Kỳ Sử Dương Hậu
-
Quyển 1 - Chương 1
Năm 2012 đã bước qua tháng 9, thế giới vẫn chưa xảy ra Ngày Tận Thế như bộ phim 2012 của đạo diễn Roland Emmerich. Quả đất này vẫn hết sức vui tươi nhộn nhịp với các cuộc bầu cử của chính phủ Pháp, Nga, Ireland hay sự bình luận xôn xao về khả năng tái đắc cử của ngài Obama.
Còn có kỉ niệm 100 năm con tàu Titanic chìm xuống đáy biển. Thêm vào đó là sự kiện Olympic Luân Đôn khai mạc vào 3h sáng, giờ Việt Nam. Và hiển nhiên, tôi đã bỏ lỡ cho dù có cài đặt báo thức với 3 cái đồng hồ cùng 1 điện thoại di động.
Ôi chao, tóm lại là cuộc sống an nhàn vẫn vậy trôi qua. Sinh nhật thứ 18 của tôi cách đây 6 ngày và cái bánh kem vẫn còn một phần ba để trong tủ lạnh. Tin tốt lành nhất là tôi đã đỗ vào khoa Kinh doanh quốc tế của Đại học Tài Chính-Marketing. Khi tôi sắp sửa trải qua 4 năm của đời sinh viên thì trong gia đình xảy ra một sự kiện trọng đại: bà nội chuẩn bị định cư ở nhà tôi trong ít nhất 20 năm (nếu bà có thể sống lâu thêm ngần ấy).
Mọi người trong nhà đều vui vẻ, hồ hởi “rước bà về dinh”. Một chuyến xe tải từ Bến Tre đến Sài Gòn đem theo tất cả tài sản của bà, từ bộ bàn thờ ông nội đến những cái bình sứ quý giá, vài tấm liễn nạm vàng [1], một bộ ghế gỗ và cả tấn “kinh thư”. Hai chị em tôi mất hết nửa ngày để xếp sách từ cái rương cũ kỹ lên kệ để rồi bị bà quát một trận, sau đó lại xếp sách trở về rương. Những cuốn sách cổ toàn “Hán tự” luôn được bà yêu quý và tự hào kể với con cháu: “Của hồi môn của bà đó!”
Cuộc sống gia đình có thêm một bà nội và kéo theo sau là một chuỗi những rắc rối. Bà không hài lòng về cách ăn mặc của tôi. Váy quá ngắn, tóc lởm chởm, phòng ốc bừa bộn, nói chuyện không thùy mị, ăn cơm như hổ đói, vân vân và ve ve… Bà là người lớn tuổi, cách tôi 2 thế hệ nên cũng khó trách lối suy nghĩ có nhiều khác biệt. Tôi muốn làm một cô cháu gái ngoan hiền cho nên bắt đầu thích nghi với những đòi hỏi của bà. Tôi cắt lại mái tóc dài đúng kiểu “hai lúa”, biết ý tứ trong lời nói, ăn cơm như con mèo và còn vứt hết mấy bộ đồ lót màu rực rỡ mà thay vào đó là style “quý bà tuổi 50”. Nói chung, tôi là “gái ngoan” hiếm có của thế kỉ 21, biết nghe lời, biết phục tùng và rất thành thật (ngoại trừ chuyện lén tàng trữ một lô tạp chí người mẫu nam và gia nhập fan hâm mộ Lee Min Ho)
Bầu không khí trong nhà thay đổi rất nhiều, thoang thoảng cái vẻ cổ xưa huyền bí gì đó. Không còn tiếng nhạc Pop của SNSD, không còn tiếng ghi-ta của Taylor Swift mà chỉ có bài “tân cổ giao duyên Lan và Điệp”, “Cô gái bán sầu riêng” cùng các vở cải lương “Tiếng trống Mê Linh”, “Bên cầu dệt Lụa”, “Thái hậu Dương Vân Nga”.
Bà nội là fan ruột của nữ hoàng sân khấu Thanh Nga, chính xác là một fan rất trung thành, dù tôi đã hết lời dụ dỗ bà gia nhập “Hội ái mộ Park Min Young”.
Ôi thôi, không có cách nào, tôi đành chấp nhận suốt ngày văng vẳng bên tai những giọng ca oanh vàng của Lệ Thủy, Bạch Tuyết, Thoại Mỹ, Thanh Nga, Thanh Sang,… Buổi tối xem cải lương với nội, từ từ cũng đã chấm được anh Kim Tiểu Long. Dù không quá xuất sắc nhưng dung nhan của anh có thể tạm thời làm “Hotboy” của giới tài từ cải lương.
Là vậy đó!
Tôi thấy cuộc đời mình đang trên đà xuống dốc. Theo định luật “Vạn vật hấp dẫn” của Niu-tơn thì trong vòng một hai năm nữa tôi sẽ trở thành nạn nhân của “Thuyết tiến hóa ngược”.
Cuối cùng, xin được kết luận cục diện chính trị của tôi bằng mệnh đề “If…Not”: “Nếu bà nội còn tiếp tục an cư tại nhà tôi thì tôi sẽ không có ngày nhìn thấy vầng thái dương chứ đừng nói là xem hết tập cuối phim “Mặt Trăng ôm Mặt Trời”!!!
[1] tấm liễn: những tấm bảng viết thơ hay câu đối chữ Nôm hoặc Hán treo ở cột lớn trong các ngôi nhà ba gian cổ ngày xưa
——————— ♫ ———————
P/S: (Tuyết Ngàn Năm_Phụ trách chỉnh sửa -^^-) Có gì mọi người cứ thắc mắc nhé. Nếu từ nào ko rõ thì cứ cmt vì có thể đó là từ gõ nhầm hoặc từ đó cần đk giải nghĩa.
Còn có kỉ niệm 100 năm con tàu Titanic chìm xuống đáy biển. Thêm vào đó là sự kiện Olympic Luân Đôn khai mạc vào 3h sáng, giờ Việt Nam. Và hiển nhiên, tôi đã bỏ lỡ cho dù có cài đặt báo thức với 3 cái đồng hồ cùng 1 điện thoại di động.
Ôi chao, tóm lại là cuộc sống an nhàn vẫn vậy trôi qua. Sinh nhật thứ 18 của tôi cách đây 6 ngày và cái bánh kem vẫn còn một phần ba để trong tủ lạnh. Tin tốt lành nhất là tôi đã đỗ vào khoa Kinh doanh quốc tế của Đại học Tài Chính-Marketing. Khi tôi sắp sửa trải qua 4 năm của đời sinh viên thì trong gia đình xảy ra một sự kiện trọng đại: bà nội chuẩn bị định cư ở nhà tôi trong ít nhất 20 năm (nếu bà có thể sống lâu thêm ngần ấy).
Mọi người trong nhà đều vui vẻ, hồ hởi “rước bà về dinh”. Một chuyến xe tải từ Bến Tre đến Sài Gòn đem theo tất cả tài sản của bà, từ bộ bàn thờ ông nội đến những cái bình sứ quý giá, vài tấm liễn nạm vàng [1], một bộ ghế gỗ và cả tấn “kinh thư”. Hai chị em tôi mất hết nửa ngày để xếp sách từ cái rương cũ kỹ lên kệ để rồi bị bà quát một trận, sau đó lại xếp sách trở về rương. Những cuốn sách cổ toàn “Hán tự” luôn được bà yêu quý và tự hào kể với con cháu: “Của hồi môn của bà đó!”
Cuộc sống gia đình có thêm một bà nội và kéo theo sau là một chuỗi những rắc rối. Bà không hài lòng về cách ăn mặc của tôi. Váy quá ngắn, tóc lởm chởm, phòng ốc bừa bộn, nói chuyện không thùy mị, ăn cơm như hổ đói, vân vân và ve ve… Bà là người lớn tuổi, cách tôi 2 thế hệ nên cũng khó trách lối suy nghĩ có nhiều khác biệt. Tôi muốn làm một cô cháu gái ngoan hiền cho nên bắt đầu thích nghi với những đòi hỏi của bà. Tôi cắt lại mái tóc dài đúng kiểu “hai lúa”, biết ý tứ trong lời nói, ăn cơm như con mèo và còn vứt hết mấy bộ đồ lót màu rực rỡ mà thay vào đó là style “quý bà tuổi 50”. Nói chung, tôi là “gái ngoan” hiếm có của thế kỉ 21, biết nghe lời, biết phục tùng và rất thành thật (ngoại trừ chuyện lén tàng trữ một lô tạp chí người mẫu nam và gia nhập fan hâm mộ Lee Min Ho)
Bầu không khí trong nhà thay đổi rất nhiều, thoang thoảng cái vẻ cổ xưa huyền bí gì đó. Không còn tiếng nhạc Pop của SNSD, không còn tiếng ghi-ta của Taylor Swift mà chỉ có bài “tân cổ giao duyên Lan và Điệp”, “Cô gái bán sầu riêng” cùng các vở cải lương “Tiếng trống Mê Linh”, “Bên cầu dệt Lụa”, “Thái hậu Dương Vân Nga”.
Bà nội là fan ruột của nữ hoàng sân khấu Thanh Nga, chính xác là một fan rất trung thành, dù tôi đã hết lời dụ dỗ bà gia nhập “Hội ái mộ Park Min Young”.
Ôi thôi, không có cách nào, tôi đành chấp nhận suốt ngày văng vẳng bên tai những giọng ca oanh vàng của Lệ Thủy, Bạch Tuyết, Thoại Mỹ, Thanh Nga, Thanh Sang,… Buổi tối xem cải lương với nội, từ từ cũng đã chấm được anh Kim Tiểu Long. Dù không quá xuất sắc nhưng dung nhan của anh có thể tạm thời làm “Hotboy” của giới tài từ cải lương.
Là vậy đó!
Tôi thấy cuộc đời mình đang trên đà xuống dốc. Theo định luật “Vạn vật hấp dẫn” của Niu-tơn thì trong vòng một hai năm nữa tôi sẽ trở thành nạn nhân của “Thuyết tiến hóa ngược”.
Cuối cùng, xin được kết luận cục diện chính trị của tôi bằng mệnh đề “If…Not”: “Nếu bà nội còn tiếp tục an cư tại nhà tôi thì tôi sẽ không có ngày nhìn thấy vầng thái dương chứ đừng nói là xem hết tập cuối phim “Mặt Trăng ôm Mặt Trời”!!!
[1] tấm liễn: những tấm bảng viết thơ hay câu đối chữ Nôm hoặc Hán treo ở cột lớn trong các ngôi nhà ba gian cổ ngày xưa
——————— ♫ ———————
P/S: (Tuyết Ngàn Năm_Phụ trách chỉnh sửa -^^-) Có gì mọi người cứ thắc mắc nhé. Nếu từ nào ko rõ thì cứ cmt vì có thể đó là từ gõ nhầm hoặc từ đó cần đk giải nghĩa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook