Ký Sự Hồi Quy
Chapter 99

KÍ SỰ HỒI QUY - CHAP 99

 

“Cậu Kiyoung, trong đó viết gì thế?” Sun Hee-young hỏi.

 

“Ah, cô Hee-young. Trong đây viết về câu chuyện của Gedric và Juliana. Ôi không… Xem ra tôi phải tìm hiểu về câu chuyện này thêm một chút nữa rồi, coi như vì thanh kiếm này vậy.”, tôi trả lời.

 

“À! Cậu đang nói tới cuốn sách cậu tìm thấy ở căn phòng bên trong phải không?”, cô ấy hỏi.

 

“Ừ, đúng vậy. Đọc xong rồi tôi mới thấy mình thật may mắn khi tìm được nó đó. Nội dung của nó giống như một huyền thoại vậy… Chà… Tính ra thì cũng khá là thú vị.”, tôi trả lời.

 

“Nghe cậu nói thế chắc là thú vị lắm. Kể cho tôi nghe với được không?”

 

Có thể thấy rõ biểu cảm tò mò của Sun Hee-young. Cô ấy đã thập thò quanh tôi cả ngày nay trong lúc chúng tôi chuẩn bị để quay lại Lindel. Thật ra đây đúng là một cơ hội tốt để có thể nói chuyện với nhau, vì chúng tôi chưa từng thật sự trò chuyện với nhau bao giờ, ngoại trừ những việc liên quan đến các hoạt động tình nguyện.

 

Trong khi đó, Jung Hayan bám chặt lấy cánh tay tôi và nhìn Sun Hee-young một cách thận trọng. Chắc là cô ấy cũng muốn có thêm một chút thời gian để tìm hiểu về câu chuyện này.

 

“À, dù sao thì, nó cũng không dài đến vậy đâu.”

 

Có chuyện gì đó để nói với nhau trong khi tiến tới điểm đến tiếp theo như thế này quả thật là tốt.

 

“Câu chuyện bắt đầu từ thời điểm cách đây chính xác là 10.000 năm.”, tôi bắt đầu kể.

 

"Mười ngàn năm sao?", Hee-young hỏi với vẻ mặt hoài nghi.

 

"Phải. Câu chuyện này xảy ra trước cả sự ra đời của Thánh Điện Benigore, nơi chúng ta đang đứng nữa. Cuốn sách này viết là có một trận chiến khủng khiếp đã diễn ra. Đó là một cuộc chiến tranh tôn giáo giữa những tín đồ tôn thờ vị thần nguyền rủa và những con người nghe theo vị thần ban phước. "

 

“Ahhh…”, Hee-young gật đầu.

 

"Cô đã nghe chuyện này bao giờ chưa?", tôi hỏi.

 

"Có. Hóa ra là chiến tranh tôn giáo đã tạo nên Thánh Điện này. Đúng là một câu chuyện thú vị đấy!”, cô ấy trả lời.

 

"Ừ. Trong đây viết rằng vào thời điểm đó Juliana là một vị thánh phục tùng thần nguyền rủa, còn Gedric là vị thánh phục tùng thần ban phước. Cả hai không trực tiếp va chạm nhau nhưng họ luôn nghe ngóng về nhau và đều là người đứng đầu trên chiến tuyến. 15 năm sau khi cuộc chiến bắt đầu, cả hai đã đụng mặt nhau trên chiến trường. Lúc đó xảy đã ra một trận đánh lớn mà gần như toàn bộ đội quân đều tham chiến.” tôi thuật lại.

 

“Là trận chiến vách đá Berman.”, cô ấy nói thêm vào.

 

Tôi hơi ngạc nhiên trước phản ứng đột ngột đó của cô ấy, thế nên tôi nghiêng đầu và hỏi.

 

"Cô biết chuyện đó sao?"

 

“Ai đã từng làm công ích trong đền thì hầu hết đều được học về những chuyện đó cả. Tất nhiên là tôi chưa nghe nói đến ai tên Juliana hay Gedric cả, nhưng… nếu những gì viết trong cuốn sách của cậu Kiyoung là thật, vậy thì chúng ta có thể thêm nó vào bộ những cuốn sách lịch sử mà chúng ta đang có đấy.”, Hee-young giải thích.

 

“Ừ thì, tôi không chắc nó có liên quan đến Thánh Điện này hay không, nhưng… cũng có thể lắm. Dù sao đi nữa thì kết quả của trận chiến đó là đã có vô số tín đồ phải thiệt mạng, Gedric và Juliana cũng đã chiến đấu đến phút cuối cùng và rơi khỏi vách đá.”, tôi kể lại.

 

"Vậy chuyện gì xảy ra tiếp theo thế?", cô ấy tò mò hỏi.

 

“Thật ra, trong cuốn sách này không ghi chép lại thời gian cụ thể. Nó chỉ nói rằng đúng một năm sau, Juliana và Cedric đã quay trở lại ngôi đền của họ. Tất nhiên là trong nhật ký của Juliana ghi chép lại rất chính xác, nhưng giải thích chi tiết ra như thế thì kỳ lắm ”.

 

Cuối cùng thì mọi thứ đúng như suy đoán.

 

Gedric và Juliana đã sống sót cùng nhau trong một hang động trên vách đá xa xôi kia suốt gần cả năm trời và cuối cùng họ đã nảy sinh tình cảm với nhau.

 

Mọi người gật đầu đáp lại khi nghe tôi kể chuyện. Nếu không kể tường tận nội dung ở giữa thì đây thật sự là một câu chuyện thú vị.

 

“Kể từ đó, có vẻ như Juliana và Gedric đã bắt đầu hẹn hò với nhau. Chiến tranh tạm lắng xuống nên hai người họ cũng có nhiều cơ hội để gặp gỡ nhau hơn, vì cả hai bên đều đã chịu một sức sát thương quá lớn trong trận chiến ở vách đá Berman. Tất nhiên là ban đầu hai vị thần đã cố gắng chia cắt họ, nhưng họ lại quá yêu nhau mất rồi.”, tôi kể lại như thể đó là câu chuyện của chính mình vậy.

 

“Vậy ra đó là lý do tại sao vị thánh ấy lại trở nên như thế này sao.”, Hee-young đưa ra lời nhận xét và suy ngẫm một lúc.

 

"Ừ. Tất nhiên là cả hai đều rất giận vị thần của đối phương. Và trong tình cảnh đó, Gedric đã xây nên một điện thờ nhỏ trong chính ngôi đền của vị thần ban phước… Đó chính là ngục tối mà chúng ta đã đến, Điện thờ bị nguyền rủa. Hai người họ quyết định ở lại đó, kết quả là đã làm cho các vị thần nổi giận và giam họ trong điện thờ này, ” tôi kể lại.

 

"Ah…"

 

Vị thần nguyền rủa đã nguyền rủa Juliana và nhốt cô trong điện thờ đó mãi mãi, còn thần ban phước đã biến Gedric thành một kẻ lang thang.

 

Tất nhiên là thần ban phước không để cho Gedric tìm thấy Juliana.

 

"Thật là đáng tiếc."

 

Nghe lời Jung Hayan nói, Sun Hee-young gật đầu và đáp lại.

 

“Việc điện thờ này bị nguyền rủa cũng là điều đương nhiên thôi. Xây một điện thờ cho những vị thần khác trong tầng hầm ngôi đền của vị thần này… Đó là một sự xúc phạm lớn đến vị thần này còn gì. Có lẽ đội quân xác sống bên ngoài Điện thờ bị nguyền rủa này cũng bị ảnh hưởng bởi lời nguyền đó thì phải.”.

 

“Trong nhật ký của Gedric viết rằng thần ban phước đã ban cho họ sự sống vĩnh cửu, nhưng theo quan điểm của họ thì đó chính là một lời nguyền. Câu chuyện kết thúc tại đây. Tóm lại là Juliana mãi mãi chờ đợi Gedric, còn Gedric thì mãi mãi lang thang tìm kiếm Juliana, người mà anh ta không bao giờ tìm thấy được.”

 

Tuy đó không phải là một câu chuyện mang cảm xúc nặng nề nhưng Jung Hayan lại có vẻ rất xúc động.

 

“Thật là buồn quá…Cô ấy phải chờ đợi một người sẽ không bao giờ đến được…”

 

Nhìn thấy thế, tôi không thể không xoa đầu cô ấy một cái. Có được cơ hội, Hayan liền ôm chặt lấy tôi.

 

“Vậy ý anh là xác sống mà chúng ta tìm thấy trong căn phòng bên trái là Gedric sao oppa?”

 

"Hả? Ồ, đúng vậy…"

 

Trong quá trình tìm kiếm lấy một người nào đó còn sống sót, chúng tôi đã tìm ra Gedric cũng như một nhóm xác sống khác. Và chúng tôi không cần phải mất công tìm hiểu xem người mình tìm được là ai, bởi vì tôi thấy có một món đồ rất thú vị nằm trong tay anh ta.

 

[Chiếc nhẫn cầu hôn của Gedric - Cấp độ anh hùng]

 

[Có thể chống lại lời nguyền của Juliana.]

 

Nhìn lướt qua những món đồ trong tay, tôi đã có thể hiểu được đại khái chiến lược ban đầu nơi hầm ngục này.

 

Ngoài ra, về lý do vì sao Kim Hyunsung lại đi loanh quanh vào đêm khuya như thế, và danh tính tên xác sống mà nhóm trước đó đã nhìn thấy ở đây là gì.

 

Có lẽ cách đầu tiên để tấn công Điện thờ bị nguyền rủa là tìm ra Gedric đang lang thang đâu đó ở nơi đây. Bắt được anh ta đồng nghĩa với việc có được vật cản cần thiết để chống lại Juliana.

 

Tuy nhiên, đó sẽ là một thử thách rất khó khăn. Suy cho cùng thì đây cũng là một ngôi đền rất to lớn, việc tìm thấy Gedric gần như là không thể. Mặt khác, không có được vật cản là anh ta đồng nghĩa với việc phải hứng chịu toàn bộ cơn thịnh nộ của Juliana.

 

Đối với nhóm chúng tôi, chúng tôi đã tìm ra cách để chống lại lời nguyền kia trước khi tìm ra Gedric.

 

Nếu có thêm một chút thời gian nữa chắc là Kim Hyunsung có thể tìm thấy Gedric rồi. Nhưng kết quả của chuyến thám hiểm lần này nhìn chung cũng không tệ.

 

“Tình yêu thật sự quá đáng sợ.”, Hee-young nhận xét.

 

"Đúng vậy."

 

Tôi hiểu rõ điều đó hơn bất kỳ ai khác. Ánh mắt của tôi hướng về phía Jung Hayan.

 

Dù sao thì trong thời gian chờ đợi, tôi sẽ phải tìm hiểu về Gedric càng nhiều càng tốt. Juliana hiện vẫn đang ngủ yên bên trong thanh kiếm của mình, tôi cũng không biết khi nào cô ta sẽ thức dậy. Thế nên tôi cần phải chuẩn bị mọi thứ từ trước.

 

“Sẵn đây tôi nói luôn, biết là chúng ta đi chưa được bao lâu, nhưng sao tôi không thấy dấu hiệu nào của quân tiếp viện mà ông ta hứa sẽ gửi đến thế”, tôi nói.

 

"Ai chứ?", Hee-young hỏi.

 

“Là Lee Seolho, một trong những thành viên đã nghỉ hưu rồi đấy”, tôi trả lời.

 

“Ahhh. Có lẽ là do Nữ hoàng Hội lính đánh thuê Đỏ vẫn chưa trở lại, hoặc có vấn đề gì đó đã xảy ra không chừng. Dù sao thì chúng ta cũng đã hoàn thành chuyến thám hiểm hầm ngục với tốc độ nhanh hơn dự kiến mà.”, Lee Sang-hee lên tiếng.

 

“Ồ, may là có Kim Hyunsung đi cùng chúng ta đó. Nếu không cả đám chết trong đó luôn rồi.”, tôi nói.

 

“À, vâng. Khi về tôi sẽ hỏi ông ta xem chuyện gì đã xảy ra. ”

 

"Ha, có lẽ họ mong chúng ta chết luôn trong chuyến thám hiểm này thì phải."

 

Cả thời gian cũng không xác định rõ ràng, vậy mà Lee Sang-hee dường như vẫn đang cố gắng bào chữa cho hành vi của Lee Seolho.

 

"Hyung của tôi tốt bụng quá rồi đó, đến mức tôi còn phát mệt nữa là."

 

Nói xong, Park Deokgu và Jung Hayan đều gật đầu. Biểu cảm của Sun Hee-young cũng không tốt cho lắm.

 

"Chắc là cô ấy cũng không thích ông ta cho lắm."

 

Mấy ông già này, bao gồm cả Lee Seolho, không khác gì những người lang thang cơ nhỡ ở những vùng khó khăn hết. Họ là những sinh vật vô dụng không chịu tự thân vận động. Họ chà đạp lên người khác và tra tấn người ta vì lợi ích cá nhân của mình.

 

Trước đây tôi cũng đã từng nói, sự khác biệt giữa ông ta và những người nghèo khổ chính là ông ta có phần may mắn hơn họ. Tuy nhiên, tất cả họ giống nhau ở một điểm - họ đều chỉ là những ung nhọt trong xã hội của chúng ta mà thôi.

 

"Ồ... Nhưng sao có thể như vậy được chứ?"

 

Những gì tôi yêu cầu Lee Jihye làm đột nhiên lại xuất hiện trong tâm trí tôi.

 

Cô ta chắc là đã làm gần xong những gì tôi yêu cầu rồi, nhưng cũng phải nghĩ đến khả năng chúng tôi không thể hoàn thành được công việc vì thời gian khởi hành sớm hơn dự kiến.

 

Rồi bỗng tôi nhìn thấy từ đằng xa có ai đó đang chạy về phía chúng tôi.

 

"Park Gahyeon?"

 

Dáng người trước mắt kia chắc chắn là Park Gahyeon, người mà Lee Sang-hee cử đi đến Hội trước chúng tôi một bước. Cô ta đến đây nghĩa là có chuyện gì đó đã xảy ra rồi.

 

Nhìn vẻ mặt lo lắng của cô ta, tôi bắt đầu cảm thấy vừa háo hức vừa lo lắng về những tin mà mình sắp được nghe.

 

Cuối cùng, cô ta chạy đến chỗ Lee Sang-hee, thở hổn hển và cố gắng điều hòa hơi thở.

 

“Ugh… Phó Hội chủ…”

 

“Cô đã báo tin chưa? Sao lại trở về một mình thế?”

 

“Chúng tôi đã làm mọi thứ theo lệnh rồi. Tôi có tin cần báo đây… Tôi không thể không… ”

 

"Bình tĩnh rồi nói cho tôi nghe coi."

 

Tôi thấy cô ta có vẻ hơi miễn cưỡng khi phải báo tin này cho mọi người. Nhưng không có lựa chọn nào khác. Sau khi lấy lại được hơi thở bình thường, cô ấy nói tiếp.

 

“…Hội chủ đã chết rồi.”

 

"Gì chứ?!"

 

“Hội chủ… Ông ấy đã chết rồi.”

 

"Tại sao chứ…? Lời nguyền đáng lý ra đã được gỡ bỏ rồi mà… ”

 

“Tôi nghe nói chính xác là vào ba ngày trước, khi cô hoàn thành chuyến thám hiểm… Ông ấy chết một cách thầm lặng trong khi đang ngủ. Cho nên tôi nghĩ là tôi phải thông báo cho cô ngay lập tức. ”

 

Lee Sang-hee ngậm miệng không nói nên lời. Trong khi đó, Park Gahyeon đã bật khóc từ bao giờ. Tôi chưa bao giờ gặp Hội chủ Blue, nhưng có thể đoán là tính tình của ông ta cũng không tệ.

 

Theo lý mà nói, đây không phải là tình huống xấu đối với nhóm chúng tôi. Như thế này thì chúng tôi có thể giành được nhiều sức ảnh hưởng và quyền kiểm soát hơn đối với Hội.

 

Tuy nhiên…

 

"Sao lại đột ngột như thế chứ?"

 

Chuyện đó lại xảy ra vào khoảng thời gian này thì đúng thật là kỳ lạ. Tất nhiên đối với một số người thì điều này hoàn toàn có lợi. Mặt khác, cũng có thể cái chết của ông ta là hậu quả của việc tiếp xúc với lời nguyền một thời gian quá lâu, nhưng…

 

"Có phải là do Lee Seolho làm không?"

 

Dù chỉ là phỏng đoán thôi, nhưng nghe cũng rất thuyết phục.

 

“Trước tiên chúng ta phải nhanh chóng quay về Hội cái đã… Mọi người hãy cố gắng theo kịp tốc độ của chúng tôi. Chúng ta sẽ đến đó sớm thôi. Tình hình này cần phải giải quyết mới được.”

 

"Tất nhiên rồi, Lee Sang-hee."

 

Và cứ thế, các thành viên lê những bước chân càng ngày càng nặng nề hơn.

 

Có lẽ vì tin tức bất ngờ ập đến, Lee Sang-hee dẫn đầu đoàn thám hiểm trong im lặng, và các thành viên khác cũng im lặng vừa bước theo vừa an ủi Lee Sang-hee.

 

Chẳng mấy chốc, Thành phố Tự do Lindel xuất hiện trong tầm mắt của chúng tôi. Chúng tôi còn thấy được Lee Jihye và những người điều hành Hội Blue đã nghỉ hưu khác đang đợi chúng tôi ở lối vào.

 

Nhìn thấy Hội Thiên nga đen cũng đang ở bên cạnh họ, không cần nói cũng biết đã có chuyện gì đó đã xảy ra rồi. Đột nhiên tôi cảm thấy tình huống này thật nực cười và phải cố gắng nhịn cười.

 

“Chúc mừng cô vì vẫn còn sống sót, Lee Sang-hee. Tôi đang định tìm cô đây….”

 

“Bỏ chuyện đó qua một bên đi ông Seolho. Chuyện gì đã xảy ra với Hội chủ vậy? Ông ấy chết thật rồi à? ”

 

"Phải. Nhưng ít nhất thì ông ấy đã ra đi một cách thanh thản ”.

 

"Ahh, vậy thi thể ở đâu?"

 

“Ở trong tầng hầm của Hội. Đã ba ngày trôi qua rồi, tôi vẫn chưa biết phải lo hậu sự cho ông ấy như thế nào nữa… ”

 

"Ah…"

 

Cuộc trò chuyện của họ khiến tôi cảm thấy chán nản. Trong khi hai người họ vẫn đang tiếp tục bàn chuyện thì tôi nhìn về phía Lee Jihye đang mỉm cười và vỗ vỗ vào chân mình.

 

"Ah, đây rồi."

 

Tôi biết thế nào tôi cũng sẽ được nghe kể câu chuyện chi tiết hơn mà.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương