Kỳ Án Hoa Rơi Tử Lộ
Chương 11: Ván cờ cuối cùng (2)

Một tiếng nổ đinh tai vang lên, cả mặt đất rung chuyển dữ dội, kèm theo đó là một chùm sáng chói lóa phát ra, mạnh mẽ bao trùm cả không gian. Phàn Thanh và những người khác bị văng bật ra sau, mặt mũi chợt tối sầm lại, đầu óc quay cuồng như sắp nổ tung. Vụ nổ như một cơn địa chấn mãnh liệt, sẵn sàng thổi bay mọi thứ trong tầm bán kính hoạt động của nó. Những mảnh vụn bê tông, cùng với bụi cát, dị vật, bị trộn tung vào nhau, bay tràn ngập trong không khí, kết hợp với những quầng khói màu đen nghịt bốc lên, làm cho khung cảnh hoang tàn đổ nát một cách thê lương.

Phàn Thanh nằm bất tỉnh trên nền đất, đầu óc mơ màng trong cơn mê, cả người cứ như đang đảo lộn trong một không gian không trọng lực, bay bổng, uốn lượn không hồi kết. Ngoài ra, chàng còn cảm nhận được cơ thể đang đau nhức dữ dội, da thịt đau rát như có hàng vạn mũi tên cắm vào, chân tay tê liệt không tài nào cử động được. Mãi cho đến vài phút sau, một làn gió mạnh từ đâu thổi qua, mang những câu nói cuối cùng của Kiên từ quá khứ bay ngược về hiện tại, vang vọng to nhỏ trong đầu Phàn Thanh.

‘’Xin vĩnh biệt, vĩnh biệt, hãy thay tôi làm tròn bổn phận của mình với gia đình và đất nước! Hãy bắt thủ phạm đền tội!’’

Rồi một bàn tay vô hình từ đâu đưa ra, nắm chặt lấy tay Phàn Thanh, bất ngờ giật thật mạnh.

Phàn Thanh choàng mở mắt, tim đập thình thịch, những sự kiện vừa xảy tới ùa về trong trí óc, toàn bộ các giác quan lúc này đã trở lại với cơ thể, như được sống lại một lần nữa. Toàn thân chàng bị bao bọc bởi một lớp bụi trắng xóa, da thịt trầy xước, có chỗ còn bị những mảnh dị vật găm vào, đau đớn cùng cực.

Phàn Thanh nghiến răng cố ngồi gượng dậy, nhìn qua xung quanh thấy người nằm la liệt, máu vương vãi khắp sàn, là những đồng chí trinh sát. Chàng lo lắng đi tới kiểm tra từng người một, thật may mắn là mọi người đều vẫn còn thở, chỉ đang rơi vào trạng thái bất tỉnh tạm thời. Cao Lâm nằm gần đó, hai mắt nhắm nghiền, trên trán có một vết thương lớn đang rỉ máu, có khả năng bị mảnh đá văng trúng trong cơn chấn động. Phàn Thanh vỗ vỗ vào má cậu ta, cùng lúc đó gọi tên, nhưng có vẻ vết thương của cậu ta khá nặng, khó có thể tỉnh dậy lúc này. Phàn Thanh thở dốc ra, đầu óc vẫn còn kêu lên những tiếng ong ong, bất giác, chàng quay qua nhìn cảnh vật xung quanh mình.

Mọi thứ đều trở nên hoang tàn đến đáng sợ, vị trí mới lúc nãy mà Kiên đứng đã bị sụt hẳn xuống, tạo thành một cái hố lớn, hoàn toàn có thể nhìn được xuống tầng bên dưới. Trong đống đổ nát, Phàn Thanh vô tình phát hiện ra một mảnh vải đồng phục màu xanh lục, bên trên còn vương chút máu đỏ thẫm. Nhớ về Kiên, chàng cảm thấy đau nhói trong lòng, hai mắt nhắm lại:

‘’Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ không để cậu hi sinh một cách vô ích!’’

Đôi mắt mở ra mang theo một tia sắc lạnh đến lạ thường, đôi môi khô ráp liền mím bặt lại, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau. Chàng đứng dậy, nhặt khẩu súng lục dưới chân mình, khập khiễng bước tới phía trước. Dấu chân hung thủ vẫn còn in rõ trên nền gạch bụi bặm, dẫn thẳng tới một hành lang tối tăm mù mịt, Phàn Thanh biết hắn vẫn chưa thể đi đâu xa, chàng nắm chặt tay, trong đầu như đang hét lên:

‘’Thằng khốn! Mày đừng hòng trốn thoát!’’

Chàng như điên dại lao thẳng vào bóng tối, bước chân mỗi lúc một nhanh dần, ánh sáng từ lối vào càng ngày càng bị bỏ xa, trở nên bé nhỏ, li ti. Phàn Thanh cảm tưởng mình đang chạy trên con đường dẫn tới cánh cổng địa ngục, phía hai bên hành lang dường như thấp thoáng ẩn hiện những nạn nhận xấu số, trên mỗi khuôn mặt đều phủ đầy máu tanh, ánh mắt chất đầy nỗi oán thán tang thương. Chàng đi qua họ, mỗi bước chân tiến về phía trước là một phần gánh nặng đè lên vai, chiến đấu để bảo vệ một lý tưởng vẫn luôn luôn là cuộc chiến ác liệt và tàn khốc nhất, cây súng trên tay rung lên như đã sẵn sàng thực thi công lý của nó.

Ta tới đây!

Bên ngoài nhà máy bỏ hoang lúc này vang lên những tiếng còi hú dồn dập, một đoàn xe cảnh sát và cứu thương tấp nhanh vào cổng chính. Các trinh sát được trang bị vũ trang dàn quân rồi từ từ tiến vào trong, theo sau là đội ngũ y tế. Họ men theo lối vào cũ, cẩn trọng trong từng bước chân, và cuối cùng hòa lẫn vào trong màn đêm bí ẩn bên trong. Cũng như đội của Kiều, cái không gian im ắng đến rợn người này làm họ không khỏi lo lắng, liên lạc qua bộ đàm với đội trước nhưng đều thất bại, trong thâm tâm mỗi người đều không khỏi dấy lên một cảm giác bất an, đều đoán được đã có chuyện chẳng lành xảy đến với các đồng nghiệp của mình.

Lúc lên tới nơi thì họ bàng hoàng phát hiện cả đội của Kiều đều đã gục, mảnh vỡ, bụi đá và người rải rác khắp nơi. Cảnh tượng thảm khốc mà họ chưa từng nhìn qua.

Một trung úy mặt biến sắc lao tới phía Kiều hét lớn:

‘’Anh Kiều! Anh Kiều! Mau tỉnh dậy, chuyện gì đã xảy ra thế này!?’’

Cảnh sát Kiều lúc này mới lấy lại được ý thức, ho khan ra mấy hồi, đôi mắt dính đầy bụi cát khó khăn mở ra, giọng nói anh ta lạc hẳn đi:

‘’Phàn… Phàn Thanh đ… đâu?’’

Anh trung úy đưa mắt gấp gáp nhìn xung quanh, nhưng hoàn toàn không thấy Phàn Thanh, anh ta lắc đầu đáp:

‘’Dạ, không… Không có ở đây!’’

Cảnh sát Kiều nghe xong liền nghiến chặt răng, cố gắng gượng dậy, lúc này đột nhiên cả khuôn mặt anh ta nhăn nhúm lại, rõ ràng là do quá đau đớn. Thì ra cả cánh tay phải của anh ta đã bị bỏng nặng, da thịt lồi lõm cả mảng, máu rỉ ra không ngớt.

‘’Xin sếp đừng cử động!’’ Anh trung úy hét, sau đó quay qua đội ngũ y tế gấp gáp nói, ‘’bên này! Anh ấy bị thương nặng nhất, mau đưa về chữa trị!’’ 

Kiều thở dốc ra, cả khuôn mặt co lại, anh ta dồn hết chút sức lực còn sót, rướn người lên và chộp mạnh vào vai anh trung úy, ra lệnh:

‘’Mau đưa cả đội đi tìm Phàn Thanh, bởi vì cậu ta… chắc chắn đang gặp nguy hiểm! Hãy mau lên! Mau lên!’’

Nói xong cả cơ thể Kiều run lên vì đau đớn, cơn đau quằn quại từ tinh thần lẫn thể xác đang hành hạ anh, trước khi được đưa đi, anh còn cố hét vọng lại, nước mắt đột nhiên chảy xuống, hòa lẫn với máu dính trên khuôn mặt, trong giọng nói chứa đầy vẻ bi thương và bất lực: ‘’Cầu xin mọi người, đừng để ai phải chết nữa!’’

***

Phàn Thanh dừng lại trước một căn phòng rất rộng, là nơi duy nhất nối thẳng với hành lang ban nãy. Những tia sáng mỏng manh đâm xuyên qua những lỗ thủng li ti trên mái tôn, đủ cho Phàn Thanh có thể lờ mờ nhìn được khoang cảnh bao quát bên trong căn phòng lớn. Không, nói đúng hơn là một hội trường, bên trên có bục cao, dài khoảng mười mét, bên dưới là những hàng ghế dài, chạy tới phía cuối. Mọi thứ đều bị một lớp bụi dày phủ lên, mạng nhện giăng chi chít, rõ ràng là đã rất lâu rồi chưa hề có ai đặt chân tới đây.

Phàn Thanh hai tay nắm chặt cây súng, đưa lên tầm mắt, sẵn sàng bóp cò bất cứ lúc nào. Chàng chầm chậm bước vào hội trường, tiếng giày của chàng gõ cộp cộp dưới nền đất lạnh lẽo, tạo nên một cảm giác cô độc âm u khó tả.

Một tiếng nói bỗng vang lên:

‘’Ngươi đã tới rồi, ta đang chờ ngươi đây!’’

Tiếng nói phát lên rồi va đập trong không gian rộng lớn, vọng lại mấy hồi. Phàn Thanh giật mình chĩa súng về mọi hướng, do đang đứng trong không gian bóng tối khổng lồ, nên chàng không thể phán đoán ra vị trí phát ra tiếng nói, chàng nén hơi thở dồn dập của mình, gằn giọng đáp lại:

‘’Phan Hoài Minh, tên chó má, mày mau bước ra đây! Hãy bước ra như một người đàn ông xem nào!’’

Đúng vào lúc này, một ngọn đèn được bật sáng ở phía bục giảng trên cao, tuy nhiên, do đã lâu không được sử dụng, cho nên nó chỉ kêu lên mấy tiếng xẹt xẹt, rồi trở nên nhiễu loạn chập chờn.

Trong ánh sáng mập mờ đó, Phàn Thanh phát hiện ở phía bục giảng có một người đang ngồi sẵn trên một chiếc ghế, tư thế quay lưng về phía mình.

Chàng nhẹ nhàng tiến tới, đôi mắt nheo lại, tập trung cao độ vào đối phương, ngón trỏ kê sẵn vào cò súng, lớn tiếng nói:

‘’Đừng có cử động, mau đưa hai tay lên đầu, nếu không tao sẽ bóp cò ngay lập tức!’’

Người đó vẫn ngồi im, không hề phản ứng lại với lời yêu cầu của Phàn Thanh, chàng nhắc lại một lần nữa, đồng thời bước chân càng ngày càng tiến nhanh hơn về phía hắn:

‘’Tao nhắc lại, mau đưa tay lên đầu, nghe rõ chưa!?’’

Vẫn không có động tĩnh gì, hắn vẫn bất động ngồi im, một cử động nhỏ của cơ thể cũng tuyệt nhiên không có. Phàn Thanh đang tiến tới rất gần với mục tiêu, hơi thở mỗi lúc một gấp gáp hơn, và cho đến khi đã áp sát tới hung thủ, chàng liền tóm lấy vai hắn, đưa súng dí thẳng vào đầu, miệng hét lớn:

‘’Mày chết chắc rồi!’’

Tuy nhiên, khi vừa bị chạm vào, cả người hắn đều đổ gục khỏi chiếc ghế đang ngồi, giống như một pho tượng gỗ, hoàn toàn không có sự sống. Đúng lúc này, ngọn đèn phía trên ngừng chập chờn, và rồi bất chợt sáng lóe lên. Dưới ánh sáng rõ mồn một đó, Phàn Thanh nhận ra người nằm dưới chân mình là đồng chí Đỗ Hưng, trên ngực bị cắm một con dao chạm tới cán, máu từ đó chảy ra lênh láng.

Phàn Thanh giật mình lùi lại mấy bước, khẩu súng trên tay bị buông thõng suýt rơi xuống đất, chàng khẽ kêu lên:

‘’Trời ơi!’’

Trong khoảnh khắc này, một bóng người đã đứng sau chàng từ bao giờ, hắn vung thanh gậy sắt trong tay lên và nhanh như chớp đập mạnh xuống.

Bốp!

Phàn Thanh ngã xuống, một làn máu tươi chảy ra từ gáy. Hung thủ tiến tới, giơ gậy lên một lần nữa, tư thế đang sắp bổ xuống. Trong tíc tắc sinh tử, Phàn Thanh đạp mạnh vào đầu gối hung thủ, hắn mất trụ thăng bằng liền quỵ xuống.

Phàn Thanh nhanh chóng đứng dậy, phần gáy bị thương đang nhức nhối không yên. Hung thủ cũng đang chầm chậm ngồi dậy, hai con mắt chằng chịt gân đỏ, toát ra vẻ điên dại cuồng loạn, miệng khò khè thở như một còn quỷ đang đói khát. Nhìn hắn lúc này đây khác hoàn toàn với cái vẻ bình tĩnh khôn ngoan ban nãy. Chàng có cảm giác, sự man rợ thú tính đang hoàn toàn chiếm lấy thể xác và tinh thần hắn lúc này.

Cả hai đều không cử động, bốn con mắt nhìn xuyên qua nhau, giống như một sự thăm dò đối phương trước trận chiến sinh tử.

‘’Hãy chịu chết đi, mày đã bị bao vây rồi, không thoát nổi đâu!’’ Phàn Thanh gằn lên từng chữ, ánh mắt vẫn đăm đăm đầy lửa hận.

Hung thủ không phản ứng gì, vài giây sau chợt phá lên cười, giọng cười khàn đặc đến ghê tởm, hắn lắc lắc đầu, miệng hơi há ra, đôi mắt sắc lạnh như sẵn sàng ăn tươi nuốt sống Phàn Thanh.

Phàn Thanh đưa mắt nhìn xuống dưới chân hắn, cây súng của chàng bị rơi gần đó, nhất định không thể để hắn chạm vào nó. Nghĩ đến đây Phàn Thanh nắm chặt hai bàn tay, chàng lao nhanh tới, tung một cú đấm nhắm vào mặt hung thủ. Hắn khá nhanh nhẹn, liền né được, dùng cán gậy đập mạnh vào trán Phàn Thanh. Chàng đau đớn ngã ra sau, nhưng lộn một vòng rồi đứng dậy gần như ngay sau đó.

Chiếc gậy lại vụt xuống, Phàn Thanh chộp chiếc ghế sắt bên cạnh vung lên đỡ, sau đó liền tung một cú đá mạnh vào bụng hung thủ. Hắn ôm bụng lùi về sau. Vết thương sau gáy vẫn đang chảy máu liên hồi, chàng chợt cảm thấy chóng mặt khác thường, tên hung thủ đứng trước mặt dường như đang phân thân làm ba, bốn người. Hắn lao tới húc vào người chàng, cả hai ngã lăn ra, rồi những cú đấm như trời giáng đáp vào mặt Phàn Thanh, chàng trúng đòn không ít, cuối cùng lấy hết sức đạp hắn văng bật ra sau. Ngay sau đó chàng ngồi bật dậy lao vào hắn, trả lại những cú đấm hiểm hóc, mỗi đòn giáng xuống là mỗi lần hình ảnh các nạn nhân xấu số hiện lên, mồ hôi hòa lẫn vào máu chảy xuống, càng làm cho sự căm phẫn đối với kẻ thù tăng lên. Hung thủ dính đòn liên tiếp, máu từ môi và mũi bật ra không ngớt, một bên khóe mắt bị rách toạc ra, hắn ôm mặt ngã xuống, miệng gào lên. Phàn Thanh chớp nhanh cơ hội, lao tới tung một đòn kết liễu, tuy nhiên hung thủ đã chụp được thứ gì đó gần đó, chĩa về phía chàng.

Trong khoảnh khắc, tiếng súng đinh tai nổ lên kèm theo một tia lửa nhỏ phát ra.

Phàn Thanh chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngã lăn xuống.

Hung thủ chầm chậm ngồi dậy, vừa lau các vết máu trên mặt vừa nở một nụ cười khoái trá. Hắn vứt cây súng trên tay qua một bên, nhặt lại thanh sắt dính đầy máu, tiến tới chỗ Phàn Thanh đang nằm bất động, lên tiếng:

‘’Trình độ tay chân quả thật không tệ, nhưng tiếc rằng mày đã chậm hơn tao một nhịp rồi, khà khà. Lẽ ra không định kết liễu mày, nhưng cái tội làm tao ra nông nỗi này thì không thể bỏ qua. Hãy chịu chết đi! Haha.’’

Hắn vung cây gậy sắt lên, hai con mắt trợn trừng trừng, nước dãi từ miệng chảy xuống, khuôn mặt không còn là của một con người nữa, hoàn toàn điên loạn.

Đôi mắt Phàn Thanh mờ dần, mờ dần, hơi thở yếu đi. Vậy là đã hết, hết thật rồi!

Đoàng!

Tiếng súng nổ, máu bắn đầy mặt Phàn Thanh, hung thủ ngã vật xuống bên cạnh chàng.

Một đội cảnh sát chạy tới, tiếng bước chân, tiếng người nói, tiếng la hét dồn dập. Lúc này, Phàn Thanh không còn cảm giác được gì nữa, máu từ cơ thể chàng chảy thành vũng lan xuống mặt đất, cả người lặng đi, không trọng lực, như đang rơi xuống lòng biển mênh mông vô đáy…

***

‘’Ngải là thứ bùa độc được tạo nên bởi sự độc ác, phải được tu luyện và nuôi dưỡng bởi tâm hồn đầy tàn bạo. Chỉ có người ác mới có thể luyện thành và sử dụng chúng. Ngải cũng có tâm hồn, cũng biết chọn chủ nhân, nếu người luyện chứa đủ mọi sự độc ác quỷ quyệt thì cơ hội được ngải chọn càng cao, nếu không sẽ chẳng thể nào sử dụng được chúng.’’ Ông lão chán nản nhìn cậu học trò còn trẻ đang ngồi phía đối diện, trong giọng nói đầy vẻ bất lực và hao tâm.

Cậu bé giương hai con mắt tròn đen láy bám sát theo từng chữ phát ra từ ông lão, nhưng tuyệt nhiên không nhận ra rằng sư phụ đang ám chỉ sự kém cỏi của mình, cậu lên tiếng:

‘’Nhưng việc dùng sinh mạng người khác để luyện môn tà đạo này, con… con không làm được!’’

Cậu bé khoảng chừng 12 tuổi, nhưng khuôn mặt lộ rõ sự trưởng thành hơn các bạn cùng trang lứa. Trên người đang mặc một bộ y phục miền núi, sư phụ cậu ta ngồi trên cũng mặc một loại giống vậy. Hai người đang ngồi trong một căn nhà bằng tre đã khá cũ, cảnh vật bên trong lộn xộn không có chút gì gọn gàng và thẩm mỹ. Từ trần nhà có những cành cây quái dị được treo lên, nhánh cây tua tủa, màu đỏ như máu, trải dài xuống đến tận chỗ hai người ngồi. Phía hai bên, kê sát với hông gian phòng là những chiếc bình thủy tinh hình dáng cổ quái, bên trong ngâm những bào thai động vật bằng một loại dung dịch màu vàng đục, rất kì dị. Từng thứ ấy đều bốc lên những mùi ngai ngái giống như mùi xác chết, hòa trộn vào nhau, làm cả căn phòng trở nên nồng nặc mùi tử khí.

Ông lão nghe xong lời phản biện của cậu học trò, thì chỉ thở dài lắc đầu liên tục:

‘’Tại sao trò lại cứng đầu như vậy? Ta đang dạy cho trò trở thành một người có quyền năng vô biên, với cách luyện ngải bí truyền của ta, nếu học được hết, thì sau này trò có thể thao túng bất kì ai mình muốn, thậm chí sai khiến họ làm bất cứ điều gì. Để làm được như vậy, thì hi sinh vài vật hiến tế thì đã là gì!?’’

Cậu học trò đứng hẳn dậy, nói như hét:

‘’Thầy đừng quên rằng chính cái thuật bùa ngải đó mà mẹ tôi đã chết như thế nào, có chết tôi cũng không luyện nó, nếu muốn thì xin người hãy giết tôi đi!’’

Ông lão đưa hai tay lên trước mặt, xua xua:

‘’Đừng giận, đừng giận, ta đã biết lỗi của mình rồi, tội sát hại mẹ của con ta không bao giờ quên. Nếu ta biết trước hai người là người của Phàn tộc thì lẽ nào ta lại ra tay? Số phận, số phận cả thôi.’’

Cậu bé thở dài, khuôn mặt dịu lại, mở lời:

‘’Thôi, chuyện đã qua rồi, sư phụ đừng dằn vặt làm gì. Dù sao cũng chỉ do hiểu lầm. Nhưng người cũng đừng quên, mục đích ban đầu của người vẫn là giết người để luyện ngải, đó là tội ác, người biết chứ?’’

Ông lão không nói gì, khuôn mặt méo mó đầy sự hối hận, vài phút sau, mới nhẹ nhàng nói:

‘’Thôi được, chuyện luyện ngải coi như sẽ không bao giờ nhắc đến nữa, thay vào đó ta có thể dạy con một vài môn bùa pháp để trừ yêu ma, nhưng ta thấy mấy thứ đó cũng sẽ không giúp gì nhiều cho con sau này, bởi lẽ ta nhận ra trong con có một thứ sức mạnh tâm linh rất mãnh liệt, có thể là kế thừa từ tổ tiên.’’

Cậu bé nghe xong cảm thấy khó hiểu, liền nhắc lại lời sư phụ:

‘’Sức mạnh tâm linh? Thầy nói rõ được không?’’

Ông lão không trả lời vội, liền đứng dậy bước tới cửa sổ, nhìn ra cảnh vật rừng núi bên ngoài, một lúc sau quay lại, giọng nói từ tốn giãi bày:

‘’Trong người con có một loại giác quan thứ sáu rất nhạy bén, còn có thể gọi là một loại linh cảm đặc biệt, mà không phải ai cũng có được. Con có thể nhìn thấy, nghe thấy những thứ mà người ngoài không nhìn được, nghe được. Cái linh cảm đó, sẽ càng lớn dần theo thời gian, rồi con sẽ hiểu. Hơn nữa, ta cũng sẽ cố gắng hết sức để giúp con gia tăng cái sức mạnh tâm linh tiềm ẩn trong mình.’’

Cậu bé đứng dậy, tiến sát tới bên cạnh sư phụ, cùng nhìn ra một hướng, phía xa xa, là những đàn chim rừng đang rời tổ, uốn lượn thành những hình thái chuyển động, để rồi biến mất trong khoảng trời xa xăm. Lúc này, ông lão quay sang, đặt tay lên vai cậu bé, nhẹ nhàng nói:

‘’Phàn Thanh, tha thứ cho ta về chuyện quá khứ có được không? Ta rất ân hận vì những gì gây ra cho mẹ con.’’

Cậu bé Phàn Thanh ngước lên nhìn ông, nở một nụ cười hiền hòa, đáp:

‘’Con tha thứ cho sư phụ, với một điều kiện, người đừng bao giờ làm điều ác nữa được không? Cái thứ ngải độc dược đó, thầy đừng sử dụng nữa được không? Thầy là người tốt, chỉ là bị cái thứ bùa độc đó ám ảnh mà thôi.’’

Ông lão thở dài, sau vài giây suy nghĩ, liền vui vẻ nhận lời. Cả hai cùng cười, cùng lúc đó, những tia nắng chiếu xuống, đâm qua những tán lá rừng, để lại những chiếc bóng lá cây đung đưa in trên một tảng đá lớn, bên trên có hàng chữ ‘’Đáp Du Sơn’’.

‘’Trong mình thật sự tiềm ẩn một loại giác quan đặc biệt như vậy sao?’’

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương