Kỳ Hâm Cùng Nhau Đi Hết Thanh Xuân
-
Chương 13
Đợi đến lúc Đinh Trình Hâm lên xe , chỗ trên xe đã chật kín người ngồi , riêng ghế cạnh Mã Gia Kỳ thì không có ai hết , có lẽ bọn họ rén học bá , và thêm nữa là , học bá của chúng ta cần yên tĩnh , thế giới của học bá , chớ làm phiền.
Đinh Trình Hâm vui như mở hội nhanh chóng xách hành lí đem cất , vừa định đặt mông xuống ngồi cạnh Mã Gia Kỳ , đã nghe thấy tiếng thằng bạn trời đánh đang kêu réo cậu đến ngồi cùng , Đinh Trình Hâm chần chừ chưa đi , Trương Chân Nguyên lại hết sức nhiệt tình kéo cậu ngồi xuống cạnh mình , còn tự nhiên vui vẻ bồi thêm một câu.
- Làm gì mà chậm chạp thế hả , hết chỗ bây giờ.
Đinh Trình Hâm nghiến răng nghiến lợi trả lời.
- Trương Chân Nguyên , mày đúng là bạn tốt của tao.
Vừa nói vừa vỗ vai Trương Chân Nguyên bôm bốp , thế mà cậu bạn vẫn tươi cười đáp trả , bộ mặt hết sức vui vẻ thật sự rất thiếu đánh.
- Còn phải nói sao.
Bọn họ đi xe tầm 2 tiếng là tới , 2 tiếng này Đinh Trình Hâm dùng 1 tiếng để chụp ảnh , 1 tiếng để ngủ , trước khi ngủ không quên đăng lên wechat của chính mình một tấm ảnh selfie hết sức đẹp trai kèm dòng cap : "Soái ca đi chơi đây".
Đinh Trình Hâm đăng xong đã ngủ ngay , không biết sau đó , Mã Gia Kỳ đã vào trang của mình ấn nút like đầu tiên , đến khi cậu biết thì cũng là chuyện của mấy tiếng sau rồi.
Mã Gia Kỳ ngồi ở trước , đang cầm máy ảnh chụp phong cảnh thì nghe tiếng thông báo điện thoại , mở lên xem mới biết Đinh Trình Hâm mới đăng tải ảnh lên wechat , lên xem thì đập vào mắt là hình Đinh Trình Hâm nháy mắt , ngơ một hồi , tùy tiện nhất nút like , nhất thời nhìn ra sau , thấy Đinh Trình Hâm đang ngủ ngon lành.
Mã Gia Kỳ có thiện cảm với Đinh Trình Hâm rất nhiều , chỉ là một số việc ở quá khứ khiến Mã Gia Kỳ không thể mở lòng , tùy tiện đem lòng yêu thích của mình gán lên một người nào khác , đó cũng là lí do khiến Mã Gia Kỳ có đôi khi sẽ tránh Đinh Trình Hâm.
- Trình Hâm , tôi nên đối với cậu thế nào đây ?
Suy nghĩ bay theo làn gió , cảnh vật cũng êm đềm hơn hẳn , đường dài quanh co , xung quanh bốn bể là cây cối , chim chóc bay lượn đầy trời , cỏ cây hoa lá mơn mởn sức sống , vươn mình khoe dáng dưới ánh nắng sớm.
Tầm 8 giờ sáng , lớp 11C3 đặt chân đến địa điểm dạ ngoại của mình , cô Mẫn phân nhóm ra , một nhóm dựng lều , một nhóm tìm củi một nhóm sơ chế thức ăn , Mã Gia Kỳ , Đinh Trình Hâm, Trương Chân Nguyên ở cùng một nhóm bọn họ sẽ phụ trách dựng lều.
Chính xác chỉ có mình Mã Gia Kỳ cùng Trương Chân Nguyên dựng , Đinh Trình Hâm đang mãi thích thú nhìn cảnh vật.
- Gia Kỳ , đóng cọc ở đây được không ?
Trương Chân Nguyên cầm theo cọc và búa trong tay , đo đo đạc đạc , ngắm mới cũng không biết nên đóng ở đâu , thấy Mã Gia Kỳ thuần thục việc này nên quay sang hỏi.
- Được rồi , lớp trưởng , cậu đóng ở đó một cái , đối diện thêm một cái nữa.
Trương Chân Nguyên gật đầu xem như đã hiểu , lọ mọ một hồi cũng đóng xong cọc.
- Gia Kỳ , cậu đừng gọi tớ là lớp trưởng , cứ gọi là Chân Nguyên hoặc sao cũng được.
- Ừm , vậy gọi là Chân Nguyên đi.
Đinh Trình Hâm đang chơi vui vẻ xung quanh đó , đột nhiên chạy về phía hai người họ , tưởng chừng là chuyện gì , thì ra là muốn mượn máy ảnh.
- Mã ca , cho tớ mượn máy ảnh đi.
Mã Gia Kỳ suy nghĩ một lát , cuối cùng vẫn là đồng ý cho Đinh Trình Hâm mượn , dẫu sao người này cũng không phải chưa từng cầm máy ảnh của anh.
- Trong balo , mở ngăn lớn ra là thấy , nhớ cẩn thận , cái máy đó rất quan trọng.
- Được , nhất định sẽ nghe theo lời cậu.
Đinh Trình Hâm vui vẻ cầm máy đi chụp ảnh , chụp cảnh chụp mọi người làm việc , còn có cả chụp Mã Gia Kỳ đang cặm cụi dựng lều.
Hình ảnh Mã Gia Kỳ vui vẻ cười sau khi dựng xong lều , đều đã được Đinh Trình Hâm chụp lại , cậu cảm thấy người này với mọi người đều sẽ có phần nhẹ nhàng , nhưng sao đối với cậu lại có lúc lạnh nhạt như vậy.
Nghĩ tới đã thấy buồn hiu trong lòng , nhưng Đinh Trình Hâm nào biết được , đó là sự đặc biệt của cậu đối với Mã Gia Kỳ , thế giới nhỏ của anh , được bao bọc kĩ càng , nếu như không phải người quan trọng thì sẽ không cảm nhận được.
Đinh Trình Hâm đối với Mã Gia Kỳ mà nói , là một bông hoa đầy gai , xinh đẹp kiều diễm khiến anh muốn hái nhưng lại sợ bản thân mình lại một lần nữa bị tổn thương , có ai biết được bông hoa đó vốn có muốn anh hái hay không chứ ? Hay chỉ là lời mời gọi mật ngọt , đạt được mục đích rồi thì ngoảnh đầu đi , chỉ để lại gai nhọn.
Thấy anh dựng xong lều , Đinh Trình Hâm vội chạy tới định trả lại cho Mã Gia Kỳ máy ảnh , nào ngờ bị bạn học đang chơi đùa chạy tới tông trúng , ngã xuống đất , khuỷu tay đập vào đá chảy máu , máy ảnh thì văng xuống đập vào đá.
Đám bạn khi này nhanh chóng đỡ cậu dậy , nhìn thấy máy ảnh bị rơi vỡ thì hoảng hốt cầm lên đưa cậu , nhỏ giọng xin lỗi.
- Trình Hâm , cậu có sao không ? Cho tụi tớ xin lỗi.
Đinh Trình Hâm nhịn đau , cười cười trấn an.
- Không sao , mọi người đừng lo.
Một bạn trong đám cầm máy ảnh đứa tới trước mặt Đinh Trình Hâm , lắp bắp mở lời.
- Trình Hâm , máy ảnh của cậu !.
Đinh Trình Hâm nhìn cái máy ảnh bị rơi vỡ , chết đứng , thôi tiêu rồi.
- Không ! không sao , mọi người đừng để ý.
Đinh Trình Hâm nhận lại máy ảnh , vừa đi vừa nghĩ xem nên giải thích thế nào với Mã Gia Kỳ , thì anh trực tiếp đi tới chỗ cậu , Đinh Trình Hâm nghĩ hay là thôi , trực tiếp nhận lỗi vậy.
- Mã Gia Kỳ , xin lỗi cậu.
Đinh Trình Hâm đưa máy ảnh ra trước mắt , cúi người nhắm mắt , chỉ cảm giác người trước mặt yên lặng lạ thường , đến khi ngẩng đầu lên , đã thấy gương mặt lạnh tanh đến khó coi của Mã Gia Kỳ.
- Tớ.
.
Mã Gia Kỳ trực tiếp lấy máy ảnh đi , không nói không rằng , Đinh Trình Hâm khó xử chạy theo.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook