Ký Sự Hồi Quy
-
Chapter 116: Đường thủy (1)
Chương 116: Đường thủy (1)
"Jung Hayan tỉnh rồi."
Tin tức được đưa đến ngay sau khi Cha Hee-ra vừa rời đi.
Thời điểm này mà đến thì có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng nếu nói rằng điều này làm tôi thấy không vui thì thật là giả dối. Những gì đã xảy ra với cô ấy vẫn còn hiện lên như một thước phim sống động trong đầu tôi.
Thật nực cười, nhưng tôi lại muốn gặp cô ấy ngay lập tức. Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là tôi yêu Hayan, nhưng đâu có ai cấm tôi không được có cảm tình với cô ấy, phải không?
Vẫn còn sớm để gọi đây là tình yêu. Hơn nữa, việc cô ấy đã cứu mạng tôi có lẽ đã ảnh hưởng đến cảm nhận thực sự của tôi về cô ấy.
"À. Tốt hơn là tôi nên đến thăm cô ấy. "
"Vâng ạ."
“Hôm nay tôi sẽ để cho Hội Chủ đảm nhận việc kiểm tra lại tiến độ. Cậu Park Jung-gi và cô Mi-young, vui lòng xem lại hướng dẫn sau khi đã hoàn thành mọi công việc nhé.”
"Vâng, tất nhiên rồi ạ."
Sau khi vỗ vai cả hai, tôi để họ ở lại cùng với Kim Hyunsung trong đau khổ và bắt đầu đi đến nơi Jung Hayan bị giam giữ.
Bên trong khá yên ắng nên chắc có lẽ tôi là người đầu tiên đến đây.
"Hayan."
“Ô-Ôi…”
Mỗi ngày tôi đều đến thăm Jung Hayan, nhưng đây là lần đầu tiên tôi đến thăm mà cô ấy vẫn còn tỉnh táo. Tuy thế, nhưng Hayan trông có vẻ chán nản, thậm chí là sợ hãi.
'Có lẽ…'
Đó hẳn là vì những lời thô lỗ mà tôi đã hét vào mặt cô ấy trước khi cô ấy sợ đến ngất đi và bảo cô ấy tránh ra. Vậy nên, việc cô ấy có phản ứng như vậy cũng là lẽ đương nhiên. Chắc bây giờ cô ấy đang cảm thấy tôi rất ghét cô ấy.
Jung Hayan lúc đó đang ở trong tình trạng không được ổn định, nhưng cô ấy hẳn vẫn nhớ những gì tôi đã nói.
Không biết tại sao tôi lại cảm thấy hơi xấu hổ khi nói lời cảm ơn, chắc vì bầu không khí đang khó xử như thế này. Tôi biết cô ấy có lẽ cũng đang cảm thấy giống vậy.
Tuy nhiên, tôi nhanh chóng nhận ra rằng mình không cần phải nói bất cứ điều gì cả. Thời điểm tôi dang rộng vòng tay mình, Jung Hayan đã bước đến và ôm chặt lấy tôi.
“O-Oppa… H-Hic…”
"Hayan, anh cảm ơn và xin lỗi em."
“Oppa…”
Jung Hayan dùng việc này làm cái cớ để dụi đầu vào ngực tôi. Ngay cả những thói quen kỳ lạ của cô ấy ngày hôm nay cũng trông rất đáng yêu.
Trông cô ấy khỏe mạnh hơn bình thường, nên những lo lắng trong lòng tôi cũng bắt đầu tan biến.
"Em đã đau nhiều lắm, phải không?"
Tôi chậm rãi vuốt ve tấm lưng chằng chịt những vết sẹo của cô ấy. Đó là điều khiến tôi lo lắng nhất.
Tuy nhiên, khi khẽ vén áo cô ấy lên, môi tôi đã bất giác thốt lên một tiếng đầy vui sướng.
"Không hề để lại sẹo."
Trong khi đó, Jung Hayan đang nhìn chằm chằm vào tôi với khuôn mặt đỏ bừng. Tôi nhận ra và nhanh chóng kéo áo cô ấy xuống, má tôi đỏ ửng lên.
Tất nhiên, biểu hiện của cô ấy chuyển sang vẻ thất vọng khi tôi làm vậy.
“Giờ em ổn rồi, cảm ơn trời đất.”
“Ah… Chà, cảm ơn vì sự quan tâm của anh, Oppa.”
“Việc anh lo lắng cho em là lẽ tự nhiên mà. Lần sau em không được làm như vậy đâu đấy, Hayan. ”
"Tất nhiên ạ…"
"Anh không muốn em bị thương đâu."
"Vâng, Oppa."
Khi tôi nhẹ nhàng vuốt ve má cô ấy, cơ thể cô run lên, giống như một con thú nhỏ đang sợ hãi vậy. Mặc dù không khác nhiều so với mọi khi, nhưng có lẽ lần này tôi đã phải nhìn cô ấy với ánh mắt khác.
Tôi chân thành biết ơn và rất lo lắng cho sức khỏe của cô ấy. Chắc hẳn cô ấy đã phải rất vất vả khi cố gắng thích nghi với ánh nhìn của tôi lúc này. Hiện tại tôi có thể hiểu tình cảm của Jung Hayan dành cho mình.
Ngay sau đó, đột nhiên, cô ấy khé hét lên.
"Ah!"
“S-Sao vậy…”
Jung Hayan bắt đầu thở gấp, ôm lấy bụng, trông vô cùng đau đớn.
"Em bị đau ở đâu thế?"
"Em ổn. Em ổn."
Vẻ mặt cô ấy bắt đầu thay đổi khi trả lời, tôi có thể thấy cô ấy đang cố gắng bình tĩnh lại.
"Em thực sự ổn chứ?"
“Vâng, Oppa. Bụng em chỉ hơi đau một chút thôi… Vết thương do con dao gây ra cũng rất sâu mà. ”
"Có cần anh gọi Hee-young vào không?"
“Không, không, em ổn mà… Chỉ đau một chút thôi…”
Tôi cảm thấy bất an khi thấy cô ấy hành động như vậy. Cảm giác lo lắng của tôi trở lại, lần này, hoàn toàn là vì một lý do khác.
Cảm giác tương tự với cảm giác khi trong chuyến thám hiểm tại Ngôi đền bị nguyền rủa. Tôi có linh cảm là Jung Hayan sẽ bắt đầu tự làm hại mình nếu tôi để cô ấy một mình. Tôi biết cô ấy không thực sự đau đớn đâu.
Do đó, điều duy nhất cần làm là thay đổi những hành vi bất thường của Hayan ngay từ đầu. Nhưng điều thực sự làm tôi khó chịu là…
"Trái tim em đang yếu dần."
Lương tâm của tôi cứ lặp đi lặp lại ký ức về Jung Hayan ôm tôi trong khi đang chảy máu không ngừng. Tôi vẫn có thể cảm nhận độ ấm nóng của máu và giọng nói của cô ấy, đang thì thầm rằng cô ấy sẽ luôn ở bên cạnh để bảo vệ tôi.
Tôi tự hỏi trong tội lỗi liệu rằng Hayan có đang diễn không. Nếu tôi cũng một lần thử diễn cùng trong màn kịch này thì chắc cũng không tệ đâu nhỉ.
‘Jung Hayan bị đâm thay mày đấy… Hãy nghĩ về điều đó đi.’
Khi tôi khẽ xoa đầu cô ấy một lần nữa, Hayan vẫn tiếp tục run rẩy.
“A… Đau quá…”
“Anh nghĩ giờ phải gọi cho Sun Hee-young thôi…”
“À, không… Em cảm thấy tốt hơn khi Oppa vuốt ve nơi bị thương đó…”
Tại thời điểm này, tôi cảm thấy thật nực cười khi cứ tiếp tục diễn theo ý cô ấy.
Tuy nhiên, sau đó Jung Hayan đã vén áo lên, để lộ da thịt trần trụi của mình trước mặt tôi. Tôi đưa tay vuốt ve làn da, và nét mặt của cô ấy bắt đầu thay đổi.
‘À, có phải cô ấy đang mong đợi một phần thưởng không nhỉ?’
Nếu vậy, đâu còn lý do gì để chần chừ.
Tôi đặt tay lên bụng cô ấy, và biểu hiện của cô ấy thay đổi hoàn toàn.
Trong suốt thời gian đó, Jung Hayan cứ lầm bầm về việc bị đau, nhưng tôi biết rằng cô ấy chỉ đang giả vờ thôi. Thực tế là hiện tại cô ấy trông cứ như thể vừa mới được trao tặng cả thế giới vậy.
"Giờ em thấy ổn chưa?"
“Uh, xuống một chút nữa…”
"Đây à?"
"Hơn nữa…"
"Còn ở đây thì sao?"
“Chỉ cần xuống một chút nữa thôi…”
“Chết tiệt, anh phải xuống tới đâu chứ?”
“Xuống một chút nữa… Oppa, chỉ một chút nữa thôi…”
"Hayan, đừng bảo anh vuốt xuống nữa ..."
"Chỉ một chút nữa…”
“Không được.”
Có điều gì đó đã thay đổi ở Jung Hayan. Có cảm giác như cô ấy đã lôi kéo được sự đồng cảm của tôi dành cho cô ấy, và biến nó thành một loại mánh khóe nào đó, sau đó sử dụng nó để đạt được những thứ có lợi cho mình.
Cô ấy đã học được thứ này từ tôi sao? Cô ấy chắc chắn đã thay đổi rồi. Tôi lắc đầu để thoát khỏi những suy nghĩ đó. Jung Hayan rốt cuộc vẫn còn là một đứa trẻ thôi.
"Tuy nhiên, thử cũng chả mất gì."
Ngay từ đầu, Jung Hayan đã không có năng khiếu về những thứ như thế này. Tuy nhiên, tôi cảm thấy mình không thể dừng lại ở thời điểm này, ngay cả khi tôi muốn.
Khi nhìn thấy tay tôi từ từ tiến xuống dưới, cô ấy đã biết sẽ sớm đạt được thứ mình muốn.
Cuối cùng khi tôi bắt đầu nhượng bộ và trao phần thưởng cho cô ấy, thì có một giọng nói cất lên từ phía sau chúng tôi.
"Cô bị đau ở đâu?" Đó là Sun Hee-young.
"Tôi đã đi tìm Hyung của tôi, nhưng có vẻ như anh ấy đã ở đây rồi."
"Hayan, tôi rất vui vì cô đã tỉnh."
Không chỉ mỗi cô ấy.
Còn có Park Deokgu đang nhìn chúng tôi với vẻ mặt đầy ẩn ý, và Kim Ye-ri, người đang bị che mắt bởi Kim Hyunsung, đang xấu hổ.
“Biết ngay mà,” giọng nói nhẹ nhàng của Kim Ye-ri cất lên. “2 người đang làm chuyện người lớn…”
"Con nhỏ này đang nói gì vậy?"
Mặt tôi đỏ bừng ngay lập tức. Tôi khẽ lầm bầm khi rút cánh tay ra, hy vọng không ai nhận ra.
“Đó là vì Jung Hayan bị đau bụng. Anh chỉ đang kiểm tra lại thôi. "
“Vâng… Ồ, em chắc chắn rằng chúng em sẽ không làm gián đoạn bất cứ điều gì đâu ạ.”
"Có phải tốt hơn khi chúng em quay lại sau không ạ?"
"Park Deokgu, tên khốn này."
"Không, không, tôi thực sự chỉ đang kiểm tra thôi."
Lần đầu tiên, tôi có thể hiểu tại sao Jung Hayan lại hay nói lắp.
Tuy nhiên, sau sự cố đó, nhóm của chúng tôi có vẻ rất vui khi được đoàn tụ một lần nữa. Mọi người đều vui cười nhưng không ai nói gì về điều đó cả, nét mặt vui mừng hiện rõ trên mỗi khuôn mặt. Ngay cả Jung Hayan, hai má đỏ bừng, cũng có vẻ hạnh phúc.
Tất nhiên, chúng tôi không thể quên rằng hội vẫn rất bận rộn. Tuy vậy, thật tuyệt vời khi mọi người ghé qua để dành chút thời gian ở bên nhau. Nó chỉ diễn ra trong một thời gian ngắn, nhưng tôi rất vui vì chúng tôi có thể trò chuyện cùng nhau một lần nữa.
Tất nhiên, người nói nhiều nhất hội, Park Deokgu đương nhiên sẽ là cái đứa thích thú nhất với cuộc hội ngộ này. Tai tôi giờ muốn điếc luôn rồi.
“Chà, tôi thực sự đã rất ngạc nhiên đấy! Khi tôi nói với cô ấy rằng Hyung của tôi sẽ đến thủ đô, Hayan đột nhiên mở to mắt! Tôi nghĩ đây là thứ mà chúng ta gọi là sức mạnh của tình yêu đó! Ahh! ”
“Chỉ là thời điểm cậu nói câu đấy trùng hợp với lúc tôi tỉnh lại thôi mà, Deokgu. Tất cả là nhờ những phương pháp điều trị hoàn hảo mà tôi đang nhận được ”.
"Ah, tôi hiểu mà."
“Tôi thực sự ngạc nhiên khi thức dậy, bản thân mình lại…”
'Huh.'
Suy ra từ câu chuyện của Park Deokgu, tôi đã nghi ngờ về việc liệu Jung Hayan có tỉnh lại sớm hơn dự kiến hay không. Tuy nhiên, điều đó không bây giờ không còn quan trọng nữa.
Tôi cảm thấy lo lắng hơn về phản ứng ổn định của cô ấy. Theo Park Deokgu, cô ấy đã biết chuyện tôi sẽ đến thủ đô.
Tại thời điểm này, tôi đã mong đợi cô ấy sẽ khóc hoặc nổi cơn thịnh nộ. Khi nghĩ về điều này, một người khác đã lên tiếng.
“A, chắc là khó cho Hayan lắm đây…”
“A, chết tiệt.”
“Cô ấy có thể đi cùng Hyung mà? Đó không phải là một ý kiến hay sao? "
“Đồ khốn này…”
“Nữ hoàng lính đánh thuê đã cho phép cô ấy, Kiyoung. Tôi đã suy nghĩ một chút về điều đó và quyết định rằng Jung Hayan thực sự vẫn chưa phù hợp với công việc này đâu."
"À, vậy thì cậu chắc chắn bị mù rồi."
"Tôi nghĩ ở bên Kiyoung sẽ giúp cô ấy tốt hơn về mặt tinh thần."
Tôi biết mấy người bọn họ đều không muốn tiếp nhận lại Jung Hayan sau khi tôi rời đi.
Kim Hyunsung, cả cậu ấy cũng…
Tất cả bọn họ chắc chắn đang nhắm đến tôi.
***
Đọc webtoon tại: Kí Sự Hồi Quy | Vlogtruyen.net
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook