Ký Hiệu
-
Quyển 1 - Chương 6
Sòng bạc.
“Lão đại, ngươi ko về nhà ah.” Khuyết Bất Bình đã đến nhà của lão gia cùng phu nhân để tìm Lãnh Niệm Sinh. Cuối cùng phải đến sòng bạc mới thấy bóng người. Hắn còn đang ngơ ngẩn gì ko biết? Thân dựa vào hành lang nhỏ ở lầu hai, Khuyết Bất Bình từ trên cao nhìn xuống —— khách nhân tụ tập đánh bạc, hò hét vang trời, cảnh tượng thật sôi động.
“Hình như, có 1 bàn cược khiến người ta vô cùng mất hứng.” Thấy Lãnh Niệm Sinh vẫn ngồi yên, không quan tâm gì đến khách đang ồn ào.
“Lão —— đại ——” Khuyết Bất Bình lấy giọng kêu lên.
Hả! Lãnh Niệm Sinh chớp mắt 1 cái hoàn hồn, lập tức chửi ầm lên: “Ngươi làm quái gì hét lớn quá vậy?”
Khuyết Bất Bình trương ra bộ dáng như chịu nhiều ủy khuất và oan uổng, nhắc nhở hắn. “, nhắc nhở hắn, “Lão Đại ah, hôm nay là ngày Liên Nhi về thăm cha mẹ đẻ, sao ngươi ko về nhà?”
“Ách.” Giật mình, Lãnh Niệm Sinh hoảng hồn. “Trời đất! Sao ta lại quên chuyện trọng yếu như vậy?” Thật hết biết mà……
「Xoạt!」 Hắn đột nhiên cắm chủy thủ lên mặt bàn, làm cho mấy chén trà phải 「loảng xoảng lẻnh xẻng」 mà rơi xuống đất. Đứng dậy, tức nghẹn họng mà ko có chỗ phát tiết.
Khuyết Bất Bình nhanh chân nhảy sang 1 bên, nhưng vẫn bị ướt hết vạt áo và giày. Vẫy vẫy vết nước, nó kêu lên: “Này là bộ đồ mới của ta đó…..”
Lãnh Niệm Sinh nghe hắn hét lên như quỷ cũng ko phản ứng gì. Hai mắt nhíu lại, thu tầm nhìn xuống 1 bàn cược dưới lầu, có 2 gã nam nhân đang vun tay.
“Giỏi lắm, dám đến nơi này gây sự.” Gằn giọng, Lãnh Niệm Sinh nhất thời nhảy lên hành lan, cả người thuận thế nhảy xuống lầu.
Khuyết Bất Bình cũng nhảy xuống theo. Lão đại đang muốn trút hận, giơ tay thủ thế, khiến cho vài tên thủ hạ thấy vậy cũng chạy tới.
Lãnh Niệm Sinh im lăng như ko có hơi thở, vòng ra phía sau, tay nắm lấy cổ áo người đối diện. Nam nhân đột nhiên quay đầu lại “Áh” 1 tiếng, thân hình tráng kiện đã bay đén cái bàn gần vách 「Binh binh bang bang」tiếng đổ vỡ vang lên
“Ngô….” Gã che cái mũi bị đau rên rĩ, máu từ đó chảy ra, ướt đỏ cả tay.
“Lãnh…. Nhị… Gia…”
Nam nhân kia hoảng sợ như thấy quỷ ko bằng. Lãnh Niệm Sinh nói tiếp theo câu nói đang nói dỡ: “Ngươi kêu ta là cha cũng vô dụng. Ta vừa thiếu người luyện nắm tay đây.”
Dứt lời, mắt đã thấy đối phuông đánh tới. Lãnh Niệm Sinh cúi đầu né tránh. Đồng thời, nhấc chân đá người bay ra ngoài, tiện tay cầm lấy cái ghế quăng luôn vào người hắn. Lập tức nghe gã tiếng kêu khinh hãi, kết cục cũng thảm y hệt như nam nhân kia ah.
Bên trong, nhất thời lặng yên như tờ.
Khách đến đây đánh bạc đều biết Lãnh nhị gia ko dễ chọc vào. Ai đến gây sự kết quả chắc chắn sẽ bị đánh giống như hai tên kia.
“Người đâu, đem hai tên này ra ngoài!”
Bọn thủ hạ tuân lệnh, lập tức chạy đến thu dọn tàn cuộc.
Lãnh Niệm Sinh lạnh nhạt liếc mắt 1 cái, để Khuyết Bất Bình xử lý mọi chuyện còn lại. Hắn liền trở lên lầu hai, chờ Khuyết Bất Bình hỏi rõ nguồn cơn của chuyện rối loạn này.
Sau 1 lúc lâu, Khuyết Bất Bình đi đến bên cạnh giải thích “Lão đại, hai cái tên này, một người có gương mặt lạnh lùng, người còn lại thì nghiêm khắc. Nhìn nhau 1 hồi thì ngứa mắt, lời qua tiếng lại, rồi cự cãi ầm lên, cuối cùng là đánh nhau ah.”
“Àh, là vậy sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy ah.”
Lãnh Niệm Sinh bực mình hỏi: “Hai tên này ăn no rảnh chuyện, nên muốn tìm cái chết chứ gì?” Dám kiếm chuyện với hắn, thật gan cùng mình mà!
Khuyết Bất Bình đoán chừng: “Tụi nó chắc chưa nghe qua tên, nên mới đi lộn đường mà gây sự ah.”
Lãnh Niệm Sinh hừ nhẹ, “Phải ko?” Hắn trừng mắt nhìn cái đầu ngốc ngếch của, “Vừa rồi, 1 trong 2 tên đó gọi ta là cái gì hả?”
“Lãnh nhị… Ah! Bọn họ biết ngươi là ai.”
Lãnh Niệm Sinh chỉ chỉ nó, cảnh cáo: “Đừng chõ mõm vào chuyện của ta.”
Lão đại hai ngày nay tâm tình thực kém ah……Nó lập tức nói lái sang chuyện khác, nắm lấy tay Niệm Sinh kéo kéo, thúc giục: “Nhanh chút đi. Chúng ta mau về nhà lão gia. Cha có dặn ta đem rượu đến đó đó.”
Nếu ko làm xong chuyện này, chắc chắn là sẽ bị cha nó chửi đến tối tăm mặt mày luôn quá.
Lãnh Niệm Sinh giật tay lại đẩy nó ra. “Đi thì đi, làm gì lôi kéo như vậy chứ, nhiều lời quá.” Nếu không phải xem nó là bằng hữu thân thiết nhiều năm. Hắn nhất định đã một cước đá nhân xuống lầu rồi ah.
Khuyết Bất Bình lẩm bẩm: “Nếu ta ko thúc giục ngươi. Chờ chúng ta đến nhà lão gia, thì chắc trời cũng đã tối rồi ah.”
Lãnh Niệm Sinh biết rõ mình đã quên ngày hôm nay, nên mới ko đôi co nữa……
Hai người một trước một sau nhảy ngay xuống lầu. Bỗng nhiên có 1 đám nha sai vây lấy họ, trong đó có 1 người oai nghiêm lên tiếng. “Bắt hai người họ lại.”
Hả?! Khuyết Bất Bình trợn mắt nhìn trừng trừng. Ko biết mình đã làm chuyện gì xấu?! Lãnh Niệm Sinh liếc mắt một cái liền nhận ra người mới tới, hắn cắn răng, ngẩng đầu bước đến, ngữ khí nặng nề: “Các ngươi muốn mời ta đến phủ nha làm khách đúng không? Tốt.” Hắn thật muốn xem thử coi người nhã nhặn này rốt cuộc là đang hát tuồng gì.
Cái tên này, vừa mới ra khỏi tầm mắt của y liền sinh chuyện! Địch Dĩnh trừng mắt nhìn hai người vừa mới bị bắt trở về —— Lãnh Niệm Sinh và Khuyết Bất Bình.
Trên công đường, nha sai đứng chờ hai bên. Sắc mặt người nào người nấy đều rất nghiêm túc, y hệt như mấy pho tượng trên chùa vậy.「Rầm」Nghe tiếng gõ mạnh cây gỗ xuống bàn, hết thẩy đều ngay lập tức trăm miệng như 1: ”Uy vũ —— “
Địch Dĩnh liền hỏi: “Người ở dưới công đường là Lãnh Niệm Sinh cùng Khuyết Bất Bình nghe cho rõ ràng. Có người đánh trống kêu oan, kiện hai người có ý đồ gây thương tổn. Cạnh các người là hai vị khổ chủ đã kể rõ chân tướng. Nói hai người đánh trọng thương người khác. Có phải hay ko?”
“Này là nói nhảm! Chỉ có mình ta làm mà thôi. Khuyết Bất Bình nào có làm chuyện gì đâu? Đại nhân muốn bắt người đến phủ nha, sao không tìm hiểu kỹ chút đi!” Nếu hắn để cho Khuyết Bất Bình cùng mình ăn cơm nhà đá, chắc sẽ làm Khuyết tứ thúc……thất vọng lắm đi. “Khuyết Bất Bình, ngươi có ra tay đánh người hay ko?”
“Có thì sao hả! Ta nguyện ý cùng lão đại ngồi tù chơi mà.” Hảo bằng hữu có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Lãnh Niệm Sinh nhất thời trợn trắng con mắt mà mắng. “Ngươi ngu quá hà. Ngươi nói mấy lời này rõ ràng là vu cho ta tội bất nghĩa. Ngươi ko có làm, giành ở tù làm gì.” Ngu hết biết…..
“Nghĩa là, việc này ko có liên quan đến Khuyết Bất Bình phải ko?”
“Đúng vậy.”
“Lão đại, ngươi…”
“Câm miệng.” Hắn không thể nào vì suy nghĩ cá nhân mà kéo luôn người xuống nước.
Thấy lão đại sắc mặt lạnh lùng, môi Khuyết Bất Bình hơi tái lại mấp máy gì đó. Hắn cũng nhận thấy ko khí trên công đường giờ đây ko giống với trước kia.
Tân quan tiền nhiệm, nó quyền có quyền, nói thế có thế, bộ dáng uy nghi. Là muốn hù ai chứ? Hừ!
Lãnh Niệm Sinh ngẩng đầu liếc cái tên ông cụ non kia 1 cái. Cơn giận đã bốc lên tới đỉnh đầu.
Hảo ah, hắn dạy dỗ vài tên ko biết điều cũng có chuyện nữa.
“Xin hỏi đại nhân trên công đường. Hai tên ở kế bên ta đây. Một người nói ta đánh dập mũi, người kia thì gẫy mấy cái xương sườn. Này gọi là thương tích nặng nề sao? Hay đại nhân có mắt không tròng, nên ko thấy lúc bọn nó tay chân lành lặng, còn có bản lĩnh đến phủ nha cáo trạng. Theo lý mà nói, nếu là thân thể tàn phế, hẳn là phải nằm trên giường tru tréo như quỷ rồi kìa, nói ko chừng là hôn mê bất tỉnh. Còn quái gì mà đi được đến đây, kiện cáo nhăn nhít!” Mẹ nó! Người nhả nhặn bị đui rồi —— ko biết đúng sai gì hết mà!
Vừa mới dứt lời, trong nhóm quan sai kia, bỗng có người hít sâu 1 hơi hét lên. “Ha! Điêu dân to gan, ngươi dám mắng đường thượng đại nhân là có mắt ko tròng. Này rõ ràng là khinh nhờn, phạm đại tội bất khính mà!” Thiệu Quân mặc kệ người đang quỳ kia là có quan hệ với đại nhân ra sao. Tóm lại, y chính là thấy tên tiểu tử kiêu ngạo này ko vừa mắt chút nào.
Địch Dĩnh đảo mắt, ngầm cảnh cáo Thiệu bộ đầu nên biết quy cũ. “Lãnh Niệm Sinh, ta không tính toán thái độ bất kính của ngươi.” Vậy chẳng phải đang chiêu cáo cho mọi người, y với Lãnh Niệm Sinh có thể rất dễ dàng tha thứ bất kể chuyện gì.
Ko thèm chấp nhặt ngữ khí xem thường phạm thượng. Địch Dĩnh tâm bình khí hòa nhưng miệng vẫn ko mất đi sự nghiêm túc. Tư tình nhi nữ nên tạm gác qua 1 bên, tất cả phải làm theo lẽ công. “Tại sao ngươi lại đánh người?” Trước hỏi rõ ngọn nguồn, sau mới định đoạt.
“Bởi vì bọn nó ở chỗ của ta gây chuyện. Đại nhân chắc là cũng biết sòng bạc nào cũng có quy định riêng cả. Sòng bạc ta ở là có quy định hẳn hoi Đối với khách đến vui chơi đương nhiên phải biết nôi quy rõ ràng. Ko trêu cợt trời cao, ko gây chuyện, đều đơn giản vậy mà ko làm được thì hậu quả tự gánh vác. Mấy điều này đều được dán công khai nói cho khách nhân biết rõ đầy ra đó. Nhưng hai người này rõ ràng đã biết còn cố phạm. Muốn bị đánh mà.”
“Trương Tam, Lý Tứ, các ngươi đến nơi kia đánh bạc, chắc cũng biết quy củ chứ?
“Ách…”
“Này…” Không để cho họ có cơ hội suy nghĩ. Địch Dĩnh giơ lên trường mộc 「Rầm」1 tiếng đầy chấn động, buộc bọn chúng phải nói ra suy nghĩ của mình. “Sao hả, ko dám trả lời là đồng ý. Hai người các người cũng biết việc này?” Trương Tam, Lý Tứ thấp cúi thấp đầu, lí nhí nói: “Biết.”
“Vậy là do nhóm bọn ngươi ko đúng. Nếu đã biết quy định sao còn cố ý gây chuyện? Còn dám đến phủ nha cáo trạng người phụ trách sòng bạc là Lãnh Niệm Sinh, hay là hai người cố ý làm việc đó?”
Hách! Trương Tam, Lý Tứ quá sợ hãi, liên tục hô: “Oan uổng quá…… Đại nhân, tiểu nhân tuyệt đối không dám.”
“Đúng vậy đó! Đại nhân, tôi và Lý Tứ bị đánh đau quá, nhất thời ko biết làm gì nên mới như thế. Dù gì cũng ko nên bị đánh cho dập mũi và gẫy xương chứ”
Lý Tứ vỗ vỗ miệng vết thương đang được băng bó. Bộ dáng đáng thương nói: “Thỉnh đại nhân nhìn thử, tiểu nhân bị thương ko nhẹ đâu ạh. Này cũng nên nghiêm trị hành vi bạo lực của ông chủ sòng bạc —— Lãnh Niệm Sinh.”
Hai tên khốn kiếp kia nói cái quái gì vậy…..Hừ! Người nhã nhặn mà nghe lời, thì thấy ngay là phủ nha này cũng thường thôi. Vẫn như cũ, chướng khí mù mịt!
Giận dữ trừng Địch Dĩnh 1 cái, Lãnh Niệm Sinh cũng lường trước là hắn tốt cỡ nào mà.
Lòng đã có dự liệu trước, Địch Dĩnh tốc chiến tốc thắng giải quyết ngay việc nhỏ này —— “Là hai ngươi sai trước. Bản quan thấy vết thương của Trương Tam, Lý Tứ ngươi cũng ko nghiêm trọng đến nỗi cáo trạng truy cứu hành vi của ác nhân. Về phần Khuyết Bất Bình, vì ngươi ko có ra tay đánh người, có thể trở về.”
“Như vậy, còn Niệm Sinh? Hắn sẽ ra sao?”
“Sòng bạc tuy có quy cũ riêng của nó. Nhưng hắn cũng không nên động thủ đánh người. Niệm tình hắn mới vi phạm lần đầu. Xử cho ngồi tù ba ngày, từ từ suy ngẫm lại cho rõ ràng” Địch Dĩnh nhẹ giơ lên trường mộc 「Rầm」1 tiếng. Lãnh Niệm Sinh dưới công đường ngay lập tức bị giải vào đại lao.
Trước khi đi, Lãnh Niệm Sinh còn quay lại dặn dò Khuyết Bất Bình: “Đừng cho cha và nương biết được chuyện ta bị Địch Dĩnh bỏ tù.”
“Lão đại, ngươi ko về nhà ah.” Khuyết Bất Bình đã đến nhà của lão gia cùng phu nhân để tìm Lãnh Niệm Sinh. Cuối cùng phải đến sòng bạc mới thấy bóng người. Hắn còn đang ngơ ngẩn gì ko biết? Thân dựa vào hành lang nhỏ ở lầu hai, Khuyết Bất Bình từ trên cao nhìn xuống —— khách nhân tụ tập đánh bạc, hò hét vang trời, cảnh tượng thật sôi động.
“Hình như, có 1 bàn cược khiến người ta vô cùng mất hứng.” Thấy Lãnh Niệm Sinh vẫn ngồi yên, không quan tâm gì đến khách đang ồn ào.
“Lão —— đại ——” Khuyết Bất Bình lấy giọng kêu lên.
Hả! Lãnh Niệm Sinh chớp mắt 1 cái hoàn hồn, lập tức chửi ầm lên: “Ngươi làm quái gì hét lớn quá vậy?”
Khuyết Bất Bình trương ra bộ dáng như chịu nhiều ủy khuất và oan uổng, nhắc nhở hắn. “, nhắc nhở hắn, “Lão Đại ah, hôm nay là ngày Liên Nhi về thăm cha mẹ đẻ, sao ngươi ko về nhà?”
“Ách.” Giật mình, Lãnh Niệm Sinh hoảng hồn. “Trời đất! Sao ta lại quên chuyện trọng yếu như vậy?” Thật hết biết mà……
「Xoạt!」 Hắn đột nhiên cắm chủy thủ lên mặt bàn, làm cho mấy chén trà phải 「loảng xoảng lẻnh xẻng」 mà rơi xuống đất. Đứng dậy, tức nghẹn họng mà ko có chỗ phát tiết.
Khuyết Bất Bình nhanh chân nhảy sang 1 bên, nhưng vẫn bị ướt hết vạt áo và giày. Vẫy vẫy vết nước, nó kêu lên: “Này là bộ đồ mới của ta đó…..”
Lãnh Niệm Sinh nghe hắn hét lên như quỷ cũng ko phản ứng gì. Hai mắt nhíu lại, thu tầm nhìn xuống 1 bàn cược dưới lầu, có 2 gã nam nhân đang vun tay.
“Giỏi lắm, dám đến nơi này gây sự.” Gằn giọng, Lãnh Niệm Sinh nhất thời nhảy lên hành lan, cả người thuận thế nhảy xuống lầu.
Khuyết Bất Bình cũng nhảy xuống theo. Lão đại đang muốn trút hận, giơ tay thủ thế, khiến cho vài tên thủ hạ thấy vậy cũng chạy tới.
Lãnh Niệm Sinh im lăng như ko có hơi thở, vòng ra phía sau, tay nắm lấy cổ áo người đối diện. Nam nhân đột nhiên quay đầu lại “Áh” 1 tiếng, thân hình tráng kiện đã bay đén cái bàn gần vách 「Binh binh bang bang」tiếng đổ vỡ vang lên
“Ngô….” Gã che cái mũi bị đau rên rĩ, máu từ đó chảy ra, ướt đỏ cả tay.
“Lãnh…. Nhị… Gia…”
Nam nhân kia hoảng sợ như thấy quỷ ko bằng. Lãnh Niệm Sinh nói tiếp theo câu nói đang nói dỡ: “Ngươi kêu ta là cha cũng vô dụng. Ta vừa thiếu người luyện nắm tay đây.”
Dứt lời, mắt đã thấy đối phuông đánh tới. Lãnh Niệm Sinh cúi đầu né tránh. Đồng thời, nhấc chân đá người bay ra ngoài, tiện tay cầm lấy cái ghế quăng luôn vào người hắn. Lập tức nghe gã tiếng kêu khinh hãi, kết cục cũng thảm y hệt như nam nhân kia ah.
Bên trong, nhất thời lặng yên như tờ.
Khách đến đây đánh bạc đều biết Lãnh nhị gia ko dễ chọc vào. Ai đến gây sự kết quả chắc chắn sẽ bị đánh giống như hai tên kia.
“Người đâu, đem hai tên này ra ngoài!”
Bọn thủ hạ tuân lệnh, lập tức chạy đến thu dọn tàn cuộc.
Lãnh Niệm Sinh lạnh nhạt liếc mắt 1 cái, để Khuyết Bất Bình xử lý mọi chuyện còn lại. Hắn liền trở lên lầu hai, chờ Khuyết Bất Bình hỏi rõ nguồn cơn của chuyện rối loạn này.
Sau 1 lúc lâu, Khuyết Bất Bình đi đến bên cạnh giải thích “Lão đại, hai cái tên này, một người có gương mặt lạnh lùng, người còn lại thì nghiêm khắc. Nhìn nhau 1 hồi thì ngứa mắt, lời qua tiếng lại, rồi cự cãi ầm lên, cuối cùng là đánh nhau ah.”
“Àh, là vậy sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy ah.”
Lãnh Niệm Sinh bực mình hỏi: “Hai tên này ăn no rảnh chuyện, nên muốn tìm cái chết chứ gì?” Dám kiếm chuyện với hắn, thật gan cùng mình mà!
Khuyết Bất Bình đoán chừng: “Tụi nó chắc chưa nghe qua tên, nên mới đi lộn đường mà gây sự ah.”
Lãnh Niệm Sinh hừ nhẹ, “Phải ko?” Hắn trừng mắt nhìn cái đầu ngốc ngếch của, “Vừa rồi, 1 trong 2 tên đó gọi ta là cái gì hả?”
“Lãnh nhị… Ah! Bọn họ biết ngươi là ai.”
Lãnh Niệm Sinh chỉ chỉ nó, cảnh cáo: “Đừng chõ mõm vào chuyện của ta.”
Lão đại hai ngày nay tâm tình thực kém ah……Nó lập tức nói lái sang chuyện khác, nắm lấy tay Niệm Sinh kéo kéo, thúc giục: “Nhanh chút đi. Chúng ta mau về nhà lão gia. Cha có dặn ta đem rượu đến đó đó.”
Nếu ko làm xong chuyện này, chắc chắn là sẽ bị cha nó chửi đến tối tăm mặt mày luôn quá.
Lãnh Niệm Sinh giật tay lại đẩy nó ra. “Đi thì đi, làm gì lôi kéo như vậy chứ, nhiều lời quá.” Nếu không phải xem nó là bằng hữu thân thiết nhiều năm. Hắn nhất định đã một cước đá nhân xuống lầu rồi ah.
Khuyết Bất Bình lẩm bẩm: “Nếu ta ko thúc giục ngươi. Chờ chúng ta đến nhà lão gia, thì chắc trời cũng đã tối rồi ah.”
Lãnh Niệm Sinh biết rõ mình đã quên ngày hôm nay, nên mới ko đôi co nữa……
Hai người một trước một sau nhảy ngay xuống lầu. Bỗng nhiên có 1 đám nha sai vây lấy họ, trong đó có 1 người oai nghiêm lên tiếng. “Bắt hai người họ lại.”
Hả?! Khuyết Bất Bình trợn mắt nhìn trừng trừng. Ko biết mình đã làm chuyện gì xấu?! Lãnh Niệm Sinh liếc mắt một cái liền nhận ra người mới tới, hắn cắn răng, ngẩng đầu bước đến, ngữ khí nặng nề: “Các ngươi muốn mời ta đến phủ nha làm khách đúng không? Tốt.” Hắn thật muốn xem thử coi người nhã nhặn này rốt cuộc là đang hát tuồng gì.
Cái tên này, vừa mới ra khỏi tầm mắt của y liền sinh chuyện! Địch Dĩnh trừng mắt nhìn hai người vừa mới bị bắt trở về —— Lãnh Niệm Sinh và Khuyết Bất Bình.
Trên công đường, nha sai đứng chờ hai bên. Sắc mặt người nào người nấy đều rất nghiêm túc, y hệt như mấy pho tượng trên chùa vậy.「Rầm」Nghe tiếng gõ mạnh cây gỗ xuống bàn, hết thẩy đều ngay lập tức trăm miệng như 1: ”Uy vũ —— “
Địch Dĩnh liền hỏi: “Người ở dưới công đường là Lãnh Niệm Sinh cùng Khuyết Bất Bình nghe cho rõ ràng. Có người đánh trống kêu oan, kiện hai người có ý đồ gây thương tổn. Cạnh các người là hai vị khổ chủ đã kể rõ chân tướng. Nói hai người đánh trọng thương người khác. Có phải hay ko?”
“Này là nói nhảm! Chỉ có mình ta làm mà thôi. Khuyết Bất Bình nào có làm chuyện gì đâu? Đại nhân muốn bắt người đến phủ nha, sao không tìm hiểu kỹ chút đi!” Nếu hắn để cho Khuyết Bất Bình cùng mình ăn cơm nhà đá, chắc sẽ làm Khuyết tứ thúc……thất vọng lắm đi. “Khuyết Bất Bình, ngươi có ra tay đánh người hay ko?”
“Có thì sao hả! Ta nguyện ý cùng lão đại ngồi tù chơi mà.” Hảo bằng hữu có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Lãnh Niệm Sinh nhất thời trợn trắng con mắt mà mắng. “Ngươi ngu quá hà. Ngươi nói mấy lời này rõ ràng là vu cho ta tội bất nghĩa. Ngươi ko có làm, giành ở tù làm gì.” Ngu hết biết…..
“Nghĩa là, việc này ko có liên quan đến Khuyết Bất Bình phải ko?”
“Đúng vậy.”
“Lão đại, ngươi…”
“Câm miệng.” Hắn không thể nào vì suy nghĩ cá nhân mà kéo luôn người xuống nước.
Thấy lão đại sắc mặt lạnh lùng, môi Khuyết Bất Bình hơi tái lại mấp máy gì đó. Hắn cũng nhận thấy ko khí trên công đường giờ đây ko giống với trước kia.
Tân quan tiền nhiệm, nó quyền có quyền, nói thế có thế, bộ dáng uy nghi. Là muốn hù ai chứ? Hừ!
Lãnh Niệm Sinh ngẩng đầu liếc cái tên ông cụ non kia 1 cái. Cơn giận đã bốc lên tới đỉnh đầu.
Hảo ah, hắn dạy dỗ vài tên ko biết điều cũng có chuyện nữa.
“Xin hỏi đại nhân trên công đường. Hai tên ở kế bên ta đây. Một người nói ta đánh dập mũi, người kia thì gẫy mấy cái xương sườn. Này gọi là thương tích nặng nề sao? Hay đại nhân có mắt không tròng, nên ko thấy lúc bọn nó tay chân lành lặng, còn có bản lĩnh đến phủ nha cáo trạng. Theo lý mà nói, nếu là thân thể tàn phế, hẳn là phải nằm trên giường tru tréo như quỷ rồi kìa, nói ko chừng là hôn mê bất tỉnh. Còn quái gì mà đi được đến đây, kiện cáo nhăn nhít!” Mẹ nó! Người nhả nhặn bị đui rồi —— ko biết đúng sai gì hết mà!
Vừa mới dứt lời, trong nhóm quan sai kia, bỗng có người hít sâu 1 hơi hét lên. “Ha! Điêu dân to gan, ngươi dám mắng đường thượng đại nhân là có mắt ko tròng. Này rõ ràng là khinh nhờn, phạm đại tội bất khính mà!” Thiệu Quân mặc kệ người đang quỳ kia là có quan hệ với đại nhân ra sao. Tóm lại, y chính là thấy tên tiểu tử kiêu ngạo này ko vừa mắt chút nào.
Địch Dĩnh đảo mắt, ngầm cảnh cáo Thiệu bộ đầu nên biết quy cũ. “Lãnh Niệm Sinh, ta không tính toán thái độ bất kính của ngươi.” Vậy chẳng phải đang chiêu cáo cho mọi người, y với Lãnh Niệm Sinh có thể rất dễ dàng tha thứ bất kể chuyện gì.
Ko thèm chấp nhặt ngữ khí xem thường phạm thượng. Địch Dĩnh tâm bình khí hòa nhưng miệng vẫn ko mất đi sự nghiêm túc. Tư tình nhi nữ nên tạm gác qua 1 bên, tất cả phải làm theo lẽ công. “Tại sao ngươi lại đánh người?” Trước hỏi rõ ngọn nguồn, sau mới định đoạt.
“Bởi vì bọn nó ở chỗ của ta gây chuyện. Đại nhân chắc là cũng biết sòng bạc nào cũng có quy định riêng cả. Sòng bạc ta ở là có quy định hẳn hoi Đối với khách đến vui chơi đương nhiên phải biết nôi quy rõ ràng. Ko trêu cợt trời cao, ko gây chuyện, đều đơn giản vậy mà ko làm được thì hậu quả tự gánh vác. Mấy điều này đều được dán công khai nói cho khách nhân biết rõ đầy ra đó. Nhưng hai người này rõ ràng đã biết còn cố phạm. Muốn bị đánh mà.”
“Trương Tam, Lý Tứ, các ngươi đến nơi kia đánh bạc, chắc cũng biết quy củ chứ?
“Ách…”
“Này…” Không để cho họ có cơ hội suy nghĩ. Địch Dĩnh giơ lên trường mộc 「Rầm」1 tiếng đầy chấn động, buộc bọn chúng phải nói ra suy nghĩ của mình. “Sao hả, ko dám trả lời là đồng ý. Hai người các người cũng biết việc này?” Trương Tam, Lý Tứ thấp cúi thấp đầu, lí nhí nói: “Biết.”
“Vậy là do nhóm bọn ngươi ko đúng. Nếu đã biết quy định sao còn cố ý gây chuyện? Còn dám đến phủ nha cáo trạng người phụ trách sòng bạc là Lãnh Niệm Sinh, hay là hai người cố ý làm việc đó?”
Hách! Trương Tam, Lý Tứ quá sợ hãi, liên tục hô: “Oan uổng quá…… Đại nhân, tiểu nhân tuyệt đối không dám.”
“Đúng vậy đó! Đại nhân, tôi và Lý Tứ bị đánh đau quá, nhất thời ko biết làm gì nên mới như thế. Dù gì cũng ko nên bị đánh cho dập mũi và gẫy xương chứ”
Lý Tứ vỗ vỗ miệng vết thương đang được băng bó. Bộ dáng đáng thương nói: “Thỉnh đại nhân nhìn thử, tiểu nhân bị thương ko nhẹ đâu ạh. Này cũng nên nghiêm trị hành vi bạo lực của ông chủ sòng bạc —— Lãnh Niệm Sinh.”
Hai tên khốn kiếp kia nói cái quái gì vậy…..Hừ! Người nhã nhặn mà nghe lời, thì thấy ngay là phủ nha này cũng thường thôi. Vẫn như cũ, chướng khí mù mịt!
Giận dữ trừng Địch Dĩnh 1 cái, Lãnh Niệm Sinh cũng lường trước là hắn tốt cỡ nào mà.
Lòng đã có dự liệu trước, Địch Dĩnh tốc chiến tốc thắng giải quyết ngay việc nhỏ này —— “Là hai ngươi sai trước. Bản quan thấy vết thương của Trương Tam, Lý Tứ ngươi cũng ko nghiêm trọng đến nỗi cáo trạng truy cứu hành vi của ác nhân. Về phần Khuyết Bất Bình, vì ngươi ko có ra tay đánh người, có thể trở về.”
“Như vậy, còn Niệm Sinh? Hắn sẽ ra sao?”
“Sòng bạc tuy có quy cũ riêng của nó. Nhưng hắn cũng không nên động thủ đánh người. Niệm tình hắn mới vi phạm lần đầu. Xử cho ngồi tù ba ngày, từ từ suy ngẫm lại cho rõ ràng” Địch Dĩnh nhẹ giơ lên trường mộc 「Rầm」1 tiếng. Lãnh Niệm Sinh dưới công đường ngay lập tức bị giải vào đại lao.
Trước khi đi, Lãnh Niệm Sinh còn quay lại dặn dò Khuyết Bất Bình: “Đừng cho cha và nương biết được chuyện ta bị Địch Dĩnh bỏ tù.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook