Ánh nắng cuối ngày sắp tắt, gió tuyết mặc sức gào thét.

Bùi Diên cũng giống như mọi quý nữ kinh thành, vật tùy thân phải có là một lò sưởi ấm tay mạ vàng, bên trong đốt huân hương, lò sưởi sẽ tỏa ra mùi thơm man mác, sảng khoái, dùng vào mùa đông rất ấm tay.

Lò sưởi tay đặt trên xe đã được nàng cầm cất trong tay áo, trong lò đốt hương cam chỉ ngọt đắng.

Hương vị cam đắng thơm ngọt quanh quẩn quanh thân nàng.

Hương vị này, nàng rất quen thuộc, nhưng hôm nay nó lại nhiều hơn một chút cảm giác ái muội mới mẻ.

Trải qua cảm giác suýt chết vào buổi sáng, lúc đầu nàng cũng rất lo lắng, sợ hãi.

Nhưng hôm nay, suy nghĩ của nàng đều bị một nam nhân chiếm cứ.

Hắn kêu Tư Nghiễm, quân tử hai mươi tuổi, là thế tử Dĩnh Quốc.

Bùi Diên nhớ lại con đường trong cung, nhớ lại tướng mạo và biểu cảm của Tư Nghiễm, nhớ mỗi câu hắn nói với nàng.

Tư Nghiễm quen huynh trưởng Bùi Bật, hơn nữa cũng có biết về người nhà của huynh ấy. Hắn và cô mẫu Bùi hoàng hậu, chắc hẳn cũng có quen biết.

Nhưng hiểu biết của nàng về hắn, vẫn rất ít.

Nàng rất muốn, rất muốn, hiểu về hắn nhiều thêm một chút.

Thái giám hai bên trái phải cầm đèn Đồng Tước, chiếu sáng con đường cho Bùi Diên và Đại Trường Thu.

Thải Liên và Thải Bình yên lặng quan sát mọi biểu cảm trên gương mặt Bùi Diên, tiểu mỹ nhân nhi nghiêng mặt suy tư, trong sáng xinh đẹp, toàn thế giới đứng trước vẻ đẹp của nàng đều ảm đạm thất sắc. Truyện đã được dịch và đăng hết bộ tại luvevaland chấm co, mong các bạn độc giả hãy đọc ở trang chính chủ để có thể đọc được bản dịch đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì mọi người có thể liên hệ qua fanpage LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.

Hai người nhìn nhau một chút, cảm thấy tiểu thư thật dũng cảm. Buổi sáng trái qua chuyện đáng sợ như vậy, nhưng bây giờ tâm tình của nàng vẫn rất bình tĩnh.

Hơn nữa, nhìn bộ dáng kia, có vẻ còn rất sung sướng?

Mọi người ra cửa cung, Thải Liên và Thải Bình thấy bên cạnh chiếc xe ngựa lẻ loi trong bão tuyết, không chỉ có ngựa và xa phu, còn có bóng dáng thiếu niên quen thuộc.

Bùi Diên nhìn hướng thiếu niên đó, kêu một tiếng: “Tiểu hổ?”

Tay Bùi Hao khoanh trước ngực, mặc áo choàng thêu chỉ vàng, chân đi ủng lông cáo, gió lạnh lạnh thấu xương thổi khô mồ hôi trên trán hắn, vết sẹo trên lông mày và cặp mắt sắc bén, càng làm hắn toả ra vẻ hoang dã.

Bùi Hao ngày thường thích mặc áo bào, không giống công tử phủ thừa tướng, ngược lại khá giống hiệp khách thiếu niên. Ban thị và Bùi thừa tướng cũng là người cởi mở, không thèm quản hắn mặc quần áo thế nào.

Khi hắn và đám bạn hồ bằng cẩu hữu đi quán rượu nghe kể chuyện, cực kỳ hâm mộ những hiệp khách giang hồ, nên mới thích mặc loại quần áo này.

Nếu có người gọi hắn một tiếng Bùi thiếu hiệp, thằng nhãi này có thể vui vẻ hơn nửa ngày.


“Tiểu hổ, sao ngươi lại tới đây?”

Bùi Diên đi tới bên cạnh Bùi Hao, thái độ của hắn vẫn rất lồi lõm, ra vẻ thâm trầm trả lời: “Mẫu thân không yên tâm ngươi.”

Lẽ ra, sau khi Bùi Hao từ quân doanh trở về phủ, thường sẽ dùng phần lớn thời gian để ngủ bù.

Đây cũng là nguyên nhân khiến mỗi khi vào đông, ông ngoại Ban Quân sẽ đưa Bùi Hao về phủ thừa tướng. Vì ông phát hiện, Bùi Hao rất giống hung thú cỡ lớn, vào đông luôn dễ dàng mệt rã rời, cần một đoạn thời gian để ngủ đông.

Bùi Diên nhẫn nại, cười nói: “Thái y nói ta đã không sao, chỉ bị chút kinh hách mà thôi.”

Bùi Hao quan sát nàng từ trên xuống dưới một lần, học dáng vẻ người lớn, nhàn nhạt trả lời: “Trở về phủ rồi nói.”

“Ừm.”

Bùi tiểu hổ rõ ràng bằng tuổi nàng, nhưng bên ngoài luôn thích làm bộ làm tịch, khi nói chuyện với nàng, giọng điệu rất giống cha.

Bùi Diên thấy nhiều không trách, vịn tay phu xe, đi theo Bùi Hao lên xe.

Phủ thừa tướng cách Vị Ương Cung không xa, cả đám rất nhanh đã về tới phủ.

Bùi Diên thò đầu từ trong xe ra nhìn, thấy Ban thị mặt mày nôn nóng đứng dưới ô ngóng trông nàng, Bùi Diên thấy mẫu thân lo lắng, liền chạy chậm chạy về phía bà.

“Nương ~”

Ban thị ôm ấu nữ vào lòng, ôn nhu nói: “Cô mẫu đã phái người nói hết mọi chuyện ngày hôm nay cho nương, còn dặn con những ngày này cứ yên tâm nghỉ ngơi trong phủ, đừng đi linh tinh.”

Bùi Diên thuận theo vâng một tiếng, tâm trạng hạ xuống.

Không thể đi linh tinh, vậy chẳng phải nàng không thể gặp lại Tư Nghiễm sao?

Bùi Hao cũng đi tới cạnh mẫu thân và muội muội, Ban thị nhìn con thứ một cái, lại nói với Bùi Diên: “Buổi sáng lúc con xảy ra chuyện, ca ca con cũng có phản ứng, khi đó hắn tìm ta nói con có khả năng xảy ra chuyện.”

Bùi Hao và Bùi Diên là song sinh long phượng thai, có sinh thần bát tự giống nhau như đúc.

Tuy hiện tại nhìn giống một đôi oan gia, nhưng từ nhỏ hai người đã luôn có những cảm ứng tâm linh kì lạ.

Khi hai người còn nhỏ, Bùi Hao vừa khóc, Bùi Diên trước đó còn đang cười ngây ngô, cũng liền khóc theo.

Sở thích của đôi long phượng thai cũng giống nhau như đúc, luôn thích cùng những thứ giống nhau, năm đó, trong lễ chọn vật đoán tương lai, còn cầm món đồ giống hệt nhau.

Hai năm trước, Bùi Hao đánh nhau ẩu đả trong quân doanh, trên mặt bị thương, vết sẹo chỗ lông mày cũng từ đó mà có.

Khi Bùi Hao xảy ra chuyện, Bùi Diên cũng tự nhiên cảm thấy tim đập nhanh.


“Sau khi cô mẫu báo tin về phủ thừa tướng, ca ca con sáng sớm đã muốn đến cổng Nam, nói muốn tự mình đón con về.”

Bùi Hao nghe thấy mấy lời của Ban thị, lập tức vội nói: “Nương người đừng nói bậy, con không có…… Rõ ràng là người bảo con đi đón Bùi tiểu heo.”

Ban thị bất đắc dĩ bật cười, phụ họa: “Đúng vậy, là ta bảo con đi đón Diên Diên.”

Bùi Diên mắt long lanh vui vẻ nhìn Bùi Hao bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Tiểu hổ, cảm ơn ngươi tới đón ta.”

Bùi Hao hừ một tiếng, không để bụng: “Đừng cảm tạ ta, là nương bảo ta tới đón ngươi.”

Đúng lúc có một nô tỳ chạy tới chỗ bọn họ, bẩm báo với Ban thị: “Chủ mẫu, đại công tử về phủ, còn mang theo một vị khách, thừa tướng sai nô tỳ tới gọi ngài qua.”

Ban thị nghe xong, lại dặn dò huynh muội hai người vài câu, liền đi cùng nô tỳ kia.

Ban thị vừa đi, Bùi Hao không khỏi mất tự nhiên, dẫn đầu bước về sân viện.

Bùi Diên bước chân ngắn nhỏ đi theo sau hắn, cười hì hì nói: “Tiểu hổ, ta mang đồ ăn ngon cho ngươi!”

Hai chú chó husky cũng lộc cộc chạy theo sau hai tiểu chủ nhân.

Bùi Hao vào phòng, tùy ý ném áo choàng trên người cho nô tỳ, ngồi xếp bằng trên ghế gỗ khoác da Bạch Hổ, khóe môi cong lên, hỏi: “Mang cái gì cho ta?”

Bùi Diên để Thải Liên đưa hộp đồ ăn trong tay nàng ấy cho Bùi Hao.

Bùi Hao mở hộp đồ ăn ra, chỉ thấy bên trong là thịt kho tàu thơm phức.

Ban Quân trị quân cực nghiêm, tuy Bùi Hao là cháu ngoại của ông, nhưng ở trong quân doanh cũng không có đãi ngộ đặc biệt.

Bùi Diên và Bùi Hao đều thích món thịt kho tàu mà phòng bếp nhỏ của Tiêu Phòng Điện làm, trước khi Bùi Diên xuất cung, còn cố ý năn nỉ Bùi hoàng hậu cho nàng mang về một ít, chính là để Bùi Hao trong phủ ăn.

“Ừ, còn tính là có chút lương tâm, biết nghĩ cho ca ca.”

Bùi Hao dứt lời, tùy ý chọn khối thịt để ăn.

Thấy hai chú chó husky bên cạnh vẫy đuôi lấy lòng, thèm nhỏ dãi với bát thịt, liền đút cho hai đứa nó mỗi chó một miếng.

Bùi Diên thấy Bùi Hao chỉ ăn một miếng thịt đã đậy hộp đồ ăn lại, khó hiểu hỏi: “Sao ngươi không ăn thêm?”

Bùi Hao trả lời: “Hôm nay huynh trưởng mới từ Thanh Châu về kinh, còn có, ngươi không nghe nô tỳ kia nói sao, tối nay sẽ có khách tới phủ. Truyện đã được dịch và đăng hết bộ tại luvevaland chấm co, mong các bạn độc giả hãy đọc ở trang chính chủ để có thể đọc được bản dịch đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì mọi người có thể liên hệ qua fanpage LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. Đã có khách đến tận đây, thức ăn buổi tối tất nhiên sẽ càng phong phú, ta phải để dành bụng.”

Đám nô tỳ đứng bên hầu hạ nghe hai huynh muội đối thoại, cũng tán đồng quan điểm của Bùi Hao, nói với Bùi Diên: “Tiểu thư, nhị công tử nói không sai, buổi chiều nô tỳ đi đến phòng bếp, thấy họ đang làm thịt trâu, hình như nói muốn nướng thịt đó.”


Nướng thịt!

Bùi Diên theo bản năng nuốt nước miếng.

Đúng là nên để dành bụng.

Nàng và Bùi Hao giống nhau, là kiểu người không thịt không vui, phủ thừa tướng xưa nay không chủ trương lãng phí, bữa ăn không xa hoa, rất ít khi giết trâu nướng thịt.

Lúc này, bên ngoài có gã sai vặt tới truyền lời, bẩm báo với mọi người trong phòng: “Nhị công tử, tiểu thư, chủ mẫu gọi hai ngài đến chính đường dùng cơm tối.”

Bùi Diên theo tiếng trả lời: “Đã biết ~”

Ban đêm trời giá rét, Bùi Diên khoác áo choàng lông cáo, vui vẻ đi cùng Bùi Hao đến chính đường.

Huynh muội hai người biết sắp được ăn thịt nướng, tâm tình đều rất sung sướng.

Đang lúc Bùi Diên cho rằng mình có thể sống chung hòa bình với Bùi Hao, lại thấy bóng hắn vọt lên phía trước, trong tay không biết khi nào đã có quả cầu tuyết.

Nàng phản ứng không kịp, quả cầu tuyết đã “Vèo ——” một tiếng, đập vào áo choàng lông cáo của nàng.

Bùi Diên, Thải Liên, Thải Bình đều sững sờ tại chỗ.

Quả cầu tuyết vừa được nặn ra không lâu, Bùi Hao cũng không nén chặt, đập vào người cũng không đau.

Nhưng Bùi Diên bị doạ giật mình.

Bùi Hao phát ra tiếng cười ác liệt, cất bước chạy biến.

Khuôn mặt nhỏ của Bùi Diên chuyển sang vẻ giận dữ, nàng tất nhiên không thể yếu thế, tay nhỏ nhặt đống tuyết trên mặt đất, vừa truy đuổi Bùi Hao, vừa nặn cầu tuyết.

Đôi mắt sáng chứa lửa giận, hạ quyết tâm, nhất định phải trả thù.

Nàng muốn hung hăng ném quả cầu tuyết này lên mặt Bùi tiểu hổ, ai kêu hắn luôn khi dễ nàng.

Bùi Diên rốt cuộc cũng đuổi kịp Bùi Hao, chính đường phủ thừa tướng ở ngay phía trước, đèn đuốc sáng trưng.

Bùi Hao đứng cách nàng không xa, nhe răng trợn mắt, làm mặt quỷ.

Mắt Bùi Diên rất tinh, nhắm chuẩn phương hướng, không chút do dự ném quả cầu tuyết về phía Bùi Hao.

Khi quả cầu tuyết vẫn đang bay giữa không trung, khuôn mặt nhỏ của Bùi Diên đột nhiên biến sắc.

Không không không, nàng muốn ném quả cầu tuyết lên mặt Bùi Hao cơ mà!

Bùi Hao dáng người linh hoạt, tất nhiên kịp thời né tránh.

Quả cầu tuyết không nện lên mặt Bùi Hao, trái lại suýt ngộ thương người khác.

May mà người nọ cũng phản ứng kịp thời, hắn vươn tay áo rộng, chặn quả cầu tuyết đang phi tới.

Bùi Diên kinh hô một tiếng, hai tay nhỏ che miệng.


Nàng không thấy rõ diện mạo của người nọ, nhưng thân hình hắn cao lớn, nhìn có chút quen mắt.

Huynh trưởng Bùi Bật vác khuôn mặt âm trầm từ phía sau lưng người nọ đi ra, túm chặt được Bùi Hao đang mưu toan chạy trốn.

Bùi Bật kéo Bùi Hao đang hối hận tới trước mặt người nọ, ngay sau đó dùng ngữ khí âm trầm gọi Bùi Diên cách đó không xa: “Diên Diên, lại đây.”

Bùi Diên biết mình phạm lỗi, rũ đầu đi tới bên cạnh huynh trưởng, yên tĩnh chờ hắn răn dạy.

Khi nàng đến gần Bùi Bật, cũng thấy rõ tướng mạo của người bên cạnh hắn.

Người nọ sắc mặt bình tĩnh, dung mạo cử chỉ thanh cao nhã nhặn, trên đầu mang quan cài da bện, mặt mày thản nhiên, lạnh lùng.

Tim Bùi Diên ngừng đập một nhịp.

Sau đó, lại bắt đầu điên cuồng đánh trống.

Nam tử trước mắt vẫn chưa nổi giận, môi mỏng hơi mím hình như đang kìm nén ý cười.

Bùi Diên hơi thẹn thùng duỗi tay nhỏ ra, lòng bàn tay còn sót lại chút nước tuyết đã bị nhiệt độ cơ thể hoà tan.

Đối với việc suýt ngộ thương hắn, nàng vốn nên cảm thấy áy náy, nhưng được gặp lại Tư Nghiễm, nội tâm nàng cực kỳ vui sướng, thậm chí còn rất hưng phấn.

Bùi Bật túm cổ áo sau của Bùi Hao, vẻ mặt không kiên nhẫn, trầm giọng mắng đôi song sinh: “Hai người các ngươi bao lớn rồi, còn hồ nháo, làm trò trước mặt khách nhân như thế!”

Vẻ mặt Bùi Hao khinh thường quay đầu qua một bên, Bùi Bật lại nói: “Đây là thế tử Dĩnh Quốc, tên là Tư Nghiễm, hắn sẽ ở phủ thừa tướng của chúng ta một thời gian. Diên Diên, muội ném cầu tuyết lên người thế tử, nên nhận sai, xin lỗi hắn ”

Bùi Bật nói xong, lại cảm thấy ngữ khí của mình quá nặng.

Muội muội hắn từ nhỏ được nuông chiều lớn lên, tính tình cũng mềm ấm nhát gan, xưa nay hắn nói chuyện với nàng đều rất ôn hòa.

Nhưng hôm nay lại trước mặt người ngoài, mắng nàng một hồi, với tính tình nũng nịu kia của nàng, hi vọng đừng làm trò khóc thút thít trước mặt Tư Nghiễm.

Bùi Diên lại đang nghĩ về những gì Bùi Bật vừa nói.

‘ Đây là thế tử Dĩnh Quốc, tên là Tư Nghiễm, hắn sẽ ở phủ thừa tướng của chúng ta một thời gian. ’

Từ tối hôm nay, Tư Nghiễm sẽ ở tại phủ thừa tướng, hơn nữa còn không chỉ ở một ngày.

Như vậy, nàng có thể thường xuyên nhìn thấy hắn!

Bùi Diên cảm thấy như đang mơ vậy, nhưng mọi tiếng động xung quanh, từ tiếng gió tuyết rào rào hay tiếng huynh trưởng trách cứ nàng với giọng điệu nghiêm khắc, đều chân thật như thế.

Tư Nghiễm lại đang đứng trước mặt nàng.

Bùi Bật nhìn khuôn mặt nhỏ bị đông lạnh đến ửng đỏ của Bùi Diên, thấy nàng không những không giả bộ khóc lóc, đôi mắt sáng ngời long lanh còn nổi lên tia sáng hưng phấn.

Bùi Bật thầm nghĩ không ổn.

Đứa nhỏ Bùi Diên này chắc chắn đã bị Bùi Hao dạy hư, làm sai chuyện không những không biết hổ thẹn, ngược lại còn vui vẻ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương