Kỹ Nữ Trà Xanh Thượng Vị Np
-
1: Đến Nhà
6 giờ, trời chạng vạng tối, bầu trời ở một huyện thành nhỏ vô cùng âm u.
Bên trong một con hẻm nhỏ, một bóng dáng mặc đồ đỏ chậm rãi đi qua, lẻn qua một loạt cây bào đồng, để lại một bóng người động lòng trên vách tường.
Mãi cho đến một vườn hoa của tòa nhà nào đó mới dừng bước.
Gác cổng là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, sau khi nhìn thấy người tới, ánh mắt gã nhìn chằm chằm vào cô gái.
Váy đỏ tóc đen, mái tóc đen mượt được thắt thành hai bím tóc, rũ xuống đầu vai, đập vào mắt là làn da trắng nõn.
Cho dù là trong đêm tối cũng không che được tuyệt sắc của người trước mắt.
Người đàn ông vô cùng phóng đãng huýt sáo.
Mẹ kiếp, đúng là câu mất hồn anh ta, giống y như mẹ mình, trời sinh là một con điếm để người ta chơi nát.
Trên cửa sổ tầng hai của căn nhà, một đôi mắt đen cũng đang chăm chú nhìn nơi này.
Nhìn bóng dáng đó dưới sự dẫn đường của người làm, xuyên qua vườn hoa, làn váy lướt qua khóm hoa, giống như bươm bướm dạo chơi trong đó.
Chỉ là con bươm bướm này đã bị anh ta nắm chặt trong lòng bàn tay.
Liên Thắng hít một ngụm thuốc lá, khói thuốc tỏa ra, che đi bóng dáng màu đỏ kia, lại ngăn không được u ám trong mắt anh ta.
Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Lúc Lâm Chi Nam gõ cửa đến lần thứ ba, người hầu đã rời đi, trên hành lang đen kịt, ánh sáng trong phòng ngủ hắt ra, chiếu lên đôi giày da của cô.
Cô cũng không vội, tiếp tục gõ cửa.
Lần thứ tư mài đi sự kiêu ngạo mà cô tự cho là đúng.
Lần thứ năm, đáp lại ba năm cô lạnh lùng như băng.
Lần thứ sáu, cửa mở ra.
Lồng ngực của Liên Thắng đập vào mắt cô, anh ta tùy ý hất áo ngủ lên, một giọt nước dọc theo da thịt chảy xuống.
Trong nháy mắt, Lâm Chi Nam ngây người, vừa mở cửa ra, trong không khí còn lưu lại một ít hơi thở của người đàn ông, từng chút quấn quanh chóp mũi của cô.
Cùng đôi mắt sâu không thấy đáy của anh ta, vô cùng có tính xâm lược.
Trên mặt cô xem như bình tĩnh, móng tay lại lặng lẽ cấu vào trong da thịt.
Liên Thắng cong môi nói: “Vào đi.
”Anh ta đứng sang bên cạnh nhường đường, thản nhiên nhìn bước chân hơi do dự của cô, sau cùng cô mới chậm rãi thực sự bước vào.
Anh ta cười một tiếng, sau đó đóng cửa lại.
“Răng rắc” âm thanh khóa trái cửa, giống như một loại nghi thức nào đó sắp bắt đầu.
Trái tim của Chi Nam cũng theo đó co rút lại.
Trong không gian kín này là một chiếc giường lớn có thể chứa đủ nhiều người, trên đỉnh đầu là chiếc đèn chùm kiều diễm, cô vô thức mê mang lại sợ hãi.
Sau cùng ánh mắt cô dừng trên tủ đầu giường.
Nơi đó đặt một chiếc đèn bàn cổ với cán dài bằng sắt, không bao giờ cong, giống như nữ thần Athena thần thánh không thể xâm phạm.
Trên ghế sofa, tư thế ngồi của Liên Thắng lười biếng, cũng không có ý định phá vỡ sự yên tĩnh này, anh ta vừa lắc lư ly rượu, ánh mắt lại thẳng tắp nhìn con bướm nhỏ của mình.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook