Tác giả: Lộc Tử ThảoĐới Dự để mình trần ngồi trên nền gạch lạnh ngắt, chẳng dám nhúc nhích dù chỉ là một cử động nhỏ.Đầu óc còn tính là tỉnh táo của anh hiện tại có thể xác định được hai vấn đề ——Thứ nhất, anh xuyên sách con mẹ nó rồi.Thứ hai, nếu xuyên muộn thêm vài phút, chắc là tấm thân tàn này của anh phải mục xương trong tù đến cuối đời luôn ấy chứ…Anh bất động thanh sắc liếc nhìn chung quanh bốn phía ——bàn ghế phục cổ bằng gỗ, ấm nước bằng lá sắt, trên nền tường được sơn xanh xanh có treo cuốn lịch treo tường ghi năm 1962.


Ngoài ra, không thể quên nhắc đến vị nữ chính - đang ngồi ở mép giường, hốc mắt phiếm hồng đang trợn mắt giận dữ nhìn anh - Hạ Lộ.Tóc đen nhánh bện thành hai bím hai bên, áo lót cotton thuần một màu trắng.Ăn mặc rất mộc mạc, nhưng lớn lên xinh đẹp trong trẻo.Cứ tiếp tục giằng co như vậy cũng không phải là cách, Đới Dự thật cẩn thận nói: “Em đừng khóc nữa, tôi quả thật chưa từng chạm vào em!”Hạ Lộ xoa nhẹ đôi mắt đang khó chịu một chút, dần dần bình tĩnh lại từ cơn hoảng loạn.Cô trầm mặc, ánh mắt trong trẻo sâu thẳm dừng lại trên khuôn mặt Đới Dự —— da trắng tóc đen, lông mi dài vừa dày vừa rậm tựa như đường kẻ mắt, mũi cao thẳng, môi hồng nhuận.Thật là một người đàn ông đẹp trai.Đáng tiếc…Cô cứ thế thẳng thừng duỗi tay tát cái “bép” lên gương mặt tinh xảo kia.“Đới Dự, anh chờ công an tới cửa đi!”Hạ Lộ một bên dùng giọng nói khàn khàn mềm mại nói lời tàn nhẫn, một bên đứng dậy tìm quần áo mặc vào.Hôm nay cô có hẹn ăn trưa với bạn ở câu lạc bộ công nhân, định tiện thể tham gia bữa tiệc nhỏ tối nay luôn.Trong bữa cơm cô bị mời uống một chút rượu mơ, cảm thấy đầu hơi choáng váng.

Dưới sự khuyên bảo của bạn, cô vào phòng nghỉ cho khách của câu lạc bộ nghỉ ngơi một chút.Chỉ sơ sẩy một cái như vậy mà thiếu chút nữa đã bị tên tiểu lưu manh tiếng tăm lừng lẫy của nhà máy cơ khí chiếm tiện nghi rồi!Vội vàng mặc áo khoác vào, xỏ giày xăng đan xong là Hạ Lộ liền chạy vội ra phía cửa phòng.Đới Dự nào dám để cô rời đi như vậy chứ?Nếu cứ để cô ấy đi như vậy thì anh phải gặp công an thật chứ không đùa đâu!Đới Dự duỗi tay ngăn lại đường đi của cô, anh vừa mới định mở miệng giải thích, trên mặt đã lại được thưởng thêm một cái tát nữa.Hốc mắt của cô gái nhỏ đã đỏ bừng, trong mắt cũng lập loè ánh nước.Đới Dự: “…”Mẹ nó, tát tôi hai bạt tai, cô còn khóc gì nữa!“Trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm, tôi là do nhận được thư tình em nhờ người đưa tới nên mới theo hẹn đến đây gặp em đó chứ!” Đới Dự lui về sau hai bước, kéo ra một khoảng cách an toàn.Hạ Lộ nghe Đới Dự dám vô sỉ vu khống mình như vậy thì vừa hận lại vừa thẹn, khó thở nói: “Anh nói bậy bạ gì đó, tôi viết thư tình cho anh bao giờ.”Đới Dự trầm ngâm một lát, đi về phía mép giường túm lấy cái áo đang thả trên đó, từ trong túi móc ra một tờ giấy viết thư màu trắng được gấp lại cẩn thận.Anh đưa nó cho Hạ Lộ.Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Hạ Lộ bày ra vẻ mặt “tôi chờ xem anh định ăn nói bậy bạ ra sao”, nhưng từ cổ đến bên tai cô đều đã nhiễm màu đỏ ửng.“Có phải em viết hay không, cứ so với chữ viết của em là biết ngay thôi mà.”Lúc trước nguyên thân đúng là thật sự nhận được vài phong thư tình của “Hạ Lộ”.Tuy là hắn luôn luôn tự xưng là có duyên với phụ nữ, nhưng cũng chưa từng mơ tưởng đến chuyện Hạ Lộ sẽ thích hắn bao giờ.Dù sao cô cũng là thiên kim nhà Phó giám đốc Hạ của nhà máy cơ khí, là đoá hoa cao lãnh có tiếng trong đại viện này.Mà hắn…Hầy, không nói thì hắn cũng thừa biết rồi.

Dù sao chút chuyện tự mình hiểu lấy này hắn vẫn phải có chứ.Chuyện này, ban đầu nguyên thân cũng chỉ cho rằng đây là trò đùa của tên nhóc thúi nào đó muốn chỉnh hắn thôi…Thẳng cho đến khi thằng bạn nối khố Phương Kiều giúp hắn tìm được một tờ giấy có chữ viết tay của Hạ Lộ để so sánh thử.


Lúc này hắn mới thật sự tin tưởng, Hạ Lộ vậy mà lại thông qua hồng nhạn đưa thư tình thổ lộ với hắn!Sau khi mấy tên hồ bằng cẩu hữu của hắn biết chuyện thì hâm mộ đến hô to “Anh Đới trâu bò quá xá!”Hạ Lộ bán tín bán nghi.


Cô nhận lấy tờ giấy viết thư có dấu của nhà máy cơ khí, nhìn kỹ một lượt, không bao lâu liền ném lại lên người anh.“Đây không phải là thư tôi viết… Tuy rằng chữ viết trông rất giống, nhưng dấu tròn đều rất quy củ, tôi có thói quen viết ngoáy chỗ này.”Dứt lời, dường như nhớ tới cái gì, cô liền tức giận hỏi: “Cho dù có người giả danh tôi truyền thư cho anh, nhưng anh dựa vào cái gì cởi quần áo của tôi, còn, còn…”Hạ Lộ rốt cuộc vẫn là một cô gái mới lớn, quá ngượng ngùng, không thể nói hết câu..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương