“Cái gì mùi lạ vậy,” Giản Minh ngậm thìa cau mày, “Cậu đừng có nói là nhầm bột ngọt thành muối rồi nha?”

“Không lẽ tôi ngu đến mức không đọc được chữ?” Hạ Tiểu Sơn ở trong phòng bếp đập tỏi rầm rầm theo lời chỉ dẫn của Giản Minh, “Không thể ăn thì đổ, tôi nấu lại.”

“Đừng, tôi sắp phải đến phòng tập thể thao rồi, khó ăn nuốt đại cũng được, aiz.”

Hạ Tiểu Sơn nghe vậy, đeo tạp dề từ trong phòng bếp thò đầu ra, quơ dao phay chỉ anh, “Dạ dày còn chưa khỏi mà đi tập cái gì? Ở nhà cho tôi!”

“Phản đối! Tháng này còn bốn lần tập, năm phút đồng hồ cũng là tiền!”

“Đến bệnh viện không cần tiền? Tôi chỉ mới thấy có cậu là ngày nào cũng làm việc như muốn tự sát, ba mẹ không để tâm sao?”

Nghe thấy hai chữ “Ba mẹ” này, Giản Minh dừng thìa một lát, cứng rắn chống đỡ hai giây, sau đó làm như không để ý nói, “Nói chuyện chú ý một chút đi họ Hạ! Tôi nghỉ ngơi có quy luật, gia vụ toàn năng, dáng người kiện mỹ, tôi không biết chăm sóc bản thân chỗ nào? Cậu biến thành trạch nam gặm mỳ tôm sống qua ngày, cậu có quyền gì nói tôi?”

Hạ Tiểu Sơn ghim dao lên thớt, “Bớt sàm ngôn đi! Hôm nay anh đừng hòng bước ra khỏi cửa nửa bước!”

“Thế nào? Cậu muốn lấy dao phay chém tôi hay là lấy dây trói tôi lại? Vừa mới học của ca đây có hai món liền tự tin đến vậy à Hạ lông chân? Bằm tỏi nửa ngày cũng không xong, còn dám kiếm chuyện với tôi?”

Đúng vậy, xin lỗi đã chiếu mù mắt chó quý giá của quý vị, Hạ Tiểu Sơn lông chân nô lệ này từ khi Giản lão gia xuất viện đến giờ mỗi ngày đều ngồi trong nhà hầm cháo nấu canh, vậy mà cũng đã được một tuần. Lúc đó bác sĩ nói Giản Minh trở về có thể đi làm nhưng mấy ngày này tốt nhất vẫn nên ăn thức ăn lỏng, Giản đại lão gia nghe vậy lập tức than thở, cũng không thể mỗi ngày đều ra tiệm uống cháo, cháo bên ngoài đều bị nêm thật nhiều gia vị bột ngọt này nọ, ăn nhiều kích thích dạ dày, anh lại không đủ khỏe để tự xuống bếp……

Hạ Tiểu Sơn thật sự nghe không nổi, đành như chó chạy cùng đường rống lên: Tôi học nấu cơm là được chứ gì!

Nhưng anh đây lại không thích rửa bát……

Thế thì Tiểu Sơn rửa, lông chân này rửa bát cho, anh con mẹ nó bệnh tật tránh xa được mấy bước thì tránh dùm, lão gia!

Giản lão gia vô hạn ghét bỏ cùng khinh thường nuốt hết cháo trắng vị đạo kì quái đa dạng vào bụng, Hạ Tiểu Sơn nhờ anh chỉ dẫn cũng tự xào thịt bò cùng tỏi – chứ bắt hắn uống cháo như Giản Minh hắn không thể no bụng.

Thừa dịp hắn dùng đũa gắp miếng thịt nửa khét nửa sống nhét vào miệng cùng bia, Giản Minh nhanh chóng chạy về phòng mình thay đồ thể thao, tìm nửa ngày không thấy giày chạy, hết cách đành hỏi, “Giày của tôi cậu giấu đâu rồi?”

“Tôi giấu á hả?”

Giản Minh đại nam nhân co được dãn được, ăn nói khép nép dỗ hắn, “Lông chân ca, đại Sơn ca, mau nói cho tôi biết giày ở đâu đi, tháng sau tôi đại công cáo thành sẽ mời ca rượu thơm thịt ngon được không?”

Hạ Tiểu Sơn thoáng nhướn mày, “Vậy nói xem, đãi gì?”

“Thịt nướng, bao ăn đến no! Lúc đó tôi còn mời bạn tới, quẩy tưng bừng ha.”

Hạ Tiểu Sơn lông mày bên trái nhướn cao hơn một chút, nhún nhún, có vẻ đã bị dụ, “Khu B đường xx quán thịt nướng quảng cáo á? Thịt ba chỉ với thịt quay?”

Giản Minh thoáng nhếch khóe môi, con mẹ nó trạch nam không phải không ra ngoài sao, làm sao vừa nói đến ăn là đọc ra cả quán thế?!

“Được! Uống bia xong đi bar uống cả rượu vang! Lát tám giờ nói tiếp, tôi sắp muộn rồi!”

Hạ Tiểu Sơn thở ra, “Trong WC.”

Giản Minh như con thỏ nhảy bắn vào, vừa khom lưng chui xuống bồn rửa mặt tìm giày liền trở mặt không nhận người, “Cái đồ Hạ Tiểu Sơn xấu xa, ngu ngốc mới bao cậu……”

Lời còn chưa nói xong cửa WC đã từ bên ngoài khóa lại, chổi quét nhà gác ngang qua tay cầm, “Ngu ngốc mới thả cậu đi!”

“*** mẹ! Con mẹ nó cậu dám nhốt tôi?!”

“Nhốt thì sao! Ngoan ngoãn ngồi đó đi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương