Ký Sự Hồi Quy
-
Chapter 92
“Phản ứng thế nào rồi?”
“Tôi không chắc nên trả lời thế nào…”
“Cậu có chắc về điều này không? Cậu không cảm thấy điều gì bất thường, phải không?"
“Vâng, cho đến hiện tại thì có vẻ vẫn ổn. Trên thực tế, trong các thử nghiệm trước, dữ liệu tôi thu thập được cho thấy không có vấn đề gì về cơ thể, vì vậy cô không phải lo lắng về điều đó."
“Khi nào cậu sẽ làm lại một thử nghiệm như vậy…?”
Tôi đã sử dụng nó khi cố gắng lôi kéo Sun Hee-young gia nhập vào nhóm. Vào thời điểm đó, tôi đã thu được kết quả khả quan, nhưng tôi phải dừng việc nghiên cứu tổng quát vì có quá nhiều hạn chế.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ hữu ích ở một nơi như thế này. Có vẻ như những thứ nhỏ bé đều có cơ hội trở nên hữu ích trong một thời gian ngắn.
"Làm thế nào để nồng độ dày hơn một chút?"
“Cho quá nhiều vào không tốt đâu. Đây là số lượng vừa phải rồi, đặc biệt nếu cậu định sử dụng lại phép thuật sau này. Nếu không, nó có thể gây ảnh hưởng đến cơ thể".
“Không đâu, nếu cô nghĩ về việc sử dụng nó để thử nghiệm và chống lại lời nguyền, nó sẽ vượt trội hơn cả lời nguyền.”
"Được rồi, Đô đốc Lee."
“Tôi nghĩ sẽ ổn thôi nếu thử với các phản ứng tương tự.”
“Có cảm giác như chúng ta đang ở trong vòng lặp vậy.”
“Nói chính xác, chúng ta sẽ không quay lại điểm xuất phát.. Tôi nghĩ hầu hết trong số họ đã sẵn sàng cho việc này…"
“Vấn đề là cậu không hoàn toàn tự tin về kết quả, phải không?”
"Đúng thế."
“Tiếp, cậu sẽ phải viết lại công thức. Có vẻ như ngày hôm nay sẽ rất khó khăn đây".
Ngay cả việc trao đổi ý kiến đơn giản cũng có tác dụng. Tôi không thể tin rằng chỉ mới trôi qua một ngày kể từ khi tôi cảm thấy tuyệt vọng về tình hình của mình. Ai mà biết được chúng tôi lại có thể đạt được nhiều tiến bộ như vậy?
Lý do chính là bởi Hwang Jeong-yeon và tôi là một cặp đôi ăn ý.
Ban đầu, tôi chỉ định hợp tác với cô ấy vì kiếm được chức nghiệp thứ ba, nhưng mối quan hệ này hóa ra lại có lợi hơn tôi nghĩ.
Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là chúng tôi bị ràng buộc vì sự thân mật này. Chỉ là chúng tôi đã cùng nhau làm việc hiệu quả hơn. Hwang Jeong-yeon đã có thể giúp tôi ở những khía cạnh mà tôi yếu kém. Cô ấy đã giúp tôi theo nhiều cách. Tất nhiên, tôi cũng đã giúp cô ấy với tư duy đổi mới của mình.
“Nhân tiện, Jung Hayan thế nào rồi? Cậu có vẻ rất lo lắng…"
“Chúng tôi chỉ thực sự nói chuyện vào buổi tối. Tôi cảm thấy tốt nhất là nên giữ khoảng cách một chút."
"Nhưng mà…"
"Cô ấy chưa có bất kỳ hành vi bất thường nào."
"Tôi đoán vậy. Tôi có thể hiểu tại sao cậu phải vội vàng giải quyết vấn đề này ngay lập tức. Tôi chỉ cảm thấy dường như cô ấy không hài lòng với việc chúng ta dành nhiều thời gian cho nhau."
"Tôi xin lỗi về điều đó. Như tôi đã nói…"
“Tôi biết, và tôi hiểu. Những gì tôi không hiểu được là làm thế nào tôi, một cô gái chưa bao giờ ở bên một người đàn ông, đột nhiên trở thành tâm điểm của sự oán giận của cô gái khác. Giống như là tôi bị bắt quả tang ngoại tình với cậu vậy. Tôi cảm thấy có lỗi…"
Hwang Jeong-yeon cúi đầu xuống một chút.
"Trời ơi…"
“Tại sao tôi phải được miêu tả như một người phụ nữ? Ngay cả Park Deokgu cũng có thể dần có những suy nghĩ tiêu cực về tôi".
"Đừng lo. Sau khi tất cả những chuyện này kết thúc, tôi chắc chắn sẽ giúp cô đến với cậu ấy."
Nói xong, mắt Jeong-yeon trở lên lấp lánh, và cô ấy thốt lên.
"Cậu đừng có hòng quên điều đó!"
Thời gian trôi qua, các triệu chứng của Jung Hayan bắt đầu trầm trọng hơn. Tôi biết rằng thời gian tôi với Hwang Jeong-yeon bên nhau llà nguyên nhân chính của sự tiến triển này. Nói một cách đơn giản, sự ghen tị chiếm lấy tâm trí cô ấy.
Tôi biết khoảng thời gian này lời nguyền đang gia tăng với tốc độ nhanh hơn vì không phải lúc nào tôi cũng ở bên cô ấy.
Không, trên thực tế, sẽ không thể đoán được lời nguyền sẽ bào mòn sức khỏe tinh thần của cô nhanh như thế nào. Tôi thậm chí không thể biết Jung Hayan đang nghĩ gì.
Cuối cùng, đây là một cuộc đua xem ai sẽ về đích đầu tiên — trạng thái tinh thần của Jung Hayan hay thử nghiệm của tôi với Hwang Jeong-yeon.
Nếu tôi có thể tập trung hoàn toàn vào nghiên cứu, chúng tôi sẽ không gặp vấn đề này, nhưng tôi vẫn phải dành chút thời gian cho Jung Hayan để đảm bảo tính thần cô ấy không bị bào mòn quá nhiều.
Nó cũng rất quan trọng vì chúng tôi cần thời gian để tác dụng của lọ thuốc ổn định. Vào thời này, chúng tôi không thể hấp tấp.
‘Nếu chúng ta vội vàng tạo ra nó, chắc chắn sẽ có những tác dụng phụ ảnh gây ảnh hưởng xấu tới cô ấy.’
Chúng tôi phải giảm thiểu mọi tác dụng phụ càng ít càng tốt.
Tuy nhiên, không chỉ Jung Hayan cản trở nghiên cứu của tôi. Chúng tôi cũng phải tập trung vào việc vượt qua ngục tối để tìm kiếm những người sống sót khác.
Tất nhiên, chúng tôi có thể tối đa hóa kết quả thăm dò trong khi giảm thiểu nỗ lực cần thiết, nhưng nó vẫn là một bất lợi cho chúng tôi.
Bất chấp những nỗ lực của Hwang Jeong-yeon, chúng tôi đã không thực sự có nhiều tiến triển với chuyến thám hiểm của mình. Có thể là do chúng tôi chưa tìm thấy bất kỳ con quái vật nào, nhưng ít nhất chúng tôi đã có thể tìm thấy những thành tựu nhỏ với sự giúp đỡ của Kim Hyunsung.
Vì tôi đã quá tập trung vào nghiên cứu của mình, nên tôi không cập nhật được tình trạng khám phá của chúng tôi, nhưng dường như tiến độ của chúng tôi đang rất chậm. Đó thậm chí không phải là điều tồi tệ nhất.
Ngoài Jung Hayan, hầu hết các thành viên trong nhóm của chúng tôi đã hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi lời nguyền, đến mức một số người trong số họ bắt đầu nói chuyện với chính mình trong những khoảng thời gian ngẫu nhiên.
Mặc dù Kim Hyunsung đã cố gắng hết sức để kìm hãm lời nguyền, nhưng những tác dụng phụ mà chúng tôi dự đoán bắt đầu bộc phát.
Trong số tất cả những người bị ảnh hưởng bởi lời nguyền, chỉ có Lee Sang-hee bắt đầu xuất hiện một số ảnh hưởng đã nhắc đến.
"Xin lỗi nhé."
Suy cho cùng, ảo ảnh của cô ấy là về những thành viên trong nhóm mà chúng tôi cần cứu. Sự lo lắng của cô ấy tăng lên cũng như cảm giác căng thẳng của cô ấy, nhưng nó đã được dự đoán từ trước.
‘Đó là bởi chúng ta không tìm thấy một gợi ý nào, chứ đừng nói đến bất kỳ người sống sót.’
Dựa trên biểu hiện trên khuôn mặt của mọi người, tôi biết mọi người đã bắt đầu chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất có thể xảy ra-rằng không ai trong số họ còn sống. Tuy nhiên, đoàn thám hiểm vẫn tiếp tục tiến sâu vào hầm ngục và lời nguyền vẫn tấn công không ngừng vào trạng thái tinh thần của mọi người.
“Nó vẫn chưa thể được coi là hoàn hảo. Tôi xin lỗi, cậu Kiyoung."
“Ít nhất thì nó cũng có ích. Những giọng nói vẫn còn đó, nhưng những cơn đau đầu đã không còn nữa. Trên thực tế, chỉ chừng này thôi…"
“Tôi có thể gọi đó là một thành tích, nhưng… Chúng ta vẫn có thể cải thiện tác dụng của nó. Tôi xin lỗi…"
"Nỗ lực vì nó quan trọng hơn là phải hối tiếc về nó."
"Tôi biết rồi mà. Cậu có thể vui lòng yêu cầu Hayan ngừng nhìn chằm chằm vào tôi được không?"
"Tôi không thể ngăn cô ấy làm như vậy, cô biết điều đó mà."
“Tôi biết mình là một người yêu thích phim truyền hình, nhưng… thật không hay khi trải nghiệm điều này trong thực tế.”
“…”
“Tôi chỉ thích hoà mình làm khán giả.”
"Nhân tiện, cô đang đương đầu với lời nguyền như thế nào?"
“À… vẫn còn khó khăn, về mặt tinh thần. Tuy nhiên, việc tập trung vào nghiên cứu này đã giúp tôi rất nhiều. Thỉnh thoảng tôi vẫn có thể nhìn thấy ảo giác, nhưng… Cậu có trải qua điều tương tự không?"
“Có, nhưng… Tất cả đều không nghiêm trọng như vậy.”
“Thế thì, có vẻ như thử nghiệm đang dần có hiệu quả.”
Kể từ đó một thời gian nữa đã trôi qua, nhưng không có thay đổi nào trong khoảng thời gian ngắn ngủi này. Đội cứu hộ tiếp tục di chuyển về phía trước, nhưng chúng tôi không gặp bất kỳ ai. Không có một con quái vật nào và chắc chắn không có một người sống sót nào. Cảm giác như bị mắc kẹt trong mê cung vậy.
Kim Hyunsung có vẻ không bị ảnh hưởng gì cả, nhưng Lee Sang-hee thì không ổn lắm.
"Sang-hee, đây là khu vực an toàn."
"Ồ, vậy chúng ta bỏ qua cái này đi."
"Ừ?"
“Thời gian đã trôi qua khá lâu. Tôi lo lắng cho những người sống sót. Hãy nghỉ ngơi ở điểm tiếp theo nhé."
‘Cô ấy lại thế rồi’
“Nhưng, đây đã là lần thứ hai chúng ta bỏ qua…”
“Sẽ có ở trong phòng tiếp theo. Vâng chắc chắn đấy…"
"Tôi nghĩ rằng chủ nhân cần phải nghỉ ngơi."
“Không, tôi không sao. Tôi biết mọi người đều đang gặp khó khăn, nhưng hãy kiên nhẫn. Sau khi tìm thấy một người sống sót… Vâng. Nếu một người sống sót được tìm thấy…"
Tại thời điểm này, chúng tôi có thể không tìm thấy một người nào cả. Sẽ an toàn hơn nếu cho rằng tất cả họ đều đã chết và từ bỏ việc tìm kiếm.
Nói một cách hợp lý, ngay cả khi các thành viên trước đó vẫn sống sót, rất có thể họ đã bị xác sống giết chết. Có llẽ họ thậm chí đã tàn sát lẫn nhau.
“Hãy kiên nhẫn… Chúng ta sẽ tăng tốc một chút… Đúng, nhanh hơn một chút…” Sang-hee nhấn mạnh.
"Ah…"
Rõ ràng trưởng đoàn thám hiểm của chúng tôi đang chịu đựng ảo giác của chính cô ấy.
Khi chúng tôi tiếp tục di chuyển, tôi có thể thấy một số thành viên tỏ vẻ khó chịu. Một số thậm chí còn càu nhàu phàn nàn. Rốt cuộc thì ai cũng phải vật lộn với ảo giác của riêng mình.
Sẽ rất bình thường nếu thấy Park Deokgu chật vật, nhưng ngay cả Sun Hee-young lúc này cũng cảm thấy kiệt sức. Mọi người đều trên bờ vực bùng nổ.
‘Còn phải chịu đựng tình trạng này bao nhiêu tháng nữa đây?’
Đây có vẻ là tình huống tồi tệ nhất đối với các thành viên trong nhóm, nhưng đây là thời điểm hoàn hảo để Jung Hayan thực hiện kế hoạch của mình, nếu cô ấy quyết định làm thế.
"Đi nào mọi người."
“Chúng tôi đến giới hạn của mình rồi…”
"Các thành viên của hội đang chết ở bên trong đấy"
“Nhóm hỗ trợ đang gặp rất nhiều khó khăn, Lee Sang-hee.”
“…”
"Lee Sang-hee?"
Đó là thời điểm tôi nhận ra có điều gì đó không ổn.
Lời nguyền…
'Chết tiệt.'
Mọi người đều nhìn lên trên. Đó là giọng nói mà chúng tôi nghe thấy lần đầu tiên khi bước vào ngục tối. Tâm lý của chúng tôi đang dần chạm đến bờ vực của sự tuyệt vọng. Lúc này, chúng tôi sẽ dành ít sự chú ý cho việc giải cứu các thành viên trong hội và lo lắng nhiều hơn về việc tự cứu bản thân mình.
“Xin hãy niệm phép thuật phòng ngự thần thánh.”
“À, nhưng…”
“Sẽ tốt hơn là không có gì. Chúng tôi sẽ ngăn chặn nhiều nhất có thể. Các pháp sư cũng nên cố gắng ngăn chặn hiệu ứng nhiều nhất có thể".
Các pháp sư và linh mục trong nhóm làm theo lời cô ấy chỉ huy, nhưng đây không phải là thứ chúng tôi có thể chiến đấu bằng ma thuật.
Từ từ, tôi nhìn Jung Hayan, người đang mỉm cười khi cô ấy nhìn lên trên. Cô ấy không nói gì, nhưng có vẻ như cô ấy làm điều gì đó.
'Gì…'
Khi tôi cảm nhận được luồng mana phát ra từ cô ấy, tôi ngay lập tức hét lên gọi Hwang Jeong-yeon.
"Cái?"
”Đồ khốn!… Jeong-yeon, niệm chú ngay lập tức!”
Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc thực hiện kế hoạch ngay bây giờ. Mặc dù thời gian hơi sớm, nhưng tôi không thể làm gì khác.
‘Có phải vì cô ấy ghen tị với Hwang Jeong-yeon không?’
Tôi gần như chắc chắn về điều đó.
“Nhưng các phép thuật phòng thủ…”
Hwang Jeong-yeon có vẻ lo lắng, nhưng đây không phải là lúc để chần chừ.
"Nhanh lên!" Tôi kêu lên với một giọng điệu khẩn cấp.
“Được rồi, tôi hiểu rồi! Jung ổn chứ? Đây vẫn là…"
"Niệm chú nhanh nào!"
“Câu thần chú, vẫn vậy ?!”
Tôi bực bội trước những câu hỏi vô tận của cô ấy. Cô ấy dường như vẫn chưa hiểu được mức độ khẩn cấp của tình hình, vì vậy tôi phải hét lên với cô ấy một chút.
“Vì Chúa, hãy làm điều đó đi!”
Tiếng la hét bắt đầu nổ ra từ phía trước. Rõ ràng là lời nguyền đã ảnh hưởng đến một số thành viên.
Sau khi cắn viên thuốc mà tôi đã nhét sẵn trong miệng, tôi lập tức chạy về phía Jung Hayan.
"Em biết Oppa của em cũng cảm thấy như vậy mà!"
Tôi đón lấy vòng tay dang rộng của cô ấy và cúi xuống hôn cô ấy, chuyển thuốc từ miệng tôi sang miệng cô ấy.
"Em yêu anh oppa!"
‘Chết tiệt, chết tiệt …’
Tôi có thể cảm thấy ma thuật đang thâm nhập từng ngóc ngách trong cơ thể mình, và tình huống xấu nhất đã hiện lên trong đầu tôi - Jung Hayan đang thao túng tôi hoặc cố giết tôi.
Tôi không biết cô ấy đang cố sử dụng loại ma thuật nào, nhưng ít nhất nó không phải là một loại phép thuật phòng thủ. Trong thâm tâm, tôi cầu nguyện rằng câu thần chú của Hwang Jeong-yeon sẽ khởi động nhanh hơn của Jung Hayan.
Trong khi đó, mắt Hayan bắt đầu mở to.
‘Mình có bị nhìn thấy không?’
Tôi không chắc chắn. Tuy nhiên, tôi biết cô ấy có thể cảm nhận được ma thuật của Hwang Jeong-yeon đang hoạt động. Tôi sẽ không để cô ấy đạt được kết quả mà cô ấy muốn.
"Ahhh !!!"
Tôi tự thuyết phục bản thân rằng những gì cô ấy nhìn thấy là kịch bản mà tôi đã chuẩn bị khi cô ấy nhìn vào khoảng không và bắt đầu rơi nước mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook