Ký Sự Hồi Quy
Chapter 45 Người đàn bà điên (3)

 

“Nếu tôi chết thì ông nghĩ Cha Hee-ra sẽ để ông yên sao?!”

 

Ông già kia lập tức câm nín trước những lời nói của tôi. 

 

Tất nhiên đây cũng chỉ là một lời nói dối trắng trợn. Nếu Cha Hee-ra ở đây, cô ta sẽ phá lên cười nhạo. Tôi cùng cô ta hầu như không giao tiếp nhiều cho lắm, nhưng cũng đủ để tôi có cái nhìn bao quát về tính cách của cô ta.

 

Những gì tôi vừa phun ra từ miệng chỉ là những lời nhảm nhí nực cười, nhưng lại chính là điều ông già kia coi trọng và coi đó là sự thật.

 

Có vẻ cảnh tượng này trong quá khứ cũng đã từng xảy ra với ông ta.  

 

Mặc kệ họ có sẵn sàng cung ứng cho chúng tôi hay không thì tôi cũng đã sẵn sàng liên hệ lại với Cha Hee-ra.

 

Thấy ông già vẫn câm miệng không nói không rằng, chắc hẳn giờ này ông ta vẫn đang nghiền ngẫm trong đầu lời nói đó. Tôi ở thế lưỡng lự vừa muốn biết những gì ông ta nghĩ lại vừa không muốn đếm xỉa đến.

 

“Vớ vẩn… Toàn là vớ vẩn…”

 

“Thế để tôi xem nó có phải vớ vẩn hay không. Ông có muốn biết không?”

 

“…”

 

Không khí trở nên quá yên tĩnh, châm rơi có thể nghe. Tôi nghĩ ván này tôi thắng ông ta.

 

Sức nặng từ cái tên đó, Cha Hee-ra của Công hội Lính đánh thuê Đỏ, có vẻ nặng đến quá sức không ai ở đây khiêng cho nổi. Việc nảy sinh xích mích khiến mối quan hệ giữa Hội Blue cùng Công hội Lính đánh thuê Đỏ trở nên căng thẳng cũng không có lợi cho họ.

 

Không ai muốn gây rối với cái công hội quái dị đó, và đó không phải chỉ vì những chỉ số huyền thoại mà họ sở hữu. Họ là một trong những công hội lớn nhất ở Thánh Chế, và cô ta lại là người sở hữu chỉ số cùng khả năng chiến đấu cao nhất, viễn siêu toàn bộ những người mà chúng tôi đã gặp ngày hôm nay.

 

Khi đặt mình vào vị trí của ông già đó, giết chết một thằng nhóc kiêu ngạo khó thuần cũng chẳng thể lấy được tiềm năng của cậu ta. Tình hình hiện tại của Hội Blue không khác gì một ngọn nến đứng giữa cuồng phong, chỉ chờ bị dập tắt.

 

‘Hử. Hóa ra là vậy.’

 

Rốt cuộc, con chó nào sủa to nhất chính là con sợ hãi nhất. Đây chính là điều mà ông tôi đã dạy cho tôi.

 

“Với Cha Hee-ra…”

 

“Cái này thì ông không cần phải biết. Chúng tôi có quan hệ từ Trái Đất hay chúng tôi là  người yêu cũng chẳng quan trọng gì cả. Điều quan trọng ở đây chính là Hội Blue, phía có quyền hiệp thương, đã táo tợn dùng vũ lực để uy hiếp một tân binh vừa mới chân ướt chân ráo vào nơi này, và điều này tuyệt nhiên không thể tiết lộ cho bên ngoài biết. Rốt cuộc, ngay cả Hội Blue cũng nao núng khi nhắc đến một thế lực đáng sợ như Công hội Lính đánh thuê Đỏ.”

 

“…”

 

“Tôi không biết nơi này hoạt động như thế nào, nhưng có vẻ như không có kẻ thù xung quanh…. Ông không muốn nhượng quyền hiệp thương mà mình sở hữu cho công hội khác, và tôi không hiểu tại sao ông lại không muốn. Tôi không đến đây để đánh nhau, tôi đến để thương lượng. Dù cứ mãi đắm trong cái gọi là vinh quang quá vãng, nhưng dường như chẳng ai có thái độ này cả, thậm chí bỏ ngoài tai lời nói của cấp trên? Hay là, năng lực phán đoán tình huống của ông tệ hại đến mức chính mình cũng chẳng nhận ra vấn đề bây giờ sao?”

 

“Mày…”

 

Tôi hơi duỗi người ra, phát hiện ra rằng bây giờ tôi có thể di chuyển. Đó là bởi vì ma lực chiếm giữ nơi này từ thời điểm tên của Cha Hee-ra xuất hiện đã mờ dần.

 

Tôi từ từ mở miệng và vẫn cố gắng giữ nguyên biểu tình của mình. Điều quan trọng hơn hết trong thời điểm hiện tại chính là tôi phải che giấu đi sự phấn khích của mình. Tôi thừa biết ằng trong trường hợp tranh luận vô nghĩa này, bên quá phấn khích sẽ thua.

 

“Nếu ông muốn chứng tỏ rằng Hội Blue là miễn phí và có bầu không khí giống như một gia đình, thì xin chúc mừng - ông vô cùng thành công rồi đấy.”

 

“…”

 

“Vấn đề là một người mà ông không ưa đảm nhận điều hành nhóm.”  

 

“Cái gì.”

 

“Ông hiểu ý tôi là gì.”

 

“Ý mày là…”

 

“Ngay cả khi ông muốn vùi nó đi nhưng vẫn có những thứ ông có thể nhìn thấy được, Seolho Lee. Ông đánh giá tôi như thế nào không thực sự quan trọng. Tôi cũng biết rất rõ rằng Kim Hyunsung và Jung Hayan là những người ông cảm thấy họ mới có giá trị. Tôi thừa biết ông chẳng ưa tôi chút nào. Ừ đúng, ngay cả giấu đi sự bài xích của ông với tôi ông cũng làm không ra hồn.”  

 

“…”

 

“Tuy nhiên, ông nên hạn chế hành động của mình đi. Bất kể ông có bao nhiều quyền lực trên cái lục địa này đi chăng nữa thì hành động của ông vẫn bị coi là một hành động thô lỗ. Tôi vẫn còn chưa trở thành cấp dưới của ông đâu.”

 

“Mày còn rất tự phụ đấy!”

 

Tất nhiên. Ai bảo do tôi phấn khích quá làm gì.

 

Bang!

 

Tôi tự động quay đầu về phía phát ra tiếng vang, Lee Seolho cũng vậy.

 

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, những gì đã xảy ra đã quá rõ ràng. Lee Sang-hee, người có địa vị không chỉ dừng lại ở một cấp dưới nhỏ nhoi, đã dùng tay đấm vào bàn.

 

"Lee Seolho."

 

“Lee… Lee Sang-hee….”

 

“Ông có biết mình đang làm cái gì không?”

 

“Đó là…”

 

“Nghiêm túc.”

 

“Sao cơ?” 

 

“Xin chúc mừng, ông chính thức bị quản chế tự do xuất nhập. Đi ra ngoài và trở về công hội đi. Tất nhiên, phải xin lỗi Kiyoung đi đã.”

 

Tôi dự đoán điều này sẽ xảy ra.

 

Chỉ có một hành động mà cô ấy có thể làm để bù đắp cho hành động lỗ mãng kia của ông già này, vì rõ ràng ông ta vẫn còn quá đắm mình ảo tưởng trong những ngày vinh quang đã qua lâu của công hội họ.

 

“Tôi là… chỉ vì công hội mà thôi…”

 

“Tôi đã nói là phải xin lỗi. Đừng để tôi nói lần thứ hai, Seolho Lee. ”

 

Đúng như dự đoán, bạn có thể thấy vẻ mặt nhăn nhó trên khuôn mặt của ông lão. Đó là một phản ứng quá phức tạp. Có sự phản bội trong đó… và thứ gì đó khác, thứ mà tôi không thể hiểu được.

 

Tuy nhiên, tôi biết chỉ có Seolho Lee mới thực sự hiểu được tình huống này. Tôi chỉ cần đợi ông ta mở miệng xin lỗi mà thôi.  

 

“Tôi xin lỗi… vì lời nói thô lỗ của tôi… thật vô lý…”

 

“Tôi chấp nhận lời xin lỗi, hồi nãy tôi cũng có chút quá khích. Cho tôi xin lỗi.”

 

“Cảm ơn cậu đã thông cảm cho.”

 

Biểu hiện của ông ta không phải là biểu hiện của một người đang thật lòng xin lỗi. Nói xong, Lee Seolho vội vàng ra khỏi phòng. Tôi đã cố gắng hết sức để không mỉm cười.

 

Khi tôi nhìn Lee Sang-hee với vẻ mặt dịu dàng, tôi thấy cô ấy cũng đang cúi đầu.

 

“Tôi thực sự xin lỗi. Đó là do sự bất cẩn của tôi mà tôi đã không thể kiểm soát tốt các thành viên trong công hội. Tôi thực sự xin lỗi. "

 

“…”

 

Tôi không thể hiểu được Lee Sang-hee vào thời điểm này. Cô ấy đã mời chào một cách cởi mở và chân thành kể từ lần đầu tiên chúng tôi gặp cô ấy.

 

Lần cúi đầu xin lỗi này không đơn giản như vậy.

 

Thật là xấu hổ cho một người như cô ấy lại phải hạ mình cúi đầu trước một tân binh, nhưng dù sao thì cô ấy cũng đã làm được và không hề do dự.

 

Thật không may, nó sẽ là một phán quyết hợp lý để kết thúc vào thời điểm này.

 

“Không, tôi cũng thực sự xin lỗi…”

 

“Không, đó hoàn toàn là lỗi của chúng tôi. Xin vui lòng…"

 

“Nếu đó là vấn đề liên quan đến hợp đồng, cô không cần phải lo lắng.”

 

“Vâng?”

 

“Tôi đã thô lỗ.”

 

“À thì…”

 

“Có vẻ tôi đã tự biên tự diễn một câu chuyện hoang đường mà chẳng hề suy nghĩ đúng đắn về lòng tự tôn của các thành viên Hội Blue. Tuy có để thương lượng đi chăng nữa thfi tôi cũng không nên nói những lời làm tổn thương công hội. Tôi không thể biện minh cho hành động của Lee cho dù thế nào đi nữa, nhưng tôi không thể nói rằng bản thân mình tốt hơn cách làm của ông ấy.”

 

“Ah… Có lẽ với Cha Hee-ra…”

 

“Tôi chỉ thực hiện một mối quan hệ nhỏ với may mắn mà thôi. Làm quen với cô ấy có lẽ cũng sẽ giúp ích cho chúng tôi.”

 

“Điều đó có nghĩa là… Tôi có thể chấp nhận nó như một cách chấp nhận hợp đồng một cách tích cực không?”

 

“Tất nhiên. Các điều khoản của hợp đồng cũng sẽ được thỏa thuận với 10.000 lượng vàng thay vì 15.000 lượng vàng. Tuy nhiên…”

 

“Vâng?”

 

“Tôi muốn cô xem xét lại những người cầm quyền điều hành chính của Hội Blue.”

 

“À…”

 

“Tôi nghĩ cô cũng hiểu được tại sao tôi lại đưa ra đề xuất này.”

 

Không có gì đảm bảo rằng tình huống như lần trước sẽ không xảy ra nữa. Cũng không có gì đảm bảo rằng Seolho Lee sẽ là người duy nhất hành động như vậy.

 

Tôi không có ý định trở thành nạn nhân của bất kỳ lão già nào muốn thử và nghiền nát tôi.

 

Nếu đó là một cuộc chiến chính trị, tôi sẽ hoan nghênh nó. Tuy nhiên, tình huống này có thể khiến tôi mất mạng lúc nào không hay.

 

“Tôi không quan tâm liệu đó là vị trí nào đi chăng nữa.”

 

Tôi đoán giá trị của mình đã tăng hơn trước.

 

Trước hết, lý do lớn nhất là bên này đã có liên hệ với Nữ hoàng đánh thuê Cha Hee-ra. Tuyển dụng nhóm của chúng tôi sẽ cung cấp chỗ cho Hội Blue cọ xát với Công hội Lính đánh thuê Đỏ.

 

Tất nhiên, đó là một lời nói dối lớn, béo bở. Không có lý do gì để màu xanh bắt đầu trộn lẫn với màu đỏ cả.

 

Nếu vậy, nắm tay đã là một lợi thế không thể quy đổi thành giá trị thực. Không chỉ như vậy, họ cũng có thể nghĩ rằng chúng tôi thích hợp làm lực lượng kiểm soát chống lại dòng nước tù đọng gặm nhấm các công hội.

 

Có lẽ, đối với cô ấy, những nhóm khó kiểm soát gây ra những vấn đề đau đầu khó giải quyết. Xem xét hành vi đột ngột chỉ vài phút trước đó, công hội này có một số vấn đề.

 

Đó là vì tôi, cho cô ấy, và cho công hội, tôi đã đề xuất họ từ bỏ một vị trí điều hành chính.

 

Nó giống như nói, ‘Để tôi sửa lỗi này cho cô đi.’

 

Tất nhiên, phải có sự khác biệt giữa kết quả tôi muốn và kết quả cô ấy muốn, nhưng tôi nghĩ cả hai bên đều muốn lọc đi dòng nước bị ô nhiễm, đều giống nhau cả.

 

“Thực tế thì…”

 

“Vâng?”

 

“Trong trường hợp các khoản trả trước, chúng tôi có thể tận dụng tối đa. Tôi thậm chí còn không nghĩ về các vị trí điều hành chính… Tôi chỉ thận trọng vì có vẻ như cậu đang yêu cầu một cấp bậc lớn hơn một chút so với tôi nghĩ. Tôi nói đúng chứ?”

 

Không cần thiết phải nói dối.

 

Tôi gật đầu, "Đúng vậy."

 

“Đồng thời… Tôi muốn nói trước với các cậu rằng bây giờ có thể khó khăn trong trường hợp cung cấp các vật phẩm cấp anh hùng. Có lẽ các cậu phải cần một chút thời gian, bởi bây giờ…” 

 

“À.”

 

‘Thế hóa ra chúng tôi còn có giá trị hơn cả tôi nghĩ.’ 

 

Tôi không biết có phải do Giới thiệu về Giả kim thuật của Ramus Tucker tình cờ bật ra từ chiếc túi ma thuật của Kim Hyunsung hay không, nhưng tôi bắt đầu xem xét các vật phẩm cấp cao nhất một cách hài hước.

 

“Cô không cần trả tiền ngay lập tức. Trừ khi thiết bị của chúng tôi có sẵn ngay bây giờ… ”

 

“À! Nếu vậy, tôi có thể cho cậu biết sau cuộc họp nội bộ được không? Sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”

 

“Tất nhiên là được. Tôi cũng biết đây không phải quyết định dễ dàng, mất chút thời gian cũng không sao cả.”

 

“Cảm ơn cậu đã thông cảm.”

 

Dù sao thì đây cũng là kết quả mà tôi đã mong đợi ngay từ đầu. Vấn đề còn lại duy nhất sẽ là những vật phẩm nào được thanh toán và tình trạng sẽ được đảm bảo cao như thế nào.

 

“Vậy thì, tôi đi trước đây.”

 

“Vâng. Cảm ơn, Kiyoung. Và một lần nữa, tôi xin lỗi vì sự thô lỗ vừa rồi.”

 

“Không không. Tôi cũng rất xin lỗi.”

 

Tôi biết tôi cũng phải nói chuyện với một người khác trước kh ngày hôm nay kết thúc.

 

‘Cha Hee-ra…’

 

Liệu có phải tôi gây tai họa không nhỉ? Tôi thực sự không biết điều gì có thể xảy ra trên lục địa này.

 

Kim Hyunsung, người nổi tiếng, có thể đột nhiên trở thành con mồi, hoặc một ông già điên rồ nào đó, như Seolho Lee, có thể xây dựng kế hoạch để trừ thử tôi.

 

Thực tế là chúng tôi sẽ không an toàn, bất kể nơi nào mà chúng tôi chọn đi chăng nữa.

 

‘Mình cần một nơi làm trụ từ bây giờ.’ 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương