Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma
-
260: Bác Sĩ Cấm Dục Đừng Thả Thính 424344
Diệp Khê cùng Hạ Y Y xụi lơ ngồi ở phòng nghỉ, mệt bở hơi tai, mồ hôi đầm đìa.
"Được rồi, tớ cảm giác dị năng hao hết sạch rồi." Diệp Khê khoát tay áo, bất đắc dĩ nói.
Hạ Y Y không cao hứng liếc mắt: "Tớ cũng không kém là bao nhiêu?"
Diệp Khê bật cười: "Được rồi, chúng ta trở về đi, không biết Bạch Bạch đã tỉnh chưa?"
Hạ Y Y phủi tay, nhẹ gật đầu, trêu đùa: "Ừm, trở về nhìn xem, khả năng có thể sẽ có người ngăn ở cửa phòng để bồi tội đấy."
Diệp Khê cười lạnh một tiếng: "Chẳng qua là một phế vật, ỷ vào anh trai của cô ta mà thôi.
Không đáng nhắc tới."
Hạ Y Y khẽ vuốt cằm, trầm ngâm do dự nói:
"Cậu có cảm thấy gần đây cậu thay đổi rất nhiều không?"
Diệp Khê thần sắc khẽ giật mình, khóe môi có chút cong lên:
"Thật sao? Có lẽ vậy."
Hạ Y Y vỗ vỗ vai Diệp Khê, không biết là có ý gì:
"Được, thay đổi luôn luôn tốt."
Mà đổi thành một bên.
Mặc Thần lười biếng dựa vào ghế sa lon bằng da thật, hai chân thon dài chồng giao, ngữ quan yêu nghiệt treo một nụ cười nho nhã mà vô hại, nhưng thực chất bên trong lộ ra xa cách lạnh nhạt khiến cho người ta cảm thấy không dễ tiếp cận.
"Gia chủ, ngài rời đi mấy ngày nay, hết thảy có mười tám người không thành thật, hiện tại đã nhốt vào tầng hầm, đều chờ gia chủ xử trí."
Trước mặt có một nam tử áo đen kính cẩn nói, cúi thấp đầu, không dám đi nhìn thẳng vào Mặc Thần.
Mặc Thần gõ ngón tay trên bàn trà, phát ra tiếng vang thanh thúy, không hiểu sao cho người ta một loại cảm giác bị đè nén.
"Như thế sao...!Vậy liền giết đi."
Giọng nói trầm thấp có từ tính, ngữ điệu hững hờ, mang theo từng tia từng tia lười biếng lạnh lẽo.
Nam tử trước mặt không dám có một tí dị nghị:
"Vâng, gia chủ."
Nam tử lui xuống.
Nhìn gian phòng xa hoa chỉ có một mình Mặc Thần, có vẻ hơi trống rỗng.
Mặc Thần dùng cặp mắt đào hoa phản chiếu lấy ảnh chụp trên bàn, môi mỏng ngậm lấy một ý cười nho nhã vô hại
Tấm hình kia chính là Nhiễm Bạch.
Khớp xương tay rõ ràng nhẹ cầm ảnh lên, lòng bàn tay vuốt ve khung ảnh:
"Nhiễm Nhiễm..."
Tiếng nói mát lạnh từ tính, lộ ra một cỗ sầu triền miên, như là nhẹ giọng thì thầm mà ôn nhu lưu luyến.
Mặc Thần lười biếng dựa vào ghế sa lon bằng da thật, một đôi mắt hẹp dài thâm thúy lại mê người, làm cho người cam tâm tình nguyện vì đó trầm mê.
Gọt mỏng môi của anh nhấp nhẹ.
Nhiễm Nhiễm...!Càng ngày càng mê người.
Ngay cả hắn hiện tại, cũng không thể khống chế nổi mà muốn trầm luân vào.
Không thể không nói, hắn bị mê chặt...
Một đường trở lại biệt thự, cũng không nhìn thấy người chướng mắt nào, Diệp Khê cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa ra, nhìn thấy Nhiễm Bạch vẫn cò đang ngủ.
Động tác nhu hòa vén một sợi tóc trên mặt Nhiễm Bạch ra sau tai.
Nhiễm Bạch an tĩnh nằm ở nơi đó, giống như là một mỹ nhân đang ngủ say.
Lông mi cong dài như là cánh bướm có chút rung động, con ngươi trong suốt giật mình mở ra, hoa lệ chói mắt như hắc bảo thạch.
Cánh môi tách ra một ý cười trong veo, giọng nói bởi vì khóc mà hơi khàn khàn:
"Chị."
Diệp Khê cười ôn nhu:
"Bạch Bạch tỉnh rồi?"
Nhiễm Bạch khẽ gật đầu, đôi mắt xẹt qua một tia mê mang:
"Bây giờ là mấy giờ vậy chị?"
Diệp Khê sờ sờ mũi nhỏ của Nhiễm Bạch, khẽ cười nói:
"Hiện tại đã là bốn giờ chiều."
Nhiễm Bạch trừng mắt nhìn, lông mi có chút rung động, khẽ cắn cánh môi, vô cùng đáng thương nhìn Diệp Khê, đôi mắt hòa với một tầng hơi nước nhàn nhạt, bóng dáng mềm nhu giống như một chiếc lông vũ xẹt qua lòng Diệp Khê: "Chị ơi, em đói."
Diệp Khê cười: "Được, chị dẫn em đi nhà ăn."
Diệp Khê nắm tay Nhiễm Bạch, lệ khí sâu trong mắt cũng tiêu tán đi rất nhiều:
"Y Y, chúng ta đi tới nhà ăn đi."
Hạ Y Y nhìn thấy Nhiễm Bạch tỉnh lại, khóe môi cong lên, ân cần hỏi han:
"Bạch Bạch, thân thể có thoải mái không?"
Nhiễm Bạch nhu thuận lắc đầu, cánh môi mỹ lệ nhấp nhẹ, mắt to ỷ lại nhìn Diệp Khê.
Hạ Y Y cười cười: "Không sao là tốt rồi, chúng ta đi thôi."
Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên có hai người tiến đến.
Một nam một nữ, nữ chẳng phải là vị "Khi dễ" Nhiễm Bạch lúc trước sao?
Diệp Khê cười lạnh, nắm tay Nhiễm Bạch: "Đi, xem bọn hắn muốn nói cái gì."
Nhiễm Bạch nhìn hai người ỏ không xa kia, đôi mắt xẹt qua một tia sáng tĩnh mịch, cánh môi ngậm lấy ý cười nhợt nhạt.
Lý Triết mang theo Lý Thiền Quyên chậm rãi đi tới, bất đắc dĩ nói với Lý Thiền Quyên:
"Em xem em đi, cũng không biết phân tấc, không biết đối phương là ai đã tự tiện động thủ, tranh thủ xin lỗi người ta cho anh."
Lý Thiền Quyên gắt gao cắn môi, ánh mắt xẹt qua âm tàn, giọng nói bén nhọn hét:
"Chính là do tiểu tiện nhân kia, anh à, anh không giúp em báo thù, còn muốn em xin lỗi nó sao!"
Lý Triết thần sắc lạnh lẽo.
Nếu như người kia là người bình thường hoặc là một dị năng giả bình thường thì cũng thôi đi.
Nhưng đó là dị năng giả hệ quang!
Có thể cứu người một mạng.
Lại bị em gái mình đắc tội.
Nếu như về sau bởi vì chuyện này mà bài xích hắn, không trị cho hắn.
Những người khác cũng sẽ vì lấy lòng người này mà bài xích hắn...
Vậy hắn liền xong.
Cho nên, trước tiên cần phải đi xem thái độ của bọn họ là gì.
Nếu như vẫn giữ để ở trong lòng không tha thứ.
Như vậy thì hắn cũng chỉ có thể quyết tâm diệt trừ một dị năng giả hệ quang này.
Dù sao, giữ lại một kẻ địch ẩn tàng như thế, quá nguy hiểm.
"Đi nói lời xin lỗi trước, nếu như bây giờ cô gái này xảy ra chuyện gì, người đầu tiên bị hoài nghi chính là chúng ta, chờ qua một đoạn thời gian, sự tình nhạt đi, anh liền báo thù giúp em." Lý Triết an ủi em gái.
Hắn chỉ có một cô em gái như vậy, dù sao cũng phải sủng ái.
Lý Thiền Quyên trong mắt lóe lên kinh hỉ:
"Thật sao? Anh."
Lý Triết nhẹ gật đầu.
"Được, hiện tại đi cúi đầu trước, đến lúc đợi bọn họ chật vật là được."
Lý Thiền Quyên dùng sức lên tiếng, nhếch miệng cười đắc ý.
Coi như con nhóc kia là dị năng giả hệ quang thì như thế nào?
Đến lúc đó, cũng sẽ rơi trong tay ả!
Nghĩ đến mình có thể tự tay vạch phá khuôn mặt kia, Lý Thiền Quyên quá canh cánh đối với lời xin lỗi nữa.
Hiện tại mày cười, đến lúc đó mày sẽ phải khóc!
Chờ coi!
Tiếng gõ cửa vang lên.
Diệp Khê cùng Hạ Y Y, Nhiễm Bạch ngồi ở trên ghế sa lon.
Nghe tiếng đập cửa vang lên không ngừng, Diệp Khê cười lạnh:
"Bạch Bạch, em nói xem bọn hắn có thể gõ bao lâu."
Nhiễm Bạch cắn ống hút sữa bò theo thói quen, đôi mắt xẹt qua một đạo hàn quang, cười ngọt ngào nói:
"Cứ để bọn hắn gõ đến cuối cùng là biết thôi."
Diệp Khê sờ sờ mái tóc mềm mại của Nhiễm Bạch, nhếch miệng cười vui vẻ:
"Được."
Hạ Y Y liếc mắt, tức giận nói:
"Các cậu kẻ xướng người hoạ, đoán chừng bọn hắn lúc nãy đã thấy chúng ta định đi ra ngoài nhưng lại đóng cửa lại rồi đấy."
Nhiễm Bạch hoạt bát thè lưỡi: "Kể cả bọn hắn nhìn thấy cũng không tính là gì."
Diệp Khê đề nghị: "Hay lát nữa chúng ta đi nhận nhiệm vụ đi."
Hạ Y Y nhún vai:
"Tớ không có ý kiến."
Nhiễm Bạch trong mắt xẹt qua hưng phấn, nhẹ gật đầu:
"Vâng."
Bên ngoài, hai anh em gõ cửa lâu như vậy mà người trong phòng cũng không có phản ứng, sắc mặt đều có chút kém.
Trong lòng cũng biết các cô cố ý.
Lý Thiền Quyên hận hận cắn môi, trong lòng âm thầm thề.
Các cô chờ đó cho tôi!
Đến lúc đó, tôi xem các cô còn dám phách lối như vậy nữa không..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook