Ký Sự Hồi Quy
-
Chapter 103
KÍ SỰ HỒI QUY - CHAP 103
Có gì đó không ổn cho lắm. Cảm giác như Lee Jihye thật sự đọc được suy nghĩ của tôi vậy.
"Cô ta có khả năng đặc biệt sao?"
Đó có vẻ là lời giải thích hợp lý nhất cho việc này rồi, nhưng tôi lại không thấy thứ gì trong cửa sổ trạng thái của cô ta cả. Lee Jihye dường như vừa là đồng minh rất có giá trị vừa là kẻ thù cực kỳ nguy hiểm vậy.
Tôi biết lôi kéo được cô ta về phe mình là một lợi thế, nên tôi đã thả lỏng biểu cảm khi nhìn cô ta. Lee Jihye ngay lập tức phản ứng.
“Sao anh lại nhìn tôi như thế?”
“Chỉ là tôi thấy cảm thấy biết ơn thôi. Thật ra, tôi không hề hy vọng mình sẽ nhận được nhiều như thế…”
“Anh đã giao nhiệm vụ cho tôi. Việc tôi chăm chỉ hoàn thành nó là điều tất nhiên thôi. Tôi tin vào những phẩm chất của anh, cũng như những giá trị mà anh sở hữu. Cho nên đừng có nhìn tôi như thế, tôi biết anh đang nghĩ gì trong đầu đó."
“Nếu anh muốn đền ơn tôi thì ăn mì với tôi là được. Còn không thì đi đi."
Ah, nhưng tôi không thể làm thế.
“Xin lỗi, nhưng tôi vẫn còn việc cần phải làm. Nếu có gì cần thì cứ đến tìm tôi, đừng ngại."
“Tôi không cần thứ gì khác hết. Chỉ đơn giản là tôi muốn hoàn thành tốt công việc của mình thôi.”
“Vậy thì được rồi.”
“Anh nhớ những gì tôi nói lần trước chứ, oppa?”
“Tôi nhớ mà."
“Vậy thì tốt. Tôi nghĩ anh nên đi đi. Quý cô Hayan thân mến có vẻ đang lo lắng lắm đó."
“Được rồi. Cảm ơn cô lần nữa."
Khi mở cửa ra, tôi thấy Jung Hayan đứng ngay bên ngoài. Bên cạnh cô ấy là hướng dẫn viên của Hội Thiên nga đen, ai cũng có vẻ khá bồn chồn.
Tôi biết Jung Hayan thấy lo lắng khi phải chờ đợi tôi, nhưng ít nhất tôi cũng phải khen cô ấy vì đã không chen vào cuộc trò chuyện đó. Cô ấy kiểm soát bản thân tốt hơn trước nhiều rồi.
Như một phần thưởng, tôi xoa đầu cô ấy, và như một đứa trẻ, biểu cảm của cô ấy trở nên rạng rỡ hơn.
“Ồ, cô Hayan.”
“Ah… Vâng…. Cô Jihye?”
“Cô càng ngày càng xinh đẹp ra nha. Tôi rất vui vì cô đã từ hầm ngục trở về an toàn.”
“À, cảm ơn…”
“Anh Kiyoung thật may mắn khi có cô bạn gái xinh đẹp như cô đấy.”
“Ah… Chuyện đó… Cảm ơn cô Jihye”
Hành động của Lee Jihye trông có vẻ rất tự nhiên, nhưng điều đó vẫn không khiến tôi ngừng cảm thấy có gì đó sai sai. Cứ như cô ta đang cố tình thể hiện sự thân thiết giữa cô ta và tôi vậy.
Tất nhiên là vào khoảng thời gian này, tôi không cần phải cảm thấy có lỗi gì cả.
“Sao hai người không nán lại chút thời gian để dùng bữa nhỉ? Hội chủ của chúng tôi cũng muốn gặp hai người đó."
“Giờ cũng khá muộn rồi. Hôm khác chúng tôi lại đến vậy.”
“Vậy hai người nhớ giữ lời đó, cô Hayan, cả oppa nữa."
Thấy Lee Jihye nói chuyện tự nhiên với tôi như thế, một lần nữa tôi phải thừa nhận rằng người phụ nữ này không bình thường chút nào. Rõ ràng là không một ai, thậm chí là Hayan, biết cách đối phó với cô ta.
“Lần tới tôi đến thăm Hội của hai người, cô Hayan cũng dùng bữa với chúng tôi nhé."
“Ah, được thôi…”
“Tất nhiên rồi, hẹn trước vẫn tốt hơn chứ nhỉ. Vậy hẹn lần sau gặp nhé, Jihye”
Biểu cảm ghen tỵ kia rõ như ban ngày khi nghe tôi nói thế, tất nhiên tôi đã lường trước được điều này. Sau khi nói lời tạm biệt với Jihye, hướng dẫn viên đưa chúng tôi ra ngoài.
Thấy những thành viên đi ngang qua niềm nở chào chúng tôi thêm lần nữa, điều đó khiến tôi nhận ra rằng Hội Thiên nga đen coi trọng chúng tôi đến mức nào.
"Cảm giác thật là tuyệt."
Như Lee Jihye đã nói, tôi có thể chuyển đến đây và không một ai dám dị nghị về điều đó cả.
Nếu Kim Hyunsung không lên kế hoạch dẫn dắt Hội theo cách của cậu ta thì tôi đã chuyển đến Hội Thiên nga rồi. Ở lại với Blue cũng không có ích lợi gì cả.
Khi chúng tôi ra đến bên ngoài thì mặt trời vẫn chiếu rọi trên cao, nhưng cũng sắp tối rồi. Tôi có thể nhìn thấy vẻ mặt đỏ ửng Jung Hayan khi đang nắm chặt tay tôi.
Hoàng hôn ở Lindel thật là đẹp. Có lẽ cô ấy cảm thấy khoảnh khắc này thật lãng mạn.
Và tôi cũng cảm thấy thế. Cho dù vẻ mặt của Jung Hayan không bình thường, nhưng kỳ lạ là tôi vẫn thấy cô ấy thật xinh đẹp.
Có lẽ là do bầu không khí này.
Jung Hayan và tôi tiếp tục bước đi, vừa đi vừa trò chuyện về nhiều điều khác nhau. Bỗng nhiên….
Wow!
"Cái gì…"
Bỗng nhiên, Juliana bắt đầu rung chầm chậm.
Khi còn đang ngạc nhiên nhìn xung quanh, tôi thấy Jung Hayan cũng đang lặng lẽ nhìn tôi. Cô ấy đang lẩm bẩm điều gì đó nhưng không phải nói chuyện với tôi.
Tất nhiên là tôi có thể hiểu ngay Jung Hayan đang làm gì. Một lượng ma thuật lớn đang di chuyển xung quanh cô ấy.
"Tại sao cô ấy lại làm như vậy chứ?"
Cô ấy đọc thần chú ngay giữa thành phố để làm gì cơ chứ. Tôi đã thử nghĩ xem liệu đó có phải là lời cay nghiệt hay nguyền rủa gì không, nhưng rồi tôi nhận ra rằng không cần phải nghĩ nữa.
Vì ngay sau đó, một âm thanh ầm ầm vang lên.
Qawahang!
"Cơn gió phòng thủ!"
Khi Jung Hayan hét lên, một tấm khiên xuất hiện bao bọc lấy cả hai chúng tôi. Tuy nhiên, vụ nổ đã gây chấn động đến bên trong. Tôi ho vài cái, cảm giác như có bọt máu trào ra từ cổ họng.
"Chết tiệt."
“Oppa, lối này! Đừng để bị lạc đó! ”
Trong chốc lát, những tiếng la hét khác tràn ngập quanh chúng tôi. Không chỉ có chúng tôi bị ảnh hưởng bởi vụ nổ kia.
"Ahhhhhhhhh!"
"Ahhhhhh!"
“Cứu… cứu tôi với!”
Có vài người bị kẹt trong vụ nổ, nhưng tôi không còn quan tâm đến họ được nữa.
Vẻ mặt khẩn trương của Jung Hayan khiến tôi nhận ra tình hình nguy hiểm đến mức nào. Lúc này nếu tôi nghĩ rằng có ai đó đã nhắm đến chúng tôi cũng là điều hiển nhiên.
"Nhưng tại sao chứ?"
Vụ đánh bom bất ngờ xảy ra quanh tôi và Jung Hayan.
Tất nhiên là không mất quá nhiều thời gian để đi đến kết luận. Tôi đã biết hung thủ là ai rồi.
"Trong thành phố luôn sao? Lão ta có bị điên không?"
Chỉ có một người ở Lindel muốn lấy mạng tôi thôi.
Lee Seolho, ông già điên đó.
"Chết tiệt, mình không lường trước được chuyện này…"
Tôi không bao giờ tưởng tượng được rằng mình sẽ phải trải qua một chuyện như thế này ngay trong lòng thành phố. Thật sai lầm khi nghĩ rằng ông ta chỉ là một ông già bình thường.
Kiểu đặt bẫy thế này cho thấy ông ta bị thiếu tế bào não thông thường đến mức nào.
"Ông điên thật rồi hả, ông Seolho?"
Đó không phải là điều mà một người với suy nghĩ bình thường có thể làm được.
"Lão ta không trực tiếp đến đây."
Những người nhắm vào Jung Hayan và tôi có thể là thuộc hạ của Lee Seolho hoặc thậm chí là thành viên Hội Yamato. Thực tế cho thấy chúng tôi đang bị đe dọa.
Trước khi tôi kịp sắp xếp lại dòng suy nghĩ của mình, Jung Hayan đã nắm chặt tay tôi nhảy về phía trước.
"Hayan, lối này."
“Có một người khác ở đó. Em không nhìn thấy rõ hắn ta, nhưng…..”
Hự…
Đối thủ đã nhắm vào phía này một cách rất bài bản. Không nghe thấy tiếng nổ nào khác sau vụ nổ đầu tiên cả, nhưng tôi có thể cảm nhận được một nguồn sức mạnh ma thuật đang nhắm tới chúng tôi.
“Cơn gió phòng thủ!”
Phép thuật của Jung Hayan đã chặn được một mũi tên. Hayan đang chạy thẳng về phía trước lại phải quay lại lần nữa. Và cô ấy nhìn thấy có một người ở phía trước, đang nhắm thẳng vào chúng tôi.
Tôi bắt đầu thấy căng thẳng, và bắt đầu cắn môi mình.
"Chết tiệt."
Chúng tôi có thể chặn được các cuộc tấn công tầm xa, nhưng chắc chắn chúng tôi sẽ sớm kiệt sức thôi. Cho dù Jung Hayan sử dụng phép thuật của mình nhanh đến mức nào thì cô ấy cũng không thể chặn tất cả cùng một lúc được.
Tôi cũng đã học thuộc các câu thần chú, nhưng tôi chỉ biết phép thuật bảo vệ thông thường thôi, và tôi thậm chí còn không biết kẻ thù của chúng tôi đang đứng ở đâu nữa.
"Em ráng chờ thêm một chút nữa thôi."
"Dạ?"
“Không biết là Blue hay là Lee Jihye sẽ đến. Nhưng khi mọi người nghe thấy tiếng nổ, chắc chắn họ sẽ chạy về hướng này để xem tình hình.”
"Ah! Đương nhiên là em có thể cầm cự được đến lúc đó.”
Tuy nhiên tôi không biết liệu mình có thể tiếp tục chịu đựng được hay không…
"Juliana!"
Thanh kiếm trên tay tôi vung ra trong không khí. Không lâu sau đó, một tiếng hét vang lên.
"Ahhhhhh!"
Có vẻ như Juliana đã xuyên qua người tên cung thủ đang nhắm tới chúng tôi. Một làn sóng ma thuật khác lại hướng về phía chúng tôi, nhưng Jung Hayan cũng đã chống đỡ được nó bằng ma thuật của mình.
Tôi nghe thấy âm thanh của những thanh kiếm va chạm nhau, và sau đó mọi thứ trở nên yên lặng trong giây lát. Tôi không biết Julian đang phải chống đỡ bao nhiêu người, nhưng rõ ràng là cô ấy cũng đang không ổn lắm.
Dù không biết chúng tôi đã phải huy động bao nhiêu sức lực, các cuộc tấn công đến từ đâu hay những kẻ đang nhắm đến chúng tôi đứng ở vị trí nào. Nhưng họ chắc hẳn là những sát thủ đã được huấn luyện.
Và tôi chính là người mà họ muốn nhắm đến.
"Chết tiệt."
Bang!
"Juliana!"
Kwaduk!
Tôi thấy một thanh kiếm gắn theo quả cầu đang nhắm vào tôi. Điều bọn chúng muốn nhắn cho tôi đã quá rõ ràng rồi.
"Nếu mày dừng lại, mày sẽ phải chết."
“Cái bọn điên này…”
"Em sẽ bảo vệ anh, oppa!"
“Đừng gắng sức quá, Hayan.”
Phải đánh mất mạng sống của tôi hay Jung Hayan vì những điều vô lý này thì thật là vô nghĩa.
Tốt hơn hết là tôi nên bảo vệ Jung Hayan, ngay cả khi tôi có bị thương đi chăng nữa. Tuy nhiên, ngay thời điểm này, tôi cảm thấy hơi thở của mình sắp cạn kiệt đến nơi rồi. Trong thâm tâm tôi thầm nguyền rủa cái chỉ số khả năng chịu đựng yếu kém của mình.
"Oppa!"
Khi tôi cố gắng tiếp tục di chuyển, tôi nghe thấy tiếng Hayan hét lên. Do bất ngờ, tôi liền nhìn về phía bên cạnh và thấy một thanh kiếm đang lao nhanh đến gần tôi.
“Juli…”
Ngay trước khi Juliana kịp đến chỗ tôi, Jung Hayan đã đẩy tôi ra trước. Lúc cô ấy đẩy tôi ra thì mọi thứ rơi cứ như rơi vào chuyển động chậm vậy.
Và khi tôi ngã xuống đất thì thanh kiếm đã xuyên qua người cô ấy. Chứng kiến cảnh tượng như phi thực này, tôi liền lớn tiếng chửi thề.
“Mẹ nó, khốn khiếp! Juliana, Juliana! ”
“À… Tên em….”
“Juliana! Chết tiệt, Juliana! ”
“Gọi tên em đi oppa…”
"Hayan... Hayan, Hayan!"
“Chỉ một lúc thôi… Cứ như thế này đi…”
Thanh kiếm đã đâm vào bụng của Jung Haya nhưng cô ấy vẫn tiếp tục ôm chặt lấy tôi, cố gắng hết sức để ngăn chặn những đòn tấn công sắp ập đến.
"Bảo vệ! Bảo vệ!"
Phép thuật bảo vệ vẫn có thể kích hoạt được, nhưng nó đã bị hư hại nặng. Lúc đó, Jung Hayan tiếp tục niệm thêm những câu thần chú khác, thỉnh thoảng lại nhăn mặt vì cơn đau.
“Chết tiệt… Đồ chết tiệt… Bỏ ra đi!”
"Không…"
“Đừng cố bảo vệ tôi nữa! Bỏ ra đi, con nhỏ ngu ngốc này! ”
“Em bị… ghét bỏ rồi…”
Tôi không biết phải làm gì. Mọi thứ cứ như ảo mộng vậy.
“Cơn gió phòng thủ…”
“Bảo vệ cái quái gì chứ! Bỏ ra mau!”
Cô ấy thực sự sắp chết rồi sao?
"Dừng nó lại ngay đi!"
Jung Hayan đang hấp hối. Tôi cắn chặt môi và cố gắng đẩy Jung Hayan ra, vậy mà máu của cô ấy vẫn tiếp tục nhỏ xuống cơ thể tôi.
"Chết tiệt! Tránh ra đi, con ngốc!”
Và rồi một tiếng gầm lớn vang lên.
Qawahhh!
Ngay sau đó, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Thật nực cười. Hình như có vài tên khốn ở Lindel nghĩ rằng tôi là một kẻ chết tiệt thì phải?"
“Sao chúng bây dám tấn công người đàn ông của Nữ hoàng Lính đánh thuê Đỏ chứ.”
Người xuất hiện trước mặt chúng tôi là một phụ nữ với mái tóc màu đỏ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook