Kỳ Huyễn Dị Điển
-
Chương 282
"... Mấy ngày ngắn ngủi mà thôi, tên kia đã trở nên càng thêm đáng sợ, thỉnh cầu tiếp tục chi viện, phương án số hai nếu thiếu, trực tiếp nhắc tới phương án số bốn." Sau khi bị chích thuốc tỉnh lại Triệu Đĩnh đã nói một câu như vậy, thấy thuộc hạ của mình vâng lệnh gật đầu, hắn mới mắt nhắm lại, bắt đầu nghỉ ngơi.
Trầm mặc mang Triệu Đĩnh lên mô-tơ, Lâm Uyên cưỡi Đại Hắc hành tẩu bên cạnh hắn, bởi xe đà điểu sa mạc cồng kềnh mà cao, nên độ cao hai người không sai biệt lắm.
Một đám người vội vã chạy đi, dưới tình huống đang bảo vệ người bệnh mau chóng được bình ổn, một đường không ai nói chuyện, Triệu Đĩnh chỉ là nhắm mắt lại, thường thường giơ cổ tay lên liếc mắt nhìn đồng hồ, thỉnh thoảng nhớ tới cái gì, liền phân phó thuộc hạ của mình vài câu, một đường xuống dưới, đồng dạng trọng thương Triệu Đĩnh không có đình chỉ làm việc.
Mà hiệu quả làm việc của hắn từ lúc Lâm Uyên trở về La Hâm Đạt ngục cũng cảm giác được.
Người trong ngục giam lại thêm, toàn bộ ngục giam ngoại trừ số ít cảnh ngục, số khác cư nhiên toàn bộ đều là cảnh sát khuôn mặt xa lạ!
Loại cảm giác này... Luôn cảm thấy không đúng chỗ nào.
Nhíu mày, Lâm Uyên nghe được Triệu Đĩnh sau khi nói xong cùng những cảnh sát khác rồi quay sang hắn nói chuyện:
"Khổ cực ngươi Lâm cảnh quan, cho ngươi mệt mỏi, thỉnh nghỉ ngơi một chút, kế tiếp liền do đồng nghiệp của ta tiếp nhận..."
Hắn đang nói, Lâm Uyên bỗng nhiên không đầu không đuôi thốt ra một câu: "Là mồi đi?"
"Thị dân Tây bộ trước đó đưa vào chỗ chúng ta đều là mồi đi?"
Nụ cười trên mặt dừng lại, Triệu Đĩnh ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
"Cái gọi là mục tiêu các ngươi đuổi bắt, chắc cũng là người thành phố nào đó gặp nạn? Suy nghĩ đến người nhà của hắn nếu như còn sống thì tỷ lệ tìm kiếm đối phương sẽ cao hơn nhiều, các ngươi lúc này mới cố ý an bài phổ thông thị dân vào ở ngục giam?"
Lâm Uyên nói một hơi, rũ xuống mắt, con ngươi màu đen thẳng tắp nhìn chằm chằm Triệu Đĩnh —— Triệu Đĩnh còn nằm trên băng ca, Lâm Uyên từ trên cao nhìn xuống hắn.
Sau đó, Triệu Đĩnh bỗng nhiên lại nở nụ cười: "Ngươi làm thế nào đoán được?"
Tuy rằng hắn không có minh xác trả lời, nhưng những lời này đã có thể nói rõ hết thảy.
"Thế nhưng ——" Lâm Uyên nói phân nửa, không tiếp tục nói hết.
Triệu Đĩnh đơn giản thay hắn tiếp tục: "Trên cơ bản các ngục giam đều là chỗ hẻo lánh, vốn đối với người bình thường ảnh hưởng nhỏ nhất, thứ hai, chúng ta đem... mồi an trí ở nội bộ ngục giam canh phòng nghiêm ngặt, đối phương nếu như công kích, mục tiêu nhất định là ngục giam, đối ngoại bộ ảnh hưởng sẽ càng nhỏ, xin yên tâm, chúng ta là lo lắng đến các phương diện nhân tố ảnh hưởng, lúc này mới chọn phương án có hệ số nguy hiểm thấp nhất."
Lâm Uyên còn muốn nói điều gì, Triệu Đĩnh lại cười: "Chúng ta đã sắp xếp xong xuôi."
"Đã nói với thủ lĩnh chúng ta sao?" Thâm Bạch bỗng nhiên từ bên cạnh chen vào một câu.
Đường nhìn dời về phía hắn, Triệu Đĩnh nói: "Lập tức nói."
"Được rồi, chúng ta đây liền đi trước." Nói xong, Thâm Bạch vỗ vỗ vai Lâm Uyên, hai người cùng nhau ly khai.
***
Trở về phòng ngủ ngục giam, Thâm Bạch đặt mông nặng nề ngồi xuống đệm giường, bất quá vừa ngồi xuống bộ mặt nhăn nhó đi một chút —— hắn đã quên, đây là ngục giam mà không phải nhà, bên này nệm rất mỏng ~
Điều chỉnh tư thế ngồi, thuận tiện dùng đệm xoa bóp cái mông bị đau, Thâm Bạch mới nói: "A Uyên anh cũng thật là lợi hại! Em chẳng qua là cảm thấy chỗ nào không đúng lắm, anh lại một lần liền nghĩ đến."
"Hết thảy đều quá trùng hợp, hơn nữa bọn họ tiếp viện thật sự quá nhanh, quả thực giống như là đã sớm dự bị ở phụ cận." Thâm Bạch nói ra ý nghĩ của mình: "Em đang suy nghĩ khả năng là chuyện gì xảy ra, A Uyên liền hỏi hắn, sau đó em chỉ nghĩ: Nga nga nga ~ nguyên lai là có chuyện như vậy a!"
"Chúng ta nghĩ đến giống nhau a ~" Hắn còn thuận thế khen bản thân.
Lâm Uyên không nói chuyện.
Ngồi trên giường đợi một hồi, Lâm Uyên lập tức cởi giày lên giường, hai tay chẩm sau ót, như tiếp tục suy tính cái gì.
"Tôi luôn cảm thấy còn có một vấn đề bị bỏ quên." Lát sau, Lâm Uyên lẩm bẩm.
Hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, hắn bỗng nhiên lại nói: "Cậu nói xem, chuyện đuổi bắt là nhóm cảnh sát quyết định, hay là cảnh ngục?"
"Chắc là Triệu Đĩnh bọn họ, dù sao bắt người là chuyện của bọn họ, không liên quan cảnh ngục." Thâm Bạch phân tích một chút.
Gật đầu, Lâm Uyên lại trầm mặc, tầm mắt của hắn chuyển hướng cửa... Xác thực nói là phía trên, nơi đó có một đồng hồ hình tròn, mặt trên hiện lên thời gian hiện tại: 10 giờ 05 phút sáng.
Đường nhìn Thâm Bạch cũng dời sang theo hắn: "Đã thời gian này a, vừa lúc là giờ đưa cơm, lại nói thêm nhiều cảnh sát như vậy, chúng ta không phải muốn tìm Hạ Y bọn họ tăng lượng đặt hàng sao? Còn có tình huống hôm nay đặc thù, bọn họ hẳn sẽ cho Hạ Y bọn họ vào..."
Lời còn chưa nói hết, Lâm Uyên bỗng nhiên "Bật" ngồi dậy.
Hắn nghĩ đến vấn đề sai sót là cái gì rồi!
Hạ Y! Chính là Hạ Y!
Cấp tốc xỏ vào giầy, Lâm Uyên lấy ra chìa khóa mở cửa phòng, sau đó không quay đầu lại phóng ra ngoài.
Thâm Bạch sửng sốt một chút, cấp tốc đuổi theo Lâm Uyên đồng thời còn không quên đóng kỹ cửa phòng, cùng lúc đó, hắn cũng cấp tốc cùng Lâm Uyên thần giao cách cảm.
Đúng vậy! Chính là Hạ Y.
Hôm qua bọn họ đi tìm Hạ Y mượn kỵ thú, Hạ Y không ngủ ngược lại là đang giặt đồ, bọn họ hỏi đến câu trả lời của hắn cũng coi như bình thường, nói là đến trạm xe bên kia thử thời vận, lý do này miễn cưỡng cho qua, thế nhưng Lâm Uyên ngay từ đầu giống như hắn nắm rõ nguy hiểm hiện tại, dưới loại tình huống này, Hạ Y còn là rất sảng khoái đáp ứng cho bọn hắn mượn kỵ thú.
Hắn đáp ứng quá sảng khoái!
Khó trách lúc đó cũng hiểu được không đúng chỗ nào, nguyên lai là ở đây!
Từ trước đến nay đối nhóm kỵ thú yêu quý vạn phần, Hạ Y biết có nguy hiểm, nhất định sẽ do dự, thậm chí không đem kỵ thú cho bọn hắn mượn, cho nên sảng khoái như vậy, nguyên nhân chỉ có một, đó chính là hắn biết ra mặt đã không có nguy hiểm, mà vì sao hắn khẳng định bên ngoài không gặp nguy hiểm ni? Nguyên nhân khả năng nhất cũng chỉ có một: Đó chính là nguy hiểm ở bên cạnh hắn!
Hôm qua bọn họ tìm Hạ Y, Triệu Đĩnh bọn họ đuổi bắt gì đó không chừng ngay trong phòng của Hạ Y—— Thâm Bạch lập tức nghĩ tới điểm này.
"Thiên nột ~ nếu như là thực sự, có thể có chút kích thích a!" Thâm Bạch một bên chạy, một bên tự hỏi có muốn hay không mở nút cảnh báo.
Trên người tất cả cảnh ngục đều có máy báo nguy, căn cứ trình độ cảnh giới, tổng cộng có thể phát sinh ba loại tiếng chuông cảnh báo, hắn đang suy tư loại tình huống này nên phát cảnh báo cấp mấy mới thích hợp.
Nhưng mà, một giây kế tiếp ——
Chuông cảnh báo mãnh liệt vang lên!
"Ai?! Mình đã nhấn sao? Còn đang suy nghĩ, hẳn là chưa ấn a?" Thâm Bạch nhìn tay mình, sau đó lại nhìn bảng tên ← trang bị báo nguy cũng giấu ở sườn bên sau bảng hiệu.
Bảng tên hắn còn trước ngực, hiển nhiên, cảnh báo không phải hắn ấn, ——
Thâm Bạch nhìn về phía trước liếc mắt liền thấy được Lâm Uyên, không biết hắn nhìn thấy gì, chỉ thấy bảng tên trước ngực hắn đã lấy xuống, ngón tay đang đặt trên nút báo hiệu bên bảng tên.
Hiển nhiên cảnh báo là Lâm Uyên phát, hơn nữa còn là cấp bậc cao nhất.
Còi báo động chói tai vang lên trong phạm vi toàn bộ ngục giam, tất cả cửa ngầm cấp tốc hạ xuống, La Hâm Đạt ngục tiến nhập giới nghiêm cấp bậc cao nhất.
Trầm mặc mang Triệu Đĩnh lên mô-tơ, Lâm Uyên cưỡi Đại Hắc hành tẩu bên cạnh hắn, bởi xe đà điểu sa mạc cồng kềnh mà cao, nên độ cao hai người không sai biệt lắm.
Một đám người vội vã chạy đi, dưới tình huống đang bảo vệ người bệnh mau chóng được bình ổn, một đường không ai nói chuyện, Triệu Đĩnh chỉ là nhắm mắt lại, thường thường giơ cổ tay lên liếc mắt nhìn đồng hồ, thỉnh thoảng nhớ tới cái gì, liền phân phó thuộc hạ của mình vài câu, một đường xuống dưới, đồng dạng trọng thương Triệu Đĩnh không có đình chỉ làm việc.
Mà hiệu quả làm việc của hắn từ lúc Lâm Uyên trở về La Hâm Đạt ngục cũng cảm giác được.
Người trong ngục giam lại thêm, toàn bộ ngục giam ngoại trừ số ít cảnh ngục, số khác cư nhiên toàn bộ đều là cảnh sát khuôn mặt xa lạ!
Loại cảm giác này... Luôn cảm thấy không đúng chỗ nào.
Nhíu mày, Lâm Uyên nghe được Triệu Đĩnh sau khi nói xong cùng những cảnh sát khác rồi quay sang hắn nói chuyện:
"Khổ cực ngươi Lâm cảnh quan, cho ngươi mệt mỏi, thỉnh nghỉ ngơi một chút, kế tiếp liền do đồng nghiệp của ta tiếp nhận..."
Hắn đang nói, Lâm Uyên bỗng nhiên không đầu không đuôi thốt ra một câu: "Là mồi đi?"
"Thị dân Tây bộ trước đó đưa vào chỗ chúng ta đều là mồi đi?"
Nụ cười trên mặt dừng lại, Triệu Đĩnh ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
"Cái gọi là mục tiêu các ngươi đuổi bắt, chắc cũng là người thành phố nào đó gặp nạn? Suy nghĩ đến người nhà của hắn nếu như còn sống thì tỷ lệ tìm kiếm đối phương sẽ cao hơn nhiều, các ngươi lúc này mới cố ý an bài phổ thông thị dân vào ở ngục giam?"
Lâm Uyên nói một hơi, rũ xuống mắt, con ngươi màu đen thẳng tắp nhìn chằm chằm Triệu Đĩnh —— Triệu Đĩnh còn nằm trên băng ca, Lâm Uyên từ trên cao nhìn xuống hắn.
Sau đó, Triệu Đĩnh bỗng nhiên lại nở nụ cười: "Ngươi làm thế nào đoán được?"
Tuy rằng hắn không có minh xác trả lời, nhưng những lời này đã có thể nói rõ hết thảy.
"Thế nhưng ——" Lâm Uyên nói phân nửa, không tiếp tục nói hết.
Triệu Đĩnh đơn giản thay hắn tiếp tục: "Trên cơ bản các ngục giam đều là chỗ hẻo lánh, vốn đối với người bình thường ảnh hưởng nhỏ nhất, thứ hai, chúng ta đem... mồi an trí ở nội bộ ngục giam canh phòng nghiêm ngặt, đối phương nếu như công kích, mục tiêu nhất định là ngục giam, đối ngoại bộ ảnh hưởng sẽ càng nhỏ, xin yên tâm, chúng ta là lo lắng đến các phương diện nhân tố ảnh hưởng, lúc này mới chọn phương án có hệ số nguy hiểm thấp nhất."
Lâm Uyên còn muốn nói điều gì, Triệu Đĩnh lại cười: "Chúng ta đã sắp xếp xong xuôi."
"Đã nói với thủ lĩnh chúng ta sao?" Thâm Bạch bỗng nhiên từ bên cạnh chen vào một câu.
Đường nhìn dời về phía hắn, Triệu Đĩnh nói: "Lập tức nói."
"Được rồi, chúng ta đây liền đi trước." Nói xong, Thâm Bạch vỗ vỗ vai Lâm Uyên, hai người cùng nhau ly khai.
***
Trở về phòng ngủ ngục giam, Thâm Bạch đặt mông nặng nề ngồi xuống đệm giường, bất quá vừa ngồi xuống bộ mặt nhăn nhó đi một chút —— hắn đã quên, đây là ngục giam mà không phải nhà, bên này nệm rất mỏng ~
Điều chỉnh tư thế ngồi, thuận tiện dùng đệm xoa bóp cái mông bị đau, Thâm Bạch mới nói: "A Uyên anh cũng thật là lợi hại! Em chẳng qua là cảm thấy chỗ nào không đúng lắm, anh lại một lần liền nghĩ đến."
"Hết thảy đều quá trùng hợp, hơn nữa bọn họ tiếp viện thật sự quá nhanh, quả thực giống như là đã sớm dự bị ở phụ cận." Thâm Bạch nói ra ý nghĩ của mình: "Em đang suy nghĩ khả năng là chuyện gì xảy ra, A Uyên liền hỏi hắn, sau đó em chỉ nghĩ: Nga nga nga ~ nguyên lai là có chuyện như vậy a!"
"Chúng ta nghĩ đến giống nhau a ~" Hắn còn thuận thế khen bản thân.
Lâm Uyên không nói chuyện.
Ngồi trên giường đợi một hồi, Lâm Uyên lập tức cởi giày lên giường, hai tay chẩm sau ót, như tiếp tục suy tính cái gì.
"Tôi luôn cảm thấy còn có một vấn đề bị bỏ quên." Lát sau, Lâm Uyên lẩm bẩm.
Hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, hắn bỗng nhiên lại nói: "Cậu nói xem, chuyện đuổi bắt là nhóm cảnh sát quyết định, hay là cảnh ngục?"
"Chắc là Triệu Đĩnh bọn họ, dù sao bắt người là chuyện của bọn họ, không liên quan cảnh ngục." Thâm Bạch phân tích một chút.
Gật đầu, Lâm Uyên lại trầm mặc, tầm mắt của hắn chuyển hướng cửa... Xác thực nói là phía trên, nơi đó có một đồng hồ hình tròn, mặt trên hiện lên thời gian hiện tại: 10 giờ 05 phút sáng.
Đường nhìn Thâm Bạch cũng dời sang theo hắn: "Đã thời gian này a, vừa lúc là giờ đưa cơm, lại nói thêm nhiều cảnh sát như vậy, chúng ta không phải muốn tìm Hạ Y bọn họ tăng lượng đặt hàng sao? Còn có tình huống hôm nay đặc thù, bọn họ hẳn sẽ cho Hạ Y bọn họ vào..."
Lời còn chưa nói hết, Lâm Uyên bỗng nhiên "Bật" ngồi dậy.
Hắn nghĩ đến vấn đề sai sót là cái gì rồi!
Hạ Y! Chính là Hạ Y!
Cấp tốc xỏ vào giầy, Lâm Uyên lấy ra chìa khóa mở cửa phòng, sau đó không quay đầu lại phóng ra ngoài.
Thâm Bạch sửng sốt một chút, cấp tốc đuổi theo Lâm Uyên đồng thời còn không quên đóng kỹ cửa phòng, cùng lúc đó, hắn cũng cấp tốc cùng Lâm Uyên thần giao cách cảm.
Đúng vậy! Chính là Hạ Y.
Hôm qua bọn họ đi tìm Hạ Y mượn kỵ thú, Hạ Y không ngủ ngược lại là đang giặt đồ, bọn họ hỏi đến câu trả lời của hắn cũng coi như bình thường, nói là đến trạm xe bên kia thử thời vận, lý do này miễn cưỡng cho qua, thế nhưng Lâm Uyên ngay từ đầu giống như hắn nắm rõ nguy hiểm hiện tại, dưới loại tình huống này, Hạ Y còn là rất sảng khoái đáp ứng cho bọn hắn mượn kỵ thú.
Hắn đáp ứng quá sảng khoái!
Khó trách lúc đó cũng hiểu được không đúng chỗ nào, nguyên lai là ở đây!
Từ trước đến nay đối nhóm kỵ thú yêu quý vạn phần, Hạ Y biết có nguy hiểm, nhất định sẽ do dự, thậm chí không đem kỵ thú cho bọn hắn mượn, cho nên sảng khoái như vậy, nguyên nhân chỉ có một, đó chính là hắn biết ra mặt đã không có nguy hiểm, mà vì sao hắn khẳng định bên ngoài không gặp nguy hiểm ni? Nguyên nhân khả năng nhất cũng chỉ có một: Đó chính là nguy hiểm ở bên cạnh hắn!
Hôm qua bọn họ tìm Hạ Y, Triệu Đĩnh bọn họ đuổi bắt gì đó không chừng ngay trong phòng của Hạ Y—— Thâm Bạch lập tức nghĩ tới điểm này.
"Thiên nột ~ nếu như là thực sự, có thể có chút kích thích a!" Thâm Bạch một bên chạy, một bên tự hỏi có muốn hay không mở nút cảnh báo.
Trên người tất cả cảnh ngục đều có máy báo nguy, căn cứ trình độ cảnh giới, tổng cộng có thể phát sinh ba loại tiếng chuông cảnh báo, hắn đang suy tư loại tình huống này nên phát cảnh báo cấp mấy mới thích hợp.
Nhưng mà, một giây kế tiếp ——
Chuông cảnh báo mãnh liệt vang lên!
"Ai?! Mình đã nhấn sao? Còn đang suy nghĩ, hẳn là chưa ấn a?" Thâm Bạch nhìn tay mình, sau đó lại nhìn bảng tên ← trang bị báo nguy cũng giấu ở sườn bên sau bảng hiệu.
Bảng tên hắn còn trước ngực, hiển nhiên, cảnh báo không phải hắn ấn, ——
Thâm Bạch nhìn về phía trước liếc mắt liền thấy được Lâm Uyên, không biết hắn nhìn thấy gì, chỉ thấy bảng tên trước ngực hắn đã lấy xuống, ngón tay đang đặt trên nút báo hiệu bên bảng tên.
Hiển nhiên cảnh báo là Lâm Uyên phát, hơn nữa còn là cấp bậc cao nhất.
Còi báo động chói tai vang lên trong phạm vi toàn bộ ngục giam, tất cả cửa ngầm cấp tốc hạ xuống, La Hâm Đạt ngục tiến nhập giới nghiêm cấp bậc cao nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook