Ký Sự Hồi Quy
Chapter 131: Săn phù thủy (1)

Chương 131: Săn phù thủy (1)

 

Giới quý tộc vô công rồi nghề rất thích bàn tán về người khác, và đây là chủ đề mà tôi biết ai cũng muốn nói về nó.

 

Tin tức về Ito Souta, một người đàn ông tử tế, cố ám sát một người vô tội để che giấu khiếm khuyết của hắn; tin này đủ làm chấn động vòng tròn xã giao của hắn rồi.

 

Bởi vì đó giờ hắn tự dựng lên hình ảnh tốt và thống trị xã hội như một thần tượng, thế nên nó càng có ảnh hưởng lớn.

 

Sau khi cuộc trò chuyện giữa tôi và Cha Hee-ra kết thúc, tôi cảm thấy hơi phí khi dành cả ngày để an ủi Jung Hayan, nhưng đồng thời cũng thấy phấn khởi vì những điều nghe ngóng được. Biết được Lee Jihye đang làm việc chăm chỉ là đủ khiến tôi vui rồi.

 

Dù nói chuyện là một phần kỹ năng của tôi, nhưng nói xấu lại là biệt tài của Jihye.

 

‘Hôm nay chắc mình cũng nên nói xấu chút đỉnh.’

 

Cũng lâu rồi Yuno Kasugano mới tới đây. Cô ấy lặng lẽ quỳ xuống và cúi đầu chào tôi.

 

“Dường như chủ nhân đang có tâm trạng tốt nhỉ.”

 

“Tất nhiên, không có di chứng gì như tôi nghĩ, và kế hoạch thì được tiến hành rất suôn sẻ.”

 

“Cái đó… Có đau nhiều không ạ?”

 

“Đau, nhưng không sao. Tôi uống một liều giảm đau rồi… Thú thực thì tôi không thấy hiệu quả lắm, cảm giác như phép thuật cứ quay lại trong tôi ấy… Thay vào đó, việc phân phát sao rồi?”

 

“Chúng tôi lo liệu mọi thứ đúng như chủ nhân căn dặn. Nó đã có mặt trên thị trường rồi, tỉ giá cũng có vẻ tốt.”

 

“Khoảng bao nhiêu?”

 

“Hôm nay, lợi nhuận ròng đã đạt tới 20,000 vàng, không tính những thứ được bày ở chợ đen trước đây.”

 

“Thời gian ngắn mà được vậy thì không tệ đâu.”

 

“Vâng. Càng có nhiều người mua chỉ để thỏa mãn nhu cầu cá nhân… Tôi mong nó sẽ tăng lên từng chút một.”

 

“Tốt lắm.”

 

Tôi biết là chúng có thể bán được. Xét giá cả thì công chúng có thể dễ dàng mua được, không lạ khi nó trở thành một cú hit, bởi hiệu ứng của nó có thể khiến bạn quên đi thực tại tàn khốc trong phút chốc. Nó là bản cải tiến của hợp dược tâm lý mà tôi phát triển hồi còn ở Nguyền Tự.

 

Vấn đề là loại dược liệu đó rất dễ gây nghiện.

 

Nếu được dược sĩ tư vấn thì không có vấn đề gì, nhưng không ai có thể xử lý được loại dược liệu này cho tử tế, khi mà ngay từ đầu tôi đã là dược sĩ thật rồi.

 

“Chúng ta sẽ không bị bắt đâu đúng không?”

 

“Vâng, tất nhiên rồi, thưa chủ nhân. Những mặt hàng bát trên thị trường chợ đen đã được “rửa” thông qua kênh kinh doanh của chính tôi rồi, và hội bán độc dược mới cũng đang di chuyển đi theo quy trình. Thậm chí trong hội Yamato có một số thành viên đang dùng nó mà…”

 

“Hay đấy. Có tin gì khác từ hội Yamato không?”

 

“Tôi không biết chính xác, nhưng dường như không khí của hội đó thay đổi chút xíu từ sau khi Ito Souta bị áp giải đi điều tra. Họ từ chối giao dịch với hội ta, và đang gặp gỡ những hội khác.”

 

“Cô xử vụ này à?”

 

“Hội chúng ta cũng đang cố gắng liên hệ với những hội khác. Người không phải lo đâu, chủ nhân. Ngay ở Nhật Bản thì dư luận về Ito Souta cũng không được tốt lắm.”

 

“Tốt.”

 

Lâu rồi mới nghe được mấy tin tốt vậy. Còn tuyệt hơn nữa khi biết danh tiếng của hắn ở Celia cũng rớt đáng kể. Đó hẳn là do Yozora, một hội lớn khác, đã trực tiếp buộc tội hắn.

 

Tất nhiên không thể nói ý kiến dư luận về hội Yozora là tích cực, bởi họ ủng hộ chúng tôi. Tuy nhiên điều đó sẽ được giải quyết sau khi mọi chuyện kết thúc.

 

“Nếu có gì bất thường thì báo cáo nhé.”

 

“Vâng thưa chủ nhân. Chúng tôi sẽ theo dõi sát sao.”

 

“À. Gần đây cô có thấy gì không?”

 

“Không. Cho tới giờ…”

 

“Cô có năng lực vừa tốt vừa phiền đấy nhỉ.”

 

“Tôi xin lỗi. X-xin hãy trừng phạt tôi.”

 

Kasugano lại quỳ thấp hơn nữa. Tuy nhiên đây không phải lúc thichsh hợp để đưa ra hình phạt cô ấy muốn.

 

Vì tôi nghe thấy Cha Hee-ra đang gọi mình ở bên ngoài.

 

“Cưng à? Chẳng phải cậu nói cậu có hẹn với Nữ Công tước Catherine hay sao?”

 

“À. Tôi sẽ ra ngay, Hee-ra.”

 

Giọng cô ấy có chút không thoải mái.

 

Dù bầu không khí quanh tôi có chút thay đổi, thứ thay đổi nhiều nhất lại là mối quan hệ giữa tôi và Cha Hee-ra. Dù cô ấy đã quên khung cảnh ngượng ngùng ở phòng bệnh lúc trước, cô ấy nói chuyện với tôi nhiều hơn, nhất là khi thấy Kasugano đang ở với tôi. Dường như cô ấy đang lo về chuyện cô pháp sư kia sẽ cảm thấy thế nào với tôi từ bây giờ.

 

‘Cô ấy chẳng thể hiện ra.’

 

Dù sao thì cô ấy cũng là Nữ hoàng lính đánh thuê kiêu hãnh mà.

 

Tự thân tôi không biết chính xác nguyên nhân thái độ cô ấy thay đổi, nhưng tôi biết đó là vấn đề cá nhân. Thích ai đó không phải chuyện có thể giải thích bằng lý trí được.

 

‘Dù gì thì cũng là chuyện tốt.’

 

“Tôi nên đi thôi.”

 

“Vâng. Xin cứ tự nhiên ạ.”

 

“Tôi rất biết ơn cô đấy.”

 

Nữ hoàng lính đánh thuê thì luôn là cô ấy, ngay cả vậy tôi cũng không bao giờ quên việc lo cho Yuno Kasugano. Chỉ cần nhẹ nhàng xoa đầu thôi, trông cô ấy đã hạnh phúc chẳng kém gì Jung Hayan rồi.

 

Nói cách khác, Kasugano Yuno rất dễ quản, độ khó thấp nhất luôn.

 

Vì cô ấy đã trao cả tấm thân mình cho tôi rồi, tôi không cần phải nói gì thêm nữa.

 

“Trông người thật hạnh phúc, chủ nhân.”

 

“À. Ở bên cô không chán đâu. Tại nguyền rủa Ito Souta và Nữ công tước Catherine vui lắm, nên đừng lo nhé. À, hãy tiếp tục đi làm quen với mọi người ở Thánh Quốc đi. Hẹn gặp cô lần sau.”

 

Khi mở nhẹ cánh cửa, tôi thấy Cha Hee-ra nhìn mình một lúc, trước khi nhìn thẳng sang cô pháp sư với biểu cảm kỳ lạ.

 

Lúc đầu, Kasugano vẫn cúi đầu, nhưng cảm thấy ảnh nhìn bám chặt của Cha Hee-ra, cô ấy không còn cách nào khác ngoài việc nhìn lên và đụng phải cái nhìn chằm chằm của cô nàng tóc đỏ kia.

 

“Ta nói chuyện một chút được không?”

 

“A.”

 

“Cưng à, cứ đi làm việc riêng đi. Phụ nữ cần nói chuyện. Được chứ? Pháp sư?”

 

“Vâng. Tất nhiên là được. Tôi cũng có vài điều cần trao đổi với Cha Hee-ra. Tôi khá bận, nhưng nếu không quá lâu thì vẫn sẽ kịp thôi.”

 

“Thế thì tốt. Lát gặp nhé, cục cưng.”

 

Tôi hơi sợ những gì họ sẽ nói, nhưng sẽ tốt hơn nếu không dây dưa vào. Với cả, tôi có hẹn, chia sẻ niềm vui còn quan trọng hơn đắm mình trong một cuộc trò chuyện căng thẳng.

 

Khi tôi đi cùng với những hiệp sỹ hoàng gia, những người thay mặt cho Victor Hart, tôi thấy các quý bà đang uống trà trong vườn.

 

“A, Lee Kiyoung.”

 

“Rất vui gặp mặt, Nữ Công tước Catherine và Nữ Bá tước Elisse. A! Marlin Young-ae cũng ở đây nữa. Lâu rồi không gặp mọi người.”

 

“Nghe nói cậu sẽ đến đây hôm nay nên ai cũng tham gia. Thế? Thấy đỡ hơn chưa?”

 

“Ơn trời, đi lại vẫn khó chịu chút, nhưng… tôi đâu thể bỏ lỡ cơ hội trò chuyện với các quý cô xinh đẹp ở đây được. Hẳn mọi người bất ngờ về chuyện xảy ra lần trước lắm… Cảm ơn vì đã gọi tôi đến hôm nay.”

 

“Không. Khi đó, chúng ta cũng rất tiếc vì không thể chăm lo cho cậu tử tế, bởi ta không nhận thức được tình hình lúc đó.”

 

“Đó là tình huống làm mọi người kinh hãi. Đúng hơn thì, cô không biết tôi cảm kích ra sao khi cô thăm riêng tôi đâu… Cam ơn vì đã mời tôi đến buổi gặp mặt này.”

 

“Không. Nói chuyện với Kiyoung chúng tôi cũng thấy vui lắm.”

 

Vui chứ sao lại không.

 

Tôi chưa bao giờ nhận tài ăn nói của mình xuất chúng cả. Tuy nhiên, chỉ bằng cách thể hiện sự ngưỡng mộ hay tán thưởng những gì quý cô đó nói, tôi đã nhận được sự ưu ái của họ rồi.

 

Bây giờ, ngoài là chủ đề của các cuộc trò chuyện, tôi còn là người nổi nhất trong kinh thành. Riêng việc nói chuyện với tôi đã đem lại cho họ cảm giác hơn người rồi.

 

‘Lời đồn sẽ nhanh chóng…’

 

Những quý cô đây được cho là trung tâm của những lời bàn tán, vì thế tin đồn sẽ nhanh chóng lan ra khắp tòa thành thôi.

 

Cùng lúc đó, tôi tận dụng điều này như cái cớ để nghỉ ngơi và thưởng trà. Hẳn rồi, thấy những quý cô này trò chuyện rôm rả là tôi vui rồi.

 

Họ chuyển đề tài từ chuyện này qua chuyện nọ, nhưng cuối cùng đều quay về Ito Souta.

 

“Ồ… Tôi không thấy hắn ta vậy, nhưng trông cũng hơi sợ.”

 

“Phải, đúng vậy đó. Ai mà biết hắn sẽ làm vậy trong buổi gặp mặt xã giao chứ? Nghĩ tới ngày đó mà tôi vẫn thấy bồn chồn!”

 

“Ra là Nữ Bá tước Elise cũng thấy vậy. Tôi cũng thế. Tôi cứ nghĩ hắn đáng tin lắm bởi hắn có quan hệ thân thiết với Giáo Hoàng, nhưng đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được.”

 

“Thực ra, tôi nghe được chuyện này…”

 

“A! Cô nghe được gì thế, Marlin Young-ae?”

 

“Vâng. Đây là chuyện khá khó xử… Tôi nghe được từ một người bạn bên phe Giáo Hoàng. Tôi tin mọi người nên mới kể chuyện này; vì vậy mong mọi người hãy giữ bí mật.”

 

“Tất nhiên rồi.”

 

Cá là chuyện của Marlin Young-ae sẽ phát tán khắp thành chỉ ba tiếng sau khi cuộc gặp mặt này kết thúc. Bí mật của cô ấy sẽ sớm trở thành chủ đề nóng hổi đây.

 

“Ito Souta và Sơ Ariel ở phía Giáo Hoàng…”

 

“Ừ?!”

 

“Suỵt. Hạ giọng xuống đi, Nữ Bá tước Elise.”

 

“Có tin đồn họ có quan hệ bất chính. Tất nhiên nó không được xác nhận, nhưng nghĩ đến chuyện hắn ta cứ làm này làm kia ở phía Giáo Hoàng lúc nửa đêm, thì nghe cũng có lý đấy chứ…”

 

“Thực ra, dường như không có nhiều người ưa Sơ Ariel cho lắm. Nghĩ đến chuyện gì đó cô ấy làm sau lưng ta mà xem! Tôi thấy cô ta có chút quái dị, nhưng ai mà nghĩ Ito Souta sẽ thích cô ả cơ chứ, bao nhiêu người thế mà…”

 

“Đó là bởi phe Giáo Hoàng không còn như xưa nữa rồi. À, tất nhiên tôi không có ý nghi ngờ trái tim những người phục tùng Chúa đâu, nhưng có vài người thô lỗ thật…”

 

“Thực ra đây cũng là chuyện tôi nghe từ một người bạn ở Celia, có vẻ như Ito Souta không có tiếng tốt ở Thành phố Tự do đâu.”

 

“Gì cơ?”

 

“Họ nói hắn đã có những hành vi không nghĩa hiệp như quấy rối phụ nữ và trẻ em, quấy rối những kẻ yếu thế nữa. Là người đứng đầu hội lớn, mọi người đều vờ như không biết, nhưng họ nói rằng những lời chỉ trích đó mới xuất hiện gần đây bởi ảnh hưởng của hắn đã suy yếu rồi.”

 

“À…”

 

“Có người nói hắn là chủ của thế giới ngầm, hắn mở chợ đen và đày đọa nhiều chủng tộc khác nhau nữa…”

 

“Ôi… Sợ quá.”

 

Tôi có tham gia trò chuyện hay không, không quan trọng. Danh tiếng của Ito Souta vẫn sẽ rớt xuống vực thẳm thôi.

 

Không chỉ bởi quan hệ không tốt với phe Giáo Hoàng, mà những tin đồn kì lạ về hắn bắt đầu hình thành rồi. Hầu hết số đó đều được coi là thật và sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến hắn.

 

Tất nhiên tôi chẳng thấy lý do gì để không tham gia tám chuyện cả.

 

“A. Tôi cũng từng nghe chuyện đó.”

 

‘Chà, Kiyoung. Lại nói dối rồi.’

 

“Ý tôi là, tôi từng nghe hắn có mở một chợ đen.”

 

Đây là tin đồn tôi phát tán mà.

 

“Ồ… Thật sao?”

 

“Phải. Họ nói cô có thể mua rất nhiều thứ. Thực ra, theo góc nhìn của những người tự do, có vài người bận rộn đánh giá mức độ phát triển của hội Yamato là bất thường. Tất nhiên thành tích của hội đó không giảm đi, nhưng tốc độ phát triển đó vẫn đáng ngờ nếu xét kỹ các cuộc thám hiểm và hoạt động của họ đó giờ…”

 

“Ôi, chà…”

 

“Khó để khẳng định, nhưng họ đồn rằng hội đó phát triển theo hướng xấu. À, tất nhiên nguồn tin chưa được xác thực…”

 

Kệ đi; họ vẫn sẽ tin là thật thôi.

 

“Ra vậy. Những gì cậu biết… Có liên quan không?”

 

“Có chứ. Tuy nhiên đây chưa phải thời điểm thích hợp để nói ra. Tôi cũng phải cẩn thận chút… Tôi lo rằng mình sẽ tạo ra những rắc rối vô ích.”

 

“Kiyoung bị thương đến vậy thì tôi không nghĩ đó là tin đồn đâu. Hắn ta phải cắn rứt lương tâm lắm nhỉ?”

 

“À, ừ… Trong khi đó, việc ta uống trà và nói chuyện với người đó…”

 

“Không thể tin ai trên thế giới này. Nhỉ, Marlin Young-ae?”

 

“Vâng. Nữ Công tước Catherine nói phải. Tôi phải nói cho cha nghe mới được.”

 

“Tôi cũng vậy.”

 

“Tôi cũng thế. Phải kể cho chồng tôi nghe.”

 

Thế nên tôi mới không ngừng tới đây.

 

Nếu Ito Souta ở đây, hẳn hắn sẽ cười vào tình huống kì cục này.

 

Thời gian trôi qua, những chỉ trích thậm tệ về tính cách hắn càng rõ ràng hơn.

 

“Rác rưởi.”

 

“Chẳng phải vì những người như hắn mà những công dân vô tội bị chỉ trích sao? Tất nhiên tôi không nói về Kiyoung…”

 

“Không. Tôi hiểu cảm giác của cô mà.”

 

Sao mà bỏ lỡ những cuộc họp như này được chứ?

 

‘Vui thấy bà luôn!’

 

Nghĩ tới những lời đồn tôi sẽ phát tán ngày mai đã đủ sướng điên cả người rồi.

 

Tôi có thể tận hưởng ánh nắng ấm áp, một tách trà ngon, trên hết, một cuộc trò chuyện vui vẻ.

 

‘Động lực sống là đây chứ đâu.’

 

Lời đồn thực sự giống thuốc phiện vậy.

 

*** 

Đọc webtoon tại: Kí Sự Hồi Quy | Vlogtruyen.net


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương