Ký Linh
-
Chương 33
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khác hai lần trước đầu đội mũ trụ tía mình mang giáp bạc khí thế nhà tiên lẫm liệt, lần này Trần Hoa thượng tiên chỉ mặc một bộ giáp mềm màu xanh lam ôm sát người, giản dị từ đầu tới chân, chẳng khác gì một thiếu niên cực kỳ bình thường trên giang hồ. Món đồ duy nhất mang theo là một thanh kiếm lớn sau lưng không biết khảm đá quý gì ở chuôi mà thỉnh thoảng lấp lóe chút ánh bạc.
*kiếm lớn:
*giáp mềm:
Ký Linh đóng cửa xong, quay người lại thì thấy Phùng Bất Cơ đang vui vẻ khen: “Tôi thích bộ này của huynh, đơn giản mà ưa nhìn quá!”
Nam Ngọc đứng chính giữa phòng khách, biết bản thân là kiểu “không mời tự đến” nên không có mặt mũi nào đòi chỗ ngồi. Huống hồ chàng cũng thực sự không muốn ngồi vào giữa ba người trước mặt: một người chẳng biết là cười hay không cười, một người thì khen lấy khen để làm chàng không biết phải tiếp lời thế nào còn một… sau khi biến thành người thì rất đẹp, chỉ có điều tư thế thì vẫn giống như chuẩn bị nhào tới cắn chàng một miếng nữa.
Thế mới nói, yêu là yêu, có giống người thì tính của yêu vẫn ở trong xương tủy.
“Nếu huynh không nói gì thì chúng tôi phải tiễn khách thôi.” Bên cạnh có ai đó nói. Nam Ngọc quay lại nhìn, Ký Linh đi lướt qua chàng, quay về chỗ ngồi của mình.
Nam Ngọc có ấn tượng sâu đậm với cô nương này nhất, thậm chí, dù hai tháng đã trôi qua, chàng vẫn còn nhớ như in cảm xúc lúc chứng kiến cô nương này đâm Xích Hăc Giảo một nhát mất mạng: sợ hãi, khó tin và một chút… kính nể.
Song, chuyện này không thể nói ra. Nói ra thì uy nghiêm của thượng tiên vứt đi đâu…
“Rốt cuộc các người là ai? Lấy đâu ra tấm bản đồ đó? Và cả chuyện yêu thú thượng cổ, ai nói cho các người?”
Đúng, phải như thế, phải chiếm lấy thế chủ động, to tiếng quát nạt!
Bạch Lưu Song: “Chúng tôi còn chưa cáu, huynh lại còn dám, thần tiên thì hay quá nhỉ, thần tiên là có thể nghe lén nhìn lén cơ đấy…”
Phùng Bất Cơ: “Sói trắng, chửi không thì có ích gì. Cắn hắn đi!”
Ký Linh: “Bạch Lưu Song.”
Bạch Lưu Song: “Chị…”
Ký Linh: “Nghe huynh ta giải thích đã. Không giải thích được thì hẵng cắn.”
Bạch Lưu Song: “Hú ú ú…”
Đàm Vân Sơn: “Vị này… Nam Ngọc thượng tiên phải không nhỉ? Câu đầu tiên nói khi tới cửa nhà người khác cần rất chú trọng, huynh có muốn nói lại lần nữa không?”
Nam Ngọc: “Thực ra không phải ngày nào tôi cũng giám thị mọi người…”
Ký Linh, Đàm Vân Sơn: “Mời ngồi.”
Phùng Bất Cơ: “Uống trà.”
Bạch Lưu Song: “Hừ.”
Nam Ngọc lặng lẽ lau mồ hôi, quan sát bốn cặp mắt trước mặt, cảm thấy ngồi xuống uống trà… có lẽ cũng được xem là một khởi đầu hợp lý.
Nước trà thì ấm còn ánh mắt chủ nhà thì nóng cháy, Nam Ngọc ngượng ngùng uống mấy hớp thì không nuốt nổi nữa đành bỏ hẳn chén trà xuống, thật thà nói: “Lần trước hỏi mãi mà mọi người không chịu nói gì nên tôi đành phải tự nghĩ cách. Có điều, tôi đường đường là Trần Hoa thượng tiên ngày ngày bận rộn nên chỉ có thể cách dăm ba bận lại để ý hướng đi của mọi người một lần. Kết quả, mọi người thật là, hơn sáu chục ngày, thời gian nói chuyện với bắt yêu còn không bằng số lẻ thời gian mọi người vội vã đi, các người đi tu hành hay vội đi chạy nạn vậy chứ!”
Ký Linh: “…”
Đàm Vân Sơn: “…”
Phùng Bất Cơ: “…”
Bạch Lưu Song: “Không phải là chỉ cách dăm ba bận mới để ý thôi sao? Thế sao biết chúng tôi luôn vội vã đi?”
Nam Ngọc: “…”
Hiểu nhưng không nói toạc ra là “phép lịch sự đầy thiện ý” giữa người với người, còn với sói yêu thì điều này thực sự có phần uyên thâm trừu tượng.
Cùng lúc này, Chử Chi Minh ngồi bên bờ Trần Thủy trên Cửu Thiên Tiên Giới cũng hắt hơi một cái.
Có vị tiên hữu đi ngang qua thấy vậy liền trêu: “Uyên Hoa thượng tiên đổi hẳn sang trông coi Trần Thủy rồi à?”
Chử Chi Minh nghiêm túc lắc đầu: “Kế tạm thời thôi.”
Vị tiên hữu nọ cười: “Huynh đã giúp tạm những hai tháng rồi. Có điều, nói đi cũng phải nói lại, hôm nay đi qua đài gương Trần Thủy dưới cổng Cửu Thiên Môn sao lại không thấy Trần Hoa thượng tiên nhỉ? Ngày nào huynh ta cũng ở đó, hôm nay không thấy lại đâm lạ.”
Chử Chi Minh lắc đầu không biết: “Chắc là bận việc khác.”
Trêu chọc một người lúc nào cũng nghiêm túc đúng là chuyện thiếu thú vị nhất trên thế gian, vị tiên hữu nọ vừa chào Chử Chi Minh vừa nghĩ rốt cuộc vì sao Nam Ngọc lại chơi thân với kẻ này, tính Nam Ngọc hoạt bát như thế, không phải là tức chết mất sao.
Trong khách điếm Hoàng Châu, Nam Ngọc đang bận “dùng trí”: “Quả thực tôi có rất nhiều điều muốn hỏi mọi người nhưng không lẽ mọi người không có chuyện gì muốn hỏi tôi sao? Ví dụ như Khởi Bích thượng tiên có cáo trạng lên Thiên Đế hay không, Thiên Đế quyết định thế nào, đây là chuyện hệ trọng liên quan tới tính mạng của mọi người. Chúng ta làm trao đổi nhé?”
Ký Linh ẩn ý nhìn Đàm Vân Sơn.
Phùng Bất Cơ ẩn ý nhìn Đàm Vân Sơn.
Bạch Lưu Song… hoàn toàn không có ý gì hết, chỉ nhìn chằm chằm Nam Ngọc, sẵn sàng nhe nanh bất cứ lúc nào.
Là người đảm nhiệm mặt trí tuệ trong đội hình tu tiên Trần Thủy này, Đàm Vân Sơn ra dấu “yên tâm” bằng mắt với các đội hữu sau đó nhẹ nhàng lắc đầu với Nam Ngọc, ung dung đáp: “Không cần trao đổi. Chắc chắn Khởi Bích thượng tiên không cáo trạng, nếu không hôm nay người xuống phàm đã chẳng phải là huynh.”
Nam Ngọc: “…”
Chàng ghét đám người này!!!
“Nhưng tôi đồng ý trao đổi.” Đàm Vân Sơn bất ngờ xoay chuyển đầy tự nhiên như nụ cười mỉm của chàng lúc này.
Nam Ngọc hít sâu lấy lại bình tĩnh, phải cố lắm mới không rút kiếm ra… Tên này đúng là đáng đánh đòn lắm!!!
Cộc!
Ký Linh gõ đầu Đàm Vân Sơn phản đối, không nói, chỉ dùng ánh mắt để trao đổi hỏi xem rốt cuộc chàng muốn bày trò gì.
Tâm trạng Nam Ngọc vừa mới thoải mái được một chút, đang định cảm thán bản thân quả không nhìn nhầm người, cô nương này đúng là người chàng ưng ý nhất trong cả bọn thì thấy Đàm Vân Sơn bị gõ xong không những không buồn bực mà ngược lại còn tử tế giải thích, giọng khẽ khàng, dịu dàng như dỗ dành: “Chúng ta không nói thì huynh ta sẽ lại tiếp tục theo dõi. Chẳng lẽ chúng ta còn phải kè kè từng khắc cẩn trọng từ lời nói tới việc làm hay sao. Huynh ta là thần tiên. Ngày nào cũng phải đề phòng một vị thần tiên thì vất vả quả.”
Hóa ra gã này thích được gõ đầu? Hay là chàng thành tiên lâu rồi nên dưới nhân gian đã có cách thức giao lưu tình cảm đồng đội mới?
“Nam Ngọc thượng tiên?” Thuyết phục đội hữu xong, Đàm Vân Sơn lại ngồi ngay ngắn lại, thấy vị thượng tiên ngồi đối diện đang thất thần bèn gọi ngay, “Mời thượng tiên nói trước.”
Nam Ngọc lắc đầu hoàn hồn, thuận miệng đáp: “Gọi tôi là Nam Ngọc là được… Mà không,” cuối cùng chàng ta cũng nhận ra vấn đề, “tại sao lại là tôi nói trước?”
“Huynh đã biết tới Trần Thủy tiên duyên đồ, đã biết chúng tôi muốn bắt yêu thú, bắt yêu thú xong là có thể thành tiên. Ngược lại, chuyện tiếp sau của Khởi Bích tiên chúng tôi hoàn toàn không biết gì. Huynh đặt tay lên tim mình tự hỏi đi, xem nó có đồng ý để chúng tôi nói trước không.”
Nam Ngọc: “…”
Tim chàng ta không nói gì hết nhưng nó rất nhọc, nhọc cực kỳ, nhọc tới mức muốn lập tức rời khỏi cái chốn “thiếu thân thiện” này, về lại Cửu Thiên yên tĩnh, lương thiện, an ổn.
Cãi nhiều vô ích, cái chính là cũng không cãi lại nổi. Lần trước Khởi Bích thượng tiên tức điên người còn bị dăm ba câu của người này nói chặn. Chàng ta không nên lấy trứng chọi đá.
Nghĩ vậy, Nam Ngọc bèn nói thẳng: “Lần trước trở về trời, Khởi Bích thượng tiên lập tức đi cáo trạng với Thiên Đế nhưng bị Vũ Dao thượng tiên đi vội về ngăn lại ngoài Cửu Thiên Bảo Điện. Chỉ thiếu một bước nữa thôi, nếu Vũ Dao thượng tiên về muộn hơn, mọi người và tôi đều không xong.”
“Huynh?” Ký Linh không hiểu chuyện này can gì tới Nam Ngọc.
“Phải, là tôi.” Nam Ngọc bất giác nhẹ giọng nói với Ký Linh, “Cáo trạng mọi người quấy rối Trần Thủy, lạm sát tiên thú, cáo trạng tôi buông lỏng quản lý, lơi là thất trách, dung túng cái ác. Tóm lại, không ai thoát được.”
“Rõ ràng kẻ hành ác là Xích Hắc Giảo mới phải!” Bạch Lưu Song bực mình mắng, “Cái vị Khởi Bích kia chính là đầu sỏ, nàng ta dựa vào đâu mà cắn ngược lại chúng ta!”
Nam Ngọc bực bội nhìn nàng: “Có thể kiên nhẫn nghe tôi nói xong đã được không?”
Ký Linh hỏi: “Vì sao Vũ Dao thượng tiên phải ngăn nàng ta?”
“Đây là chỗ khó hiểu.” Nam Ngọc quay sang nhẹ giọng kể tiếp, “Thường ngày, Vũ Dao thượng tiên rất hiếm khi ngó tới những chuyện kiểu này nhưng lần này nàng ta về trời, không chỉ ngăn cản Khởi Bích thượng tiên còn khéo léo khuyên Khởi Bích tiên. Tôi không biết cụ thể khuyên những gì nhưng bên phía Khởi Bích thượng tiên không thấy có động tĩnh gì nữa. Chuyện này cuối cùng không đi đến đâu cả.”
Bạch Lưu Song nhíu mày. Sao tên kia thân thiện với chị mà lại cau có với mình? Đương nhiên, nàng cũng chẳng thèm, chỉ là khó hiểu thôi. Ví dụ như nàng, kể từ lúc gặp thần tiên nàng liền kết luận là thần tiền đều đáng ghét và đối xử với họ như nhau. Thật công bằng biết mấy.
Ký Linh không để ý Bạch Lưu Song, dồn hết sức chú ý vào Nam Ngọc: “Chết mất một con tiên thú mà không đi đến đâu cũng được sao?”
Nam Ngọc cười bất đắc dĩ, khuôn mặt thiếu niên bỗng hiện nét bối rối: “Thực ra xưa nay lúc nào chẳng có tiên thú chuồn xuống phàm, đâu chỉ mỗi một Xích Hắc Giảo, chỉ cần không gây to chuyện thì thường mọi người cũng mặc kệ, Thiên Đế lại càng không đi hỏi chuyện vặt vãnh này.”
Ký Linh cứ có cảm giác lời này quen quen, cuối cùng mới nhớ ra là lúc mới quen nhau ở Hòe Thành, Phùng Bất Cơ từng nói: “Nói thế này với cô nương nhé, chúng ta ở trên mặt đất, xem mọi chuyện xảy ra chung quanh là chuyện lớn nhưng người ta ở trên trời có khi lại xem toàn bộ thế gian chỉ là một bàn cờ. Yêu thú thượng cổ thì đã sao, dù gì cũng chỉ là bọn tiểu yêu chẳng làm nên cơ sự gì…”
Hòe Thành bị hồng thủy hai chục năm là chuyện nhỏ, Hắc Kiệu làm hại Bạch Quỷ Sơn ba năm cũng là chuyện nhỏ, thế rốt cuộc chuyện gì với Cửu Thiên Tiên Giới mới là chuyện lớn đây? Ký Linh không nghĩ ra được, lòng buồn bực mãi không thôi.
Lòng bàn tay bỗng có thêm một chén trà ấm, ngẩng đầu lên nhìn thì hóa ra là Đàm Vân Sơn.
Nhưng chàng không nhìn Ký Linh mà đang hỏi chuyện Nam Ngọc: “Vì sao Vũ Dao thượng tiên phải nói đỡ cho chúng tôi?”
Nam Ngọc vừa lắc đầu vừa tiếp tục nhăn nhó suy nghĩ.
Ký Linh uống trà ấm thấy thoải mái hơn. Nam Ngọc nửa tin nửa ngờ hỏi: “Vì mọi người giúp nàng ấy tìm được đèn cung đình chăng?”
Đàm Vân Sơn cúi đầu, từ chối phát biểu ý kiến. Chữ “giúp” này thật đặc sắc. Tuy đúng là họ đụng tới Trần Thủy làm đèn cung đình bị lộ ví trí nhưng quá trình Vũ Dao thượng tiên “lấy” đèn về quả thực chẳng vui vẻ gì.
“Huynh…” Nam Ngọc chần chừ một hồi rồi quyết tâm hỏi cho ra, “có phải huynh và Vũ Dao thượng tiên có quen biết nhau phải không?”
Đàm Vân Sơn giật mình lắc đầu: “Thật sự không quen.”
Nam Ngọc ghé sát lại nhìn Đàm Vân Sơn vừa là quan sát vừa là hoài nghi nhưng đối diện với một cặp mắt quá sức bình thản như một hồ nước lặng, đừng nói không thể soi ra được lừa dối, giấu giếm mà nếu nhìn lâu thì thậm chí lòng còn nảy sinh cảm giác áy náy, xấu hổ vô cùng nữa.
Trần Hoa thượng tiên suýt thì bị hồ nước ấy tẩy rửa vội dời mắt nhìn đi chỗ khác, giữ gìn tâm hồn đầy bụi trần của mình: “Tôi chỉ biết có chừng đó. Giờ đến lượt mọi người nói.”
Chuyện đã thỏa thuận rồi, Đàm Vân Sơn cũng không định câu giờ, dứt khoát kể luôn từ hồi hai mươi năm trước, liệt kê từng chuyện một, kể cả chuyện Ứng Xà, cách chàng và Ký Linh, Phùng Bất Cơ quen biết đều kể hết cho Nam Ngọc nghe.
Nam Ngọc không biết trước chuyện đèn cung đình còn có nhiều chuyện như vậy, càng nghe càng ngạc nhiên.
Bạch Lưu Song cũng tập trung nghe y như vậy vì Ký Linh ban nãy chỉ mới tóm sơ lược về Tiên duyên đồ, yêu thú thượng cổ, Lục Trần Kim Lung và mối quan hệ với chuyện Đàm Vân Sơn thành tiên nhưng không kể rõ đầu đuôi ngọn ngành. So ra thì chuyện Đàm Vân Sơn kể hấp dẫn gấp mấy lần vụ ở Bạch Quỷ Sơn!
Thời gian chầm chậm trôi đi. Tới khi Đàm Vân Sơn kể xong, Nam Ngọc đã ngoác mỏi cả miệng.
Chàng ta vội vàng vạch áo Đàm Vân Sơn ra xem. Quả nhiên, ba nốt ruồi. Lại quay sang nhìn Ký Linh, cô nương ấy đã bày sẵn Lục Trần Kim Lung ra cho chàng ta xác thực. Cuối cùng, chàng ta nhìn Phùng Bất Cơ, Phùng Bất Cơ liền giơ tay làm rõ: “Chẳng qua tôi chỉ tình cờ gặp, nói cho hai người họ mấy câu về yêu thú thượng cổ. Là một ông lão một trăm hai mươi tuổi, biết chuyện này có gì phải bất ngờ đâu.”
“Thân thế” của Phùng Bất Cơ là do chính huynh ta tự bổ sung vào trong lúc Đàm Vân Sơn kể chuyện để chứng mình lời đồng đội nói không phải bịa đặt, đúng là biết chuyện về yêu thú thượng cổ từ chỗ huynh ta chứ không phải có quan hệ bí mật gì với Cửu Thiên Tiên Giới.
Nam Ngọc gật gù. Tu hành nhiều năm như vậy, có cơ duyên biết được chuyện về yêu thú thượng cổ cũng không có gì bất ngờ, điều bất ngờ là…
“Vì sao huynh không thành tiên?”
Phùng Bất Cơ liếc mắt xem thường: “Mọi người không thể hỏi câu nào mới mẻ hơn chút sao?”
Nam Ngọc hoàn toàn thấu hiểu tâm trạng của Lễ Phàm thượng tiên: “Thật kỳ lạ, trên đời này có cả người không muốn thành tiên!”
Phùng Bất Cơ nhìn Ký Linh, hai tên nhìn nhau không nói nổi câu nào.
“Vậy là, tiếp đây, mọi người còn phải đi tìm ba yêu thú còn lại?” Từ bỏ việc tìm hiểu những con người những sự việc quái dị, Nam Ngọc cầm tấm Tiên duyên đồ mới được vẽ ra lên xem, càng xem càng sửng sốt.
Tấm bản đồ này chắc chắn xuất xứ từ tiên giới. Trên đó có đánh dấu toàn bộ hệ thống Trần Thủy ở nhân gian, có những chỗ tỉ mỉ tới mức lâu nay Trần Hoa thượng tiên vẫn thường bỏ qua. Tuy nhiên, vẽ Trần Thủy thì còn dễ, xác định yêu thú ở đâu lại khó. Chí ít thì chàng ta chẳng hề biết năm yêu thú đó náu mình ở đâu, hơn nữa, chàng ta dám cam đoan cũng chẳng có bao nhiêu thượng tiên trên Cửu Thiên Tiên Giới biết chuyện này. Chuyện ba ngàn năm trước kia mà. Ai lại ăn no rửng mỡ đi để ý mấy con yêu thú thượng cổ đã mai danh ẩn tích lâu như vậy chứ?
Nghĩ vậy, chàng nhìn Đàm Vân Sơn, cảm thấy chuyện của đối phương khá là phức tạp, đằng sau ắt vẫn còn ẩn giấu bí mật.
“Thượng tiên nhìn tôi cũng vô ích. Tôi chỉ biết có vậy nên chỉ có thể tiếp tục đi tìm ba yêu thú còn lại.” Đàm Vân Sơn chân thành đáp, “Hoặc nếu thượng tiên có lòng thì giúp hỏi thăm trên Cửu Thiên Tiên Giới một chút. Tôi cảm kích vô cùng.”
Nam Ngọc cuối cùng tin người này thực sự không còn giấu diếm điều gì nữa, ngược lại, có lẽ huynh ta còn muốn biết nguyên do hơn cả chàng.
Vốn nghĩ chỉ là một người tu hành bình thường, càng tìm hiểu lại càng không hiểu. Đàm yêu thú thượng cổ kia cũng thế, trốn đâu không trốn, sao cứ phải trốn dọc theo Trần Thủy. Một U Thôn thôi đã đụng phải Lạc Mật và Khởi Bích thượng tiên, không biết tiếp sau còn những chuyện ầm ĩ gì nữa. Nếu kinh động tới tiên giới thật thì Trần Hoa thượng tiên chàng đây phải đứng mũi chịu sào…
Ký Linh nhìn một cái là hiểu thấu Nam Ngọc nghĩ gì trong bụng. Vị tiên thành tiên đã lâu nhưng vẫn tính tình thiếu niên này căn bản không giỏi chuyện giấu giếm: “Huynh không muốn chúng tôi bắt yêu thú à?”
Nàng không giả vờ khách sáo được như Đàm Vân Sơn mở miệng ra là thượng tiên này thượng tiên nọ nhưng nếu gọi thẳng tên thì cứ là lạ bởi cũng chỉ mới gặp nhau có ba lần, bèn bỏ luôn gọi ngang.
Nam Ngọc lại thấy thế làm thoải mái, chân thành đáp: “Bắt yêu ác, trừ tà ma vốn là trách nhiệm của tiên nhân. Chúng tôi bỏ mặc đã là chuyện lấy làm hổ thẹn, nào dám ngăn trở mọi người. Có điều…”
Ký Linh chưa kịp yên tâm đã lại bồn chồn, cứ sợ sẽ có chuyện gì, cuối cùng lại nghe đối phương lẩm bẩm buồn rầu…
“Người phàm tu tiên phải thuận theo tự nhiên, dù có tiên duyên nhưng giữa đường đi chệch hướng không thành được tiên chẳng phải chuyện gì hiếm lạ. Đây là đạo trời. Chỉ có chuyện cực kỳ đặc biệt thì Lễ Phàm thượng tiên mới hạ phàm hay báo mộng nhắc nhở nhưng nghe mọi người kể thì vị đấy không phải là Lễ Phàm thượng tiên…”
“Đúng thế.” Phùng Bất Cơ chen lời, “Lễ Phàm thượng tiên của tôi đã lên nhậm chức hai mươi năm, Lê đình tiên mộng là chuyện mười bốn năm trước, đáng ra phải là huynh ta tới.”
Nam Ngọc nghe thấy dị dị, “của tôi” là thế nào, nói như thể Lễ Phàm thượng tiên là làm việc riêng cho huynh ta vậy.
Nhưng giờ không phải lúc hoạnh họe chuyện này: “Mọi người đúng là làm khó tôi. Tôi phải về Cửu Thiên Tiên Giới thỉnh giáo cao nhân.”
Nói rồi Nam Ngọc đứng dậy cáo từ, chỉ có điều lúc đến hồ hởi, lúc về rầu rầu.
Đến tận khi bóng Nam Ngọc ngự kiếm biến thành một chấm sáng ở chân trời, Bạch Lưu Song mới nghĩ ra để chê: “Còn bảo là thần tiên cơ đấy, chút chuyện này cũng không biết. Vô dụng.”
Ký Linh biết Bạch Lưu Song mau miệng, may là vừa rồi nàng ấy không nghĩ ra sớm hơn, vội nhắc: “Đừng nói trước mặt huynh ấy.”
“Vì sao?” Bạch Lưu Song không hiểu, nghĩ sao nói vậy chẳng phải là đương nhiên hay sao? Trừ phi là cố ý lừa người ta, ví dụ như lần trước giấu diếm chuyện Xích Hắc Giảo là tiên thú, nhưng đấy là để Ký Linh giúp mình, còn Nam Ngọc, sao nàng phải phí sức?
Ký Linh cười, nhéo má nàng ấy: “Vị Trần Hoa thượng tiên này da mặt mỏng.”
Đến một chỗ ngồi còn ngượng không dám đòi, theo dõi họ hơn hai tháng nhưng vừa giáp mặt liền suýt thì bị họ nói không phản bác được câu nào. Một vị thượng tiên như thế thực sự không nên bắt nạt người ta quá.
Bạch Lưu Song bối rối chớp mắt: “Da mặt mỏng là sao?”
Ký Linh bất ngờ không nói được câu nào.
Phùng Bất Cơ xung phong vẫy tay giải thích giúp: “Sói trắng lại đây, Phùng đại ca dạy cho muội mấy câu của nhân gian huynh tích lũy được suốt một trăm hai mươi năm qua…”
Bạch Lưu Song không muốn học. Quy cũ, lễ nghĩa gì đấy của loài người với nàng chẳng khác gì đám cành cây đâm dọc đâm ngang trên Bạch Quỷ Sơn, vừa vô dụng lại ngứa mắt. Song, để sau này có thể hiểu được lời Ký Linh nói, nàng vẫn phải ngoan ngoãn lại chỗ Phùng Bất Cơ, chuyên tâm nghe giảng.
Ký Linh để chén trà đã uống cạn trơ đáy xuống góc bàn, cúi đầu xem Tiên duyên đồ chằng chịt các đường đầy đăm chiêu.
Đàm Vân Sơn chỉ lẳng lặng nhìn không nói gì. Hóa ra lông mi của nàng dài như vậy, mảnh mai mềm mại, giống như trái tim bị nàng bao bọc bằng chiếc vỏ quật cường và mạnh mẽ kia.
Thưởng thiện phạt ác không thể nào là xuất phát từ hiếu chiến, nó đến từ sự từ bi và thiện niệm, đó là điều dịu dàng nhất trên đời này.
Đêm. Ký Linh ngồi cùng Bạch Lưu Song hấp thụ tinh hoa mặt trăng trên nóc nhà. Nói là ngồi cùng, thực ra cũng coi như là nàng tu hành. Vậy là, một người ngồi đả tọa, một sói nằm tĩnh tọa – nguyên hình có lợi cho việc hấp thụ tinh khí.
Tuy nhiên, mới tu luyện chưa được nửa canh giờ, Bạch Lưu Song đã bị mùi thơm hấp dẫn, nhảy về phòng. Chớ nói tới giữ lại, đến việc nó di chuyển thế nào, Ký Linh cũng không kịp nhìn, vừa thấy nó rời đi thì đã thấy nó nhảy vào trong cửa sổ.
Chẳng mấy chốc, sau cửa sổ có tiếng ồn ào. Ban đầu là tiếng bàn ghế va chạm, sau đó là tiếng Phùng Bất Cơ hổn hển nói: “Đây là đùi cừu tôi vất vả mãi mới nướng được! Với cả, muội là một con… thì ăn nó làm gì, mau đi phơi trăng đi!”
“Hú ú ú…”
Bụp!
Ký Linh trơ mắt chứng kiến một cái bóng trắng phi ra ngoài cửa sổ vững vàng đáp xuống đất cách một quãng xa, hình như đang công thứ gì đó, cắm đầu chạy một mạch đi mất.
Sau đấy Phùng Bất Cơ mới nhảy ra, bật khinh công đuổi theo như điên: “Muội về đây cho ta…”
Xa xa nhanh chóng có tiếng người la hét: “Có sói kìa!!!”
Loáng thoáng nghe tiếng Phùng Bất Cơ lo lắng giải thích: “Không phải, không phải, nó là chó…”
Ký Linh không nhịn được cười thành tiếng trong trẻo giữa trời đêm.
“Tôi cho là có Phùng Bất Cơ là đã ồn ào lắm rồi,” đằng sau lưng có giọng ai đó cũng cười, “kết quả, so với Bạch Lưu Song thì huynh ấy phải nói là văn nhã, tĩnh lặng, nội liễm.”
Ký Linh quay đầu thấy Đàm Vân Sơn thong thả trèo lên, nàng cười càng tươi hơn nhưng thoáng chốc lại thôi: “Huynh cũng lên hấp thụ tinh hoa mặt trăng à?”
Cuối cùng Đàm Vân Sơn cũng leo lên tới nơi, vững vàng ngồi xuống cạnh Ký Linh, ung dung đáp: “Tôi bắt yêu thú là thành được tiên, không cần vất vả tu luyện.”
Ký Linh cắn môi ngồi im.
Đàm Vân Sơn nhíu mày lấy làm ngạc nhiên: “Chuông Tịnh Yêu đâu?”
Ký Linh tức: “Làm gì có ai lại xin bị đánh!”
Đàm Vân Sơn bật cười thành tiếng, tiếng cười sảng khoái lan rộng ra giữa không gian mênh mông đất vàng.
“Có phải cô nương thấy ban ngày tôi nói cho Nam Ngọc biết quá nhiều không?” Không hề rào trước đón sau, chàng hỏi thẳng.
Ký Linh gật đầu không giấu giếm: “Về lý thì chuyện có huynh do huynh tự quyết, tôi không nên nói nhiều nhưng tôi thấy là vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn. Dù gì chuyện có lẽ có can hệ tới Cửu Thiên Tiên Giới và… kiếp trước.”
Không biết vì sao, khoảnh khắc nói ra hai chữ “kiếp trước”, trong lòng Ký Linh lại thoáng buồn. Đó là một Đàm Vân Sơn mà nàng không quen biết nhưng nhất định có ai đó quen biết, thậm chí có quan hệ qua lại. Đợi tới ngày Đàm Vân Sơn thành tiên, ắt là chàng sẽ nhớ lại toàn bộ, bạn bè cũ gặp lại nhau, tiếp tục mối quan hệ cũ.
Còn khi ấy, Đàm Vân Sơn trước mặt mà nàng quen thuộc có lẽ sẽ không còn tồn tại nữa.
“Thực ra trong lòng tôi cũng rất mâu thuẫn.” Đàm Vân Sơn chỉ tập trung lo giải thích cho Ký Linh hiểu nên không để ý tới tâm tư nàng ẩn giấu trọn trong hai chữ cuối cùng, “Một mặt tôi muốn mượn tay Nam Ngọc giúp điều tra chuyện này xem rốt cuộc vì sao tôi lại có tiên duyên, có phải kiếp trước tôi có quan hệ gì với Cửu Thiên tiên Giới thật không nên tôi mới kể hết toàn bộ cho huynh ta biết. Song, một mặt, tôi lại không dám chắc thứ gọi là “chân tướng được làm rõ” có phải là một chuyện tốt hay không.”
“Lạc Mật có quen biết huynh.” Ký Linh nói thẳng ra cảm nhận của mình, “Không chỉ có quen biết mà còn rất để tâm tới huynh. Lần trước, chuyện Xích Hắc Giảo rõ ràng không dính dáng gì tới bản thân nhưng nàng ấy lại xuống. Ngăn cản và khuyên Khởi Bích thượng tiên trước Cửu Thiên Bảo Điện cũng vậy, trước khi đi nàng ấy đã từng nói sẽ nói đỡ cho huynh.”
Đàm Vân Sơn không muốn giả ngu với Ký Linh nhưng không hiểu sao chàng càng không muốn trò chuyện với nàng về vị Vũ Dao thượng tiên kia nên chỉ nhẹ nhàng bâng quơ đáp: “Nếu kiếp trước tôi là tiên thật thì nàng ấy đương nhiên là tiên hữu.”
Ký Linh lẳng lặng nhìn chàng, thấy lòng xúc động khó hiểu nhưng không biết phải biểu đạt thế nào, cuối cùng lại nói ra một câu đâm chọc: “Nam Ngọc cũng là tiên hữu của nàng ấy, huynh thấy nàng ấy có quan tâm Nam Ngọc câu nào không?”
Ký Linh ghét mình hỏi dồn ép như vậy nhưng nàng không khống chế nổi bản thân.
Song, điều nàng không biết là, cái nàng nghĩ là dồn ép người khác nghe vào tai Đàm Vân Sơn lại là một kiểu đáng yêu.
“Có lẽ giữa chúng tôi từng có chuyện gì đó, hoặc là…” Đàm Vân Sơn cố ý ngân dài thật dài làm Ký Linh phải sốt ruột mới chịu bật cười nói nốt vế sau, “nàng ấy thầm mến, tôi lãng tử vô tình.”
Rõ ràng chính mình cũng trộm nghĩ vậy mà không dám nói nhưng Đàm Vân Sơn nói ra lại làm người ta thấy đáng ghét, chỉ muốn đá một cái: “Đừng tự tưởng tượng hay thế, chưa biết chừng là huynh tương tư đơn phương, người ta vô tình!”
“Không thể nào,” Đàm Vân Sơn phủ nhận ngay, “nếu vậy thì nàng ấy chỉ mong sao cách tôi thật xa, sao có thể nhiều lần xuống đây được.”
“…” Ký Linh cảm thấy thảo luận với Đàm Vân Sơn chuyện này đúng là một sai lầm. Ngoại trừ tự làm bản thân khó chịu thì chẳng thu được gì hữu ích hết!
Không nói tiếng nào, Ký Linh tính đứng dậy bỏ đi. Nào ngờ, vừa dịch người liền bị Đàm Vân Sơn kéo cổ tay giữ lại.
Người nọ cứ như thể có tài tiên tri, giữ nàng lại rồi cười với nàng, cười đầy vô hại, đầy hiền lành, đầy… làm người ta không cách nào cự tuyệt được.
Chàng nói: “Tôi thấy hơi hối hận.”
Giọng chàng nhẹ tựa gió mát buổi đêm.
Ký Linh ngẩn ra ngạc nhiên hỏi: “Hối hận chuyện gì?”
“Hối hận đã nói quá nhiều với Nam Ngọc, hối hận nhờ huynh ta giúp thăm dò.” Đàm Vân Sơn nói xong vẫn không chịu bỏ tay ra. Chàng biết mình nên bỏ tay ra nhưng chàng không muốn, như thể hễ bỏ tay ra thì vị đội hữu khó khăn lắm mới gặp được và quen biết sẽ biến mất.
“Biết kiếp trước mình là tiên không tốt à?” Ký Linh ngơ ngác nhìn chàng, quen chiếc cổ tay còn bị người nắm, quên họ đang ở trên nóc nhà, quên tất thảy toàn bộ, trong trái tim, trong đôi mắt chỉ có duy nhất người trước mặt.
“Không tốt.” Đàm Vân Sơn cười tự giễu, hiếm khi mới thấy chàng không tự tin, “Lỡ như kiếp trước tôi nợ tình người khác quá nhiều hay có nhiều huyết hải thâm thù gì đó, thế thì không nhớ ra mới tốt.”
“Huống hồ,” chàng nói, mắt nhìn lên bầu trời đêm, cuối cùng lặng lẽ buông cổ tay Ký Linh, “cuộc đời hai mươi năm qua, tôi tự thấy bản thân đã sống thanh thản, không có gì phải chột dạ, giờ còn quen biết mọi người. Kiếp này tốt như thế còn tìm những chuyện cũ trước kia để làm gì. Tôi đúng là thông minh cả đời, hồ đồ nhất thời…”
Cộc!
“Cái cô nương này, tôi đã kiểm điểm rồi sao còn gõ…”
“Ai đang kiểm điểm mà lại còn tiện thể khen bản thân nửa câu chứ!”
Khác hai lần trước đầu đội mũ trụ tía mình mang giáp bạc khí thế nhà tiên lẫm liệt, lần này Trần Hoa thượng tiên chỉ mặc một bộ giáp mềm màu xanh lam ôm sát người, giản dị từ đầu tới chân, chẳng khác gì một thiếu niên cực kỳ bình thường trên giang hồ. Món đồ duy nhất mang theo là một thanh kiếm lớn sau lưng không biết khảm đá quý gì ở chuôi mà thỉnh thoảng lấp lóe chút ánh bạc.
*kiếm lớn:
*giáp mềm:
Ký Linh đóng cửa xong, quay người lại thì thấy Phùng Bất Cơ đang vui vẻ khen: “Tôi thích bộ này của huynh, đơn giản mà ưa nhìn quá!”
Nam Ngọc đứng chính giữa phòng khách, biết bản thân là kiểu “không mời tự đến” nên không có mặt mũi nào đòi chỗ ngồi. Huống hồ chàng cũng thực sự không muốn ngồi vào giữa ba người trước mặt: một người chẳng biết là cười hay không cười, một người thì khen lấy khen để làm chàng không biết phải tiếp lời thế nào còn một… sau khi biến thành người thì rất đẹp, chỉ có điều tư thế thì vẫn giống như chuẩn bị nhào tới cắn chàng một miếng nữa.
Thế mới nói, yêu là yêu, có giống người thì tính của yêu vẫn ở trong xương tủy.
“Nếu huynh không nói gì thì chúng tôi phải tiễn khách thôi.” Bên cạnh có ai đó nói. Nam Ngọc quay lại nhìn, Ký Linh đi lướt qua chàng, quay về chỗ ngồi của mình.
Nam Ngọc có ấn tượng sâu đậm với cô nương này nhất, thậm chí, dù hai tháng đã trôi qua, chàng vẫn còn nhớ như in cảm xúc lúc chứng kiến cô nương này đâm Xích Hăc Giảo một nhát mất mạng: sợ hãi, khó tin và một chút… kính nể.
Song, chuyện này không thể nói ra. Nói ra thì uy nghiêm của thượng tiên vứt đi đâu…
“Rốt cuộc các người là ai? Lấy đâu ra tấm bản đồ đó? Và cả chuyện yêu thú thượng cổ, ai nói cho các người?”
Đúng, phải như thế, phải chiếm lấy thế chủ động, to tiếng quát nạt!
Bạch Lưu Song: “Chúng tôi còn chưa cáu, huynh lại còn dám, thần tiên thì hay quá nhỉ, thần tiên là có thể nghe lén nhìn lén cơ đấy…”
Phùng Bất Cơ: “Sói trắng, chửi không thì có ích gì. Cắn hắn đi!”
Ký Linh: “Bạch Lưu Song.”
Bạch Lưu Song: “Chị…”
Ký Linh: “Nghe huynh ta giải thích đã. Không giải thích được thì hẵng cắn.”
Bạch Lưu Song: “Hú ú ú…”
Đàm Vân Sơn: “Vị này… Nam Ngọc thượng tiên phải không nhỉ? Câu đầu tiên nói khi tới cửa nhà người khác cần rất chú trọng, huynh có muốn nói lại lần nữa không?”
Nam Ngọc: “Thực ra không phải ngày nào tôi cũng giám thị mọi người…”
Ký Linh, Đàm Vân Sơn: “Mời ngồi.”
Phùng Bất Cơ: “Uống trà.”
Bạch Lưu Song: “Hừ.”
Nam Ngọc lặng lẽ lau mồ hôi, quan sát bốn cặp mắt trước mặt, cảm thấy ngồi xuống uống trà… có lẽ cũng được xem là một khởi đầu hợp lý.
Nước trà thì ấm còn ánh mắt chủ nhà thì nóng cháy, Nam Ngọc ngượng ngùng uống mấy hớp thì không nuốt nổi nữa đành bỏ hẳn chén trà xuống, thật thà nói: “Lần trước hỏi mãi mà mọi người không chịu nói gì nên tôi đành phải tự nghĩ cách. Có điều, tôi đường đường là Trần Hoa thượng tiên ngày ngày bận rộn nên chỉ có thể cách dăm ba bận lại để ý hướng đi của mọi người một lần. Kết quả, mọi người thật là, hơn sáu chục ngày, thời gian nói chuyện với bắt yêu còn không bằng số lẻ thời gian mọi người vội vã đi, các người đi tu hành hay vội đi chạy nạn vậy chứ!”
Ký Linh: “…”
Đàm Vân Sơn: “…”
Phùng Bất Cơ: “…”
Bạch Lưu Song: “Không phải là chỉ cách dăm ba bận mới để ý thôi sao? Thế sao biết chúng tôi luôn vội vã đi?”
Nam Ngọc: “…”
Hiểu nhưng không nói toạc ra là “phép lịch sự đầy thiện ý” giữa người với người, còn với sói yêu thì điều này thực sự có phần uyên thâm trừu tượng.
Cùng lúc này, Chử Chi Minh ngồi bên bờ Trần Thủy trên Cửu Thiên Tiên Giới cũng hắt hơi một cái.
Có vị tiên hữu đi ngang qua thấy vậy liền trêu: “Uyên Hoa thượng tiên đổi hẳn sang trông coi Trần Thủy rồi à?”
Chử Chi Minh nghiêm túc lắc đầu: “Kế tạm thời thôi.”
Vị tiên hữu nọ cười: “Huynh đã giúp tạm những hai tháng rồi. Có điều, nói đi cũng phải nói lại, hôm nay đi qua đài gương Trần Thủy dưới cổng Cửu Thiên Môn sao lại không thấy Trần Hoa thượng tiên nhỉ? Ngày nào huynh ta cũng ở đó, hôm nay không thấy lại đâm lạ.”
Chử Chi Minh lắc đầu không biết: “Chắc là bận việc khác.”
Trêu chọc một người lúc nào cũng nghiêm túc đúng là chuyện thiếu thú vị nhất trên thế gian, vị tiên hữu nọ vừa chào Chử Chi Minh vừa nghĩ rốt cuộc vì sao Nam Ngọc lại chơi thân với kẻ này, tính Nam Ngọc hoạt bát như thế, không phải là tức chết mất sao.
Trong khách điếm Hoàng Châu, Nam Ngọc đang bận “dùng trí”: “Quả thực tôi có rất nhiều điều muốn hỏi mọi người nhưng không lẽ mọi người không có chuyện gì muốn hỏi tôi sao? Ví dụ như Khởi Bích thượng tiên có cáo trạng lên Thiên Đế hay không, Thiên Đế quyết định thế nào, đây là chuyện hệ trọng liên quan tới tính mạng của mọi người. Chúng ta làm trao đổi nhé?”
Ký Linh ẩn ý nhìn Đàm Vân Sơn.
Phùng Bất Cơ ẩn ý nhìn Đàm Vân Sơn.
Bạch Lưu Song… hoàn toàn không có ý gì hết, chỉ nhìn chằm chằm Nam Ngọc, sẵn sàng nhe nanh bất cứ lúc nào.
Là người đảm nhiệm mặt trí tuệ trong đội hình tu tiên Trần Thủy này, Đàm Vân Sơn ra dấu “yên tâm” bằng mắt với các đội hữu sau đó nhẹ nhàng lắc đầu với Nam Ngọc, ung dung đáp: “Không cần trao đổi. Chắc chắn Khởi Bích thượng tiên không cáo trạng, nếu không hôm nay người xuống phàm đã chẳng phải là huynh.”
Nam Ngọc: “…”
Chàng ghét đám người này!!!
“Nhưng tôi đồng ý trao đổi.” Đàm Vân Sơn bất ngờ xoay chuyển đầy tự nhiên như nụ cười mỉm của chàng lúc này.
Nam Ngọc hít sâu lấy lại bình tĩnh, phải cố lắm mới không rút kiếm ra… Tên này đúng là đáng đánh đòn lắm!!!
Cộc!
Ký Linh gõ đầu Đàm Vân Sơn phản đối, không nói, chỉ dùng ánh mắt để trao đổi hỏi xem rốt cuộc chàng muốn bày trò gì.
Tâm trạng Nam Ngọc vừa mới thoải mái được một chút, đang định cảm thán bản thân quả không nhìn nhầm người, cô nương này đúng là người chàng ưng ý nhất trong cả bọn thì thấy Đàm Vân Sơn bị gõ xong không những không buồn bực mà ngược lại còn tử tế giải thích, giọng khẽ khàng, dịu dàng như dỗ dành: “Chúng ta không nói thì huynh ta sẽ lại tiếp tục theo dõi. Chẳng lẽ chúng ta còn phải kè kè từng khắc cẩn trọng từ lời nói tới việc làm hay sao. Huynh ta là thần tiên. Ngày nào cũng phải đề phòng một vị thần tiên thì vất vả quả.”
Hóa ra gã này thích được gõ đầu? Hay là chàng thành tiên lâu rồi nên dưới nhân gian đã có cách thức giao lưu tình cảm đồng đội mới?
“Nam Ngọc thượng tiên?” Thuyết phục đội hữu xong, Đàm Vân Sơn lại ngồi ngay ngắn lại, thấy vị thượng tiên ngồi đối diện đang thất thần bèn gọi ngay, “Mời thượng tiên nói trước.”
Nam Ngọc lắc đầu hoàn hồn, thuận miệng đáp: “Gọi tôi là Nam Ngọc là được… Mà không,” cuối cùng chàng ta cũng nhận ra vấn đề, “tại sao lại là tôi nói trước?”
“Huynh đã biết tới Trần Thủy tiên duyên đồ, đã biết chúng tôi muốn bắt yêu thú, bắt yêu thú xong là có thể thành tiên. Ngược lại, chuyện tiếp sau của Khởi Bích tiên chúng tôi hoàn toàn không biết gì. Huynh đặt tay lên tim mình tự hỏi đi, xem nó có đồng ý để chúng tôi nói trước không.”
Nam Ngọc: “…”
Tim chàng ta không nói gì hết nhưng nó rất nhọc, nhọc cực kỳ, nhọc tới mức muốn lập tức rời khỏi cái chốn “thiếu thân thiện” này, về lại Cửu Thiên yên tĩnh, lương thiện, an ổn.
Cãi nhiều vô ích, cái chính là cũng không cãi lại nổi. Lần trước Khởi Bích thượng tiên tức điên người còn bị dăm ba câu của người này nói chặn. Chàng ta không nên lấy trứng chọi đá.
Nghĩ vậy, Nam Ngọc bèn nói thẳng: “Lần trước trở về trời, Khởi Bích thượng tiên lập tức đi cáo trạng với Thiên Đế nhưng bị Vũ Dao thượng tiên đi vội về ngăn lại ngoài Cửu Thiên Bảo Điện. Chỉ thiếu một bước nữa thôi, nếu Vũ Dao thượng tiên về muộn hơn, mọi người và tôi đều không xong.”
“Huynh?” Ký Linh không hiểu chuyện này can gì tới Nam Ngọc.
“Phải, là tôi.” Nam Ngọc bất giác nhẹ giọng nói với Ký Linh, “Cáo trạng mọi người quấy rối Trần Thủy, lạm sát tiên thú, cáo trạng tôi buông lỏng quản lý, lơi là thất trách, dung túng cái ác. Tóm lại, không ai thoát được.”
“Rõ ràng kẻ hành ác là Xích Hắc Giảo mới phải!” Bạch Lưu Song bực mình mắng, “Cái vị Khởi Bích kia chính là đầu sỏ, nàng ta dựa vào đâu mà cắn ngược lại chúng ta!”
Nam Ngọc bực bội nhìn nàng: “Có thể kiên nhẫn nghe tôi nói xong đã được không?”
Ký Linh hỏi: “Vì sao Vũ Dao thượng tiên phải ngăn nàng ta?”
“Đây là chỗ khó hiểu.” Nam Ngọc quay sang nhẹ giọng kể tiếp, “Thường ngày, Vũ Dao thượng tiên rất hiếm khi ngó tới những chuyện kiểu này nhưng lần này nàng ta về trời, không chỉ ngăn cản Khởi Bích thượng tiên còn khéo léo khuyên Khởi Bích tiên. Tôi không biết cụ thể khuyên những gì nhưng bên phía Khởi Bích thượng tiên không thấy có động tĩnh gì nữa. Chuyện này cuối cùng không đi đến đâu cả.”
Bạch Lưu Song nhíu mày. Sao tên kia thân thiện với chị mà lại cau có với mình? Đương nhiên, nàng cũng chẳng thèm, chỉ là khó hiểu thôi. Ví dụ như nàng, kể từ lúc gặp thần tiên nàng liền kết luận là thần tiền đều đáng ghét và đối xử với họ như nhau. Thật công bằng biết mấy.
Ký Linh không để ý Bạch Lưu Song, dồn hết sức chú ý vào Nam Ngọc: “Chết mất một con tiên thú mà không đi đến đâu cũng được sao?”
Nam Ngọc cười bất đắc dĩ, khuôn mặt thiếu niên bỗng hiện nét bối rối: “Thực ra xưa nay lúc nào chẳng có tiên thú chuồn xuống phàm, đâu chỉ mỗi một Xích Hắc Giảo, chỉ cần không gây to chuyện thì thường mọi người cũng mặc kệ, Thiên Đế lại càng không đi hỏi chuyện vặt vãnh này.”
Ký Linh cứ có cảm giác lời này quen quen, cuối cùng mới nhớ ra là lúc mới quen nhau ở Hòe Thành, Phùng Bất Cơ từng nói: “Nói thế này với cô nương nhé, chúng ta ở trên mặt đất, xem mọi chuyện xảy ra chung quanh là chuyện lớn nhưng người ta ở trên trời có khi lại xem toàn bộ thế gian chỉ là một bàn cờ. Yêu thú thượng cổ thì đã sao, dù gì cũng chỉ là bọn tiểu yêu chẳng làm nên cơ sự gì…”
Hòe Thành bị hồng thủy hai chục năm là chuyện nhỏ, Hắc Kiệu làm hại Bạch Quỷ Sơn ba năm cũng là chuyện nhỏ, thế rốt cuộc chuyện gì với Cửu Thiên Tiên Giới mới là chuyện lớn đây? Ký Linh không nghĩ ra được, lòng buồn bực mãi không thôi.
Lòng bàn tay bỗng có thêm một chén trà ấm, ngẩng đầu lên nhìn thì hóa ra là Đàm Vân Sơn.
Nhưng chàng không nhìn Ký Linh mà đang hỏi chuyện Nam Ngọc: “Vì sao Vũ Dao thượng tiên phải nói đỡ cho chúng tôi?”
Nam Ngọc vừa lắc đầu vừa tiếp tục nhăn nhó suy nghĩ.
Ký Linh uống trà ấm thấy thoải mái hơn. Nam Ngọc nửa tin nửa ngờ hỏi: “Vì mọi người giúp nàng ấy tìm được đèn cung đình chăng?”
Đàm Vân Sơn cúi đầu, từ chối phát biểu ý kiến. Chữ “giúp” này thật đặc sắc. Tuy đúng là họ đụng tới Trần Thủy làm đèn cung đình bị lộ ví trí nhưng quá trình Vũ Dao thượng tiên “lấy” đèn về quả thực chẳng vui vẻ gì.
“Huynh…” Nam Ngọc chần chừ một hồi rồi quyết tâm hỏi cho ra, “có phải huynh và Vũ Dao thượng tiên có quen biết nhau phải không?”
Đàm Vân Sơn giật mình lắc đầu: “Thật sự không quen.”
Nam Ngọc ghé sát lại nhìn Đàm Vân Sơn vừa là quan sát vừa là hoài nghi nhưng đối diện với một cặp mắt quá sức bình thản như một hồ nước lặng, đừng nói không thể soi ra được lừa dối, giấu giếm mà nếu nhìn lâu thì thậm chí lòng còn nảy sinh cảm giác áy náy, xấu hổ vô cùng nữa.
Trần Hoa thượng tiên suýt thì bị hồ nước ấy tẩy rửa vội dời mắt nhìn đi chỗ khác, giữ gìn tâm hồn đầy bụi trần của mình: “Tôi chỉ biết có chừng đó. Giờ đến lượt mọi người nói.”
Chuyện đã thỏa thuận rồi, Đàm Vân Sơn cũng không định câu giờ, dứt khoát kể luôn từ hồi hai mươi năm trước, liệt kê từng chuyện một, kể cả chuyện Ứng Xà, cách chàng và Ký Linh, Phùng Bất Cơ quen biết đều kể hết cho Nam Ngọc nghe.
Nam Ngọc không biết trước chuyện đèn cung đình còn có nhiều chuyện như vậy, càng nghe càng ngạc nhiên.
Bạch Lưu Song cũng tập trung nghe y như vậy vì Ký Linh ban nãy chỉ mới tóm sơ lược về Tiên duyên đồ, yêu thú thượng cổ, Lục Trần Kim Lung và mối quan hệ với chuyện Đàm Vân Sơn thành tiên nhưng không kể rõ đầu đuôi ngọn ngành. So ra thì chuyện Đàm Vân Sơn kể hấp dẫn gấp mấy lần vụ ở Bạch Quỷ Sơn!
Thời gian chầm chậm trôi đi. Tới khi Đàm Vân Sơn kể xong, Nam Ngọc đã ngoác mỏi cả miệng.
Chàng ta vội vàng vạch áo Đàm Vân Sơn ra xem. Quả nhiên, ba nốt ruồi. Lại quay sang nhìn Ký Linh, cô nương ấy đã bày sẵn Lục Trần Kim Lung ra cho chàng ta xác thực. Cuối cùng, chàng ta nhìn Phùng Bất Cơ, Phùng Bất Cơ liền giơ tay làm rõ: “Chẳng qua tôi chỉ tình cờ gặp, nói cho hai người họ mấy câu về yêu thú thượng cổ. Là một ông lão một trăm hai mươi tuổi, biết chuyện này có gì phải bất ngờ đâu.”
“Thân thế” của Phùng Bất Cơ là do chính huynh ta tự bổ sung vào trong lúc Đàm Vân Sơn kể chuyện để chứng mình lời đồng đội nói không phải bịa đặt, đúng là biết chuyện về yêu thú thượng cổ từ chỗ huynh ta chứ không phải có quan hệ bí mật gì với Cửu Thiên Tiên Giới.
Nam Ngọc gật gù. Tu hành nhiều năm như vậy, có cơ duyên biết được chuyện về yêu thú thượng cổ cũng không có gì bất ngờ, điều bất ngờ là…
“Vì sao huynh không thành tiên?”
Phùng Bất Cơ liếc mắt xem thường: “Mọi người không thể hỏi câu nào mới mẻ hơn chút sao?”
Nam Ngọc hoàn toàn thấu hiểu tâm trạng của Lễ Phàm thượng tiên: “Thật kỳ lạ, trên đời này có cả người không muốn thành tiên!”
Phùng Bất Cơ nhìn Ký Linh, hai tên nhìn nhau không nói nổi câu nào.
“Vậy là, tiếp đây, mọi người còn phải đi tìm ba yêu thú còn lại?” Từ bỏ việc tìm hiểu những con người những sự việc quái dị, Nam Ngọc cầm tấm Tiên duyên đồ mới được vẽ ra lên xem, càng xem càng sửng sốt.
Tấm bản đồ này chắc chắn xuất xứ từ tiên giới. Trên đó có đánh dấu toàn bộ hệ thống Trần Thủy ở nhân gian, có những chỗ tỉ mỉ tới mức lâu nay Trần Hoa thượng tiên vẫn thường bỏ qua. Tuy nhiên, vẽ Trần Thủy thì còn dễ, xác định yêu thú ở đâu lại khó. Chí ít thì chàng ta chẳng hề biết năm yêu thú đó náu mình ở đâu, hơn nữa, chàng ta dám cam đoan cũng chẳng có bao nhiêu thượng tiên trên Cửu Thiên Tiên Giới biết chuyện này. Chuyện ba ngàn năm trước kia mà. Ai lại ăn no rửng mỡ đi để ý mấy con yêu thú thượng cổ đã mai danh ẩn tích lâu như vậy chứ?
Nghĩ vậy, chàng nhìn Đàm Vân Sơn, cảm thấy chuyện của đối phương khá là phức tạp, đằng sau ắt vẫn còn ẩn giấu bí mật.
“Thượng tiên nhìn tôi cũng vô ích. Tôi chỉ biết có vậy nên chỉ có thể tiếp tục đi tìm ba yêu thú còn lại.” Đàm Vân Sơn chân thành đáp, “Hoặc nếu thượng tiên có lòng thì giúp hỏi thăm trên Cửu Thiên Tiên Giới một chút. Tôi cảm kích vô cùng.”
Nam Ngọc cuối cùng tin người này thực sự không còn giấu diếm điều gì nữa, ngược lại, có lẽ huynh ta còn muốn biết nguyên do hơn cả chàng.
Vốn nghĩ chỉ là một người tu hành bình thường, càng tìm hiểu lại càng không hiểu. Đàm yêu thú thượng cổ kia cũng thế, trốn đâu không trốn, sao cứ phải trốn dọc theo Trần Thủy. Một U Thôn thôi đã đụng phải Lạc Mật và Khởi Bích thượng tiên, không biết tiếp sau còn những chuyện ầm ĩ gì nữa. Nếu kinh động tới tiên giới thật thì Trần Hoa thượng tiên chàng đây phải đứng mũi chịu sào…
Ký Linh nhìn một cái là hiểu thấu Nam Ngọc nghĩ gì trong bụng. Vị tiên thành tiên đã lâu nhưng vẫn tính tình thiếu niên này căn bản không giỏi chuyện giấu giếm: “Huynh không muốn chúng tôi bắt yêu thú à?”
Nàng không giả vờ khách sáo được như Đàm Vân Sơn mở miệng ra là thượng tiên này thượng tiên nọ nhưng nếu gọi thẳng tên thì cứ là lạ bởi cũng chỉ mới gặp nhau có ba lần, bèn bỏ luôn gọi ngang.
Nam Ngọc lại thấy thế làm thoải mái, chân thành đáp: “Bắt yêu ác, trừ tà ma vốn là trách nhiệm của tiên nhân. Chúng tôi bỏ mặc đã là chuyện lấy làm hổ thẹn, nào dám ngăn trở mọi người. Có điều…”
Ký Linh chưa kịp yên tâm đã lại bồn chồn, cứ sợ sẽ có chuyện gì, cuối cùng lại nghe đối phương lẩm bẩm buồn rầu…
“Người phàm tu tiên phải thuận theo tự nhiên, dù có tiên duyên nhưng giữa đường đi chệch hướng không thành được tiên chẳng phải chuyện gì hiếm lạ. Đây là đạo trời. Chỉ có chuyện cực kỳ đặc biệt thì Lễ Phàm thượng tiên mới hạ phàm hay báo mộng nhắc nhở nhưng nghe mọi người kể thì vị đấy không phải là Lễ Phàm thượng tiên…”
“Đúng thế.” Phùng Bất Cơ chen lời, “Lễ Phàm thượng tiên của tôi đã lên nhậm chức hai mươi năm, Lê đình tiên mộng là chuyện mười bốn năm trước, đáng ra phải là huynh ta tới.”
Nam Ngọc nghe thấy dị dị, “của tôi” là thế nào, nói như thể Lễ Phàm thượng tiên là làm việc riêng cho huynh ta vậy.
Nhưng giờ không phải lúc hoạnh họe chuyện này: “Mọi người đúng là làm khó tôi. Tôi phải về Cửu Thiên Tiên Giới thỉnh giáo cao nhân.”
Nói rồi Nam Ngọc đứng dậy cáo từ, chỉ có điều lúc đến hồ hởi, lúc về rầu rầu.
Đến tận khi bóng Nam Ngọc ngự kiếm biến thành một chấm sáng ở chân trời, Bạch Lưu Song mới nghĩ ra để chê: “Còn bảo là thần tiên cơ đấy, chút chuyện này cũng không biết. Vô dụng.”
Ký Linh biết Bạch Lưu Song mau miệng, may là vừa rồi nàng ấy không nghĩ ra sớm hơn, vội nhắc: “Đừng nói trước mặt huynh ấy.”
“Vì sao?” Bạch Lưu Song không hiểu, nghĩ sao nói vậy chẳng phải là đương nhiên hay sao? Trừ phi là cố ý lừa người ta, ví dụ như lần trước giấu diếm chuyện Xích Hắc Giảo là tiên thú, nhưng đấy là để Ký Linh giúp mình, còn Nam Ngọc, sao nàng phải phí sức?
Ký Linh cười, nhéo má nàng ấy: “Vị Trần Hoa thượng tiên này da mặt mỏng.”
Đến một chỗ ngồi còn ngượng không dám đòi, theo dõi họ hơn hai tháng nhưng vừa giáp mặt liền suýt thì bị họ nói không phản bác được câu nào. Một vị thượng tiên như thế thực sự không nên bắt nạt người ta quá.
Bạch Lưu Song bối rối chớp mắt: “Da mặt mỏng là sao?”
Ký Linh bất ngờ không nói được câu nào.
Phùng Bất Cơ xung phong vẫy tay giải thích giúp: “Sói trắng lại đây, Phùng đại ca dạy cho muội mấy câu của nhân gian huynh tích lũy được suốt một trăm hai mươi năm qua…”
Bạch Lưu Song không muốn học. Quy cũ, lễ nghĩa gì đấy của loài người với nàng chẳng khác gì đám cành cây đâm dọc đâm ngang trên Bạch Quỷ Sơn, vừa vô dụng lại ngứa mắt. Song, để sau này có thể hiểu được lời Ký Linh nói, nàng vẫn phải ngoan ngoãn lại chỗ Phùng Bất Cơ, chuyên tâm nghe giảng.
Ký Linh để chén trà đã uống cạn trơ đáy xuống góc bàn, cúi đầu xem Tiên duyên đồ chằng chịt các đường đầy đăm chiêu.
Đàm Vân Sơn chỉ lẳng lặng nhìn không nói gì. Hóa ra lông mi của nàng dài như vậy, mảnh mai mềm mại, giống như trái tim bị nàng bao bọc bằng chiếc vỏ quật cường và mạnh mẽ kia.
Thưởng thiện phạt ác không thể nào là xuất phát từ hiếu chiến, nó đến từ sự từ bi và thiện niệm, đó là điều dịu dàng nhất trên đời này.
Đêm. Ký Linh ngồi cùng Bạch Lưu Song hấp thụ tinh hoa mặt trăng trên nóc nhà. Nói là ngồi cùng, thực ra cũng coi như là nàng tu hành. Vậy là, một người ngồi đả tọa, một sói nằm tĩnh tọa – nguyên hình có lợi cho việc hấp thụ tinh khí.
Tuy nhiên, mới tu luyện chưa được nửa canh giờ, Bạch Lưu Song đã bị mùi thơm hấp dẫn, nhảy về phòng. Chớ nói tới giữ lại, đến việc nó di chuyển thế nào, Ký Linh cũng không kịp nhìn, vừa thấy nó rời đi thì đã thấy nó nhảy vào trong cửa sổ.
Chẳng mấy chốc, sau cửa sổ có tiếng ồn ào. Ban đầu là tiếng bàn ghế va chạm, sau đó là tiếng Phùng Bất Cơ hổn hển nói: “Đây là đùi cừu tôi vất vả mãi mới nướng được! Với cả, muội là một con… thì ăn nó làm gì, mau đi phơi trăng đi!”
“Hú ú ú…”
Bụp!
Ký Linh trơ mắt chứng kiến một cái bóng trắng phi ra ngoài cửa sổ vững vàng đáp xuống đất cách một quãng xa, hình như đang công thứ gì đó, cắm đầu chạy một mạch đi mất.
Sau đấy Phùng Bất Cơ mới nhảy ra, bật khinh công đuổi theo như điên: “Muội về đây cho ta…”
Xa xa nhanh chóng có tiếng người la hét: “Có sói kìa!!!”
Loáng thoáng nghe tiếng Phùng Bất Cơ lo lắng giải thích: “Không phải, không phải, nó là chó…”
Ký Linh không nhịn được cười thành tiếng trong trẻo giữa trời đêm.
“Tôi cho là có Phùng Bất Cơ là đã ồn ào lắm rồi,” đằng sau lưng có giọng ai đó cũng cười, “kết quả, so với Bạch Lưu Song thì huynh ấy phải nói là văn nhã, tĩnh lặng, nội liễm.”
Ký Linh quay đầu thấy Đàm Vân Sơn thong thả trèo lên, nàng cười càng tươi hơn nhưng thoáng chốc lại thôi: “Huynh cũng lên hấp thụ tinh hoa mặt trăng à?”
Cuối cùng Đàm Vân Sơn cũng leo lên tới nơi, vững vàng ngồi xuống cạnh Ký Linh, ung dung đáp: “Tôi bắt yêu thú là thành được tiên, không cần vất vả tu luyện.”
Ký Linh cắn môi ngồi im.
Đàm Vân Sơn nhíu mày lấy làm ngạc nhiên: “Chuông Tịnh Yêu đâu?”
Ký Linh tức: “Làm gì có ai lại xin bị đánh!”
Đàm Vân Sơn bật cười thành tiếng, tiếng cười sảng khoái lan rộng ra giữa không gian mênh mông đất vàng.
“Có phải cô nương thấy ban ngày tôi nói cho Nam Ngọc biết quá nhiều không?” Không hề rào trước đón sau, chàng hỏi thẳng.
Ký Linh gật đầu không giấu giếm: “Về lý thì chuyện có huynh do huynh tự quyết, tôi không nên nói nhiều nhưng tôi thấy là vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn. Dù gì chuyện có lẽ có can hệ tới Cửu Thiên Tiên Giới và… kiếp trước.”
Không biết vì sao, khoảnh khắc nói ra hai chữ “kiếp trước”, trong lòng Ký Linh lại thoáng buồn. Đó là một Đàm Vân Sơn mà nàng không quen biết nhưng nhất định có ai đó quen biết, thậm chí có quan hệ qua lại. Đợi tới ngày Đàm Vân Sơn thành tiên, ắt là chàng sẽ nhớ lại toàn bộ, bạn bè cũ gặp lại nhau, tiếp tục mối quan hệ cũ.
Còn khi ấy, Đàm Vân Sơn trước mặt mà nàng quen thuộc có lẽ sẽ không còn tồn tại nữa.
“Thực ra trong lòng tôi cũng rất mâu thuẫn.” Đàm Vân Sơn chỉ tập trung lo giải thích cho Ký Linh hiểu nên không để ý tới tâm tư nàng ẩn giấu trọn trong hai chữ cuối cùng, “Một mặt tôi muốn mượn tay Nam Ngọc giúp điều tra chuyện này xem rốt cuộc vì sao tôi lại có tiên duyên, có phải kiếp trước tôi có quan hệ gì với Cửu Thiên tiên Giới thật không nên tôi mới kể hết toàn bộ cho huynh ta biết. Song, một mặt, tôi lại không dám chắc thứ gọi là “chân tướng được làm rõ” có phải là một chuyện tốt hay không.”
“Lạc Mật có quen biết huynh.” Ký Linh nói thẳng ra cảm nhận của mình, “Không chỉ có quen biết mà còn rất để tâm tới huynh. Lần trước, chuyện Xích Hắc Giảo rõ ràng không dính dáng gì tới bản thân nhưng nàng ấy lại xuống. Ngăn cản và khuyên Khởi Bích thượng tiên trước Cửu Thiên Bảo Điện cũng vậy, trước khi đi nàng ấy đã từng nói sẽ nói đỡ cho huynh.”
Đàm Vân Sơn không muốn giả ngu với Ký Linh nhưng không hiểu sao chàng càng không muốn trò chuyện với nàng về vị Vũ Dao thượng tiên kia nên chỉ nhẹ nhàng bâng quơ đáp: “Nếu kiếp trước tôi là tiên thật thì nàng ấy đương nhiên là tiên hữu.”
Ký Linh lẳng lặng nhìn chàng, thấy lòng xúc động khó hiểu nhưng không biết phải biểu đạt thế nào, cuối cùng lại nói ra một câu đâm chọc: “Nam Ngọc cũng là tiên hữu của nàng ấy, huynh thấy nàng ấy có quan tâm Nam Ngọc câu nào không?”
Ký Linh ghét mình hỏi dồn ép như vậy nhưng nàng không khống chế nổi bản thân.
Song, điều nàng không biết là, cái nàng nghĩ là dồn ép người khác nghe vào tai Đàm Vân Sơn lại là một kiểu đáng yêu.
“Có lẽ giữa chúng tôi từng có chuyện gì đó, hoặc là…” Đàm Vân Sơn cố ý ngân dài thật dài làm Ký Linh phải sốt ruột mới chịu bật cười nói nốt vế sau, “nàng ấy thầm mến, tôi lãng tử vô tình.”
Rõ ràng chính mình cũng trộm nghĩ vậy mà không dám nói nhưng Đàm Vân Sơn nói ra lại làm người ta thấy đáng ghét, chỉ muốn đá một cái: “Đừng tự tưởng tượng hay thế, chưa biết chừng là huynh tương tư đơn phương, người ta vô tình!”
“Không thể nào,” Đàm Vân Sơn phủ nhận ngay, “nếu vậy thì nàng ấy chỉ mong sao cách tôi thật xa, sao có thể nhiều lần xuống đây được.”
“…” Ký Linh cảm thấy thảo luận với Đàm Vân Sơn chuyện này đúng là một sai lầm. Ngoại trừ tự làm bản thân khó chịu thì chẳng thu được gì hữu ích hết!
Không nói tiếng nào, Ký Linh tính đứng dậy bỏ đi. Nào ngờ, vừa dịch người liền bị Đàm Vân Sơn kéo cổ tay giữ lại.
Người nọ cứ như thể có tài tiên tri, giữ nàng lại rồi cười với nàng, cười đầy vô hại, đầy hiền lành, đầy… làm người ta không cách nào cự tuyệt được.
Chàng nói: “Tôi thấy hơi hối hận.”
Giọng chàng nhẹ tựa gió mát buổi đêm.
Ký Linh ngẩn ra ngạc nhiên hỏi: “Hối hận chuyện gì?”
“Hối hận đã nói quá nhiều với Nam Ngọc, hối hận nhờ huynh ta giúp thăm dò.” Đàm Vân Sơn nói xong vẫn không chịu bỏ tay ra. Chàng biết mình nên bỏ tay ra nhưng chàng không muốn, như thể hễ bỏ tay ra thì vị đội hữu khó khăn lắm mới gặp được và quen biết sẽ biến mất.
“Biết kiếp trước mình là tiên không tốt à?” Ký Linh ngơ ngác nhìn chàng, quen chiếc cổ tay còn bị người nắm, quên họ đang ở trên nóc nhà, quên tất thảy toàn bộ, trong trái tim, trong đôi mắt chỉ có duy nhất người trước mặt.
“Không tốt.” Đàm Vân Sơn cười tự giễu, hiếm khi mới thấy chàng không tự tin, “Lỡ như kiếp trước tôi nợ tình người khác quá nhiều hay có nhiều huyết hải thâm thù gì đó, thế thì không nhớ ra mới tốt.”
“Huống hồ,” chàng nói, mắt nhìn lên bầu trời đêm, cuối cùng lặng lẽ buông cổ tay Ký Linh, “cuộc đời hai mươi năm qua, tôi tự thấy bản thân đã sống thanh thản, không có gì phải chột dạ, giờ còn quen biết mọi người. Kiếp này tốt như thế còn tìm những chuyện cũ trước kia để làm gì. Tôi đúng là thông minh cả đời, hồ đồ nhất thời…”
Cộc!
“Cái cô nương này, tôi đã kiểm điểm rồi sao còn gõ…”
“Ai đang kiểm điểm mà lại còn tiện thể khen bản thân nửa câu chứ!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook