Kỳ Hạn Thưởng Thức
-
Chương 12: Trảo hồ điệp (Bắt lấy con bướm)
Sau khi những ý nghĩ nôn nóng của Chu Lục dần nguội lạnh trở lại, anh bắt đầu suy ngẫm.
Lâm Thanh là một người có tính tình không nóng không lạnh, đối xử với người ngoài đều luôn là thỏa đáng, người bên cạnh cậu ấy còn không đắc tội, làm sao có thể đi kiếm ngân hàng nặng lãi mà vay một số tiền lớn như vậy được, hơn nữa còn khất nợ lâu ngày đến mức để cửa hàng bị đập phá? Anh cảm thấy chuyện này thật kì quặc.
Chu Lục nhớ lại lúc trước có đến cửa hàng gần trường tiểu học của Lâm Thanh hỏi thăm tình hình, đối phương qua rằng thời gian này em gái đến ở nhờ nhà mình, cho nên việc lắp đặt thiết bị phần lớn là giúp đỡ trông coi. Khi còn quen nhau, Chu Lục và Lâm Thanh cũng gặp mặt em gái vài lần, anh biết gia đình Lâm Thanh là gây dựng lại, đối xử với nhau rất lạnh nhạt, cô em gái này không có quan hệ máu mủ với cậu, mỗi lần đến đều vì tiền, có được rồi cũng vội vàng đi ngay, cũng chẳng tiếp đãi nhiều hơn.
Đột nhiên thật kì quái mà đến ở nhờ nhà Lâm Thanh — — có thể liên quan đến việc mượn nợ lần này sao?
Lâm Thanh không chịu nói, vậy thì Chu Lục quyết định tự đi điều tra một chút.
Chu Lục nhớ mang máng em gái của Lâm Thanh là ở trong khu nhà của thành phố M học đại học, anh bàn giao công tác ngày hôm nay cho cấp dưới, đến trước cửa trường mà đợi người.
Tại quán trà sữa ngồi gần nửa ngày, anh thấy một nhóm nữ sinh trang điểm lộng lẫy ùa vào cửa tiệm, bọn họ quen thuộc mà chào hỏi cậu chàng nhân viên phục vụ, hơn nữa lại còn ríu rít nói chuyện, thỉnh thoảng ồ lên những tràng cười không đầu không đuôi, nhìn bọn họ dáng vẻ giương nanh múa vuốt, Chu Lục cảm thấy đau đầu, nhưng anh vẫn còn có thể nhìn ra được một nữ sinh xinh đẹp trong đám yêu nữ quỷ quái này, mà đó cũng chính là em gái của Lâm Thanh.
Anh bước lên phía trước gọi lại đối phương, tỏ vẻ như muốn cùng cô nàng nói chuyện.
Đám nữ sinh bên trong ngay tức khắc bùng lên một trận ồn ào, rõ ràng cho rằng Chu Lục đến gần để bắt chuyện làm quen.
Trịnh Diễm Diễm vậy mà lại nhớ kỹ Chu Lục, biết đó chính là bạn cùng phòng của anh trai, chỉ là vẫn không hiểu vì sao lại đến tìm mình, cô nàng mặc dù cảm thấy nghi ngờ, nhưng vẫn có chút suy nghĩ vui mừng đắc ý, chẳng qua là không hề nói ra, chỉ vui vẻ cùng Chu Lục rời khỏi quán trà sữa, còn lại đám bạn kia phía sau vụng trộm huýt sáo hi hi ha ha cười đùa.
Chu Lục khởi động xe đem Trịnh Diễm Diễm đến nơi thích hợp để nói chuyện riêng.
“Anh cô đã đem tất cả mọi chuyện nói hết với tôi.” Thay vì dùng cách nói chuyện khuôn phép, Chu Lục thấy chi bằng cứ nói thẳng.
Trịnh Diễm Diễm lại chẳng nghi ngờ gì, ngược lại dùng vẻ mặt hăng hái hỏi: “Anh ấy mượn tiền anh?” Trong lòng cô đối với Chu Lục có cái nhìn khác xưa, trước đây chẳng hề thấy anh giống như một người giàu có, chẳng lẽ mấy năm nay làm ăn phát đạt.
Chu Lục không phủ nhận, nói tiếp: “Chuyện của anh cô chính là của tôi, nếu như cậu ấy thiếu tiền, tôi nhất định sẽ đưa cho cô. Có điều…”
Trịnh Diễm Diễm thấy Chu Lục có ý tứ khác, giọng nói nhất thời trở nên có chút không kiên nhẫn: “Dì nói anh của em sẽ chăm sóc em, em thiếu nợ chẳng khác nào anh ấy thiếu nợ. Anh yên tâm, công việc của anh ấy vẫn tốt, chắc chắn có thể trả lại tiền cho anh.”
Chu Lục cuối cùng cũng biết nguyên nhân sự việc, điều anh lo lắng cũng chính là sự thật, Lâm Thanh quả nhiên nhận hết thua thiệt, hơn nữa đối phương còn là loại người tham lam vô tâm. Nếu không phải vì nguyên tắc không đánh phụ nữ trẻ em của Chu Lục, nhìn dáng điệu như muốn ăn đòn của Trịnh Diễm Diễm, anh đã cho con nhỏ vài cái tát ngay tại chỗ.
“Hôm nay não cô gặp phải cái gì, hay là bình thường nói chuyện cũng không suy nghĩ?” Chu Lục cảm thấy xem thường nhìn đối phương, “Quan hệ của cô và Lâm Thanh như thế nào cô phải biết rõ hơn tôi, hiện tại cần việc hở ra một cái liền gọi anh trai, tôi nhớ trước đây cô cũng không lễ phép như vậy. Cô nghĩ tiền của anh trai cô là trên trời rơi xuống chắc? Cậu ấy mỗi ngày đều phải dậy sớm thức khuya cực khổ kiếm tiền, đều bị cô tiêu hoang hết, cửa hàng thiếu chút nữa bị đập nát luôn cô có biết không? Nhắc nhở cô một chuyện, Lâm Thanh hoàn toàn không có nghĩa vụ phải chăm lo cho cô, giúp cô trả tiền là vì cậu ấy hiền lành lại mềm lòng, cô còn ở trước mặt tôi làm cao cái con m* gì!”
Trịnh Diễm Diễm nghĩ thầm không biết Lâm Thanh đã nói thêm cái gì, bị Chu Lục ở đây thuyết giáo một trận, không nhịn được thẹn quá thành giận: “Anh nghĩ anh là ai? Dựa vào cái gì xen vào chuyện nhà chúng tôi?”
Chu Lục hai tay đè trên hai mép bàn, người nghiêng về phía trước, giọng nói trầm thấp: “Tôi thì lại muốn xen vào, hơn nữa còn muốn xen vào cho đến cùng! Hôm nay tôi nói rõ cho cô biết, tiền này tôi không tính vào Lâm Thanh, chỉ tính vào một mình cô!”
Trịnh Diễm Diễm ban đầu là yên lặng, lúc sau lập tức cười nhạo nói: “Thế nào đi nữa tôi cũng không có tiền, nếu anh có nhẫn nại thì cứ chờ tôi đi.”
Chu Lục nhìn cô nàng dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi, suy nghĩ liền thay đổi: “Chuyện cô đi vay nặng lãi, trong nhà trong trường còn chưa biết đi?” Thấy đối phương thật sự thay đổi sắc mặt, anh càng chắc chắn: “Cô cho là chuyện này cứ như vậy mà qua sao? Anh cô giúp cô giấu, tôi cũng không tốt lành như vậy đâu.”
Trịnh Diễm Diễm lúc này mới có chút hoang mang, lần trước về nhà, vì lo lắng cho sức khỏe của cha dượng, nên Lâm Thanh đã giúp đỡ giấu diếm, ở trường bạn bè cũng không biết chuyện, chỉ cho là cô có bệnh xin nghỉ học, nếu như nói dối bị vạch trần, không chỉ bị một trận đánh chửi, bạn bè cũng sẽ mất hết, căn bản là không bưng bít được nữa.
Dáng vẻ kiêu ngạo của cô nàng hoàn toàn biến mất, yếu ớt ngụy biện: “Em… em cũng không phải cố ý… em không biết người kia là lừa đảo…”
Hóa ra chuyện còn có ẩn khúc, Chu Lục mặt đanh lại hỏi rõ từng việc, yêu cầu Trịnh Diễm Diễm cung cấp hình ảnh và địa chỉ quá bar thường đến của người nọ, trong lòng anh tự có suy tính riêng.
“Vô ích thôi… tên đó đã lâu không xuất hiện, nói không chừng đã trốn sang nơi khác…” Trịnh Diễm Diễm chần chừ muốn được khuyên nhủ, nhưng cô nàng thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Chu Lục, giống như núi lửa sắp phun trào, đành ngậm miệng lại.
Chu Lục không để ý đến Trịnh Diễm Diễm mà nói, âm thanh làm người khác sợ hãi: “Cô tốt nhất đi xin lỗi Lâm Thanh, từ nay về sau tự đi làm thêm kiếm tiền sinh hoạt, không được phiền cậu ấy! Nếu để tôi biết cô không cố gắng học hành, tôi sẽ giúp cậu ấy đánh chết cô!”
Trịnh Diễm Diễm một bộ lo sợ, chiêm chiếp trả lời.
Chu Lục biết trong lòng Lâm Thanh, gia đình là trách nhiệm của cậu, nhưng mà hôm nay cậu vào vai “người hiền bị ức hiếp”, hiền lành nhưng lại không ý thức được, để cho người khác ngồi mát ăn bát vàng, đối với cách sử xự im lặng chịu oan ức này của Lâm Thanh, anh tuyệt không đồng tình.
Tiền không phải là vấn đề, Chu Lục chỉ là không có cách nào chịu đựng được việc người mình quý trọng lại vô duyên vô cớ bị khi dễ, tự mình chịu khổ.
Nghẹn một hơi, Chu Lục định bụng bắt đầu lo liệu giải quyết triệt để cái chuyện thối nát này.
Đối với loại người cặn bã lừa tiền phụ nữ, phải ăn miếng trả miếng, chẳng việc gì cần dùng phương pháp khách khí nào.
Mỗi ngày khi đêm xuống, Chu Lục liền lãng vãng đến một quán bar nổi tiếng của thành phố M, anh lặng yên không một tiếng động hòa lẫn vào đám người mua say kia, trong đầu vẫn luôn tỉnh táo, luôn luôn chú ý đến khuôn mặt của từng người qua lại. cũng không phải hoàn toàn có ý định ôm cây đợi thỏ, anh chắc chắn rằng loài ong bướm này sẽ không chịu được yên tĩnh, tên đàn ông kia ở thành phố M lêu lổng đã lâu, vậy hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua bụi hoa quen thuộc này, trốn tránh một thời gian ắt hẳn sẽ quay lại, Chu Lục luôn có thời gian và nhẫn nại để chờ đợi đối phương, không hề quan tâm trận đấu này mau hay lâu.
Mọi người liền nhốn nháo tại khu vực hộp đêm khi trời vừa tối, quan trọng ở chỗ, đây không chỉ có các quán ăn bình thường, mà còn có gay bar, gay bar “FUNNY” nổi tiếng của thành phố M cũng nằm ngay trên con đường này.
Hôm nay khi Chu Lục ở trên đường tìm kiếm người, không để ý làm ngực áo bị hất một đống chất lỏng, anh ngạc nhiên ngẩng đầu, là một tiểu nương C (là một gay giả nữ, dùng cả đồ trang điểm và quần áo), gương mặt vậy mà rất ưa nhìn, nhưng đáng tiếc lại dính một đống đồ trang điểm, nhìn quả thực chẳng ra sao. Chu Lục cũng không hề nghĩ tới mình cũng có ngày bị cợt nhả, nhất thời há miệng không nói được gì.
Tiểu nương C õng ẹo nở nụ cười, thanh âm mềm mại đến mức có thể vắt ra nước: “Anh đẹp troai nhìn dáng người hông tồi nghen, em mỗi ngày hay đến chơi ở đường này nè, lâu rồi hông thấy người hợp duyên như vậy! Có hứng đi FUNNY ngồi chút hôn?” Vừa nói chuyện, cả người của đối phương vừa dán sát vào người Chu Lục, như một con rắn không xương, lúc này Chu Lục không bình tĩnh được nữa, vội đẩy người ra.
Đối phương ngược lại cũng biết điều, càng không phải loại người chết cũng muốn hi sinh, sửa sang lại quần áo, bỉu môi “Xí” một tiếng nhỏ, xoay người đi ra ngoài.
Chu Lục lại suy nghĩ một chút, mỗi ngày đều tới đây, tìm kiếm gần cả tháng cũng chưa có đầu mối gì, giống như con ruồi không đầu cứ mù quáng đi tìm, hay là hỏi khách quen nơi này một chút, nói không chừng lại thu về được một ít tin tức tốt. Anh mặt dày đuổi theo phía trước, nắm lại cánh tay của đối phương, “Ngại quá, tôi vừa nãy có chút…ực…xấu hổ. Cậu nói xem đi chỗ nào ngồi một chút?”
Chu Lục lần đầu đến bar gay, anh thấy mình mang theo một tiểu nương C trang điểm hơi có mức khoa trương, nhưng khi vào trong, anh lại phát hiện càng có nhiều người như thế, thậm chí còn đội tóc dài theo thắt lưng, chân đi giày cao gót, còn ở khu vực quầy bar, có cả đàn ông vạm vỡ, còn cả một vài vị tinh anh mặc đồ tây phẳng phiu… thì ra đồng tính còn phân ra nhiều loại như vậy, Chu Lục cảm thấy như được mở mang tầm mắt.
Cho đến nay, người, việc, vật mà anh tiếp xúc đều không hề liên quan đến thế giới đồng tính. Lúc sau thích Lâm Thanh, giống như một việc ngoài ý muốn tốt đẹp, nhưng bọn họ lại đóng cửa mà nói chuyện yêu đương, chỉ liên quan đến nhau, đúng là bí mật, và cũng là chuyện không thể nói ra, so với những người dũng cảm không bị ai cản trở mà nói, bọn họ quả thực là kín đáo đến tận xương cốt.
Ở giữa quán rượu có một cái bục cao hình tròn, một đám đàn ông ăn mặc hở hang đứng trên đó theo tiết tấu của âm nhạc, xoay lưng lắc mông mà nhảy đến đa dạng, dưới sàn cũng có một đám người nhảy theo điên cuồng, khắp nơi đều là cảnh tượng mê loạn không nhận ra được.
Bọn họ đi đến một góc khuất tối nào đó ngồi xuống. Trên thực tế đèn trong quán rượu đều mờ ảo giống nhau, khó thể nhận thấy khung cảnh cũng trở nên ám muội.
“Em là Điềm Điềm ~ Anh đẹp troai tên gì?” Cậu trai nũng nịu mỏng manh hỏi.
Chu Lục tinh thần vốn đang hơi căng thẳng, nghe vậy gần như là phụt cười, tên của đối phương làm anh phút chốc nhớ đến con chó vườn ông ngoại nuôi, cũng tên gọi như vậy. Anh theo lối suy nghĩ liền nhớ đến con mèo nhỏ nhà Lâm Thanh, bịa chuyện mà nói: “Tôi là… Đinh Đinh.”
Điềm Điềm che miệng cười, đánh Chu Lục một cái nhẹ nhàng, làm nũng nói: “Ghét ghê! Anh nhất định rất là hài hước nha! Bất quá tên tụi mình rất xứng đó ~”
Chu Lục cười theo, cố nén buồn nôn cùng đối phương trò chuyện một lúc, sau làm bộ lơ đãng dời đi trọng tâm đề tài: “Điềm Điềm, cậu thường xuyên đến con đường này chơi sao?”
Điềm Điềm nói: “Ưm, tất cả các chuyện trên dưới ở đây em đều biết nà!”
Chu Lục nhân dịp hỏi: “Gần đây có chuyện gì à?”
Điềm Điềm chu môi, suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu nói: “Gần đây chán muốn chết, chẳng có chuyện gì hay… Bất quá em nghe bạn thân nói, có một thằng hay lừa tiền phụ nữ chạy trốn mấy tháng mới trở về, nhưng mà vận khí không tốt, phải vơ vét tiền và lừa gạt nữ sinh, chậc chậc chậc, không nên làm bậy quá a!”
Sắc mặt Chu Lục ở bên trong ngọn đèn u ám nên không rõ, Điềm Điềm chỉ thấy anh chậm rãi gật đầu: “Đúng là không nên.”
Tối hôm đó Chu Lục mặc dù hi sinh một chút nhan sắc, nhưng chung quy vẫn là có thu hoạch. Sau khi tạm biệt Điềm Điềm, anh ở trong đầu lập tức soạn lại các thông tin, chuẩn bị đi bắt ong bướm.
Lâm Thanh là một người có tính tình không nóng không lạnh, đối xử với người ngoài đều luôn là thỏa đáng, người bên cạnh cậu ấy còn không đắc tội, làm sao có thể đi kiếm ngân hàng nặng lãi mà vay một số tiền lớn như vậy được, hơn nữa còn khất nợ lâu ngày đến mức để cửa hàng bị đập phá? Anh cảm thấy chuyện này thật kì quặc.
Chu Lục nhớ lại lúc trước có đến cửa hàng gần trường tiểu học của Lâm Thanh hỏi thăm tình hình, đối phương qua rằng thời gian này em gái đến ở nhờ nhà mình, cho nên việc lắp đặt thiết bị phần lớn là giúp đỡ trông coi. Khi còn quen nhau, Chu Lục và Lâm Thanh cũng gặp mặt em gái vài lần, anh biết gia đình Lâm Thanh là gây dựng lại, đối xử với nhau rất lạnh nhạt, cô em gái này không có quan hệ máu mủ với cậu, mỗi lần đến đều vì tiền, có được rồi cũng vội vàng đi ngay, cũng chẳng tiếp đãi nhiều hơn.
Đột nhiên thật kì quái mà đến ở nhờ nhà Lâm Thanh — — có thể liên quan đến việc mượn nợ lần này sao?
Lâm Thanh không chịu nói, vậy thì Chu Lục quyết định tự đi điều tra một chút.
Chu Lục nhớ mang máng em gái của Lâm Thanh là ở trong khu nhà của thành phố M học đại học, anh bàn giao công tác ngày hôm nay cho cấp dưới, đến trước cửa trường mà đợi người.
Tại quán trà sữa ngồi gần nửa ngày, anh thấy một nhóm nữ sinh trang điểm lộng lẫy ùa vào cửa tiệm, bọn họ quen thuộc mà chào hỏi cậu chàng nhân viên phục vụ, hơn nữa lại còn ríu rít nói chuyện, thỉnh thoảng ồ lên những tràng cười không đầu không đuôi, nhìn bọn họ dáng vẻ giương nanh múa vuốt, Chu Lục cảm thấy đau đầu, nhưng anh vẫn còn có thể nhìn ra được một nữ sinh xinh đẹp trong đám yêu nữ quỷ quái này, mà đó cũng chính là em gái của Lâm Thanh.
Anh bước lên phía trước gọi lại đối phương, tỏ vẻ như muốn cùng cô nàng nói chuyện.
Đám nữ sinh bên trong ngay tức khắc bùng lên một trận ồn ào, rõ ràng cho rằng Chu Lục đến gần để bắt chuyện làm quen.
Trịnh Diễm Diễm vậy mà lại nhớ kỹ Chu Lục, biết đó chính là bạn cùng phòng của anh trai, chỉ là vẫn không hiểu vì sao lại đến tìm mình, cô nàng mặc dù cảm thấy nghi ngờ, nhưng vẫn có chút suy nghĩ vui mừng đắc ý, chẳng qua là không hề nói ra, chỉ vui vẻ cùng Chu Lục rời khỏi quán trà sữa, còn lại đám bạn kia phía sau vụng trộm huýt sáo hi hi ha ha cười đùa.
Chu Lục khởi động xe đem Trịnh Diễm Diễm đến nơi thích hợp để nói chuyện riêng.
“Anh cô đã đem tất cả mọi chuyện nói hết với tôi.” Thay vì dùng cách nói chuyện khuôn phép, Chu Lục thấy chi bằng cứ nói thẳng.
Trịnh Diễm Diễm lại chẳng nghi ngờ gì, ngược lại dùng vẻ mặt hăng hái hỏi: “Anh ấy mượn tiền anh?” Trong lòng cô đối với Chu Lục có cái nhìn khác xưa, trước đây chẳng hề thấy anh giống như một người giàu có, chẳng lẽ mấy năm nay làm ăn phát đạt.
Chu Lục không phủ nhận, nói tiếp: “Chuyện của anh cô chính là của tôi, nếu như cậu ấy thiếu tiền, tôi nhất định sẽ đưa cho cô. Có điều…”
Trịnh Diễm Diễm thấy Chu Lục có ý tứ khác, giọng nói nhất thời trở nên có chút không kiên nhẫn: “Dì nói anh của em sẽ chăm sóc em, em thiếu nợ chẳng khác nào anh ấy thiếu nợ. Anh yên tâm, công việc của anh ấy vẫn tốt, chắc chắn có thể trả lại tiền cho anh.”
Chu Lục cuối cùng cũng biết nguyên nhân sự việc, điều anh lo lắng cũng chính là sự thật, Lâm Thanh quả nhiên nhận hết thua thiệt, hơn nữa đối phương còn là loại người tham lam vô tâm. Nếu không phải vì nguyên tắc không đánh phụ nữ trẻ em của Chu Lục, nhìn dáng điệu như muốn ăn đòn của Trịnh Diễm Diễm, anh đã cho con nhỏ vài cái tát ngay tại chỗ.
“Hôm nay não cô gặp phải cái gì, hay là bình thường nói chuyện cũng không suy nghĩ?” Chu Lục cảm thấy xem thường nhìn đối phương, “Quan hệ của cô và Lâm Thanh như thế nào cô phải biết rõ hơn tôi, hiện tại cần việc hở ra một cái liền gọi anh trai, tôi nhớ trước đây cô cũng không lễ phép như vậy. Cô nghĩ tiền của anh trai cô là trên trời rơi xuống chắc? Cậu ấy mỗi ngày đều phải dậy sớm thức khuya cực khổ kiếm tiền, đều bị cô tiêu hoang hết, cửa hàng thiếu chút nữa bị đập nát luôn cô có biết không? Nhắc nhở cô một chuyện, Lâm Thanh hoàn toàn không có nghĩa vụ phải chăm lo cho cô, giúp cô trả tiền là vì cậu ấy hiền lành lại mềm lòng, cô còn ở trước mặt tôi làm cao cái con m* gì!”
Trịnh Diễm Diễm nghĩ thầm không biết Lâm Thanh đã nói thêm cái gì, bị Chu Lục ở đây thuyết giáo một trận, không nhịn được thẹn quá thành giận: “Anh nghĩ anh là ai? Dựa vào cái gì xen vào chuyện nhà chúng tôi?”
Chu Lục hai tay đè trên hai mép bàn, người nghiêng về phía trước, giọng nói trầm thấp: “Tôi thì lại muốn xen vào, hơn nữa còn muốn xen vào cho đến cùng! Hôm nay tôi nói rõ cho cô biết, tiền này tôi không tính vào Lâm Thanh, chỉ tính vào một mình cô!”
Trịnh Diễm Diễm ban đầu là yên lặng, lúc sau lập tức cười nhạo nói: “Thế nào đi nữa tôi cũng không có tiền, nếu anh có nhẫn nại thì cứ chờ tôi đi.”
Chu Lục nhìn cô nàng dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi, suy nghĩ liền thay đổi: “Chuyện cô đi vay nặng lãi, trong nhà trong trường còn chưa biết đi?” Thấy đối phương thật sự thay đổi sắc mặt, anh càng chắc chắn: “Cô cho là chuyện này cứ như vậy mà qua sao? Anh cô giúp cô giấu, tôi cũng không tốt lành như vậy đâu.”
Trịnh Diễm Diễm lúc này mới có chút hoang mang, lần trước về nhà, vì lo lắng cho sức khỏe của cha dượng, nên Lâm Thanh đã giúp đỡ giấu diếm, ở trường bạn bè cũng không biết chuyện, chỉ cho là cô có bệnh xin nghỉ học, nếu như nói dối bị vạch trần, không chỉ bị một trận đánh chửi, bạn bè cũng sẽ mất hết, căn bản là không bưng bít được nữa.
Dáng vẻ kiêu ngạo của cô nàng hoàn toàn biến mất, yếu ớt ngụy biện: “Em… em cũng không phải cố ý… em không biết người kia là lừa đảo…”
Hóa ra chuyện còn có ẩn khúc, Chu Lục mặt đanh lại hỏi rõ từng việc, yêu cầu Trịnh Diễm Diễm cung cấp hình ảnh và địa chỉ quá bar thường đến của người nọ, trong lòng anh tự có suy tính riêng.
“Vô ích thôi… tên đó đã lâu không xuất hiện, nói không chừng đã trốn sang nơi khác…” Trịnh Diễm Diễm chần chừ muốn được khuyên nhủ, nhưng cô nàng thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Chu Lục, giống như núi lửa sắp phun trào, đành ngậm miệng lại.
Chu Lục không để ý đến Trịnh Diễm Diễm mà nói, âm thanh làm người khác sợ hãi: “Cô tốt nhất đi xin lỗi Lâm Thanh, từ nay về sau tự đi làm thêm kiếm tiền sinh hoạt, không được phiền cậu ấy! Nếu để tôi biết cô không cố gắng học hành, tôi sẽ giúp cậu ấy đánh chết cô!”
Trịnh Diễm Diễm một bộ lo sợ, chiêm chiếp trả lời.
Chu Lục biết trong lòng Lâm Thanh, gia đình là trách nhiệm của cậu, nhưng mà hôm nay cậu vào vai “người hiền bị ức hiếp”, hiền lành nhưng lại không ý thức được, để cho người khác ngồi mát ăn bát vàng, đối với cách sử xự im lặng chịu oan ức này của Lâm Thanh, anh tuyệt không đồng tình.
Tiền không phải là vấn đề, Chu Lục chỉ là không có cách nào chịu đựng được việc người mình quý trọng lại vô duyên vô cớ bị khi dễ, tự mình chịu khổ.
Nghẹn một hơi, Chu Lục định bụng bắt đầu lo liệu giải quyết triệt để cái chuyện thối nát này.
Đối với loại người cặn bã lừa tiền phụ nữ, phải ăn miếng trả miếng, chẳng việc gì cần dùng phương pháp khách khí nào.
Mỗi ngày khi đêm xuống, Chu Lục liền lãng vãng đến một quán bar nổi tiếng của thành phố M, anh lặng yên không một tiếng động hòa lẫn vào đám người mua say kia, trong đầu vẫn luôn tỉnh táo, luôn luôn chú ý đến khuôn mặt của từng người qua lại. cũng không phải hoàn toàn có ý định ôm cây đợi thỏ, anh chắc chắn rằng loài ong bướm này sẽ không chịu được yên tĩnh, tên đàn ông kia ở thành phố M lêu lổng đã lâu, vậy hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua bụi hoa quen thuộc này, trốn tránh một thời gian ắt hẳn sẽ quay lại, Chu Lục luôn có thời gian và nhẫn nại để chờ đợi đối phương, không hề quan tâm trận đấu này mau hay lâu.
Mọi người liền nhốn nháo tại khu vực hộp đêm khi trời vừa tối, quan trọng ở chỗ, đây không chỉ có các quán ăn bình thường, mà còn có gay bar, gay bar “FUNNY” nổi tiếng của thành phố M cũng nằm ngay trên con đường này.
Hôm nay khi Chu Lục ở trên đường tìm kiếm người, không để ý làm ngực áo bị hất một đống chất lỏng, anh ngạc nhiên ngẩng đầu, là một tiểu nương C (là một gay giả nữ, dùng cả đồ trang điểm và quần áo), gương mặt vậy mà rất ưa nhìn, nhưng đáng tiếc lại dính một đống đồ trang điểm, nhìn quả thực chẳng ra sao. Chu Lục cũng không hề nghĩ tới mình cũng có ngày bị cợt nhả, nhất thời há miệng không nói được gì.
Tiểu nương C õng ẹo nở nụ cười, thanh âm mềm mại đến mức có thể vắt ra nước: “Anh đẹp troai nhìn dáng người hông tồi nghen, em mỗi ngày hay đến chơi ở đường này nè, lâu rồi hông thấy người hợp duyên như vậy! Có hứng đi FUNNY ngồi chút hôn?” Vừa nói chuyện, cả người của đối phương vừa dán sát vào người Chu Lục, như một con rắn không xương, lúc này Chu Lục không bình tĩnh được nữa, vội đẩy người ra.
Đối phương ngược lại cũng biết điều, càng không phải loại người chết cũng muốn hi sinh, sửa sang lại quần áo, bỉu môi “Xí” một tiếng nhỏ, xoay người đi ra ngoài.
Chu Lục lại suy nghĩ một chút, mỗi ngày đều tới đây, tìm kiếm gần cả tháng cũng chưa có đầu mối gì, giống như con ruồi không đầu cứ mù quáng đi tìm, hay là hỏi khách quen nơi này một chút, nói không chừng lại thu về được một ít tin tức tốt. Anh mặt dày đuổi theo phía trước, nắm lại cánh tay của đối phương, “Ngại quá, tôi vừa nãy có chút…ực…xấu hổ. Cậu nói xem đi chỗ nào ngồi một chút?”
Chu Lục lần đầu đến bar gay, anh thấy mình mang theo một tiểu nương C trang điểm hơi có mức khoa trương, nhưng khi vào trong, anh lại phát hiện càng có nhiều người như thế, thậm chí còn đội tóc dài theo thắt lưng, chân đi giày cao gót, còn ở khu vực quầy bar, có cả đàn ông vạm vỡ, còn cả một vài vị tinh anh mặc đồ tây phẳng phiu… thì ra đồng tính còn phân ra nhiều loại như vậy, Chu Lục cảm thấy như được mở mang tầm mắt.
Cho đến nay, người, việc, vật mà anh tiếp xúc đều không hề liên quan đến thế giới đồng tính. Lúc sau thích Lâm Thanh, giống như một việc ngoài ý muốn tốt đẹp, nhưng bọn họ lại đóng cửa mà nói chuyện yêu đương, chỉ liên quan đến nhau, đúng là bí mật, và cũng là chuyện không thể nói ra, so với những người dũng cảm không bị ai cản trở mà nói, bọn họ quả thực là kín đáo đến tận xương cốt.
Ở giữa quán rượu có một cái bục cao hình tròn, một đám đàn ông ăn mặc hở hang đứng trên đó theo tiết tấu của âm nhạc, xoay lưng lắc mông mà nhảy đến đa dạng, dưới sàn cũng có một đám người nhảy theo điên cuồng, khắp nơi đều là cảnh tượng mê loạn không nhận ra được.
Bọn họ đi đến một góc khuất tối nào đó ngồi xuống. Trên thực tế đèn trong quán rượu đều mờ ảo giống nhau, khó thể nhận thấy khung cảnh cũng trở nên ám muội.
“Em là Điềm Điềm ~ Anh đẹp troai tên gì?” Cậu trai nũng nịu mỏng manh hỏi.
Chu Lục tinh thần vốn đang hơi căng thẳng, nghe vậy gần như là phụt cười, tên của đối phương làm anh phút chốc nhớ đến con chó vườn ông ngoại nuôi, cũng tên gọi như vậy. Anh theo lối suy nghĩ liền nhớ đến con mèo nhỏ nhà Lâm Thanh, bịa chuyện mà nói: “Tôi là… Đinh Đinh.”
Điềm Điềm che miệng cười, đánh Chu Lục một cái nhẹ nhàng, làm nũng nói: “Ghét ghê! Anh nhất định rất là hài hước nha! Bất quá tên tụi mình rất xứng đó ~”
Chu Lục cười theo, cố nén buồn nôn cùng đối phương trò chuyện một lúc, sau làm bộ lơ đãng dời đi trọng tâm đề tài: “Điềm Điềm, cậu thường xuyên đến con đường này chơi sao?”
Điềm Điềm nói: “Ưm, tất cả các chuyện trên dưới ở đây em đều biết nà!”
Chu Lục nhân dịp hỏi: “Gần đây có chuyện gì à?”
Điềm Điềm chu môi, suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu nói: “Gần đây chán muốn chết, chẳng có chuyện gì hay… Bất quá em nghe bạn thân nói, có một thằng hay lừa tiền phụ nữ chạy trốn mấy tháng mới trở về, nhưng mà vận khí không tốt, phải vơ vét tiền và lừa gạt nữ sinh, chậc chậc chậc, không nên làm bậy quá a!”
Sắc mặt Chu Lục ở bên trong ngọn đèn u ám nên không rõ, Điềm Điềm chỉ thấy anh chậm rãi gật đầu: “Đúng là không nên.”
Tối hôm đó Chu Lục mặc dù hi sinh một chút nhan sắc, nhưng chung quy vẫn là có thu hoạch. Sau khi tạm biệt Điềm Điềm, anh ở trong đầu lập tức soạn lại các thông tin, chuẩn bị đi bắt ong bướm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook