Ký Sự Sinh Tồn Chốn Cung Đình
Chương 59: Sụp Đổ 5


Cơ thể Châu Cơ phủ máu đầm đìa, tóc đen phủ kín toàn thân trần trụi, ả bước chân trần thêm thảm cỏ, một luồng sáng yếu ớt dâng lên từ dưới chân ả, dệt nên một chiếc váy đen dài từ giao sa.

Ả bước ra khỏi cái kén kết thành từ muôn vàn cánh bướm, vành tai trong suốt dưới ánh mặt trời, hoa giấy trắng run run trên tóc, mong manh nhưng trang trọng, hòa hợp bất thường với vẻ quyến rũ yêu tà tản khắp thân ả.

Bên Khấu Tinh Hoa đều bị mùi linh vi mê hoặc, đầu đau sắp nứt, sụp đổ khuỵu gối.

Khoảnh khắc ấy khắp thung lũng chỉ toàn tiếng khóc gào và kêu thét không thôi.

Châu Cơ sinh ra từ cơ thể Ôn Kiểu, vẻ ngoài không hề biến đổi.

Những chi tiết dính dáng đến Hàn Nguyệt phu nhân được ghi chép trong dã sử không bao giờ thoát khỏi những mấy chữ xinh đẹp, vưu vật, hoặc là nghiêng nước nghiêng thành, có thể ngẫm được khinh nhục và ao ước trần tục của con người đối với ả.

Tuy nhiên mọi người không biết, một tuyệt sắc giai nhân sống trong trăng gió lại có bản tính tàn nhẫn và hung bạo đến thế.

Hạ Thanh ngẩng đầu nhìn lên.

Đường vân trên cánh bướm phân cách ánh mặt trời, hàng ngàn tia sáng đậu lên sườn má Châu Cơ.

Ả vừa mới đầu thai, khẽ híp mắt lại, dường như đang cảm nhận kỹ càng từng hạt bụi giữa đất trời qua một cặp mắt mới.

Đốm lửa cạnh bên nhỏ nước mắt không ngừng, nó bị sự thật dọa sợ, không dám áp gần ả thêm nữa, chỉ biết ngồi phịch dưới đất mà thút thít.

Châu Cơ giống như rơi vào ký ức xa xưa, về cuộc đời trước khi chết, ả thẫn thờ chốc lát, đoạn nói rất nhẹ nhàng: "Trăm năm trước Dao Kha và Tuyền Già tập kích ta, đoạt Thần quang của ta, hại ta bị cắn trả, chịu thất bại trong gang tấc.

Sau đó Tống Quy Trần phản bội, dẫn tu sĩ nhân tộc tàn sát Biển Thông Thiên.

Hắn bất nhân, thì ta bất nghĩa, ta giết hai sư đệ của hắn, cũng nổi lửa đốt cháy Bồng Lai.

Nực cười biết bao, đại sư huynh Bồng Lai hạ lệnh giết sạch giao tộc chốn Thần cung, hai sư đệ của hắn ở ngoài lại vào sinh ra tử cứu sống giao nhân."
"Biển Thông Thiên trời mưa tầm tã, ta thường xuyên thấy trời đổ mưa, mà chưa từng chứng kiến trận hỏa hoạn nào lớn như đêm nọ."
Châu Cơ chế giễu một hồi, tầm mắt lại bình thản hướng lên người Hạ Thanh.

"Khi ấy ta không nhìn thấy ngươi, ngươi đi đâu vậy tiểu sư đệ.

Nếu lúc ấy ngươi cũng ở đây, thì ta không cần tốn công nhiều thế nữa."
Hạ Thanh lẳng lặng nhìn ả, mắt nâu nhạt thanh mát như sương.

Châu Cơ nói: "Tiểu sư đệ, ta muốn hồn phách của ngươi."
"Ta hạ linh cổ cùng sinh cùng tử lên người hai sư huynh ngươi, ngươi có gặp bọn họ ở Lăng Quang không?"
"Ta sống lại từ cơ thể Kiểu Kiểu nhà ta, vậy nên từ giờ ta vừa là người thi thuật vừa là mẫu cổ." Châu Cơ mỉm cười: "Mẫu cổ của linh cổ bạn sinh có thể tùy ý lấy mạng tử cổ.

Ngươi muốn cứu bọn họ chứ?"
(*bạn cùng sinh cùng chết)
Hạ Thanh nói: "Ta muốn giết ngươi hơn."
Châu Cơ cười rộ: "Đáng tiếc ngươi không giết được ta."
Châu Cơ đã có thân thể, nhưng ả bước đi vẫn nhẹ như bẫng như không.

Cỏ xanh trong thung lũng như dệt thành tấm nệm, vạt váy đen lướt qua hoa đỏ rực rỡ.


"Kỳ thực đốm lửa không nói dối ngươi, ta đưa ngươi tới, tất cũng có thể đưa ngươi trở về."
"Ngươi thử tính xem, chỉ cần ngươi giao tâm và hồn cho ta, ta không chỉ tha cho sư huynh kiếp trước của ngươi, mà còn có thể đưa ngươi về thế giới ban đầu."
Đốm lửa nghe Châu Cơ nhắc tới tên mình, lập tức không dám rơi nước mắt, ánh mắt ngờ nghệch nhìn về phía Hạ Thanh phía xa xa.

Chủ nhân nói dối.

Nhưng nó rất khổ sở, mà lại chẳng biết nên nhắc nhở Hạ Thanh thế nào.

Thánh nữ giao tộc có sức mạnh mê hoặc lòng người qua ánh mắt.

Châu Cơ mỉm cười nhìn cậu, cặp mắt xanh bạc như Biển Thông Thiên dưới trời tuyết mùa đông, quỷ lệ huyễn hoặc.

Hạ Thanh bắt đầu ngẩn ngơ, siết chặt nắm đấm giấu trong tay áo, cậu bỗng thấy có chút hối hận vì đã bỏ qua sự ngăn cản của Lâu Quan Tuyết, một mình chạy về khi nghe tiếng mọi người gào thét.

Quan tài Châu Cơ dựng trong lăng mộ là giả, nơi ả thực sự để Thần châu là nơi sâu nhất trong động Xuân Thương, cũng chính là phía chiếc hồ máu.

Lâu Quan Tuyết nói sai đường rồi, chẳng qua đến lấy châu trước cũng không sao.

Lúc ấy đầu óc Hạ Thanh vẫn còn ngây ngốc, không phải bọn họ vào đây tìm Thần châu sao, tại sao lại nói sai đường rồi.

Bây giờ đi lần trở lại, mới biết, thì ra con đường chính xác sẽ gặp phải Châu Cơ.

Khoảnh khắc Ôn Kiểu cầu cứu, Hạ Thanh đã nhìn nốt ruồi trên ấn đường cậu ta trước nhất.

Lần đầu tiên thấy nó trong dục trì cậu đã có cảm giác bàng môn tà đạo, rốt cuộc bây giờ nó cũng hiện nguyên hình.

Đấy không phải nốt ruồi, mà là một vết rách, một vết rách nơi Châu Cơ sống lại.

Hạ Thanh dời mắt, không tiếp tục nhìn ả, mà vừa nhìn đốm lửa vừa thản nhiên nói: "Ta cũng không cần."
Bây giờ cậu không còn muốn trở về.

Châu Cơ nói: "Vậy sao."
Ả nhìn viên xá lợi trên cổ tay tái nhợt của Hạ Thanh: "Ta tò mò vì sao ngươi có thể rời khỏi hoàng cung nước Sở đến thượng Kinh, thì ra Tống Quy Trần cho ngươi Phật cốt xá lợi.

Có điều thân thể xá lợi biến hóa thành chung quy là giả, ngươi định sống cuộc đời làm cô hồn dã quỷ hay sao." Châu Cơ chậm rãi mỉm cười, nghĩ đến cái gì lại nhẹ nhàng nói: "Ồ, không đúng, ngươi cũng không thể sống vậy cả đời."
"Kỳ hạn trăm năm sắp tới, khi ấy Thần hồn trong tháp Phù Đồ sẽ hoàn toàn tỉnh lại, toàn bộ hoàng tộc nước Sở đều phải diệt vong."
"Ta đưa ngươi tới, trói buộc linh hồn ngươi vào với Hoàng đế nước Sở, về lý thuyết ngươi không thể rời khỏi hắn nửa bước."
Châu Cơ nói: "Các ngươi có khế ước sinh tử, nếu hắn chết đi, ngươi cũng sẽ hồn phi phách tán.

Trừ khi ngươi chiếm được cơ thể hắn, trở thành hắn trước khi hắn chết."
"Ngươi xem, từ lúc bắt đầu ngươi đã không có quyền lựa chọn."
Hạ Thanh mặt lặng như tiền, chỉ nhìn đốm lửa vẫn một mực co ro, hỏi: "Ngươi chỉ lấy được tâm hồn ta khi ta có thực thể?"
Châu Cơ cười, khóe mắt cong cong, ngón tay dựng trước môi: "Suỵt, đây là bí mật giữa chúng ta thôi, ra ngoài rồi nói."
Hạ Thanh đè nén đáy lòng chán ghét, mím môi cụp mắt, không nói một lời.

Châu Cơ vừa mở miệng đã hoàn toàn không cần câu trả lời của cậu.

Ả nhìn cậu, mà cũng lại không phải nhìn cậu, ả đang nhìn chuyện xưa một trăm năm trước.


Hoài niệm, thổn thức, như một kẻ niết bàn lột xác ngoảnh lại nhìn dáng vẻ thảm hại trước đây, dùng tư thế cao cao tại thượng, châm chọc mỉa mai không che nổi trong ánh mắt.

Vạt váy Châu Cơ bị một đóa hoa níu lại.

Ả xoay người, vừa vặn nhìn thấy thi thể Ôn Kiểu bị đám bướm ăn sạch, chỉ còn lại bộ xương trắng nằm gục bên hồ máu.

Châu Cơ híp mắt.

Có thứ gì mọc lên từ đống xương.

Đám Khấu Tinh Hoa đã mệt mỏi rã rời, kiệt sức ngã xuống đất, đôi mắt vằn tia máu.

Đây là lần đầu Hạ Thanh thật sự nhìn thấy cánh hoa nở trên xương cốt giao nhân.

Giống như Vệ Lưu Quang từng nói, hoa linh vi là hoa không giữ được, vừa nở vừa tàn.

Chẳng khác nào một cơn gió lướt qua những vì sao rộng lớn.

Người chớp mắt vô tình, cánh hoa trong suốt đã biến mất theo cơn gió nhẹ, chẳng còn để lại dấu vết gì.

Châu Cơ mỉm cười chế giễu: "Linh vi?"
Châu Cơ nhẹ nhàng chạm tới ánh sao giữa không trung: "Giao nhân phải chết trên phần mộ, bởi vì hoa linh vi chỉ có thể nở ở nơi này.

Linh vi, ấy vốn là hồn phách giao nhân."
"Thần quả là tàn nhẫn, bây giờ hoang mộ thành tường, giao nhân chết đi ắt sẽ hồn phi phách tán.

Có điều, chẳng còn quan trọng nữa."
"Đốm lửa, lại đây, chúng ta phải ra rồi."
Ả phớt lờ bầy kiến hôi trên mặt đất.

Sau khi sống lại ả đã trở nên tĩnh lặng, thanh tâm quả dục, không nảy sát tâm, cũng không có cảm xúc.

Váy đen lướt qua xương trắng, Châu Cơ cụp mắt nhìn những kẻ nằm la liệt trên đất, khóe môi khẽ nhếch lên.

Ả đã từng cho rằng cảm giác nắm quyền sinh sát chúng sinh rất tuyệt vời, sẽ gây nghiện, nói thế nào đó cũng là sức mạnh chí cao.

Nhưng bây giờ trở thành Thần, ả mới phát hiện thì ra cảm giác khinh thường sức mạnh mới càng thêm diệu kỳ.

Đốm lửa đã hoàn toàn sợ ả, Châu Cơ cho Ôn Kiểu chào đời chính là để ngài ấy chết, vậy nó thì sao? Châu Cơ nuôi lớn nó vì mục đích gì.

Nó bỗng vô cùng hoài niệm khoảng thời gian làm một hạt châu, ở trong hạt châu nó không phải buồn rầu, vui vui vẻ vẻ, căn bản không cần lo nghĩ nhiều đến thế.

Châu Cơ muốn nó đi qua, nhưng nó lại không muốn.

Nó vẫn luôn rơi nước mắt, rụt mình, không ngừng lùi về phía sau.

Đúng lúc này, Hạ Thanh lên tiếng: "Hệ thống, lại đây với ta."

Tâm trí mê man của nó có tia sáng xoẹt qua.

"Hạ Thanh!" Nó hét lên nghẹn ngào, nhào thẳng về phía đối phương.

Hạ Thanh không có tình cảm gì với nó, chỉ đơn giản là không muốn để Châu Cơ được như ý mà thôi.

Cậu mặc cho hệ thống nằm trên bả vai khóc lóc sụt sùi, ngẩng đầu, ánh mắt phủ băng nhìn vào mắt Châu Cơ, kiếm ý trong lòng bàn tay không ngừng lưu chuyển.

Đôi mắt Châu Cơ không giấu chế nhạo: "Trăm năm trước, toàn bộ Bồng Lai chỉ có đại sư huynh của ngươi mới có khả năng đối địch với ta.

Ngươi bây giờ còn không có thân xác, nhất định phải chống lại ta?"
Hạ Thanh phớt lờ ả.

Châu Cơ không nói thêm gì, ả gỡ bông hoa giấy trắng ngần trên tóc.

Ả chỉ muốn tâm hồn Hạ Thanh, có vô vàn phương thức, bất kể là đe dọa hay cưỡng bách, hoàn toàn không cần quan tâm ý kiến của cậu.

Hoa giấy trắng nát tan, vụn giấy hóa thành một sợi xích dài, bị Châu Cơ nắm trong tay.

"Ngươi đang đợi ai thế?"
"Đợi Tống Quy Trần sao?"
Châu Cơ mỉm cười, xích trong tay vung phắt, xô tan bầy bướm, xé rách không khí, vụt thẳng về phía Hạ Thanh.

"Thật là khéo quá, ta cũng đang chờ hắn."
Hạ Thanh sao có thể một mình đến hoàng lăng được.

Nếu thế thì vừa hay quá.

Ả chờ Tống Quy Trần tới, đánh cho hắn không còn tro cốt.

"Hạ Thanh! Cẩn thận----" Đốm lửa bùng lên ngay khoảnh khắc dây xích vung tới, lo lắng đến mức giọng nói phát run.

Nhưng nó còn chưa kịp tham sống sợ chết chui vào tay áo Hạ Thanh, đã chợt ngửi được một mùi hương quen thuộc.

Đốm lửa bần thần, ngẩng phắt đầu, chỉ thấy một hạt châu màu tím bắn tới từ hướng khác, đánh nát sợi xích giấy.

Cùng lúc đó, áo bào tro và mái tóc Hạ Thanh phất phơ lơ lửng, cậu lướt qua như quỷ quái, tay cầm trường kiếm bằng gỗ cổ đen nhánh, con ngươi Châu Cơ chỉ vừa co lại, kiếm của Hạ Thanh đã kịp đâm xuyên thân xác ả.

Kiếm A Nan đâm thủng cơ thể, Châu Cơ không phát ra nổi âm thanh nào, ả lảo đảo lùi về sau, lần đầu tiên cặp mắt xanh bạc nhìn thẳng Hạ Thanh.

Cơ thể ả đã chạm bước Bán Thần, dĩ nhiên có thể nhận biết hơi thở đất trời.

Kiếm trong tay Hạ Thanh chỉ là hư ảo, nhưng dù là giả, vẫn có thể gây tổn thương đến ả như cũ.

Trong chớp mắt đất trời hóa thành kiếm trận, ánh sáng lạnh băng, cỏ cây sắc bén.

Không một thanh kiếm nào tồn tại trên đời có thể làm được điều này.

Trừ phi...!
"A Nan."
Châu Cơ lẩm nhẩm danh tự này bằng thái độ khó mà tin được.

Rất ít người biết, Bồng Lai, Thần cung, kiếm A Nan xuất hiện trên đời cùng với Biển Thông Thiên.

Sinh tại thái sơ hồng hoang, sinh khi đất trời phân tách.

Hạ Thanh vẫn ngó lơ ả như thường.


Bình thản do chính bản thân cố gắng ngụy trang sau khi sống lại tức thì nát vụn, ả thầm thì: "Vậy mà ngươi lại là A Nan kiếm chủ."
Hạ Thanh hơi loạng choạng, lùi về sau hai bước, nhấp môi.

Đốm lửa chỉ biết ngẩn người.

Lồng ngực Châu Cơ thủng một lỗ, nhưng không hề có máu chảy ra, vết thương từ từ khép lại, sắc mặt ả xiêu vẹo, như điên như dại, chậm chạp nhếch mép bật cười: "Hạ Thanh, ngươi đúng là biết cách làm ta kinh ngạc."
Chẳng qua, A Nan kiếm chủ thì sao, ngay cả thân thể cậu còn không có, kiếm A Nan cũng không hoàn chỉnh---- làm sao có thể giết được Châu Cơ.

Hạ Thanh im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng: "Châu Cơ, nếu trăm năm thật sự là kỳ hạn luân hồi của Thần, chắc hẳn ngươi sẽ là người đầu tiên bỏ mạng."
Châu Cơ nói: "Ngươi muốn nói sự trừng phạt của Thần? Ta không tham lam như con người, ngay cả Thần hồn cũng dám mơ ước."
Viên ngọc tím lăn đến chân ả, Châu Cơ vừa bị kiếm A Nan làm cho kinh ngạc, lúc này mới liếc nhìn xuống đất.

Khi nhìn thấy hạt châu, ả chỉ cảm thấy quen thuộc, nhất thời chưa kịp nhớ ra đây là thứ gì.

Cho đến khi tiếng khóc tu tu từ đốm lửa đánh thức suy nghĩ của ả.

Đốm lửa như một đứa trẻ lạc đường luống cuống tìm được chốn về, bay xuống từ vai Hạ Thanh, nhào tới bên người hạt châu, nước mắt roẹt cái nhỏ tí tách.

Hu hu hu, hu hu hu, nó muốn về, nó không thích thế giới bên ngoài chút nào.

Nước mắt nhỏ lên viên ngọc tím, xung quanh đốm lửa ánh lên một lớp sáng trắng tinh thuần, ngọc tím đón nhận nước mắt của nó, sau đó dịu dàng ôm nó vào lòng.

"Thần châu?"
Châu Cơ ngây ngẩn.

Ả đặt Thần châu sâu trong động Xuân Thương, còn dùng máu đầu tim lập trận.

Sao nó lại ở nơi này? Ai đã vào bên trong?
"Thân thể chưa hồi phục, sao còn phải dùng kiếm A Nan."
Sắc mặt Hạ Thanh trắng tái, bỗng cảm giác có người nắm lấy cổ tay mình, bên tai là giọng nói lạnh nhạt phảng phất ý không vui.

Lâu Quan Tuyết xuất hiện bên người cậu.

Lúc này tâm trạng bức bối gây ra bởi người đàn bà điên của Hạ Thanh mới tốt lên, liếc hắn một cái, giở giọng trách móc: "Ngươi đi đâu thế, làm sao bây giờ mới tới."
Lâu Quan Tuyết thoáng ngẩn người, cũng rất hưởng thụ sự ỷ lại trong vô thức của cậu, cười nói: "Xin lỗi, bị chút việc làm vướng chân, trách ta."
Tầm mắt Châu Cơ dời khỏi viên ngọc tím, nhìn thấy một góc áo trắng tuyết không nhiễm bụi trần.

Ả rũ mi, trong chớp mắt nghe tiếng nói kia mạch suy nghĩ đã trở nên đông cứng, nếu như cảm xúc rơi vào vòng khiếp sợ khi kiếm A Nan xuất hiện, thì bây giờ ả chỉ biết thất thần.

Lúc người ta hoàn toàn mất kiểm soát, cũng như bị nỗi sợ xâm chiếm con tim, đầu óc họ sẽ tối sầm và trống rỗng.

Vụn giấy nát tươm, rồi lại hồi phục không ngừng, tụ lên mái tóc Châu Cơ một lần nữa, hóa thành đóa hoa giấy trắng xinh.

Cổ ả cứng ngắc, chỉ có thể ngẩng đầu từng chút một.

Ánh sáng trong thung lũng tỏa ra thư thái.

Ả đứng cách đó không xa, đôi mắt xanh bạc nhìn kẻ mới đến bên cạnh Hạ Thanh.

Giống như đã mười năm, trăm năm, hay nghìn năm trôi qua, ả đứng nhìn khoảng không bên dưới cao điện, điện Kinh Thần hoang vu lạnh lẽo, nguồn Vong Phản quạnh quẽ đìu hiu.

Mặt Châu Cơ trắng bợt như giấy, thất hồn lạc phách, môi run dữ dội, tiếng nói rất khẽ, như phải phá vỡ linh hồn và máu thịt mới có thể phát ra.

"...!Tôn thượng.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương