Ký Sự Hồi Quy
Chapter 113: Đi làm thôi (3)

Chương 113: Đi làm thôi! (3)

 

“Th-thực tập sinh sao?”

 

“Vâng, là thực tập sinh.”

 

Park Jung-gi, người giúp đỡ tôi rất nhiều trong khoảng thời gian qua, bày ra vẻ mặt nghi ngờ. Tôi cũng thông cảm cho việc đó. Liệu có thực tập sinh nào sẵn lòng gia nhập một bang hội đang trên bờ vực sụp đổ không? Gần như là không thể nào.

 

Nhưng với tình hình hiện tại thì đây không phải là ý tồi. Có báo chí và truyền thông đứng về phía chúng ta. Thế nào cũng sẽ có vài ứng viên tình nguyện gia nhập thôi.

 

Khi ý kiến của cộng đồng và truyền thông kết hợp lại với nhau, mong là sẽ có người ứng tuyển dù bằng bất cứ hình thức nào. Đây là cách chúng tôi có thể làm để vực dậy hình ảnh của hội.

 

“Tập đoàn trẻ, Bang hội trẻ!”

 

Những gì chúng tôi cần làm là giữ được mô hình giống các công ty khởi nghiệp trên Trái Đất. Nó nên được xem là một môi trường làm việc tự do, sáng tạo mà mọi người đều có thể tận hưởng.

 

Tất nhiên thực tế có thể sẽ khác đôi chút, nhưng phải công khai như thế này để tìm được thêm những nhân tài là những tân binh trung thành và hài lòng với mức lương thấp.

 

“Chúng ta sẽ tuyển thực tập sinh theo cách đó.”

 

“Đầu tiên ta nên thay đổi nội thất của Hội một chút chứ nhỉ.”

 

“Hả?”

 

“Tôi thấy văn phòng trông hơi u ám. Đây không phải là kiểu mà những tài năng trẻ tuổi của Lindel muốn. Sẽ tốt hơn nếu dùng phép thuật bỏ đi hết mấy cái bàn để thay đổi nội thất mới cho Lam Hội.”

 

“Tôi không…Tôi không hiểu sao đột nhiên lại phải làm vậy.”

 

“Thứ mà Lam Hội cần là sự cải tiến. Trong kiểu môi trường này, khó mà sáng tạo ra ý tưởng mới được. Thế nên chúng ta phải thay đổi không khí và khiến nó trở nên có sức sống hơn.”

 

“À…Vâng. Tôi hiểu rồi.”

 

Không gì nghe tốt hơn hai từ “cải tiến” cả. Đây là một lý do ngớ ngẩn khác của tôi.

 

“Phá hủy được văn phòng do Lee Seolho và mấy lão già khác dùng thì tốt. Không gian sẽ đẹp hơn nếu nó thoáng mát và có sofa cho nhân viên nghỉ ngơi. À, kén ngủ cũng là ý tưởng không tồi! Ta có thể dùng những cái có sẵn thay vì tạo ra cái mới để giảm thiểu chi phí. Quan trọng nhất là không khí. Biến Lam Hội thành một hội có thể thúc đẩy cho sự tự do và hoạt động khích lệ thế hệ trẻ là điều rất quan trong.”

 

“À…Phải…”

 

“Không cần biết là mọi người đặt một cái bàn bi-a hay bàn chơi bài trong phòng sinh hoạt chung để nhân viên dùng trong giờ nghỉ, cứ đặt đại thứ gì đó là được. À, có mấy trò như cờ vua cũng hay. Giá không quá đắt đâu. Với cả, hãy đổi nhà hàng của Hội thành quầy buffet đi.”

 

“A, nhưng kinh phí của nhà hàng…”

 

Một tên nô lệ được ăn no sẽ làm việc chăm chỉ hơn mà.

 

Tôi không biết mọi thứ còn lại ra sao, nhưng tôi biết chắc rằng chỗ này cần được cải thiện lại vì lợi ích của các thành viên trong Hội và cả những nhân viên ở đây.

 

“Phòng ăn của quản lý thì lớn quá…”

 

“Nếu bán bớt mấy thứ đồ xa xỉ vô dụng của mấy lão già đi thì ta sẽ vạch được kế hoạch đấy.”

 

“Vẫn không đủ đâu. Anh sẽ cần bao nhiêu lận?”

 

Tôi biết là cũng phải lo lắng về vấn đề đó một chút. Dù sao thì câu trả lời cũng khá là đơn giản.

 

“Từ giờ sẽ không còn khoản phí bảo trì trong Lam Hội nữa. Hãy đảm bảo việc trừ đi những khoản phí phúc lợi của các thành viên và ban lãnh đạo. Rồi chỉ cần nó bù vào phần kinh phí còn lại là được.”

 

Sai khiến nô lệ bằng tiền vẫn dễ hơn mà.

 

Mức lương hàng năm mà lãnh đạo và thành viên Hội nhận được chỉ vừa đủ về mặt giá trị thôi. Chứ mà nói là được sử dụng và nhận được những lợi ích nhờ khoản tiền lương đó nghe thật vô lý. Tôi cá rằng, nếu không vì những tên trong lực lượng cũ của hội, thì giờ Lam Hội đã lớn mạnh hơn bây giờ rất nhiều rồi.

 

“Mức lương cho Hội chủ, Hội Phó và các nhân viên ngoại giao sẽ được giữ nguyên. Chúng ta chỉ cắt bớt 30% lương chúng ta thực nhận thôi.”

 

Thành thật mà nói, có quá nhiều thứ phải làm, nhiều đến nỗi phải viết riêng ra để nhớ.

 

Park Jung-gi nhìn tôi với vẻ mặt mệt mỏi, như cảm nhận được khối lượng công việc dồn dập sắp tới, vì vậy tôi vội vàng cất lời.

 

“Tôi đảm bảo sẽ không áp đặt giờ ăn trưa. Cứ ăn những gì mọi người muốn, ăn lúc nào cũng được. Điều này áp dụng cho toàn thể nhân viên của Hội từ bây giờ. Sáng mai nhớ nhắc tôi điều này nhé.”

 

“Tất nhiên.”

 

“Chúng ta cũng sẽ mở hết những tiện nghi mà trước giờ chỉ có cấp lãnh đạo được sử dụng cho tất cả mọi người dùng.”

 

“Thật sao? Cho tất cả các thành viên luôn thì có ít quá không?”

 

“Chúng ta sẽ cho họ đặt chỗ trước. Tất nhiên là cho tất cả các thành viên của hội dùng thì tốt hơn. Nó được làm ra để sử dụng mà, không dùng thì phí quá. Trong đợt thám hiểm có ai dùng đâu.”

 

“Nên chú ý cả phần hiệu quả của nó nữa.”

 

“Ồ, tôi hiểu.”

 

“Ta cũng sẽ mở một lớp học, nơi đó mọi người có thể học pháp thuật, kiếm thuật, hay luật hoàng gia dành cho những thành viên thường hoặc nhân viên của hội. Jeong-yeon dạy pháp thuật. Còn kiếm thuật thì… Nếu Lee Sang-hee cho phép… Không, tôi sẽ nói trực tiếp với Lee Sang-hee sau vậy.”

 

“ Dạ, rõ.”

 

“Cậu nghĩ chi phí sẽ khoảng bao nhiêu?”

 

Park Jung-gi bắt đầu tính toán trong đầu để trả lời cho câu hỏi của tôi.

 

Park Deokgu có thể cân hết những công việc cần nhân công, và nếu họ tính thêm những sự thay đổi về chi phí bảo trì, có thể sẽ dư được một ít đấy.

 

“Nếu ta có ý định tuyển thực tập sinh thì nhiêu đó là đủ.”

 

Lương cho thực tập sinh đi tìm công việc tự do có thời hạn một năm sẽ thấp hơn nhiều. Đây có thể xem như là môi trường tốt nhất, nơi nhân viên có thể thoải mái làm nô dịch mà chẳng mất mát gì.

 

Lúc đầu, không nhiều người hiểu về hệ thống này cho lắm.

 

“Không, cậu không cần tính toán nữa. Nghĩ mà xem. Rồi sẽ ổn cả thôi. Tôi sẽ làm phần còn lại trong nhà nghỉ. Giờ cậu về nhà và đem những tài liệu cần xem tới phòng tôi ngay nhé. Anh Jung-gi đem cũng được.”

 

“ Ý cậu là, ngay bây giờ sao?”

 

“Phải. Mọi thứ bắt đầu từ bây giờ.”

 

“Còn sự phê chuẩn của Hội Trưởng…”

 

“Không cần thiết.”

 

“Không cần cậu ta phê chuẩn đâu. Tôi sẽ nói với cậu ta sau.”

 

“À… Vậy được rồi.”

 

Ngay từ đầu, Kim Hyunsung đã tin tưởng giao cho tôi công việc này. Cứ ở yên một chỗ rồi chờ cậu ta phê duyệt thì chẳng ích gì, trong khi tôi có thể làm chúng một cách hiệu quả nhất trong thời gian được phân bổ.”

 

Cậu ta cũng phải làm những công việc khác của một Hội chủ, tốt nhất là không nên làm phiền cậu ta.

 

“Rồi, vậy bắt đầu thôi.”

 

“Được.”

 

Tôi khẽ vỗ vào lưng Park Deokgu đang có vẻ phân tâm, cậu ấy nhanh chóng gật đầu trả lời.

 

Đúng như tôi dự kiến, mọi việc tiến hành rất nhanh. Nhân lực cho những công việc đơn giản như vậy thì có rất nhiều.

 

Liên hiệp Giao thương Lindel thuê những kỹ thuật viên với giá thấp và gom hết các tài năng họa sĩ bị hoang phí về trong điện. Đây không chỉ là một công việc được trả lương đối với họ. Đây còn là cơ hội để đem lại cho họ cả một sự nghiệp nữa.

 

Không gian nội thất u ám dần được lấp đầy bởi các tác phẩm của những họa sĩ đang muốn quảng bá bản thân miễn phí, và cũng bởi vậy, có những người thậm chí sẵn sàng quyên góp những tác phẩm họ không thể bán được cho chúng tôi.

 

“Quả là thế giới này quá khó khăn cho những họa sĩ nhỉ.”

 

Park Deokgu đang bận rộn với những công việc tay chân như phá tường ngăn các văn phòng cũ. Mặc dù anh ta là tuýp người không thể sử dụng cái đầu một cách hợp lý, nhưng đây vẫn là kế hoạch mà anh ta để tâm đến. Vì vậy, kế hoạch tiến hành khá thuận lợi.

 

“Lee Kiyoung, cậu muốn xử lý mấy thứ còn lại thế nào?”

 

“Tiền trợ cấp cho trẻ em trong hội ta như thế nào rồi?”

 

“Sắp có trợ cấp rồi…”

 

“Ồ, thế thì xây một nhà trẻ ở bên trong để họ có thể an tâm gửi con được đấy. Nếu cậu từng làm giáo viên chăm trẻ ở quận của cậu thì báo cho tôi biết với. Có bao nhiêu hộ gia đình trong hội thế?”

 

“Ba gia đình.”

 

“Ra là vậy. Cũng ít phết nhỉ…”

 

“Tôi đang cân nhắc việc kết hôn đây…”

 

Nếu cha mẹ cam kết sẽ đồng hành cùng với hội, khả năng cao con cái của họ cũng sẽ trung thành với hội. Chúng ta không chỉ tìm những nhân công ngắn hạn. Chúng ta còn phải tìm cả những người sẵn sàng cống hiến và làm việc cho hội cả đời nữa.

 

Do đó, việc mở rộng chế độ trợ cấp cho các bậc cha mẹ và chế độ nghỉ thai sản là điều rất đúng đắn, từ việc đó còn loại bỏ được những tàn dư của lãnh đạo cũ về việc mang thai và những điều tương tự.

 

Diện mạo của hội thay đổi một cách chóng mặt, đến mức những thành viên hiện tại cũng cảm thấy bối rối. Tất nhiên đây là vì lợi ích của họ cả thôi.

 

Ngoài việc liên hệ với Nhật báo Lindel, tôi còn phải lo về việc thuê biển quảng cáo. Tiêu đề sẽ là…

 

[Công việc trong mơ: Đến ngay Lam Hội]

 

Hoặc là…

 

[Hoàn toàn khác biệt: 23 lý do vì sao Lam Hội trở thành nơi làm việc lý tưởng]

 

Thể hiện được mối quan tâm về phúc lợi cho nhân viên hơn là phẩm giá chung của toàn thể, tạo ra bầu không khí nơi mọi người có thể tận hưởng công việc của họ và tập trung vào việc phát triển năng lực của mỗi thành viên - tất cả những điều này có thể lay động trái tim mọi người.

 

Bang hội mà chúng ta sắp tao ra chắc chắn sẽ rất khả quan.

 

Tất nhiên, Lam Hội vẫn còn những chỗ khuyết thiếu, nhưng chỉ là về phần nhân lực thôi. Hoàn hảo quá có khi tạo ra sức ảnh hưởng không tốt.

 

“Chúng ta phải phụ thuộc nhiều vào những lời truyền miệng của mọi người đấy. Hãy tiếp tục bảo ban các thành viên trong hội nhé. Những ý kiến của cộng đồng sẽ tốt hơn báo đài rất nhiều. Cử một số người đến quán nhậu để trả tiền cho mọi người đi. Dựa theo tình hình của hội, tôi sẽ đặt ra giới hạn mức tiêu cho những bữa ăn đó.”

 

“Cậu chắc chứ?”

 

“Ừ. Cứ chơi cho đã rồi về. Tất nhiên, không cho phép bất cứ điều gì ảnh hưởng đến công việc ngày mai.”

 

“Vâng…Tất nhiên.”

 

“Cải tiến. Quan trọng là phải cải tiến. Củng cố hình ảnh của chúng ta là điều quan trọng nhất. Chúng ta là một hội trẻ và tiên tiến. Hình ảnh đó cần phải được duy trì. Thêm vào đó, chúng ta cũng hỗ trợ nhiều hoạt động khác. Phải không ngừng phát triển bản thân chúng ta. Điều này đúng với cả cậu Park Jung-gi nữa đấy. Tôi nghĩ cậu có chỉ số năng lực rất tốt… Cứ để vậy thì phí hoài tài năng quá.”

 

“À… Cảm ơn cậu.”

 

“Thế sao cậu không đeo phù hiệu hội?”

 

“À… Chỉ có lãnh đạo và thành viên hội khác mới được đeo thôi.”

 

“Hầy…Mấy lão già đó…”

 

“C-cái gì?”

 

“Không có gì. Trong tương lai, tất cả thành viên và nhân viên của hội cứ cùng đeo phù hiệu đi. Nhớ đeo cả khi ra ngoài đấy. Mấy cậu là người đại diện cho hội. Điều này cũng có nghĩa là mọi người nên cư xử cho tốt nếu không muốn tôi chém bay đầu. Nhớ lấy điều đó. Tôi còn không cho phép cậu xấu xí cơ. Tôi không muốn biến nơi đây thành sàn diễn thời trang, nhưng ít nhất là ăn mặc phải gọn gàng.”

 

“Được thôi, cảm ơn anh.”

 

“Không biết cậu đang cảm ơn vì điều gì nữa. Đeo phù hiệu là chuyện bình thường mà.”

 

Kết quả dần hiện ra rất rõ ràng, và chúng đều theo hướng tích cực.

 

Đây được xem như là tăng cường nỗ lực chăm sóc những thành viên còn lại, tất cả trong lúc thay đổi toàn bộ không khí của hội. Vì vậy, lời bàn tán của mọi người về chúng tôi ngày càng tăng vọt lên.

 

Ở thời điểm này, chúng tôi nhận được nhiều câu hỏi dù quá trình tuyển dụng vẫn chưa thực sự bắt đầu, một cuộc họp báo ngay lúc này rất cần thiết để hé lộ diện mạo mới bên trong Hội.

 

Tôi bất ngờ khi chứng kiến được tình hình đã cải thiện ra sao. Sự chú ý của công chúng dồn về chúng tôi một cách tích cực, và tôi chắc rằng những nhân tài sẽ đến gõ cửa ngay thôi.

 

Những sự kiện trước đây đã là quá khứ. Những cuộc bàn luận chuyển từ việc Lam Hội có giải tán hay không thành việc mọi người muốn nhập hội.

 

Hội lính đánh thuê Đỏ và Hội Thiên nga đen, những người không bao giờ lùi bước trong khối liên minh, cũng bắt đầu tiếp cận lại, và chúng tôi sớm nổi lên như một hội đầy hứa hẹn và nhiều tiềm năng. Những lãnh đạo cũ sẽ không còn là điều đáng lo nữa.

 

Tôi cũng rất thích thú khi phải thừa nhận rằng những nhân viên hiện tại của chúng tôi đang làm việc rất tốt. Nếu không có kỹ năng sắp xếp của họ, những tin đồn về Lam Hội sẽ không tan biến nhanh như vậy.

 

Ngay cả những người hướng dẫn của các hội lớn khác cũng quan tâm đến chúng tôi, cho tôi cảm giác hệ thống giáo dục của Lam Hội rất chỉn chu.

 

Vì điều này, những thành viên lười biếng từng một thời cũng có đủ động lực để cải thiện bản thân.

 

“Mấy hôm nay báo cáo cũng được nộp lên đúng giờ…”

 

Những lỗi sai thấy rõ trong quá khứ giờ đã giảm đáng kể.

 

Tất nhiên vẫn còn nhiều người có kỹ năng quá thấp để đạt mức có thể coi là tài năng, nhưng điều tuyệt vời nhất là họ luôn cố gắng hết sức mình vì hội. Mọi người đang cố duy trì sự chú ý dư luận trong khi giải quyết các nhiệm vụ của hội giao.

 

Tôi đã cố gắng cầm cự lâu nhất có thể, nhưng vì không thể xử lý công việc chỉ với số lượng nhỏ nhân công như vậy, nỗi lo lại bắt đầu tăng dần lên.

 

[Kỳ tuyển dụng thực tập sinh Lam Hội 1602]

 

[Chúng tôi đang tìm kiếm những thành viên mới cho đại gia đình Lam Hội. Có thể trở thành thành viên chính thức trong một khoảng thời gian thích hợp.]

 

Phản ứng của cộng đồng dữ dội hơn mong đợi.

 

“Lam Hội đã trở lại rồi kìa.”

 

“Có thấy thông báo tuyển dụng không?”

 

“Có phải là họ đang chọn ra đội chiến đấu không vậy?”

 

“A…”

 

Lindel một lần nữa lại trở nên náo nhiệt hơn.

*** 

Đọc webtoon tại: Kí Sự Hồi Quy | Vlogtruyen.net

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương