Ký Chủ Tà Ác, Mọi Người Mau Tránh Ra!
Chương 8: Vị diện số 1: Thanh xuân vườn trường bạch liên hoa (7)




"Hệ thống, mảnh vỡ cũng tìm ra rồi, vũ khí của bổn cung đâu?"


[Ký chủ bình tĩnh, hàng đây.]


Trên tay Thiên Y đột nhiên hiện lên đồ vật, cái này...


"Bùa?" Con mẹ nó cho là bà đây đi bắt cương thi sao?


[Ý? Ký chủ cũng biết nhìn hàng đấy. Dán cái này lên trán cô ta là được.]


Hệ thống thiểu năng.


Thiên Y trong lòng âm thầm khinh bỉ hệ thống 1 câu, sau đó cất lấy lá bùa, hôm nay đến trường nhất định phải xử lý được cô ta.


Ai ngờ, cô chưa đi tìm cô ta, cô ta đã tự mình dâng tới cửa.


"Bạn học Tần Liên, giáo viên thực tập lớp 11E tìm cậu, cô ấy nói mình đưa cho cậu cái này."


1 lá thư được đưa đến trước mặt Thiên Y, cô gật đầu nhận lấy, sau đó nhanh chóng mở ra.


<Cô có chuyện muốn nói với em. Trưa nay 12 giờ tên sân thượng trường. Không gặp không về.>


WTF?


Sao nhìn kiểu gì cũng giống như thư tỏ tình?


Hệ thống: Sao nó nhìn kiểu gì cũng ra thư thách đấu...


Thiên Y đầu óc trên mây chờ đến chuông hết tiết, sau đó vác cặp chuẩn bị bỏ đi, nhưng cô ngàn vạn lần lại quên mất Khải Khanh âm hồn không tan, lại thêm 1 lần đau chặn trước mặt cô.


"A Liên, câu nghe tin gì chưa? Sáng này bảo vệ phát hiện 3 học sinh thần trí không rõ ở phòng thể chất, mấy học sinh tìm được đều tinh thần kiệt quệ, nói năng khó hiểu.... Mình cảm thấy sự việc này rất nguy hiểm, mặc dù hôm nay là ngày cuối cùng rồi, nhưng đề phòng vẫn hơn, cậu nhất định ph...."


"Đủ rồi." Thiên Y lên giọng ngắt lời Khải Khanh, mắt liếc qua, ngón tay thon dài phối hợp chặn trước miệng hắn, đều đều nói:


"Chỉ là đi ăn trưa mà thôi, canteen rất nhiều người, đừng quá lo lắng, có được không?"


Xúc cảm mềm mại trên miệng khiến tim Khải Khanh đột nhiên đập điên cuồng, nhất thời quên đi cảm giác không tốt lúc ăn trưa khi nhìn thấy Tần Liên, hắn cảm giác như...cô ấy sẽ 1 đi không trở lại. Gần đây cứ nhìn thấy khuôn mặt của Tần Liên, nhất là ở khoảng cách gần như vậy, tim hắn đều đập rất nhanh, cảm giác rất bất an, có lẽ là do hắn suy nghĩ quá nhiều, hắn đã nhận ra là hắn...thích Tần Liên. Cảm xúc bối rối này ngay cả với Sơ Lam hắn cũng không cảm nhận được, có lẽ là bởi hắn thấy... Tần Liên đặc biệt hơn bất kì cô gái nào hắn từng gặp.


Vì cái gì hắn không nhận ra điều này sớm hơn chứ.


Trong lúc Khải Khanh độc thoại nội tâm, Thiên Y đã đi xa.


[Ký chủ, Khải Khanh đó nhất định thích người rồi.] Với kinh nghiệm sách vở phong phú, hệ thống rất nhanh đưa ra kết luận.


"Ồ."


Con mẹ nó "Ồ" là có ý gì?


[Ký chủ, như vậy sẽ không kiếm được gấu.]


"Ờ."


[Bổn hệ thống ofline, có chết đừng trách ta.] Nó quan tâm ký chủ như thế, ký chủ sao có thể đập nguyên 2 quả bơ vào mặt nó như thế! Dỗi!


Thiên Y: Hệ thống ofline, bầu trời quả nhiên càng lúc càng trong lành.


Thiên Y đi lên sân thượng, cuối cùng nhìn thấy bóng dáng 1 cô gái, vóc dáng không cao, đang dựa vào lan can sân thượng nhìn ra xa. Cảm giác có người đến, cô gái quay mặt lại, có lẽ tối hôm trước Thiên Y không nhìn rõ, cô gái này có khuôn mặt vô cùng nhu nhược, có lẽ là so với Sơ Lam, khuôn mặt này còn xứng đáng làm bạch liên hoa hơn rất nhiều.


Này khuôn mặt này khí chất, chỉ có điều không phải là nữ chính, nhìn vào ánh mắt u buồn kia, xem ra cuộc sống của cô ta dùng từ "không tốt" cũng không đủ để diễn tả.


1 người không đủ khả năng chống lại bất kì 1 sự sỉ nhục hay bôi nhọ nào, so với người khác mà nói, còn không bằng loài côn trùng.


Thiên Y rốt cuộc hiểu vì sao Mảnh Vỡ có thể điều khiển được cô ta.


"Em... là người hôm qua..."


Giáo viên thực tập giọng nói nhỏ như muỗi kêu, 2 tay bấu chặt vào nhau, tóc mái dài che đi gương mặt nhu nhược của cô ta, cơ thể mỏng manh như liễu, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta thương tiếc. Đáng tiếc, cô không phải đàn ông, mà thậm chí có, được rồi, đây cũng không phải gu của cô.


"Tôi đã nhìn thấy mặt cô rồi, cho nên muốn giết tôi diệt khẩu?"


Thiên Y nhàn nhã nói, tuy là giữa thanh thiên bạch nhật, nhưng sân thượng vắng vẻ, cửa ra duy nhất không biết từ lúc nào đã đóng lại, quả là cơ hội không tồi để chơi trò giết người diệt khẩu.


"X-xin lỗi, tôi cũng...không còn cách nào..."


Vừa nói xong, ánh mắt vừa nhu nhược đột nhiên u ám lên, tốc độ vô cùng nhanh lao về phía Thiên Y, Thiên Y xoay người tránh thoát, từ túi áo rút ra lá bùa, bắt đầu tấn công cô ta. Giáo viên bị hắc hóa móng tay vô cùng sắc bén, giống như lưỡi đao, sượt qua cũng khiến quần áo Thiên Y bị xé rách. Cơ thể Thiên Y sử dụng vốn chỉ là 1 cô gái bình thường, di chuyển chậm hơn nhiều so với tốc độ tư duy của cô, vì thế không ít lần Thiên Y suýt bị tóm được, cô bộ dạng tương đối chật vật, cuối cùng cũng dán được lá bùa lên trán cô ta.


Giáo viên hắc hóa quỳ rạp xuống đất, cảm nhận nguồn lực lượng cực đại đang bị cưỡng chế rút ra khỏi cơ thể, cô ta cuối cùng bật khóc.


"Vì cái gì....tôi không cam tâm! Tôi chỉ muốn trả thù bọn chúng, muốn tất cả chúng nếm mùi bị hành hạ, muốn bọn chúng phải nếm trải đau khổ mà thôi, cô vì cái gì....VÌ CÁI GÌ NGĂN CẢN TÔI!?"


Giáo viên nhu nhược khóc đến thê thảm, bàn tay vì bị rút hết năng lực yếu ớt kéo chân váy cô.


Thiên Y lạnh lùng gạt tay cô ta, kéo lại chân váy.


Mẹ nó cứ kéo nãy giờ tụt hết váy rồi!


Khụ, giữ gìn hình tượng.


"Vậy vì cái gì...cô không tự trả thù chúng bằng năng lực của chính cô?" Thiên Y từ trên nhìn xuống cô gái đang khóc lóc đến thương tâm trước mặt, khuôn mặt không chút cảm xúc:


"Trả thù không sai, nhưng trả thù sai cách thì tôi rất không hoan nghênh."


Và khóc lóc sai người, cô cũng không hoan nghênh.



Thiên Y không chút lưu tình đánh ngất cô ta.






Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương