Ký Sự Hồi Quy
-
Chapter 41 Tăng tiền lên thôi nào
Điều mà Hội Blue gợi ý cho chúng tôi chính là lôi kéo chúng tôi hãy đầu tư vào nơi này. Tựa như khi tôi đột nhiên trúng sổ số bằng thẻ cào vậy. Sau khi cào đi phần số bị lấp, tôi phải nộp lại cái thẻ đó lại, phía họ sẽ đưa ra một đề nghị mà tôi chưa được biết, nhưng cảm giác một khi chúng tôi từ chối nó thì chẳng khác từ chối nhận một số tiền kếch xù cả.
Đúng thế, việc một nhóm người hoàn thành chinh phạt hầm ngục hướng dẫn trong khoảng thời gian ngắn nhất mà lại có vỏn vẹn bốn người đã khiến họ vô cùng ngạc nhiên, nhưng họ cũng đủ thông minh, trước sự vụ đáng ngạc nhiên như vậy thì phải ra tay chiêu mộ càng nhanh càng tốt.
‘Mình cũng không ngu.’
Đúng hơn mà nói thì họ thực sự là loại người có máu cạnh tranh đấy.
Trở lại thực tại, tôi bắt gặp Park Deokgu đang đọc gì đó. Nghiêng đầu, tôi hỏi cậu ấy, “Em đang đọc danh mục à?”
“Đúng thế đại ca. Chúng ta rất có thể sẽ ở lại nơi này nên là em thấy tìm hiểu một tí cũng tốt. Cái nhà hàng ở chỗ này có vẻ ngon lắm đây này!”
“Thì sao?”
“Thì lúc em còn ở Địa Cầu, ông nội của em chính là đầu bếp ngôi sao Rayman Park đấy, ông là người phụ trách khoản nấu nướng ở nhà hàng của bọn em… Chỉ nhìn vào đồ ăn ông làm thì em đã chảy nước miếng ròng ròng rồi…”
“Anh hiểu rồi.”
“Đấy chính là lí do tại sao em thấy chỗ này tuyệt vời đến vậy. Có khi em cũng có thể trở thành một siêu đầu bếp như truyền thống gia đình cũng nên. Chắc chắn ông em sẽ vô cùng tự hào…”
Tôi cũng chẳng biết cái suy nghĩ này của cậu ấy có khả thi hay không nhưng tôi có thể chắc chắn rằng ông nội của Park Deokgu cũng không hề muốn cháu trai của mình phải vật lộn để sống trong một thế giới như thế này.
“Em thấy cái công hội này cũng hấp dẫn đấy chứ… Không biết mấy công hội khác lớn đến mức nào nhỉ?’’
“Chắc là cũng tương tự như Hội Blue thôi. Tuy Hội Blue của hiện tại không phồn thịnh như quá khứ nhưng kể cả khi một tỷ phý phá sản thì anh ta vẫn dư sức sống xa hoa trong ba năm. Nếu một người có thể tích tụ được nhiều của cải trong nhiều năm thì anh ta cũng sẽ hiểu được phương thức sinh tồn cho riêng mình. Anh cũng không chắc họ có muốn chiêu mộ chúng ta hay không nữa, họ cũng muốn lấy lại vinh quang trước đây…”
“Ở đây cũng vậy. Họ đối xử với em quá là hoàn hảo khiến em cảm thấy mình biến thành một người vô cùng đặc biệt ấy, với lại em cũng không thấy khó chịu về điều đó.”
“Trong tương lai, em chắc chắn còn được tôn trọng hơn bây giờ.”
“Thật sao?”
“Chắc chắn rồi.”
Cậu ấy đã chọn đúng con đường để đi. Khoảng cách từ bây giờ đến khi cậu ấy trở nên nổi danh cũng sẽ không còn bao xa.
Xét cho cùng, chúng tôi là những tờ vé số mà cơ hội trúng giải còn chưa biết ra sao. Bất cứ ai ở đây cũng đều có linh cảm rằng tuyển dụng chúng tôi mang lại khả năng chiến thắng cao đến nhường nào. Đó cũng chính là lí do giải thích cho hành động hậu đãi đến thái quá của họ dành cho chúng tôi.
“Em không nghĩ là Hayan cũng thích ở chỗ này thế đâu. Không nghĩ đến cô ấy sẽ bám anh đến vậy, anh đi chỗ nào là y như rằng cô ấy sẽ đi theo.”
‘Không nói cũng biết…’
Ngay cả khi Park Deokgu không nói, tôi cũng biết Jung Hayan quan trọng như thế nào. Cô ấy là một trong những lý do lớn nhất giúp nhóm chúng tôi trở thành một đội đáng mơ ước.
Trong tương lai, một khi chúng tôi có thể đạt được những chỉ số ma pháp huyền thoại ít ai có được, Jung Hayan sẽ là một Đại phù thủy, và Kim Hyunsung, vì thiếu một thuật ngữ tốt hơn, sẽ là một hồi quy giả đạt thành tựu tối cao, không còn hối tiếc gì như kiếp trước nữa.
Khả năng tiềm ẩn không chỉ đơn giản là giới hạn của khả năng. Nó cũng không phải là một phép đo cố định về việc một người có thể phát triển được bao nhiêu. Người chơi có đủ quyết tâm có thể vượt qua giới hạn đặt ra của chính họ hay không còn tùy thuộc vào mức độ họ sẵn sàng đối đầu với thử thách.
Đây cũng chính là nơi trí thông minh và vận hạn tăng lên.
Trong trường hợp của Jung Hayan, cô ấy sẽ sớm hoàn thành thiên chức thứ hai của mình; nhờ năng lực khống chế ma pháp lô hỏa thần thanh đến đáng sợ của cô ấy thì điều đó hoàn toàn có khả năng.
‘Một phù thủy nguyên tố.’
Đó rất có thể là thiên chức thứ hai mà tôi muốn giới thiệu cho cô ấy và thể nào Kim Hyunsung cũng sẽ đồng ý với tôi.
Không giống như tôi, Jung Hayan dường như có một sự liên kết vô hình với những nguyên tố. Trong danh sách thiên chức trước đó của cô ấy, ngay cả thiên chức như nhà giả kim cũng không xuất hiện.
Ngay từ đầu, cô ấy không có lý do gì để từ chối chọn thiên chức này cả. Chỉ số sức mạnh đã chỉ ra rõ ràng chỉ có nó mới là phù hợp nhất với Jung Hayan, cô ấy chính là một phù thủy chính cống.
Nhìn vào những con đường chúng tôi đã cùng nhau đi qua và những cống hiến mà cô ấy không tiếc bỏ ra để giúp đỡ đồng đội trong toàn bộ hầm ngục hướng dẫn thì việc cô ấy không ngừng phát triển tiềm năng là điều không đáng ngạc nhiên.
Những gì cô ấy cần là một cơ hội nhỏ nhất, và rồi các chỉ số của cô ấy sẽ tăng vọt.
Tôi không biết liệu những gì xảy ra trong ngục tối có trở thành tổn thương cho cô ấy hay không, nhưng tôi phải đảm bảo rằng tôi đã tận dụng điều này và khiến cô ấy gắn bó với tôi.
Bởi vì điều này, tôi đã tạo ra một quy tắc bất thành văn có thể được đặt giữa Jung Hayan và tôi. Bản thân điều này đã đảm bảo rằng tôi sẽ có thể gặt hái được những phần thưởng cùng với cô ấy.
‘…’
Tất nhiên, hiệu quả còn hơn tôi tưởng tượng.
Tôi chỉ bắt đầu bằng những lời khen ngợi đơn giản, dần dần tôi cố gắng làm sâu sắc thêm mối quan hệ của chúng tôi.
Lúc đầu, tất cả những gì tôi phải làm là vuốt đầu và nắm tay cô ấy, nhưng khi tôi nâng mức độ lên từng chút một, tôi bắt đầu bị ám ảnh bởi màn trình diễn của cô ấy.
Theo thời gian, cô ấy đã chứng minh rằng mục tiêu thực sự của mình không phải là đạt được sức mạnh hay sự nổi tiếng thuần túy mà là liên tục nhận được sự khích lệ từ tôi. Việc tôi tỏ ra không tán thành bất cứ điều gì Jung Hayan làm cũng khiến cô ấy khá tuyệt vọng.
Có lẽ lý do Park Deokgu nói vậy là vì tình hình hiện tại của chúng tôi. Cậu ấy hầu như không nhìn thấy tôi trong suốt cuộc phỏng vấn hồi nãy nhưng cũng đã đoán chính xác rằng có điều gì đó không ổn.
Trong số chúng tôi, không phải Park Deokgu, Kim Hyunsung, cũng không phải tôi, mà là Jung Hayan, người đã dành nhiều thời gian nhất cho việc huấn luyện cá nhân.
“Anh là người duy nhất trong nhóm luôn gây ra những sai lầm và gây khó khăn cho mọi người.”
"Không, không phải thế…"
“Lần chứng minh địa vị cùng năng lực của chúng ta để quyết định cái nhìn của Hội Blue cùng các công hội khác với chúng ta rất quan trọng. Nếu anh lại làm mọi thứ rối tung lên… Dù sao, anh rất vui vì họ đã quyết định chấp nhận chúng ta là một đội.”
“Ầy, đại ca lúc nào cũng rất tuyệt mà.”
“Người ta phải học cách làm cho bản thân khác biệt trong những việc như thế này. Anh mày không thể lúc nào cũng để bản thân dậm chân tại chỗ được, từ giờ phải thay đổi thôi.”
“Thế tại sao ngay từ đầu đại ca lại tham gia cuộc thao triển lực lượng như này làm gì?”
“Đó gần như là một thói quen đối với các vận động viên. Họ cần biết giá trị của chúng ta là bao nhiêu để họ có thể đặt cược chính xác. Tuy có hơi tệ, nhưng… Sẽ còn tệ hơn nếu anh làm mọi thứ rối tung lên.”
“Ồ, càng nghĩ về điều đó, em càng nghĩ rằng em biết tại sao Hayan lại thích anh đến thế đấy.”
Tôi cố gắng nhịn cười. Park Deokgu quá ngây thơ, thực sự rất đáng yêu. Cậu ấy không biết rằng tình cảm của Jung Hayan đã trôi qua chỉ là thích mà thôi. Phần lớn điều đó là nhờ sự can thiệp tích cực của Park Deokgu.
Tại thời điểm này, tôi bắt đầu tự hỏi liệu Park Deokgu có thực sự không biết gì như cậu ấy luôn tỏ ra hay không, hay chỉ là đang ngụy trang bản thân mình.
Tôi lắc đầu và trả lời,
"Đi thôi nào."
"Được rồi, đại ca.”
“Đi hộ nhanh hơn.”
"Gì? Không…."
Vừa đi, chúng tôi vừa nhìn nhận xung quanh nơi đây. Khung cảnh tươi tốt sáng sủa hoàn toàn trái ngược với ngục tối hướng dẫn buồn tẻ u ám.
Mội nơi khiến con người ta cảm thấy thật sang trọng, an toàn và luôn được xử lý quét tước.
Nhìn ra cửa sổ, tôi có thể thấy những người được giải cứu khỏi hầm trú ẩn đang tụ tập và làm gì đó. Có lẽ họ đang được giáo dục bắt buộc theo yêu cầu của thế giới mới này.
Lee Jihye liếc nhìn chúng tôi một chút, nhưng cô ta lại nhanh chóng tập trung vào việc khác. Nhìn theo ánh mắt của cô ta, tôi thấy một nhà xông khói.
Đã có khá nhiều người tụ tập xung quanh đó.
Quần áo của những người này trông khá sang trọng, không kể cấp bậc hay địa vị. Rõ ràng, không chỉ những người điều hành Hội Blue mới ăn mặc như vậy.
Những người với những lá cờ khác nhau, nhìn đâu đó xung quanh phòng huấn luyện giống như một giám đốc của một công ty lớn, chắc chắn trông giống như những người từ các công hội khác.
‘Máy bay thám thính?’
Đúng vậy, những người này có lẽ đang tìm kiếm tài năng.
Chỉ cần nhìn kỹ vào những khuôn mặt kia thì tôi đã hiểu ra ý đồ của họ. Những người này rất nóng lòng muốn tìm một người xứng đáng để đưa về công hội của mình.
Cuộc thao triển sức mạnh đã trôi qua được một tuần, Hội Blue đã bước đầu tìm kiếm những người mà họ cho là phù hợp để tuyển dụng cho mình.
Ngoại trừ khi tôi kiểm tra xem cô ấy thế nào, tôi đã không gặp Jung Hayan trong ba ngày.
Tôi cảm thấy đặc biệt ổn, vì tôi còn phải cân nhắc nhiều thứ trong những ngày vừa qua, nhưng có vẻ như điều đó đã khiến Jung Hayan hết sức kinh ngạc.
“Em ấy có vẻ hơi… buồn phải không?”
"Một chút."
Thực ra, tôi nhìn cô ấy mệt hơn là buồn.
Cô ấy nói sẽ đến xem ngày tôi thao triển, nhưng có vẻ như bản thân cô ấy làm không quá tốt.
Thấy cô ấy cứ nhìn xung quanh, tôi đoán là cô ấy đang tìm tôi. Đột nhiên có một người đến gần rồi nhỏ giọng nói gì đó với cô ấy. Jung Hayan giật mình quay sang người đó và ngay lập tức mặt đỏ bừng.
“Anh! Ồ… Ồ, xin lỗi! Em thật mong chờ…”
“Nhìn em hơi lạ thế?”
“Có lẽ là do em căng thẳng quá đó. Với cả… Em rời hầm ngục chưa được bao lâu. Cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.”
“Đừng lo lắng quá làm gì. Anh chắc chắn rằng mọi người ở đây đều biết trải nghiệm trong hầm ngục đau thương khốn khó như thế nào, vì vậy họ sẽ không ;àm khó dễ chúng ta lắm đâu.”
Tôi không biết ai đã đáp lại những lời của Hayan, nhưng tôi rất vui vì ai đó có thể hiểu đúng tình huống.
‘Tuy nhiên, những người còn lại …’
Tất cả những gì tôi có thể thấy là mọi người cứ di chuyển không ngừng ở mọi nơi.
Chẳng biết ở chỗ này còn có ai cam thấy tự tin không, nhưng tôi khá chắc tôi sẽ chẳng tìm được ai như vậy cả. Nhún vai, tôi đưa tay lên cao. Jung Hayan phát hiện ra tôi ngay lập tức.
‘Không được làm hỏng nó’, đây là một sự kiện quan trọng.
- Bản đồ. Nếu em đã sẵn sàng, Jung Hayan, hãy ra hiệu cho anh.
Jung Hayan gật đầu.
Nếu bất cứ ai ở đây đang chuẩn bị trước bằng cách ghi nhớ các câu thần chú, họ có thể bị coi là không an toàn.
Lần lượt nhìn thấy những người đó, tôi tặc lưỡi, rồi lại ngẫm lại kế hoạch tôi đã vạch ra rất cí thể trở thành công cốc.
‘Có khó quá không…? Khoảnh khắc mình trải qua sự hối tiếc, mình cảm nhận được luồng sức mạnh ma pháp mà chưa bao giờ nghĩ tới.’
“Hử?”
Nó trông thật nực cười, nhưng bạn có thể thấy bụi bay tung tóe quanh người Jung Hayan. Thật ngạc nhiên khi thấy rằng một hành động đơn giản như di chuyển ma lực của một người trong cơ thể lại có thể mang lại hiệu quả như vậy.
Khi tôi đứng đó, không nói nên lời, Jung Hayan tiếp tục niệm câu thần chú dài vô cùng của mình. Tất cả những người điều hành các công hội lớn bắt đầu nhìn cô ấy với vẻ mặt thất thần.
Giữa đám đông, tôi có thể nghe thấy một loạt các giọng nói bẽn lẽn.
“Báo cáolại chuyện này ngay bây giờ! Mau!"
"Này! Lấy hồ sơ của cô ấy ở đây cho tôi càng nhanh càng tốt!”
Mọi thứ đã diễn ra theo đúng kế hoạch.
Thực sự thì mọi thứ diễn ra tốt đẹp hơn những gì tôi mong đợi ban đầu. Thật vậy, tôi đã mong đợi một số thành tựu nhất định thôi, nhưng tôi không thể tưởng tượng nó sẽ đạt đến mức độ này.
Ma pháp càng kéo dài, tiếng vo ve càng trở nên to hơn.
Từ vị trí của họ, Lee Sang-hee và các thành viên khác của Hội Blue trông như đã hoàn toàn chết lặng. Tôi biết họ đang nghĩ gì. Trước đó Jung Hayan không hề cho họ biết cô ấy có năng lực mạnh mẽ đến vậy.
Một tuần trước đây đâu có mạnh đến vậy.
‘Cái gì, này là thật sao…?’
Trong thời gian này, Jung Hayan cuối cùng cũng đã niệm chú xong,
"Hiện thực hóa, bom nguyên tố!"
Qaw ahhhhhhhhhhhhhhh!
Một âm thanh vang động cực lớn phát ra từ bàn tay của Jung Hayan. Thậm chí tôi đã phải bịt tai lại. Do rung động mạnh, tôi cẩn thận phủ thêm một lớp ma pháp bảo vệ để không làm hỏng màng nhĩ của mình.
Ma pháp bí ẩn mà Jung Hayan tạo ra ngay lập tức bay đến mục tiêu mong muốn của cô - một trong những đồ vật được tìm thấy giữa chốn võ lâm.
"Cái này là cái gì…"
Qaw ahhhhhhhhhhhhhhhhh!
Khi tiếp cận nó, mục tiêu biến mất không dấu vết ngay sau vụ nổ thứ hai.
Không có tiếng hoan hô, chỉ có sự im lặng.
Tuy nhiên…
Chính sự im lặng này lại là âm thanh lớn hơn bất kì tiếng cổ vũ reo hò nào từ những người quan khán.
“Em ấy…cái gì…”
Park Deokgu quay sang tôi, “Đại ca..”
Tôi không trả lời.
“Anh có nhìn những gì em thấy không đại ca?”
Một lần nữa, tôi không trả lời. Tuy nhiên, tôi dần dần nở nụ cười.
Tôi không biết mình đã may mắn đến mức nào khi nhận được giải thưởng kinh hỉ như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook