Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm (Kỹ Năng Tranh Sủng)
-
Chương 98: Va chạm
Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: An Thục phi
"Ngươi, ngươi..." Mặt Mẫn Quý Tần đỏ lên, một câu "Ngươi đừng đắc ý!" bao nhiêu ý muốn ra khỏi miệng. Một khắc kia đối diện với ánh mắt từ trên cao nhìn xuống của Bích Đào, nháy mắt khí thế nàng ta tích tụ được đã bị chọc thủng.
Nàng ta hoài nghi dù cho chính mình nói ra những lời này, với tính tình của Quý phi sẽ hỏi ngược lại nàng ta: Tại sao bổn cung không thể đắc ý?
Nàng ta căm giận mà kéo khăn lụa, Quý phi chính là người sẽ làm nghẹn người ta!
"Sao Mẫn Quý tần còn phạm thượng nói lắp ba lắp bắp?" Lệ Tu dung che miệng cười khẽ: "Vốn là sau khi sinh Lục Hoàng tử, khuôn mặt đã không bằng trước, cái miệng có thể sặc người này lại không còn uy lực như xưa, Lục Hoàng tử đi theo mẫu phi như vậy thì có thể học được cái gì?"
Khi Mẫn Quý tần mang thai thường đánh phấn có chì, một thời gian dài, độc tố dần dần tích tụ. Sinh hạ Lục hoàng tử có chứng bệnh ngu dại không nói, gương mặt như hoa của nàng ta cũng sinh rất nhiều vết lấm tấm, tuy sau đó mẫu thân của nàng ta Thừa tướng phu nhân vì chuyện này đi mời danh y, vết đốm mờ đi, nhưng rốt cuộc vẫn lưu lại một vài dấu vết.
Chuyện này đối với một nữ nhân từ trước đến nay lấy diện mạo khoe khoang mà nói, không thể nghi ngờ là sét đánh giữa trời quang.
Nên lần này Lệ Tu dung càng là cầm kim chọc thẳng đến xương cốt nàng ta!
Trên mặt Mẫn Quý tần vặn vẹo một trận, lại nhờ có cung nữ bên người âm thầm khuyên nhủ, kéo kéo ống tay áo, nàng ta mới nhịn xuống được. Nàng ta và Lệ Tu dung chẳng qua chỉ kém một bậc, hơn nữa xưa nay nàng ta ỷ vào có Thái hậu chống lưng, sao có thể để cửu tần vào mắt.
Nói chuyện tất nhiên là rất không khách khí: "Hai ngày nay dung mạo Lệ Tu dung tiều tụy, chỉ sợ cũng bị Tam Công chúa giày vò không ít." Đôi mắt nàng ta thoáng nhìn Ngô Tiệp dư bị biếm —— mẹ đẻ Tam Công chúa, khuôn mặt vặn vẹo hiện lên một tia vui sướng, cười: "Nếu là dạy không nghe, không bằng hỏi thân mẫu phi của con bé một chút."
Đặc biệt nhấn mạnh một chữ "thân", nói ẩn ý lại là như thế nào, Tam Công chúa cũng không phải thân sinh của Lệ Tu dung!
Lời này nói ra cũng âm thầm động chạm đến Ngô Tiệp dư, tay nàng ta đặt ở ghế nổi lên một màu trắng xanh, dùng lực lớn như thể muốn bẻ gãy tay vịn ghế.
Nữ nhi thân sinh bị ôm đến cung người khác nuôi dưỡng, lại là nữ nhân từ trước đến nay nàng ta khinh thường, là cái nữ nhân vô năng vô mưu kia! Từ đây nữ nhi lại không thể mềm mại mà gọi mình, trái lại phải gọi nữ nhân kia là mẫu phi!
Đây là xẻo một miếng thịt trong ngực nàng ta!
Ngồi xem cuộc chiến, Bích Đào nhàn hạ cắn hạt dưa, dịu dàng nói cười giúp đỡ Lệ Tu dung một câu: "Dù sao cũng còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, lại nuôi dưỡng một hai năm, mẹ đẻ mẹ nuôi đâu còn phân biệt được nữa."
Sắc mặt Lệ Tu dung hơi hoãn, trong lòng Ngô Tiệp dư lại càng lạnh.
Tuy rằng hiện giờ Hoàng Thượng ghi nhớ chuyện cấm dược, Ngô Tiệp dư đã không được dùng, nhưng Hoàng hậu vẫn còn nhớ tình cũ, giảng hòa cho nàng ta: "Được rồi, các ngươi nói đến bổn cung đau cả đầu. Mẹ đẻ cũng được, dưỡng mẫu cũng tốt, đều là ân đức, đứa trẻ phẩm tính tốt sẽ không quên được đâu."
"Trong cung đã lâu không náo nhiệt, ngày hội đèn lồng mùa hè kia chúng ta không đi được, hôm nay bổn cung đã mời gánh xiếc Khánh Nguyên đến biểu diễn, để các ngươi không nhàm chán, suốt ngày suy nghĩ linh tinh mấy chuyện đó." Giọng nói của Hoàng hậu mang ý giận, bên môi có nụ cười nhạt.
"Vẫn là Hoàng hậu nương nương săn sóc chúng ta." Hiền Phi (trước là Vân Phi) vẫn luôn giấu mình, hiếm khi mở miệng.
Từ trước đến nay Ngô Tiệp dư giúp đỡ Hoàng hậu đã xuống đài, tất nhiên là đến phiên nàng ta làm người đầu tiên. Chỉ là nàng ta vốn xuất thân thông phòng, người lại thành thật chất phác, dù muốn diễn vai phụ, nói có nề nếp, cũng thật không cách nào khuấy động không khí.
Bởi vì mọi người đã sớm được tin tức, khuôn mặt không mấy kích động, chỉ có lập tức nói cảm tạ, hiện nay càng là hạ bút thành văn.
Trong lòng Hoàng hậu thở dài, không ngăn được xoa xoa cái trán. Trên mặt lại mỉm cười như thường, tư thái ung dung, trước tiên nàng ta phân phó Đinh Lan gọi người đi chuẩn bị, lại nhìn canh giờ, đứng lên tiếp đón chúng phi tần vui sướng khó nén.
"Đi đi."
Chúng phi tần vội đứng lên, hoặc vây quanh Hoàng hậu, hoặc vây quanh Quý phi, đồng loạt đi về hướng rạp hát.
Gánh xiếc Khánh Nguyên này vốn là gánh xiếc phía nam, sau bởi vì Kiến An hầu phủ - cũng chính là quý phủ nhà Trinh Bảo lâm, thúc bá nàng ta nghe xong đại danh, hơn nữa địa phương nam bắc có khác biệt, nội dung xiếc ảo thuật cũng không giống nhau, liền sai người đi mời để xem cái mới mẻ. Việc này trái lại thuận tiện cho rất nhiều đại quan quý nhân trong kinh, chắc Hoàng hậu cũng là nghe danh mà phái người gọi tới.
Bích Đào nghĩ, xiếc ảo thuật cổ đại không ngoài mấy thứ như là đội chum, phi rìu, tung hứng, đầu đỡ cầu thép, nhu thuật, phi qua vòng lửa, biến ra người sống, vân vân. Trước giờ không cảm thấy, chờ ngồi vào sân khấu kịch xen, nàng cảm thấy so với ảo thuật, nhiều hơn vài phần cảm giác kinh tâm động phách.
Ảo thuật là khéo tay, tạp kỹ lại là đánh thật khiêng thật, đặc biệt là màn phun ra lửa, chiếu lên vách tường đỏ cung đình làm nó càng đỏ tươi như lửa, quả thực giống như muốn bốc cháy.
"Nương nương có cảm thấy không khỏe không ạ?" Vân Lũ cúi thấp người, hỏi.
Nàng nghĩ, chủ tử người mang lục giáp, mà người mang thai càng cần tĩnh dưỡng, đối với xiếc ảo thuật mạo hiểm bậc này khó tránh khỏi tim đập nhanh, khó có thể thích ứng.
Nàng áp nhẹ thanh âm, bên cạnh Hiền Phi lại chóp tai nghe thấy được. Nàng ta đi tới cười cười, nói thư hoãn nhẹ nhàng:"Năm đó thời điểm ta mang thai Nhị Hoàng tử cũng không quen la hét ầm ĩ. Nếu ngươi không thoải mái cũng đừng cố, cứ đi về trước nghỉ ngơi đi."
Hiền phi không bằng Hiền Phi ngày xưa khiến người ta như tắm mình trong gió xuân, cũng không phải loại hình dịu dàng lịch sự tao nhã, muốn nói rằng, khi nàng ta làm tỳ nữ đại để cũng là một người tinh tế xấp xỉ Phụng Tử, quen cẩn thận chặt chẽ, cho nên Bích Đào vào cung lâu như vậy, hiếm khi nhìn thấy thời điểm nàng ta ra mặt.
Nhưng ở phi vị đã lâu rồi, có cẩm y ngọc thực tẩm bổ, lại không có tâm tư tranh sủng vặn vẹo, thần thái của nàng ta so với Phụng Tử nhiều hơn một chút yên lặng đạm nhiên, khi đối diện với Bích Đào không có vẻ co rúm.
Bích Đào xoa bụng nhỏ, cười trả lời: "Đây hẳn là một đứa trẻ nghịch ngợm, trái lại ta chưa từng cảm thấy khó chịu."
Hiền phi không khuyên nữa, chỉ phân phó cung nhân đứng cạnh, sai hắn dâng một chén canh màu quất vàng đến trước mặt Bích Đào, nàng ta cười giải thích: "Trứng ngỗng hoàng liên và mật ong cùng nấu lên, thai phụ ăn có tác dụng an thai. Tuy thân mình không có gì không khoẻ, nhưng cũng là tốt cho hài tử trong bụng."
Bích Đào tinh tế quan sát mặt mày nàng ta, cũng không khẩn trương thấp thỏm, quan tâm nhưng không quá đà, chỉ là gãi đúng chỗ ngứa.
Hơn nữa "cảnh giác" cũng không vang lên, có thể thấy được canh này không có vấn đề. Tuy rằng đoán không ra vì sao Hiền phi lấy lòng nàng, nhưng từ trước đến nay nàng không phải người không phóng khoáng, vì là người khác đưa tới mà không uống.
"Đa tạ."
"Không dám." Hiền phi cười, quay lại nghiêm túc như cũ mà xem xiếc ảo thuật. Chỉ là trong lòng thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra Quý phi không phải người không bao dung nổi người khác.
Bích Đào nhẹ liếc Vân Lũ, thả nhẹ một ánh mắt, tiện đà bưng chén lên thong thả ung dung nếm mấy ngụm. Vân Lũ hiểu ý, sau đó, hơn phân nửa lực chú ý đều đặt ở trên người Hiền phi.
Chung quy nên biết trong hồ lô của nàng ta chứa cái gì.
Tạp kỹ không phải hí khúc, có người bị hấp dẫn chăm chú nhìn không bỏ xót, người ríu rít thảo luận lại càng nhiều.
"A, lu lớn như vậy phải nặng lắm đấy, thế mà ném lên."
"Nhưng đừng thất thủ ném xuống dưới đài." Có người nghe xong càng sợ hãi, không tự chủ được mà rụt cổ.
"Nhát như chuột ——" Mẫn Quý tần liếc mắt nhìn nàng ta một cái, ngữ khí tràn ngập coi khinh, tiếp theo quay đầu đi, cười nói với Trinh Bảo lâm: "Ít nhiều nhờ người nhà ngươi, bằng không chúng ta nào thể xem màn biểu diễn xuất sắc này." Cùng có gia thế hùng hậu, nàng ta đối với Trinh Bảo lâm, trái lại hiền lành hơn rất nhiều so với lúc trước đối với Bích Đào.
Đương nhiên, chỉ sợ là bởi vì địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu.
Vì tuổi của Lục Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử hơn kém không nhiều, Hoàng thượng nặng bên này nhẹ bên kia, trong cung nghị luận sôi nổi, đều làm nàng ta khó có thể chịu đựng. Dù cho nàng ta không đi khiêu khích, Quý phi lười xuống tay áp chế, nhưng điều này sẽ chỉ làm nàng ta càng thêm phẫn nộ. Chẳng lẽ nàng ta đến tư cách làm đối thủ cũng không có?
Trinh Bảo lâm có chút thất thần, một hồi lâu mới phản ứng lại, lập tức thu hồi biểu tình, giọng cười tự nhiên, nói: "Chỉ là cho mọi người chút lạc thú, dù không phải thúc bá nhà ta đi mời thì cũng sẽ có người khác nghe danh mà đi mời."
"Vậy nhưng không phải ai cũng mời được tới." Mẫn Quý tần cong môi cười: "Không phải có rất nhiều người trong nhà địa vị, tài lực mỏng, nhưng lại trèo cao, không làm được chuyện này."
Rõ ràng là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nói Bích Đào là nhà giàu mới nổi.
"Ai u, nhìn Mẫn Quý tần của chúng ta này." Không cần Bích Đào ra tay, lại có lính hầu lên tiếng thay, từ khi Lệ Tu dung được ký danh nuôi dưỡng Tam Công chúa, xem như triệt để đứng ở bên Bích Đào, nàng ta liếc mắt về phía những người của gánh xiếc: "Chỉ là mấy người diễn tạp kỹ, cũng đáng để Mẫn Quý tần cảm thấy hiếm lạ như châu như ngọc sao?"
Trước kia biểu diễn tạp kỹ bên đường rất nhiều, lại cũng xấp xỉ với nghề ăn xin. Sau đó dần dần, tết nhất lễ lạc ngày có sự kiến náo nhiệt, họ được mời về các gia đình biểu diễn, diễn biến đến nay mới khá hơn, cả thế gia danh môn cũng sẽ đi mời. Chỉ là vẫn bị khinh thường như cũ, so với con hát còn kém hơn.
Độ cong khóe miệng của Mẫn Quý tần hạ xuống, trong ánh mắt có thêm chút âm trầm. Nàng ta hung hăng trừng mắt liếc Lệ Tu dung, Lệ Tu dung nàng ta chẳng qua chỉ là loại chó Nhật! Thời điểm Đức phi còn sống thì nịnh nọt ngọt ngào với Đức phi, Đức Phi vừa chết, lập tức lại theo Quý phi. Chó còn trung thành hơn nàng ta!
Sớm muộn gì cũng thu thập nàng ta!
Không đợi Mẫn Tiệp dư trả lời lại một cách mỉa mai, Mật Tiệp dư bên cạnh xem diễn không biết tại sao nói một câu: "Nói đến như châu như ngọc, nhưng thật ra đã lâu không gặp Nghi Quý nhân. Thiếp thân nhớ rõ, hai cung nữ bên người nàng ta tên gọi là Như Châu Như Ngọc."
Tiện nhân Ngô Tâm Di kia bị biếm đến phân vị Tiệp dư, nàng ta kém nàng một cái phong hào, trong lòng nàng vui vẻ, vì thế, nàng sẽ dùng miệng lưỡi này giúp Quý phi một phen, chỉ là bên ngoài mặt vẫn là người của Hoàng hậu.
Nỗi đau mất con, các loại chịu nhục sau khi bị giáng phân vị, nàng đều muốn cho Ngô Tâm Di cũng nếm thử một lần.
Bàn tay trắng như ngọc của Bích Đào di chuyển, nghe mùi ngon, cho đến khi nước canh xuống bụng có chút phản ứng, nàng mới giơ tay về phía sau, gọi Vân Lũ tới: "Đỡ bổn cung đi thay quần áo."
Thai phụ đi tiểu nhiều, thời điểm nàng hoài thai Thừa Cảnh đã biết.
Nàng đỡ châm cài đầu, búi tóc bên phải tô điểm bằng một hàng tua sáng chói mắt, phản xạ ánh nắng, càng có vẻ trong suốt lấp lánh. Một số phi tần ở vị trí phía sau híp híp mắt, hình như có chút khó khăn chắn ánh sáng phản xạ như vậy, đều né tránh vào trong.
Cho đến khi đi qua Tào Tuyển thị, cánh tay đột nhiên tê rần, "Cảnh giác" nổi lên. Nàng cảm thấy sau lưng mơ hồ có cơn gió kì lạ tạt tới, nhanh như cắt. Bích Đào lập tức quay người, đồng tử co rút lại, chỉ thấy Tào Tuyển thị thường ngày an tĩnh thẹn thùng thế nhưng cả người đánh tới hướng nàng, mặt đầy dữ tợn.
Lập tức, nàng che chở bụng nhỏ, cực lực tới sát bên cạnh, nhưng Tào Tuyển thị tấn công hung mãnh, suýt nữa đã đụng phải bụng nàng.
"Phốc"
Vinh Tài tử không biết xông ra từ chỗ nào, lấy vai huých vào Tào Tuyển thị, trực tiếp đẩy nàng ta bay ra ngoài.
"A, vừa thấy chính là không ăn cơm no." Vinh Tài tử phủi phủi vai, khinh bỉ nói: "Quý phi đi đến bên cạnh ngươi thì tay run, nhìn chằm chằm ngươi thật lâu."
Vân Lũ đỡ lấy chủ tử vì trốn tránh mà bước chân lảo đảo, vội vàng hỏi: "Chủ tử có gì đáng ngại không? Nô tỳ cho người đi tuyên Thái y."
Bích Đào trầm mặt gật đầu, ánh mắt như lợi kiếm bắn về phía Tào Tuyển thị ngã trên mặt đất, thấy nàng ta giãy giụa muốn đứng dậy, nhàn nhạt mà uy nghiêm hạ lệnh: "Đè nàng ta lại."
Bọn thị vệ lập tức nghe lệnh, tiến lên gắt gao đè tay chân nàng ta lại.
Hoàng hậu như mới phản ứng lại, ý muốn chủ trì đại cục: "Người tới, áp giải nữ nhân va chạm Quý phi, mưu toan mưu hại hoàng tự này đến Trường Xuân Cung, bổn cung muốn đích thân thẩm vấn!"
"Đè nàng ta lại." Thị vệ đang muốn nghe lệnh, Bích Đào chậm rãi đi qua, sắc mặt nhàn nhạt lặp lại một lần nữa.
Thị vệ không biết nghe ai, đầu óc hỗn loạn, lực đạo trên tay không khỏi mạnh thêm. Từ trong cổ họng Tào Tuyển thị phát ra một tiếng hô đau đớn, cặp mắt lành lạnh thù hận như quỷ mị thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Bích Đào như cũ.
Nếu không phải bị thị vệ chế phục, có lẽ lại lần nữa nhào tới, uống máu, ăn thịt.
"Ta đắc tội ngươi chỗ nào?" Mũi giày của Bích Đào tinh tế đoan trang đá một cái vào hàm dưới của nàng ta.
Beta: An Thục phi
"Ngươi, ngươi..." Mặt Mẫn Quý Tần đỏ lên, một câu "Ngươi đừng đắc ý!" bao nhiêu ý muốn ra khỏi miệng. Một khắc kia đối diện với ánh mắt từ trên cao nhìn xuống của Bích Đào, nháy mắt khí thế nàng ta tích tụ được đã bị chọc thủng.
Nàng ta hoài nghi dù cho chính mình nói ra những lời này, với tính tình của Quý phi sẽ hỏi ngược lại nàng ta: Tại sao bổn cung không thể đắc ý?
Nàng ta căm giận mà kéo khăn lụa, Quý phi chính là người sẽ làm nghẹn người ta!
"Sao Mẫn Quý tần còn phạm thượng nói lắp ba lắp bắp?" Lệ Tu dung che miệng cười khẽ: "Vốn là sau khi sinh Lục Hoàng tử, khuôn mặt đã không bằng trước, cái miệng có thể sặc người này lại không còn uy lực như xưa, Lục Hoàng tử đi theo mẫu phi như vậy thì có thể học được cái gì?"
Khi Mẫn Quý tần mang thai thường đánh phấn có chì, một thời gian dài, độc tố dần dần tích tụ. Sinh hạ Lục hoàng tử có chứng bệnh ngu dại không nói, gương mặt như hoa của nàng ta cũng sinh rất nhiều vết lấm tấm, tuy sau đó mẫu thân của nàng ta Thừa tướng phu nhân vì chuyện này đi mời danh y, vết đốm mờ đi, nhưng rốt cuộc vẫn lưu lại một vài dấu vết.
Chuyện này đối với một nữ nhân từ trước đến nay lấy diện mạo khoe khoang mà nói, không thể nghi ngờ là sét đánh giữa trời quang.
Nên lần này Lệ Tu dung càng là cầm kim chọc thẳng đến xương cốt nàng ta!
Trên mặt Mẫn Quý tần vặn vẹo một trận, lại nhờ có cung nữ bên người âm thầm khuyên nhủ, kéo kéo ống tay áo, nàng ta mới nhịn xuống được. Nàng ta và Lệ Tu dung chẳng qua chỉ kém một bậc, hơn nữa xưa nay nàng ta ỷ vào có Thái hậu chống lưng, sao có thể để cửu tần vào mắt.
Nói chuyện tất nhiên là rất không khách khí: "Hai ngày nay dung mạo Lệ Tu dung tiều tụy, chỉ sợ cũng bị Tam Công chúa giày vò không ít." Đôi mắt nàng ta thoáng nhìn Ngô Tiệp dư bị biếm —— mẹ đẻ Tam Công chúa, khuôn mặt vặn vẹo hiện lên một tia vui sướng, cười: "Nếu là dạy không nghe, không bằng hỏi thân mẫu phi của con bé một chút."
Đặc biệt nhấn mạnh một chữ "thân", nói ẩn ý lại là như thế nào, Tam Công chúa cũng không phải thân sinh của Lệ Tu dung!
Lời này nói ra cũng âm thầm động chạm đến Ngô Tiệp dư, tay nàng ta đặt ở ghế nổi lên một màu trắng xanh, dùng lực lớn như thể muốn bẻ gãy tay vịn ghế.
Nữ nhi thân sinh bị ôm đến cung người khác nuôi dưỡng, lại là nữ nhân từ trước đến nay nàng ta khinh thường, là cái nữ nhân vô năng vô mưu kia! Từ đây nữ nhi lại không thể mềm mại mà gọi mình, trái lại phải gọi nữ nhân kia là mẫu phi!
Đây là xẻo một miếng thịt trong ngực nàng ta!
Ngồi xem cuộc chiến, Bích Đào nhàn hạ cắn hạt dưa, dịu dàng nói cười giúp đỡ Lệ Tu dung một câu: "Dù sao cũng còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, lại nuôi dưỡng một hai năm, mẹ đẻ mẹ nuôi đâu còn phân biệt được nữa."
Sắc mặt Lệ Tu dung hơi hoãn, trong lòng Ngô Tiệp dư lại càng lạnh.
Tuy rằng hiện giờ Hoàng Thượng ghi nhớ chuyện cấm dược, Ngô Tiệp dư đã không được dùng, nhưng Hoàng hậu vẫn còn nhớ tình cũ, giảng hòa cho nàng ta: "Được rồi, các ngươi nói đến bổn cung đau cả đầu. Mẹ đẻ cũng được, dưỡng mẫu cũng tốt, đều là ân đức, đứa trẻ phẩm tính tốt sẽ không quên được đâu."
"Trong cung đã lâu không náo nhiệt, ngày hội đèn lồng mùa hè kia chúng ta không đi được, hôm nay bổn cung đã mời gánh xiếc Khánh Nguyên đến biểu diễn, để các ngươi không nhàm chán, suốt ngày suy nghĩ linh tinh mấy chuyện đó." Giọng nói của Hoàng hậu mang ý giận, bên môi có nụ cười nhạt.
"Vẫn là Hoàng hậu nương nương săn sóc chúng ta." Hiền Phi (trước là Vân Phi) vẫn luôn giấu mình, hiếm khi mở miệng.
Từ trước đến nay Ngô Tiệp dư giúp đỡ Hoàng hậu đã xuống đài, tất nhiên là đến phiên nàng ta làm người đầu tiên. Chỉ là nàng ta vốn xuất thân thông phòng, người lại thành thật chất phác, dù muốn diễn vai phụ, nói có nề nếp, cũng thật không cách nào khuấy động không khí.
Bởi vì mọi người đã sớm được tin tức, khuôn mặt không mấy kích động, chỉ có lập tức nói cảm tạ, hiện nay càng là hạ bút thành văn.
Trong lòng Hoàng hậu thở dài, không ngăn được xoa xoa cái trán. Trên mặt lại mỉm cười như thường, tư thái ung dung, trước tiên nàng ta phân phó Đinh Lan gọi người đi chuẩn bị, lại nhìn canh giờ, đứng lên tiếp đón chúng phi tần vui sướng khó nén.
"Đi đi."
Chúng phi tần vội đứng lên, hoặc vây quanh Hoàng hậu, hoặc vây quanh Quý phi, đồng loạt đi về hướng rạp hát.
Gánh xiếc Khánh Nguyên này vốn là gánh xiếc phía nam, sau bởi vì Kiến An hầu phủ - cũng chính là quý phủ nhà Trinh Bảo lâm, thúc bá nàng ta nghe xong đại danh, hơn nữa địa phương nam bắc có khác biệt, nội dung xiếc ảo thuật cũng không giống nhau, liền sai người đi mời để xem cái mới mẻ. Việc này trái lại thuận tiện cho rất nhiều đại quan quý nhân trong kinh, chắc Hoàng hậu cũng là nghe danh mà phái người gọi tới.
Bích Đào nghĩ, xiếc ảo thuật cổ đại không ngoài mấy thứ như là đội chum, phi rìu, tung hứng, đầu đỡ cầu thép, nhu thuật, phi qua vòng lửa, biến ra người sống, vân vân. Trước giờ không cảm thấy, chờ ngồi vào sân khấu kịch xen, nàng cảm thấy so với ảo thuật, nhiều hơn vài phần cảm giác kinh tâm động phách.
Ảo thuật là khéo tay, tạp kỹ lại là đánh thật khiêng thật, đặc biệt là màn phun ra lửa, chiếu lên vách tường đỏ cung đình làm nó càng đỏ tươi như lửa, quả thực giống như muốn bốc cháy.
"Nương nương có cảm thấy không khỏe không ạ?" Vân Lũ cúi thấp người, hỏi.
Nàng nghĩ, chủ tử người mang lục giáp, mà người mang thai càng cần tĩnh dưỡng, đối với xiếc ảo thuật mạo hiểm bậc này khó tránh khỏi tim đập nhanh, khó có thể thích ứng.
Nàng áp nhẹ thanh âm, bên cạnh Hiền Phi lại chóp tai nghe thấy được. Nàng ta đi tới cười cười, nói thư hoãn nhẹ nhàng:"Năm đó thời điểm ta mang thai Nhị Hoàng tử cũng không quen la hét ầm ĩ. Nếu ngươi không thoải mái cũng đừng cố, cứ đi về trước nghỉ ngơi đi."
Hiền phi không bằng Hiền Phi ngày xưa khiến người ta như tắm mình trong gió xuân, cũng không phải loại hình dịu dàng lịch sự tao nhã, muốn nói rằng, khi nàng ta làm tỳ nữ đại để cũng là một người tinh tế xấp xỉ Phụng Tử, quen cẩn thận chặt chẽ, cho nên Bích Đào vào cung lâu như vậy, hiếm khi nhìn thấy thời điểm nàng ta ra mặt.
Nhưng ở phi vị đã lâu rồi, có cẩm y ngọc thực tẩm bổ, lại không có tâm tư tranh sủng vặn vẹo, thần thái của nàng ta so với Phụng Tử nhiều hơn một chút yên lặng đạm nhiên, khi đối diện với Bích Đào không có vẻ co rúm.
Bích Đào xoa bụng nhỏ, cười trả lời: "Đây hẳn là một đứa trẻ nghịch ngợm, trái lại ta chưa từng cảm thấy khó chịu."
Hiền phi không khuyên nữa, chỉ phân phó cung nhân đứng cạnh, sai hắn dâng một chén canh màu quất vàng đến trước mặt Bích Đào, nàng ta cười giải thích: "Trứng ngỗng hoàng liên và mật ong cùng nấu lên, thai phụ ăn có tác dụng an thai. Tuy thân mình không có gì không khoẻ, nhưng cũng là tốt cho hài tử trong bụng."
Bích Đào tinh tế quan sát mặt mày nàng ta, cũng không khẩn trương thấp thỏm, quan tâm nhưng không quá đà, chỉ là gãi đúng chỗ ngứa.
Hơn nữa "cảnh giác" cũng không vang lên, có thể thấy được canh này không có vấn đề. Tuy rằng đoán không ra vì sao Hiền phi lấy lòng nàng, nhưng từ trước đến nay nàng không phải người không phóng khoáng, vì là người khác đưa tới mà không uống.
"Đa tạ."
"Không dám." Hiền phi cười, quay lại nghiêm túc như cũ mà xem xiếc ảo thuật. Chỉ là trong lòng thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra Quý phi không phải người không bao dung nổi người khác.
Bích Đào nhẹ liếc Vân Lũ, thả nhẹ một ánh mắt, tiện đà bưng chén lên thong thả ung dung nếm mấy ngụm. Vân Lũ hiểu ý, sau đó, hơn phân nửa lực chú ý đều đặt ở trên người Hiền phi.
Chung quy nên biết trong hồ lô của nàng ta chứa cái gì.
Tạp kỹ không phải hí khúc, có người bị hấp dẫn chăm chú nhìn không bỏ xót, người ríu rít thảo luận lại càng nhiều.
"A, lu lớn như vậy phải nặng lắm đấy, thế mà ném lên."
"Nhưng đừng thất thủ ném xuống dưới đài." Có người nghe xong càng sợ hãi, không tự chủ được mà rụt cổ.
"Nhát như chuột ——" Mẫn Quý tần liếc mắt nhìn nàng ta một cái, ngữ khí tràn ngập coi khinh, tiếp theo quay đầu đi, cười nói với Trinh Bảo lâm: "Ít nhiều nhờ người nhà ngươi, bằng không chúng ta nào thể xem màn biểu diễn xuất sắc này." Cùng có gia thế hùng hậu, nàng ta đối với Trinh Bảo lâm, trái lại hiền lành hơn rất nhiều so với lúc trước đối với Bích Đào.
Đương nhiên, chỉ sợ là bởi vì địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu.
Vì tuổi của Lục Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử hơn kém không nhiều, Hoàng thượng nặng bên này nhẹ bên kia, trong cung nghị luận sôi nổi, đều làm nàng ta khó có thể chịu đựng. Dù cho nàng ta không đi khiêu khích, Quý phi lười xuống tay áp chế, nhưng điều này sẽ chỉ làm nàng ta càng thêm phẫn nộ. Chẳng lẽ nàng ta đến tư cách làm đối thủ cũng không có?
Trinh Bảo lâm có chút thất thần, một hồi lâu mới phản ứng lại, lập tức thu hồi biểu tình, giọng cười tự nhiên, nói: "Chỉ là cho mọi người chút lạc thú, dù không phải thúc bá nhà ta đi mời thì cũng sẽ có người khác nghe danh mà đi mời."
"Vậy nhưng không phải ai cũng mời được tới." Mẫn Quý tần cong môi cười: "Không phải có rất nhiều người trong nhà địa vị, tài lực mỏng, nhưng lại trèo cao, không làm được chuyện này."
Rõ ràng là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nói Bích Đào là nhà giàu mới nổi.
"Ai u, nhìn Mẫn Quý tần của chúng ta này." Không cần Bích Đào ra tay, lại có lính hầu lên tiếng thay, từ khi Lệ Tu dung được ký danh nuôi dưỡng Tam Công chúa, xem như triệt để đứng ở bên Bích Đào, nàng ta liếc mắt về phía những người của gánh xiếc: "Chỉ là mấy người diễn tạp kỹ, cũng đáng để Mẫn Quý tần cảm thấy hiếm lạ như châu như ngọc sao?"
Trước kia biểu diễn tạp kỹ bên đường rất nhiều, lại cũng xấp xỉ với nghề ăn xin. Sau đó dần dần, tết nhất lễ lạc ngày có sự kiến náo nhiệt, họ được mời về các gia đình biểu diễn, diễn biến đến nay mới khá hơn, cả thế gia danh môn cũng sẽ đi mời. Chỉ là vẫn bị khinh thường như cũ, so với con hát còn kém hơn.
Độ cong khóe miệng của Mẫn Quý tần hạ xuống, trong ánh mắt có thêm chút âm trầm. Nàng ta hung hăng trừng mắt liếc Lệ Tu dung, Lệ Tu dung nàng ta chẳng qua chỉ là loại chó Nhật! Thời điểm Đức phi còn sống thì nịnh nọt ngọt ngào với Đức phi, Đức Phi vừa chết, lập tức lại theo Quý phi. Chó còn trung thành hơn nàng ta!
Sớm muộn gì cũng thu thập nàng ta!
Không đợi Mẫn Tiệp dư trả lời lại một cách mỉa mai, Mật Tiệp dư bên cạnh xem diễn không biết tại sao nói một câu: "Nói đến như châu như ngọc, nhưng thật ra đã lâu không gặp Nghi Quý nhân. Thiếp thân nhớ rõ, hai cung nữ bên người nàng ta tên gọi là Như Châu Như Ngọc."
Tiện nhân Ngô Tâm Di kia bị biếm đến phân vị Tiệp dư, nàng ta kém nàng một cái phong hào, trong lòng nàng vui vẻ, vì thế, nàng sẽ dùng miệng lưỡi này giúp Quý phi một phen, chỉ là bên ngoài mặt vẫn là người của Hoàng hậu.
Nỗi đau mất con, các loại chịu nhục sau khi bị giáng phân vị, nàng đều muốn cho Ngô Tâm Di cũng nếm thử một lần.
Bàn tay trắng như ngọc của Bích Đào di chuyển, nghe mùi ngon, cho đến khi nước canh xuống bụng có chút phản ứng, nàng mới giơ tay về phía sau, gọi Vân Lũ tới: "Đỡ bổn cung đi thay quần áo."
Thai phụ đi tiểu nhiều, thời điểm nàng hoài thai Thừa Cảnh đã biết.
Nàng đỡ châm cài đầu, búi tóc bên phải tô điểm bằng một hàng tua sáng chói mắt, phản xạ ánh nắng, càng có vẻ trong suốt lấp lánh. Một số phi tần ở vị trí phía sau híp híp mắt, hình như có chút khó khăn chắn ánh sáng phản xạ như vậy, đều né tránh vào trong.
Cho đến khi đi qua Tào Tuyển thị, cánh tay đột nhiên tê rần, "Cảnh giác" nổi lên. Nàng cảm thấy sau lưng mơ hồ có cơn gió kì lạ tạt tới, nhanh như cắt. Bích Đào lập tức quay người, đồng tử co rút lại, chỉ thấy Tào Tuyển thị thường ngày an tĩnh thẹn thùng thế nhưng cả người đánh tới hướng nàng, mặt đầy dữ tợn.
Lập tức, nàng che chở bụng nhỏ, cực lực tới sát bên cạnh, nhưng Tào Tuyển thị tấn công hung mãnh, suýt nữa đã đụng phải bụng nàng.
"Phốc"
Vinh Tài tử không biết xông ra từ chỗ nào, lấy vai huých vào Tào Tuyển thị, trực tiếp đẩy nàng ta bay ra ngoài.
"A, vừa thấy chính là không ăn cơm no." Vinh Tài tử phủi phủi vai, khinh bỉ nói: "Quý phi đi đến bên cạnh ngươi thì tay run, nhìn chằm chằm ngươi thật lâu."
Vân Lũ đỡ lấy chủ tử vì trốn tránh mà bước chân lảo đảo, vội vàng hỏi: "Chủ tử có gì đáng ngại không? Nô tỳ cho người đi tuyên Thái y."
Bích Đào trầm mặt gật đầu, ánh mắt như lợi kiếm bắn về phía Tào Tuyển thị ngã trên mặt đất, thấy nàng ta giãy giụa muốn đứng dậy, nhàn nhạt mà uy nghiêm hạ lệnh: "Đè nàng ta lại."
Bọn thị vệ lập tức nghe lệnh, tiến lên gắt gao đè tay chân nàng ta lại.
Hoàng hậu như mới phản ứng lại, ý muốn chủ trì đại cục: "Người tới, áp giải nữ nhân va chạm Quý phi, mưu toan mưu hại hoàng tự này đến Trường Xuân Cung, bổn cung muốn đích thân thẩm vấn!"
"Đè nàng ta lại." Thị vệ đang muốn nghe lệnh, Bích Đào chậm rãi đi qua, sắc mặt nhàn nhạt lặp lại một lần nữa.
Thị vệ không biết nghe ai, đầu óc hỗn loạn, lực đạo trên tay không khỏi mạnh thêm. Từ trong cổ họng Tào Tuyển thị phát ra một tiếng hô đau đớn, cặp mắt lành lạnh thù hận như quỷ mị thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Bích Đào như cũ.
Nếu không phải bị thị vệ chế phục, có lẽ lại lần nữa nhào tới, uống máu, ăn thịt.
"Ta đắc tội ngươi chỗ nào?" Mũi giày của Bích Đào tinh tế đoan trang đá một cái vào hàm dưới của nàng ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook