Ký Hiệu
-
Quyển 2 - Chương 37
Mấy ngày sau –
Thiệu Quân ở ngay ngã tư đường lớn bắt được 1 tên móc túi. Trên đường giải về phủ nha thì tình cờ gặp được đại nhân. Y lập tức dừng cương xuống ngựa. Ân cần hỏi thăm. “Đại nhân, tối nay tham dự hỷ yến ở nhà Khuyết Bất Bình, sao giờ ko thấy đi cùng Lãnh Niệm Sinh?”
“Tên kia giờ còn đang giúp Khuyết Bất Bình chắn rượu.” Thầm tính mang thiên hạ về bên cạnh. Địch Dĩnh nhìn nhìn thứ vừa mới mua, mỉm cười 1 cái. Nghĩ thầm muốn mua 1 sợi dây cương để thuần phục con ngựa hoang này, cho khỏi chạy loạn luôn.
“Thiệu Quân, tửu lượng của ngươi thế nào.”
“Ngàn chung ko say.”
“Tốt lắm, ngươi cũng theo ta đến nhà Khuyết tứ thúc đi.” Địch Dĩnh liếc thấy 1 đứa bé đang bị Thiệu Quân trói chặt cổ tay. Cùng lắm chỉ hơn 10 tuổi thôi. “Nó tên gì? Sao lại phạm tội?”
“Bẩm đại nhân, đứa nhỏ này vừa mới trộm túi tiền của 1 nữ nhân ngoài chợ. Bị thuộc hạ bắt được. Nó ko họ ko tên, người biết qua cũng chỉ gọi là Tiểu Khuất Nhi ( cậu ăn mày nhỏ) Trước kia theo lão khuất cái ngoài thành đông mà ăn xin.”
Địch Dĩnh nhăn mày, nhìn kỹ thấy đứa bé này quần áo tả tơi, đi chân trần, gương mặt dơ bẩn, mang đôi mắt trong suốt ngập tràn cảnh giác mà nhìn mình.
Y ko quan tâm thân phận hỏi. “Ngươi là cô nhi?”
Nam hài gật gật đầu, cũng không nói chuyện.
“Thiệu Quân, giao nó cho ta đi.”
“Ah, đại nhân…”
“Ngươi coi như ko thấy chuyện này là được rồi.”
Thiệu Quân càng thêm ngạc nhiên, mình nghe nhầm sao. “Đại nhân, luôn làm theo phép công. Sao lần lày lại ngoại lệ?”
Địch Dĩnh giải thích: “Trộm vặt, lại ko mất tiền, hình phạt nhẹ nhất cũng đã 50 roi. Ngươi tha cho nó đi. Người ko phải thánh, cũng có lúc lỗi lầm. Ta dẫn nó đi gặp cha và nương. Bọn họ sẽ rất sẳn lòng mà nuôi dạy nó.”
Thiệu Quân nghe vậy liền cười nói: “Thuộc hạ ko biết đại nhân có lòng như vậy. Ha ha….. Đại nhân tấm lòng thật nhân hậu.”
Địch Dĩnh lập tức tự mình cởi trói cho nam hài, nói: “Trước kia, ta như đứa bé này, ko còn người thân. Nếu ko phải là cha và nương hảo tâm thu nhận, sao có được như ngày hôm nay.”
“Hoàn cảnh có thể ảnh hưởng đến tương lai. Vận mệnh có thể sửa, phải xem lời nói và hành động của mỗi người.” Địch Dĩnh liền đổi tên cho đứa bé. “Từ nay về sau, ngươi họ Lãnh, tên Ký Thiện.”
Nam hài vẫn không nói lời nào, chỉ gật gật đầu.
Lãnh Ký Thiện trong lòng vẫn thấy hoang mang và hoảng sợ. Lặng yên theo 2 vị đại nhân vào một ngôi nhà giàu có –
Mắt mở lớn ko giấu được sự tò mò. Nhìn khắp xung quanh đang bày hàng trăm bàn tiệc. Khách khứa đông đúc, người người tụ tập náo nhiệt.
Hình như nhà giàu này đang phô trương tổ chức hôn lễ….
Trước kia, nó chỉ dám cùng lão ăn mày đứng xa xa nhìn vừa hâm mộ vừa chờ đợi –
Đợi mọi người tan hết, bọn họ liền chạy đến xin cơm thừa canh cặn, ăn cho thật no.
Nếu chẳng may gặp chủ nhà keo kiệt, thì thức ăn thà đổ cho heo, chứ ko muốn cho bọn họ.
Lãnh Ký Thiện không khỏi cảm thấy bi thương, nhớ đến công lao nuôi dưỡng của lão ăn mày. Sau này, khi nó về thành đông, địa bàn đã bị người khác chiếm mất, thậm chí nó còn bị đổi đi….
Thật đói ah….
Lãnh Ký Thiện ở giữa 1 đám người xa lạ, hết nhìn người lại nhìn bàn tiệc đầy ắp mỹ thực mà nuốt nước miếng, bụng ko ngừng kêu “ọt ọt” vang vọng. Nó cứ ko ngớt nhìn đại nhân đang cúi đầu thỉnh an trưởng bối. Sau đó nói gì đó liên quan đến mình –
Một lúc sau, nó được hai gã giúp việc dẫn ra nhà sau tắm rửa chải đầu. Độ chừng khoảng vìa ba lượt, vẻ ngoài đã rạng rỡ hẳn lên.
Trong lúc đó, có 1 vị xinh đẹp như thiên tiên luôn ở cạnh bên nó. Ngài ấy mặc nam trang, toàn thân trắng ***, tay bế 1 nam oa nhi đang gặm chân gà.
Làm người ta khó hiểu chính là –
Nó phải giống như đại nhân, gọi vị đại mỹ nhân này 1 tiếng 『nương』?!
Nhà cửa náo nhiệt, tân khách tập hợp, ai nấy đều chúc mừng trưởng bối là Khuyết Bất Thưởng vạn sự hỷ. ( luôn gặp niềm vui)
Bốn phía đều chắp tay thành quyền mà chúc lời tốt đẹp. Lệnh cắm uống rượu của Lãnh Niệm Sinh một khi bị giải trừ, hắn sẽ ko khiêng nể mà đối phó với 1 đống khách quen có ý đồ chuốc sai tân lang – Khuyết Bất Bình.
Hảo huynh đệ là phải biết ko tiếc mạng mà giúp nhau. Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Hắn thoáng cái đã quên lời dặn của người nhã nhặn – không được uống rượu.
Liên Nhi đứng cạnh bên nhắc nhở hắn “Niệm Sinh ca ca, Địch Dĩnh ca ca sắp đến rồi kìa.” Vừa rồi, nàng thấy huynh ấy đang nói chuyện với cha và nương. Hiện giờ — đang hướng bàn này mà đi đến.
“Y đến sẽ ko cho ta uống rượu.” Có mấy chén rượu quèn, Lãnh Niệm Sinh ăn to nói lớn. “Hừ, y tưởng làm quan là giỏi lắm sao? Quản quá nhiều chuyện của ta. Ko cho ta gây chuyện, y sợ ta ăn no rồi sẽ chủ động sinh sự sao? Người nhã nhặn thật ko biết rõ gì hết. Gặp chuyện bất bình, bảo ta làm sao ko xen vào cho được. Sao ta lại ko đánh người, mặc kệ đối phương là gì cũng được, hừ hừ!”
Lãnh Niệm Sinh bĩu môi, “Hừ” một tiếng.
“Người nhã nhặn ko biết là hôm qua ta đã đánh hết bao nhiêu tên lưu manh nhiễu sự ah. Thật là ko biết quy tắc gì hết, ta còn làm cho tụi nó phải để lại ngón út mới tha cho đó.”
“Rồi sau đó?” Địch Dĩnh ở sau lưng hắn hỏi.
Lãnh Niệm Sinh nói tiếp: “Còn gì nữa ta.” Hắn nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua. “Thì tụi nó ngoài chuyện sợ đến nổi gần như tiểu ra quần, chạy trối chết, thì đâu còn gì nữa đâu.”
Địch Dĩnh nghĩ thầm: A Sinh và mấy người khác đều thông đồng với nhau giữ kín hết thẩy, nên nên mấy việc tệ hại như vậy giờ mới đến tai hắn. Liền hỏi tiếp. “Chẳng lẽ, ngươi ko sợ người ta báo quan sao?”
Lãnh Niệm Sinh vẫn còn uống rượu, đang ngà ngà say 7 tám phần có hỏi phải đáp mà trả lời.”Sợ cái gì, đây là quy định rành rành. Đối phương còn lâu mới dám nói. Để tự mình chuốc lấy khổ sở hay chi. Mà báo quan cũng chẳng hề gì, cùng lắm thường tiền là xong.”
“Ah,” Địch Dĩnh nhướng mày tiếp tục hỏi: “Chuyện này, sao ngươi vẫn chưa nói với người nhã nhặn?”
‘Rốp!’
Lãnh Niệm Sinh dằn mạnh ly rượu xuống bàn, nhăn mặt bất mãn –
“Còn nói với y! Vậy thì tai của ta sẽ 3 ngày 3 đêm mà ko được yên luôn. Người nhã nhặn thật nhiều lời. Nếu làm sai lại bị hắn bày ra mấy động tác quỷ quái gì đó bức ta phải nghe lời. Haiz!”
Lãnh Niệm Sinh đầu cháng mắt hoa thật muốn –
Hắn ở bên ngoài là đại gia hô mưa gọi gió. Về bên cạnh người nhã nhặn lại thành 1 con rùa con rất đỗi nghe lời.
“Mẹ nó! Ta thật là rất không tiền đồ!” Hắn nghiến răng ken két thật ko cam lòng mà “Từ giờ trở đi, bản thiếu gia không cần y trông nom!” Lãnh Niệm Sinh lòng đầy căm phẫn nói.
Địch Dĩnh cúi người thì thầm vào tai hắn. “Được lắm, sau này ta ko quản ngươi nữa, được chứ.”
Ngữ khí ôn nhu này….. Hả ….Rất quen nha….
Lãnh Niệm Sinh hoảng hồn chầm chậm quay đầu lại. Đôi mắt trong khoảnh khắc mở to hết cỡ. Ánh vào trong đó là mặt của người nhã nhặn đang xanh mét. Muốn khó coi bao nhiêu là có bấy nhiêu!
Người này thật lá mặt lá trái mà….
Địch Dĩnh không giận trái lại còn mỉm cười “Ta ko biết là ngươi lại oán hận ta nhiều đến thế.”
Lãnh Niệm Sinh vội vàng dựa vào lòng người nhã nhặn, đầu óc mê muội nói: “Đó là say rượu rồi nói thôi….”
“Người ta thường nói: rượu vào lời ra.” Địch Dĩnh bắt bẻ câu nói giấu đầu hở đuôi kia. Cúi đầu nhìn hắn, thật đứng đắng hỏi. “Sau này, ko còn ta trông nom, ngươi thoải mái gây chuyện là tốt chứ sao?”
Lãnh Niệm Sinh bực mình nói. “Ko tốt chút nào.” Nếu còn như vậy, người nhã nhặn sẽ ghét bỏ hắn cho coi.
Địch Dĩnh đỡ lấy thân mình hắn, ko ngại ngùng khi thấy thiên hạ mặt mũi đỏ gay, mỉm cười với mình.
Trong lòng biết rõ, tên này nói oán giận mình chỉ là lảm nhảm ngoài miệng mà thôi. Nếu hắn thật sự ko muốn, thì y chắc chắn ko thể quản thúc được người này đâu.
Lúc này, quan khách xung quanh ai đã vào chỗ nấy, cung kính thỉnh Địch đại nhân ngồi xuống.
Địch Dĩnh mặc kệ ánh mắt người xung quanh, mặc cho tên say này quấn lấy mình. Dung nhan anh tuấn trong nháy mắt trở nên khó coi, bình tĩnh đối mặt với những lời mời rượu, đối đáp thật trôi trải.
Lãnh Niệm Sinh tựa đầu vào vai người nhã nhặn. Tay lặng yên nắm lấy tay y. Mười ngón tay của hay người dây dưa. Nhắn mắt dưỡng thần, chờ người nhã nhặn dắt hắn rời đi.
Giây lát, cổ tay cảm thấy lành lạnh. Lãnh Niệm Sinh hơi mở mắt, ko khỏi nhạc nhiên khi thấy dưới bàn lóe lên ánh vàng lấp lánh. Đem nó giơ giơ trước mắt, thì ra là 1 dây đeo bằng vàng treo thêm trang sức bằng bạch ngọc đang đưa qua đưa lại. Lãnh Niệm Sinh cong môi cười, đeo nó vào cổ, nhỏ giọng thì thầm. “Ta cam tâm tình nguyện để ngươi quản lý cả đời.”
“Ta biết.”
Giọng nói trầm thấp đáp lại. Ẩn trong đó có muôn vàn tình ý.
Địch Dĩnh cảm thấy mình đã tính toán thật giỏi –
Y đã tìm người nối nghiệp khác cho cha.
Tương lai, nếu như Lãnh Kỷ Thiện ko phụ sự mong đợi của mọi người, thì y cũng ko cần lo lắng mình sẽ bị đều đi nơi nào. Vì bất luận đến đâu cũng có thể đem theo thiên hạ, cả đời đều ở cạnh mình.
Tên thô bạo này, nếu muốn chạy khỏi lòng bàn tay hắn. Ko có cửa đâu!
Lãnh Niệm Sinh hoàn toàn không biết, nên rất yên tâm dựa vào người nhã nhặn –
Vì hắn – mọi việc suy tính tưởng chừng chu đáo, nhưng thật chất là vô cùng gian trá.
– Chính văn hoàn –
Thiệu Quân ở ngay ngã tư đường lớn bắt được 1 tên móc túi. Trên đường giải về phủ nha thì tình cờ gặp được đại nhân. Y lập tức dừng cương xuống ngựa. Ân cần hỏi thăm. “Đại nhân, tối nay tham dự hỷ yến ở nhà Khuyết Bất Bình, sao giờ ko thấy đi cùng Lãnh Niệm Sinh?”
“Tên kia giờ còn đang giúp Khuyết Bất Bình chắn rượu.” Thầm tính mang thiên hạ về bên cạnh. Địch Dĩnh nhìn nhìn thứ vừa mới mua, mỉm cười 1 cái. Nghĩ thầm muốn mua 1 sợi dây cương để thuần phục con ngựa hoang này, cho khỏi chạy loạn luôn.
“Thiệu Quân, tửu lượng của ngươi thế nào.”
“Ngàn chung ko say.”
“Tốt lắm, ngươi cũng theo ta đến nhà Khuyết tứ thúc đi.” Địch Dĩnh liếc thấy 1 đứa bé đang bị Thiệu Quân trói chặt cổ tay. Cùng lắm chỉ hơn 10 tuổi thôi. “Nó tên gì? Sao lại phạm tội?”
“Bẩm đại nhân, đứa nhỏ này vừa mới trộm túi tiền của 1 nữ nhân ngoài chợ. Bị thuộc hạ bắt được. Nó ko họ ko tên, người biết qua cũng chỉ gọi là Tiểu Khuất Nhi ( cậu ăn mày nhỏ) Trước kia theo lão khuất cái ngoài thành đông mà ăn xin.”
Địch Dĩnh nhăn mày, nhìn kỹ thấy đứa bé này quần áo tả tơi, đi chân trần, gương mặt dơ bẩn, mang đôi mắt trong suốt ngập tràn cảnh giác mà nhìn mình.
Y ko quan tâm thân phận hỏi. “Ngươi là cô nhi?”
Nam hài gật gật đầu, cũng không nói chuyện.
“Thiệu Quân, giao nó cho ta đi.”
“Ah, đại nhân…”
“Ngươi coi như ko thấy chuyện này là được rồi.”
Thiệu Quân càng thêm ngạc nhiên, mình nghe nhầm sao. “Đại nhân, luôn làm theo phép công. Sao lần lày lại ngoại lệ?”
Địch Dĩnh giải thích: “Trộm vặt, lại ko mất tiền, hình phạt nhẹ nhất cũng đã 50 roi. Ngươi tha cho nó đi. Người ko phải thánh, cũng có lúc lỗi lầm. Ta dẫn nó đi gặp cha và nương. Bọn họ sẽ rất sẳn lòng mà nuôi dạy nó.”
Thiệu Quân nghe vậy liền cười nói: “Thuộc hạ ko biết đại nhân có lòng như vậy. Ha ha….. Đại nhân tấm lòng thật nhân hậu.”
Địch Dĩnh lập tức tự mình cởi trói cho nam hài, nói: “Trước kia, ta như đứa bé này, ko còn người thân. Nếu ko phải là cha và nương hảo tâm thu nhận, sao có được như ngày hôm nay.”
“Hoàn cảnh có thể ảnh hưởng đến tương lai. Vận mệnh có thể sửa, phải xem lời nói và hành động của mỗi người.” Địch Dĩnh liền đổi tên cho đứa bé. “Từ nay về sau, ngươi họ Lãnh, tên Ký Thiện.”
Nam hài vẫn không nói lời nào, chỉ gật gật đầu.
Lãnh Ký Thiện trong lòng vẫn thấy hoang mang và hoảng sợ. Lặng yên theo 2 vị đại nhân vào một ngôi nhà giàu có –
Mắt mở lớn ko giấu được sự tò mò. Nhìn khắp xung quanh đang bày hàng trăm bàn tiệc. Khách khứa đông đúc, người người tụ tập náo nhiệt.
Hình như nhà giàu này đang phô trương tổ chức hôn lễ….
Trước kia, nó chỉ dám cùng lão ăn mày đứng xa xa nhìn vừa hâm mộ vừa chờ đợi –
Đợi mọi người tan hết, bọn họ liền chạy đến xin cơm thừa canh cặn, ăn cho thật no.
Nếu chẳng may gặp chủ nhà keo kiệt, thì thức ăn thà đổ cho heo, chứ ko muốn cho bọn họ.
Lãnh Ký Thiện không khỏi cảm thấy bi thương, nhớ đến công lao nuôi dưỡng của lão ăn mày. Sau này, khi nó về thành đông, địa bàn đã bị người khác chiếm mất, thậm chí nó còn bị đổi đi….
Thật đói ah….
Lãnh Ký Thiện ở giữa 1 đám người xa lạ, hết nhìn người lại nhìn bàn tiệc đầy ắp mỹ thực mà nuốt nước miếng, bụng ko ngừng kêu “ọt ọt” vang vọng. Nó cứ ko ngớt nhìn đại nhân đang cúi đầu thỉnh an trưởng bối. Sau đó nói gì đó liên quan đến mình –
Một lúc sau, nó được hai gã giúp việc dẫn ra nhà sau tắm rửa chải đầu. Độ chừng khoảng vìa ba lượt, vẻ ngoài đã rạng rỡ hẳn lên.
Trong lúc đó, có 1 vị xinh đẹp như thiên tiên luôn ở cạnh bên nó. Ngài ấy mặc nam trang, toàn thân trắng ***, tay bế 1 nam oa nhi đang gặm chân gà.
Làm người ta khó hiểu chính là –
Nó phải giống như đại nhân, gọi vị đại mỹ nhân này 1 tiếng 『nương』?!
Nhà cửa náo nhiệt, tân khách tập hợp, ai nấy đều chúc mừng trưởng bối là Khuyết Bất Thưởng vạn sự hỷ. ( luôn gặp niềm vui)
Bốn phía đều chắp tay thành quyền mà chúc lời tốt đẹp. Lệnh cắm uống rượu của Lãnh Niệm Sinh một khi bị giải trừ, hắn sẽ ko khiêng nể mà đối phó với 1 đống khách quen có ý đồ chuốc sai tân lang – Khuyết Bất Bình.
Hảo huynh đệ là phải biết ko tiếc mạng mà giúp nhau. Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Hắn thoáng cái đã quên lời dặn của người nhã nhặn – không được uống rượu.
Liên Nhi đứng cạnh bên nhắc nhở hắn “Niệm Sinh ca ca, Địch Dĩnh ca ca sắp đến rồi kìa.” Vừa rồi, nàng thấy huynh ấy đang nói chuyện với cha và nương. Hiện giờ — đang hướng bàn này mà đi đến.
“Y đến sẽ ko cho ta uống rượu.” Có mấy chén rượu quèn, Lãnh Niệm Sinh ăn to nói lớn. “Hừ, y tưởng làm quan là giỏi lắm sao? Quản quá nhiều chuyện của ta. Ko cho ta gây chuyện, y sợ ta ăn no rồi sẽ chủ động sinh sự sao? Người nhã nhặn thật ko biết rõ gì hết. Gặp chuyện bất bình, bảo ta làm sao ko xen vào cho được. Sao ta lại ko đánh người, mặc kệ đối phương là gì cũng được, hừ hừ!”
Lãnh Niệm Sinh bĩu môi, “Hừ” một tiếng.
“Người nhã nhặn ko biết là hôm qua ta đã đánh hết bao nhiêu tên lưu manh nhiễu sự ah. Thật là ko biết quy tắc gì hết, ta còn làm cho tụi nó phải để lại ngón út mới tha cho đó.”
“Rồi sau đó?” Địch Dĩnh ở sau lưng hắn hỏi.
Lãnh Niệm Sinh nói tiếp: “Còn gì nữa ta.” Hắn nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua. “Thì tụi nó ngoài chuyện sợ đến nổi gần như tiểu ra quần, chạy trối chết, thì đâu còn gì nữa đâu.”
Địch Dĩnh nghĩ thầm: A Sinh và mấy người khác đều thông đồng với nhau giữ kín hết thẩy, nên nên mấy việc tệ hại như vậy giờ mới đến tai hắn. Liền hỏi tiếp. “Chẳng lẽ, ngươi ko sợ người ta báo quan sao?”
Lãnh Niệm Sinh vẫn còn uống rượu, đang ngà ngà say 7 tám phần có hỏi phải đáp mà trả lời.”Sợ cái gì, đây là quy định rành rành. Đối phương còn lâu mới dám nói. Để tự mình chuốc lấy khổ sở hay chi. Mà báo quan cũng chẳng hề gì, cùng lắm thường tiền là xong.”
“Ah,” Địch Dĩnh nhướng mày tiếp tục hỏi: “Chuyện này, sao ngươi vẫn chưa nói với người nhã nhặn?”
‘Rốp!’
Lãnh Niệm Sinh dằn mạnh ly rượu xuống bàn, nhăn mặt bất mãn –
“Còn nói với y! Vậy thì tai của ta sẽ 3 ngày 3 đêm mà ko được yên luôn. Người nhã nhặn thật nhiều lời. Nếu làm sai lại bị hắn bày ra mấy động tác quỷ quái gì đó bức ta phải nghe lời. Haiz!”
Lãnh Niệm Sinh đầu cháng mắt hoa thật muốn –
Hắn ở bên ngoài là đại gia hô mưa gọi gió. Về bên cạnh người nhã nhặn lại thành 1 con rùa con rất đỗi nghe lời.
“Mẹ nó! Ta thật là rất không tiền đồ!” Hắn nghiến răng ken két thật ko cam lòng mà “Từ giờ trở đi, bản thiếu gia không cần y trông nom!” Lãnh Niệm Sinh lòng đầy căm phẫn nói.
Địch Dĩnh cúi người thì thầm vào tai hắn. “Được lắm, sau này ta ko quản ngươi nữa, được chứ.”
Ngữ khí ôn nhu này….. Hả ….Rất quen nha….
Lãnh Niệm Sinh hoảng hồn chầm chậm quay đầu lại. Đôi mắt trong khoảnh khắc mở to hết cỡ. Ánh vào trong đó là mặt của người nhã nhặn đang xanh mét. Muốn khó coi bao nhiêu là có bấy nhiêu!
Người này thật lá mặt lá trái mà….
Địch Dĩnh không giận trái lại còn mỉm cười “Ta ko biết là ngươi lại oán hận ta nhiều đến thế.”
Lãnh Niệm Sinh vội vàng dựa vào lòng người nhã nhặn, đầu óc mê muội nói: “Đó là say rượu rồi nói thôi….”
“Người ta thường nói: rượu vào lời ra.” Địch Dĩnh bắt bẻ câu nói giấu đầu hở đuôi kia. Cúi đầu nhìn hắn, thật đứng đắng hỏi. “Sau này, ko còn ta trông nom, ngươi thoải mái gây chuyện là tốt chứ sao?”
Lãnh Niệm Sinh bực mình nói. “Ko tốt chút nào.” Nếu còn như vậy, người nhã nhặn sẽ ghét bỏ hắn cho coi.
Địch Dĩnh đỡ lấy thân mình hắn, ko ngại ngùng khi thấy thiên hạ mặt mũi đỏ gay, mỉm cười với mình.
Trong lòng biết rõ, tên này nói oán giận mình chỉ là lảm nhảm ngoài miệng mà thôi. Nếu hắn thật sự ko muốn, thì y chắc chắn ko thể quản thúc được người này đâu.
Lúc này, quan khách xung quanh ai đã vào chỗ nấy, cung kính thỉnh Địch đại nhân ngồi xuống.
Địch Dĩnh mặc kệ ánh mắt người xung quanh, mặc cho tên say này quấn lấy mình. Dung nhan anh tuấn trong nháy mắt trở nên khó coi, bình tĩnh đối mặt với những lời mời rượu, đối đáp thật trôi trải.
Lãnh Niệm Sinh tựa đầu vào vai người nhã nhặn. Tay lặng yên nắm lấy tay y. Mười ngón tay của hay người dây dưa. Nhắn mắt dưỡng thần, chờ người nhã nhặn dắt hắn rời đi.
Giây lát, cổ tay cảm thấy lành lạnh. Lãnh Niệm Sinh hơi mở mắt, ko khỏi nhạc nhiên khi thấy dưới bàn lóe lên ánh vàng lấp lánh. Đem nó giơ giơ trước mắt, thì ra là 1 dây đeo bằng vàng treo thêm trang sức bằng bạch ngọc đang đưa qua đưa lại. Lãnh Niệm Sinh cong môi cười, đeo nó vào cổ, nhỏ giọng thì thầm. “Ta cam tâm tình nguyện để ngươi quản lý cả đời.”
“Ta biết.”
Giọng nói trầm thấp đáp lại. Ẩn trong đó có muôn vàn tình ý.
Địch Dĩnh cảm thấy mình đã tính toán thật giỏi –
Y đã tìm người nối nghiệp khác cho cha.
Tương lai, nếu như Lãnh Kỷ Thiện ko phụ sự mong đợi của mọi người, thì y cũng ko cần lo lắng mình sẽ bị đều đi nơi nào. Vì bất luận đến đâu cũng có thể đem theo thiên hạ, cả đời đều ở cạnh mình.
Tên thô bạo này, nếu muốn chạy khỏi lòng bàn tay hắn. Ko có cửa đâu!
Lãnh Niệm Sinh hoàn toàn không biết, nên rất yên tâm dựa vào người nhã nhặn –
Vì hắn – mọi việc suy tính tưởng chừng chu đáo, nhưng thật chất là vô cùng gian trá.
– Chính văn hoàn –
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook