Ký Sự Hồi Quy
-
Chapter 76
Thật ra, tất nhiên là thế, đó cũng là việc tốt khi nhận được sự tin tưởng của thủ lĩnh.Tuy nhiên, tôi không quá thích kiểu tin tưởng đặc biệt này.
Tôi không biết đánh giá bản thân mình là người như thế nào, nhưng nếu để diễn tả thì có lẽ tôi vẫn là một đứa trẻ và vẫn cần đến tình yêu và sự quan tâm nồng nhiệt của Kim Hyunsung, đặc biệt là khi nó ngày một phát triển lên.
Tôi không cần phải trả lời câu hỏi tại sao tôi cần phải nâng cao khả năng của bản thân và tìm kiếm một công việc mới, vì tôi hiểu đây là trường hợp cấp bách, nhưng tôi không quá phấn khích trước sự đánh giá quá cao này.
“Ít nhất cũng nghi ngờ tôi chút đi chứ, đồ khốn này…”
Mặc dù tôi đã xây dựng một hình tượng khá ổn cho riêng mình, nhưng tôi không đánh giá cao việc bản thân bị đặt vào tình huống như thế này. Và tôi cũng biết Kim Hyunsung đang nghĩ gì trong đầu.
"Cuộc thám hiểm này rất có thể sẽ có một kết thúc thất bại"
Đó là bởi vì những đồng đội trong nhóm của tôi phụ thuộc quá nhiều vào sự ổn định về mặt tâm lí khi tôi có mặt đã mang lại.
“Nếu anh không đi thì em cũng không đi đâu.Em sẽ không bao giờ đi đâu”
“...”
Vấn đề ở đây là Jung Hayan. Càng gần ngày đi thám hiểm cô ấy sẽ nghĩ ra càng nhiều lý do để bị loại khỏi cuộc thám hiểm.
Ngày đầu tiên sau buổi thảo luận, Kim Hyunsung đã ngay lập tức hành động để đạt được mục tiêu mà cậu ấy đã đặt ra cho cả nhóm.
Cậu ấy nghĩ rằng nếu cậu ấy thành công trong việc thay đổi công việc hoặc đạt được những chỉ số đáng mơ ước trong những ngày ít ỏi chuẩn bị cho cuộc thám hiểm, cậu ấy sẽ không phải rời khỏi cuộc thám hiểm. Tất nhiên, vấn đề vẫn là Jung Hayan không muốn tham gia nhưng cậu ấy sẽ tìm ra giải pháp khác cho vấn đề đó.
“Đương nhiên”
Đạt được chỉ số huyền thoại là một kỳ tích không thể đạt được trong một thời gian rất ngắn.Mọi thành viên đều cho thấy sự phát triển đáng kinh ngạc trong khoảng thời gian ngắn, nhưng rõ ràng là chúng tôi sẽ không đạt được mục tiêu trong khoảng thời gian này.
Jung Hayan, mặt khác, bắt đầu thể hiện cách cư xử giống với một người lường trước được cái chết.
Trong suốt khoảng thời gian chuẩn bị, cô ấy đã trải qua năm giai đoạn: phủ nhận, giận dữ, thỏa hiệp, chán nản và cuối cùng là chấp nhận.
Khoảng thời gian đầu tiến kéo dài không quá lâu. Cô ấy bắt đầu phủ nhận sự thật rằng cô ấy sẽ phải rời xa tôi trong một tháng. Trong suy nghĩ của cô ấy, những gì Kim Hyunsung nói có lẽ chỉ là một trò đùa.
Mặt khác, Park Deokgu và Sun Hee-young bắt đầu đặt tâm trí của họ vào chuyến thám hiểm sắp tới, thu dọn mọi thứ họ cần cho cuộc săn bắn.Sau đó Jung Hayan cũng phải đối mặt với sự thật.
Sự giận dữ sẽ đến sớm thôi.
‘…’
Cô ấy bắt đầu ghét Kim Hyunsung, người chịu trách nhiệm cho lịch trình thám hiểm bất ngờ này.Tôi cảm thấy hơi lo lắng một chút nhưng có vẻ như sự giận dữ của cô ấy sẽ không khiến cô ấy có ý định giết cậu ta đâu. Từ sâu bên trong, cô ấy vẫn rất coi trọng Kim Hyunsung.
Tóm lại, trong giai đoạn đầu Jung Hayan chỉ la hét trong phòng cô ấy cùng với những biểu hiện làm loạn. Cô ấy cũng thể hiện sự tức giận dồn nén bấy lâu của mình với Kim Ye-ri, vì cô ấy coi đứa trẻ là người duy nhất trong nhóm cô ấy có thể la hét ngoài tôi ra. Tôi biết cô ấy chỉ làm vậy để cố tìm cớ để bị loại khỏi chuyến thám hiểm.
Cô ấy đã cố bắt lỗi đứa bé và tận dụng mọi cơ hội để chỉ trích. Tóm lại, Jung Hayan đang cư xử đúng với bản chất của mình.
Cô ấy thậm chí còn đến gần Park Deokgu và nói xấu sau lưng Kim Ye-ri.Tính cách này của Jung Hayan thật sự không ổn chút nào.
Khi cô ấy bước vào giai đoạn tiếp theo - gia đoạn thỏa hiệp - đã có rất nhiều cuộc nói chuyện diễn ra.
Cô ấy cố gắng đưa ra những đề xuất khác nhau, cô ấy giống như bị tẩu hỏa nhập ma.
“Tôi có thể làm việc chăm chỉ. Tôi có thể tăng chỉ số của mình mà không gần tham gia vào chuyến thám hiểm. Nên làm ơn …”
Đó là cái thứ nhất.
“Thế đi cùng nhau trong vòng một tuần thì sao? Như thế sẽ hiệu quả hơn”
Đó là một cái khác.
“Em nghĩ là anh nên đi cùng, nhưng anh ấy chỉ giám sát chúng ta thôi, giống như Hyunsung vậy.”
Tuy nhiên, tôi biết là những đề xuất của cô ấy sẽ không được chấp nhận. Dù cho có thích hay không, cô ấy phải trải qua cuộc thám hiểm này mà không có tôi, và tôi phải ở lại và làm việc độc lập. Tôi cũng thừa nhận thiếu vắng sự hiện diện của tôi trong chuyến thám hiểm này là cần thiết, vì vậy tôi đã im lặng.
Sun Hee-young và Park Deokgu cũng phản ứng tương tự, nhưng ít kịch tính hơn ở một mức độ nào đó. Hoàn toàn không có động cơ để phản đối, nhưng điều này đã được chứng minh là nguyên nhân thúc đẩy Park Deokgu.
Dù sao cũng chỉ là đoán mò thôi, nhưng tôi nghĩ rằng Park Deokgu cũng đang trong giai đoạn thỏa hiệp và vấn đề ở chỗ họ sẽ tiếp cận tôi trong khoảng thời gian ngẫu nhiên nào đó.
Tiếp đó, giai đoạn khó khăn nhất đã đến – chán nản.
Đáng chú ý là cô ấy bắt đầu sụt cân và cứ đêm đến là lại dạt dào nước mắt.Cô ấy cũng thường nói rằng tình trạng thể chất của cô ấy đang bị suy giảm và cô ấy sẽ không tham gia cuộc thám hiểm vì nó.
‘Tôi thật sự ghét điều đó…’
Chầm chậm, những khoảng thời gian mà cô ấy tự lẩm bẩm với chính mình đã rút ngắn lại. Giai đoạn này không chỉ mệt mỏi với Jung Hayan mà còn cả với tôi.
Tôi cũng phát mệt với chính mình, cố gắng hết sức để giúp cô ấy bình tĩnh lại.
Tất nhiên, tôi đã cố gắng xoa dịu cô ấy bằng phần thưởng cô ấy sẽ nhận được sau cuộc thám hiểm và sự chào đón mà tôi sẽ dành cho cô ấy một khi cô ấy quay trở lại, nhưng sự thời gian một tháng ở xa tôi cũng đủ để làm phai mờ sự an ủi của tôi.
Tôi biết Jung Hayan trân trọng những nỗ lực an ủi cô ấy của tôi nhưng điều đó chỉ khiến cô ấy trầm cảm hơn. Thời gian mà chúng tôi ở cạnh nhau ngọt ngào bao nhiêu thì khoảng thời gian phải xa nhau càng đau đớn bấy nhiêu.
Giai đoạn cuối cùng cũng đã đến - nhưng không hề có sự đồng ý.
Vì tôi đã quan sát cô ấy đi qua các giai đoạn, tôi mong rằng cuối cùng cô ấy cũng sẽ được chấp nhận nhưng có vẻ như không phải vậy.
Nói một cách đơn giản, cô ấy buộc phải chấp nhận thực tế này. Dù cô ấy có khóc lóc bao nhiêu đi nữa, kế hoạch đã được định sẵn và không thể dừng lại. Đây là quyết định của cả nhóm, và đó cũng là quyết định của tôi. Jung Hayan không có lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo.
Nếu một cuộc chia ly kéo dài một tháng nhận được phản ứng dữ dội như vậy, tôi không muốn tưởng tượng tới khả năng sẽ phải xa nhau trong một năm.
Ngoài việc gặp tôi và nảy sinh những khuynh hướng kỳ lạ, cô ấy không quen với việc ở xa tôi. Là người sống một mình một thời gian dài sau khi bị gia đình ruồng bỏ, tôi không ngại việc thay đổi nhiều như cô ấy.
Tuy nhiên, ngoài những kế hoạch kịch tính của Jung Hayan, những người khác đều làm phần việc của mình để chuẩn bị cho ngày thám hiểm và họ đã chuẩn bị rất tốt.
Tôi không hiểu tại sao Jung Hayan lại không thể kiểm soát tốt tâm lý của mình, nhưng có vẻ như Park Deokgu đã hành động hơi kỳ lạ.
Sun Hee-young ban đầu cảm thấy căng thẳng, nhưng cô ấy đã sớm bắt đầu nghĩ đến chuyến thám hiểm và đã cố gắng hết sức để chuẩn bị cho nó.Mặt khác, tôi lại không biết Kim Ye-ri đang nghĩ gì.
Trong khi đó, khi nhìn mọi người cố gắng chuẩn bị cho chuyến thám hiểm theo cách của họ, tôi không cảm thấy lo lắng về việc bị tách khỏi nhóm.
‘Mọi thứ cũng không quá tệ ‘
Tất nhiên, có điều gì đó lạ lẫm đối với Park Deokgu, Jung Hayan và Sun Hee-young, vì không ai trong số họ quen thuộc với cuộc thám hiểm.
Tôi biết căng thẳng sẽ tăng lên gấp bội khi có một đứa trẻ nhỏ đi cùng họ trong chuyến đi, nhưng tôi không nghĩ nó sẽ đến mức này. Có vẻ như ngay cả Kim Hyunsung cũng dần đánh mất quyền hành của mình sau cuộc thảo luận đầu tiên của chúng tôi.
"Cậu có thực sự sẽ đi thám hiểm ở trạng thái đó không?"
“yeah, nó thật tệ nhưng điều đó là cần thiết.Tôi biết cậu đã nhận ra cách họ phụ thuộc vào bạn như thế nào rồi"
“Yeah, phải thế thôi …”
“Họ sẽ sớm nhận ra nó một khi chúng ta chính thức bắt đầu cuộc thám hiểm”
“...”
“Họ không cảm nhận được điều đó bởi cậu đã ở cùng họ trong suốt khoảng thời gian qua.Tuy nhiên, họ sẽ sớm biết tôi đang nói về cái gì trong suốt chuyến đi săn.Nếu cậu và tôi có thể ở cùng họ, sẽ chẳng có vấn đề gì, nhưng …”
Tôi có thể hiểu Kim Hyunsung đang nói về chuyện gì.
Không chỉ là chúng tôi không có kinh nghiệm săn bắn.Kim Hyunsung cũng biết rằng đã xảy ra sự cố với chính hệ thống chỉ huy của nhóm.
Nếu anh ấy và tôi ở đó, mọi thứ sẽ ổn thôi, nhưng vấn đề là nhóm của chúng tôi không có trụ cột.Cả nhóm luôn tìm đến chúng tôi để được hướng dẫn và điều đó đã cản trở sự phát triển của họ.Không quan trọng ai trong ba người Park Deokgu, Jung Hayan hoặc Sun Hee-young sẽ chủ động nhưng họ cần phải có những bước tiến đầu để quyết định được hướng phát triển.
Ngay cả khi đạt được điều đó cũng là đủ rồi.
Để nói đơn giản thì cuộc thám hiểm này là một cửa ải của họ để xác định lựa chọn tốt nhất cho cả nhóm về sau này.
‘Sẽ có tác dụng chứ?’
Thật ra, tôi cảm thấy một chút hoài nghi.Đó không chỉ là vấn đề khi tôi không ở cạnh họ.Có cảm giác như một tháng là không đủ để đóng gói và chuẩn bị tất cả những vật dụng cần thiết cho một chuyến đi như vậy.
Tất cả những gì Kim Ye-ri chọn mang theo là cung tên của con bé.
Mặt khác, Jung Hayan lại bận tâm đến ý nghĩ sẽ không gặp tôi nên hầu hết những gì cô ấy đóng gói là những thứ sẽ khiến cô ấy nhớ đến tôi.
'Cái này…'
Nhiều bang hội và nhóm đã đầu tư vào nhóm chắc chắn sẽ rút lại lời đề nghị của họ ngay lập tức nếu họ thấy các thành viên trong nhóm đang hành động như thế nào.
“Tuy nhiên… Vẫn nên chuẩn bị tất cả những thứ cần thiết.”
“Tôi đã chuẩn bị những đồ cơ bản còn đây là những thứ mà Deokgu và Hee-young mang theo.Tôi cũng lo lắng, nhưng điều này là cần thiết.Điều cần thiết là họ phải nhận ra sự khác biệt trong chuyến thám hiểm này ”.
"Tôi đồng ý."
"Vậy thì, chúng ta nên bắt đầu thôi."
"Đúng thế…"
Khi tôi và Hyunsung đi ra ngoài, tôi bắt gặp những thành viên còn lại trong nhóm, tất cả đều đang đợi chúng tôi đến.
Mặc dù Kim Hyunsung đang mang một chiếc túi lớn, nhưng cậu ấy biết rằng tất cả những thứ này hoàn toàn có thể là vô ích.Tôi không thể không thở dài khi bắt gặp cảnh Park Deokgu đang lúi húi kể về tất cả những thứ mà cậu ấy nghĩ là cần thiết cho chuyến thám hiểm.
Khi thấy tôi, những đồng đội trong nhóm của tôi bắt đầu thể hiện cảm xúc của họ.
"Đừng quá lo lắng, hyung à.Chúng ta sẽ không mất đến một tháng để thám hiểm đâu!”
Tôi khá nghi ngờ về điều đó.Thực ra tôi nghĩ rằng sẽ tốn gấp đôi thời gian để đạt được mục tiêu đề ra.
"Xin hãy điều hành mọi thứ khi tôi đi vắng, cậu Kiyoung.Tôi cảm thấy rất tệ khi tôi không thể đóng góp trong suốt chuyến đi lần này.”
Đúng như tôi kỳ vọng khi nghe điều đó từ Hee-young.
"Anh … anh ơi…”
Tôi không hề ngạc nhiên khi Jung Hayan lao về phía tôi và ôm chặt tôi với đôi mắt ướt đẫm nước mắt.
“Đừng lo cho anh, Hayan.”
Tôi lo cho cô ấy hơn.
Có lẽ tôi lo cô ấy có thể gặp một người khác mà cô ấy cho là xứng đáng với tình cảm của mình hơn, nhưng hiện tại tất cả những gì tôi có là nỗi đau khi phải chia xa.
Theo hiệu lệnh của Kim Hyunsung mọi người bắt đầu hành trình, tôi đẩy Jung Hayan ra.Nhưng tôi không bao giờ nghĩ rằng cô ấy sẽ gục ngã như vậy.
Có vẻ như cô ấy đã cố gắng dù chỉ để có thể đứng vững.Tôi không thể tiếp tục nhìn vào khuôn mặt đầy nước mũi và nước mắt của cô ấy nữa.
"Em sẽ quay lại sớm."
"Đừng lo lắng.cho anh"
“May mắn nhé.”
Chuyến thám hiểm này chắc chắn sẽ không phải là một chuyến đi xe buýt thoải mái cho tất cả mọi người.Tôi biết rằng Kim Hyunsung đã hoàn thành công việc của mình.
“Có lẽ việc chúng ta không đi cùng nhau là một việc tốt.”
Nhưng chỉ một nửa trong tôi tin vào suy nghĩ đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook