Edit: Khánh Hiền cơ
Beta: Chang Phi

"Thiếp thân Tiết Bích Đào thỉnh an Hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an." Tiết Bích Đào nhún gối, sam y nhẹ nhàng lay động, uyển chuyển hành lễ.

Sau khi được thị tẩm lần đầu mới phải hành đại lễ, đây chính là dấu hiệu chân chính bước lên sân khấu tranh sủng.

Còn ngày thường, chỉ cần nhún gối hành lễ là được.

Hoàng hậu vừa cho miễn lễ thì bên kia đã có người lên tiếng, che miệng cười: "Ồ? Tiết thị? Chẳng phải là muội muội của Tiết Bảo lâm vừa được thị tẩm hôm qua sao? Bản cung nghe nói hai người là tỷ muội song sinh. Quả nhiên là tuyệt sắc. Khó trách được Hoàng Thượng yêu thích."

"Được rồi. Lệ Tần lại đang nói lung tung gì vậy." Hoàng hậu không nhẹ không nặng trách một tiếng, lại ôn hòa nói với Tiết Bích Đào: "Ngươi đứng dậy, vào chỗ ngồi đi."

"Tạ ơn Hoàng hậu nương nương ân điển." Ngữ điệu bình thường, không nghe thấy ý cảm kích khi được giải vây, cũng không bị chuyện lúc nãy làm tức giận.

Mày liễu của Lệ Tần hơi trầm xuống, thầm nghĩ: Thật bình tĩnh.

Nếu tỷ tỷ nàng ta cũng như thế, sợ là khó đối phó. Không ai nghĩ rằng, Tiết Bích Đào đang cố gắng áp chế rục rịch trong lòng, không đếm xỉa tới. Nếu có thể, nàng thật muốn giống tính tình trong quá khứ nói một câu: "Đẹp, đẹp cái muội muội nhà ngươi ý!"
14

Đáng tiếc là không thể. Nàng nghĩ có chút tiếc hận.

"Hoàng hậu nương nương của chúng ta quả nhiên khoan dung độ lượng, chúng ta tài đức cái gì cũng không có. Nếu như mỗi ngày có thể theo nương nương học hỏi một chút, cũng có thể dùng được cả đời rồi."

Tiết Bích Đào vừa ngồi vào vị trí thấp nhất, chợt nghe thấy câu này có chút kinh ngạc. Lệ Tần này năng lực thật lớn, ngay cả mặt mũi của Hoàng hậu nương nương cũng không cho.

"Lệ Tần cứ nói đùa. Nếu như ngươi không có, thì sao có thể nhận được thánh quyến [1] chứ?" Hoàng hậu xoa xoa lò sưởi tay, cười bình thản

[1] Thánh quyến (圣眷): ân sủng của Đế vương

Lời này ngầm nói là, ngươi là đang nói Hoàng đế yêu thích nữ sắc, chỉ coi trọng dung mạo chứ không coi trọng tài hoa phẩm đức của ngươi sao.


Trinh Quý tần mà hôm qua Tiết Bích Đào đi thỉnh an chủ vị đã gặp qua nghe thấy vậy, cũng cười nói thêm một câu: "Lệ Tần muội muội muốn học thêm đức nghệ, sao không đi theo Đức phi tỷ tỷ học đi. Hai người ở gần nhau, quan hệ cũng rất tốt. Không phải càng tiện hơn sao?" Nghe thì như đang lấy lòng. Nhưng nghiên cứu kỹ, sẽ nhận ra đây là cho người mới biết đang phân chia phe phái đấy.

Xem ra Lệ Tần là người của Đức phi. Mà Trinh Quý tần, đại khái là đứng về phe Hoàng hậu.

Đức phi sinh được Hoàng Trưởng tử. Mà Tam Hoàng tử của Hoàng hậu lại chết non. Chỉ còn lại một Đại Công chúa, quả nhiên có tư cách lên lôi đài.
2

Phi tử địa vị cao đánh cờ cũng không liên quan tới các nàng.

Tiết Bích Đào mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đoan chính ngồi im một chỗ giống như rất chuyên tâm.

Lệ Tần nghiến răng, Trinh Quý tần! Các nàng là cùng một lúc được tuyển vào cung với nhau. Gia thế tương đương, sủng ái cũng không phân biệt được thắng bại. Nhưng vận khí của nàng ta lại tốt hơn so với mình, vượt lên trước sinh được Tam Công chúa.

Tuy là con gái, nhưng tốt xấu gì cũng có con nối dòng ở bên người. Đế Hậu cũng sẽ xem trọng hơn một chút.

Nàng lại chậm chạp chưa có sinh được, nên mới bất đắc dĩ đầu phục Đức phi.

Nắm chặt khăn trong tay, môi đỏ mở ra, vừa muốn phản bác lại, chợt nghe nội thị công công bên ngoài điện hô to: "Vĩnh Hòa cung Tiết Bảo lâm đến..."

Tiết Lục Ngạc chầm chậm đi vào, thướt tha lả lướt, mang theo một cỗ khí chất lạnh nhạt không sợ hãi.

Hai má nàng nhiễm một màu đỏ ửng, có ý thẹn thùng sau khi được ân sủng.
21

Làm chúng phi tần ghi hận không thôi.

Vừa rồi gặp qua muội muội nàng, dung mạo tất nhiên chọc người khác ghen ghét, nhưng so với khí chất băng lãnh, lạnh nhạt, thản nhiên này, cũng không bằng.

Khó trách có thể quyến rũ được Thánh thượng lật thẻ bài của nàng.

Ham muốn chinh phục của nam nhân, chẳng phải chính là loại khẩu vị này sao?


Không nghĩ tới Tiết Bích Đào thế nhưng lại rụt cổ cúi đầu, cật lực học theo diễn xuất của các vị phi tần cấp thấp. Ở thời điểm chưa để lại ấn tượng tốt cho Hoàng đế, không nên tham gia những loại tranh đấu không đáng có này.

Năm đó khi ông nội chưa mất, còn cùng với người của các đảng phái tranh đoạt, mấy tiểu bối trong gia tộc bọn họ cũng đánh tới loạn lên mất rất nhiều sức lực. Sau đó nàng không sửa được, bị phồn hoa muôn màu muôn vẻ làm mờ mắt, sa đọa thối nát, ngay cả thuốc phiện cũng đều dính qua.
12

Về sau có lần đang lêu lổng ở quán KTV [2] cùng với công ty nào đó, thì nàng bị Tô Tiểu Nghiên lao vào thấy được, tức giận lấy gạt tàn thuốc ném tới, tuy nàng né tránh nhưng cuối cùng cũng tỉnh ngộ ra.

[2] KTV: karaoke.

Nàng ép buộc chính mình sửa lại những tật xấu đó. Ông nội từng vuốt đầu nàng thở dài nói: "Ai, vừa qua khỏi vấp ngã."

Kỳ thật nàng chỉ có chút bướng bỉnh, cùng bộ dáng lưu manh thôi.

So khí chất thì nàng không có, nhưng so về tàn nhẫn thì các nàng ai cũng đừng nghĩ thắng được!

Gặp bộ dạng diễn xuất của Tiết Lục Ngạc, Hoàng hậu thầm nghĩ tình báo quả nhiên chính xác. Chỉ có Đại tiểu thư Tiết gia mới là người được gia tộc đào tạo cẩn thận, đáng để mình chú ý.

Chẳng qua, cũng chỉ là chú ý. So về thân phận hay gia thế, Tiết Lục Ngạc - nàng ta vẫn còn kém xa.

Cho nên khoan dung không giảm, nói: "Muội muội hôm qua hầu hạ Hoàng thượng vất vả rồi."

Tiết Lục Ngạc vẫn như cũ, mang bộ mặt lạnh, cho dù lời nói khách khí nhưng không hiểu sao vẫn làm người ta chán ghét: "Đây là bổn phận của thiếp thân."

Hoàng Hậu mặt cứng đơ. Được rồi, ngươi là lãnh mỹ nhân, ngươi kiêu ngạo, ngươi đắc ý. Nhưng ta cũng không có tính toán đem mặt nóng dán mông lạnh.
5

Tuy trong lòng so đo, nhưng tươi cười lại càng hiền lành, còn mang theo vẻ vui mừng nói: "Tuy nói như thế, nhưng muội muội hầu hạ Hoàng thượng còn cẩn thận hơn so với người khác cho nên mới được Hoàng thượng coi trọng như vậy. Sáng hôm nay Hoàng thượng có nói qua với ta, phải làm chủ thăng vị cho muội muội đấy. Đợi lát nữa muội muội hồi cung có khi sẽ nhận được thánh chỉ."
1


Hoàng hậu quyết đoán bắt đầu giúp Tiết Lục Ngạc kéo thù hận.
2

Hầu hạ cẩn thận hơn so với người khác? Chẳng lẽ chúng ta hầu hạ không bằng ngươi? Ánh mắt phẫn hận của chúng phi tần, bắn thẳng tới Tiết Lục Ngạc.

Cho dù các nàng không ngốc, nhưng ghen ghét thì tuyệt đối không tránh được. Huống chi đây còn là sự thật rõ như ban ngày.

Nhìn xem, Hoàng thượng còn làm chủ nâng phân vị cho nàng ta kìa.

Nếu không, chỉ bằng vài câu của Hoàng hậu, sao có thể có được hiệu quả này?

Vì vậy mặc kệ phân vị cao hay thấp hơn, đều là nghĩ một đằng nói một nẻo mà mang theo ngữ khí âm trầm chúc mừng Tiết Lục Ngạc.

Hồi lâu không khí vẫn chưa lắng xuống, Hiền phi liền nhân cơ hội cười nói: "Đáng tiếc Đức phi tỷ tỷ phải chiếu cố Đại Hoàng tử không thể đến đây được, nên không tới làm quen với bọn muội muội, nếu không cũng có thể chúc mừng cho Tiết muội muội rồi."

Hoàng hậu rốt cuộc cũng nhíu mày. Đức phi! Dựa vào Đại Hoàng tử để lấy cớ không đến cũng không phải chỉ một hai lần.

Liếc mắt nhìn Vân Phi luôn giống như vô hình, cơn giận của Hoàng hậu phai nhạt đi một chút, còn coi như bớt lo. Mặc dù có Nhị Hoàng tử, nhưng Vân Phi cho tới nay vẫn rất cung kính với mình.
2

Không giống như Đức phi tùy tiện thành như vậy!

Lại nhìn muội muội ruột Nghi Bảo lâm đang nhã nhặn ngồi dưới kia, tâm tình Hoàng hậu lại dịu xuống. Thời điểm sinh Hoàng tử vốn khó sinh, nhưng nàng vẫn liều mạng cố gắng sinh ra.

Không nghĩ tới cũng không thể nuôi sống, lại liên lụy thân thể của mình không tốt.

Hiện giờ nàng tính toán nâng đỡ muội muội, sau khi sinh được nhi tử liền chiếm lấy danh phận đích tử mà nuôi dưỡng cũng tốt. Dù sao cũng cùng huyết thống, không cần vì khác nhà ngoại phiền lòng.

Tỉnh táo lại, nàng cũng không đáp lại Hiền phi, thản nhiên nói: "Ta cũng mệt mỏi rồi, đều trở về hết đi."

Mới vừa rồi mọi người còn huyên náo chúc mừng, thoáng chốc an tĩnh lại, khom người vâng dạ.

Có thể thấy được Hoàng hậu vẫn rất có uy nghiêm.

Tiết Bích Đào ở cửa Trường Xuân cung của Hoàng hậu cùng Bùi Duẫn Nhi chào hỏi qua. Nàng cũng không đồng ý đến trong cung của nàng ta nói chuyện mà về thẳng Phương Hoa các.

3

Bàn tay trắng nõn duỗi ra, ngồi yên lặng xem xét tính tình cùng quan hệ của các phi tần hậu cung một lượt.

Bây giờ còn chưa nhìn ra được nhiều việc, nhưng Mẫn Bảo lâm dung mạo nhìn qua có vẻ kiêu ngạo, vậy mà nàng ta lại không hề ỷ vào Thái hậu để làm loạn, điều này khiến cho Tiết Bích Đào có chút kinh ngạc.

Bình thường đối với loại người có tính cách như vậy, nếu là Nghi Bảo lâm địa vị tương đương với nàng mà lại được sủng ái trước thì không sao, nhưng kết quả lại để tỷ tỷ mình được lợi, tất nhiên sẽ thấy không cam lòng.

Chẳng lẽ là đã coi thường nàng ta rồi? Tiết Bích Đào có chút nghĩ không thông.

Hậu cung quả nhiên không phải dễ dàng xem hiểu như vậy, vẫn nên tiếp tục quan sát thôi.

Hoàng hôn dần buông xuống phía tây, nghe thấy Tiểu Lâm tử nói Tiết Lục Ngạc được thăng lên thành Tiết Tài tử. Suy nghĩ đầu tiên của nàng là Hoàng thượng làm rất tốt, như vậy về sau khi có người gọi Tiết Bảo lâm thì sẽ không có hai người cùng lúc quay đầu lại nữa!

Thật thốn nha.
19

Nhưng những người khác lại không nghĩ vậy. Chỉ sợ trong cung sẽ lại có thêm vài cái khăn gấm bị xé rách.
3

Bởi vì ba ngày liên tục sau đó, Nguyên Trưng đế đều lật thẻ bài của Tiết Lục Ngạc.
7

Chắc là cảm thấy đốt lửa như vậy là được rồi.

Ngày thứ tư rốt cuộc là lật thẻ bài của Nghi Bảo lâm, ngày thứ năm là Mẫn Bảo lâm.
19

Lại mỗi lần một người, nhưng không khí trong hậu cung cuối cùng cũng bình ổn hơn nhiều, cho dù đại đa số đều dùng ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiết Tài tử. Ai bảo là nàng dẫn đầu đâu.

Tiết Bích Đào thật sự hoài nghi rằng Hoàng thượng chính là không muốn để thế lực của Trấn Quốc Tướng quân cùng Tả Thừa tướng có lợi thế, nhưng tạm thời ở trong triều vẫn không thể động tới họ, cho nên mới đem tỷ tỷ của nàng làm vật hy sinh, khiến hai người kia thêm ngột ngạt.

Nhưng mà dù sao cũng chỉ nghĩ vậy mà thôi, nàng cũng không dám nói ra miệng.

Ngay lúc trên dưới Phương Hoa các đều thấp thỏm bất an, lo lắng cho chủ tử của mình không được thánh sủng, thì vào ngày thứ sáu, Hoàng đế phái nội thị đến Phương Hoa các, báo cho Tiết Bích Đào chuẩn bị thị tẩm.
37

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương