Ký Linh
-
Chương 67
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vốn tưởng rằng nghe xong lời này ít ra Trịnh Bác Lão cũng phải giật mình một chút hoặc ít ra sắc mặt cũng phải thoáng không vui, thế nhưng tất cả đều không, Canh Thần thượng tiên chỉ ngáp một cái, lẩm bẩm hơi càu nhàu một chút: “Truyền nghề cho đồ đệ xong thì sư phụ chết đói, luật đời tàn khốc như vậy đấy.”
Đốp.
Không biết là tiếng lửa cháy nổ lép bép từ chiếc đèn cung đình nào.
Đàm Vân Sơn im lặng nhìn ông một hồi rồi bỗng hỏi: “Không phải thượng tiên nói là sẽ đun cho tôi trà ngon nhất à?”
Trịnh Bác Lão lúc này mới giật mình, lười biếng đứng dậy, vừa đi về phía lò vừa lắc đầu thở dài: “Đồ đệ tôi làm bạn với cậu e là chịu thiệt mà còn đi tâm niệm là cậu tốt.”
“Tôi có khôn khéo nhiều hơn người khác chút ít,” Đàm Vân Sơn cười khẽ nhìn bóng lưng ông, “nhưng tôi không lừa người đối xử thật tình với mình.”
“Đúng là hiếm có.” Bóng lưng bận bịu chẳng hề có vẻ gì thiếu tự nhiên, trong lúc chuyện trò cậu một câu tôi một câu, bánh trà nén được bẻ ra đun lên.
*bánh trà nén: sản phẩm từ phương pháp chế biến trà bằng cách hái, giã, sao, rang rồi nén chặt thành bánh với các hình thù khác nhau
Hương trà cũ chưa đi hết, hương trà mới đã dậy lên theo lửa trong lò phả hôi hổi vào mặt.
Hai người cứ im lặng như vậy, một người bận bịu, một người xem người kia bận bịu cho đến khi trà được đun xong, Trịnh Bác Lão mang ra bàn.
“Thử đi.” Canh Thần thượng tiên ra dấu tay mời.
Đàm Vân Sơn nâng chén trà lên nhấp thử, mới đầu hơi đắng, sau đó thấy ngọt thấm vào ruột gan.
“Trà ngon.” Chàng thật lòng nhận xét.
Trịnh Bác Lão cũng cầm chén của mình lên, đầu tiên nhắm mắt ngửi, dường như từng cọng râu đều đang đắm chìm trong hưởng thụ, sau đó nhấp một chút, thở dài đầy say mê: “Thật sự là trà ngon.”
Đàm Vân Sơn cười: “Đây là trà của chính Canh Thần Cung của ngài mà.”
“Còn là tự tay tôi làm. Có điều, sau khi hoàn thành, đây là lần đầu tiên tôi uống.” Trịnh Bác Lão để chén trà xuống, cười đến là hiền lành, “Lá thanh huyền diệp bảy trăm năm mới thu hoạch được một lần, thật sự không nỡ.”
*thanh huyền diệp: lá màu xanh đen
Đàm Vân Sơn nhíu mày: “Cho Nam Ngọc cũng không nỡ?”
Trịnh Bác Lão lắc đầu: “Không nỡ.”
Đàm Vân Sơn: “Cho Thiên Đế cũng không nỡ?”
Trịnh Bác Lão không cần nghĩ ngợi: “Còn không nỡ hơn.”
Đàm Vân Sơn mỉm cười, uống cạn chén trà, thở dài: “Vậy là tôi được hưởng nhờ phước của Ký Linh.”
Trịnh Bác Lão làm như không nghe thấy, châm thêm cho chàng một chén nữa.
“Hôm nay chúng tôi đã tới lồng băng.” Đàm Vân Sơn chầm chậm xoay chén trà, xem nước trà trong chén nhẹ nhàng lắc lư theo.
“Nam Ngọc có nói với tôi rồi.”
“Sau đó chúng tôi tới Tiên Chí Các.”
“Cũng nói với tôi rồi.”
Đàm Vân Sơn cười, lắc đầu: “Thế thì chịu, xem ra tôi phải nói thứ gì đó mới mẻ chút, nếu không sẽ bị ngài “tiễn khách” mất.”
“Tôi còn tưởng rằng cậu không định nói.” Trịnh Bác Lão thở dài như thấy đau đầu, “Có ai từng nói cho cậu biết là cậu nói chuyện thật sự rất dài dòng chưa?”
Đàm Vân Sơn không nhịn được bật cười.
Trong Canh Thần Cung tĩnh lặng, tiếng cười vang đi rất xa, mãi lâu sau mới tắt hẳn dư âm, cuối cùng Đàm Vân Sơn cũng nghiêm túc: “Chuyện của tôi còn dài hơn.”
Trịnh Bác Lão nằm nghiêng người, một tay chống đầu, lựa lấy tư thế thoải mái có thể nghe được lâu: “Nói nghe thử.”
Gió đêm thổi vào phòng trà, ngồi lâu hơi lạnh.
Đàm Vân Sơn nhìn ngọn nến thắp trong chiếc đèn, ánh mắt dần trở nên xa xăm…
“Năm mươi năm trước, không, hẳn là còn sớm hơn nữa, tạm cho là một trăm năm trước, có một vị thượng tiên xuất phát từ một nguyên nhân nào đó muốn nước Vong Uyên cạn. Song, nó là Vong Uyên cơ mà, bao nhiêu yêu ma hiểm ác bị ném xuống đó đều không ra được, đâu dễ mà cạn. Vậy là vị thượng tiên này nhớ đến một tinh phê thượng cổ. Có thể là vị đó tình cờ biết được tinh phê này, cũng có thể tự vị ấy tính ra được, tóm lại, tinh phê đó đã chỉ ra rằng nhật nguyệt u ám, sao rơi khắp trời sẽ có Lệ Mãng xuất thế uống cạn được nước Vong Uyên…”
“Làm sao mới tránh được làm cho nhật nguyệt u ám sao rơi khắp trời? Thiên Đế mất mấy ngàn năm vẫn không tìm ra được cách. Không phải Thiên Đế vô năng mà là tai kiếp này không thể tránh được. Cửu Thiên Tiên Giới nhất định có một lần nhật nguyệt u ám, sao rơi khắp trời, chỉ khi tai kiếp thực sự đến mới có thể tìm được cách tai qua nạn khỏi…”
“Nhưng ngược lại thì sao? Làm sao mới có thể thúc đẩy nhật nguyệt u ám sao rơi khắp trời? Vị thượng tiên này đã tính ra. Khắp Cửu Thiên đều nói rằng vị thượng tiên này say mê chiêm tinh tới điên dại, từ tiên phong đạo cốt trở nên tùy tiện mà không biết vị tiên hữu mà họ cho rằng đang sống đầy ngớ ngẩn đó lại đang ngày đêm trong phòng chiêm tinh không ngừng dốc sức bói toán, khổ học nghiên cứu sách vở suốt mấy chục năm ròng…”
“Ngũ yêu thượng cổ tề tựu, tinh phách bay vào Cửu Thiên Bảo Điện thì có thể gọi Lệ Mãng xuất thế. Tôi nghĩ đây là kết quả mà vị đó đã tính ra…”
“Tìm ngũ yêu cần phải mất thời gian, chế tạo pháp khí có thể giam được tinh phách của yêu thú phải mất thời gian. Song, năm mươi năm là đủ. Đủ để tập hợp được tunng tích của ngũ yêu, đủ để chế tạo một món pháp khí lợi hại, đủ để nghĩ ra được rất nhiều điều lấp đầy lỗ hổng của kế hoạch. Kế này về bản chất là giống nhau nhưng bởi vì người trúng kế có thể là những đối tượng khác nhau mà cần phải nghĩ thêm rất nhiều phương án…”
“Điều kế tiếp cần làm là chờ, chờ một cơ hội thích hợp, chờ một kẻ ngốc rơi vào bẫy…”
“Tôi không rõ trước đây y đã từng thử bẫy ai khác chưa, dù có thì nhất định là không thành, đương nhiên, y che giấu mình rất cẩn thận, những kẻ suýt trở thành quân cờ kia nhất định không biết mình đã thoát được một vố…”
“Tóm lại thì sau đó Lạc Mật xuất hiện. Nàng ấy lật tung gần hết sách trong Tiên Chí Các lên xem, cuối cùng Tuyển Văn thượng tiên không nhịn được, bất chấp bị người ta chê trách, đánh liều hỏi nàng nguyên do, không ngờ nàng lại thoải mái nói ra là muốn giúp tìm tim cho Trường Nhạc. Có thể là tình cờ, cũng có thể là kiếp số của Cửu Thiên nên vị tiên nọ cũng vừa hay đến Tiên Chi Các, hoặc cố ý hoặc vô tình nghe được lời này…”
“Tim một khi đã vứt đi thì đến thần tiên cũng khó mà biết được nó trôi dạt đến đâu, chưa biết chừng đã bị thú rừng ăn mất. Nhưng thần tiên biết bói toán thì khác, tìm tim dẫu sao cũng chẳng thể khó hơn giải tinh phê ngàn năm được…”
“Sau đó thì mọi chuyện cứ thể diễn tiến, đưa tim cho ngũ yêu chia nhau, để lại thư lừa Lạc Mật trúng kế…”
“Kỳ thực, lừa Lạc Mật trúng kế không khó, khó là làm thế nào đảm bảo một tán tiên chẳng có chí tiến thủ gì như tôi có thể vượt qua được khó khăn vất vả kiên định thu phục ngũ yêu…”
“Hiển nhiên tôi là kẻ vô cùng không đáng tin nên vị thượng tiên kia mới phải viết lá thư thứ hai chỉ định lấy một vị bắt yêu thực thụ, một vị duy nhất trong Cửu Thiên mà sau khi tôi chuyển thế cần trả nợ cho tôi…”
“Nàng và tôi gặp nhau là chuyện tất nhiên, không cần phải bài bố, đây là điều số kiếp đã định nên việc vị tiên nọ cần làm là trước khi nàng gặp tôi, phải dạy nàng thành một cao thủ bắt yêu, một người coi phò trợ chính nghĩa là nhiệm vụ của mình, một người tu hành sẽ không dao động dù có gặp khó khăn hiểm trở thế nào…”
“Y đã thành công. Y mất hai mươi năm, tiến hành kín kẽ mọi chuyện trên trời dưới đất, lừa được cô nương đó, lừa cả Cửu Thiên Tiên Giới. Cô nương đó cho rằng sư phụ nàng là người đáng tin nhất trên đời này, Cửu Thiên Tiên Giới thì đã quen chuyện vị thượng tiên này đóng cửa từ chối tiếp khách…”
“Nghiêm túc mà nói, đây đúng là một kế hoạch rất kỳ công, chỉ cần làm sai một chỗ thì tất cả đều đi tong hết. Thế nhưng, vị thượng tiên này quá lợi hại, hoặc cũng có thể là mấy chục năm chờ đợi dài đằng đẵng đã cho y có đủ thời gian để chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, hành trình Trần Thủy tiên duyên này cuối cùng đã thuận lợi hoàn thành, giữa chừng mặc dù có sơ hở, có hiểm nguy nhưng rất nhỏ, không đáng kể, y đều đã hóa giải hết tất thảy…”
“Cuối cùng, điều y chờ đợi đã đến.” Đàm Vân Sơn thong thả ngẩng đầu lên, phóng mắt qua mặt bàn, nhìn thẳng vào cặp mắt hơp díp lại thiếu tỉnh táo ngáp liên tục kia: “Sao rơi khắp trời, Lệ Mãng xuất thế.”
Nước trà đã nguội, hương trà trong phòng vẫn đậm đà.
Trịnh Bác Lão hít một hơi thật sâu thưởng thức, dường như tỉnh táo lên được chút ít, chầm chậm ngồi dậy, vẫn cái dáng vẻ thoải mái ấy: “Kể xong rồi à?”
Đàm Vân Sơn nghiêng đầu ngẫm nghĩ: “Cơ bản thế.”
Trịnh Bác Lão liếc nhìn: “Hơi thiếu một chút rồi.”
Đàm Vân Sơn thong thả uống hết chén trà thứ hơi, trà lạnh uống hơi chát hơn nhưng không ngờ vẫn có hậu vị ngọt: “Ngài tính sót hai người.” Chàng im lặng để chén trà xuống: “Một là Yến Hành, một là Nam Ngọc. Ngài không tính được một tiên phách không còn linh hồn vẫn có thể thắng được Lệ Mãng, càng không tính được Nam Ngọc chỉ biết chiêm tinh mù mờ lại bói ra được cách độ kiếp.”
Trịnh Bác Lão gãi gãi hàng lông mày lộn xộn, cố cho mắt lộ ra như thể làm vậy thì tầm nhìn sẽ rõ hơn và có thể nhìn Đàm Vân Sơn rõ hơn: “Không phải vị thượng tiên nọ mà là tôi à?”
Đàm Vân Sơn cười lịch sự: “Sợ ngài lại chê tôi vòng vo, biến chuyện rõ mười mươi thành dông dài.”
Trịnh Bác Lão gật gù như thể rất vui mừng vì chàng “tiến bộ”: “Giờ đã kể xong rồi chứ?”
Đàm Vân Sơn: “Ừ.”
Trịnh Bác Lão: “Thế đến tôi hỏi nhé?”
Đàm Vân Sơn: “Mời.”
Trịnh Bác Lão: “Nếu tề tựu đủ ngũ yêu có thể gọi Lệ Mãng xuất thế, tại sao tôi không tự mình động thủ mà phải phức tạp hóa chuyện này lên như vậy?”
Đàm Vân Sơn: “Bắt yêu thú rất gây chú ý, phàm nhân bắt yêu để tu tiên là chuyện bình thường, tiên nhân bỏ mặc chức vụ của mình xuống phàm bắt yêu thì rất dễ khiến Cửu Thiên nghi ngờ, có khả năng chưa bắt đủ yêu thì đã bị Cửu Thiên chọc thủng ý đồ.”
Trịnh Bác Lão: “Chuyện này cũng không được hợp lý lắm, vừa nãy cậu cũng mới nói đó, Thiên Đế giải mấy ngàn năm không được, tôi xuống phàm bắt yêu thú thì lại bị lộ tẩy?”
Đàm Vân Sơn: “Trong quá trình thì có lẽ là không nhưng một khi tinh phách ngũ yêu đủ cả thì có ngu cũng hiểu.”
Trịnh Bác Lão: “Thì đã sao, Lệ Mãng xuất thế rồi, có hiểu thì cũng muộn rồi.”
Đàm Vân Sơn: “Không, cho dù Lệ Mãng xuất thế, ông cũng không thể để mình lộ tẩy vì ông còn phải phòng ngừa vạn nhất, lỡ như Lệ Mãng bị đánh bại, nước Vong Uyên chưa cạn thì ông còn phải bày mưu tiếp.”
Trịnh Bác Lão day day trán bùi ngùi như thật: “Chậc, ta thật đúng là cố chấp…”
Đàm Vân Sơn nhếch mép xót xa: “Hơn nữa Ký Linh còn học được hết, chẳng để sót chút nào.”
Đây là lần thứ hai chàng nhắc đến Ký Linh trong tối nay. Điều này cuối cùng cũng làm người ngồi bên kia bàn mở mắt ra, nghiêm túc nhìn chàng.
Chàng không nói gì nữa, chỉ nhìn xoáy vào mắt đối phương, trong đôi mắt đó không in bóng chàng mà chỉ có một vùng tối tăm sâu không có tận cùng.
Không biết bao lâu sau, đôi mắt đó bỗng cười híp lại thành hai khe nhỏ, chẳng thể nhìn thấy gì nữa, chỉ còn một gương mặt hiền lành: “Nên mới nói lòng tốt chẳng có kết quả tốt.” Trịnh Bác Lão thở dài nhè nhẹ, “Tôi nể mặt tên đồ đệ ngu dốt của tôi mới ra tay giúp các người mấy chuyến, nếu không phải thế, tôi đã chẳng xen vào chuyện này làm gì, cũng đã chẳng bị người ta nhét vào trong câu chuyện một cách đầy khiên cưỡng như vậy.”
“Khiên cưỡng nhét vào?” Đàm Vân Sơn lên giọng.
Trịnh Bác Lão nhún vai: “Trước hết nghĩ ra một câu chuyện tương đối hợp lý sau đó nhét một vị xui xẻo xem ra rất hợp vào chuyện, nếu cậu cảm thấy nói là khiên cưỡng nhét vào không thuận tai thì đổi sang từ khác vậy, vu oan chăng?”
Đàm Vân Sơn thở dài thật nhẹ, lòng hơi buồn bực: “Thượng tiên coi thường tôi quá, tôi đã đã nghĩ phải đến trăm câu chuyện.”
“Ồ?” Mắt Trịnh Bác Lão sáng ngời đầy hứng thú, trên mặt viết rõ rành rành “mau kể nghe thử xem”.
Đàm Vân Sơn không kể chuyện nữa mà nói sang nỗi xót xa đằng sau câu chuyện: “Ắt hẳn Nam Ngọc đã kể cho ngài biết có gần trăm vị tiên hữu có cơ hội gặp Lạc Mật ở Tiên Chí Các, nếu tra hết tất cả, nghĩ thôi đã thấy đau đầu… nhưng không còn cách nào khác,” chàng đổi giọng, giọng nghiêm nghị, “đây là con đường duy nhất. Tôi nghĩ tới nghĩ lui vẫn không muốn từ bỏ nên đành phải dùng cách ngu ngốc nhất, loại trừ lần lượt từng người.”
“Ôi, gần trăm vị…” Trịnh Bác Lão bỗng thấy thương thay cho chàng, “Cậu làm Trường Nhạc tiên chưa tới trăm năm, e là còn chưa biết hết các tiên hữu nhỉ.”
“Lại chẳng.” Đàm Vân Sơn như nghĩ tới sự vất vả đó, chàng thở dài nặng nề rồi mới xốc lại tinh thần, cười với Trịnh Bác Lão, “May là được Tuyển Văn thượng tiên hỗ trợ. Trăm vị tiên hữu này họ gì tên gì ở tiên đảo nào có chức vụ gì không huynh ấy đều thuộc nằm lòng, thậm chí đến tính cách, lối sống, am hiểu phép tiên nào, huynh ấy đều nói được hết. Quả là cuốn Cửu Thiên toàn thư sống.”
“Vậy là cậu đã nghĩ cho trăm vị “nghi phạm” này mỗi người một câu chuyện?”
“Phải.”
“Kết quả, mỗi câu chuyện này đều sẽ vấp phải ở một chỗ nào đó, chỉ có của tôi là hợp lý?”
“Không phải là lúc tôi và Tuyển Văn thượng tiên loại trừ từng vị một, ngài ở cạnh nghe trộm đấy chứ?”
Trịnh Bác Lão bật cười, cười xong, quên cả buồn ngủ, kề sát người lại gần Đàm Vân Sơn, đôi mắt ngời sáng: “Có một câu hỏi.”
Đàm Vân Sơn: “Mời thượng tiên hỏi.”
Trịnh Bác Lão: “Nếu tôi là kẻ ác đứng sau, vì sao lại xả thân chắn sương đen của Lệ Mãng? Nếu tôi không làm chuyện thừa thãi này thì chẳng tới lượt Nam Ngọc chiêm tinh, tôi có thể bảo vệ chặt phòng chiêm tinh từ đầu chí cuối, dù có ai hỏi thì đều có thể đáp xin lỗi,chưa tính ra.”
Đàm Vân Sơn im lặng nhìn ông ấy một hồi lâu mới thong thả đáp: “Đây hẳn là điều ông canh cánh trong lòng nhất phải không, nếu không chắn thì ông đã thành công rồi.”
Trịnh Bác Lão không đáp, mỉm cười như có như không.
“Ban đầu tôi nghĩ là ông muốn bảo vệ Thiên Đế nhưng sau đó tôi cẩn thận hồi tưởng lại, nếu lúc đó ông không lao tới, phần lớn số sương đen đó sẽ trúng vào người Ký Linh, Thiên Đế cùng lắm chỉ dính chút đỉnh.” Đàm Vân Sơn thoáng dừng lời, không rõ lòng mình đang đau hay giận, “Người ông muốn bảo vệ là Ký Linh. Ông làm sư phụ lừa nàng hai chục năm, vào khoảnh khắc ấy lại không nỡ nhẫn tâm.”
Trịnh Bác Lão vẫn ngồi nguyên tư thế biếng nhác cũ, tư thế và ánh mắt của ông ta dường như chẳng liên quan gì đến nhau, một đằng là Canh Thần thượng tiên cà lơ thất thểu, một đằng là Trịnh Bác Lão không thể nhìn thấu.
Bầu không khí im lặng đầy áp lực lan ra như cỏ dại vươn mình khắp phòng trà.
Cuối cùng, ông nở nụ cười, nụ cười lan tới từng nếp nhăn trên khuôn mặt, giọng trầm trầm toát lên cái uy của bậc trưởng bối: “Nói hăng như thế, cho chút chứng cớ gì đi.”
Đàm Vân Sơn lắc nhẹ đầu: “Không có chứng cớ.”
Trịnh Bác Lão chẳng hề bất ngờ, vẫn cười hòa ái: “Tôi tiễn khách không coi là thất lễ chứ?”
Đàm Vân Sơn nói: “Có thể hỏi thêm một chuyện cuối không?”
Sống mũi chân mày Trịnh Bác Lão cau lại, cự tuyệt ra mặt: “Cậu nói nhiều quá.”
Đàm Vân Sơn mặt dày cứ thế hỏi: “Vì sao muốn làm cạn nước Vong Uyên?”
Trịnh Bác Lão từ từ nheo mắt, thôi cười.
Đàm Vân Sơn vội sửa miệng: “Ngài cho là vì sao kẻ đứng sau muốn làm cạn nước Vong Uyên?”
Trịnh Bác Lão cuối cùng mới giãn mặt giãn mày, nhếch mày đầy hứng thú: “Tôi cho là hả?”
Đàm Vân Sơn lập tức tiếp lời: “Phải, ngài cho là.”
“Nếu vậy thì đúng là tôi có vài ý tưởng…” Trịnh Bác Lão cố ý ngân dài giọng cho Đàm Vân Sơn chờ mong tới đỉnh điểm rồi mới hài lòng nói nốt nửa vế còn lại, “nhưng tôi không thể nói với cậu được.”
“Thế nói với tôi có được không?” Một bóng người cao to xuất hiện ở cửa phòng trà, vừa giống mới tới mà cũng giống đã đứng ở đó thật lâu. Đèn cung đình không soi rõ được gương mặt đối phương, không biết là do đèn để quá thấp hay là cũng biết sợ sự uy nghiêm của người này.
Vốn tưởng rằng nghe xong lời này ít ra Trịnh Bác Lão cũng phải giật mình một chút hoặc ít ra sắc mặt cũng phải thoáng không vui, thế nhưng tất cả đều không, Canh Thần thượng tiên chỉ ngáp một cái, lẩm bẩm hơi càu nhàu một chút: “Truyền nghề cho đồ đệ xong thì sư phụ chết đói, luật đời tàn khốc như vậy đấy.”
Đốp.
Không biết là tiếng lửa cháy nổ lép bép từ chiếc đèn cung đình nào.
Đàm Vân Sơn im lặng nhìn ông một hồi rồi bỗng hỏi: “Không phải thượng tiên nói là sẽ đun cho tôi trà ngon nhất à?”
Trịnh Bác Lão lúc này mới giật mình, lười biếng đứng dậy, vừa đi về phía lò vừa lắc đầu thở dài: “Đồ đệ tôi làm bạn với cậu e là chịu thiệt mà còn đi tâm niệm là cậu tốt.”
“Tôi có khôn khéo nhiều hơn người khác chút ít,” Đàm Vân Sơn cười khẽ nhìn bóng lưng ông, “nhưng tôi không lừa người đối xử thật tình với mình.”
“Đúng là hiếm có.” Bóng lưng bận bịu chẳng hề có vẻ gì thiếu tự nhiên, trong lúc chuyện trò cậu một câu tôi một câu, bánh trà nén được bẻ ra đun lên.
*bánh trà nén: sản phẩm từ phương pháp chế biến trà bằng cách hái, giã, sao, rang rồi nén chặt thành bánh với các hình thù khác nhau
Hương trà cũ chưa đi hết, hương trà mới đã dậy lên theo lửa trong lò phả hôi hổi vào mặt.
Hai người cứ im lặng như vậy, một người bận bịu, một người xem người kia bận bịu cho đến khi trà được đun xong, Trịnh Bác Lão mang ra bàn.
“Thử đi.” Canh Thần thượng tiên ra dấu tay mời.
Đàm Vân Sơn nâng chén trà lên nhấp thử, mới đầu hơi đắng, sau đó thấy ngọt thấm vào ruột gan.
“Trà ngon.” Chàng thật lòng nhận xét.
Trịnh Bác Lão cũng cầm chén của mình lên, đầu tiên nhắm mắt ngửi, dường như từng cọng râu đều đang đắm chìm trong hưởng thụ, sau đó nhấp một chút, thở dài đầy say mê: “Thật sự là trà ngon.”
Đàm Vân Sơn cười: “Đây là trà của chính Canh Thần Cung của ngài mà.”
“Còn là tự tay tôi làm. Có điều, sau khi hoàn thành, đây là lần đầu tiên tôi uống.” Trịnh Bác Lão để chén trà xuống, cười đến là hiền lành, “Lá thanh huyền diệp bảy trăm năm mới thu hoạch được một lần, thật sự không nỡ.”
*thanh huyền diệp: lá màu xanh đen
Đàm Vân Sơn nhíu mày: “Cho Nam Ngọc cũng không nỡ?”
Trịnh Bác Lão lắc đầu: “Không nỡ.”
Đàm Vân Sơn: “Cho Thiên Đế cũng không nỡ?”
Trịnh Bác Lão không cần nghĩ ngợi: “Còn không nỡ hơn.”
Đàm Vân Sơn mỉm cười, uống cạn chén trà, thở dài: “Vậy là tôi được hưởng nhờ phước của Ký Linh.”
Trịnh Bác Lão làm như không nghe thấy, châm thêm cho chàng một chén nữa.
“Hôm nay chúng tôi đã tới lồng băng.” Đàm Vân Sơn chầm chậm xoay chén trà, xem nước trà trong chén nhẹ nhàng lắc lư theo.
“Nam Ngọc có nói với tôi rồi.”
“Sau đó chúng tôi tới Tiên Chí Các.”
“Cũng nói với tôi rồi.”
Đàm Vân Sơn cười, lắc đầu: “Thế thì chịu, xem ra tôi phải nói thứ gì đó mới mẻ chút, nếu không sẽ bị ngài “tiễn khách” mất.”
“Tôi còn tưởng rằng cậu không định nói.” Trịnh Bác Lão thở dài như thấy đau đầu, “Có ai từng nói cho cậu biết là cậu nói chuyện thật sự rất dài dòng chưa?”
Đàm Vân Sơn không nhịn được bật cười.
Trong Canh Thần Cung tĩnh lặng, tiếng cười vang đi rất xa, mãi lâu sau mới tắt hẳn dư âm, cuối cùng Đàm Vân Sơn cũng nghiêm túc: “Chuyện của tôi còn dài hơn.”
Trịnh Bác Lão nằm nghiêng người, một tay chống đầu, lựa lấy tư thế thoải mái có thể nghe được lâu: “Nói nghe thử.”
Gió đêm thổi vào phòng trà, ngồi lâu hơi lạnh.
Đàm Vân Sơn nhìn ngọn nến thắp trong chiếc đèn, ánh mắt dần trở nên xa xăm…
“Năm mươi năm trước, không, hẳn là còn sớm hơn nữa, tạm cho là một trăm năm trước, có một vị thượng tiên xuất phát từ một nguyên nhân nào đó muốn nước Vong Uyên cạn. Song, nó là Vong Uyên cơ mà, bao nhiêu yêu ma hiểm ác bị ném xuống đó đều không ra được, đâu dễ mà cạn. Vậy là vị thượng tiên này nhớ đến một tinh phê thượng cổ. Có thể là vị đó tình cờ biết được tinh phê này, cũng có thể tự vị ấy tính ra được, tóm lại, tinh phê đó đã chỉ ra rằng nhật nguyệt u ám, sao rơi khắp trời sẽ có Lệ Mãng xuất thế uống cạn được nước Vong Uyên…”
“Làm sao mới tránh được làm cho nhật nguyệt u ám sao rơi khắp trời? Thiên Đế mất mấy ngàn năm vẫn không tìm ra được cách. Không phải Thiên Đế vô năng mà là tai kiếp này không thể tránh được. Cửu Thiên Tiên Giới nhất định có một lần nhật nguyệt u ám, sao rơi khắp trời, chỉ khi tai kiếp thực sự đến mới có thể tìm được cách tai qua nạn khỏi…”
“Nhưng ngược lại thì sao? Làm sao mới có thể thúc đẩy nhật nguyệt u ám sao rơi khắp trời? Vị thượng tiên này đã tính ra. Khắp Cửu Thiên đều nói rằng vị thượng tiên này say mê chiêm tinh tới điên dại, từ tiên phong đạo cốt trở nên tùy tiện mà không biết vị tiên hữu mà họ cho rằng đang sống đầy ngớ ngẩn đó lại đang ngày đêm trong phòng chiêm tinh không ngừng dốc sức bói toán, khổ học nghiên cứu sách vở suốt mấy chục năm ròng…”
“Ngũ yêu thượng cổ tề tựu, tinh phách bay vào Cửu Thiên Bảo Điện thì có thể gọi Lệ Mãng xuất thế. Tôi nghĩ đây là kết quả mà vị đó đã tính ra…”
“Tìm ngũ yêu cần phải mất thời gian, chế tạo pháp khí có thể giam được tinh phách của yêu thú phải mất thời gian. Song, năm mươi năm là đủ. Đủ để tập hợp được tunng tích của ngũ yêu, đủ để chế tạo một món pháp khí lợi hại, đủ để nghĩ ra được rất nhiều điều lấp đầy lỗ hổng của kế hoạch. Kế này về bản chất là giống nhau nhưng bởi vì người trúng kế có thể là những đối tượng khác nhau mà cần phải nghĩ thêm rất nhiều phương án…”
“Điều kế tiếp cần làm là chờ, chờ một cơ hội thích hợp, chờ một kẻ ngốc rơi vào bẫy…”
“Tôi không rõ trước đây y đã từng thử bẫy ai khác chưa, dù có thì nhất định là không thành, đương nhiên, y che giấu mình rất cẩn thận, những kẻ suýt trở thành quân cờ kia nhất định không biết mình đã thoát được một vố…”
“Tóm lại thì sau đó Lạc Mật xuất hiện. Nàng ấy lật tung gần hết sách trong Tiên Chí Các lên xem, cuối cùng Tuyển Văn thượng tiên không nhịn được, bất chấp bị người ta chê trách, đánh liều hỏi nàng nguyên do, không ngờ nàng lại thoải mái nói ra là muốn giúp tìm tim cho Trường Nhạc. Có thể là tình cờ, cũng có thể là kiếp số của Cửu Thiên nên vị tiên nọ cũng vừa hay đến Tiên Chi Các, hoặc cố ý hoặc vô tình nghe được lời này…”
“Tim một khi đã vứt đi thì đến thần tiên cũng khó mà biết được nó trôi dạt đến đâu, chưa biết chừng đã bị thú rừng ăn mất. Nhưng thần tiên biết bói toán thì khác, tìm tim dẫu sao cũng chẳng thể khó hơn giải tinh phê ngàn năm được…”
“Sau đó thì mọi chuyện cứ thể diễn tiến, đưa tim cho ngũ yêu chia nhau, để lại thư lừa Lạc Mật trúng kế…”
“Kỳ thực, lừa Lạc Mật trúng kế không khó, khó là làm thế nào đảm bảo một tán tiên chẳng có chí tiến thủ gì như tôi có thể vượt qua được khó khăn vất vả kiên định thu phục ngũ yêu…”
“Hiển nhiên tôi là kẻ vô cùng không đáng tin nên vị thượng tiên kia mới phải viết lá thư thứ hai chỉ định lấy một vị bắt yêu thực thụ, một vị duy nhất trong Cửu Thiên mà sau khi tôi chuyển thế cần trả nợ cho tôi…”
“Nàng và tôi gặp nhau là chuyện tất nhiên, không cần phải bài bố, đây là điều số kiếp đã định nên việc vị tiên nọ cần làm là trước khi nàng gặp tôi, phải dạy nàng thành một cao thủ bắt yêu, một người coi phò trợ chính nghĩa là nhiệm vụ của mình, một người tu hành sẽ không dao động dù có gặp khó khăn hiểm trở thế nào…”
“Y đã thành công. Y mất hai mươi năm, tiến hành kín kẽ mọi chuyện trên trời dưới đất, lừa được cô nương đó, lừa cả Cửu Thiên Tiên Giới. Cô nương đó cho rằng sư phụ nàng là người đáng tin nhất trên đời này, Cửu Thiên Tiên Giới thì đã quen chuyện vị thượng tiên này đóng cửa từ chối tiếp khách…”
“Nghiêm túc mà nói, đây đúng là một kế hoạch rất kỳ công, chỉ cần làm sai một chỗ thì tất cả đều đi tong hết. Thế nhưng, vị thượng tiên này quá lợi hại, hoặc cũng có thể là mấy chục năm chờ đợi dài đằng đẵng đã cho y có đủ thời gian để chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, hành trình Trần Thủy tiên duyên này cuối cùng đã thuận lợi hoàn thành, giữa chừng mặc dù có sơ hở, có hiểm nguy nhưng rất nhỏ, không đáng kể, y đều đã hóa giải hết tất thảy…”
“Cuối cùng, điều y chờ đợi đã đến.” Đàm Vân Sơn thong thả ngẩng đầu lên, phóng mắt qua mặt bàn, nhìn thẳng vào cặp mắt hơp díp lại thiếu tỉnh táo ngáp liên tục kia: “Sao rơi khắp trời, Lệ Mãng xuất thế.”
Nước trà đã nguội, hương trà trong phòng vẫn đậm đà.
Trịnh Bác Lão hít một hơi thật sâu thưởng thức, dường như tỉnh táo lên được chút ít, chầm chậm ngồi dậy, vẫn cái dáng vẻ thoải mái ấy: “Kể xong rồi à?”
Đàm Vân Sơn nghiêng đầu ngẫm nghĩ: “Cơ bản thế.”
Trịnh Bác Lão liếc nhìn: “Hơi thiếu một chút rồi.”
Đàm Vân Sơn thong thả uống hết chén trà thứ hơi, trà lạnh uống hơi chát hơn nhưng không ngờ vẫn có hậu vị ngọt: “Ngài tính sót hai người.” Chàng im lặng để chén trà xuống: “Một là Yến Hành, một là Nam Ngọc. Ngài không tính được một tiên phách không còn linh hồn vẫn có thể thắng được Lệ Mãng, càng không tính được Nam Ngọc chỉ biết chiêm tinh mù mờ lại bói ra được cách độ kiếp.”
Trịnh Bác Lão gãi gãi hàng lông mày lộn xộn, cố cho mắt lộ ra như thể làm vậy thì tầm nhìn sẽ rõ hơn và có thể nhìn Đàm Vân Sơn rõ hơn: “Không phải vị thượng tiên nọ mà là tôi à?”
Đàm Vân Sơn cười lịch sự: “Sợ ngài lại chê tôi vòng vo, biến chuyện rõ mười mươi thành dông dài.”
Trịnh Bác Lão gật gù như thể rất vui mừng vì chàng “tiến bộ”: “Giờ đã kể xong rồi chứ?”
Đàm Vân Sơn: “Ừ.”
Trịnh Bác Lão: “Thế đến tôi hỏi nhé?”
Đàm Vân Sơn: “Mời.”
Trịnh Bác Lão: “Nếu tề tựu đủ ngũ yêu có thể gọi Lệ Mãng xuất thế, tại sao tôi không tự mình động thủ mà phải phức tạp hóa chuyện này lên như vậy?”
Đàm Vân Sơn: “Bắt yêu thú rất gây chú ý, phàm nhân bắt yêu để tu tiên là chuyện bình thường, tiên nhân bỏ mặc chức vụ của mình xuống phàm bắt yêu thì rất dễ khiến Cửu Thiên nghi ngờ, có khả năng chưa bắt đủ yêu thì đã bị Cửu Thiên chọc thủng ý đồ.”
Trịnh Bác Lão: “Chuyện này cũng không được hợp lý lắm, vừa nãy cậu cũng mới nói đó, Thiên Đế giải mấy ngàn năm không được, tôi xuống phàm bắt yêu thú thì lại bị lộ tẩy?”
Đàm Vân Sơn: “Trong quá trình thì có lẽ là không nhưng một khi tinh phách ngũ yêu đủ cả thì có ngu cũng hiểu.”
Trịnh Bác Lão: “Thì đã sao, Lệ Mãng xuất thế rồi, có hiểu thì cũng muộn rồi.”
Đàm Vân Sơn: “Không, cho dù Lệ Mãng xuất thế, ông cũng không thể để mình lộ tẩy vì ông còn phải phòng ngừa vạn nhất, lỡ như Lệ Mãng bị đánh bại, nước Vong Uyên chưa cạn thì ông còn phải bày mưu tiếp.”
Trịnh Bác Lão day day trán bùi ngùi như thật: “Chậc, ta thật đúng là cố chấp…”
Đàm Vân Sơn nhếch mép xót xa: “Hơn nữa Ký Linh còn học được hết, chẳng để sót chút nào.”
Đây là lần thứ hai chàng nhắc đến Ký Linh trong tối nay. Điều này cuối cùng cũng làm người ngồi bên kia bàn mở mắt ra, nghiêm túc nhìn chàng.
Chàng không nói gì nữa, chỉ nhìn xoáy vào mắt đối phương, trong đôi mắt đó không in bóng chàng mà chỉ có một vùng tối tăm sâu không có tận cùng.
Không biết bao lâu sau, đôi mắt đó bỗng cười híp lại thành hai khe nhỏ, chẳng thể nhìn thấy gì nữa, chỉ còn một gương mặt hiền lành: “Nên mới nói lòng tốt chẳng có kết quả tốt.” Trịnh Bác Lão thở dài nhè nhẹ, “Tôi nể mặt tên đồ đệ ngu dốt của tôi mới ra tay giúp các người mấy chuyến, nếu không phải thế, tôi đã chẳng xen vào chuyện này làm gì, cũng đã chẳng bị người ta nhét vào trong câu chuyện một cách đầy khiên cưỡng như vậy.”
“Khiên cưỡng nhét vào?” Đàm Vân Sơn lên giọng.
Trịnh Bác Lão nhún vai: “Trước hết nghĩ ra một câu chuyện tương đối hợp lý sau đó nhét một vị xui xẻo xem ra rất hợp vào chuyện, nếu cậu cảm thấy nói là khiên cưỡng nhét vào không thuận tai thì đổi sang từ khác vậy, vu oan chăng?”
Đàm Vân Sơn thở dài thật nhẹ, lòng hơi buồn bực: “Thượng tiên coi thường tôi quá, tôi đã đã nghĩ phải đến trăm câu chuyện.”
“Ồ?” Mắt Trịnh Bác Lão sáng ngời đầy hứng thú, trên mặt viết rõ rành rành “mau kể nghe thử xem”.
Đàm Vân Sơn không kể chuyện nữa mà nói sang nỗi xót xa đằng sau câu chuyện: “Ắt hẳn Nam Ngọc đã kể cho ngài biết có gần trăm vị tiên hữu có cơ hội gặp Lạc Mật ở Tiên Chí Các, nếu tra hết tất cả, nghĩ thôi đã thấy đau đầu… nhưng không còn cách nào khác,” chàng đổi giọng, giọng nghiêm nghị, “đây là con đường duy nhất. Tôi nghĩ tới nghĩ lui vẫn không muốn từ bỏ nên đành phải dùng cách ngu ngốc nhất, loại trừ lần lượt từng người.”
“Ôi, gần trăm vị…” Trịnh Bác Lão bỗng thấy thương thay cho chàng, “Cậu làm Trường Nhạc tiên chưa tới trăm năm, e là còn chưa biết hết các tiên hữu nhỉ.”
“Lại chẳng.” Đàm Vân Sơn như nghĩ tới sự vất vả đó, chàng thở dài nặng nề rồi mới xốc lại tinh thần, cười với Trịnh Bác Lão, “May là được Tuyển Văn thượng tiên hỗ trợ. Trăm vị tiên hữu này họ gì tên gì ở tiên đảo nào có chức vụ gì không huynh ấy đều thuộc nằm lòng, thậm chí đến tính cách, lối sống, am hiểu phép tiên nào, huynh ấy đều nói được hết. Quả là cuốn Cửu Thiên toàn thư sống.”
“Vậy là cậu đã nghĩ cho trăm vị “nghi phạm” này mỗi người một câu chuyện?”
“Phải.”
“Kết quả, mỗi câu chuyện này đều sẽ vấp phải ở một chỗ nào đó, chỉ có của tôi là hợp lý?”
“Không phải là lúc tôi và Tuyển Văn thượng tiên loại trừ từng vị một, ngài ở cạnh nghe trộm đấy chứ?”
Trịnh Bác Lão bật cười, cười xong, quên cả buồn ngủ, kề sát người lại gần Đàm Vân Sơn, đôi mắt ngời sáng: “Có một câu hỏi.”
Đàm Vân Sơn: “Mời thượng tiên hỏi.”
Trịnh Bác Lão: “Nếu tôi là kẻ ác đứng sau, vì sao lại xả thân chắn sương đen của Lệ Mãng? Nếu tôi không làm chuyện thừa thãi này thì chẳng tới lượt Nam Ngọc chiêm tinh, tôi có thể bảo vệ chặt phòng chiêm tinh từ đầu chí cuối, dù có ai hỏi thì đều có thể đáp xin lỗi,chưa tính ra.”
Đàm Vân Sơn im lặng nhìn ông ấy một hồi lâu mới thong thả đáp: “Đây hẳn là điều ông canh cánh trong lòng nhất phải không, nếu không chắn thì ông đã thành công rồi.”
Trịnh Bác Lão không đáp, mỉm cười như có như không.
“Ban đầu tôi nghĩ là ông muốn bảo vệ Thiên Đế nhưng sau đó tôi cẩn thận hồi tưởng lại, nếu lúc đó ông không lao tới, phần lớn số sương đen đó sẽ trúng vào người Ký Linh, Thiên Đế cùng lắm chỉ dính chút đỉnh.” Đàm Vân Sơn thoáng dừng lời, không rõ lòng mình đang đau hay giận, “Người ông muốn bảo vệ là Ký Linh. Ông làm sư phụ lừa nàng hai chục năm, vào khoảnh khắc ấy lại không nỡ nhẫn tâm.”
Trịnh Bác Lão vẫn ngồi nguyên tư thế biếng nhác cũ, tư thế và ánh mắt của ông ta dường như chẳng liên quan gì đến nhau, một đằng là Canh Thần thượng tiên cà lơ thất thểu, một đằng là Trịnh Bác Lão không thể nhìn thấu.
Bầu không khí im lặng đầy áp lực lan ra như cỏ dại vươn mình khắp phòng trà.
Cuối cùng, ông nở nụ cười, nụ cười lan tới từng nếp nhăn trên khuôn mặt, giọng trầm trầm toát lên cái uy của bậc trưởng bối: “Nói hăng như thế, cho chút chứng cớ gì đi.”
Đàm Vân Sơn lắc nhẹ đầu: “Không có chứng cớ.”
Trịnh Bác Lão chẳng hề bất ngờ, vẫn cười hòa ái: “Tôi tiễn khách không coi là thất lễ chứ?”
Đàm Vân Sơn nói: “Có thể hỏi thêm một chuyện cuối không?”
Sống mũi chân mày Trịnh Bác Lão cau lại, cự tuyệt ra mặt: “Cậu nói nhiều quá.”
Đàm Vân Sơn mặt dày cứ thế hỏi: “Vì sao muốn làm cạn nước Vong Uyên?”
Trịnh Bác Lão từ từ nheo mắt, thôi cười.
Đàm Vân Sơn vội sửa miệng: “Ngài cho là vì sao kẻ đứng sau muốn làm cạn nước Vong Uyên?”
Trịnh Bác Lão cuối cùng mới giãn mặt giãn mày, nhếch mày đầy hứng thú: “Tôi cho là hả?”
Đàm Vân Sơn lập tức tiếp lời: “Phải, ngài cho là.”
“Nếu vậy thì đúng là tôi có vài ý tưởng…” Trịnh Bác Lão cố ý ngân dài giọng cho Đàm Vân Sơn chờ mong tới đỉnh điểm rồi mới hài lòng nói nốt nửa vế còn lại, “nhưng tôi không thể nói với cậu được.”
“Thế nói với tôi có được không?” Một bóng người cao to xuất hiện ở cửa phòng trà, vừa giống mới tới mà cũng giống đã đứng ở đó thật lâu. Đèn cung đình không soi rõ được gương mặt đối phương, không biết là do đèn để quá thấp hay là cũng biết sợ sự uy nghiêm của người này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook