Ký Sự 2h59'- Cầu Cơ
C5: Chuyện Thứ Tư




Trời đã đổ mưa cả ngày hôm nay.



9h tối, trong không gian tĩnh lặng, tôi dừng tay viết, bất chợt quay đầu nhìn xoáy vào bóng tối bên ngoài cửa sổ, nghe tiếng mưa từ xa vọng lại, bỗng dưng tôi nhớ đến một chuyện. Cũng trong một đêm mưa như hôm nay, đất trời thật mát mẻ, đáng ra đó đã là một câu chuyện lãng mạn, với tiếng nước vỗ nhè nhẹ trên hiên.
Chuyện xảy ra vào cái đêm sau khi tôi chuyển đến hơn một tháng, cả ngày hôm đó nắng to, tới chiều thì nổi gió, mây đen kéo tắc nghịt một khoảng trời. Tôi vừa đi làm về được ít phút thì mưa đổ sầm sập xuống, ở tầng mười ba mà tôi vẫn nghe rõ tiếng mưa rơi ngoài đường, cứ rào rào từng đợt như thác réo. Mưa dữ quá nên quản lý chung cư khuyến cáo bà con đề phòng chập đường dây điện do sét đánh, hiểu một cách kín đáo là mọi người hãy tắt đèn đi ngủ sớm, vì mưa còn kéo dài tới sáng mai mới ngừng.
Tôi lập tức hưởng ứng lời kêu gọi, hơn 9h đã lên giường đi ngủ, một phần vì tôi ở tầng mười ba, đủ cao để sét có thể ghé vào bất cứ lúc nào, một phần nữa là vì trời mưa, bật quạt, đắp chăn là ngủ ngon nhất. Cơ mà chỉ tới nửa đêm là tôi tỉnh giấc, mưa vẫn không ngừng đập thành tiếng vào tấm kính cửa sổ, nghe một lát mà tôi không tài nào ngủ lại được nữa. Nằm trằn trọc vài phút, tự nhiên tôi thấy khát nước quá. Bình thường tôi có để một chai nước trên bàn làm việc, hôm nay đi ngủ sớm nên tôi quên mất. Thế nên tôi phải ra bếp để lấy nước uống.

Trước hết tôi sẽ miêu tả qua cái hiện trường ngày hôm đó. Từ cửa phòng ngủ đi thẳng ra là khu nấu nướng, bình nước tôi để trên bàn đá kê bếp, sân phơi quần áo thì nằm ở phía tay phải, hai bên ngăn cách nhau bằng một dãy cửa kính. Nói là một dãy vì nó bao gồm cửa chính và một cửa sổ, cả hai đều làm bằng kính trong suốt, đêm mưa sấm chớp đánh nhoằng nhoằng sáng trưng cả phòng. Vì thế mà tôi không cần bật đèn trong nhà, mắt nhắm mắt mở đi từ phòng ngủ ra, tôi vẫn dễ dàng thấy cái bình nước để đâu.
Cửa sổ hướng ra ban công phơi đồ có hai phần, phần cố định gắn vào tường, mặt trước có in một hình, nếu tôi nhớ không nhầm thì là nửa thân trên của Tượng thần Vệ nữ Milo, với đôi tay bị mất. Phần di chuyển được thì trong suốt có thể kéo ra kéo vào, đây là loại cửa sổ trượt rất thuận tiện. Thỉnh thoảng tôi vẫn làm cháy thức ăn, nếu không kịp mở cửa chính thì mùi khét sẽ ám khắp phòng, nhưng bây giờ tôi chỉ cần kéo cửa sổ đó ra ổn. Tôi nhớ là đêm hôm ấy tôi đứng uống nước ở cạnh cửa sổ, đầu óc chưa hoàn toàn tỉnh táo, mắt lơ đãng nhìn ra qua cái khung chữ nhật mờ hơi nước, muốn thấy cảnh ngoài ban công về đêm như thế nào.
Gió to thổi rung những chiếc móc áo, tiếng leng keng chốc chốc lại vang lên, khiến cho hình ảnh trong trí nhớ của tôi bị nhòe đi, là vì âm thanh của cơn mưa lúc bấy giờ quá lớn. Trong khi đang nuốt ngụm nước, tôi chợt phát hiện ở một góc cửa có vết bẩn, nếu không nhầm thì đó là do tôi quệt tay lên. Thế là tôi cầm giẻ qua lau, di cái dẻ trên mặt kính một lát thấy vẫn chưa hết, tôi sờ thử xem là cái gì mà khó chùi vậy. Đột nhiên sét đánh sáng trời, tôi giật mình ngước mắt lên nhìn, trên cửa kính lập tức xuất hiện một hình người đang đứng.
Còn tưởng là mình đang nhìn vào tấm kính in hình kia nên tôi không bất ngờ lắm. Cũng là nửa thân trên, giữa cảnh mờ mờ ảo ảo tôi nhận ra nửa thân đó để trần, không có hai cánh tay, nước da trắng bợt như vôi, và khuôn mặt không hiểu sao lại có vẻ như đang ghé sát vào tấm kính. Sét đánh quá nhanh, ánh sáng chỉ lóe lên rồi tắt ngấm, chưa kể tiếng nổ đoàng sau đó còn khiến tôi phải nhíu mày. Chỉ là hình của bức tượng lõa thể, nếu ai đã đọc qua sách Mỹ thuật sẽ thấy, Vệ nữ Milo về đêm cũng khiến con người ta rạo rực. Lúc đó tôi không lau kính nữa, thực sự tôi đã bị vẻ đẹp đó hớp hồn.

Được vài giây liền có tia chớp lóe lên, một lần nữa thân ảnh kia lại xuất hiện trước mắt tôi. Nhưng lần này rõ ràng hơn. Đầu tiên tôi thấy nửa thân trên đúng kích thước người thật, chi tiết không cần phải nói đến, tiếp theo là tới khuôn mặt, không quá nếu ví đó là mặt người chết trương. Tròng mắt phồng lên và lồi khỏi hốc, lưỡi đùn ra ngoài cả gang tay, da mặt chẳng khác nào được làm bằng cao su, nhẵn thín và dãn căng như bị nhồi đầy không khí bên trong. Chuyện gì xảy ra với tượng thần Vệ nữ vậy, tôi choáng váng giật lùi lại mấy bước, chiếc giẻ lau đã rơi từ bao giờ.
Ánh sáng vừa tắt, trước mắt tôi lập tức tối đen. Có chút hoang mang khi nghĩ tới hình ảnh vừa rồi, nói thẳng ra là tôi sợ phải nhìn thấy cảnh tượng đó lần nữa. Trong phòng không đèn đóm, chỉ có duy nhất chiếc đồng hồ điện tử trên tường là phát ra ánh đỏ nhấp nháy. Bấy giờ cũng là 2h59. Trước khi sét lại đánh, tôi bỏ vào phòng ngủ, thậm chí khi nằm trên giường tôi cũng không dám quay mặt ra cửa sổ, dù nó đã được che rèm. Tôi nằm quay lưng lại hướng ánh sáng, thầm trách bản thân sợ bóng sợ gió, chỉ là một bức ảnh chết, sao có thể thay đổi hình dạng để dọa người như vậy.
Ấy thế mà tôi ngủ lúc nào không biết. Sáng dậy thì mưa đã ngừng, tôi gần như quên hết chuyện xảy ra tối hôm qua, trong người còn nâng nâng như vừa tỉnh rượu. Cho tới khi tôi đi ra bếp chuẩn bị bữa sáng, chân liền dẫm phải cái khăn lau rơi dưới đất, cảnh tượng đáng sợ đêm qua mới từ từ tái hiện trong tâm trí. Dẫu sao thì trời cũng đã sáng, nghĩ là mình bị ảo tưởng nên tôi còn thấy buồn cười, tiện cầm cái giẻ trong tay, tôi vui vẻ qua cửa sổ lau cái vết bẩn trên đó đi. Kỳ quái ở chỗ, trên khung cửa in hình tượng thần Vệ nữ không có bất cứ một vết bẩn nào. Tôi tìm mãi cũng không thấy, vô tình mắt tôi liếc qua khung kính bên cạnh, một khắc tiếp theo chiếc giẻ trên tay lại rơi xuống đất.
Vết bẩn kia là nằm ở góc cửa kính, đúng vị trí đêm qua tôi nhìn thấy nó. Ngay lập tức da đầu tôi tê rân rân, nói vậy là chuyện tôi bắt gặp đêm qua, khuôn mặt dọa người đó chính xác nằm ở bên cửa này, mà cái cửa đó lại trong suốt, nghĩ thế nào thì tôi cũng không tránh được sợ hãi. Vệ nữ là ở bên khung cửa này, còn Vệ nữ nào xuất hiện bên khung cửa kia. Nơi tôi dùng để phơi đồ bỗng chốc trở lên quái dị vô cùng, phải nhắc lại là tôi đang ở tầng mười ba, trong một đêm mưa to gió lớn, làm cách nào mà một người như chết trương có thể xuất hiện ở đây được.
Nhắc đến người chết trương, tôi nhớ loáng thoáng mình từng nghe bác bảo vệ khu chung cư này kể trong một lần ngồi buôn chuyện, đúng hơn là dọa, rằng hồi xây tòa nhà này có một người bị chết dưới hố vôi. Chết thế nào thì không rõ, nhưng bác ta khẳng định không phải là vô tình ngã chết, vì khi thấy xác người đó, chân tay đều đã không còn. Chỉ biết ấy là một người phụ nữ, gần như là bị vùi dưới lớp vôi, lúc vớt lên vôi đã ăn mòn hết toàn thân, da còn bị bào mỏng tới mức thấy cả mạch máu cùng thớ thịt bên trong. Sợ nhất là khuôn mặt ứ nước, biến dạng đến không phân biệt được bộ phận. Có người chứng kiến khi di chuyển cái xác, một con mắt còn rớt khỏi tròng, muốn nhét lại cũng không được.

Kể ra thì cũng khó tin, bản thân tôi không để tâm tới nó lắm, đặc biệt là đoạn sau của câu chuyện. Vì là khu vực đang xây dựng nên người ta quây lại bằng rào tôn, người ngoài không ai biết có sự gì xảy ra bên trong, ngược lại người trong thì được nhà thầu dùng tiền ép phải im lặng. Cho tới khi tòa nhà được đưa vào hoạt động, phần lớn mọi người đều đã quên đi chuyện đáng sợ đó, nếu có ai vô tình kể ra thì người nghe sẽ coi đó như chuyện đùa dùng để dọa nhau cho vui. Tôi nhớ bác bảo vệ còn làm mặt nghiêm trọng khi kể nốt đoạn cuối, cái gì mà mỗi khi trời đổ mưa, tức là giống ngày đó hố vôi ngập nước, người phụ nữ kia lại lang thang quanh khu chung cư, với vẻ ngoài lõa thể, không có chân tay.
Tất nhiên là cô ta phải có mục đích khi làm thế. Người phụ nữ đó muốn đòi lại những bộ phận đã mất kia, tôi là bị vẻ ngoài của cô ta lừa, nếu lúc ấy tôi mở cửa, vậy chắc tiếp theo tôi phải thế chỗ cho cô ta. Tới giờ tôi cũng chưa tưởng tượng được mình sẽ trông như thế nào nếu không có tay chân. Đấy là chưa kể, cô ta sẽ trông như thế nào nếu có tay chân của tôi, người nữ mà tay chân nam, chắc cô ta sẽ phải tiếp tục tìm người khác thay thế.
Sau chuyện này tôi đã nảy sinh nghi ngờ về khu chung cư, đúng hơn là về căn phòng mình đang thuê. Tại sao lại liên tiếp xảy ra những chuyện kỳ quái ở đây, cũng không phải lần đầu tôi đi thuê phòng, nhưng đây là lần đầu tôi gặp những chuyện như vậy. Mà cũng không phải là chúng không có liên quan tới nhau, tôi để ý được một sợi dây liên kết, lúc đó tôi chưa nghĩ tới con số 2h59, mà tôi nghĩ tới đồ đạc trong phòng này.
Dường như mỗi thứ đều ẩn giấu một cố sự, bắt đầu từ đây, tôi đã nghĩ viết lại từng chuyện để theo dõi. Sau những gì xảy ra ở Thái Nguyên, tôi hiểu được là mình phải nhìn nhận mọi chuyện từ nhiều khía cạnh, nếu cứ áp đặt một suy nghĩ lên nhiều vấn đề, vậy sẽ chẳng thấy được cách giải quyết thỏa đáng. Nếu ai đó bắt đầu nghi ngờ về điều gì, hãy viết lại, tôi đảm bảo sẽ không phí công đâu, viết lại rồi tự khắc vấn đề sẽ rõ ràng hơn. Giống như tôi bây giờ, nếu như không tìm ra chân tướng, tôi sẽ vĩnh viễn chìm trong nỗi sợ hãi với thế giới tâm linh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương