Kỹ Năng Tranh Sủng - Edit
-
C25: Công Phòng
Edit: Chang Phi
Beta: Vy Hiền nghi
Lập xuân đã qua, tuyết đọng cũng đang dần dần tan ra, lớp băng trên mặt sông cũng biến thành vũng nước, nhỏ từng giọt chảy về nguồn.
Lệ Tần cầm chén sứ đựng thức ăn cho cá, dựa vào lan can, nhàm chán ném từng viên từng viên cho mấy con cá tham ăn.
"Nghe nói con cá đuôi màu xanh phỉ thúy là mới được tiến cống tới đấy ạ." Thủy Liên thấy con cá đang kiếm ăn ở gần đây có vảy trong suốt, lộ ra màu xám xanh, có thể nhìn thấy được cả dạ dày bên trong, rất mới lạ: "Nương nương ngài nhìn kìa, quả nhiên là trong suốt như nước."
"Cũng chỉ là một con cá có cái đuôi xinh đẹp thôi, thay đổi một chút đã trở nên quý giá như vậy." Lệ Tần lười biếng nâng nâng mí mắt lên, liếc nhìn một cái rồi nói.
"Đúng ạ, cho dù có trân quý như thế nào cũng chỉ để cho nương nương ngắm mà thôi, mà cũng phải để cho nương nương thích mới tốt." Thủy Liên thấy mấy ngày liền chủ tử làm gì cũng đều không thấy dễ chịu, nên có lòng muốn giúp chủ tử vui lên.
Lệ tần không nói gì. Một lúc lâu sau, nghe thấy tiếng bước chân vội vàng từ xa tới gần.
"Nương nương." Uyển Hề đi trước thỉnh an, do dự nói: "Nô tỳ đã hỏi thăm qua, hôm qua Trữ Tú Cung có thỉnh thái y, bộ dáng sốt ruột vội vã, có lẽ là, có lẽ là đã biết rồi."
Lệ Tần nghe vậy lập tức không còn hứng thú gì nữa, nàng lật úp chén sứ trong tay lại, thức ăn cho cá rơi hết vào trong ao. Đặt chén không vào tay Thủy Liên, nói: "Về chính điện."
"Ngươi nói cẩn thận lại cho ta nghe." Lệ Tần ngồi trên chiếc ghế hoa lê ở chính điện, nghiêm mặt, nói.
Uyển Hề liền đem tất cả sự việc đã nghe được nói cho Lệ Tần nghe: "...... Sau khi Tiết Tiệp dư rời đi, An Tuyển thị liền vội vàng cho người gọi Phương ma ma vào, ba người ở trong phòng nói nhỏ một lúc, Phương ma ma liền đi đến chính điện Trữ Tú Cung, còn nàng thì cho cung nữ bên người đi Thái Y Viện thỉnh thái y, nói là thấy không thoải mái, nên thỉnh thái y đến bắt mạch. Cụ thể là không thoải mái như thế nào, thì không có nói ra."
Cho đến bây giờ, phi tần các cung tuy rằng đối với Tiết Bích Đào được sung ái có oán hận, nhưng lại càng để ý đến hài tử trong bụng An Tuyển thị hơn. Dù sao cũng chỉ được thịnh sủng mấy tháng mà thôi, thánh sủng khó giữ, chuyện sau này ai nói trước được đâu. Nhưng chuyện mang thai này lại không giống nhau, dựa vào hài tử, nhất định sẽ khiến cho Hoàng Thượng để mắt đến nhiều hơn một chút, cũng là cho mẹ đẻ của hoàng tử thể diện.
Mỗi phi tần đều muốn khi về già sẽ có hài tử ở bên người. Cho nên mỗi lần đứa nhỏ này đầu thai ở trong bụng của người khác, đều khiến cho người ngoài ghen ghét. Mà những phi tần đã từng sinh dục sẽ không ngoại lệ, bởi vì nguyên triều chính là triều đại lấy bản lĩnh mà định thành bại. Giống như đương kim thiên tử, cho dù là con vợ cả do Hoàng thái hậu sinh ra, nhưng nếu như không có đủ bản lĩnh để áp chế các huynh đệ khác, cũng không nhất định có thể đăng cơ làm đế.
Với hoàn cảnh có quy tắc như vậy, ai cũng không biết người kế nhiệm tiếp theo sẽ là ai, cho dù mình không thể làm Mẫu hậu Hoàng thái hậu, cũng có thể làm Thánh mẫu Hoàng thái hậu không phải sao? Bởi vậy, vì nhi tử đã sinh ra hoặc chưa sinh ra của mình mà giảm bớt vài đối thủ tất nhiên là tốt nhất.
Mà Lệ Tần, chỉ là xuống tay sớm nhất mà thôi.
Nếu nàng đã bị Hoàng Hậu tính kế đến gần như tuyệt hậu rồi, vậy nàng còn có cái gì mà phải cố kỵ nữa? Dẫm được một người xuống nước làm đệm lót cho nàng, dẫm được hai người thì nàng được lời thêm. Đương nhiên, nếu không phải chỗ của Hoàng Hậu canh phòng nghiêm ngặt, lại còn nắm chắc được các nơi ở trong cung, làm cho nàng không xuống tay được, nàng cũng sẽ không dời tầm mắt đi chỗ khác, phát tiết nỗi đau không thể sinh dục này trên người người khác.
Không thể yên lặng, vậy thì bùng nổ.
Nàng thay đổi mũi nhọn, cũng có thể khiến cho Hoàng Hậu yên lòng. Sau đó nàng lại cẩn thận mưu tính, không chừng lại có thể kéo được đại công chúa xuống, để cho nàng ta chôn cùng với hài nhi của nàng. Đến lúc đó, không biết Hoàng Hậu, vị mẫu hậu yêu thương ái nữ như vậy sẽ có vẻ mặt như thế nào, ha ha ha.
2
Lệ Tần nghĩ, trên khuôn mặt diễm lệ chợt có chút dữ tợn, làm cho Uyển Hề sợ hãi, vội vàng cúi đầu xuống.
"Đã ẩn nấp như vậy, thế nào nàng ta lại phát hiện được?" Lệ Tần chuyển suy nghĩ tới trên người An Tuyển thị. Người khác không biết, ban đầu chuyện phát sinh đó nàng có tham dự qua, tất nhiên biết An Tuyển thị thật sự có thủ đoạn, loại dược giống nhau đều có thể phát hiện ra.
Cho nên nàng lấy lui làm tiến, mua người của hoán y cục, ngâm xiêm y của cung nữ bên người nàng ta vào dược, cung nữ kia không hiểu y thuật, ngửi được một chút mùi như vậy cũng sẽ không phát hiện ra.
Không nghĩ tới vẫn để cho nàng ta phát hiện ra, thật sự là may mắn.
"Nương nương." Uyển Hề nghĩ nghĩ, nói ý nghĩ trong lòng ra: "Cái thai của An Tuyển thị đã qua được ba tháng đầu, giờ đã ổn định rồi. Mùi dược ở trên người phải làm bí ẩn, hiệu quả không cao, chỉ sợ phải mấy tháng mới có thể tích tụ được. Nô tỳ cảm thấy, có Phương ma ma ở đây, biện pháp này sớm hay muộn cũng sẽ bị phát hiện. Hiện giờ chẳng qua là nhanh hơn kế hoạch của chúng ta mà thôi."
Ban đầu các nàng cũng không phải muốn dựa vào chiêu thức ấy làm mất hài tử trong bụng nàng ta. Dẫu sao An Tuyển thị cũng rất gian xảo, giấu diếm ba tháng, giờ thai đã ổn định, các nàng muốn tính kế cũng phải cân nhắc cho thoả đáng, không thể để cho mình bị bại lộ ra ngoài.
Nhưng dược lưu thông máu kia ít nhất cũng có thể làm cho nàng dưỡng thai không ổn định, người khác lại ra tay thêm, hậu quả liền khó mà nói.
1
"Vô nghĩa." Lệ Tần hao hết tâm tư tính kế lại không dùng được, trong lòng có chút bực bội. Bước đầu tiên lại gian nan như vậy, chỉ một An Tuyển thị nho nhỏ cũng không tính kế được, vậy chuyện tính kế Hoàng Hậu, nàng còn có hy vọng gì nữa?
"Nương nương đừng nóng vội." Uyển Hề vội vàng trấn an nói: "Nô tỳ đoán, dược cũng không phải hoàn toàn không có hiệu quả, ít nhất nhiều ngày như vậy nàng ta cũng không phát hiện ra không phải sao? Chúng ta đã ra tay lúc này, về sau hành sự càng phải cẩn thận. Hoàng Hậu nương nương luôn để ý đến, nếu liên tục ra tay bị Hoàng Thượng phát hiện, sẽ không tốt. Không bằng trước mắt nhìn các nàng ra tay, nếu thấy các nàng không được, chúng ta lại đẩy giúp một chút. Cũng chỉ là đem trình tự kế hoạch ban đầu đẩy lên mỗi người mà thôi."
"Còn có, Đức phi nương nương nhất định sẽ không chịu đựng không ra tay, dù sao nàng còn phải vì Đại hoàng tử mưu tính nữa. Nếu nàng tính kế An Tuyển thị, chúng ta càng có thể kê cao gối mà ngủ, rồi xem diễn không phải sao. Nương nương người xem, như vậy có được không?"
Đầu tiên Uyển Hề nói mưu tính này cũng không phải là hoàn toàn vô dụng cho Lệ Tần biết, rồi sau đó lại nói tiếp lợi và hại nếu tiếp tục ra tay, cuối cùng lại đưa ra được phương án, còn có thể chọn được ví dụ gần ngay trước mắt nữa.
Quả nhiên cung nữ bên người đều là quân sư của chủ tử, là nhân vật phải chuẩn bị trong cung đấu.
1
Lệ Tần nghe vậy quả nhiên bình tĩnh lại, nàng cẩn thận nghĩ nghĩ, cảm thấy có lý. Dù gì thì sau này nàng cũng khó có con nối dõi, không có vấn đề gì phải để lộ ra, sẽ luôn có người càng sốt ruột hơn so với nàng.
Vì thế liền đồng ý.
Uyển Hề thấy thế rất vui mừng, từ sau khi chủ tử biết được chân tướng, hành vi càng ngày càng cực đoan. Nàng thường xuyên khuyên không được, chỉ có thể giúp đỡ lấy chuyện này khéo léo đưa đẩy một chút. Lần này thất thủ, ngược lại còn làm cho chủ tử bình tĩnh lại, từ đáy lòng nàng thấy rất cao hứng.
Hai người các nàng tất nhiên chưa từng nghĩ đến, kế hoạch thất bại là do một câu nói của Tiết Bích Đào. Nếu không, Lệ Tần nhất định sẽ phát điên, sợ là sẽ lập tức theo dõi Tiết Bích Đào.
Lúc này, tại chính điện Trữ Tú Cung.
"Lệ Tần?" Trinh Quý tần cười, "Trương Xảo Xảo lại phát điên cái gì không biết, nàng không ra gì, không phải nên đi tranh sủng với Tiết Tiệp dư sao? An Tuyển thị e ngại nàng chuyện gì, đến đứa con trai cũng không có lại còn đi tính kế hài tử nhà người khác."
"Cái này......" Tố Nga do dự một chút, miễn cưỡng nghĩ ra một lý do nói: "Chắc là do chính mình không con nối dõi, cho nên ghen ghét người khác ư?"
"Không đúng, bổn cung quen biết nàng ta nhiều năm, lại không biết khi nào thì nàng ta ngu xuẩn như vậy, cái nào nặng cái nào nhẹ cũng không phân rõ. Không giống tác phong của nàng." Trinh Quý tần cân nhắc một hồi.
1
"Tuy nói như thế, nhưng lúc này Lệ Tần nương nương không được như ý, chắc tạm thời sẽ không hành động nữa." Tố Nga phân tích nói.
Trinh Quý tần gật đầu: "May mà Phương ma ma phát hiện sớm, ngươi đi đưa ban thưởng cho nàng đi, bảo nàng tiếp tục hầu hạ thật tốt."
Tố Nga cũng không biết chuyện lần này kỳ thật là do Tiết Tiệp dư phát hiện ra, cúi đầu lĩnh mệnh.
Bên này đang đánh đánh phòng phòng, thì bên Trường Xuân Cung, Vĩnh Thọ cung quả nhiên cũng đang có người ngo ngoe rục rịch.
Tuy nói hiện giờ Hoàng Hậu đang kiêng kị Tiết Bích Đào, nhưng thứ trong bụng An Tuyển thị cũng không thể bỏ mặc. Ai cũng biết chó cắn người sẽ không sủa, giống như Đức Phi năm đó không phải cũng rất biết giữ khuôn phép mà sống dưới mắt nàng sao? Khi đó chính là nhi tử đầu tiên của thánh thượng, lại đang là thời điểm đoạt vị mấu chốt, thấy Đức Phi cũng thành thật, nàng liền khuyên chính mình nhịn xuống. Cho đến khi Tam hoàng tử của nàng chết non, Đức phi lộ ra bản tính, nàng mới cảm thấy hối hận.
Có những lúc, nàng cho người khác thể diện, người khác lại sẽ nhân cơ hội dẫm lên trên đầu nàng.
Mà Đức phi, nàng cũng biết Lệ Tần khinh suất sẽ là người đầu tiên hành động, nên mừng rỡ ở một bên xem Lệ Tần nổi điên cắn người. Nếu thành, cũng không cần làm ô uế tay mình. Dù sao địa vị của An Tuyển thị có chút xấu hổ, hài tử kia đối với Đại hoàng tử có lẽ sẽ là một cái uy hiếp, nhưng bản thân nàng ta địa vị thấp hèn, nàng tự mình ra tay cũng chỉ là cất nhắc nàng thôi.
Như thế, phi tần địa vị cao do dự không đi trước, phi tần địa vị thấp lại sinh lòng ghen ghét, thừa dịp lúc đến thăm dẫm thêm mấy cái, có túi thơm tự mình thêu, có hoa tươi có dược tính, còn có người mua được thái giám đưa thức ăn, các chiêu thức xuất hiện nhiều lần, làm mọi người hoa cả mắt.
Nhưng dù An Tuyển thị có bản lĩnh cũng thấy mệt mỏi mà thở dốc. Cố tình Hoàng Thượng không biết sao lại không mấy ưa thích nàng, không có hạ chỉ miễn mọi người đến thăm. Phần lớn các phi tần đều dựa vào đạo thánh chỉ này để tống cổ những phi tần hay lui tới có bụng dạ khó lường.
Những phi tần đó cũng là bởi vì như vậy mới liên tiếp ra tay, Hoàng Thượng chỉ phân phó thái y chăm sóc thật tốt, thái y là người, tự nhiên cũng có những thời điểm hữu tâm vô lực. Các nàng chui chỗ trống lại không bị cảnh cáo, tất nhiên là chưa thấy Hoàng Hà chưa chết tâm.
An Tuyển thị cũng rất bất đắc dĩ, địa vị nàng thấp, không thể dễ dàng đắc tội với người khác, ở dưới tình huống không có ý chỉ này cản một hai lần còn được, lại không chịu nổi các nàng mỗi ngày đều chạy tới "Quan tâm".
Cứ như vậy, thời gian trôi qua nhanh như bóng câu qua khe cửa, chốc lát đã lướt qua.
Một tháng tư nữa lại đến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook