Ký Sự Hồi Quy
Chapter 119: Pháp sư (2)

Chương 119: Pháp sư (2)

 

‘Cái gì... Sao cô ấy lại khóc?’

 

Mắt cô ấy gần như không còn tồn tại nữa. Tôi không chắc lắm, nhưng hình như cô ấy đã bị mù. Tuy vậy, cô ấy vẫn nhìn về phía tôi. 

 

Tôi không thể hiểu tình huống hiện tại nữa. Thấy những giọt lệ lăn dài trên má cô, tôi chỉ thấy bối rối và quẫn trí. Tôi lo lắng nhìn xung quanh, nhưng rõ ràng là cô ấy đang đi về phía tôi. 

 

‘Cái gì...’

 

Cô ấy né tránh ánh nhìn rồi dừng lại một xíu. 

 

Thấy cô ấy lặng lẽ lau nước mắt đi, tôi mới thấy được là dường như cô ấy không biết mình khóc.

 

Hơn thế nữa...

 

‘Nhìn ra cảm xúc của cô ấy khó thật.’

 

Tất nhiên một phần là do tôi toàn cố để không nhìn vào cô ấy. Thật khó để thấy được rằng cô có thiên hướng của một tiên tri sa ngã, tôi còn không biết đôi mắt đó có thể nhìn thấu hiện tại, tương lai và quá khứ. Tất cả những gì tôi biết là đôi mắt của cô ấy có thể nhìn thấy tương lai xa hơn tôi thôi.

 

Nói cách khác, tôi gặp được một người mà mình không hiểu tẹo nào cả.

 

‘Chết tiệt...’

 

Không gì khó chịu hơn việc gặp một người khó đoán.

 

Tôi biết Cha Hee-ra cảm thấy không thoải mái, bởi cô ấy cũng không biết người phụ nữ này sẽ hành xử như thế nào. Chí ít thì Jung Hayan cũng đã thành thực với cảm xúc của mình. Cách mà pháp sư này chọn phản ứng vượt xa dự tính của tôi.

 

Bảo sao tôi không hiểu được cô ta. Khi tôi lùi lại phía sau, Cha Hee-ra tiến lên phía trước một bước.

 

‘A, Cha Hee-ra...’

 

“Cô đang làm gì vậy.”

 

“Cũng lâu rồi nhỉ, Cha Hee-ra.”

 

“Ừ, cũng lâu phết rồi... Cơn gió nào đưa cô tới đây vậy? Lại còn chảy nước mắt vậy chứ...”

 

“À, không có gì. Tôi chỉ đến chào thôi.”

 

“Chào ai chứ? Ta có thân nhau đến vậy đâu. Không, dường như cô có chuyện muốn nói với bé cưng của tôi hơn là tôi thì phải... Tôi nói đúng chứ?”

 

“Không phải vậy. Tôi chỉ... Tôi thực sự chỉ muốn chào thôi mà, Cha Hee-ra.”

 

“Cô biết chúng tôi có đôi chút nhạy cảm bởi vì mấy tên khốn ở Celia không?”

 

Cô ta im lặng.

 

“Tôi không biết cô có liên quan không, nhưng thú thực là mấy tên rác rưởi đằng kia trông không ổn lắm. Tôi nghĩ tôi nên biết cô đang tính làm điều dơ bẩn gì. Cô đến chào tôi trong tình cảnh này... Đúng là người đàn bà ngốc. Nếu không có thành trì vững chắc thì cô tiêu tùng lâu rồi.”

 

“Tôi thực sự không biết... chính xác chuyện gì đang xảy ra nữa...”

 

“Nếu không biết thì im lặng và biến khỏi tầm mắt của tôi đi. Tôi không rõ là cô không biết thật hay chỉ đang giả vờ thôi, nhưng bé cưng của tôi có vẻ hơi khó chịu rồi đấy.”

 

Tôi chẳng có vấn đề gì với Yuno Kasugano cả, nên tôi thấy Cha Hee-ra có hơi quá đáng rồi. Nhưng mà việc nhạy cảm từ sau trận tấn công ở Lindel cũng đúng thôi.

 

Tất nhiên, nếu để ý biểu cảm khác thường của pháp sư thì Cha Hee-ra phản ứng vậy cũng hơp lý.

 

Dựa vào cuộc hội thoại giữa Cha Hee-ra và Victor, cô pháp sư kia cũng chẳng mấy hào hứng về cuộc họp này. Tuy nhiên cô ta vẫn đến sớm và ‘chào’ chúng tôi, xét theo lẽ thường thì đáng nghi đấy.

 

Ngay lập tức, những người đứng gần Yuno Kasugano nghe được những lời lẽ của Cha Hee-ra cũng không mấy dễ chịu.

 

“Lúc nào cô cũng gay gắt nhỉ, Cha Hee-ra.”

 

“Tôi bảo im đi cơ mà, đồ rác rưởi.”

 

Pháp thuật bắt đầu hình thành khi mọi thứ lên cao trào. Phải tới lúc này Yuno mới cất lời.

 

“Ôi, không, Mọi người, dừng lại đi. Tôi nghĩ tôi hành xử hơi quá nóng vội rồi.”

 

“Gửi Cha Hee-ra, và cả những người khác nữa. Chúng tôi thành thật xin lỗi về những bất tiện do chúng tôi gây ra. Và nếu Celia có làm gì sai, chúng tôi xin thay mặt họ gửi lời xin lỗi.”

 

Yuno cúi xuống, giọng cô hướng về phía chúng tôi. Ngay cả Victor cũng lặng yên nhìn và ra hiệu cho Cha Hee-ra phản hồi lời xin lỗi chân thành này.

 

Tôi có thể hiểu cho anh ấy. Sau cùng, một trận đánh giữa hai chiến binh quyền lực nổ ra ngay giữa lòng đế quốc cũng không phải chuyên gì hay ho.

 

“Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô.”

 

‘Không tệ đâu, Cha Hee-ra à.’

 

“Vậy tôi xin phép rời đi trước. Chúc mọi người vui vẻ...”

 

Nữ hoàng Lính đánh thuê Đỏ gật đầu, rồi cô pháp sư quay lại con đường ban nãy cô đến. Một giọng nói bỗng truyền đến tai tôi.

 

“Khi nào rảnh thì tới phòng tôi. Nó ở tầng 2 toà nhà phía Tây.”

 

‘Cái gì...’

 

Khi nhìn quanh, tôi nhận ra bản thân mình là người duy nhất nghe thấy tiếng gọi đó.

 

“Hy vọng cậu sẽ tới.”

 

‘Tình huống quỷ quái gì đây...’

 

Chẳng có thứ gì hợp lý ở đây cả. Sao cô ấy lại tìm tôi? Cô ấy thực sự khóc vì tôi sao?

 

Sao cô ấy lại mời tôi đến phòng riêng của mình chứ, mọi thứ cứ như bị che phủ bởi một lớp màn vậy.

 

‘Không phải để có một đêm nóng bỏng đâu chứ nhỉ...’

 

Nếu tôi đang ở một quán bar trong khách sạn nào đó, hẳn tôi đã tận hưởng lời mời đó rồi.

 

Rõ ràng là tôi cần thêm thông tin. Lúc này, tôi thấy Cha Hee-ra đang nhìn về phía tôi và than vãn.

 

“Không thể hình dung ra cậu nghĩ gì nữa, khiếp quá.”

 

“Cô biết cô ấy sao, Cha Hee-ra?”

 

“Mới nói chuyện hai lần thôi. Thật thú vị khi thấy cô ta nói chuyện như vậy... Đây là lần đầu tiên cô ta nói dài như vậy đấy.”

 

“Nghe nói cô ta đến đây khoảng 5 năm trước, trước cả khi lập hội ở Celia. Cô ta là Chủ Hội Yozora, một hội mới nổi lên, giờ rất thành công. Thú thực thì tụi tôi không biết gì nhiều về cô ấy. Có người nói cô ta có thể thấy được tương lai, quá khứ hay gì gì đó, có người nói không. Nghe có vẻ hơi nhảm nhí, nhưng nhìn cách cô ấy hành xử thì... Chà, chắc cũng đâu thể nói là cô ấy nói dối nhỉ? Tôi không biết nhiều điều về cô ấy lắm.”

 

“Đừng nhìn tôi như vậy chứ, cưng à. Chắc những bằng hữu Lính đánh thuê Đỏ và Thiên Nga Đen của tôi sẽ biết về họ. Lát họ đến thì ta hỏi xem sao.”

 

“Okay”

 

”À, có một điều tôi biết chắc về cô ta đấy.”

 

”Là gì thế?”

 

”Người phụ nữ đó bị mù.”

 

”À, ừ, tôi cũng biết có nhiêu đó...”

 

Tôi cảm thấy không thể dựa vào người thông thái như Cha Hee-ra. Ngay từ đầu, lẽ ra tôi phải chuẩn bị bản thân cho phù hợp hơn chút.

 

”Oppa, người phụ nữ đó lạ thật.”

 

”Vậy sao?”

 

”Vâng. Cô ta có gì đó lạ lắm... Em không lý giải được.”

 

Jung Hayan không hay mở lời với mọi người, nhưng cô ấy đã tỏ thái độ không ưa Yuno Kasugano cho lắm.

 

Tôi thấy khá ngại khi cô ấy cứ bám lấy tôi như vậy.

 

”Ê lão già, tụi này cứ vậy mà vào được không?”

 

”Được, được. Giờ thì, ăn ở đâu đây...”

 

”Chúng tôi chỉ ăn một chút ở nhà hàng này thôi. Không, cho người đem lên phòng đi. Hai tiếng sau... Tôi hơi mệt sau chuyến bay dài vừa rồi.”

 

”Cô mới nói gì về việc đấu nhau hả?”

 

”Tôi không có hứng nói đâu.”

 

”Thôi, muốn làm gì thì làm. Như tôi thường nói, tạo những rắc rối vô dụng...”

 

”Biết rồi, biết rồi, tôi không nên gây sự. Tôi không thể không nhạy cảm được... Cậu biết chuyện gì xảy ra ở Lindel không?”

 

”“Tôi biết chứ, nhưng Hee-ra này, nếu cô muốn phản đối gì thì phải thông qua các cơ quan. Cô nóng nảy quá đấy...”

 

”Tôi biết.”

 

”Chậc. Lên tầng đi.”

 

”Hẹn mai gặp.”

 

Coi cách Cha Hee-ra di chuyển quanh nơi này khiến tôi nghĩ về việc những người ở đây đối xử với cô tốt như thế nào.

 

“Đồ ăn ở đây không tệ. Nó có hơi nhão, nhưng ăn một lúc là quen. Đi về phòng trước đi.”

 

Bởi đây là lần đầu nên tôi và Jung Hayan không còn cách nào khác ngoài dựa vào Cha Hee-ra. Cá là chúng tôi trông như hai con cún chạy theo mẹ vậy.

 

Sau khi xuống nhiều tầng lầu, chúng tôi tới được trước cửa phòng của Cha Hee-ra.

 

Khi tôi mở cửa, một không gian rộng lớn đón chào tôi.

 

Nơi này thật là rộng quá đi, chắc có thể chứa được 4-5 người ở. Tôi chưa từng tới khách sạn đắt tiền bao giờ, nhưng tôi biết chẳng có phòng hạng sang nào sánh bằng nơi đây.

 

”Tôi có nhiều phòng mà, nên cứ chọn đại đi. Có hai nhà vệ sinh đấy.”

 

”Tuyệt quá.”

 

”Đó là bởi đây là căn phòng tôi có từ đế quốc đấy... Cũng có ích đấy chứ? Thực ra lâu lâu ở lại nghỉ ngơi chút cũng được. Tôi không thích mấy thứ này lắm, nhưng tận hưởng cảm giác xa hoa cũng sướng mà. Cứ tự nhiên trong lúc chờ đồ ăn nhé. Ta có khoảng hai tiếng. Tôi có chút việc nên phải ra ngoài bây giờ.”

 

”Được thôi.”

 

”Nếu thấy chán thì đi loanh quanh cũng được. Không có ai làm gì cậu đâu. Khu vực này không có gì nguy hiểm hết.”

 

”Được. Okay.”

 

Chắc phải có lý do gì đó Cha Hee-ra mới đến sớm như vậy. Tôi không chắc nữa, nhưng hẳn là công việc khẩn cấp. Trông cô có vẻ hơi bận trong khi sắp đồ ra ngoài và đóng cửa lại.

 

Ngay khi cô ấy rời đi, Jung Hayan nhảy lên một trong những cái giường êm ái, chìm đắm trong sự thoải mái mà nó đem lại. Tôi nghĩ sẽ thưởng cho bản thân ít gió trời nhưng rồi lại thôi.

 

’Chắc mình cũng phải làm gì đó thôi.’

 

Tôi không thể để ý Jung Hayan lúc này được, lý do cũng rõ ràng rồi. Tất cả là vì người pháp sư kia.

 

’Tôi muốn cậu đến phòng tôi khi rảnh. Nó ở tầng 2 toà nhà phía Tây.’

 

Giọng nói đó cứ mãi thầm thì và lặp đi lặp lại trong đầu tôi.

 

Đó có thể là một cái bẫy, nhưng tôi cá chẳng ai dám hại tôi khi đang ở gần thủ đô đâu.

 

Hơn thế nữa, tôi e là cô ấy biết về năng lực của con mắt trong tâm trí tôi, tôi không thể tránh khỏi việc đi tìm cô ấy.

 

Dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa cũng phải nói chuyện ít nhất một lần.

 

Không quá khi nói con mắt trong tâm là chủ lực kinh tế của tôi. Đó là vũ khí duy nhất tôi có thể dùng với chỉ số thấp, tôi thực sự không thích việc thứ vũ khí này bị người ngoài biết đến.

 

’Cha Hee-ra đi ra ngoài rồi...’

 

Nếu có cơ hội thì đây là lúc thích hợp nhất. Trong viễn cảnh tệ nhất, tôi phải tìm cách để cắt đuôi được cô ấy.

 

”Hayan.”

 

”Dạ?”

 

”Anh nghĩ anh phải ra ngoài một chút đây.”

 

”À, được thôi!”

 

”Em đợi ở đây được không?”

 

”Đừng lo. Anh sẽ quay lại sớm thôi.”

 

Dù có vẻ hơi do dự nhưng Jung Hayan cũng không chặn tôi lại. Tôi bỏ đi trước khi thấy vẻ mặt như con cún bị bỏ rơi của cô ấy.

 

Khi đi trên đường, tôi phải hỏi thật nhiều người hầu về hướng đi, để lại thật nhiều ấn tượng cho họ. Họ cần phải biết về nơi tôi sẽ đến ngộ nhỡ tôi đang lao vào một cái bẫy.

 

’Nếu đó là cái bẫy...’

 

Tôi thấy lo lắng, nhưng cũng biết là không chắc chắn. Nếu có chuyện gì, tôi biết Jung Hayan sẽ nhận được tín hiệu ngay lập tức.

 

Khi tiến đến chỗ pháp sư, tôi nhét tay vào túi và xoa Juliana.

 

’Ngay cả Juliana cũng không phản ứng gì...’

 

Nó không coi Kasugano là kẻ thù.

 

Nhưng tôi vẫn cảnh giác. Nếu tôi ra đi ngay lúc này, mọi nỗ lực xử lý chuyện của Lee Seolho sẽ đổ sông đổ bể, và những vấn đề ở Lam Hội sẽ lại nghiêm trọng hơn.

 

Tôi thấy bóng dáng vài thành viên Hội Yozora đang canh gác khu vực này. Họ chào đón tôi như thể đã được dặn trước.

 

’Cái quỷ gì đây...’

 

”Cậu có thể vào phòng này.”

 

”À, được thôi.”

 

”Nhưng mà, vũ khí đó...”

 

Một người đàn ông nhìn vào Juliana, nhưng không thể nói rõ ra từ cần nói. Lúc này một giọng nói vang lên từ phía sau cánh cửa họ gác.

 

”Không vấn đề gì đâu. Cho cậu ấy vào đi.”

 

”Vâng thưa pháp sư.”

 

Vào giây phút cánh cửa mở ra, tôi thấy Kasugano Yuno nhắm mắt lại và quỳ xuống. Không biết có hiểm nguy nào đang chờ tôi hay không, nên tôi nắm lấy Juliana một lần nữa. Nhưng nó vẫn chẳng phản ứng gì cả.

 

”Tôi chờ cậu mãi.”

 

”Có chuyện gì thế?”

 

”Chà...”

 

”...”

 

”Ôi, Chủ Nhân.”

 

”Cô ấy đang nói cái quái gì vậy?”

 

Cô ấy cởi áo ngoài, từ từ quỳ xuống trước mặt tôi. Quả là một cảnh ấn tượng.

 

Lệ lại rơi trên bờ má Kasugano, trong khi niềm vui được lộ rõ. Có vẻ như không lừa dối gì, nhưng tình huống này thật quá đỗi kỳ lạ đối với tôi.

 

”Ôi, Chủ Nhân của tôi. Tôi đã đợi ngài rất lâu rồi.”

 

’Ôi không cô ta đúng là đồ điên mà.’

 

“Hãy lột trần và trừng phạt người hầu tệ hại này đi... Thưa Chủ Nhân.”

 

’Chết tiệt...’

 

Khi nhìn quanh, tôi thấy những vật dụng kỳ quặc mà trước đây chưa thấy bao giờ.

 

”Xin hãy trừng phạt tôi đi... Chủ Nhân hỡi, Chủ Nhân ơi.”

 

”Điên mất thôi!”

 

Tôi cố mở cánh cửa phía sau mình ra, nhưng nó không tài nào nhúc nhích.

 

”Xin hãy trừng phạt con lợn hèn kém này...”

 

”Cho tôi ra khỏi đây!”

 

Trong tình cảnh này, tôi chỉ còn cách hét lên.

 

*** 

 

Đọc webtoon tại: Kí Sự Hồi Quy | Vlogtruyen.net

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương