"Tỷ tỷ, ta nói là hiểu lầm ngươi tin không".

Đáp lại câu hỏi của Thiên Tinh Nhã chỉ thấy nữ nhân trước mặt khoé môi nhẹ nhếch, tựa cười không cười trả lời.

"Đổi lại là ngươi... Ngươi tin sao"

"Ha ha, quả thật nếu là ta, ta cũng không tin". Gương mặt méo xệch,Thiên Tinh Nhã cười gượng, nàng lúc này thật hận chết bản thân kiêu ngạo làm gì không biết, giờ thì hay rồi, bị hệ thống hố cho một màn không biết làm sao mới phải. Càng giải thích càng giống như nàng là tên cặn bã có ý đồ xấu làm loạn với vị mỹ nữ trước mắt này, ài thôi thôi nàng không muốn giải thích nữa, cứ kệ nàng ấy muốn làm gì thì làm đi.

Thấy Thiên Tinh Nhã biểu cảm chết cũng không sợ bộ dáng, Tần Nguyệt Anh mí mắt hơi nhíu tỏ vẻ không vui, kỳ thật nàng cũng không để tâm việc Thiên Tinh Nhã mạo phạm nàng, dù sao cũng là nữ tử, Thiên Tinh Nhã lại là một tiểu oa nhi chưa đến mười tuổi, bất quá nhìn Thiên Tinh Nhã như vậy khiến nàng nổi lên ý trêu đùa.

Tần Nguyệt Anh lấy từ không gian kết giới ra một bộ đồ rồi mặc chỉnh tề sau mới lên tiếng, giọng điệu thập phần không vui nói.


"Thấy ngươi là tiểu oa nhi nên ta cho ngươi một cơ hội".

Dừng lại một chút tăng thêm độ nguy hiểm lúc này Tần Nguyệt Anh mới nói tiếp.

"Trước khi mặt trời lặn, ngươi ra khỏi Bắc Sơn... Sống, không ra khỏi... Chết "

Vì vậy mới xuất hiện màn Thiên Tinh Nhã bỏ của chạy lấy người. Dù biết bản thân có thể đánh ngang tay với Tần Nguyệt Anh nhưng không hiểu sao Thiên Tinh Nhã hoàn toàn không có ý nghĩ cùng nàng ấy đối nghịch, thế nên lựa chọn tốt nhất là chạy chốn.

"Điện... à không là tiểu thư, sao chúng ta phải gấp rút rời khỏi phạm vi núi Bắc Sơn như vậy".

Đứng trước câu hỏi bất ngờ của Ảnh, Thiên Tinh Nhã thật rất muốn khóc. Từ khi tiếp thu cái này hệ thống nàng cảm thấy mình sui xẻo rất nhiều, đi đến đâu cũng gặp chuyện chẳng lành, bây giờ đến mạng sống cũng cảm thấy chông vênh.

Thiên Tinh Nhã không đáp lại câu hỏi của thuộc hạ mà dưới chân càng tăng thêm tốc độ bỏ chạy, trời cũng sắp tối rồi mà nàng vẫn còn một đoạn khá dài trước mắt, theo thường lệ thì đáng lẽ ra với tốc độ của mình không đến bốn giờ nàng liền có thể rời khỏi núi Bắc Sơn nhưng không hiểu sao dù đã chạy tám tiếng mà nàng vẫn chưa thoát khỏi, thật giống như rơi vào một cái mê cung vậy, có chạy thế nào cũng không thoát.

Cùng thời điểm tại hang động Thiên Tinh Nhã vừa rời đi lúc sáng.

Tần Nguyệt Anh cầm trên tay một món đồ gì đó thật giống như chiếc gương, nàng đang nhìn chằm chằm vào nó.

Đứng sau có hai nữ nhân đang liếc mắt ngầm ra hiệu với nhau khi thấy hành vi bất thường của Tần Nguyệt Anh.


Bọn họ dĩ nhiên một cái liếc mắt đã nhận ra thứ Tần Nguyệt Anh cầm trên tay chính là Mê Lung Kính.

Mê Lung Kính là một kiện bảo vật thiên về mê hoặc lòng người, phàm là người hay vật sống bị Mê Lung Kính tỏa định ắt sẽ rơi vào trong mê trận không thể thoát ra khỏi, cho dù tu vi cao đến tôn cảnh cũng không thể thoát ra khỏi đó trừ khi tự vi trên tôn cảnh một bậc hoặc đối phương là... Tinh hồn sư. Bất quá tinh hồn sư đừng nói là tiên giới bọn họ chỉ được đếm trên đầu ngón tay thì nhỏ bé địa giới này làm sao sẽ có, nhưng là mấy giây sau

Mê Lung Kính trên tay Tần Nguyệt Anh phát ra hào quang màu vàng mạnh mẽ xong rồi lặng yên không một tiếng động biến mất.

"Này... Này là đã phá trận". Liêu Nguyệt kinh hãi.

"Thật không ngờ ở địa giới này vậy mà cũng tồn tại tinh hồn sư. Phong chủ, chi bằng chúng ta thu kẻ có tinh hồn lực kia làm đệ tử của Phong Quán Lâm thế nào ".Liêu Hân gật đầu tiếp lời Liêu Nguyệt.

Hai người họ là đệ tử của Phong Lâm Viện, là một viện của Thánh Cung, thế lực được coi là nằm trong tám vị trí mạnh nhất tiên giới, mà Tần Nguyệt Anh, phong chủ Phong Lâm Viện phụng mệnh thánh chủ xuống địa vực này tìm kiếm bảo vật, bất ngờ nửa đường nhảy ra một cái Thiên Tinh Nhã làm nàng nổi lên chút hứng thú.


Nhìn Mê Lung Kính đã trở về hình dáng ban đầu, lại dựa theo những gì mình vừa thấy qua Mê Lung Kính nên Tần Nguyệt Anh biết được kỳ thật Thiên Tinh Nhã không hề sử dụng tinh hồn lực, còn cỗ tinh hồn mạnh mẽ kia từ đâu đến thì nàng không rõ, có lẽ bên cạnh Thiên Tinh Nhã vẫn luôn tồn tại người nào đó thực lực cường đại đi theo bảo vệ, kết luận xong Tần Nguyệt Anh cũng không rối rắm nữa, nàng không nói cho hai đệ tử kia biết sự thật này mà chỉ kêu họ nhanh đi triệu tập toàn bộ người của Thánh Cung, đã đến lúc đi tranh đoạt bảo vật rồi

Bên phía Thiên Tinh Nhã lúc này, sau khi thấy trời đã tối mà bản thân vẫn chưa thoát khỏi nơi này, nàng đã rất tức giận, rất giận, giận đến mức triệu ra mười phần sức mạnh từ hồn linh siêu thần phẩm của mình dung nhập một đạo tinh hồn lực vào trong đó, mà phải biết tinh hồn lực sau khi đột phá mười tầng mới có thể dung nhập thành một đạo hồn lực tuy nhỏ yếu đến nhìn không rõ nhưng uy lực của nó thì cường đại gấp mấy lần tinh hồn lực bình thường. Vì thế dưới một đòn oanh tạc từ Thiên Tinh Nhã, toàn bộ cây cối, đá tảng, hang động v...v trong phạm vi nghìn mét đều bị san thành bình địa trước bao ánh mắt ngỡ ngàng cùng kinh sợ của đám người Lạc Ảnh Lang lẫn Tần Nguyệt Anh, cũng bởi là dùng đạo tinh hồn hòa vào hồn linh nên Tần Nguyệt Anh không cho rằng Thiên Tinh Nhã làm ra mà khư khư nghĩ có cường giả nào đó lẩn trốn xung quanh hoặc thậm chí mượn dùng Thiên Tinh Nhã cơ thể để xuất ra một chiêu kia.

Sau một chiêu oanh tạc vừa rồi, Thiên Tinh Nhã cũng nhận ra mình rơi vào mê trận, cơn phẫn nộ dâng lên đỉnh điểm khiến nàng giận dữ ngẩng mặt lên trời hét to.

"Nữ nhân đáng chết, ngươi chờ đó cho ta"




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương