Ký Sự 2h59'- Cầu Cơ
C12: Gặp Lại










Thực sự là hết cách rồi, mình tôi thì có tài năng gì mà đòi đấu lại với thế lực ma quỷ kia. Kinh nghiệm ư? Tôi chỉ có khả năng giãy chết vô địch, dù cho tất cả mọi người chết hết thì tôi vẫn đang hết sức giãy giụa trong tuyệt vọng. May mắn ư? Người ta nói quá tam ba vận, tôi đã dùng hết hai lần may mắn rồi, liệu tới lần thứ ba này tôi có thoát được số mệnh không? Phải, tôi chịu đủ mọi giày vò mà vẫn còn sống được tới giờ, âu cũng là do số tôi chưa tận, nhưng sẽ sớm thôi, con ma kia chơi tôi chán rồi sẽ có ngày nó xuống tay, tới lúc đó kết cục không biết còn thảm khốc nhường nào.

Tất cả những gì tôi làm được lúc này, chính là chờ đợi, ban đầu thì có hơi sốt ruột nhưng con ma kia dạo gần đây đã dịu bớt tính nết, nó không vội giết tôi vậy tôi cũng không vội chết làm gì, hãy cứ thong thả. Vì thế mà sáng sáng tôi vẫn dậy đi làm, tối tối trở về, trước tôi còn tưởng sống vậy cô đơn lắm, nhưng giờ thì tôi biết mình đang phải san sẻ chỗ ở với một hồn ma.

Có thể là vì tôi đã đóng tiền nhà nửa năm, nên nó cho tôi sống đủ nửa năm, hết hợp đồng rồi mới giết tôi đi. Nghĩ vậy cũng chẳng giúp tôi cảm thấy thoải mái hơn, vì cái hạn nửa năm đó tới nay đã qua gần năm tháng, nếu không có gì thay đổi, chỉ một tháng lẻ mấy ngày nữa là tôi xong đời.

Tưởng là mình sẽ được yên ổn mà sống nốt mấy ngày còn lại, ai ngờ đêm qua tôi lại biết được một tin động trời, rằng kẻ thù của tôi, tên Âm Dương sư đã lừa tôi mất đi người bạn vô cùng quý giá, hắn vậy mà còn sống và vẫn tiếp tục hành nghề. Tôi vì thế đã trằn trọc suốt đêm, tới sáng thì gần như không ngủ được phút nào, tôi hận mình bất tài vô dụng, dù đem lòng căm ghét kẻ đó tới đâu thì cũng không có gan tìm hắn báo thù.

Tên Quân đó, hắn so với ma quỷ còn tàn ác hơn một bậc, loại người như hắn tốt nhất không nên dây vào, trong những ngày còn lại tôi vẫn muốn làm nốt vài việc, không thể vì hắn mà phí thời gian được. Thực ra quyết định đó làm tôi hết sức khổ tâm, thẳng Cường không thể trở về, phần lớn là do hắn hại, còn phần nhỏ là vì cứu tôi, vậy mà tới cùng tôi lại không thể vì thằng ấy mà liều mạng, tôi thật sự quá ích kỷ rồi.

Suy nghĩ có phần rườm rà đó đủ khiến tôi mất thêm một ngày không được việc gì. Tới khi về nhà, tôi gần như tê liệt, tới mức chẳng biết tối nay mình sẽ ăn gì, mà trong bụng thì cứ đói cồn cào lên. Cửa thang máy mở ra trước mặt, tôi lê từng bước trên hành lang, phòng 134 của tôi nằm ở cuối dãy bên trái, cạnh đó là phòng 133, vốn là phòng ấy không ai ở nên thường xuyên khóa chặt, thế mà hôm nay nó lại mở toang. Có tiếng người cười nói phát ra, tôi tới gần cửa phòng cùng lúc người ở bên trong bước ra, đi trước là một phụ nữ trung niên, nếu tôi không nhầm thì là chủ căn hộ cho thuê ấy, đi sau còn có một người.

Tôi không bước tiếp, có cái gì vương vướng trong đầu khiến tôi phải khựng lại, khuôn mặt người vừa bước khỏi cửa kia, mười phần thì tám chín phần tôi luôn khắc cốt ghi tâm. Còn tưởng mình hoa mắt, tôi cố tình lắng tai nghe họ nói chuyện, không sai, chính là chất giọng đó. Trong một khắc tiếp theo, tôi trân trân đứng nhìn người kia, tưởng như hết thảy đều là ảo giác, cảm xúc hỗn độn, sau cùng chính là chết lặng không thốt lên lời.


Quả nhiên là không chết, còn sống tốt như vậy, cái gì mà nếu thấy ổn thì sẽ mua lại căn hộ kia, xong còn hào phóng trả đủ sáu tháng tiền thuê mà không mặc cả một đồng nào. Đến lúc này tôi mới há hốc mồm kinh ngạc, đây sẽ là hàng xóm mới của mình sao, từ nay về sau tôi biết đối mặt thế nào đây?

- Bác yên tâm, đồ của cháu không nhiều lắm, chỉ sắp xếp một chút là xong thôi, bác không cần giúp cháu đâu.

Người kia nói rồi ra hiệu tiễn khách, vừa ngước mắt lên thì nhìn thấy tôi đang ngó lại, bốn mắt giao nhau không giấu được ngỡ ngàng.

- Mày... mày, mày.... – Tôi lắp bắp gào lên, chưa nói được lời nào thì đã bị hắn xông tới bịt miệng.

- Đây là cậu sống ở phòng bên cạnh phải không? Hai cháu biết nhau à? – Bà chủ phòng 133 lấy làm hiếu kỳ hỏi.

- Dạ, quen sơ sơ thôi bác, cũng lâu rồi không gặp – Hắn cười đáp.

Đệch!!!! Tới cả ông Trời cũng chán ghét tôi nên năm thôi mười hồi đày ải thân tôi như vậy, thằng khốn nhà mày, có phải vì một câu "lâu rồi không gặp" mà mày nhất định phải tìm gặp tao không? Tôi dùng hết sức gạt tay hắn ra, nhìn lại thì hắn đã thay đổi nhân dạng, không còn mặc sơ mi như trước, tóc cũng để dài tới độ có thể buộc thành một túm con con sau gáy, trông hắn bây giờ không còn dáng vẻ nghiêm túc như lần đầu tôi gặp, nhưng dù hắn có hóa ra tro thì tôi vẫn nhận ra.
1

Bà chủ rất nhanh liền rời đi, cầu thang máy vừa đóng hắn liền thả tay, tôi bật ra như lò xo cách hắn năm sáu bước, thực lòng ngay lúc đó tôi muốn bỏ chạy, nhưng cơn bất mãn bỗng chốc dâng lên cực điểm khiến khiến tôi đứng lại vung tay chỉ thẳng mặt hắn quát:

- Mày... tao sẽ báo cảnh sát, tao...

Còn chưa nói hết câu, hắn liền giơ một mảnh giấy ra trước mặt tôi, bên trong ghi tên và chức vụ, Hoàng Đình Quân, thanh tra sở cảnh sát thành phố. Mắt tôi hoa lên, giống như vừa bị hắn tát cho một cái, thế quái nào mà người như hắn lại đi làm thanh tra, loạn hết rồi!

1

- Muốn báo gì thì cứ nói với tao đây này – Hắn thong thả lên tiếng – Không ngờ lại gặp mày ở đây, xem ra chúng ra rất có duyên với nhau.

Chẳng phải mày đuổi theo tao tới đây sao, duyên cái mẹ gì mà duyên, mặt tôi chuyển từ tái sang đỏ, rồi lại từ đỏ thành tím, chuyện đã thế thì tao cũng phải nói cho ra nhẽ, nhịn lại bao nhiêu tức giận, tôi gằn giọng hỏi hắn:

- Thằng Cường còn sống không?

Lúc đó rõ ràng tôi thấy hắn có hơi biến sắc, cũng chẳng rõ đó là tốt hay xấu, chỉ thấy trong giây lát mặt hắn lại tỉnh bơ, đáp:

- Chuyện đó không liên quan đến tao.

Thằng khốn, tôi chửi thầm và xông tới túm cổ hắn, hét lên:

- Trả lời tao, Cường nó có thoát được không?

Đột nhiên phía sau có tiếng cầu thang máy mở ra, tên Quân không nói không rằng, lập tức kéo tôi vào phòng, hắn nhanh đến mức tôi chưa kịp chống cự thì mắt đã thấy cửa đóng sầm lại. Chết mẹ rồi, tôi quên mất có thể vì muốn giết tôi mà hắn mò tới đây, mặt tôi bỗng chốc ngây ra, tiếp theo đây tôi sẽ bị ăn sống!
1

- Mày ở đây bao lâu rồi?


Tên Quân kia thế mà lại hỏi một câu không đầu không cuối, tôi liếc hắn dò xem ý tứ hắn thế nào, mặt tên đó lạnh tanh không chút sát khí, sao tự nhiên hắn lại quan tâm chuyện của tôi làm gì? Mặc kệ, tôi bấm bụng nghĩ, giờ cùng lắm là chết, đã gặp phải thằng khốn này thì kiểu gì chẳng bị nó ăn thịt, phải tỏ ra cứng rắn một chút thì chết mới không bị nhục. Tôi lập tức lấy lại tinh thần, đanh mặt lại, nói:

- Tao đang hỏi mày, trả lời tao – Để tăng thêm uy lực, tôi không ngại bước đến túm cổ áo hắn lần nữa – Thằng Cường còn sống không?

Tên Quân thản nhiên nhìn tôi, một chút dao động cũng không có, thế là ý gì? Tôi nghiến răng, buông tay khỏi áo hắn, lại lấy ví trong người ra, lục xem mình còn tất cả bao nhiêu tiền, rồi cầm số tiền đó đem tới trước mặt hắn, gần như gào lên:

- Mày cần tiền phải không? Đây, tao còn từng này và cái mạng tao nữa, muốn lấy hết thì lấy.

Hắn liếc qua nắm tiền trong tay tôi, không dừng lại, bỗng nhiên hắn nhếch miệng cười, mắt nhìn thằng vào mặt tôi. Đang hùng hổ là thế, tôi chợt thấy sau gáy mình bồn chồn, nhưng vì muốn cứng rắn với tên kia nên tôi mặc kệ nó. Được một lát thì quả thực là thấy có cái gì cọ vào vai, tôi khó chịu cho tay lên gạt đi. Cảm giác truyền qua kẽ tay là những sợi dài và mảnh, chạm vào liền tuột ra, giống như là tóc người vậy.

Không phải tóc tôi, trong lòng giật thót một cái, chắc chắn không phải tóc tôi, ở đây còn có ai khác nữa sao? Bên kia tên Quân vẫn im lặng, tôi nuốt nước miếng rồi từ từ liếc mắt ra sau, mớ tóc đâu rồi, nó không còn ở đó, có khi nào đây là trò quỷ của tên kia bày ra để hù dọa tôi. Nhưng nhìn hắn lại không giống như biết chuyện gì đang xảy ra, thậm chí hắn còn nhíu mày khó hiểu với tôi.

Biểu cảm của hắn càng khiến tôi hoang mang, tự nhiên trong đầu lại lóe lên một hình ảnh, chính trong căn phòng này, một lần vô tình nhìn qua khe cửa tôi đã thấy, vừa nghĩ tôi vừa ngửa mặt lên, ngay trên đầu tôi là cái quạt trần. Lần đó tôi thấy có cái xác treo tòng teng trên đó!

Đập vào mắt tôi lúc này là đám tóc đang từ từ kéo lên trần nhà, chỉ còn lại một đoạn dài hơn gang tay rủ xuống, trên kia có một lỗ hổng bằng bàn tay, tôi nghẹn họng nhìn nó chui vào đó, tới thở cũng không dám dùng. Mớ tóc rút đi trong tích tắc, lát sau chỉ còn lại lỗ hổng tối đen, bất thình lình có con mắt trắng dã xuất hiện, tôi đang ngẩn người thì bị nó dọa cho rụt cả vòi lại, còn tưởng đái mẹ ra quần luôn. Rất nhanh con mắt đó cũng rời đi, trong đầu tôi tự hỏi nó là thứ gì vậy, quay lại vẫn thấy tên Quân kia nhìn mình, tự nhiên tôi buột miệng hỏi:

- Mày thấy không?

Hắn bây giờ mới liếc quanh, có nhìn lên trần nhưng rốt cục vẫn là lắc đầu. Quái, hắn như vậy mà lại không thấy, tại sao tôi lại thấy được, đây chẳng lẽ là do tôi căng thẳng quá sinh hoang tưởng?

- Chỗ tiền này tao không cần, tùy lúc mà tao cần tiền thôi, mày đã nhiệt tình muốn biết như vậy, tao sẽ nói, nhưng tất nhiên là tao phải được cái gì đó – Bỗng tên Quân lên tiếng, nghe có vẻ hắn vừa đổi ý.

- Mày muốn gì? – Tôi cẩn trọng hỏi.


- Tao tới chung cư này để giải quyết một việc, và mày thì sống ở đây nên chắc chắn sẽ có ích cho tao, nghe này, chỉ cần mày chịu hợp tác, tao sẽ nói hết những gì tao biết về thằng bạn của mày, kể cả giúp mày tìm nó.

Giúp tôi tìm thằng Cường? Hắn nói mấy lời này có đáng tin không? Tôi bắt đầu tính toán, hắn lừa tôi một lần, nghĩ sao tôi lại có thể dễ dàng tin tưởng hắn chứ, nhưng nếu không chịu hợp tác, tôi không những mất đi cơ hội gặp lại thằng Cường – nếu tên Quân kia nói thật – lại còn mất luôn cả mạng mình nữa. Nhưng hắn muốn tôi hợp tác cái gì mới được chứ?

- Mày cần tao làm gì?

- Chẳng là khu chung cư này đã xảy ra nhiều vụ mất tích và chết người kỳ lạ, tao đến để điều tra, cái mà mày vừa thấy có thể cũng là thứ mà tao đang tìm kiếm, không may là tao lại không thấy được thứ đó, hơn nữa mày cũng ở đây một thời gian, lượng thông tin mày có được chắc chắn không ít, chúng ta vì thế có thể hỗ trợ lẫn nhau.

Giờ thì hắn làm ra vẻ nghiêm túc lắm, tôi không tìm ra cách nào để từ chối, vả lại tôi cũng muốn biết là khu chung cư này có vấn đề hay là tôi có vấn đề. Nhưng nếu cứ thế mà tin tưởng hắn thì tôi lại dễ dãi quá, biết đâu đến cuối cùng tôi lại bị hắn đem ra làm mồi nhử, vậy thì đáng để bị người đời chê cười lắm. Chưa kể đem tin tức thằng Cường ra để trao đổi với tôi, nhỡ mà câu trả lời chỉ là thằng ấy đã chết, muốn tìm nó thì tôi chỉ còn cách chết theo, vậy cũng bằng hiến mạng cho hắn. Nghĩ đi nghĩ lại tôi vẫn thấy bị hắn dắt mũi, thỏa thuận này trước sau tôi chỉ có thiệt.

- Tao không tin mày,...

- Nếu muốn lấy mạng mày thì tao còn để mày sống tới bây giờ sao? – Tên Quân ngắt lời tôi.

- Mày lợi dụng tao.

- Haha, mày có khả năng chống lại tao không – Hắn thay đổi sắc mặt, giống như đang đe dọa tôi – Tao thừa sức ép mày phải nghe lời tao, nhưng vì đang trong danh nghĩa một thanh tra, việc của tao là bảo vệ người dân, nếu như mày đồng ý hợp tác, tao sẵn sàng bảo vệ cả mạng mày nữa, theo tao thì sống chống tao thì chết, hiểu không.

Mồm hắn nói không ép, vậy thái độ này là thế nào? Từng câu từng chữ đều sặc mùi đe dọa, nhất thời tôi nín lặng, đêm qua khi nhận được tin nhắn của hắn là tôi biết quãng thời gian tới mình khó sống rồi, nhưng thật không ngờ, hắn lại đến nhanh như vậy. Thôi thì đằng nào cũng chết, tôi ngậm ngùi nói:

- Mày chắc chắn sẽ giúp tao tìm thằng Cường nếu mọi chuyện ở đây được giải quyết chứ? – Hắn gật đầu – Vậy cái mạng này giao cho mày toàn quyền định đoạt.

Chương 12: Phòng 134.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương