách đều là có chút chỗ kỳ dị.”Lúc Triệu Học Quân nghe anh nói đến hai chữ “kỳ dị”, không biết tại sao trong lòng lại giật thót một cái.Nhưng khi nghe anh tiếp tục nói: “Nghe nói Hán Cao Tổ là cảm long mà sinh, cho nên tướng mạo giống như rồng, cổ dài, mũi cao.”Đới Dự dẫn mọi người nhìn qua Triệu Học Quân: “Bọn mày nhìn Triệu lão ca đi, có phải cũng cổ dài mà mũi cao, tướng mạo anh tuấn đường đường hay không?”Triệu Học Quân cảm thấy hưởng thụ trong lòng, trong thâm tâm hắn cũng cảm thấy mình là người có khí vận lớn, nếu không sao hắn có thể trọng sinh chứ!Hắn khiêm tốn nói: “Đới Dự, lời này của cậu là quá khen rồi, ai dám ở trước mặt cậu tự nhận mình anh tuấn nào!”“Ầy, anh không hiểu, tôi nói chính là nói đến cái khí thế này ấy.


Kiểu như tôi cũng lắm cũng chỉ có thể so với Phan An mà thôi, nhưng diện mạo của anh lại là diện mạo của người sẽ thành việc lớn! Phan An lớn lên đẹp mã, nhưng có thể phong hầu bái tướng hay sao?” Đới Dự rung đùi đắc ý mà gật gù bịa chuyện..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương