Ký Sự Hồi Quy
Chapter 133: Săn phù thủy (3)

Chương 133: Săn phù thủy (3)

 

Ngày xét xử Ito Souta rất nhanh đã đến.

 

Bản án rất đơn giản, nhưng lại mang nhiều ý nghĩa. Những công dân Lindel từng ở trong tình thế giận dữ, nay đã cụng ly và nói rằng đây là cách giải quyết công bằng, và các nhân viên ở Celia cũng bị kích động bởi tin tức bất ngờ này.

 

Tất nhiên Ito Souta là người yêu cầu mở phiên tòa, nhưng những người ở Lindel và Celia không thể biết được điều đó. Chúng tôi không để cho bất cứ ai biết hắn là người yêu cầu, và cũng như thế, Souta cũng không bao giờ truyền được tin này tới Celia.

 

Lần trước tôi là nạn nhân, có vẻ như lần này hắn muốn giành lấy vị trí đó.

 

Tuy nhiên, điều quan trọng duy nhất đối với chúng tôi là việc hắn bị xét xử, bởi Yuno Kasugano đã ngăn chặn mọi nỗ lực thao túng quần chúng của hắn ở Celia.

 

Thực ra mọi người không cần phải biết về tình hình thực tế. Họ chỉ cần biết hắn đang đứng trước tòa với tư cách là bị cáo, và rằng Lee Kiyoung tốt bụng kia bị lôi vào âm mưu ám sát.

 

Bây giờ, thế này là đủ rồi. Mà khéo phiên tòa cũng sẽ chẳng diễn ra bình thường được.

 

Những gì họ biết về phiên toàn là mức phạt tùy theo mức độ sát thương mà Ito Souta gây lên nạn nhân Lee Kiyoung, nhưng những người nắm giữ vị trí quan trọng trong phiên tòa này cũng biết rằng nơi đó sẽ trở thành chiến trường chính trị giữa hai người bọn tôi.

 

Đó là lý do tại sao Lee Jihye thấy bất an.

 

“Nó bất ngờ quá, nên tôi không biết anh sẵn sàng chưa, oppa.”

 

“Đủ rồi, Jihye. Chúng ta đã có cuộc trò chuyện khá tích cực với thẩm phán và những người dưới quyền Giáo Hoàng rồi mà.”

 

“Thế nên tôi mới lo đấy. Tôi nghĩ tôi biết anh đang giấu điều gì, nhưng tôi cũng có điều phiền muộn mà. Dù anh nói rằng đã chuẩn bị bảo hiểm rồi, nhưng tôi không biết nó có tác dụng không… Có lẽ đây chỉ là phiên xét xử trên danh nghĩa thôi. Phiên tòa ở đây có chút khác với phiên tòa hiện đại. Nghĩ tới những gì hắn sẽ nói để biện minh… Tôi lo cũng là lẽ đương nhiên mà?”

 

“Cô không cần phải lo. Ito Souta của chúng ta thông minh ngang ta là cùng.”

 

Lúc này, Lee Jihye trầm tư nhìn tôi. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy lo lắng đến vậy. Trông cô ấy như biết điều gì đó, nhưng dường như nó không quá tệ.

 

“Tôi sẽ tin anh vậy.”

 

“Được. Cứ tin ở tôi nhé, Jihye.”

 

Dù vẫn thấy bất an, nhưng có vẻ như cô ấy đã quyết định sẽ rũ bỏ mối lo tiềm tàng này.

 

Tốt. Trên thực tế, việc Lee Jihye không quan tâm nhiều đến vậy, có nghĩa là mọi thứ sẽ diễn ra như cách tôi muốn.

 

Tôi tò mò không biết Ito Souta sẽ tấn công tôi ra sao, nhưng mọi thứ đã được tính cả rồi. Tuy nhiên, khi thấy biểu cảm tò mò không ngớt của Jihye, thì tôi đành phải lên tiếng. Nếu cô ấy biết trước có lẽ cũng sẽ không tệ đâu.

 

“Cô tò mò hả?”

 

“Nói không tò mò thì là nói dối. Tôi không để ý bởi anh bảo tôi đừng quan tâm. Chẳng phải anh hay than rằng tôi cản đường anh sao? Anh nói rằng nếu nhiều người đi cùng một lúc sẽ gây chú ý mà.”

 

“Không hẳn là vậy. Trong tình huống thông thường, sẽ tốt hơn nếu có được sự giúp đỡ của cô. Như vậy tôi có thể tạo ra một cái bẫy hoàn hảo hơn. Tôi muốn giấu cô để Ito Souta thấy rằng tôi đang cẩn trọng. Đó là bảo hiểm đấy. Cô thấy sao? Cô nghĩ nó sẽ xảy ra thế nào? Được rồi, để tôi hỏi câu này trước. Cô đã đạt được tới đâu với suy nghĩ đơn giản? Cô nghĩ kế hoạch ban đầu của tôi là gì?”

 

Lee Jihye nghĩ một lúc rồi lên tiếng.

 

“Đầu tiên là…”

 

“Ừ?”

 

“Để kết thúc đời sống chính trị của Ito Souta… Anh phải cách ly hắn khỏi cả hai phe Hoàng Đế và Giáo Hoàng. Và bằng cách…”

 

“Ừ?”

 

“Đó là loại thuốc chúng ta đang lưu hành ở Nhật Bản. Tôi có thể thấy vài thứ khác nữa, nhưng tôi nghĩ những cái còn lại chỉ là tin đồn để phân tán sự chú ý thôi. Hầu hết các tin đồn, như buôn nô lệ hay buôn nội tạng trong chợ đen, đều là bịa cả.”

 

“Cô biết à?”

 

“Tất nhiên, tôi chỉ không có chứng cứ xác thực thôi. Chỉ nghĩ vu vơ đơn giản thôi… Tôi nghĩ chắc nó là vậy. Tất nhiên tôi là người duy nhất biết chuyện này. Tôi sẽ không đào sâu thêm nữa, và nếu có thì cũng không thể bởi vùng hoạt động của tôi bị giới hạn rồi. Anh tính dùng thuốc làm chứng cứ rõ ràng và gộp nó với tất cả những hành vi phạm tôi mà Ito Souta đã làm xưa nay và chấm dứt toàn bộ sao?”

 

“Nói đơn giản xem nào, Jihye.”

 

“Kế hoạch ban đầu là kết liễu hắn bằng tin giả, rằng hội Yamato - điều hạnh bởi It Souta - buôn thuốc phiện ở Celia.”

 

“Đúng rồi đó là cái đầu tiên. Thế sao tôi lại không kể cho cô hay người khác biết?”

 

“Đó là bởi anh phải cẩn thận. Có nhiều lý do, nhưng đây là cái rõ ràng nhất rồi.”

 

“Điều đó cũng đúng, Jihye. Nhưng như tôi đã nói lúc trước, điều quan trọng ở đây là tôi phải tỏ ra rằng mình cẩn thận hết mức trong chuyện này. Tôi còn không cả nói với người đại diện cho tôi, người mà tôi tin tưởng nhất, để cậu ấy nghĩ rằng tôi đang chuẩn bị một cú hích lớn.”

 

“Cái đó…”

 

“Tất nhiên những tin tôi bịa ra đều có sức nặng cả đấy. Vụ ám sát Lee Kiyoung không chỉ là nghi lễ chuyển tiếp mà hắn phải trải qua… Nếu hắn không biết về loại thuốc phiện đang lưu hành trong thành phố, hắn sẽ bị kết tội phân phối ma túy. Chúng ta đang bắt hắn phạm tôi buôn thuốc phiện trong thành phố. Đây là hướng đi đầu tiên.”

 

“Hiểu rồi.”

 

“Nghĩ thêm một trường hợp này nữa đi, lần này là khi hắn biết về sự tồn tại của thuốc phiện.”

 

“Vâng.”

 

“Hắn sẽ biết thuốc phiện tôi phát tán là cái bẫy bởi chúng đều rất đáng ngờ. Cá nhân tôi nghĩ khả năng này cao hơn một chút, bởi hắn đã chủ động yêu cầu mở phiên tòa mà.”

 

“Tôi cũng nghĩ thế.”

 

“Hắn sẽ không dễ tìm thấy đâu. Thông tin này chỉ có Yuno Kasugano và tôi biết… Nếu hắn có khả năng, hắn có thể đã tiếp cận được nguồn tin bịa đặt kia rồi. Tuy nhiên có lẽ hắn sẽ gặp khó khăn trong quá trình điều tra. Như tôi mới nói, đây là loại công việc mà ngay cả cô cũng không bị liên lụy. Hẳn hắn đã nghĩ về nhiều thứ trong khi đào bới rồi. Vì không có bằng chứng, hắn sẽ thấy nó đáng ngờ. Chẳng hạn như…”

 

Sau khi trầm tư hồi lâu, tôi thấy Lee Jihye nhanh chóng cất lời.

 

“Chẳng hạn như đó là điều duy nhất anh chuẩn bị?”

 

“Phải.”

 

“Tôi hiểu ý anh rồi. Hưng nếu Ito Souta mong chờ cái thứ hai thì sao? Hắn đã biết trước rằng anh sẽ tống hắn đi với mấy thứ thuốc phiện… Anh sẽ làm gì nếu hắn biết bước đi tiếp theo?”

 

“Cô nghĩ bước đi tiếp theo của tôi là gì?”

 

“Nếu là anh thì tôi sẽ buộc tội Yuno Kasugano. Tiễn Yuno Kasugano và Ito Souta đi cùng nhau là ý hay nhất. Nếu Ito Souta biện minh trước tòa rằng hắn không phân phát thuốc phiện, mà là Yuno Kasugano và Lee Kiyoung, thì cô ấy sẽ là lựa chọn duy nhất để anh thoát tội, đúng không?”

 

“Phì, haha.”

 

“Việc làm chứng giả và tống cả hai đi là điều đúng đắn. Nhưng nếu bỏ Yuno Kasugano ở đây thì phí quá, oppa. Nếu tôi đúng thì tôi muốn sửa lại kế hoạch ngay. Tôi biết anh giận, nhưng thí cô pháp sư vì tên khốn đó… Không phải một kèo kinh doanh phù hợp với kinh phí đâu.”

 

“Trông tôi giống loại rác rưởi đó vậy sao?”

 

“Tôi chỉ nghĩ về mấy khả năng nếu tôi là anh thôi mà. Đó là lựa chọn hợp lý nhất rồi.”

 

“Cô nói phải. Nó rất hợp lý, nhưng tôi không có ý định gạt bỏ Yuno Kasugano đâu. Cứ cho là Ito Souta thành công tìm hiểu về thuốc phiện rồi đem tin tôi phát tán nó lên tòa đi. Cứ cho là tôi đang trong một tình huống cực kỳ nguy cấp ấy.”

 

“Ừ.”

 

“Ngay từ đầu đã sai rồi, Jihye à.”

 

“Ý anh là sao?”

 

“Đây không phải thuốc phiện.”

 

“Anh nói lại được không?”

 

“Đây không phải thuốc phiện… Đúng hơn thì, nếu tôi nói đây là thuốc phiện, thì nó sẽ thành thuốc phiện, còn nếu tôi kiểm định nó không phải thuốc phiện, thì nó sẽ không là thuốc phiện.”

 

“À…”

 

“Nếu Ito Souta không biết về sự tồn tại của dung dịch này, thì nó sẽ là thuốc phiện. Sớm muộn gì hắn cũng sẽ thành tội phạm ma túy thôi, nên hoặc cổ đứt lìa, hoặc nhận đòn chí mạng. Ngược lại, nếu chứng cứ của Ito Souta đẩy tôi vào tội buôn thuốc phiện, thì lọ thuốc này sẽ không phải thuốc phiện nữa.”

 

“Sao lại như thế được?”

 

“Sao cô nghĩ không được? Tôi là người duy nhất có thể dò ra thành phần của loại dung dịch này. Không ai rành giả kim thuật hơn tôi ở lục địa này đâu, Jihye. Tôi tạo ra dung dịch này, và cô sẽ chẳng thể biết được công thức trừ khi bổ đầu tôi ra.”

 

“A…”

 

“Tôi chỉ nói điều này với cô thôi…”

 

“Vâng.”

 

“Cô biết chất xúc tác chính của dung dịch này là gì không?”

 

“Nước thánh.”

 

“Cái gì cơ?”

 

“Là nước thánh, loại được Thánh Quốc - Vương quốc Benigore chính thức xử lý. Một khi Ito Souta nói đây là thuốc phiện thì trò chơi kết thúc. Một dung dịch làm từ nước thánh mà bị nói là thuốc phiện á? Đây không phải báng bổ thì là gì? Hahahahahaha. Hắn có thể làm gì nếu như biết đến sự tồn tại của dung dịch này chứ? Cô có thể làm gì? Có chết hắn cũng không biết dung dịch này làm từ nước thánh.”

 

“Hahahahaha. Thà chết như một tội phạm ma túy mà không biết gì còn hơn. Khoảnh khắc hắn đổ tội tôi là người phân phát thuốc phiên cố xoay chuyển tình thế, những kẻ chất vấn dị giáo sẽ được gửi đi! Hahaha. Khụ, khụ. Ờ, công nhân là hắn thông minh đấy, Jihye. Rồi sao? Ito Souta có thông minh hay ngu dốt, thì trò chơi đã kết thúc ngay giây phút lọ thuốc của tôi tuồn vào Nhật Bản rồi. Hắn đâu phải nhà giả kim.”

 

“A…”

 

“Đó là câu chuyện đã chốt lựa chọn rồi. Hahahahahahaha! Thế nên tôi mới nói hắn chọn ý tồi nhất rồi, Jihye. Nếu hắn thực sự định tấn công tôi bằng loại thuốc tôi phân phối, thì hắn lại quyết định sai rồi. Đối với dị giáo, từ thành viên trong gia đình tới hội viên bị choáng… Bởi đây là Thánh Quốc.”

 

Tôi thấy Lee Jihye đang lặng lẽ nhìn mình. Có lẽ bây giờ cô ấy đang sắp xếp lại thông tin trong đầu. Có nhiều khả năng, nhưng đây là hai cái nổi bật nhất.

 

Thứ nhất, nếu Ito Souta không biết về dung dịch này, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn chứng cứ giả rằng hội Yamato đang phân phối thuốc phiện. Hắn sẽ trở thành kẻ buôn thuốc phiện.

 

Thứ hai, nếu Ito Souta biết về dung dịch và đem chứng cứ gán tôi buôn thuốc cho tôi,tôi đã chuẩn bị sẵn công thức của dung dịch này rồi. Tôi hoàn toàn có thể bình tĩnh nói rằng tôi là người phân phát loại dung dịch tuyệt vời này. Kết cục sẽ là sự báng bổ.

 

Dù thế nào đi chăng nữa thì địa ngục cũng sẽ chờ hắn ta. Thật khó để kìm tiếng cười của tôi lại.

 

“Hahahahahahaha!”

 

Khuôn mặt của Lee Jihye nhìn tôi khi đó đã đỏ ửng.

 

“Oppa.”

 

“Ơi?”

 

“Anh thục sự rất quyến rũ đấy.”

 

“Gu của cô lạ thật đấy.”

 

“Anh cũng là một tên khốn tuyệt vời mà. Hấp dẫn lắm đấy.”

 

Tôi cạn lời trước nhận xét của cô ấy. Khi nhìn đồng hồ, tôi thấy thời gian hầu tòa sắp tới gần. Tôi liền đứng dậy mở lời, Lee Jihye khẽ gật đầu.

 

“Đi kết thúc chuyện này thôi, Jihye à.”

 

“Tôi rất mong chờ đấy, Kiyoung oppa.”

*** 

Đọc webtoon tại: Kí Sự Hồi Quy | Vlogtruyen.net


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương