Kỷ Linh Thần Quân
-
Chương 22: Chuẩn bị
Quyển 1: Thần Quân Tinh!
Kỷ Linh cũng không có ở lại đây lâu liền quay người rời đi, trùng hợp lại gặp qua Phong Lăng. Phong Lăng nhìn về phía hắn, miệng mang nụ cười, ánh mắt đầy ẩn ý khiến Kỷ Linh suy nghĩ sâu xa.
- Chẳng lẽ, Phong Lăng này có quan hệ gì tới Phong Hoa? Hay là Phong Hoa từng đề cập mình cho Phong Lăng nghe?
Nghĩ như vậy, hắn cũng không có thực sự để ý. Cả hai trường hợp trên có xảy ra hay không thì cũng chẳng liên quan tới hắn; trừ khi liên quan tới lợi ích lâu dài của bản thân. Cũng bởi còn lâu mới tiến hành thi đấu vòng một, hắn không vội nhưng ít nhất cũng cần phải có sự chuẩn bị nào đó.
Về trướng bồng của bản thân, hắn nhìn lên cái bàn trước mặt, suy nghĩ một hồi vẫn là rời đi. Hắn thực không nghĩ ra bản thân trở về lều trướng của mình làm cái gì nữa.
- Ài! Trí nhớ không được tốt.
Thở dài một hơi, hắn thầm đánh giá trí nhớ của bản thân song ra ngoài tùy ý đi dạo xung quanh quan sát các thiếu niên khác. Trong thời gian hai tháng này hắn thấy có mười người có lực uy hiếp lớn nhất, trong đó tất có Phong Hùng cùng một người khác là Phong Khởi.
Phong Khởi cũng là một thiếu niên tầm tuổi hắn, thân thể tráng kiện không kém Phong Hùng, nghe nói hắn là thiên sinh thần lực thuộc đội năm. Khi mới sinh ra, tiếng khóc của hắn rung động lá cây quanh đó cả chục ngũ, ngay cả mẹ ruột của hắn cũng bị hắn hành chết. Tới một tuổi thì biết chạy, hai tay có thể nâng được tảng đá nặng năm cân, điều mà đám trẻ con ở Địa Cầu không thể làm được.
Trải qua không ít những bài tập khó khăn và gian khổ, hắn cũng trở nên vô cùng cường đại. Và hắn cũng chính là một trong những người hoàn thành bài tập chạy trong lần đầu nhập quân như hắn mà khác biệt duy nhất giữa Phong Khởi và Kỷ Linh là Phong Khởi không cần nước.
Đủ thấy sức lực cùng lực lượng hắn trâu bao nhiêu.
Những người khác cũng không đáng lo lắng cho lắm vì là hỗn chiến nên... Suy nghĩ tới đây hắn bỗng ngộ ra điều gì đó liền nhanh chóng quay về trướng bồng.
Tới khi trời tối, hắn mới từ bên trong ra ngoài, nhìn lên sắc trời tối quen thuộc hắn bỗng thấy đêm nay đẹp lạ thường. Không biết có phải do hắn cảm nhận nó tại dị giới này hay vì cuộc thi đấu tân quân sẽ thay đổi vận mệnh của hắn.
Kỷ Linh ôm tâm trạng háo hức đi tìm lấy một vài người đáng tin tưởng trở thành người phụ tá, trợ giúp cho con đường của hắn sau này. Hắn cũng biết là đám người đó có thể không phải người trong đội mình, không giúp gì được tại vòng một nhưng ít nhất cũng có cơ hội hợp tác ở vòng hai.
Đồng thời Kỷ Linh cũng phải cho bọn hắn một cái giá phù hợp đáng để bọn họ chấp nhận.
Mục tiêu đầu tiên của hắn, chắc chắn là người phát huy được lợi thế của bản thân tại Tân Sinh Đại Bỉ này trước. Sau mới tới một vài người có tài năng đặc biệt như bắn cung, chế dược hay chuyên cước pháp.
Mà trong đó, có hai huynh đệ sinh đôi thuộc đội sáu, xem như người nổi bật nhất chỉ kém tên Phong La.
Thời điểm hắn tới, Kỷ Linh thấy được hai người đang cùng nhau giao chiến hết sức kịch liệt.
Cả hai ngoại hình tương đương nhau, một mét bảy, quả thật là anh em sinh đôi. Đến cả mặt của chúng cũng giống vậy, điểm khác biệt duy nhất chính là màu mắt hai người. Người anh màu xanh lục – Đại Hoàng, người em xanh lam – Nhị Hoàng.
Thậm chí có tin đồn rằng bọn hắn có hai người em sinh đôi khác nữa cũng trong quân doanh này, nhưng chẳng có ai kiểm chứng điều đó hay thiết bị công nghệ phân tích gen để xác minh.
Kỷ Linh cũng nghi ngờ có phải là cùng cha khác mẹ hay cùng mẹ khác cha hay không. Bởi ngoại hình của bọn hắn nếu giống nhau thì khẳng định sẽ tìm thấy nhau.
Tư duy tam thê tứ thiếp dị giới này cũng không quá xa lạ nên Kỷ Linh hắn nghiêng về giả thuyết cùng cha khác mẹ nhiều hơn.
Cả hai người thân trần, liên tục đối quyền khiến quyền đầu hai bên đều đỏ lên như sắp chảy máu. Sau khi đánh chán chê mê mỏi, bọn hắn chuyển qua đánh lên thân nhau, mới đánh khoảng chục quyền thì không sao.
Dần về sau, trên thân đối phương đều xuất hiện vết đỏ, mà trên vùng đỏ đó xuất hiện vài dòng máu tươi chảy xuống khiến Kỷ Linh nghi hoặc.
- Là từ tay bọn họ hay người?
Kỷ Linh hưng phấn hiện rõ trên nét mặt, hắn đã tìm ra được cách để thu phục hai người. Chính là để bọn hắn đánh lên thân, rồi biểu diễn cho bọn hắn thấy được sự lợi hại của ngạnh công quân nhân Đại Việt.
Tuy chỉ mới luyện sơ qua nhưng hắn biểu diễn cho bọn họ thấy vài đường cơ bản thì hẳn không thành vấn đề.
Kỷ Linh tiến tới, vừa lúc Đại Hoàng cùng Nhị Hoàng dừng tay. Bọn hắn lấy khăn lau đi mồ hôi trên thân cùng tay, cuối cùng để lộ ra bộ ngực đang chảy xuôi huyết dịch.
Chứng kiến cảnh này, Kỷ Linh bỗng chột dạ, lui lại vài bước không biết có nên thử hay không. Bởi tay chúng như làm từ sắt thép, đánh lên thân còn rỉ máu.
- Đại ca, chúng ta lại khỏe hơn rồi. Lần trước đánh hai trăm quyền mới thấy máu xuất hiện, bây giờ mới chỉ có một trăm ba chục quyền.
Nhị Hoàng sung sướng nói về phía người anh, cảm thấy đây là một niềm tự hào vô cùng.
- Ừ… - Đại Hoàng còn tính trả lời lại thì thấy Kỷ Linh bước tới.
Thân Kỷ Linh mặc một bộ võ phục đơn giản màu nâu từ vải thô. Chiến ý trên thân hai người sôi sục, bọn hắn biết Kỷ Linh mặc bộ võ phục này có ý nghĩa gì.
Vì bản thân nó vốn có ý nghĩa chính là để mặc khi khiêu chiến một ai đó tại ngay chính sân nhà họ.
- Ngươi tới đây có chuyện gì? Muốn thu chúng ta về đội? Thật có lỗi, chúng ta không đồng ý!
Kỷ Linh còn chưa kịp mở miệng, hai người Đại Hoàng xem hắn như kình địch, lập tức chen ngang. Lại còn nói rõ ra ý đồ của hắn.
- Đúng, ta đến thu phục các ngươi, tất nhiên sẽ để các ngươi tâm phục khẩu phục nhận ta làm đội trưởng. – Kỷ Linh đáp.
- Hừ! – Đại Hoàng kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng rồi không để ý nữa.
- Đừng để ý đến đại ca, hắn vốn là như vậy. Ngươi muốn để bọn ta tâm phục khẩu phục nhân ngươi làm đội trưởng? Có thể! Nhưng ngươi phải qua được khảo thí của huynh đệ bọn ta.
Nhị Hoàng nói, Kỷ Linh gật đầu đáp lại.
- Được! Ngươi cứ nói điều kiện của các ngươi, ngoại trừ chuyện trái với lương tâm, trái đạo đức ra thì chuyện gì cũng có thể chấp nhận.
Nhị Hoàng cũng biết điều đấy, làm một đội trưởng thì chắc chắn không thể bị xỉ nhục hay ô uế bởi những việc làm dơ bẩn đấy được.
- Điều kiện duy nhất của chúng ta là phải mạnh hơn bọn ta mới được.
Nhị Hoàng ra điều kiện, quả nhiên là kẻ si mê lực lượng, chỉ cần tìm người mạnh hơn mình. Còn muốn làm gì thì chắc chắn ai cũng biết.
- Được! Vậy hai ngươi cùng lên, cho các ngươi đánh một hai trăm quyền lên thân ta. Nếu đánh nó chảy ra một giọt máu hay làm ta kêu lên xem như ta thua.
Mặt trăng treo cao, hắn ước chừng khoảng chín giờ tối liền quay về phòng. Đặt lưng lên giường vô cùng khó, bởi hắn chịu Đại Hoàng cùng Nhị Hoàng đồng loạt đánh lên thân thể. Một lực đạo mạnh mẽ và bất ngờ ngay từ đầu khiến hắn kém chút sùi bọt mép nhưng vẫn gắng gượng chống đỡ vượt qua.
Một tối này hắn tính dụ được không ít người, hứa hẹn đều là lựa chọn bọn chúng tiến vào trong đội ngũ sau khi hoàn thành ba vòng thi. Nhưng mới chỉ thu được hai người Đại Hoàng cùng Nhị Hoàng về đội đã phải về nhà dưỡng thương.
Nhưng hắn cũng không lo lắng, hắn vẫn còn rất nhiều thời gian để thu phục thêm bảy người còn lại.
Hai ngày sau, Kỷ Linh khôi phục lành lặn, người kế tiếp hắn đi tìm cũng thuộc dạng mãnh thú. Người này tên Phong Mãnh, toàn thân đầy hơi thở dã thú, răng xếp lộn xộn đều được mài sắc bén như mấy miếng gỗ Kim Sát.
Đầu tóc bù xù và luôn trong trạng thái tùy ý bẩn thỉu. Nhưng một khi nổi cuồng thì chẳng ai có thể cản được hắn. Bởi hắn vốn sống trong rừng sâu, được nuôi dưỡng bởi thú hoang dại, ăn thịt sống, bốc tay nên được mọi người gọi với cái tên đứa con của hoang dã.
Mà Phong Mãnh hắn được tìm về bởi từ nhỏ hắn bị một đám người bắt cóc đi, sau lại ném vào dừng sâu, cả nhà đều đã bị giết, trên thân chỉ có một cái ấn ký đặc thù của người cha để lại.
Cũng dựa vào đó mà đội săn của Phong gia mới tìm thấy hắn trong rừng hoang.
Thời gian kế tiếp, hắn chỉ ăn, luyện tập cùng với đi thu phục thêm người mới. Trong hai tháng, lực lượng hắn sở hữu cùng người trong đội đều đã đầy đủ để chiến đấu lên vị trí đệ nhất.
Nghe thì có chút quá vì hắn còn có hai kình địch là Phong Hùng cùng Phong Khởi, thậm chí là cả một số kẻ đáng lưu tâm khác như Phong Hỏa, Phong Chu, Phong La,… Đó đều là những thiếu niên nổi bật nhất đám thiếu niên lứa này.
Số người gia nhập mười hai đồng ý điều kiện cho bọn hắn chút lợi ích nhưng cũng thêm một vài điều kiện nằm trong khả năng của hắn như đấu thắng, thêm lợi ích,... Còn có một số người có yêu cầu vượt ngoài khả năng hắn có thể làm được hiện tại như cứu người.
Những người này đa phần đều biết thân phận của hắn, hắn cũng không có để ý nhiều.
Còn những người khác quá mức tham lam đòi hắn ra thêm điều kiện khác. Mười ba người kia biết được tiềm lực cùng năng lực của hắn, đồng thời hắn cũng tin tưởng bản thân có thể tiến sâu vào vòng ba.
Kỷ Linh không hề sợ hãi bọn chúng làm phản vì năng lực của bọn họ khó mà đánh bại được hắn. Nhưng vì để cho chắc ăn nên hắn đem một lớp giáp gỗ tự tạo mất mấy tiếng mới hoàn thành trước đó mặc lên thân thể đề phòng cho vòng một.
Kỷ Linh cũng không có ở lại đây lâu liền quay người rời đi, trùng hợp lại gặp qua Phong Lăng. Phong Lăng nhìn về phía hắn, miệng mang nụ cười, ánh mắt đầy ẩn ý khiến Kỷ Linh suy nghĩ sâu xa.
- Chẳng lẽ, Phong Lăng này có quan hệ gì tới Phong Hoa? Hay là Phong Hoa từng đề cập mình cho Phong Lăng nghe?
Nghĩ như vậy, hắn cũng không có thực sự để ý. Cả hai trường hợp trên có xảy ra hay không thì cũng chẳng liên quan tới hắn; trừ khi liên quan tới lợi ích lâu dài của bản thân. Cũng bởi còn lâu mới tiến hành thi đấu vòng một, hắn không vội nhưng ít nhất cũng cần phải có sự chuẩn bị nào đó.
Về trướng bồng của bản thân, hắn nhìn lên cái bàn trước mặt, suy nghĩ một hồi vẫn là rời đi. Hắn thực không nghĩ ra bản thân trở về lều trướng của mình làm cái gì nữa.
- Ài! Trí nhớ không được tốt.
Thở dài một hơi, hắn thầm đánh giá trí nhớ của bản thân song ra ngoài tùy ý đi dạo xung quanh quan sát các thiếu niên khác. Trong thời gian hai tháng này hắn thấy có mười người có lực uy hiếp lớn nhất, trong đó tất có Phong Hùng cùng một người khác là Phong Khởi.
Phong Khởi cũng là một thiếu niên tầm tuổi hắn, thân thể tráng kiện không kém Phong Hùng, nghe nói hắn là thiên sinh thần lực thuộc đội năm. Khi mới sinh ra, tiếng khóc của hắn rung động lá cây quanh đó cả chục ngũ, ngay cả mẹ ruột của hắn cũng bị hắn hành chết. Tới một tuổi thì biết chạy, hai tay có thể nâng được tảng đá nặng năm cân, điều mà đám trẻ con ở Địa Cầu không thể làm được.
Trải qua không ít những bài tập khó khăn và gian khổ, hắn cũng trở nên vô cùng cường đại. Và hắn cũng chính là một trong những người hoàn thành bài tập chạy trong lần đầu nhập quân như hắn mà khác biệt duy nhất giữa Phong Khởi và Kỷ Linh là Phong Khởi không cần nước.
Đủ thấy sức lực cùng lực lượng hắn trâu bao nhiêu.
Những người khác cũng không đáng lo lắng cho lắm vì là hỗn chiến nên... Suy nghĩ tới đây hắn bỗng ngộ ra điều gì đó liền nhanh chóng quay về trướng bồng.
Tới khi trời tối, hắn mới từ bên trong ra ngoài, nhìn lên sắc trời tối quen thuộc hắn bỗng thấy đêm nay đẹp lạ thường. Không biết có phải do hắn cảm nhận nó tại dị giới này hay vì cuộc thi đấu tân quân sẽ thay đổi vận mệnh của hắn.
Kỷ Linh ôm tâm trạng háo hức đi tìm lấy một vài người đáng tin tưởng trở thành người phụ tá, trợ giúp cho con đường của hắn sau này. Hắn cũng biết là đám người đó có thể không phải người trong đội mình, không giúp gì được tại vòng một nhưng ít nhất cũng có cơ hội hợp tác ở vòng hai.
Đồng thời Kỷ Linh cũng phải cho bọn hắn một cái giá phù hợp đáng để bọn họ chấp nhận.
Mục tiêu đầu tiên của hắn, chắc chắn là người phát huy được lợi thế của bản thân tại Tân Sinh Đại Bỉ này trước. Sau mới tới một vài người có tài năng đặc biệt như bắn cung, chế dược hay chuyên cước pháp.
Mà trong đó, có hai huynh đệ sinh đôi thuộc đội sáu, xem như người nổi bật nhất chỉ kém tên Phong La.
Thời điểm hắn tới, Kỷ Linh thấy được hai người đang cùng nhau giao chiến hết sức kịch liệt.
Cả hai ngoại hình tương đương nhau, một mét bảy, quả thật là anh em sinh đôi. Đến cả mặt của chúng cũng giống vậy, điểm khác biệt duy nhất chính là màu mắt hai người. Người anh màu xanh lục – Đại Hoàng, người em xanh lam – Nhị Hoàng.
Thậm chí có tin đồn rằng bọn hắn có hai người em sinh đôi khác nữa cũng trong quân doanh này, nhưng chẳng có ai kiểm chứng điều đó hay thiết bị công nghệ phân tích gen để xác minh.
Kỷ Linh cũng nghi ngờ có phải là cùng cha khác mẹ hay cùng mẹ khác cha hay không. Bởi ngoại hình của bọn hắn nếu giống nhau thì khẳng định sẽ tìm thấy nhau.
Tư duy tam thê tứ thiếp dị giới này cũng không quá xa lạ nên Kỷ Linh hắn nghiêng về giả thuyết cùng cha khác mẹ nhiều hơn.
Cả hai người thân trần, liên tục đối quyền khiến quyền đầu hai bên đều đỏ lên như sắp chảy máu. Sau khi đánh chán chê mê mỏi, bọn hắn chuyển qua đánh lên thân nhau, mới đánh khoảng chục quyền thì không sao.
Dần về sau, trên thân đối phương đều xuất hiện vết đỏ, mà trên vùng đỏ đó xuất hiện vài dòng máu tươi chảy xuống khiến Kỷ Linh nghi hoặc.
- Là từ tay bọn họ hay người?
Kỷ Linh hưng phấn hiện rõ trên nét mặt, hắn đã tìm ra được cách để thu phục hai người. Chính là để bọn hắn đánh lên thân, rồi biểu diễn cho bọn hắn thấy được sự lợi hại của ngạnh công quân nhân Đại Việt.
Tuy chỉ mới luyện sơ qua nhưng hắn biểu diễn cho bọn họ thấy vài đường cơ bản thì hẳn không thành vấn đề.
Kỷ Linh tiến tới, vừa lúc Đại Hoàng cùng Nhị Hoàng dừng tay. Bọn hắn lấy khăn lau đi mồ hôi trên thân cùng tay, cuối cùng để lộ ra bộ ngực đang chảy xuôi huyết dịch.
Chứng kiến cảnh này, Kỷ Linh bỗng chột dạ, lui lại vài bước không biết có nên thử hay không. Bởi tay chúng như làm từ sắt thép, đánh lên thân còn rỉ máu.
- Đại ca, chúng ta lại khỏe hơn rồi. Lần trước đánh hai trăm quyền mới thấy máu xuất hiện, bây giờ mới chỉ có một trăm ba chục quyền.
Nhị Hoàng sung sướng nói về phía người anh, cảm thấy đây là một niềm tự hào vô cùng.
- Ừ… - Đại Hoàng còn tính trả lời lại thì thấy Kỷ Linh bước tới.
Thân Kỷ Linh mặc một bộ võ phục đơn giản màu nâu từ vải thô. Chiến ý trên thân hai người sôi sục, bọn hắn biết Kỷ Linh mặc bộ võ phục này có ý nghĩa gì.
Vì bản thân nó vốn có ý nghĩa chính là để mặc khi khiêu chiến một ai đó tại ngay chính sân nhà họ.
- Ngươi tới đây có chuyện gì? Muốn thu chúng ta về đội? Thật có lỗi, chúng ta không đồng ý!
Kỷ Linh còn chưa kịp mở miệng, hai người Đại Hoàng xem hắn như kình địch, lập tức chen ngang. Lại còn nói rõ ra ý đồ của hắn.
- Đúng, ta đến thu phục các ngươi, tất nhiên sẽ để các ngươi tâm phục khẩu phục nhận ta làm đội trưởng. – Kỷ Linh đáp.
- Hừ! – Đại Hoàng kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng rồi không để ý nữa.
- Đừng để ý đến đại ca, hắn vốn là như vậy. Ngươi muốn để bọn ta tâm phục khẩu phục nhân ngươi làm đội trưởng? Có thể! Nhưng ngươi phải qua được khảo thí của huynh đệ bọn ta.
Nhị Hoàng nói, Kỷ Linh gật đầu đáp lại.
- Được! Ngươi cứ nói điều kiện của các ngươi, ngoại trừ chuyện trái với lương tâm, trái đạo đức ra thì chuyện gì cũng có thể chấp nhận.
Nhị Hoàng cũng biết điều đấy, làm một đội trưởng thì chắc chắn không thể bị xỉ nhục hay ô uế bởi những việc làm dơ bẩn đấy được.
- Điều kiện duy nhất của chúng ta là phải mạnh hơn bọn ta mới được.
Nhị Hoàng ra điều kiện, quả nhiên là kẻ si mê lực lượng, chỉ cần tìm người mạnh hơn mình. Còn muốn làm gì thì chắc chắn ai cũng biết.
- Được! Vậy hai ngươi cùng lên, cho các ngươi đánh một hai trăm quyền lên thân ta. Nếu đánh nó chảy ra một giọt máu hay làm ta kêu lên xem như ta thua.
Mặt trăng treo cao, hắn ước chừng khoảng chín giờ tối liền quay về phòng. Đặt lưng lên giường vô cùng khó, bởi hắn chịu Đại Hoàng cùng Nhị Hoàng đồng loạt đánh lên thân thể. Một lực đạo mạnh mẽ và bất ngờ ngay từ đầu khiến hắn kém chút sùi bọt mép nhưng vẫn gắng gượng chống đỡ vượt qua.
Một tối này hắn tính dụ được không ít người, hứa hẹn đều là lựa chọn bọn chúng tiến vào trong đội ngũ sau khi hoàn thành ba vòng thi. Nhưng mới chỉ thu được hai người Đại Hoàng cùng Nhị Hoàng về đội đã phải về nhà dưỡng thương.
Nhưng hắn cũng không lo lắng, hắn vẫn còn rất nhiều thời gian để thu phục thêm bảy người còn lại.
Hai ngày sau, Kỷ Linh khôi phục lành lặn, người kế tiếp hắn đi tìm cũng thuộc dạng mãnh thú. Người này tên Phong Mãnh, toàn thân đầy hơi thở dã thú, răng xếp lộn xộn đều được mài sắc bén như mấy miếng gỗ Kim Sát.
Đầu tóc bù xù và luôn trong trạng thái tùy ý bẩn thỉu. Nhưng một khi nổi cuồng thì chẳng ai có thể cản được hắn. Bởi hắn vốn sống trong rừng sâu, được nuôi dưỡng bởi thú hoang dại, ăn thịt sống, bốc tay nên được mọi người gọi với cái tên đứa con của hoang dã.
Mà Phong Mãnh hắn được tìm về bởi từ nhỏ hắn bị một đám người bắt cóc đi, sau lại ném vào dừng sâu, cả nhà đều đã bị giết, trên thân chỉ có một cái ấn ký đặc thù của người cha để lại.
Cũng dựa vào đó mà đội săn của Phong gia mới tìm thấy hắn trong rừng hoang.
Thời gian kế tiếp, hắn chỉ ăn, luyện tập cùng với đi thu phục thêm người mới. Trong hai tháng, lực lượng hắn sở hữu cùng người trong đội đều đã đầy đủ để chiến đấu lên vị trí đệ nhất.
Nghe thì có chút quá vì hắn còn có hai kình địch là Phong Hùng cùng Phong Khởi, thậm chí là cả một số kẻ đáng lưu tâm khác như Phong Hỏa, Phong Chu, Phong La,… Đó đều là những thiếu niên nổi bật nhất đám thiếu niên lứa này.
Số người gia nhập mười hai đồng ý điều kiện cho bọn hắn chút lợi ích nhưng cũng thêm một vài điều kiện nằm trong khả năng của hắn như đấu thắng, thêm lợi ích,... Còn có một số người có yêu cầu vượt ngoài khả năng hắn có thể làm được hiện tại như cứu người.
Những người này đa phần đều biết thân phận của hắn, hắn cũng không có để ý nhiều.
Còn những người khác quá mức tham lam đòi hắn ra thêm điều kiện khác. Mười ba người kia biết được tiềm lực cùng năng lực của hắn, đồng thời hắn cũng tin tưởng bản thân có thể tiến sâu vào vòng ba.
Kỷ Linh không hề sợ hãi bọn chúng làm phản vì năng lực của bọn họ khó mà đánh bại được hắn. Nhưng vì để cho chắc ăn nên hắn đem một lớp giáp gỗ tự tạo mất mấy tiếng mới hoàn thành trước đó mặc lên thân thể đề phòng cho vòng một.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook