Ký Linh
-
Chương 69
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trăng lặn, mặt trời lên. Cửu Thiên sáng lên tia sáng đầu tiên.
Đàm Vân Sơn rời khỏi Tiên Chí Các, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Hóa ra bình minh ở tiên giới cũng không khác gì ở trần gian. Mới đầu sáng lên một chút sau đó từ từ lan rộng, lặng lẽ xua tan màn đêm.
Chàng biết, chóng thôi, màn đêm sẽ tan biến, vùng sáng kia sẽ rạng rỡ hẳn lên đánh thức toàn bộ Cửu Thiên Tiên Giới.
Chỉ không biết dưới Vong Uyên liệu có thấy được chăng.
Lại tới Cửu Thiên Bảo Điện thêm lần nữa, lần này không có ai ngăn cản, chàng đi thẳng đến phòng chơi cờ, Thiên Đế đang im lặng suy tư trước bàn cờ thế. Thế cờ lần trước bị chàng giải đã được cất đi, lần này là một thế khác. Đàm Vân Sơn không biết Thiên Đế có bao nhiêu thế cờ chưa giải nhưng với trình độ chơi cờ của Thiên Đế, chàng cảm thấy tội gì phải tự làm khó bản thân như vậy.
“Tra ra rồi à?” Thiên Đế chẳng có vẻ gì là vui vẻ, ngược lại còn tỏ ra hoài nghi.
Đàm Vân Sơn hiểu vì sao Thiên Đế lại phản ứng như vậy, đến chính chàng cũng không ngờ lại có thể tiến triển nhanh như thế, thuận lợi như thế. Tất thảy công lao tất nhiên là nhờ kỳ tài của Tuyển Văn thượng tiên. Nếu để Đàm Vân Sơn chọn ra tiên hữu nào thần kỳ nhất Cửu Thiên thì không ai khác chính là Tuyển Văn. Song, lời này không tiện nói cho Thiên Đế biết, dù sao cũng không thể nói cho người ta biết là người ta tháng nào năm nào vì sao cãi nhau với Đế Hậu còn có người nhớ rõ hơn cả mình được.
Nghĩ tới đây, Đàm Vân Sơn quyết định lược bỏ phần trình bày quá trình, đi thẳng vào trọng tâm: “Thiên Đế có nhớ trăm năm trước, trong đông đảo các tiên tì hầu hạ ở phòng chơi cờ này có một vị tên là Thanh Trản không?”
Một cái tên không mấy đặc biệt, một thân phận càng không mấy đặc biệt hơn, Đàm Vân Sơn vốn không mong chờ Thiên Đế sẽ nhớ được nhưng không ngờ sau một hồi nghĩ ngợi, Thiên Đế lại gật đầu: “Ta có nhớ.”
Chuyện này làm Đàm Vân Sơn rất đỗi bất ngờ: “Ngài nhớ được thật à?”
Thiên Đế mỉm cười, hiển nhiên là chuyện ngược dòng thời gian nhớ lại lúc Canh Thần thượng tiên đổi tính mới không lâu trước đây, việc Thiên Đế “không hề có ấn tượng gì” đã để lại cho Trường Nhạc tiên một ấn tượng sâu sắc. Có điều, không nhớ chuyện xảy ra tháng nào năm nào thì cũng đâu đến mức ngay cả người cũng không nhớ nổi.
“Nàng vốn là một chiếc đèn cung đình trong phòng chơi cờ này, do ta lỡ tay làm đổ trà, nước trà thấm vào tinh phách của nó. Đây chính là cơ duyên của nàng ấy, trà này là thanh huyền diệp bảy trăm năm mới thu hoạch được một lần, từ ấy đèn thấm tiên khí và hóa thành hình người.” Vẻ mặt Thiên Đế trở nên dịu dàng, không biết là vì Thanh Trản hay là vì những ngày vui vẻ đã qua, “Ta thấy nàng biết chơi cờ nên cho nàng được tiếp tục ở lại hầu hạ ở phòng chơi cờ. Tính ra thì đấy đã là chuyện từ hơn hai trăm năm trước…”
*Tên “thanh trản” nghĩa là chén xanh.
Tiếng nói và khuôn mặt của Thiên Đế bỗng sững lại, có vẻ như cuối cùng cũng ý thức được điều Đàm Vân Sơn muốn nói là gì và đột ngột bị điều này kéo về thực tại, bất chấp ông có sẵn lòng hay không.
Đàm Vân Sơn cũng giật mình: “Thanh huyền diệp?”
Thiên Đế bất lực, định bảo ta nói nhiều như vậy, ngươi lại chỉ để ý một chén trà nhưng chưa kịp nói thì bỗng nhớ ra.
Đó là chuyện ở Canh Thần Cung khi ông còn chưa ra mặt, im lặng nghe Trịnh Bác lão và Đàm Vân Sơn “trò chuyện dông dài”…
“Còn là tự tay tôi làm. Có điều, sau khi hoàn thành, đây là lần đầu tiên tôi uống. Lá thanh huyền diệp bảy trăm năm mới thu hoạch được một lần, thật sự không nỡ.”
“Cho Nam Ngọc cũng không nỡ?”
“Không nỡ.”
“Cho Thiên Đế cũng không nỡ?”
“Còn không nỡ hơn.”
“Đây là đáp án?” Thiên Đế không những không thấy thoải mái mà lại càng thêm hoang mang hơn.
“Tôi không dám nói chắc chắn là nó nhưng tôi đã xem xét kỹ lưỡng “Khởi cư chú” trước và sau lần cuối cùng Canh Thần thượng tiên tới nơi này chơi cờ với ngài, không có gì thay đổi, Cửu Thiên vẫn là Cửu Thiên, Bảo Điện vẫn là Bảo Điện, đến chuyện mỗi ngày ngài nghe diễn tấu bao nhiêu lâu, uống trà bao nhiêu lâu đều không hề sai khác, chỉ riêng Thanh Trản…” Đàm Vân Sơn mở một trang trong quyển “Khởi cư chú” mang theo, đẩy sách qua bàn cờ cho Thiên Đế xem, “chỉ riêng cái tên này là không thấy.”
Thiên Đế nghiêm túc xem “Khởi cư chú”. Quả nhiên, trang trước ghi chép khi ông chơi cờ ở phòng chơi cờ thì còn là “chơi cờ với Canh Thần… Thanh Trản hầu”, trang sau, do Trịnh Bác Lão kiếm cớ không chơi nên ông tiện thể gọi Thiếu Hạo tới yết kiến vào chơi cùng, “Khởi cư chú” ghi rằng “chơi cờ với Thương Bột… Lạc Châu hầu.”
Lật trở về trước, những phần ghi việc ông chơi cờ, mười lần thì đến chín lần là với Canh Thần thượng tiên, đứng hầu chủ yếu là Thanh Trản. Trang mà Đàm Vân Sơn giở cho ông xem như một đường phân thủy, từ sau trang ấy, khoảng cách giữa các lần chơi cờ của ông ngày càng dài, người chơi cùng cũng mỗi lần một người, cứ như thể túm được ai thì chơi với người đó, tiên tì đứng hầu cũng thường xuyên thay tên nhưng đúng như Đàm Vân Sơn nói, không có “Thanh Trản” nữa.
*đường phân thủy (tiếng Anh: drainage divide): ở hai bên đường phân thủy, nước chảy về hai hướng khác nhau, cung cấp nước cho hai lưu vực khác nhau.
Đây là “Thiên Đế khởi cư chú”, nếu không cố ý soi tìm thì đâu có ai lại để ý tên một tiên tì nào đó xuất hiện từ khi nào, từ khi nào biến mất. Thậm chí, dù có phát hiện ra cái tên đó biến mất thì Thiên Đế cũng không nhớ nổi là Thanh Trản đã đi đâu. Ông nhớ thân thế đặc biệt của nàng, nhớ nàng biết chơi cờ nhưng nàng biến mất từ khi nào thì lại không chú ý.
Thấy Thiên Đế ngày càng cau chặt mày, tâm trạng ngày càng thêm nặng nề, Đàm Vân Sơn thở dài trấn an: “Nàng chỉ là một tiên tì, ngài không lưu tâm cũng là chuyện rất đỗi bình thường, nếu ngài lưu tâm thì mới là chuyện đáng ngạc nhiên.”
“Nhưng hẳn là Canh Thần thượng tiên vì nàng ấy mới làm cạn nước Vong Uyên.” Thiên Đế lắc đầu cười buồn rười rượi, không biết nên trách bản thân sơ ý hay phải trách trọng thần nặng tình.
Đàm Vân Sơn biết Thiên Đế đã nhớ ra hương trà ở Canh Thần Cung.
Bản thân chàng và vị chí tôn của Cửu Thiên này, một người không hiểu gì về trà, một người thì lại quên mất người ta, nhưng luôn có một người nhớ vị trà ấy, để ý sự đi hay ở của người ấy, thậm chí khắc ghi tên người ấy vào sâu tận đáy lòng, từng nét bút khắc là từng nhát dao khứa chảy máu.
“Vì sao nàng ấy vào Vong Uyên?” Thiên Đế nghiêm túc hỏi.
Trong “Khởi cư chú” tất nhiên không có ghi chép một tiên tì vì sao không xuất hiện nữa nhưng trong sách ghi chép thưởng phạt của Cửu Thiên thì có, ông tin Đàm Vân Sơn cũng đã tra rõ.
Đương nhiên Đàm Vân Sơn đã tra rõ, thực ra cũng không khó nhọc gì, chỉ cần hỏi một câu là xong: “Xúc phạm…”
Ầm!
Một tiếng nổ lớn ngắt ngang lời Đàm Vân Sơn, làm Thiên Đế biến sắc.
Một là tiếng động rất gần tưởng như chỉ cách Cửu Thiên Bảo Điện một bức tường, lại thêm mới kinh qua loạn Lệ Mãng nên tiếng động ầm ầm đã trở thành nỗi ám ảnh trong lòng mọi người ở Cửu Thiên.
“Ở ngoài xảy ra chuyện gì vậy?” Thiên Đế quát hỏi.
Nhanh chóng có tiên thị chạy ra ngoài điện kiểm tra rồi cấp tốc chạy về báo cáo: “Bẩm Thiên Đế, hình như có yêu lẻn vào Cửu Thiên, được Uyên Hoa thượng tiên kịp thời phát hiện!”
Thiên Đế nhíu mày: “Hình như có yêu?”
Đàm Vân Sơn có dự cảm chẳng lành, chàng đứng bật dậy: “Đánh nhau à?!”
Tiên thị lập tức trả lời câu hỏi của Thiên Đế: “Là yêu nhưng hình như có tiên phách trong cơ thể nó.”
Sau đó tiên thị mới giải thích với Trường Nhạc tiên: “Không phải đánh nhau, là Trần Hoa thượng tiên và Uyên Hoa thượng tiên cùng cứu nó.”
Thiên Đế: “…”
Đàm Vân Sơn: “…”
Thật sự rất khó tưởng tượng ra được tình cảnh kỳ quặc này từ lời miêu tả của tiên thị. Thiên Đế đang định hỏi thêm mấy câu thì Đàm Vân Sơn đã dứt khoát đứng lên chào ra về rồi chẳng để lại câu nào, cứ thế chạy vội ra ngoài nhanh như một tia chớp.
Tiên thị choáng váng, với số năm kinh nghiệm ít ỏi của mình, lần đầu tiên tiên thị chứng kiến có kẻ dám tùy tiện như vậy với Thiên Đế, không biết khéo lại tưởng vị này và Thiên Đế là huynh đệ kết nghĩa.
Thiên Đế cũng chẳng hiểu ra làm sao nhưng chuyện có thể làm Đàm Vân Sơn gián đoạn chuyện trọng yếu thế này để chạy qua xem thì yêu kia…
Yêu?
Một con sói trắng bị nhốt vào lồng băng còn giương nanh múa vuốt cắn chấn song băng hiện lên trong đầu, nó cố chấp đến là quá thể, muốn không có ấn tượng cũng khó.
Lúc Thiên Đế hiểu ra, Đàm Vân Sơn đã phi tới bờ Vong Uyên.
Hai cây tiên to bên bờ đã bị nhổ bật gốc, một cây ngã rạp xuống đất, một cây không rõ là đã ngã nhưng được làm phép nâng lên hay là đang đổ thì được làm phép giữ lại, tóm lại là nó hiện ở một thế nghiêng khá là lạ lùng. Trên hai thân cây đều có cột dây thừng màu vàng tía, sợi cột vào thân cây ngã rạp đã đứt, trên cái cây dọa đổ thì vẫn còn trụ được nhưng đầu còn lại ở dưới Vong Uyên kéo dây thừng quá căng, không nhìn được bên dưới Vong Uyên đang thế nào, chỉ thấy dây thừng vàng tía dao động qua lại như thể có thể đứt bất kỳ lúc nào.
Chung quanh đã có một vài tiên hữu nghe tiên chạy tới xem, biết là tiếng ầm kia là tiếng cây tiên đổ nhưng thứ vừa giống yêu vừa giống tiên ở dưới nước rốt cuộc là gì và vì sao hai vị thượng tiên trông coi sông tiên lại liều mạng nghĩ cách cứu, đúng là làm cho người ta thấy khó hiểu.
Mặc đám đông khó hiểu, Đàm Vân Sơn lao vội tới chỗ Nam Ngọc và Chử Chi Minh, góp sức giữ cái cây tiên với hai người họ.
Đàm Vân Sơn làm phép mới biết không phải Nam Ngọc và Chử Chi Minh cố ý giữ cho thân cây này nghiêng như vậy mà là dưới Vong Uyên có một lực hút vĩ đại nào đó đang ra sức kéo tất cả xuống!
Thấy Đàm Vân Sơn đến, Nam Ngọc mặc kệ tất cả, nói vội: “Huynh mặc kệ cái cây đi, xem thử xem có làm sao kéo dây thừng vàng tía lên được không!”
Đàm Vân Sơn lập tức hiểu ý, chuyển phép sang chỗ sợi dây thừng, nhắm mắt niệm thầm, dùng toàn lực để kéo.
Nhưng không ích gì.
Càng chuyên tâm làm phép như vậy thì càng có thể cảm nhận được sức mạnh đủ để hút hết mọi thứ vào Vong Uyên kia, chàng không biết Bạch Lưu Song làm chiếc dây thừng vàng kim này thế nào nhưng có thể giữ được đến giờ quả là chẳng dễ gì.
Nam Ngọc thấy phía Đàm Vân Sơn không có tiến triển thì sốt ruột điên lên được, tình cờ liếc thấy các tiên hữu đứng vây xem, chàng mặc kệ người ta đang hoang mang chẳng hiểu gì, cứ thế gọi luôn lại: “Lại giúp đi chứ!”
Chúng tiên hữu nhìn nhau do dự.
Vong Uyên vừa mới xảy ra chuyện, giờ không rõ tình hình thế nào thì chẳng ai dám tùy tiện giúp.
Giữa cảnh im lặng đầy ý nhị, có hai người ra tay.
Một người ở dưới đất, trông mặt mày mệt mỏi, rõ ràng là đêm không được ngủ nghỉ tử tế nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến việc huynh ấy rót thêm tiên lực cho dây thừng vàng tía.
Một người cưỡi gió đứng trên không trung, râu tóc phủ khắp không nhìn thấy mặt mũi nhưng là sự trợ giúp đắc lực nhất với dây thừng.
Đàm Vân Sơn và Nam Ngọc không hẹn mà cùng đánh mắt cảm ơn Tuyển Văn thượng tiên, còn khi nhìn lên thấy Trịnh Bác Lão ở trên thì mỗi người một suy nghĩ.
Nam Ngọc vui mừng gọi “sư phụ” như thể đối phương đến thì có khó khăn đến đâu cũng có thể giải quyết một cách dễ dàng.
Đàm Vân Sơn chỉ nhìn, im lặng không nói, cảm xúc trong lòng phức tạp khó mà nói rõ được.
Có Trịnh Bác Lão gia nhập, cuối cùng dây thừng cũng hơi có xu thế được kéo về.
Đàm Vân Sơn mới định thở phào thì bỗng “phựt” một tiếng!
Sợi dây thừng vàng tía này cũng đứt nốt!
Chàng, Tuyển Văn và Trịnh Bác Lão đều bất ngờ, trơ mắt nhìn sợi dây thừng nhanh chóng bị con sông nuốt vào, xem chừng Bạch Lưu Song phải vĩnh viễn ở lại Vong Uyên!
Một luồng kim quang thình lình ở đâu phóng tới.
Khi dây thừng chỉ còn một tấc nữa là bị Vong Uyên nuốt trọn thì luồng kim quang đó biến thành một con chim tiên ngậm đầu sợi dây kéo một phát bay lên trời!
Bạch Lưu Song cứ thế bị lôi tuột ra khỏi Vong Uyên.
Trời đã sáng trưng, ngẩng đầy lên có thể nhìn thấy sợi dây vàng tía cột bên hông Bạch Lưu Song và mái tóc, khuôn mặt sũng nước đầy vẻ không cam lòng của nàng ấy.
Nam Ngọc cuối cùng cũng yên tâm, thở phào một hơi như được sống lại, không quên xoay người làm đại lễ: “Cảm tạ Thiên Đế ra tay cứu giúp!”
Thiên Đế không nghe thấy, bởi vì toàn bộ lực chú ý đều đang dồn về phía trên đầu. Đây là lần đầu tiên ông ngửa đầu nhìn một vị thượng tiên. Cảm giác thật kỳ lạ.
Nhưng Canh Thần thượng tiên hoàn toàn không có ý xuống, ngược lại còn cưỡi gió đuổi theo con chim kia.
Con chim đó đang mang Bạch Lưu Song xuống thì giữa chừng bị người ta cướp mất.
Con chim hóa thành những đốm kim quang rồi lặng lẽ tan đi, chỉ còn Bạch Lưu Song cưỡi gió hoang mang nhìn sư phụ Nam Ngọc ở khoảng cách cực gần.
“Dưới ấy thế nào?” Trịnh Bác Lão hỏi ngay chuyện mình quan tâm nhất. Ông trốn khỏi lính canh để lẻn đến bờ Vong Uyên chỉ vì nghe thấy tiếng động, giờ hết thảy mọi động tĩnh từ phía Vong Uyên, ông đều không đời nào bỏ qua, nhưng thật không thể ngờ lại gặp phải một kẻ thô lỗ đầu óc giản đơn nhảy thẳng xuống đó, tất nhiên ông phải hỏi vội, ai biết chừng nào tiên binh sẽ đến đưa ông đi.
Bạch Lưu Song lau nước trên mặt, nhìn một cái rồi thật thà đáp: “Toàn là thần tiên.”
Trịnh Bác Lão bực mình muốn nội thương đến nơi: “Ta hỏi dưới Vong Uyên!”
Bạch Lưu Song trừng mắt với ông, lòng thầm nhủ tự ông không nói cho rõ còn đi quát tôi nhưng nghĩ đến chuyện ông ấy từng giúp họ trên hành trình Trần Thủy nên mới nhịn không nổi cáu, còn tử tế đáp: “Mù mịt, hỗn độn, không nhìn rõ thứ gì, có lúc cảm giác như ở dưới nước, có lúc cảm giác như ở trên trời, dây thừng Tử Kim của tôi lại không đủ dài, không thể xuống sâu thêm được, tôi cảm thấy nếu xuống được sâu hơn thì sẽ khác… Ôi!”
*Tử Kim: vàng tía. Màu vàng và tía phối với nhau trông như thế này:
Còn chưa nói xong, Bạch Lưu Song lại cảm giác lại có một trận gió khác thổi tới mang nàng đi, vèo một cái liền trở về dưới mặt đất, nàng đứng lảo đảo suýt thì ngã sấp xuống đất.
Luống cuống đứng vững người lại, đang định biện hộ mấy câu cho chuyện mình lẻn vào Cửu Thiên trộm xuống Vong Uyên, mới ngẩng đầu lên đã giật mình.
“Tóc huynh đâu rồi?”
Kể từ lúc đổi sang tạo hình tao nhã này, Đàm Vân Sơn thường xuyên bị hỏi vậy nên đến giờ đã có thể đối đáp rất trôi chảy: “Cạo rồi, cho mát.”
Bạch Lưu Song bĩu môi không tin: “Bớt đùa giùm, xưa nay cạo trọc là để đoạn tuyệt trần duyên, xuất gia đi…” Nàng giật mình như sực hiểu ra, mãi một hồi sau mới đỏ lựng bờ mi nói, “Huynh vẫn buồn đúng không, chị không còn nên tim huynh cũng chết theo rồi…”
Đàm Vân Sơn mím chặt môi, thấy sai ở đâu đó nhưng lại không biết giải thích từ đâu.
Thế là chàng bảo sói trắng một câu: “Đừng ngốc nghếch đâm đầu vào Vong Uyên nữa, tôi sẽ mang nàng ấy về.”
Bạch Lưu Song mở tròn hai mắt: “Thật chứ?!”
Đàm Vân Sơn gật đầu thật mạnh.
Bạch Lưu Song bỗng lắc đầu: “Không đúng, huynh lừa tôi, nếu huynh muốn cứu chị thật thì sao mãi giờ vẫn chẳng thấy làm gì?”
Đàm Vân Sơn cười hời hợt mang theo những đắng cay lẫn cả những dịu dàng: “Bởi vì chuyện tôi nhận lời với nàng ấy vẫn còn chưa làm xong.”
Bạch Lưu Song muốn hỏi tiếp nhưng bỗng bị một cơn gió rát quất vào mặt, quay đầu lại nhìn thì thấy Canh Thần thượng tiên đáp xuống đất, nàng còn chưa kịp thấy ông ấy mừng hay giận thì bỗng có cảm giác có ai đó ở gần đang nhìn nàng, quay đầu qua xem thì liền mắt đối mắt với Thiên Đế.
“Tự tiện xâm nhập Cửu Thiên, lẻn xuống Vong Uyên đều không phải tội nhẹ.” Thiên Đế nghiêm giọng, không giận dữ nhưng rất có uy.
Nam Ngọc muốn đứng ra xin thay nhưng Đàm Vân Sơn ngăn lại, ra hiệu cho chàng yên tâm, chớ nóng.
Quả nhiên, Thiên Đế nói tiếp: “Niệm tình ngươi vì nóng lòng cứu người, với sức của bản thân mà cũng dám nhảy vào Vong Uyên, nghĩa này, dũng này đều đáng khen. Đây là lần thứ hai, Cửu Thiên vẫn không truy cứu tội của ngươi. Nhưng ngươi phải trả lại tiên phách, đồng thời ghi nhớ, nếu dám đến lần thứ ba thì sẽ phạt nặng gộp thêm cả tội lần này.”
Bạch Lưu Song không cảm ơn cũng không cãi lại, nàng nghiêm túc nhìn Thiên Đế, ôm ấp hy vọng hỏi ông: “Nếu tôi nhận tội, sẵn lòng chịu phạt, vào Vong Uyên mãi mãi không được luân hồi cũng được, liệu ông có thể giúp tôi cứu chị tôi ra khỏi Vong Uyên không?” Như thể sợ Thiên Đế không đồng ý, nàng lại vội vàng bổ sung thêm, “Đàm Vân Sơn đi cứu thì lúc huynh ấy cần, ông giúp một chút nhé được không?”
Thiên Đế không biết nên nói gì.
Cả cuộc đời lần đầu tiên có người nhờ ông giúp một chút, nhưng kỳ lạ là, nó làm ông cảm động hơn bất kỳ lời khẩn cầu nào.
Phất nhẹ tay áo, Bạch Lưu Song bỗng ngã ra sau.
Nam Ngọc nhanh tay đỡ được nàng, trên trán nàng bỗng từ từ trồi lên một chùm sáng vàng, sau đó nó trở về với cơ thể chàng.
“Tiên phách là cái gốc tu hành của tiên, không phải trò đùa.” Thiên Đế nghiêm mặt.
Nam Ngọc cúi đầu: “Trần Hoa biết tội.”
Thiên Đế nói: “Ngươi đưa nàng ta về thế gian đi.”
Nam Ngọc sửng sốt: “Giờ ư?”
Thiên Đế bình tĩnh nhìn Nam Ngọc: “Chứ còn lúc nào? Giữ nàng ta ở lại Cửu Thiên làm khách ít hôm hả?”
Nam Ngọc vội nhận lệnh đưa Bạch Lưu Song xuống Trần Thủy. Có điều, trước khi đi, chàng nhìn thoáng qua gốc cây đổ, nhìn các tiên hữu đứng xem mà chẳng hiểu gì, Chử Chi Minh vẫn còn chưa hết sợ, Đàm Vân Sơn lạnh nhạt, Thiên Đế đăm chiêu và sư phụ trông là lạ, có cảm giác Cửu Thiên sáng nay có gì đó thật lạ lùng.
Không nghĩ được là tại sao, chàng đành thôi, lòng thầm nhủ hẳn là do Bạch Lưu Song gây chuyện làm chàng đâm ra nghi ngờ không đâu.
Ở đàng đó, Nam Ngọc vào Trần Thủy, góc bên này, Thiên Đế giải tán chúng tiên, tạo một vách tiên ngay tại chỗ quây ông, Đàm Vân Sơn và Trịnh Bác Lão lại.
Từ lúc Thiên Đế đuổi Nam Ngọc đi, Đàm Vân Sơn đã đoán vị Cửu Thiên chí tôn đây muốn làm dứt điểm chuyện này luôn. Nếu không có chuyện của Bạch Lưu Song thì họ cũng phải tới Canh Thần Cung, giờ chẳng qua là thay đổi địa điểm.
Ưu điểm của vách tiên là không lo tai vách mạch rừng lại không khiến chúng tiên nghĩ nhiều, chỉ cho rằng họ muốn thảo luận thêm về chuyện xông vào Vong Uyên.
Đàm Vân Sơn thì lòng sáng như gương rồi nhưng Trịnh Bác Lão thì không, ông thắc mắc nhìn quanh vách tiên, hỏi dò: “Tôi biết tôi không nên đi lung tung nhưng thế này… Cũng không đến mức vì tôi đi lung tung mà phạt tôi trông Vong Uyên chứ.”
Thiên Đế nhìn ra sau lưng ông ấy, đột nhiên gọi hai tiếng: “Thanh Trản.”
Trịnh Bác Lão giật mình, điên cuồng xoay ngay người lại nhưng chỉ thấy vách tiên trơ trọi.
Ông không nhìn thấy Thanh Trản.
Đàm Vân Sơn và Thiên Đế lại nhìn thấu lòng ông.
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Không biết bao lâu sau, lâu như thể trăm năm, Trịnh Bác Lão mới thong thả xoay người lại.
Trông ông rất bình thường, không thấy chút kích động nào, ông chỉ nhìn chằm chằm Đàm Vân Sơn mà không nhìn Thiên Đế: “Cậu tra được rồi à?”
Đàm Vân Sơn không đáp, mà hỏi ngược lại: “Có nhận không?”
Trịnh Bác Lão nở nụ cười: “Đến một chứng cứ đàng hoàng cậu còn chẳng có, bảo tôi nhận thế nào được?”
Đàm Vân Sơn lắc nhẹ đầu: “Không cần chứng cứ, tôi biết chính là ông.”
Trịnh Bác Lão định bụng châm chọc cậu biết thì có tác dụng gì nhưng vừa mở miệng ra liền giật mình ngạc nhiên.
Ông thấy Đàm Vân Sơn đi về phía mình, vừa đi còn vừa móc thứ gì đó trong ngực. Ông còn chưa kịp nhìn rõ thứ đó là gì thì đã bị Đàm Vân Sơn đi tới trước mặt dùng thứ đó gõ vào đầu.
Đàm Vân Sơn gõ rất mạnh, đầu ông ong ong cả lên.
Cuối cùng, Trịnh Bác Lão cũng nhìn thấy thứ vừa hành hung mình. Ông đứng im một lúc lâu, đầu đã bớt đau nhưng khóe mắt cay cay và xót xa trong lòng thì mãi không thấy bớt.
…
“Nhất định phải tìm được vị sư phụ đáng chém ngàn đao của tôi, sau đó cầm chuông Tịnh Yêu thay tôi đập ông ấy thật đau.”
“Ta sẽ gõ mạnh lắm đấy, nàng chớ có đau lòng.”
Trăng lặn, mặt trời lên. Cửu Thiên sáng lên tia sáng đầu tiên.
Đàm Vân Sơn rời khỏi Tiên Chí Các, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Hóa ra bình minh ở tiên giới cũng không khác gì ở trần gian. Mới đầu sáng lên một chút sau đó từ từ lan rộng, lặng lẽ xua tan màn đêm.
Chàng biết, chóng thôi, màn đêm sẽ tan biến, vùng sáng kia sẽ rạng rỡ hẳn lên đánh thức toàn bộ Cửu Thiên Tiên Giới.
Chỉ không biết dưới Vong Uyên liệu có thấy được chăng.
Lại tới Cửu Thiên Bảo Điện thêm lần nữa, lần này không có ai ngăn cản, chàng đi thẳng đến phòng chơi cờ, Thiên Đế đang im lặng suy tư trước bàn cờ thế. Thế cờ lần trước bị chàng giải đã được cất đi, lần này là một thế khác. Đàm Vân Sơn không biết Thiên Đế có bao nhiêu thế cờ chưa giải nhưng với trình độ chơi cờ của Thiên Đế, chàng cảm thấy tội gì phải tự làm khó bản thân như vậy.
“Tra ra rồi à?” Thiên Đế chẳng có vẻ gì là vui vẻ, ngược lại còn tỏ ra hoài nghi.
Đàm Vân Sơn hiểu vì sao Thiên Đế lại phản ứng như vậy, đến chính chàng cũng không ngờ lại có thể tiến triển nhanh như thế, thuận lợi như thế. Tất thảy công lao tất nhiên là nhờ kỳ tài của Tuyển Văn thượng tiên. Nếu để Đàm Vân Sơn chọn ra tiên hữu nào thần kỳ nhất Cửu Thiên thì không ai khác chính là Tuyển Văn. Song, lời này không tiện nói cho Thiên Đế biết, dù sao cũng không thể nói cho người ta biết là người ta tháng nào năm nào vì sao cãi nhau với Đế Hậu còn có người nhớ rõ hơn cả mình được.
Nghĩ tới đây, Đàm Vân Sơn quyết định lược bỏ phần trình bày quá trình, đi thẳng vào trọng tâm: “Thiên Đế có nhớ trăm năm trước, trong đông đảo các tiên tì hầu hạ ở phòng chơi cờ này có một vị tên là Thanh Trản không?”
Một cái tên không mấy đặc biệt, một thân phận càng không mấy đặc biệt hơn, Đàm Vân Sơn vốn không mong chờ Thiên Đế sẽ nhớ được nhưng không ngờ sau một hồi nghĩ ngợi, Thiên Đế lại gật đầu: “Ta có nhớ.”
Chuyện này làm Đàm Vân Sơn rất đỗi bất ngờ: “Ngài nhớ được thật à?”
Thiên Đế mỉm cười, hiển nhiên là chuyện ngược dòng thời gian nhớ lại lúc Canh Thần thượng tiên đổi tính mới không lâu trước đây, việc Thiên Đế “không hề có ấn tượng gì” đã để lại cho Trường Nhạc tiên một ấn tượng sâu sắc. Có điều, không nhớ chuyện xảy ra tháng nào năm nào thì cũng đâu đến mức ngay cả người cũng không nhớ nổi.
“Nàng vốn là một chiếc đèn cung đình trong phòng chơi cờ này, do ta lỡ tay làm đổ trà, nước trà thấm vào tinh phách của nó. Đây chính là cơ duyên của nàng ấy, trà này là thanh huyền diệp bảy trăm năm mới thu hoạch được một lần, từ ấy đèn thấm tiên khí và hóa thành hình người.” Vẻ mặt Thiên Đế trở nên dịu dàng, không biết là vì Thanh Trản hay là vì những ngày vui vẻ đã qua, “Ta thấy nàng biết chơi cờ nên cho nàng được tiếp tục ở lại hầu hạ ở phòng chơi cờ. Tính ra thì đấy đã là chuyện từ hơn hai trăm năm trước…”
*Tên “thanh trản” nghĩa là chén xanh.
Tiếng nói và khuôn mặt của Thiên Đế bỗng sững lại, có vẻ như cuối cùng cũng ý thức được điều Đàm Vân Sơn muốn nói là gì và đột ngột bị điều này kéo về thực tại, bất chấp ông có sẵn lòng hay không.
Đàm Vân Sơn cũng giật mình: “Thanh huyền diệp?”
Thiên Đế bất lực, định bảo ta nói nhiều như vậy, ngươi lại chỉ để ý một chén trà nhưng chưa kịp nói thì bỗng nhớ ra.
Đó là chuyện ở Canh Thần Cung khi ông còn chưa ra mặt, im lặng nghe Trịnh Bác lão và Đàm Vân Sơn “trò chuyện dông dài”…
“Còn là tự tay tôi làm. Có điều, sau khi hoàn thành, đây là lần đầu tiên tôi uống. Lá thanh huyền diệp bảy trăm năm mới thu hoạch được một lần, thật sự không nỡ.”
“Cho Nam Ngọc cũng không nỡ?”
“Không nỡ.”
“Cho Thiên Đế cũng không nỡ?”
“Còn không nỡ hơn.”
“Đây là đáp án?” Thiên Đế không những không thấy thoải mái mà lại càng thêm hoang mang hơn.
“Tôi không dám nói chắc chắn là nó nhưng tôi đã xem xét kỹ lưỡng “Khởi cư chú” trước và sau lần cuối cùng Canh Thần thượng tiên tới nơi này chơi cờ với ngài, không có gì thay đổi, Cửu Thiên vẫn là Cửu Thiên, Bảo Điện vẫn là Bảo Điện, đến chuyện mỗi ngày ngài nghe diễn tấu bao nhiêu lâu, uống trà bao nhiêu lâu đều không hề sai khác, chỉ riêng Thanh Trản…” Đàm Vân Sơn mở một trang trong quyển “Khởi cư chú” mang theo, đẩy sách qua bàn cờ cho Thiên Đế xem, “chỉ riêng cái tên này là không thấy.”
Thiên Đế nghiêm túc xem “Khởi cư chú”. Quả nhiên, trang trước ghi chép khi ông chơi cờ ở phòng chơi cờ thì còn là “chơi cờ với Canh Thần… Thanh Trản hầu”, trang sau, do Trịnh Bác Lão kiếm cớ không chơi nên ông tiện thể gọi Thiếu Hạo tới yết kiến vào chơi cùng, “Khởi cư chú” ghi rằng “chơi cờ với Thương Bột… Lạc Châu hầu.”
Lật trở về trước, những phần ghi việc ông chơi cờ, mười lần thì đến chín lần là với Canh Thần thượng tiên, đứng hầu chủ yếu là Thanh Trản. Trang mà Đàm Vân Sơn giở cho ông xem như một đường phân thủy, từ sau trang ấy, khoảng cách giữa các lần chơi cờ của ông ngày càng dài, người chơi cùng cũng mỗi lần một người, cứ như thể túm được ai thì chơi với người đó, tiên tì đứng hầu cũng thường xuyên thay tên nhưng đúng như Đàm Vân Sơn nói, không có “Thanh Trản” nữa.
*đường phân thủy (tiếng Anh: drainage divide): ở hai bên đường phân thủy, nước chảy về hai hướng khác nhau, cung cấp nước cho hai lưu vực khác nhau.
Đây là “Thiên Đế khởi cư chú”, nếu không cố ý soi tìm thì đâu có ai lại để ý tên một tiên tì nào đó xuất hiện từ khi nào, từ khi nào biến mất. Thậm chí, dù có phát hiện ra cái tên đó biến mất thì Thiên Đế cũng không nhớ nổi là Thanh Trản đã đi đâu. Ông nhớ thân thế đặc biệt của nàng, nhớ nàng biết chơi cờ nhưng nàng biến mất từ khi nào thì lại không chú ý.
Thấy Thiên Đế ngày càng cau chặt mày, tâm trạng ngày càng thêm nặng nề, Đàm Vân Sơn thở dài trấn an: “Nàng chỉ là một tiên tì, ngài không lưu tâm cũng là chuyện rất đỗi bình thường, nếu ngài lưu tâm thì mới là chuyện đáng ngạc nhiên.”
“Nhưng hẳn là Canh Thần thượng tiên vì nàng ấy mới làm cạn nước Vong Uyên.” Thiên Đế lắc đầu cười buồn rười rượi, không biết nên trách bản thân sơ ý hay phải trách trọng thần nặng tình.
Đàm Vân Sơn biết Thiên Đế đã nhớ ra hương trà ở Canh Thần Cung.
Bản thân chàng và vị chí tôn của Cửu Thiên này, một người không hiểu gì về trà, một người thì lại quên mất người ta, nhưng luôn có một người nhớ vị trà ấy, để ý sự đi hay ở của người ấy, thậm chí khắc ghi tên người ấy vào sâu tận đáy lòng, từng nét bút khắc là từng nhát dao khứa chảy máu.
“Vì sao nàng ấy vào Vong Uyên?” Thiên Đế nghiêm túc hỏi.
Trong “Khởi cư chú” tất nhiên không có ghi chép một tiên tì vì sao không xuất hiện nữa nhưng trong sách ghi chép thưởng phạt của Cửu Thiên thì có, ông tin Đàm Vân Sơn cũng đã tra rõ.
Đương nhiên Đàm Vân Sơn đã tra rõ, thực ra cũng không khó nhọc gì, chỉ cần hỏi một câu là xong: “Xúc phạm…”
Ầm!
Một tiếng nổ lớn ngắt ngang lời Đàm Vân Sơn, làm Thiên Đế biến sắc.
Một là tiếng động rất gần tưởng như chỉ cách Cửu Thiên Bảo Điện một bức tường, lại thêm mới kinh qua loạn Lệ Mãng nên tiếng động ầm ầm đã trở thành nỗi ám ảnh trong lòng mọi người ở Cửu Thiên.
“Ở ngoài xảy ra chuyện gì vậy?” Thiên Đế quát hỏi.
Nhanh chóng có tiên thị chạy ra ngoài điện kiểm tra rồi cấp tốc chạy về báo cáo: “Bẩm Thiên Đế, hình như có yêu lẻn vào Cửu Thiên, được Uyên Hoa thượng tiên kịp thời phát hiện!”
Thiên Đế nhíu mày: “Hình như có yêu?”
Đàm Vân Sơn có dự cảm chẳng lành, chàng đứng bật dậy: “Đánh nhau à?!”
Tiên thị lập tức trả lời câu hỏi của Thiên Đế: “Là yêu nhưng hình như có tiên phách trong cơ thể nó.”
Sau đó tiên thị mới giải thích với Trường Nhạc tiên: “Không phải đánh nhau, là Trần Hoa thượng tiên và Uyên Hoa thượng tiên cùng cứu nó.”
Thiên Đế: “…”
Đàm Vân Sơn: “…”
Thật sự rất khó tưởng tượng ra được tình cảnh kỳ quặc này từ lời miêu tả của tiên thị. Thiên Đế đang định hỏi thêm mấy câu thì Đàm Vân Sơn đã dứt khoát đứng lên chào ra về rồi chẳng để lại câu nào, cứ thế chạy vội ra ngoài nhanh như một tia chớp.
Tiên thị choáng váng, với số năm kinh nghiệm ít ỏi của mình, lần đầu tiên tiên thị chứng kiến có kẻ dám tùy tiện như vậy với Thiên Đế, không biết khéo lại tưởng vị này và Thiên Đế là huynh đệ kết nghĩa.
Thiên Đế cũng chẳng hiểu ra làm sao nhưng chuyện có thể làm Đàm Vân Sơn gián đoạn chuyện trọng yếu thế này để chạy qua xem thì yêu kia…
Yêu?
Một con sói trắng bị nhốt vào lồng băng còn giương nanh múa vuốt cắn chấn song băng hiện lên trong đầu, nó cố chấp đến là quá thể, muốn không có ấn tượng cũng khó.
Lúc Thiên Đế hiểu ra, Đàm Vân Sơn đã phi tới bờ Vong Uyên.
Hai cây tiên to bên bờ đã bị nhổ bật gốc, một cây ngã rạp xuống đất, một cây không rõ là đã ngã nhưng được làm phép nâng lên hay là đang đổ thì được làm phép giữ lại, tóm lại là nó hiện ở một thế nghiêng khá là lạ lùng. Trên hai thân cây đều có cột dây thừng màu vàng tía, sợi cột vào thân cây ngã rạp đã đứt, trên cái cây dọa đổ thì vẫn còn trụ được nhưng đầu còn lại ở dưới Vong Uyên kéo dây thừng quá căng, không nhìn được bên dưới Vong Uyên đang thế nào, chỉ thấy dây thừng vàng tía dao động qua lại như thể có thể đứt bất kỳ lúc nào.
Chung quanh đã có một vài tiên hữu nghe tiên chạy tới xem, biết là tiếng ầm kia là tiếng cây tiên đổ nhưng thứ vừa giống yêu vừa giống tiên ở dưới nước rốt cuộc là gì và vì sao hai vị thượng tiên trông coi sông tiên lại liều mạng nghĩ cách cứu, đúng là làm cho người ta thấy khó hiểu.
Mặc đám đông khó hiểu, Đàm Vân Sơn lao vội tới chỗ Nam Ngọc và Chử Chi Minh, góp sức giữ cái cây tiên với hai người họ.
Đàm Vân Sơn làm phép mới biết không phải Nam Ngọc và Chử Chi Minh cố ý giữ cho thân cây này nghiêng như vậy mà là dưới Vong Uyên có một lực hút vĩ đại nào đó đang ra sức kéo tất cả xuống!
Thấy Đàm Vân Sơn đến, Nam Ngọc mặc kệ tất cả, nói vội: “Huynh mặc kệ cái cây đi, xem thử xem có làm sao kéo dây thừng vàng tía lên được không!”
Đàm Vân Sơn lập tức hiểu ý, chuyển phép sang chỗ sợi dây thừng, nhắm mắt niệm thầm, dùng toàn lực để kéo.
Nhưng không ích gì.
Càng chuyên tâm làm phép như vậy thì càng có thể cảm nhận được sức mạnh đủ để hút hết mọi thứ vào Vong Uyên kia, chàng không biết Bạch Lưu Song làm chiếc dây thừng vàng kim này thế nào nhưng có thể giữ được đến giờ quả là chẳng dễ gì.
Nam Ngọc thấy phía Đàm Vân Sơn không có tiến triển thì sốt ruột điên lên được, tình cờ liếc thấy các tiên hữu đứng vây xem, chàng mặc kệ người ta đang hoang mang chẳng hiểu gì, cứ thế gọi luôn lại: “Lại giúp đi chứ!”
Chúng tiên hữu nhìn nhau do dự.
Vong Uyên vừa mới xảy ra chuyện, giờ không rõ tình hình thế nào thì chẳng ai dám tùy tiện giúp.
Giữa cảnh im lặng đầy ý nhị, có hai người ra tay.
Một người ở dưới đất, trông mặt mày mệt mỏi, rõ ràng là đêm không được ngủ nghỉ tử tế nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến việc huynh ấy rót thêm tiên lực cho dây thừng vàng tía.
Một người cưỡi gió đứng trên không trung, râu tóc phủ khắp không nhìn thấy mặt mũi nhưng là sự trợ giúp đắc lực nhất với dây thừng.
Đàm Vân Sơn và Nam Ngọc không hẹn mà cùng đánh mắt cảm ơn Tuyển Văn thượng tiên, còn khi nhìn lên thấy Trịnh Bác Lão ở trên thì mỗi người một suy nghĩ.
Nam Ngọc vui mừng gọi “sư phụ” như thể đối phương đến thì có khó khăn đến đâu cũng có thể giải quyết một cách dễ dàng.
Đàm Vân Sơn chỉ nhìn, im lặng không nói, cảm xúc trong lòng phức tạp khó mà nói rõ được.
Có Trịnh Bác Lão gia nhập, cuối cùng dây thừng cũng hơi có xu thế được kéo về.
Đàm Vân Sơn mới định thở phào thì bỗng “phựt” một tiếng!
Sợi dây thừng vàng tía này cũng đứt nốt!
Chàng, Tuyển Văn và Trịnh Bác Lão đều bất ngờ, trơ mắt nhìn sợi dây thừng nhanh chóng bị con sông nuốt vào, xem chừng Bạch Lưu Song phải vĩnh viễn ở lại Vong Uyên!
Một luồng kim quang thình lình ở đâu phóng tới.
Khi dây thừng chỉ còn một tấc nữa là bị Vong Uyên nuốt trọn thì luồng kim quang đó biến thành một con chim tiên ngậm đầu sợi dây kéo một phát bay lên trời!
Bạch Lưu Song cứ thế bị lôi tuột ra khỏi Vong Uyên.
Trời đã sáng trưng, ngẩng đầy lên có thể nhìn thấy sợi dây vàng tía cột bên hông Bạch Lưu Song và mái tóc, khuôn mặt sũng nước đầy vẻ không cam lòng của nàng ấy.
Nam Ngọc cuối cùng cũng yên tâm, thở phào một hơi như được sống lại, không quên xoay người làm đại lễ: “Cảm tạ Thiên Đế ra tay cứu giúp!”
Thiên Đế không nghe thấy, bởi vì toàn bộ lực chú ý đều đang dồn về phía trên đầu. Đây là lần đầu tiên ông ngửa đầu nhìn một vị thượng tiên. Cảm giác thật kỳ lạ.
Nhưng Canh Thần thượng tiên hoàn toàn không có ý xuống, ngược lại còn cưỡi gió đuổi theo con chim kia.
Con chim đó đang mang Bạch Lưu Song xuống thì giữa chừng bị người ta cướp mất.
Con chim hóa thành những đốm kim quang rồi lặng lẽ tan đi, chỉ còn Bạch Lưu Song cưỡi gió hoang mang nhìn sư phụ Nam Ngọc ở khoảng cách cực gần.
“Dưới ấy thế nào?” Trịnh Bác Lão hỏi ngay chuyện mình quan tâm nhất. Ông trốn khỏi lính canh để lẻn đến bờ Vong Uyên chỉ vì nghe thấy tiếng động, giờ hết thảy mọi động tĩnh từ phía Vong Uyên, ông đều không đời nào bỏ qua, nhưng thật không thể ngờ lại gặp phải một kẻ thô lỗ đầu óc giản đơn nhảy thẳng xuống đó, tất nhiên ông phải hỏi vội, ai biết chừng nào tiên binh sẽ đến đưa ông đi.
Bạch Lưu Song lau nước trên mặt, nhìn một cái rồi thật thà đáp: “Toàn là thần tiên.”
Trịnh Bác Lão bực mình muốn nội thương đến nơi: “Ta hỏi dưới Vong Uyên!”
Bạch Lưu Song trừng mắt với ông, lòng thầm nhủ tự ông không nói cho rõ còn đi quát tôi nhưng nghĩ đến chuyện ông ấy từng giúp họ trên hành trình Trần Thủy nên mới nhịn không nổi cáu, còn tử tế đáp: “Mù mịt, hỗn độn, không nhìn rõ thứ gì, có lúc cảm giác như ở dưới nước, có lúc cảm giác như ở trên trời, dây thừng Tử Kim của tôi lại không đủ dài, không thể xuống sâu thêm được, tôi cảm thấy nếu xuống được sâu hơn thì sẽ khác… Ôi!”
*Tử Kim: vàng tía. Màu vàng và tía phối với nhau trông như thế này:
Còn chưa nói xong, Bạch Lưu Song lại cảm giác lại có một trận gió khác thổi tới mang nàng đi, vèo một cái liền trở về dưới mặt đất, nàng đứng lảo đảo suýt thì ngã sấp xuống đất.
Luống cuống đứng vững người lại, đang định biện hộ mấy câu cho chuyện mình lẻn vào Cửu Thiên trộm xuống Vong Uyên, mới ngẩng đầu lên đã giật mình.
“Tóc huynh đâu rồi?”
Kể từ lúc đổi sang tạo hình tao nhã này, Đàm Vân Sơn thường xuyên bị hỏi vậy nên đến giờ đã có thể đối đáp rất trôi chảy: “Cạo rồi, cho mát.”
Bạch Lưu Song bĩu môi không tin: “Bớt đùa giùm, xưa nay cạo trọc là để đoạn tuyệt trần duyên, xuất gia đi…” Nàng giật mình như sực hiểu ra, mãi một hồi sau mới đỏ lựng bờ mi nói, “Huynh vẫn buồn đúng không, chị không còn nên tim huynh cũng chết theo rồi…”
Đàm Vân Sơn mím chặt môi, thấy sai ở đâu đó nhưng lại không biết giải thích từ đâu.
Thế là chàng bảo sói trắng một câu: “Đừng ngốc nghếch đâm đầu vào Vong Uyên nữa, tôi sẽ mang nàng ấy về.”
Bạch Lưu Song mở tròn hai mắt: “Thật chứ?!”
Đàm Vân Sơn gật đầu thật mạnh.
Bạch Lưu Song bỗng lắc đầu: “Không đúng, huynh lừa tôi, nếu huynh muốn cứu chị thật thì sao mãi giờ vẫn chẳng thấy làm gì?”
Đàm Vân Sơn cười hời hợt mang theo những đắng cay lẫn cả những dịu dàng: “Bởi vì chuyện tôi nhận lời với nàng ấy vẫn còn chưa làm xong.”
Bạch Lưu Song muốn hỏi tiếp nhưng bỗng bị một cơn gió rát quất vào mặt, quay đầu lại nhìn thì thấy Canh Thần thượng tiên đáp xuống đất, nàng còn chưa kịp thấy ông ấy mừng hay giận thì bỗng có cảm giác có ai đó ở gần đang nhìn nàng, quay đầu qua xem thì liền mắt đối mắt với Thiên Đế.
“Tự tiện xâm nhập Cửu Thiên, lẻn xuống Vong Uyên đều không phải tội nhẹ.” Thiên Đế nghiêm giọng, không giận dữ nhưng rất có uy.
Nam Ngọc muốn đứng ra xin thay nhưng Đàm Vân Sơn ngăn lại, ra hiệu cho chàng yên tâm, chớ nóng.
Quả nhiên, Thiên Đế nói tiếp: “Niệm tình ngươi vì nóng lòng cứu người, với sức của bản thân mà cũng dám nhảy vào Vong Uyên, nghĩa này, dũng này đều đáng khen. Đây là lần thứ hai, Cửu Thiên vẫn không truy cứu tội của ngươi. Nhưng ngươi phải trả lại tiên phách, đồng thời ghi nhớ, nếu dám đến lần thứ ba thì sẽ phạt nặng gộp thêm cả tội lần này.”
Bạch Lưu Song không cảm ơn cũng không cãi lại, nàng nghiêm túc nhìn Thiên Đế, ôm ấp hy vọng hỏi ông: “Nếu tôi nhận tội, sẵn lòng chịu phạt, vào Vong Uyên mãi mãi không được luân hồi cũng được, liệu ông có thể giúp tôi cứu chị tôi ra khỏi Vong Uyên không?” Như thể sợ Thiên Đế không đồng ý, nàng lại vội vàng bổ sung thêm, “Đàm Vân Sơn đi cứu thì lúc huynh ấy cần, ông giúp một chút nhé được không?”
Thiên Đế không biết nên nói gì.
Cả cuộc đời lần đầu tiên có người nhờ ông giúp một chút, nhưng kỳ lạ là, nó làm ông cảm động hơn bất kỳ lời khẩn cầu nào.
Phất nhẹ tay áo, Bạch Lưu Song bỗng ngã ra sau.
Nam Ngọc nhanh tay đỡ được nàng, trên trán nàng bỗng từ từ trồi lên một chùm sáng vàng, sau đó nó trở về với cơ thể chàng.
“Tiên phách là cái gốc tu hành của tiên, không phải trò đùa.” Thiên Đế nghiêm mặt.
Nam Ngọc cúi đầu: “Trần Hoa biết tội.”
Thiên Đế nói: “Ngươi đưa nàng ta về thế gian đi.”
Nam Ngọc sửng sốt: “Giờ ư?”
Thiên Đế bình tĩnh nhìn Nam Ngọc: “Chứ còn lúc nào? Giữ nàng ta ở lại Cửu Thiên làm khách ít hôm hả?”
Nam Ngọc vội nhận lệnh đưa Bạch Lưu Song xuống Trần Thủy. Có điều, trước khi đi, chàng nhìn thoáng qua gốc cây đổ, nhìn các tiên hữu đứng xem mà chẳng hiểu gì, Chử Chi Minh vẫn còn chưa hết sợ, Đàm Vân Sơn lạnh nhạt, Thiên Đế đăm chiêu và sư phụ trông là lạ, có cảm giác Cửu Thiên sáng nay có gì đó thật lạ lùng.
Không nghĩ được là tại sao, chàng đành thôi, lòng thầm nhủ hẳn là do Bạch Lưu Song gây chuyện làm chàng đâm ra nghi ngờ không đâu.
Ở đàng đó, Nam Ngọc vào Trần Thủy, góc bên này, Thiên Đế giải tán chúng tiên, tạo một vách tiên ngay tại chỗ quây ông, Đàm Vân Sơn và Trịnh Bác Lão lại.
Từ lúc Thiên Đế đuổi Nam Ngọc đi, Đàm Vân Sơn đã đoán vị Cửu Thiên chí tôn đây muốn làm dứt điểm chuyện này luôn. Nếu không có chuyện của Bạch Lưu Song thì họ cũng phải tới Canh Thần Cung, giờ chẳng qua là thay đổi địa điểm.
Ưu điểm của vách tiên là không lo tai vách mạch rừng lại không khiến chúng tiên nghĩ nhiều, chỉ cho rằng họ muốn thảo luận thêm về chuyện xông vào Vong Uyên.
Đàm Vân Sơn thì lòng sáng như gương rồi nhưng Trịnh Bác Lão thì không, ông thắc mắc nhìn quanh vách tiên, hỏi dò: “Tôi biết tôi không nên đi lung tung nhưng thế này… Cũng không đến mức vì tôi đi lung tung mà phạt tôi trông Vong Uyên chứ.”
Thiên Đế nhìn ra sau lưng ông ấy, đột nhiên gọi hai tiếng: “Thanh Trản.”
Trịnh Bác Lão giật mình, điên cuồng xoay ngay người lại nhưng chỉ thấy vách tiên trơ trọi.
Ông không nhìn thấy Thanh Trản.
Đàm Vân Sơn và Thiên Đế lại nhìn thấu lòng ông.
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Không biết bao lâu sau, lâu như thể trăm năm, Trịnh Bác Lão mới thong thả xoay người lại.
Trông ông rất bình thường, không thấy chút kích động nào, ông chỉ nhìn chằm chằm Đàm Vân Sơn mà không nhìn Thiên Đế: “Cậu tra được rồi à?”
Đàm Vân Sơn không đáp, mà hỏi ngược lại: “Có nhận không?”
Trịnh Bác Lão nở nụ cười: “Đến một chứng cứ đàng hoàng cậu còn chẳng có, bảo tôi nhận thế nào được?”
Đàm Vân Sơn lắc nhẹ đầu: “Không cần chứng cứ, tôi biết chính là ông.”
Trịnh Bác Lão định bụng châm chọc cậu biết thì có tác dụng gì nhưng vừa mở miệng ra liền giật mình ngạc nhiên.
Ông thấy Đàm Vân Sơn đi về phía mình, vừa đi còn vừa móc thứ gì đó trong ngực. Ông còn chưa kịp nhìn rõ thứ đó là gì thì đã bị Đàm Vân Sơn đi tới trước mặt dùng thứ đó gõ vào đầu.
Đàm Vân Sơn gõ rất mạnh, đầu ông ong ong cả lên.
Cuối cùng, Trịnh Bác Lão cũng nhìn thấy thứ vừa hành hung mình. Ông đứng im một lúc lâu, đầu đã bớt đau nhưng khóe mắt cay cay và xót xa trong lòng thì mãi không thấy bớt.
…
“Nhất định phải tìm được vị sư phụ đáng chém ngàn đao của tôi, sau đó cầm chuông Tịnh Yêu thay tôi đập ông ấy thật đau.”
“Ta sẽ gõ mạnh lắm đấy, nàng chớ có đau lòng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook