Ký Sự Hồi Quy
Chapter 95

“Cô sao rồi, cô Gahyeon?” Tôi hỏi.

 

“Tôi nghĩ là tôi ổn hơn rồi. Đôi khi vẫn nghe thấy những tiếng nói đó, nhưng đầu tôi không còn đau nữa. Thế là sao nhỉ?” Cô ấy trả lời.

 

‘Tất cả là nhờ Jeong-yeon.’

 

Tất nhiên, tôi không hề nhắc đến điều đó. Phóng đại giá trị của mình chẳng phải điều gì xấu xa cả. Tôi phải cho họ thấy rằng tôi đóng vai trò quan trọng trong chuyến thám hiểm này.

 

“Cậu đã dùng loại ma pháp gì thế?”

 

“Hahaha. Tôi không sử dụng một loại ma thuật hoàn chỉnh nào cả. Bộ não được tạo thành từ các tế bào thần kinh liên kết, chịu trách nhiệm tiếp nhận và xử lý các kích thích. Vì vậy, về mặt y học, não được xếp vào nhóm hệ thần kinh trung ương".

 

“Ờ? Cái đó…”

 

Biểu cảm của Park Gahyeon cho thấy cô ấy không hiểu tôi đang nói gì cả. Ngay cả tôi cũng không biết mình đang phun ra thứ vớ vẩn gì nữa. Tôi không biết gì về não bộ và tôi chắc chắn không phải là một chuyên gia tâm lý học.

 

Tuy nhiên, biểu hiện của những người xung quanh tôi đã thay đổi. Mặc dù ban đầu họ cũng đã đánh giá quá cao năng lực của tôi rồi, nhưng khi tôi tiếp tục thể hiện cái gọi là chuyên môn của mình, họ vẫn phải mắt chữ o mồm chữ ô.

 

“Hệ thần kinh trung ương có sự trao đổi chất, phân biệt với các cơ quan khác. Để tạo ra ATP, cô cần có nguồn cung cấp oxy để…"

 

Có bao nhiêu người ở Hàn Quốc có kiến thức như vậy chứ? Tôi biết sẽ không ai hiểu tôi đâu, đó là lý do tại sao tôi đủ dũng cảm để khoác lác nãy giờ.

 

‘Không có ai ở đây từng làm việc tại Viện Khoa học Nghiên cứu Não bộ …’

 

Ngay cả khi tôi không hiểu nó, nhưng khi kết hợp giữa kiến thức ma thuật và giả kim thuật thì tôi là chuyên gia đấy.

 

"Ah. Tôi giải thích khó hiểu quá phải không…"

 

“Ah…không đâu…”

 

“Nói một cách đơn giản, loại lời nguyền này, ngay cả khi nó xuất hiện dưới dạng ma thuật không xác định, thì cuối cùng nó vẫn liên quan đến bộ não. Cho dù đó là thuật giả kim, ma thuật hắc ám hay sức mạnh thánh thần, cuối cùng, nó cũng chủ yếu dựa vào bộ não thôi."

 

“Chao ôi…”

 

“Cô có thể nghĩ việc mình nghe thấy giọng nói là bởi vì não của cô đã bị lạc hướng. Tất nhiên, tôi không thể sửa chữa những ảo tưởng đó, nhưng ít nhất tôi có thể cho cô thuốc kháng sinh."

 

"Gì chứ…"

 

“Nghĩa là việc nhận thức những gì chúng ta nhìn thấy và nghe thấy đều không phải là thật. Cơ thể con người thực sự rất tuyệt vời. Tất nhiên, những ảo tưởng này không thể chữa khỏi bằng thuốc. Khoa học về phép thuật phức tạp hơn cô nghĩ. Hãy để tôi giải thích bằng các thuật ngữ giả kim nhé…"

 

“Ahhh… Vâng. Đúng vậy"

 

Tôi có thể thấy mọi người gật đầu, nhưng tôi biết họ không hiểu gì đâu. Ngay cả khi có người biết về cách não bộ hoạt động, họ vẫn sẽ không hiểu gì cả, lại càng không thể vạch trần trò bịp bợm của tôi.

 

Tất nhiên, trong trường hợp của Jeong-yeon và Hayan, câu hỏi của bọn họ khác hơn một chút. Tôi giải thích mọi thứ một cách tế nhị nhất có thể, đến mức họ tin rằng tôi đã đưa ra câu trả lời chính xác.

 

'Rất tốt.'

 

Tôi đã cảm thấy danh tiếng của mình đang tăng lên. Lần đầu tiên đến hội, tôi không nghĩ điều này sẽ xảy ra đâu.

 

“Trên thực tế, lần đầu tiên khi nghe nói rằng nhà giả kim được thuê với mức giá đó, các giám đốc điều hành đã nghĩ rằng cấp trên điên thật rồi… Nhìn vào cậu bây giờ, tôi nhận ra cậu đúng thực sự là một thiên tài đấy. Ha… Cậu đã làm gì ở lại Trái đất thế?"

 

‘Thiên tài là một thuật ngữ không chính xác đâu.’

 

Lừa đảo phù hợp với tôi hơn.

 

"Tôi chưa làm bất cứ điều gì để được khen ngợi như vậy cả."

 

"Cậu đã làm việc trong một viện nghiên cứu hay gì đó sao?"

 

“Vâng, đại loại là như vậy đấy ạ. Có hơi khó để kể chi tiết mọi chuyện."

 

Tất nhiên, đó là một lời nói dối khủng khiếp rồi.

 

"Cám ơn rất nhiều. Tôi thực sự yên tâm khi có Kiyoung bên cạnh. Tôi đã nghĩ rằng giới truyền thông đang nói dối khi họ gọi cậu là một thiên tài, nhưng thật sự tuyệt vời khi có một người như vậy trong nhóm”.

 

Cảm giác thật tuyệt khi được khen ngợi, nhưng tôi biết một cái mẹo dân gian mà chắc chắn sẽ khiến tôi trông có vẻ khiêm tốn. Hơn thế nữa, đảm bảo mọi người lại khen tôi không ngớt luôn cho coi.

 

“Hahaha. Bây giờ tôi cảm thấy rất xấu hổ. Không phải như vậy đâu. Rất nhiều tạp chí đã phóng đại lên đó”.

 

“Cậu dường như là người thông minh nhất mà tôi từng thấy đó!”

 

Ngay cả người phụ nữ này, Park Gahyeon, cũng bày tỏ sự yêu mến của cô ấy đối với tôi. Chúng tôi giống nhau bởi vì chúng tôi đã bỏ rơi những đứa em của mình ở lại, và cô ấy dường như đã bị thu hút bởi tôi. Tuy nhiên, cô ấy không thể diễn đạt điều này một cách thẳng thắn được.

 

Đó là bởi vì Jung Hayan đang nhìn cô ấy bằng ánh mắt hình viên đạn, khiến toàn thân cô ấy run lên.

 

‘Mình vẫn chưa hoàn toàn chữa được cho Hayan.’

 

Cho dù có trải qua cả đời người đi chăng nữa, có lẽ nỗi ám ảnh của Jung Hayan đối với tôi cũng không thể nào chữa khỏi.

 

“Ồ, tôi lại ố dề rồi. Tôi cảm thấy rất xấu hổ trước mặt Jeong-yeon."

 

"Không đâu. Chỉ là do trí nhớ tôi tốt thôi”.

 

Tóm lại, họ bắt đầu công nhận tôi là một nhà giả kim thiên tài, tự hỏi liệu tôi có phải kiểu nhân tài ngàn năm có một không.

 

“Những nhà giả kim khác mà tôi gặp trước đây không như vậy.”

 

“Có những nhà giả kim thông minh hơn tôi ở Lindel. Điểm khác biệt duy nhất là họ không nhận được sự ủng hộ, còn tôi đã có một khởi đầu tốt. Trên thực tế, mọi thứ đều nhờ có Hội Blue mà ra".

 

"A, cậu thật khiêm tốn đó."

 

Đó không phải là sự khiêm tốn, đó là sự thật rõ ràng. Cho dù tôi có phun ra điều gì nhảm nhí vào thời điểm này, hình ảnh trong sáng của tôi cũng đã thành tượng đài và sẽ không thể nào sụp đổ đâu.

 

‘Lee Kiyoung, một nhà giả kim thiên tài từ trên trời rơi xuống.’

 

Con người thường ghen tị với những người giỏi thứ mà họ sẽ chẳng bao giờ hiểu được. Tuy nhiên, tôi lại được đối xử với sự tôn kính nhờ cái gọi là thành tựu của mình. Một khi cuộc thám hiểm hầm ngục này kết thúc, tôi sẽ có ảnh hưởng lâu dài và đáng kể ở Blue đây.

 

Điều này cũng là do Lee Sang-hee đã thất bại với nhiệm vụ của mình với tư cách là một nhà lãnh đạo tài giỏi. Tất nhiên, cô ấy không phải kiểu người bị ám ảnh bởi quyền lực. Cô ấy có tinh thần trách nhiệm, nhưng lại không thể phán đoán tốt khi phải chịu nhiều áp lực.

 

Hiện tại, cô ấy dường như cảm thấy xấu hổ về cách mình đã phản ứng dưới ảnh hưởng của lời nguyền. Cô ấy hẳn đã nghĩ điều gì đó theo chiều hướng kiểu ‘Tôi gần như đã giết tất cả các thành viên trong hội,’ hoặc ‘Công việc này không hợp với tôi.’ Sự tự trách bản thân của cô ấy thể hiện rất rõ ràng.

 

Khi tôi nghỉ ngơi, Kim Hyunsung bắt đầu nói chuyện với những người còn lại trong nhóm, không bao giờ bỏ lỡ những cơ hội mà tôi mở ra. Một lần nữa, con người hoặc là coi thường hoặc sẽ tôn kính những gì họ không thể hiểu được.

 

Từ trước đến nay, chính tôi là người đã chứng minh giá trị của bản thân mình, nhưng bây giờ, đã đến lượt cậu ấy. Cậu ấy đã di chuyển trong khi tôi đang nghỉ giải lao.

 

"Tôi thực sự xin lỗi về điều đó."

 

"Ah…"

 

“Cho dù lời nguyền có ảnh hưởng đến tôi như thế nào đi chăng nữa, tôi đáng lẽ phải giữ bình tĩnh, nhưng tôi đã khiến cậu gặp rắc rối. Tôi không còn lời bào chữa nào cả".

 

Chính Lee Sang-hee đã lên tiếng. Tính cách của cô ấy là điểm mà tôi yêu thích. Cô ấy là kiểu người sẽ xin lỗi ngay cả khi không có gì phải xin lỗi.

 

“Kể từ thời điểm này, chúng tôi sẽ điều chỉnh lộ trình của cả nhóm. Chúng tôi sẽ coi việc dọn sạch hầm ngục là ưu tiên hàng đầu hơn là giải cứu những người sống sót, và sau đó sẽ giải cứu những xác chết hoặc bất kỳ người sống sót nào sau khi hoàn thành cuộc tấn công".

 

'Cuối cùng thì cô đã trở lại.'

 

Đó là một nhận định rất hợp lý. Để cứu người chết, người còn sống không thể chết được.

 

Thứ tự chỉ bị đảo ngược, nhưng những lời của Lee Sang-hee lại có ý nghĩa rất lớn.

 

"Nhưng mà…"

 

“Tất nhiên, chúng tôi sẽ không ngừng tìm kiếm những người sống sót. Chúng tôi sẽ thay đổi đội hình và di chuyển nhanh hơn".

 

"Tất nhiên là vậy rồi."

 

"Tôi sẽ để anh Hyunsung dẫn đầu."

 

"Được thôi. Tôi sẽ cố hết sức."

 

Có vẻ như Kim Hyunsung đã lãng phí thời gian cho tới khi cơ hội hoàn hảo xuất hiện. Không có thêm thành viên nào bị ảnh hưởng bởi lời nguyền. Từ quan điểm của cậu ấy, một chút lo lắng cũng đã biến mất.

 

Kim Hyunsung nhìn tôi với ánh mắt linh hoạt tràn đầy vui sướng. Đó chắc chắn là một điều thuận lợi cho cậu ấy khi được đảm nhiệm trọng trách chính mà không có bất kỳ trở ngại nào. Nhưng vẫn có một cái gì đó đáng ngại trong cách cậu ấy thể hiện bản thân mình.

 

‘Đây có phải là sự uy hiếp không?’

 

Đấy là lòng nhiệt thành. Từ từ, các thành viên đứng thẳng, cứ như bị ma nhập vậy.

 

'Đúng vậy.'

 

Kim Hyunsung là một nhà lãnh đạo lý tưởng. Ngay cả Lee Sang-hee cũng đang nhìn cậu ấy với vẻ mặt vô hồn. Cậu ấy có thể được coi là một người hơi độc đoán. Nhưng ngay từ đầu, nhận định của cậu ấy thừa sức để loại trừ ý kiến ​​của các thành viên khác.

 

Cậu ấy đã làm những gì cậu ấy cho là đúng và nhắm thẳng đến mục tiêu. Toàn bộ phong thái của cậu ấy đều toát lên vẻ ‘Đây là đường lối đúng đắn. Hãy cùng nhau tiến lên nào.'

 

Nói một cách đơn giản, cậu ấy sở hữu sức hấp dẫn khiến bất kỳ ai cũng muốn đi theo cậu ấy - một nhà lãnh đạo lý tưởng. Mặc dù tôi không hiểu biết về hoạt động của một người cai trị, nhưng cậu ấy được sinh ra để trở thành một nhà lãnh đạo.

 

"Chúng tôi đồng ý."

 

Hiệu quả ngay lập tức. Mọi người đều tuân theo Kim Hyunsung.

 

Cậu ấy thúc giục cả nhóm di chuyển với tốc độ nhanh hơn, và vì vậy chúng tôi đã nhanh chóng thực hiện các bước của mình. Chúng tôi đã bỏ qua việc tìm kiếm bất kỳ giải pháp thay thế nào khác và chỉ tập trung vào việc tiến lên phía trước. Tôi không phàn nàn gì về việc cậu ấy dẫn dắt chúng tôi vì tôi vô cùng tin tưởng cậu ấy.

 

Chúng tôi di chuyển như thể chúng tôi không lo lắng về việc chạm trán với quái vật. Chúng tôi không hề tính đến bất kỳ cái bẫy nào có thể đang chờ đợi chúng tôi. Có điều gì đó ở sự tự tin của Hyunsung đã khiến các thành viên không cần phải lo lắng về những vấn đề nhỏ nhặt như vậy.

 

‘Thật sự là không có quái vật sao?’

 

Tôi biết có khả năng là thế, nhưng tôi không ngờ nó lại thành sự thật. Có lẽ ngục tối này chỉ dựa vào chính lời nguyền. Nếu giả thuyết đó là đúng, việc Kim Hyunsung sẽ hướng đến nơi nào là việc rõ như ban ngày. Chúng tôi sẽ tìm kiếm chủ nhân của hầm ngục và pháp sư đã thực hiện lời nguyền.

 

Khi chúng tôi tiếp tục đi bộ, cảnh vật bắt đầu thay đổi. Số lượng ngã rẽ trên các đoạn đường đã giảm bớt, và căn phòng nhỏ nơi chúng tôi bắt đầu khởi hành giờ đã trở nên vô hình. Mặc dù chúng tôi đang đi với tốc độ nhanh, nhưng có vẻ như điểm cuối của ngục tối vẫn còn rất xa.

 

Tất nhiên, có một số cuộc tấn công bằng lời nguyền, nhưng không ai bị thiệt hại nặng cả. Điều này có nghĩa là các"phương pháp điều trị" đã có hiệu quả.

 

“Các xác sống… Không…”

 

“Tôi chắc chắn đã có báo cáo mà….”

 

“Có lẽ việc nhìn thấy xác sống gần lối vào đã kích hoạt lời nguyền. Điều đó vẫn chưa được xác nhận, nhưng tôi nghĩ giả định đấy là đúng”

 

"Dù sao thì hãy luôn cảnh giác nhé."

 

"Ừ."

 

Các thi thể cuối cùng đã được tìm thấy. Họ được xác nhận là cựu thành viên Hội Blue. Tôi không cần kiểm tra chi tiết lý do tại sao họ chết, nhưng tôi có thể đoán trước được. Họ, một là tự vẫn, còn hai là đã tấn công lẫn nhau.

 

Lee Sang-hee bày tỏ sự bối rối trước điều này, nhưng cô ấy không ngăn nhóm tiến xa hơn.

 

Một lúc sau, chúng tôi bắt gặp một cánh cửa nhỏ được trang trí thô sơ.

 

Khi từ từ mở cửa ra, tôi có thể thấy một người phụ nữ đang ngồi trên ghế. Cô ấy đang nhắm mắt lại, và biểu hiện vô cùng nhợt nhạt.

 

Ngay lập tức, thông tin mới bắt đầu đổ vào cửa sổ trạng thái.

 

[Bạn đã gặp phải một ngục tối cấp anh hùng, chủ nhân của Ngôi đền kỳ quái, Thánh Juliana bị nguyền rủa. Nhiệm vụ đã được kích hoạt.]

 

[Nhiệm vụ bắt buộc cấp anh hùng được kích hoạt.]

 

[Nhiệm vụ cấp anh hùng - Loại bỏ Juliana (0/1)]

 

Chúng tôi đã đến điểm cuối cùng.

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương